Em không biết d...
2024-08-31 03:00:05
Khi trở lên phòng, Nhậm Kiều Hạ bước vào tắm, chỉ có Trình Thâm trở về từ sớm, mọi thứ đã xong xuôi.
Đến lúc trở ra, Nhậm Kiều Hạ trong bộ đồ ngủ, ánh mắt sạch sẽ nhìn người đàn ông ngồi đầu giường, hiện giờ
Trình Thâm có dáng vẻ thở dài.
"Em kết thúc việc lại không gọi anh đến đón?"
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng nhìn, bình thường Trình Thâm vẫn về trễ hơn cô, công việc người đàn ông cũng rất nhiều và bận rộn, chí ít cô có thể tự bắt xe về, cô cũng không muốn nhờ vả người khác.
"Công việc của anh rất bận rộn, khi nào cũng về đêm."
Nhậm Kiều Hạ ở gần, tuy không hỏi nhưng cô biết rõ qua các đoạn điện thoại ngắn của Trình Thâm khi làm việc.
Gần đây một người bạn của Trình Thâm gặp vấn đề, vì thế khi nào người đàn ông cũng bận rộn.
Mãi sau, cô mới chậm rãi lên tiếng.
"Mỗi người ai cũng đều có việc bận, em sợ làm phiền đến anh."
Trình Thâm nghe nói, gương mặt rõ ràng xuất hiện sự tức giận.
"Đối với em, anh thật sự không phiền. Trước kia hay hiện tại, đều như vậy. Thứ khiến anh phiền, chính là cảm thấy anh không quan trọng đối với em."
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ vừa tắm xong, trên đầu quấn một tấm khăn khô, nhẹ nhàng ra lệnh lại gần. Nhậm Kiều Hạ chậm rãi di chuyển, vừa đến gần đã bị một lực tay kéo vào trong lồng ngực, tấm khăn đặt lên trên mái tóc ươn ướt.
"Kiều Hạ, có thể nào học cách dựa dẫm vào anh không?"
Nhậm Kiều Hạ bị tấm khăn vò trên đầu, lực tay nhẹ nhàng vừa phải, cũng không dám mạnh sợ cô đau.
Lời Trình Thâm nói rất đúng, dẫu sao gần đây người đàn ông vẫn luôn dậy sớm nấu ăn cho cô.
Bỗng chốc lại cảm thấy, mấy tháng ngày được nuông chiều như thuở niên thiếu hiện về. Khi ấy, mọi thứ của cô đều được người đàn ông làm.
Cô hơi ngẩng đầu, đã đối diện với tầm mắt của Trình Thâm, người đàn ông nhìn cô trong giây lát, không do dự cúi xuống đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Đôi môi ngọt ngào, khiến kẻ khác dây dưa mãi không thôi.
Bỗng chốc, bên tai Nhậm Kiều Hạ bị người đàn ông cắn lấy đến nhột, cô vội vàng rụt lại, đã nghe một giọng nói dụ dỗ, trầm thấp đầy mị hoặc, mang đầy dục vọng vốn có.
"Em đã thấy qua dáng vẻ về một tên nghiện chưa?"
Nhậm Kiều Hạ chưa định thần, cũng không biết đang lăm le trước miệng sói, cô lúng túng không biết trả lời sao mới phải, câu nói này rõ ràng không mang một nghĩa.
Bất chợt, người đàn ông đột ngột đè cô xuống tấm nệm mềm mại, nụ hôn ướt át đặt lên môi, dần dần rơi rớt xuống xương quai xanh tinh xảo, mùi hương ngọt ngào tỏa ra, dễ dàng khiến người ta mê đắm.
Giọng nói khàn khàn được cất lên.
"Em không biết dỗ anh như nào, vậy để anh chỉ nhé?"
Trình Thâm cũng chỉ là người đàn ông bình thường, mười năm trời xa cô quá đủ, giờ gặp lại không khác gì củi khô gặp lửa, cho dù ngồi bên cạnh, ôm cô gái nhỏ mềm mại trong lòng cũng là một loại cực hình.
Cô không biết được, khoảnh khắc cô mặc chiếc váy ngủ thanh thoát bước ra khỏi cửa phòng tăm, đã lưu lại trong tâm trí người đàn ông nhiều như thế nào. Những giọt nước vươn đọng lại trên da thịt mềm mại, mái tóc hơi ẩm, buông lơi trên bả vai gầy quyến rũ.
Hắn bình thường vẫn nhịn rất tốt, nhưng từ sau nếm mùi thịt, cũng biết rõ miếng thịt trước mặt ngon như thế nào
Nhậm Kiều Hạ bị đè xuống giường, gương mặt sạch sẽ đơn thuần nhìn người trước mặt, rõ ràng có vài sự kinh ngạc, nhưng rồi cô hơi rũ mi mắt, giống như chấp nhận số phận. Cô nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh mắt người đàn ông nhìn cô, rõ ràng mang đầy sự lưu luyển khát khao cháy bỏng.
Người đàn ông cúi xuống, kéo quai áo xuống, nhẹ nhàng cắn lấy bả vai, chỉ có Nhậm Kiều Hạ ánh mắt ngượng ngùng, hơi ngước nhìn trần nhà muốn né tránh tình cảnh hiện tại.
Hô hấp người đàn ông mỗi lúc trầm trọng, nhưng đâu đó vẫn mang theo sự ôn nhu vốn phải có, rõ ràng kiềm nén rất lâu, đối với cô vẫn là sự nuông chiều không thôi.
Ngón tay lả lướt trên da thịt, cảm nhận người con gái trong lòng hơi run rẩy, rõ ràng đang sợ. Mà chính hắn cũng vì lời hứa lần trước, bây giờ vẫn là nên làm cho cô quen.
Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ, muốn loại bỏ xúc cảm sợ hãi của cô, nhưng chính hắn cũng đang kiềm nén thứ vật kia, đang khát khao không ngừng muốn trỗi dậy.
Rốt cuộc, thấy cơ thể cô cứng lại, người đàn ông nhẹ nhàng cắn vành tai an ủi.
"Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng, em đừng sợ."
Lời vừa nói cũng đã nói, người đàn ông nhẹ nhàng cởi đi mảnh vải mỏng trên cơ thể cô, bỗng chốc cảm thấy mấy thứ này thật sự vướng víu.
Đến lúc trở ra, Nhậm Kiều Hạ trong bộ đồ ngủ, ánh mắt sạch sẽ nhìn người đàn ông ngồi đầu giường, hiện giờ
Trình Thâm có dáng vẻ thở dài.
"Em kết thúc việc lại không gọi anh đến đón?"
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng nhìn, bình thường Trình Thâm vẫn về trễ hơn cô, công việc người đàn ông cũng rất nhiều và bận rộn, chí ít cô có thể tự bắt xe về, cô cũng không muốn nhờ vả người khác.
"Công việc của anh rất bận rộn, khi nào cũng về đêm."
Nhậm Kiều Hạ ở gần, tuy không hỏi nhưng cô biết rõ qua các đoạn điện thoại ngắn của Trình Thâm khi làm việc.
Gần đây một người bạn của Trình Thâm gặp vấn đề, vì thế khi nào người đàn ông cũng bận rộn.
Mãi sau, cô mới chậm rãi lên tiếng.
"Mỗi người ai cũng đều có việc bận, em sợ làm phiền đến anh."
Trình Thâm nghe nói, gương mặt rõ ràng xuất hiện sự tức giận.
"Đối với em, anh thật sự không phiền. Trước kia hay hiện tại, đều như vậy. Thứ khiến anh phiền, chính là cảm thấy anh không quan trọng đối với em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ vừa tắm xong, trên đầu quấn một tấm khăn khô, nhẹ nhàng ra lệnh lại gần. Nhậm Kiều Hạ chậm rãi di chuyển, vừa đến gần đã bị một lực tay kéo vào trong lồng ngực, tấm khăn đặt lên trên mái tóc ươn ướt.
"Kiều Hạ, có thể nào học cách dựa dẫm vào anh không?"
Nhậm Kiều Hạ bị tấm khăn vò trên đầu, lực tay nhẹ nhàng vừa phải, cũng không dám mạnh sợ cô đau.
Lời Trình Thâm nói rất đúng, dẫu sao gần đây người đàn ông vẫn luôn dậy sớm nấu ăn cho cô.
Bỗng chốc lại cảm thấy, mấy tháng ngày được nuông chiều như thuở niên thiếu hiện về. Khi ấy, mọi thứ của cô đều được người đàn ông làm.
Cô hơi ngẩng đầu, đã đối diện với tầm mắt của Trình Thâm, người đàn ông nhìn cô trong giây lát, không do dự cúi xuống đặt lên một nụ hôn nhẹ.
Đôi môi ngọt ngào, khiến kẻ khác dây dưa mãi không thôi.
Bỗng chốc, bên tai Nhậm Kiều Hạ bị người đàn ông cắn lấy đến nhột, cô vội vàng rụt lại, đã nghe một giọng nói dụ dỗ, trầm thấp đầy mị hoặc, mang đầy dục vọng vốn có.
"Em đã thấy qua dáng vẻ về một tên nghiện chưa?"
Nhậm Kiều Hạ chưa định thần, cũng không biết đang lăm le trước miệng sói, cô lúng túng không biết trả lời sao mới phải, câu nói này rõ ràng không mang một nghĩa.
Bất chợt, người đàn ông đột ngột đè cô xuống tấm nệm mềm mại, nụ hôn ướt át đặt lên môi, dần dần rơi rớt xuống xương quai xanh tinh xảo, mùi hương ngọt ngào tỏa ra, dễ dàng khiến người ta mê đắm.
Giọng nói khàn khàn được cất lên.
"Em không biết dỗ anh như nào, vậy để anh chỉ nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thâm cũng chỉ là người đàn ông bình thường, mười năm trời xa cô quá đủ, giờ gặp lại không khác gì củi khô gặp lửa, cho dù ngồi bên cạnh, ôm cô gái nhỏ mềm mại trong lòng cũng là một loại cực hình.
Cô không biết được, khoảnh khắc cô mặc chiếc váy ngủ thanh thoát bước ra khỏi cửa phòng tăm, đã lưu lại trong tâm trí người đàn ông nhiều như thế nào. Những giọt nước vươn đọng lại trên da thịt mềm mại, mái tóc hơi ẩm, buông lơi trên bả vai gầy quyến rũ.
Hắn bình thường vẫn nhịn rất tốt, nhưng từ sau nếm mùi thịt, cũng biết rõ miếng thịt trước mặt ngon như thế nào
Nhậm Kiều Hạ bị đè xuống giường, gương mặt sạch sẽ đơn thuần nhìn người trước mặt, rõ ràng có vài sự kinh ngạc, nhưng rồi cô hơi rũ mi mắt, giống như chấp nhận số phận. Cô nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh mắt người đàn ông nhìn cô, rõ ràng mang đầy sự lưu luyển khát khao cháy bỏng.
Người đàn ông cúi xuống, kéo quai áo xuống, nhẹ nhàng cắn lấy bả vai, chỉ có Nhậm Kiều Hạ ánh mắt ngượng ngùng, hơi ngước nhìn trần nhà muốn né tránh tình cảnh hiện tại.
Hô hấp người đàn ông mỗi lúc trầm trọng, nhưng đâu đó vẫn mang theo sự ôn nhu vốn phải có, rõ ràng kiềm nén rất lâu, đối với cô vẫn là sự nuông chiều không thôi.
Ngón tay lả lướt trên da thịt, cảm nhận người con gái trong lòng hơi run rẩy, rõ ràng đang sợ. Mà chính hắn cũng vì lời hứa lần trước, bây giờ vẫn là nên làm cho cô quen.
Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ, muốn loại bỏ xúc cảm sợ hãi của cô, nhưng chính hắn cũng đang kiềm nén thứ vật kia, đang khát khao không ngừng muốn trỗi dậy.
Rốt cuộc, thấy cơ thể cô cứng lại, người đàn ông nhẹ nhàng cắn vành tai an ủi.
"Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng, em đừng sợ."
Lời vừa nói cũng đã nói, người đàn ông nhẹ nhàng cởi đi mảnh vải mỏng trên cơ thể cô, bỗng chốc cảm thấy mấy thứ này thật sự vướng víu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro