Thật hay mơ
2024-08-31 03:00:05
Nhậm Kiều Hạ trở mình, không bài xích với cái ôm, nhìn ra khung cửa sổ bệnh viện bên ngoài, bây giờ một màu tối đen âm u. Chút ánh sáng ít ỏi từ trăng treo vằng vặc cũng không đủ rọi sáng.
Bản thân một mình đã hơn mười năm, khó khăn nào cũng đủ trải qua, chỉ là nay đối diện với cư xử của Trình Thâm, cô vẫn chưa kịp thích nghi. Ấm áp mười hai năm trước, lần lượt quay lại, chỉ là lần này người nhận có phần nghi hoặc là thật hay mơ.
Trong quá trình truyền nước rơi vào giấc mộng, Nhậm Kiều Hạ cũng có trông thấy Trình Thâm, người đàn ông vẫn tỏa sáng, vươn tay đỡ cô. Nhưng rồi, cũng bàn tay ấy đẩy cô xuống, lần nữa dạy cô một điều cô chẳng thể tin tưởng được ai.
Nhậm Kiều Hạ không hận Trình Thâm, bởi người đàn ông đối xử với cô không có điều gì không tốt, chỉ trừ việc nghe thấy mối quan hệ của cô và hắn chỉ là ván cược. Sau đó, mối quan hệ cả hai liền kết thúc.
Cô rũ mi mắt, nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy eo của mình.
Trình Thâm là người phá vỡ phòng tuyến đối với cô, nên hiện giờ nếu thật sự lần nữa quay lại mối quan hệ, có phải chịu thiệt, cô cũng chỉ mong chịu thiệt trong tay người đàn ông này.
Số nợ mười hai năm trước Trình Thâm trả giúp, cô vẫn chưa trả lại cho hắn. Lần này gặp lại, vẫn là nên tìm cách trả dần.
Trình Thâm ôm cô trong lòng, người đàn ông cũng không hề ngủ, nhìn cô gái nhỏ cử động, hắn liền cúi xuống, áp nhẹ má hắn vào má cô một cách thân mật. (
"Ngủ tiếp đi, cơ thể em chưa khỏe."
Nhậm Kiều Hạ hơi rụt người, nhỏ giọng đáp.
"Có thể trở về biệt thự không?"
Bệnh viện lạnh lẽo, mùi thuốc thoang thoảng, cô không quen.
Trình Thâm vươn tay ôm cô vào lòng, kéo tấm chăn đắp lên người cô cao hơn. Giọng nói ấm áp vang lên, vẫn ngữ điệu nuông chiều như thuở hai người vẫn còn quen nhau.
"Ngoan, ngủ đi, hiện giờ em không khỏe, trở về trong đêm người mệt cũng chỉ có em. Ngủ rồi sáng sớm tôi đưa em về."
Người đàn ông luồn đầu ngón tay, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại.
Trình Thâm trước giờ nhiều bạn gái, nhưng hắn chẳng hề nhẫn nại với bất kỳ một ai. Nhậm Kiều Hạ, vẫn luôn là người mà hắn nguyện ý cư xử như thế. Cô không cần phải làm gì, vẫn có thể khiến hắn tự nguyện.
Trước hay sau gì, vẫn như một. Hắn cũng chỉ thua dưới tay người con gái này.
Nhậm Kiều Hạ nghe lời nói, cô cũng không đáp lại.
Ngón tay người đàn ông chui vào bộ đồ bệnh nhân, vẫn đặt ngay eo vuốt ve nơi vết thương, cảm giác nóng đến tê rần. Thấp giọng hỏi.
"Hôm qua tôi cắn em đau lắm sao?"
Nghĩ lại bộ dạng tức giận đến đáng sợ hôm qua của Trình Thâm, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng miệng thì lại trả lời một nẻo.
"Không."
Trình Thâm trông vậy thì ngạc nhiên, khoé môi hơi nhếch lên, người đàn ông dụi đầu vào bả vai.
"Biết đau thì lần sau đừng xuất hiện hay bên cạnh một kẻ khác, tôi không ngại đem em ra cắn đến không còn hình dạng đâu."
Nhậm Kiều Hạ cau mày, tên này thật sự không phải người.
Sáng hôm sau.
Khi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Nhậm Kiều Hạ mới nhận ra trên người chỉ độc một bộ đồ bệnh nhân, cũng không hề mặc đồ lớt bên trong. Lúc này mới nhớ đến cảnh tượng ban đầu vẫn ngâm trong bồn tắm, đã bị Trình Thâm bế lên trong tình trạng không mảnh vải.
Nghĩ đến, gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn hắn có chút không tự nhiên.
Trình Thâm đứng bên đầu giường, nhìn cô ngồi lặng, dường như hiểu tâm tư, cầm lấy tấm áo vest khoác lên cơ thể nhỏ, trực tiếp đóng nút.
"Đi thôi, nhìn cũng đã nhìn rồi."
Em, sau này cũng chỉ có thể là của tôi.
Nửa lời sau hắn muốn nói ra, nhưng rồi chỉ có thể dừng lại.
Suốt cả quá trình trên xe, cả hai vẫn không nói gì. Nhậm Kiều Hạ ngồi bên ghế lái phụ, hơi co người lại.
Về đến nơi, Nhậm Kiều Hạ vội vàng trở lên lầu thay lại bộ đồ khác, kế đó nhìn phần dự án mà tòa soạn yêu cầu cô làm. Hạn hiện tại chỉ còn hai ngày, cô chỉ có thể tiếp tục thực hiện để không trễ hạn.
Trình Thâm lẳng lặng vào bếp, tiến hành nấu cơm.
Thời gian mười năm thật dài, cũng khiến con người ta hình thành những thói quen xấu không đáng có. Trình Thâm không thích nấu ăn, chẳng qua trước đây hắn học đều là vì cô.
Nghĩ lại lời nói từ bác sĩ đêm qua, cơn đau bao tử của Nhậm Kiều Hạ hình thành vốn không phải mới đây, thực trạng đã kéo dài rất lâu.
Hắn lẳng lặng gọi đến trợ lý, yêu cầu điều tra Nhậm Kiều Hạ trong toàn bộ thời gian mười năm kia, mặc dù biết số ít sẽ không rõ, nhưng hắn vẫn muốn biết cô sống như thế nào.
Đến lúc cầm dĩa đồ ăn lên, bóng lưng nhỏ nhắn vẫn ngồi trước góc làm việc nhỏ. Chiếc váy ngủ đơn sơ, thấy được thân hình mảnh mai nhưng gầy gò.
Trình Thâm vốn dĩ biết cô đã rất gầy, nhưng hiện tại đối diện vẫn không quen mắt. Hiện tại bên bả vai, còn một vết thâm tím bắt mắt.
Nhậm Kiều Hạ nghe tiếng mở cửa thì quay đầu, nhìn Trình Thâm bưng dĩa đồ ăn đến, liền đặt lên bàn.
"Ăn đi, sau này ăn đủ bữa, tuyệt đối không dùng gói thuốc kia. Hiện giờ là người của tôi, đảm bảo một ngày ăn đầy đủ chất dinh dưỡng. Tôi không muốn phải thấy sự việc như tối qua lần nữa."
Bản thân một mình đã hơn mười năm, khó khăn nào cũng đủ trải qua, chỉ là nay đối diện với cư xử của Trình Thâm, cô vẫn chưa kịp thích nghi. Ấm áp mười hai năm trước, lần lượt quay lại, chỉ là lần này người nhận có phần nghi hoặc là thật hay mơ.
Trong quá trình truyền nước rơi vào giấc mộng, Nhậm Kiều Hạ cũng có trông thấy Trình Thâm, người đàn ông vẫn tỏa sáng, vươn tay đỡ cô. Nhưng rồi, cũng bàn tay ấy đẩy cô xuống, lần nữa dạy cô một điều cô chẳng thể tin tưởng được ai.
Nhậm Kiều Hạ không hận Trình Thâm, bởi người đàn ông đối xử với cô không có điều gì không tốt, chỉ trừ việc nghe thấy mối quan hệ của cô và hắn chỉ là ván cược. Sau đó, mối quan hệ cả hai liền kết thúc.
Cô rũ mi mắt, nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy eo của mình.
Trình Thâm là người phá vỡ phòng tuyến đối với cô, nên hiện giờ nếu thật sự lần nữa quay lại mối quan hệ, có phải chịu thiệt, cô cũng chỉ mong chịu thiệt trong tay người đàn ông này.
Số nợ mười hai năm trước Trình Thâm trả giúp, cô vẫn chưa trả lại cho hắn. Lần này gặp lại, vẫn là nên tìm cách trả dần.
Trình Thâm ôm cô trong lòng, người đàn ông cũng không hề ngủ, nhìn cô gái nhỏ cử động, hắn liền cúi xuống, áp nhẹ má hắn vào má cô một cách thân mật. (
"Ngủ tiếp đi, cơ thể em chưa khỏe."
Nhậm Kiều Hạ hơi rụt người, nhỏ giọng đáp.
"Có thể trở về biệt thự không?"
Bệnh viện lạnh lẽo, mùi thuốc thoang thoảng, cô không quen.
Trình Thâm vươn tay ôm cô vào lòng, kéo tấm chăn đắp lên người cô cao hơn. Giọng nói ấm áp vang lên, vẫn ngữ điệu nuông chiều như thuở hai người vẫn còn quen nhau.
"Ngoan, ngủ đi, hiện giờ em không khỏe, trở về trong đêm người mệt cũng chỉ có em. Ngủ rồi sáng sớm tôi đưa em về."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông luồn đầu ngón tay, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại.
Trình Thâm trước giờ nhiều bạn gái, nhưng hắn chẳng hề nhẫn nại với bất kỳ một ai. Nhậm Kiều Hạ, vẫn luôn là người mà hắn nguyện ý cư xử như thế. Cô không cần phải làm gì, vẫn có thể khiến hắn tự nguyện.
Trước hay sau gì, vẫn như một. Hắn cũng chỉ thua dưới tay người con gái này.
Nhậm Kiều Hạ nghe lời nói, cô cũng không đáp lại.
Ngón tay người đàn ông chui vào bộ đồ bệnh nhân, vẫn đặt ngay eo vuốt ve nơi vết thương, cảm giác nóng đến tê rần. Thấp giọng hỏi.
"Hôm qua tôi cắn em đau lắm sao?"
Nghĩ lại bộ dạng tức giận đến đáng sợ hôm qua của Trình Thâm, cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng miệng thì lại trả lời một nẻo.
"Không."
Trình Thâm trông vậy thì ngạc nhiên, khoé môi hơi nhếch lên, người đàn ông dụi đầu vào bả vai.
"Biết đau thì lần sau đừng xuất hiện hay bên cạnh một kẻ khác, tôi không ngại đem em ra cắn đến không còn hình dạng đâu."
Nhậm Kiều Hạ cau mày, tên này thật sự không phải người.
Sáng hôm sau.
Khi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Nhậm Kiều Hạ mới nhận ra trên người chỉ độc một bộ đồ bệnh nhân, cũng không hề mặc đồ lớt bên trong. Lúc này mới nhớ đến cảnh tượng ban đầu vẫn ngâm trong bồn tắm, đã bị Trình Thâm bế lên trong tình trạng không mảnh vải.
Nghĩ đến, gương mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn hắn có chút không tự nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thâm đứng bên đầu giường, nhìn cô ngồi lặng, dường như hiểu tâm tư, cầm lấy tấm áo vest khoác lên cơ thể nhỏ, trực tiếp đóng nút.
"Đi thôi, nhìn cũng đã nhìn rồi."
Em, sau này cũng chỉ có thể là của tôi.
Nửa lời sau hắn muốn nói ra, nhưng rồi chỉ có thể dừng lại.
Suốt cả quá trình trên xe, cả hai vẫn không nói gì. Nhậm Kiều Hạ ngồi bên ghế lái phụ, hơi co người lại.
Về đến nơi, Nhậm Kiều Hạ vội vàng trở lên lầu thay lại bộ đồ khác, kế đó nhìn phần dự án mà tòa soạn yêu cầu cô làm. Hạn hiện tại chỉ còn hai ngày, cô chỉ có thể tiếp tục thực hiện để không trễ hạn.
Trình Thâm lẳng lặng vào bếp, tiến hành nấu cơm.
Thời gian mười năm thật dài, cũng khiến con người ta hình thành những thói quen xấu không đáng có. Trình Thâm không thích nấu ăn, chẳng qua trước đây hắn học đều là vì cô.
Nghĩ lại lời nói từ bác sĩ đêm qua, cơn đau bao tử của Nhậm Kiều Hạ hình thành vốn không phải mới đây, thực trạng đã kéo dài rất lâu.
Hắn lẳng lặng gọi đến trợ lý, yêu cầu điều tra Nhậm Kiều Hạ trong toàn bộ thời gian mười năm kia, mặc dù biết số ít sẽ không rõ, nhưng hắn vẫn muốn biết cô sống như thế nào.
Đến lúc cầm dĩa đồ ăn lên, bóng lưng nhỏ nhắn vẫn ngồi trước góc làm việc nhỏ. Chiếc váy ngủ đơn sơ, thấy được thân hình mảnh mai nhưng gầy gò.
Trình Thâm vốn dĩ biết cô đã rất gầy, nhưng hiện tại đối diện vẫn không quen mắt. Hiện tại bên bả vai, còn một vết thâm tím bắt mắt.
Nhậm Kiều Hạ nghe tiếng mở cửa thì quay đầu, nhìn Trình Thâm bưng dĩa đồ ăn đến, liền đặt lên bàn.
"Ăn đi, sau này ăn đủ bữa, tuyệt đối không dùng gói thuốc kia. Hiện giờ là người của tôi, đảm bảo một ngày ăn đầy đủ chất dinh dưỡng. Tôi không muốn phải thấy sự việc như tối qua lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro