Lớn giọng
2024-08-31 03:00:05
Công việc hôm nay, Trình Thâm kết thúc từ rất sớm. Thời điểm hơn tám giờ, trợ lý hiểu chuyện đã chuyển hướng lái đến tòa soạn Thịnh Vượng.
Khi này, mưa cũng đã sớm ngớt, nhưng qua đợt gió thổi, cũng cảm nhận cái lạnh không kém. Đoạn đường khắp nơi hiu hắt, loáng thoáng bóng người qua đường.
Trợ lý bước vào trong nhưng không thấy người, đến khi kiếm đến quản lý, quản lý nơi đây đã hài lòng mà nói.
“Kiều Hạ làm việc năng suất rất tốt, vì thế khoảng năm giờ đã xong hết. Tôi ra lệnh cho cô ấy về nghỉ ngơi rồi.”
Trợ lý có chút hoảng đi xuống báo cáo, nghe đến đây Trình Thâm nhăn mặt. Nếu đã trở về, Nhậm Kiều Hạ đã đi đâu.
Hiện tại vẫn còn mưa lâm râm.
Ban nãy thì mưa to, dù cho làm việc cũng cảm nhận được tiếng sấm chớp vang dội.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trình Thâm lắng đọng xuống, giọng nói ra lệnh có phần nhanh vội.
“Lập tức trở về biệt thự.”
Khi Trình Thâm trở về, đèn pha xe rọi sáng, không ngoài dự đoán liền thấy một thân ảnh nhỏ ngồi xổm co người, dáng vẻ hơi nghiêng ngả. Đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt đanh lại.
Trình Thâm vội vàng bước xuống, tiến lại gần. Nhậm Kiều Hạ vừa hay thấy ánh đèn pha xe cùng bóng dáng cao ráo, cô muốn đứng dậy. Nhưng bởi vì trạng thái ngồi xổm, chân hiện tại đã tê, vì thế đứng không vững, người đàn ông nhanh tay đỡ, cô cứ thế ngã vào lồng ngực hắn.
“Tại sao trở về lại không gọi điện cho tôi?”
Trình Thâm chạm vào lớp áo, hoàn toàn ướt đẫm nước mưa trên người cô, da thịt mỏng manh hiện tại lạnh ngắt, tầm mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi hơi tím lại, người trong lòng cũng đang run cầm cập. Trái ngược Trình Thâm lại ấm áp vô cùng, hai thái cực trái ngược nhau.
“Cũng chỉ là dầm mưa một chút.”
Nhậm Kiều Hạ thoát khỏi lồng ngực của Trình Thâm, lại thấy lớp áo âu phục của Trình Thâm vì đỡ cô mà ướt, cô vội vàng muốn dùng tay lau đi chỗ bị ướt. Chỉ có điều khắp người cô ướt, mới chính là nguyên nhân.
Người đàn ông bị bộ dạng ngây ngốc này của cô làm cho bực tức, nhìn cả người ướt sũng của cô, ngay cả mái tóc dài cũng thấy được nước mưa đọng lại, gắt giọng lên tiếng.
“Dầm mưa một chút mà đã ướt đẫm như này? Em không biết phân biệt được thế nào là “một chút” hay sao?”
Nhậm Kiều Hạ cả người mệt mỏi, đối với lời này không biết trả lời như nào, sau cùng cô chỉ có thể im lặng.
Trình Thâm vội vàng tiến đến cạnh ô cửa, bàn tay đưa vào bên trong, xác nhận mở cửa thông qua quét mã.
[Quét mã thành công, chào mừng chủ nhân trở về.]
Cánh cửa to lớn cứ thế dần được mở ra. Nhậm Kiều Hạ từng bước theo vào, chưa kịp định thần một lực tay lớn liền nhấc bổng cô lên bế vào bên trong.
Cánh cửa biệt thự lần nữa đóng lại, chiếc xe sang trọng bên ngoài liền rời đi.
Vừa vào bên trong, Trình Thâm bực tức nhìn cô, gương mặt rõ ràng rất tức giận. Chiếc váy bên ngoài ướt, vạt váy thấm đẫm thấy được làn da gầy gò, cả túi đồ mang theo cũng ướt.
“Tắm đi.”
Nhậm Kiều Hạ tùy tiện cầm lấy một bộ đồ thoải mái, vội vàng bước vào phòng tắm. Bước chân của cô ướt, mỗi nơi đi qua đều để lại trên nền sàn vết mưa, vì thế mọi động thái đều nhanh gọn để hạn chế nước mưa rớt xuống.
Nhậm Kiều Hạ tắm rất nhanh, lần nữa trở ra thấy căn phòng được dọn gọn gàng, Trình Thâm sớm cởi lớp âu phục bên ngoài, chỉ còn lấy vạt áo sơ mi, hiện tại đang xắn tay áo lên, cả người toả cảm giác thâm trầm mạnh mẽ.
Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, mái tóc ướt đẫm, gương mặt sạch sẽ vừa mới tắm rửa xong, tỏa một hương thơm nhẹ. Trình Thâm nhìn cô một lát, liền tiến đến, bàn tay ấm nóng áp lên gò má, rồi tới trán, như thể xem xét cô có thật sự ổn hay không. Sau cùng liền lớn giọng cảnh cáo.
“Lần sau có việc gì thì trực tiếp gọi cho tôi, em làm ra dáng vẻ tự chịu đựng càng khiến kẻ khác thêm chán ghét mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi không về, lại muốn dầm mưa đến khi bị bệnh, tôi không rảnh đến mức phải chăm sóc một người bệnh đâu.”
Vẫn là bị giọng nói của người đàn ông chèn ép.
Nhậm Kiều Hạ không nói gì, hiện tại cô ở thế thấp hơn, hiển nhiên không dám phản kháng. Cô cố kiềm nén tâm tư tồn đọng, chậm rãi cất giọng.
“Được.”
Khoảng thời gian lúc trước quen nhau, Trình Thâm vẫn luôn chăm sóc cô từng tí. Người đàn ông hoàn toàn hiểu được phần nào tính cách của cô.
Hắn biết, có chuyện gì cô cũng tự gánh chịu một mình. Cho dù có mang cái danh bạn trai bên cạnh, cô cũng không kêu than với hắn. Lúc đó, là Trình Thâm chẳng hiểu vì cách nào lại khai phá tiến vào bên trong cái thế giới của cô.
Nhậm Kiều Hạ sinh ra ở Nhậm gia, hầu như người trong gia đình chưa bao giờ để ý đến cô, cô có thể sống trong đầy đủ sự sung sướng không lo về tiền bạc, nhưng thực chất lại không có tình thương.
Ngoài việc Nhậm Kiều Hạ như con mọt sách lao đầu vào học để chứng tỏ thành tích bản thân, khi đó bản thân mới cảm giác được mọi người công nhận. Còn lại chẳng ai thực tâm để ý đến cô. Cho dù có trải qua cơn bệnh, hay bất cứ vết thương nào bên ngoài, cũng chỉ một mình cô chịu đựng.
Trình Thâm nhìn cô, dường như cũng bị dáng vẻ chịu đựng của cô làm cho không biết nói gì. Người đàn ông xoa mi tâm, cũng bước vào phòng tắm, tiếng cửa đóng lại cứ thế vang dội.
Khi này, mưa cũng đã sớm ngớt, nhưng qua đợt gió thổi, cũng cảm nhận cái lạnh không kém. Đoạn đường khắp nơi hiu hắt, loáng thoáng bóng người qua đường.
Trợ lý bước vào trong nhưng không thấy người, đến khi kiếm đến quản lý, quản lý nơi đây đã hài lòng mà nói.
“Kiều Hạ làm việc năng suất rất tốt, vì thế khoảng năm giờ đã xong hết. Tôi ra lệnh cho cô ấy về nghỉ ngơi rồi.”
Trợ lý có chút hoảng đi xuống báo cáo, nghe đến đây Trình Thâm nhăn mặt. Nếu đã trở về, Nhậm Kiều Hạ đã đi đâu.
Hiện tại vẫn còn mưa lâm râm.
Ban nãy thì mưa to, dù cho làm việc cũng cảm nhận được tiếng sấm chớp vang dội.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trình Thâm lắng đọng xuống, giọng nói ra lệnh có phần nhanh vội.
“Lập tức trở về biệt thự.”
Khi Trình Thâm trở về, đèn pha xe rọi sáng, không ngoài dự đoán liền thấy một thân ảnh nhỏ ngồi xổm co người, dáng vẻ hơi nghiêng ngả. Đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt đanh lại.
Trình Thâm vội vàng bước xuống, tiến lại gần. Nhậm Kiều Hạ vừa hay thấy ánh đèn pha xe cùng bóng dáng cao ráo, cô muốn đứng dậy. Nhưng bởi vì trạng thái ngồi xổm, chân hiện tại đã tê, vì thế đứng không vững, người đàn ông nhanh tay đỡ, cô cứ thế ngã vào lồng ngực hắn.
“Tại sao trở về lại không gọi điện cho tôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thâm chạm vào lớp áo, hoàn toàn ướt đẫm nước mưa trên người cô, da thịt mỏng manh hiện tại lạnh ngắt, tầm mắt nhìn xuống gương mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi hơi tím lại, người trong lòng cũng đang run cầm cập. Trái ngược Trình Thâm lại ấm áp vô cùng, hai thái cực trái ngược nhau.
“Cũng chỉ là dầm mưa một chút.”
Nhậm Kiều Hạ thoát khỏi lồng ngực của Trình Thâm, lại thấy lớp áo âu phục của Trình Thâm vì đỡ cô mà ướt, cô vội vàng muốn dùng tay lau đi chỗ bị ướt. Chỉ có điều khắp người cô ướt, mới chính là nguyên nhân.
Người đàn ông bị bộ dạng ngây ngốc này của cô làm cho bực tức, nhìn cả người ướt sũng của cô, ngay cả mái tóc dài cũng thấy được nước mưa đọng lại, gắt giọng lên tiếng.
“Dầm mưa một chút mà đã ướt đẫm như này? Em không biết phân biệt được thế nào là “một chút” hay sao?”
Nhậm Kiều Hạ cả người mệt mỏi, đối với lời này không biết trả lời như nào, sau cùng cô chỉ có thể im lặng.
Trình Thâm vội vàng tiến đến cạnh ô cửa, bàn tay đưa vào bên trong, xác nhận mở cửa thông qua quét mã.
[Quét mã thành công, chào mừng chủ nhân trở về.]
Cánh cửa to lớn cứ thế dần được mở ra. Nhậm Kiều Hạ từng bước theo vào, chưa kịp định thần một lực tay lớn liền nhấc bổng cô lên bế vào bên trong.
Cánh cửa biệt thự lần nữa đóng lại, chiếc xe sang trọng bên ngoài liền rời đi.
Vừa vào bên trong, Trình Thâm bực tức nhìn cô, gương mặt rõ ràng rất tức giận. Chiếc váy bên ngoài ướt, vạt váy thấm đẫm thấy được làn da gầy gò, cả túi đồ mang theo cũng ướt.
“Tắm đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Kiều Hạ tùy tiện cầm lấy một bộ đồ thoải mái, vội vàng bước vào phòng tắm. Bước chân của cô ướt, mỗi nơi đi qua đều để lại trên nền sàn vết mưa, vì thế mọi động thái đều nhanh gọn để hạn chế nước mưa rớt xuống.
Nhậm Kiều Hạ tắm rất nhanh, lần nữa trở ra thấy căn phòng được dọn gọn gàng, Trình Thâm sớm cởi lớp âu phục bên ngoài, chỉ còn lấy vạt áo sơ mi, hiện tại đang xắn tay áo lên, cả người toả cảm giác thâm trầm mạnh mẽ.
Hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, mái tóc ướt đẫm, gương mặt sạch sẽ vừa mới tắm rửa xong, tỏa một hương thơm nhẹ. Trình Thâm nhìn cô một lát, liền tiến đến, bàn tay ấm nóng áp lên gò má, rồi tới trán, như thể xem xét cô có thật sự ổn hay không. Sau cùng liền lớn giọng cảnh cáo.
“Lần sau có việc gì thì trực tiếp gọi cho tôi, em làm ra dáng vẻ tự chịu đựng càng khiến kẻ khác thêm chán ghét mà thôi. Chẳng lẽ nếu tôi không về, lại muốn dầm mưa đến khi bị bệnh, tôi không rảnh đến mức phải chăm sóc một người bệnh đâu.”
Vẫn là bị giọng nói của người đàn ông chèn ép.
Nhậm Kiều Hạ không nói gì, hiện tại cô ở thế thấp hơn, hiển nhiên không dám phản kháng. Cô cố kiềm nén tâm tư tồn đọng, chậm rãi cất giọng.
“Được.”
Khoảng thời gian lúc trước quen nhau, Trình Thâm vẫn luôn chăm sóc cô từng tí. Người đàn ông hoàn toàn hiểu được phần nào tính cách của cô.
Hắn biết, có chuyện gì cô cũng tự gánh chịu một mình. Cho dù có mang cái danh bạn trai bên cạnh, cô cũng không kêu than với hắn. Lúc đó, là Trình Thâm chẳng hiểu vì cách nào lại khai phá tiến vào bên trong cái thế giới của cô.
Nhậm Kiều Hạ sinh ra ở Nhậm gia, hầu như người trong gia đình chưa bao giờ để ý đến cô, cô có thể sống trong đầy đủ sự sung sướng không lo về tiền bạc, nhưng thực chất lại không có tình thương.
Ngoài việc Nhậm Kiều Hạ như con mọt sách lao đầu vào học để chứng tỏ thành tích bản thân, khi đó bản thân mới cảm giác được mọi người công nhận. Còn lại chẳng ai thực tâm để ý đến cô. Cho dù có trải qua cơn bệnh, hay bất cứ vết thương nào bên ngoài, cũng chỉ một mình cô chịu đựng.
Trình Thâm nhìn cô, dường như cũng bị dáng vẻ chịu đựng của cô làm cho không biết nói gì. Người đàn ông xoa mi tâm, cũng bước vào phòng tắm, tiếng cửa đóng lại cứ thế vang dội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro