Không cho phép...
2024-08-31 03:00:05
Khi vào khoảng thời gian hơn tám giờ, Trình Thâm đã sớm trở về. Người đàn ông hiện tại lại có phần nôn nóng đợi
Nhậm Kiều Hạ trở về.
Nhậm Kiều Hạ không thích việc kiểm soát, cho nên người đàn ông đối với cô không muốn lấn quá sâu, ngoại trừ việc khắp nơi có tai mắt, cũng không đến mức không ai báo cáo.
Tin tức hôm nay nối lên, đều do tác động từ phía Trình Thâm, bằng không cũng không có tòa soạn nào lớn gan mà nhận lấy tin tức như thế.
Trình Thâm không muốn nói, một phần người đàn ông sợ cô sẽ từ chối, cho nên chỉ có thể để bản thân chủ động.
Lúc trở về, hơn tám giờ, người đàn ông bắt đầu nôn nóng khi không thấy Nhậm Kiều Hạ kết thúc công việc. Bởi bình thường, cô luôn là người về sớm.
Người đàn ông đến cửa phòng, động tác mở cửa vội vàng gọi tên cô.
"Kiều Hạ."
Căn phòng trống không thấy ai.
Trình Thâm nôn nóng, trực tiếp gọi điện đến giám đốc của tòa soạn.
Tổng giám đốc vừa nhận cuộc gọi ngữ điệu vồ vập của Trình Thâm thì hoảng, giọng điệu run rẩy báo cáo. Ông ta qua tổng biên tập, cũng hay được rằng Nhậm Kiều Hạ hiện tại đang ở sân bay thực hiện phỏng vấn cho nữ minh tinh lưu lượng vừa đáp xuống.
Thế nhưng khi đầu dây vang lên giọng nói gấp gáp của Trình Thâm, ông ta chỉ nghĩ đến việc nói ngắn gọn nhất.
"Thưa ngài, tôi nghe cấp dưới bảo hiện giờ cô ấy ở sân bay..."
Trình Thâm vừa nghe đến đó, trên gương mặt hiện lên sự hoảng hốt, tổng giám đốc tòa soạn chưa nói hết, người đàn ông dứt khoát tắt cuộc gọi.
Hắn gọi thẳng đến số máy của Nhậm Kiều Hạ, thanh âm điện thoại vang lên, dài đằng đằng khiến hắn dần mất kiên nhẫn, sau cùng đáp lời chính là vài chữ [Ngoài vùng phủ sóng).
Trình Thâm hốt hoảng vội vàng lao ra xe, phi thẳng đến sân bay.
Trong suy nghĩ của Trình Thâm, dần dần dâng lên sự lo lắng, hắn chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài nỗi sợ mất cô cứ dần lớn lên. Trình Thâm đã từng mất cô một lần, hiện tại người đàn ông không muốn việc đó xảy ra lần nữa.
Hắn bỗng chốc nghĩ, liệu Nhậm Kiều Hạ có rời khỏi hắn giống như cách nữ nhân bên cạnh Mặc Kỳ Dực rời đi hay không.
Vừa nghĩ đến đó, người đàn ông lập tức gia tăng tốc độ lái xe, ánh mắt khi này thâm trầm sắc bén, rõ ràng vừa mang sự hoảng loạn, vừa chứa sự lo lắng.
Nhậm Kiều Hạ đến sân bay, không có lý do gì để cô đến sân bay hiện tại. Trừ khi cô muốn rời đi khỏi hắn.
Trong khoảng thời gian tiến đến sân bay, Trình Thâm tức tốc dùng nguồn quan hệ lớn chỉ để liên lạc toàn bộ người ở sân bay, rà soát lịch trình của Nhậm Kiều Hạ, căn dặn trì hoãn chuyến bay sắp sửa khởi hành. Đồng thời cử hàng loạt vệ sĩ, tập trung tại khu vực đó.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước sân bay, Trình Thâm vội vàng bước xuống, xông thẳng vào sảnh lớn. Ánh mắt dáo diết khắp nơi, khi này, trên đôi mắt người đàn ông hiện lên ánh đỏ, vài tia máu cũng bắt đầu xuất hiện.
Cho đến khi thấy bóng dáng nhỏ đứng nơi quầy soát vé, Trình Thâm dường như không nghĩ nhiều lập tức chạy đến, Nhậm Kiều Hạ đang đứng vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị một sức lực kéo vào trong lồng ngực mạnh mẽ, siết chặt cô lại.
"Nhậm Kiều Hạ, em lại muốn rời khỏi anh sao? Ai cho phép em hả?"
Người đàn ông vừa cất giọng, thoáng còn thấy run rẩy đang cố kiềm nén sự sợ hãi bên trong. Hắn ôm rất chặt, giống như muốn đem cô khảm vào cơ thể hắn.
Cái ôm này, dễ khiến cô cảm thấy ngộp.
Nhậm Kiều Hạ có chút ngây ra, cô muốn rời khỏi hắn từ lúc nào?
Bình thường bên ngoài cứng rắn, không nghĩ đến Trình Thâm gặp trường hợp này lại có trạng thái sợ hãi không ai nghĩ đến. Dù là trong lòng, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ lực tay run rẩy, đầu người đàn ông khẽ dựa cổ cô.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay, vuốt vuốt tấm lưng, nhỏ giọng nói.
"Em không rời khỏi anh.."
"Không rời khỏi anh, tại sao lại đến sân bay đặt vé? Em muốn đi đâu?"
Nhậm Kiều Hạ bất lực, cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng rõ ràng là vô dụng. Mãi sau nhẹ nhàng dỗ dành.
"Em thực hiện phỏng vấn minh tinh mới nổi. Em ở đây là muốn đợi cô ấy đáp chuyến bay để phỏng vấn."
Trình Thâm nghe cô giải thích, vẫn đứng lặng không hề buông, trong trạng thái bất động một lúc lâu.
Thì ra đây là bộ dáng một kẻ kiêu ngạo đứng đầu, có ngày cũng phải hạ thấp, bị thuần hóa bởi chính tay cô.
Xung quanh, hàng loạt người đang tập trung vào cả hai. Thậm chí vài người cũng không kiềm được mà chụp ảnh.
Khi này, vệ sĩ Trình Thâm đã hiện diện, vội vàng vây kín lại.
Người bên tòa soạn nhìn cô, giống như thể vừa nhìn thấy một điều lạ lùng.
Đại loại là, chủ tịch tập đoàn RCC kiêu ngạo, không để lộ danh tính, vậy mà hiện giờ lại đang làm nũng với người con gái của ngài ấy.
Lần này, Nhậm Kiều Hạ chối cãi cũng không được.
Trong lòng cảm thấy xót xa, lại đau lòng. Cô cố gắng nhỏ giọng an ủi.
"Em không đi đâu hết, em sẽ ở đây."
"Ừ."
Trình Thâm mất phương hướng, ôm chặt cô vào trong lòng nâng niu.
Nhậm Kiều Hạ trở về.
Nhậm Kiều Hạ không thích việc kiểm soát, cho nên người đàn ông đối với cô không muốn lấn quá sâu, ngoại trừ việc khắp nơi có tai mắt, cũng không đến mức không ai báo cáo.
Tin tức hôm nay nối lên, đều do tác động từ phía Trình Thâm, bằng không cũng không có tòa soạn nào lớn gan mà nhận lấy tin tức như thế.
Trình Thâm không muốn nói, một phần người đàn ông sợ cô sẽ từ chối, cho nên chỉ có thể để bản thân chủ động.
Lúc trở về, hơn tám giờ, người đàn ông bắt đầu nôn nóng khi không thấy Nhậm Kiều Hạ kết thúc công việc. Bởi bình thường, cô luôn là người về sớm.
Người đàn ông đến cửa phòng, động tác mở cửa vội vàng gọi tên cô.
"Kiều Hạ."
Căn phòng trống không thấy ai.
Trình Thâm nôn nóng, trực tiếp gọi điện đến giám đốc của tòa soạn.
Tổng giám đốc vừa nhận cuộc gọi ngữ điệu vồ vập của Trình Thâm thì hoảng, giọng điệu run rẩy báo cáo. Ông ta qua tổng biên tập, cũng hay được rằng Nhậm Kiều Hạ hiện tại đang ở sân bay thực hiện phỏng vấn cho nữ minh tinh lưu lượng vừa đáp xuống.
Thế nhưng khi đầu dây vang lên giọng nói gấp gáp của Trình Thâm, ông ta chỉ nghĩ đến việc nói ngắn gọn nhất.
"Thưa ngài, tôi nghe cấp dưới bảo hiện giờ cô ấy ở sân bay..."
Trình Thâm vừa nghe đến đó, trên gương mặt hiện lên sự hoảng hốt, tổng giám đốc tòa soạn chưa nói hết, người đàn ông dứt khoát tắt cuộc gọi.
Hắn gọi thẳng đến số máy của Nhậm Kiều Hạ, thanh âm điện thoại vang lên, dài đằng đằng khiến hắn dần mất kiên nhẫn, sau cùng đáp lời chính là vài chữ [Ngoài vùng phủ sóng).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thâm hốt hoảng vội vàng lao ra xe, phi thẳng đến sân bay.
Trong suy nghĩ của Trình Thâm, dần dần dâng lên sự lo lắng, hắn chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài nỗi sợ mất cô cứ dần lớn lên. Trình Thâm đã từng mất cô một lần, hiện tại người đàn ông không muốn việc đó xảy ra lần nữa.
Hắn bỗng chốc nghĩ, liệu Nhậm Kiều Hạ có rời khỏi hắn giống như cách nữ nhân bên cạnh Mặc Kỳ Dực rời đi hay không.
Vừa nghĩ đến đó, người đàn ông lập tức gia tăng tốc độ lái xe, ánh mắt khi này thâm trầm sắc bén, rõ ràng vừa mang sự hoảng loạn, vừa chứa sự lo lắng.
Nhậm Kiều Hạ đến sân bay, không có lý do gì để cô đến sân bay hiện tại. Trừ khi cô muốn rời đi khỏi hắn.
Trong khoảng thời gian tiến đến sân bay, Trình Thâm tức tốc dùng nguồn quan hệ lớn chỉ để liên lạc toàn bộ người ở sân bay, rà soát lịch trình của Nhậm Kiều Hạ, căn dặn trì hoãn chuyến bay sắp sửa khởi hành. Đồng thời cử hàng loạt vệ sĩ, tập trung tại khu vực đó.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước sân bay, Trình Thâm vội vàng bước xuống, xông thẳng vào sảnh lớn. Ánh mắt dáo diết khắp nơi, khi này, trên đôi mắt người đàn ông hiện lên ánh đỏ, vài tia máu cũng bắt đầu xuất hiện.
Cho đến khi thấy bóng dáng nhỏ đứng nơi quầy soát vé, Trình Thâm dường như không nghĩ nhiều lập tức chạy đến, Nhậm Kiều Hạ đang đứng vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị một sức lực kéo vào trong lồng ngực mạnh mẽ, siết chặt cô lại.
"Nhậm Kiều Hạ, em lại muốn rời khỏi anh sao? Ai cho phép em hả?"
Người đàn ông vừa cất giọng, thoáng còn thấy run rẩy đang cố kiềm nén sự sợ hãi bên trong. Hắn ôm rất chặt, giống như muốn đem cô khảm vào cơ thể hắn.
Cái ôm này, dễ khiến cô cảm thấy ngộp.
Nhậm Kiều Hạ có chút ngây ra, cô muốn rời khỏi hắn từ lúc nào?
Bình thường bên ngoài cứng rắn, không nghĩ đến Trình Thâm gặp trường hợp này lại có trạng thái sợ hãi không ai nghĩ đến. Dù là trong lòng, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ lực tay run rẩy, đầu người đàn ông khẽ dựa cổ cô.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay, vuốt vuốt tấm lưng, nhỏ giọng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không rời khỏi anh.."
"Không rời khỏi anh, tại sao lại đến sân bay đặt vé? Em muốn đi đâu?"
Nhậm Kiều Hạ bất lực, cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng rõ ràng là vô dụng. Mãi sau nhẹ nhàng dỗ dành.
"Em thực hiện phỏng vấn minh tinh mới nổi. Em ở đây là muốn đợi cô ấy đáp chuyến bay để phỏng vấn."
Trình Thâm nghe cô giải thích, vẫn đứng lặng không hề buông, trong trạng thái bất động một lúc lâu.
Thì ra đây là bộ dáng một kẻ kiêu ngạo đứng đầu, có ngày cũng phải hạ thấp, bị thuần hóa bởi chính tay cô.
Xung quanh, hàng loạt người đang tập trung vào cả hai. Thậm chí vài người cũng không kiềm được mà chụp ảnh.
Khi này, vệ sĩ Trình Thâm đã hiện diện, vội vàng vây kín lại.
Người bên tòa soạn nhìn cô, giống như thể vừa nhìn thấy một điều lạ lùng.
Đại loại là, chủ tịch tập đoàn RCC kiêu ngạo, không để lộ danh tính, vậy mà hiện giờ lại đang làm nũng với người con gái của ngài ấy.
Lần này, Nhậm Kiều Hạ chối cãi cũng không được.
Trong lòng cảm thấy xót xa, lại đau lòng. Cô cố gắng nhỏ giọng an ủi.
"Em không đi đâu hết, em sẽ ở đây."
"Ừ."
Trình Thâm mất phương hướng, ôm chặt cô vào trong lòng nâng niu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro