Người quen cũ
2024-08-31 03:00:05
Từ sớm ngày hôm sau, những người phụ trách phỏng vấn đã có mặt tại nơi đây. Tất cả đều đang thảo luận, làm sao để có thể tận dụng thời gian mười phút ngắn ngủi đó một cách tốt nhất.
Nhậm Kiều Hạ thi thoảng đảo mắt nhìn mọi người bận rộn, số ít không có phận sự thì ở lại văn phòng thực hiện bày trí poster và nội dung.
Cô vốn dĩ không cần phải đi, nhưng cô muốn đến buổi tiệc đó, bởi buổi tiệc chính là cơ hội duy nhất để có thể xác nhận Doãn phu nhân có phải là mẹ của cô hay không.
Mặc dù không biết xác suất là bao nhiêu, nhưng việc người trên thành phố này trùng tên, thực chất rất nhiều.
Chỉ mới hơn sáu giờ, đã có một chiếc xe ô tô tương đối lớn. Mọi người thời điểm này, đều di chuyển lên xe. Nhậm Kiều Hạ theo đoàn người đông, cũng len lén di chuyển lên.
Vài người hầu như không để ý sự hiện diện của Nhậm Kiều Hạ, số ít đều nghĩ cô là nhân viên tòa soạn và có góp mặt.
Xe tòa soạn nhanh chóng dừng tại điểm hẹn, đỗ một khoảng cách khá xa khu dự tiệc trang hoàng.
Khi này bên trong xe, nữ phóng viên đang được tạo hình trang điểm, một vài người kiểm tra lại đạo cụ, nhìn vào thời gian, sau đó thở dài.
“Chúng ta sẽ phải đợi hơn bốn tiếng nữa, mọi người cố gắng tranh thủ nắm bắt thời cơ khi nào Doãn phu nhân rời đi.
Đây vốn dĩ là buổi tiệc giới thượng lưu thực hiện kinh doanh, không phải những người tầng lớp thấp như họ có thể hiện diện.
Phía xa, không ít các hàng xe hào nhoáng được đỗ lại. Cho dù chiếc xe tòa soạn dừng ở một đoạn khá xa, cũng thấy được khu biệt thự trang hoàng lộng lẫy và xa xỉ, ánh đèn khắp nơi tỏa lên, như thể họa lên nét hào nhoáng khiến khu hoàng cung tỏa sáng giữa khu rừng tối tăm, vừa trang trọng vừa cổ điển, mang theo vẻ bắt mắt tách biệt riêng giữa người tầng lớp thượng lưu xa hoa.
Nhậm Kiều Hạ nhìn ra bên ngoài, trong vô thức thấy bóng người quen thuộc trong tà áo lụa thướt tha, phía bên cạnh là một cô gái xinh đẹp không kém. Khắp nơi vây quanh vệ sĩ.
Ngay khoảnh khắc người phụ nữ quay đầu, đường nét tuy mơ hồ nhưng vẫn gương mặt quen thuộc, khi này Nhậm Kiều Hạ biết được rằng cô không hề nhầm lẫn, đây thật sự là mẹ cô!
Khóe mắt Nhậm Kiều Hạ cảm thấy hơi cay, cô không do dự đẩy cửa xe mà rời đi. Lúc này, mọi người mới ngạc nhiên nhận ra sự hiện diện của cô.
Mặc cho vài người gọi cản, nhưng Nhậm Kiều Hạ không nghĩ nhiều, cô bước nhanh băng qua đường, bộ đồ công sở tẻ nhạt tách biệt với đoàn khách dự tiệc khoác trên người lễ phục dạ tiệc lung linh đang tiến vào cổng chính.
Phủ bên ngoài khu vực hoàng cung rào chắn nghiêm trang, nơi hàng vệ sĩ vẫn đứng kiểm soát lượng an ninh khách mời.
Bóng dáng người phụ nữ dần dần khuất vào trong.
Nhậm Kiều Hạ muốn liều mình bước vào, lại bắt gặp cái cản của những người vệ sĩ. Bọn họ thấy cô không có trình tự mà muốn xông vào, lập tức dùng lực tay đẩy mạnh khiến cô dần dần lùi về sau, tầm mắt nhìn về cô phán xét từ trên xuống dưới, không mấy thiện cảm.
“Vé mời?”
Nhậm Kiều Hạ chợt thức tỉnh, cô đứng ngây như trời trồng nhìn bóng người phụ nữ dần khuất sau cánh cửa lớn nơi khu dạ tiệc.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ đứng lặng, khóe mắt phiếm đỏ, bộ đồ công sở không hợp phép tắc, cảm tưởng như muốn ăn vạ, vài tên vệ sĩ cũng không có kiên nhẫn, trạng thái cáu gắt theo ngay sau đó.
“Không có mà dám làm loạn? Đúng thật không biết phép tắc, mời cô đi cho.
Bọn họ dùng tay, muốn đẩy cô rời đi. Nhậm Kiều Hạ loạng choạng lùi ra sau, không nghĩ đến lại va ngay bóng người cao lớn đang đi tới. Một lực tay đã dễ dàng đỡ cô lại.
Khi này, giọng nói nam nhân cất lên, bên trong như thể thăm dò, vài phần là suy đoán.
“Nhậm Kiều Hạ...?”
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với người nam nhân lịch lãm trước mặt, cô đứng ngây ra.
Những người vệ sĩ ban nãy muốn tiến lên đuổi cô, bắt gặp người trước mặt cũng phải lùi người lại, về trạng thái vô cùng kính cẩn.
“Chào Bạc thiếu.
Nhậm Kiều Hạ hoàn toàn biết, người trước mặt chính là Bạc Nguyên Thần.
Mối quan hệ giao hảo không tốt, cô không nghĩ nhiều, liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng vừa rời đi, Bạc Nguyên Thần đã vội vã bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, khóe môi hơi nhếch lên châm chọc, dường như bắt được suy tư của cô.
“Có muốn vào không?”
Nhậm Kiều Hạ siết chặt bàn tay, gương mặt hơi đắn đo, sau đó khẽ gật đầu.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô một lát, nữ sinh năm nào khiến Trình Thâm trở nên phát điên, không nghĩ hiện tại rời đi mười năm lại trổ mã trở nên xinh đẹp như thế này.
Cho dù là bộ đồ công sở bình thường cũng ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc dài, vừa hay họa lên gương mặt tinh xảo lại ôn nhu.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô một lát, cũng muốn thử xem, đêm nay có thật sự chọc tức Trình Thâm hay không.
“Nếu muốn vào, vậy thì tôi phải dùng cô với thân phận bạn tiệc đêm nay rồi.”
Nhậm Kiều Hạ không suy nghĩ quá nhiều, nơi hàng vệ sĩ đối với cô không mấy thiện cảm, nhưng lại e dè với nam nhân trước mặt nên không làm gì.
“Được.”
Bạc Nguyên Thần cầm lấy tấm thiệp mời. Nhìn thời gian bắt đầu buổi tiệc, sau đó xoay người rời đi.
“Vẫn còn thời gian nửa tiếng, đi theo tôi thay đồ.”
Cứ thế, hai người liền trở lên xe.
Nhậm Kiều Hạ thi thoảng đảo mắt nhìn mọi người bận rộn, số ít không có phận sự thì ở lại văn phòng thực hiện bày trí poster và nội dung.
Cô vốn dĩ không cần phải đi, nhưng cô muốn đến buổi tiệc đó, bởi buổi tiệc chính là cơ hội duy nhất để có thể xác nhận Doãn phu nhân có phải là mẹ của cô hay không.
Mặc dù không biết xác suất là bao nhiêu, nhưng việc người trên thành phố này trùng tên, thực chất rất nhiều.
Chỉ mới hơn sáu giờ, đã có một chiếc xe ô tô tương đối lớn. Mọi người thời điểm này, đều di chuyển lên xe. Nhậm Kiều Hạ theo đoàn người đông, cũng len lén di chuyển lên.
Vài người hầu như không để ý sự hiện diện của Nhậm Kiều Hạ, số ít đều nghĩ cô là nhân viên tòa soạn và có góp mặt.
Xe tòa soạn nhanh chóng dừng tại điểm hẹn, đỗ một khoảng cách khá xa khu dự tiệc trang hoàng.
Khi này bên trong xe, nữ phóng viên đang được tạo hình trang điểm, một vài người kiểm tra lại đạo cụ, nhìn vào thời gian, sau đó thở dài.
“Chúng ta sẽ phải đợi hơn bốn tiếng nữa, mọi người cố gắng tranh thủ nắm bắt thời cơ khi nào Doãn phu nhân rời đi.
Đây vốn dĩ là buổi tiệc giới thượng lưu thực hiện kinh doanh, không phải những người tầng lớp thấp như họ có thể hiện diện.
Phía xa, không ít các hàng xe hào nhoáng được đỗ lại. Cho dù chiếc xe tòa soạn dừng ở một đoạn khá xa, cũng thấy được khu biệt thự trang hoàng lộng lẫy và xa xỉ, ánh đèn khắp nơi tỏa lên, như thể họa lên nét hào nhoáng khiến khu hoàng cung tỏa sáng giữa khu rừng tối tăm, vừa trang trọng vừa cổ điển, mang theo vẻ bắt mắt tách biệt riêng giữa người tầng lớp thượng lưu xa hoa.
Nhậm Kiều Hạ nhìn ra bên ngoài, trong vô thức thấy bóng người quen thuộc trong tà áo lụa thướt tha, phía bên cạnh là một cô gái xinh đẹp không kém. Khắp nơi vây quanh vệ sĩ.
Ngay khoảnh khắc người phụ nữ quay đầu, đường nét tuy mơ hồ nhưng vẫn gương mặt quen thuộc, khi này Nhậm Kiều Hạ biết được rằng cô không hề nhầm lẫn, đây thật sự là mẹ cô!
Khóe mắt Nhậm Kiều Hạ cảm thấy hơi cay, cô không do dự đẩy cửa xe mà rời đi. Lúc này, mọi người mới ngạc nhiên nhận ra sự hiện diện của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc cho vài người gọi cản, nhưng Nhậm Kiều Hạ không nghĩ nhiều, cô bước nhanh băng qua đường, bộ đồ công sở tẻ nhạt tách biệt với đoàn khách dự tiệc khoác trên người lễ phục dạ tiệc lung linh đang tiến vào cổng chính.
Phủ bên ngoài khu vực hoàng cung rào chắn nghiêm trang, nơi hàng vệ sĩ vẫn đứng kiểm soát lượng an ninh khách mời.
Bóng dáng người phụ nữ dần dần khuất vào trong.
Nhậm Kiều Hạ muốn liều mình bước vào, lại bắt gặp cái cản của những người vệ sĩ. Bọn họ thấy cô không có trình tự mà muốn xông vào, lập tức dùng lực tay đẩy mạnh khiến cô dần dần lùi về sau, tầm mắt nhìn về cô phán xét từ trên xuống dưới, không mấy thiện cảm.
“Vé mời?”
Nhậm Kiều Hạ chợt thức tỉnh, cô đứng ngây như trời trồng nhìn bóng người phụ nữ dần khuất sau cánh cửa lớn nơi khu dạ tiệc.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ đứng lặng, khóe mắt phiếm đỏ, bộ đồ công sở không hợp phép tắc, cảm tưởng như muốn ăn vạ, vài tên vệ sĩ cũng không có kiên nhẫn, trạng thái cáu gắt theo ngay sau đó.
“Không có mà dám làm loạn? Đúng thật không biết phép tắc, mời cô đi cho.
Bọn họ dùng tay, muốn đẩy cô rời đi. Nhậm Kiều Hạ loạng choạng lùi ra sau, không nghĩ đến lại va ngay bóng người cao lớn đang đi tới. Một lực tay đã dễ dàng đỡ cô lại.
Khi này, giọng nói nam nhân cất lên, bên trong như thể thăm dò, vài phần là suy đoán.
“Nhậm Kiều Hạ...?”
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với người nam nhân lịch lãm trước mặt, cô đứng ngây ra.
Những người vệ sĩ ban nãy muốn tiến lên đuổi cô, bắt gặp người trước mặt cũng phải lùi người lại, về trạng thái vô cùng kính cẩn.
“Chào Bạc thiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Kiều Hạ hoàn toàn biết, người trước mặt chính là Bạc Nguyên Thần.
Mối quan hệ giao hảo không tốt, cô không nghĩ nhiều, liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng vừa rời đi, Bạc Nguyên Thần đã vội vã bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, khóe môi hơi nhếch lên châm chọc, dường như bắt được suy tư của cô.
“Có muốn vào không?”
Nhậm Kiều Hạ siết chặt bàn tay, gương mặt hơi đắn đo, sau đó khẽ gật đầu.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô một lát, nữ sinh năm nào khiến Trình Thâm trở nên phát điên, không nghĩ hiện tại rời đi mười năm lại trổ mã trở nên xinh đẹp như thế này.
Cho dù là bộ đồ công sở bình thường cũng ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc dài, vừa hay họa lên gương mặt tinh xảo lại ôn nhu.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô một lát, cũng muốn thử xem, đêm nay có thật sự chọc tức Trình Thâm hay không.
“Nếu muốn vào, vậy thì tôi phải dùng cô với thân phận bạn tiệc đêm nay rồi.”
Nhậm Kiều Hạ không suy nghĩ quá nhiều, nơi hàng vệ sĩ đối với cô không mấy thiện cảm, nhưng lại e dè với nam nhân trước mặt nên không làm gì.
“Được.”
Bạc Nguyên Thần cầm lấy tấm thiệp mời. Nhìn thời gian bắt đầu buổi tiệc, sau đó xoay người rời đi.
“Vẫn còn thời gian nửa tiếng, đi theo tôi thay đồ.”
Cứ thế, hai người liền trở lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro