Ngâm nước
2024-08-31 03:00:05
Hôm sau, khi Nhậm Kiều Hạ tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng, căn phòng vẫn một mảng bừa bộn như thế, chai rượu đặt trên bàn, ly rượu hiện tại trống không.
Đêm qua Trình Thâm rời đi, cũng không hề quay trở lại.
Vết cắn ngay eo và bả vai, hiện tại đã giảm bớt đau nhức.
Nhậm Kiều Hạ nhìn chiếc váy ngủ bị rách, lại tìm bộ đồ khác. Bước vào phòng tắm, nhìn mảng lưng trần qua gương, bả vai sưng tím đã giảm, vùng eo bị cắn thì trông thảm nhất.
Cô nén lại cơn đau thay đồ rồi trở ra, dọn dẹp sơ qua căn phòng, quét khắp nơi sạch sẽ. Dù cho hiện tại cảm giác cơ thể mệt mỏi, trong người đau nhức, Nhậm Kiều Hạ vẫn mặc lấy một bộ đồ công sở rồi bước xuống dưới lầu.
Chỉ là, thời điểm này bên dưới căn phòng lạnh lẽo vô cùng. Nhìn trên vị trí xung quanh ghế sofa, bên dưới chân ghế rất nhiều tàn thuốc rải rác. Xung quanh vẫn phảng phất mùi thuốc lá thoang thoảng.
Nhậm Kiều Hạ đứng ngây một chỗ, tâm trạng lắng đọng chẳng thể nào tan ra. Cơ thể cô trước đó không khỏe, mùi thuốc lá thoảng qua, nhất thời khiến đầu hơi nhói lên một chút.
Cô nhìn đồng hồ, định thần tiếp tục dọn dẹp một chút rồi lại đến tòa soạn.
Trước kia không phải Nhậm Kiều Hạ chưa từng thấy người đàn ông này sử dụng thuốc lá, nhưng nhiều đến mức như hiện tại thì đây chính là lần đầu.
Cô tiến lại gần, đưa tay che mùi thuốc, nhìn đống thuốc đã tàn, trông qua bị giẫm nát.
Đêm qua Trình Thâm tức giận như thế, cũng không biết có phải liên quan đến cô hay không.
Khi Nhậm Kiều Hạ đến tòa soạn, thời điểm làm cũng đã tương đối trễ. Cô bước vào, sự việc cô đột ngột xuất hiện ở buổi yến tiệc đêm qua, để lại thắc mắc không ít với mọi người nơi đây.
Mọi người đồng loạt nhìn Nhậm Kiều Hạ, chỉ có cô ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ hỏi.
"Đêm qua mọi người có thành công khi phỏng vấn được Doãn phu nhân và đại tiểu thư Doãn gia không?"
Người phóng viên đảm nhận chức vụ nhìn cô, khẽ gật đầu, chuyện hôm qua cũng không nhắc đến nữa.
"Rất ổn, chỉ là thời gian mười lăm phút nhưng đều đi vào trọng điểm."
Đoạn, tiến đến phía cô. Đưa đến một tập bảng tài liệu khảo sát, chung quy đều xoay quanh các câu hỏi và một vài bức ảnh thân mật giữa tiểu thư và phu nhân Doãn gia do các thợ ảnh chụp được.
"Tới nhiệm vụ của em rồi, viết một bài báo hoàn thành trước thứ bảy để chủ nhật kịp in. Thứ hai lên trang bìa."
Nhậm Kiều Hạ gật đầu, nhận lấy bảng tài liệu.
Bên trong là thng tin, có bc nh gung mt Ki Thy citi, àn ty thn mật nm l bàn tay tiểu thư
Doãn gia, trong vô thức cô khẽ siết chặt lấy tệp giấy.
Các câu hỏi trên tờ giấy rất nhiều, phần lớn đều xoay quanh về cả hai. Trong đó có một phát ngôn đến từ Kiều Thuy, khi Nhậm Kiều Hạ đọc xong thì không khỏi ngây người.
Doãn phu nhân: [Việc được trở thành người mẹ thứ hai của Doãn Niệm, đối với tôi mà nói mối quan hệ cả hai cảm giác như người mẹ ruột dành cho con mình. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm giữa cả hai ngày càng sâu đậm hơn. Tôi thật sự rất may mắn khi trở thành người vợ của Doãn Thành, có cơ hội chăm sóc cho Doãn Niệm, để đứa bé có thể cảm nhận một gia đình đầy đủ.] 5
Để Doãn Niệm cảm nhận một gia đình đầy đủ, vậy còn Nhậm Kiều Hạ cô thì sao?
Cô hơi cắn môi, kiềm nén cảm xúc trong lòng.
Cả một quá trình làm, tâm trạng Nhậm Kiều Hạ chẳng thể nào mà tập trung được. Thi thoảng bụng lại nhói lên, cô biết có lẽ vì ảnh hưởng không ăn sáng nên đã đau liên tục, hoặc cũng đều do cô dùng rượu đêm qua, nên bây giờ vẫn chưa tan ra.
Nhậm Kiều Hạ xé gói thuốc, nhanh chóng uống vào rồi lại cố chấp làm việc.
Nhìn thời gian, còn ba ngày nữa mới đền hạn.
Khi trở về, khu biệt thự vẫn vắng vẻ như thế. Cảm giác lạnh lẽo ùa vào, Nhậm Kiều Hạ mệt mỏi bước lên phòng.
Phần bụng dưới vẫn nhói đau âm ỉ, chưa có dấu hiệu dứt, không biết phải do hơi lạnh hay không mà đầu óc càng lúc càng choáng váng.
Nhậm Kiều Hạ bỏ đồ xuống, vội vàng bước vào phòng tắm, cô không dám đứng tắm vì nước lạnh và mỏi, chỉ có thể cởi đồ, bật nước ấm xả ra bồn tắm, bản thân mệt mỏi bước vào bên trong ngâm.
Rốt cuộc, bản thân dần ngủ quên đến lúc nào không hay.
Nước ấm hòa vào cơ thể, xoa dịu đi sự mệt mỏi, cô cũng chẳng cách nào tỉnh lại, tựa hồ có bóng đen đè xuống, nhấn chìm cô vào dòng nước chẳng thể tỉnh.
Trong giấc mơ, lại quay trở về thời điểm mười hai năm trước khi mà cô khốn khó nhất. Đó chính là cơn ác mộng, vĩnh viễn Nhậm Kiều Hạ cũng không muốn nghĩ đến.
Cha rời đi, mẹ cũng bỏ cô lại. Chịu cảnh hắt hủi đánh đập để đòi lấy số nợ. Khung cảnh xấu xí đó không ngừng vươn tay, muốn kéo cô xuống vũng lầy.
Nhậm Kiều Hạ ngâm rất lâu, cũng chẳng định thần nổi xung quanh như nào, nước càng lúc càng lạnh dần, mà cô vẫn chẳng hay.
Mãi lâu sau khi dần rơi vào hố, lại cảm giác lực tay mạnh mẽ bế cô ra khỏi dòng nước lạnh lẽo, một bàn tay áp lên trán cô sờ nhẹ, giọng nói tức giận vang bên tai nghe qua là khiển trách.
"Sốt mà lại dám ngâm nước."
Đêm qua Trình Thâm rời đi, cũng không hề quay trở lại.
Vết cắn ngay eo và bả vai, hiện tại đã giảm bớt đau nhức.
Nhậm Kiều Hạ nhìn chiếc váy ngủ bị rách, lại tìm bộ đồ khác. Bước vào phòng tắm, nhìn mảng lưng trần qua gương, bả vai sưng tím đã giảm, vùng eo bị cắn thì trông thảm nhất.
Cô nén lại cơn đau thay đồ rồi trở ra, dọn dẹp sơ qua căn phòng, quét khắp nơi sạch sẽ. Dù cho hiện tại cảm giác cơ thể mệt mỏi, trong người đau nhức, Nhậm Kiều Hạ vẫn mặc lấy một bộ đồ công sở rồi bước xuống dưới lầu.
Chỉ là, thời điểm này bên dưới căn phòng lạnh lẽo vô cùng. Nhìn trên vị trí xung quanh ghế sofa, bên dưới chân ghế rất nhiều tàn thuốc rải rác. Xung quanh vẫn phảng phất mùi thuốc lá thoang thoảng.
Nhậm Kiều Hạ đứng ngây một chỗ, tâm trạng lắng đọng chẳng thể nào tan ra. Cơ thể cô trước đó không khỏe, mùi thuốc lá thoảng qua, nhất thời khiến đầu hơi nhói lên một chút.
Cô nhìn đồng hồ, định thần tiếp tục dọn dẹp một chút rồi lại đến tòa soạn.
Trước kia không phải Nhậm Kiều Hạ chưa từng thấy người đàn ông này sử dụng thuốc lá, nhưng nhiều đến mức như hiện tại thì đây chính là lần đầu.
Cô tiến lại gần, đưa tay che mùi thuốc, nhìn đống thuốc đã tàn, trông qua bị giẫm nát.
Đêm qua Trình Thâm tức giận như thế, cũng không biết có phải liên quan đến cô hay không.
Khi Nhậm Kiều Hạ đến tòa soạn, thời điểm làm cũng đã tương đối trễ. Cô bước vào, sự việc cô đột ngột xuất hiện ở buổi yến tiệc đêm qua, để lại thắc mắc không ít với mọi người nơi đây.
Mọi người đồng loạt nhìn Nhậm Kiều Hạ, chỉ có cô ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đêm qua mọi người có thành công khi phỏng vấn được Doãn phu nhân và đại tiểu thư Doãn gia không?"
Người phóng viên đảm nhận chức vụ nhìn cô, khẽ gật đầu, chuyện hôm qua cũng không nhắc đến nữa.
"Rất ổn, chỉ là thời gian mười lăm phút nhưng đều đi vào trọng điểm."
Đoạn, tiến đến phía cô. Đưa đến một tập bảng tài liệu khảo sát, chung quy đều xoay quanh các câu hỏi và một vài bức ảnh thân mật giữa tiểu thư và phu nhân Doãn gia do các thợ ảnh chụp được.
"Tới nhiệm vụ của em rồi, viết một bài báo hoàn thành trước thứ bảy để chủ nhật kịp in. Thứ hai lên trang bìa."
Nhậm Kiều Hạ gật đầu, nhận lấy bảng tài liệu.
Bên trong là thng tin, có bc nh gung mt Ki Thy citi, àn ty thn mật nm l bàn tay tiểu thư
Doãn gia, trong vô thức cô khẽ siết chặt lấy tệp giấy.
Các câu hỏi trên tờ giấy rất nhiều, phần lớn đều xoay quanh về cả hai. Trong đó có một phát ngôn đến từ Kiều Thuy, khi Nhậm Kiều Hạ đọc xong thì không khỏi ngây người.
Doãn phu nhân: [Việc được trở thành người mẹ thứ hai của Doãn Niệm, đối với tôi mà nói mối quan hệ cả hai cảm giác như người mẹ ruột dành cho con mình. Mỗi ngày trôi qua, tình cảm giữa cả hai ngày càng sâu đậm hơn. Tôi thật sự rất may mắn khi trở thành người vợ của Doãn Thành, có cơ hội chăm sóc cho Doãn Niệm, để đứa bé có thể cảm nhận một gia đình đầy đủ.] 5
Để Doãn Niệm cảm nhận một gia đình đầy đủ, vậy còn Nhậm Kiều Hạ cô thì sao?
Cô hơi cắn môi, kiềm nén cảm xúc trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả một quá trình làm, tâm trạng Nhậm Kiều Hạ chẳng thể nào mà tập trung được. Thi thoảng bụng lại nhói lên, cô biết có lẽ vì ảnh hưởng không ăn sáng nên đã đau liên tục, hoặc cũng đều do cô dùng rượu đêm qua, nên bây giờ vẫn chưa tan ra.
Nhậm Kiều Hạ xé gói thuốc, nhanh chóng uống vào rồi lại cố chấp làm việc.
Nhìn thời gian, còn ba ngày nữa mới đền hạn.
Khi trở về, khu biệt thự vẫn vắng vẻ như thế. Cảm giác lạnh lẽo ùa vào, Nhậm Kiều Hạ mệt mỏi bước lên phòng.
Phần bụng dưới vẫn nhói đau âm ỉ, chưa có dấu hiệu dứt, không biết phải do hơi lạnh hay không mà đầu óc càng lúc càng choáng váng.
Nhậm Kiều Hạ bỏ đồ xuống, vội vàng bước vào phòng tắm, cô không dám đứng tắm vì nước lạnh và mỏi, chỉ có thể cởi đồ, bật nước ấm xả ra bồn tắm, bản thân mệt mỏi bước vào bên trong ngâm.
Rốt cuộc, bản thân dần ngủ quên đến lúc nào không hay.
Nước ấm hòa vào cơ thể, xoa dịu đi sự mệt mỏi, cô cũng chẳng cách nào tỉnh lại, tựa hồ có bóng đen đè xuống, nhấn chìm cô vào dòng nước chẳng thể tỉnh.
Trong giấc mơ, lại quay trở về thời điểm mười hai năm trước khi mà cô khốn khó nhất. Đó chính là cơn ác mộng, vĩnh viễn Nhậm Kiều Hạ cũng không muốn nghĩ đến.
Cha rời đi, mẹ cũng bỏ cô lại. Chịu cảnh hắt hủi đánh đập để đòi lấy số nợ. Khung cảnh xấu xí đó không ngừng vươn tay, muốn kéo cô xuống vũng lầy.
Nhậm Kiều Hạ ngâm rất lâu, cũng chẳng định thần nổi xung quanh như nào, nước càng lúc càng lạnh dần, mà cô vẫn chẳng hay.
Mãi lâu sau khi dần rơi vào hố, lại cảm giác lực tay mạnh mẽ bế cô ra khỏi dòng nước lạnh lẽo, một bàn tay áp lên trán cô sờ nhẹ, giọng nói tức giận vang bên tai nghe qua là khiển trách.
"Sốt mà lại dám ngâm nước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro