Chương 34
Ám Dạ Lưu Tinh
2024-11-14 01:10:54
Từ Nhan không ngờ anh ta lại xuất hiện ở thư viện.
Đối với anh ta, có lẽ không có yêu, nhưng cũng có thương hại, tổn thương đến từ chính cha mẹ anh ta.
Lúc trước khi cô bị tổn thương, cô đột nhiên muốn cha mẹ của mình cũng có thể phản đối mối tình đầu của cô như vậy. Thật ra thì cô không hề tức giận, mặc dù lúc ấy cũng có chút bực mình bởi vì thế lực của cha mẹ anh, cô còn nhớ rõ từng câu chữ mà cha mẹ anh nói với cô lúc đó: "Một nhân viên thư viện nho nhỏ như cô, làm sao có thể kết hôn với con trai tôi được chứ? Con tôi là sĩ quan, tương lai của nó có rất nhiều lựa chọn, hoặc ít nhất cũng có thể chọn được một nhân viên nhà nước, mà cô thì nhiều nhất chỉ là một nhân viên quèn trong một xí nghiệp nhỏ thôi.Tôi đã cho con tôi tìm hiểu một nữ cảnh sát, người ta xuất sắc hơn cô nhiều, cho nên sau này cô đừng quấy rầy con tôi nữa, dù cho con trai tôi có thích cô đi nữa thì tôi và chồng tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là con dâu nhà họ Triệu đâu." Lúc ấy những lời mẹ Triệu nói còn sờ sờ ở trước mắt, năm đó cô đã dứt khoát rời đi. Tiểu Triệu là một đứa con trai ngoan, cha mẹ phản đối thì lúc đó anh ta cũng nói chia tay với cô, sau này cũng chưa từng liên lạc với cô, rồi lại nghe nói anh ta đi xem mắt người nữ cảnh sát kia, còn chuyện cụ thể phát triển như thế nào thì cô không biết.
Những chuyện này làm cô nhớ lại mối tình đầu của mình, nếu như sử dụng những lời của mẹ Triệu thành cha mẹ của cô nói thì cô có thể tưởng tượng được lúc ấy họ sẽ đối xử như thế nào với mối tình đầu của mình, có lẽ họ sẽ nói như vầy: "Một thằng công nhân nho nhỏ như cậu, làm sao có thể lấy con gái tôi được chứ? Chỉ bằng vào cậu là học sinh của một trường đại học danh tiếng sao? Bây giờ đại học danh tiếng nhiều vô số kể, cậu có thể cho con gái tôi được bao nhiêu hạnh phúc?" Nếu không thì sao năm đó anh ấy lại đột nhiên nói chia tay với cô, vẻ mặt đau đớn kia làm cho đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, đã qua bao nhiêu năm rồi nhưng cô vẫn không thể quên sự bất đắc dĩ khi anh nói ra những lời kia.... Anh nói: "Cha mẹ anh đã về hưu rồi, anh chỉ hy vọng có thể cho bọn họ một cuộc sống êm đẹp, mà không phải lo lắng sợ hãi gì cả."
Cô cho là với thân phận một nhân viên quèn của mình thì cô không thể tự mình lựa chọn tình yêu, cho nên khi sau khi ra đi, cô học theo những người khác, không nhắc tới cha mẹ mình trước bất kỳ ai, nhưng kết quả lại vẫn bị người làm tổn thương như vậy. Thì ra là thế giới này, ở ngóc ngách nào cũng tồn tại thế lực, chỉ là lớn hay nhỏ mà thôi. Mãi cho đến khi gặp được Lưu Vũ, cô mới biết anh là thật sự hướng về cô. Có lẽ sẽ có người thắc mắc, có thể Lưu Vũ cũng biết gia thế nhà cô, dù sao cô cũng là em gái của Từ Lỗi, nhưng cô biết anh trai mình là người rất biết điều, có lẽ sẽ có loại khả năng kia, nhưng cô tình nguyện tin tưởng Lưu Vũ của cô không phải người nghiêng về thực tế và thế lực như vậy, bởi vì cô tin vào hai mắt của mình.
Khi nhớ lại chuyện cũ đã qua, cô cho là mình có thể sống một cuộc sống bình yên, có thể vui vẻ sinh hoạt chung một chỗ với Lưu Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là không gió mà nổi sóng, người đàn ông trước mắt cô lúc này, sau 1 năm biến mất đột nhiên lại thần kỳ xuất hiện ở trước mặt cô. Lần nữa đối mặt với anh, cô không có bất kỳ xao động nào khác, chỉ có một loại cảm giác bất đắc dĩ, còn có suy nghĩ xem thường đối với cái người gọi là đứa con trai ngoan này.
"Anh tới đây làm gì?" Sắc mặt của Từ Nhan không phải xấu bình thường, mà giọng điệu lại càng thêm kém đến cực điểm.
Bạn đồng nghiệp đang đứng chờ ở bên cạnh cô, có rất nhiều người nhìn qua bên này, có một số mang theo ánh mắt thắc mắc, có một số lại thậm chí còn chỉ chỉ chõ chõ.
Từ Nhan chỉ cảm thấy thật đau đầu. Trong đơn vị có rất nhiều người biết Tiểu Triệu, bởi vì lúc bọn họ yêu nhau anh ta thường xuyên đến cơ quan đón cô, lâu dài mọi người cũng biết anh ta.
"Nhan Nhan, chúng ta tìm chỗ nói chuyện chút đi." Triệu Thượng cảm giác được cô khó chịu và tức giận.
"Không cần đâu, chồng tôi còn đang chờ tôi ở dưới lầu." Từ Nhan rất thẳng thắn từ chối.
"Chồng? Em đã kết hôn rồi?" Triệu Thượng giật mình, một tháng trước còn nghe nói ngay cả bạn trai cô cũng không có, sao bây giờ chỉ mới có một tháng ngắn ngủn mà lại đã kết hôn?
Từ Nhan không muốn để ý đến anh ta, xem đồng hồ một chút, đã đến giờ tan sở, cô cầm túi xách lên định đi ra ngoài. Lưu Vũ của cô đang chờ ở dưới lầu, còn nói có chuyện vui chờ cô, cô đã không thể chờ đợi, về phần cái người chướng mắt đang đứng ở trước mặt cô này thì cứ để cho anh ta tiếp tục đứng ở đây là được rồi.
"Nhan Nhan, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà? Em kết hôn lúc nào vậy, tại sao một chút tin tức anh cũng không có nghe thấy vậy?" Triệu Thượng nóng nảy, bắt được cánh tay cô vội hỏi.
Từ Nhan vô cùng chán ghét hành động này của anh ta, dùng sức vung, cố gắng hất cánh tay anh ta đang nắm lấy tay cô ra, trong miệng lại nói: "Tôi có kết hôn hay chưa thì có liên quan gì tới anh chứ? Xin hỏi anh lấy tư cách gì mà tới hỏi chuyện kết hôn của tôi? Mời anh sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, ok?"
Nhưng cánh tay anh ta đang nắm lấy tay cô cũng không vì những lời nói này mà buông ra, nét mặt của anh ta đau đớn. Chia tay đã một năm rồi, lúc ấy anh vừa mới chia tay thì cha mẹ liền quyết định cho anh đi xem mắt, đối tượng chính là một nữ cảnh sát, nhưng cô gái ấy cũng không phải là đối tượng mà anh thích. Người nọ vừa đen vừa lùn lại còn đô con, thứ duy nhất có thể được xem là xinh đẹp thì cũng chỉ có đôi mắt kia thôi. Cha mẹ thích, nhưng không phải anh thích, anh cố gắng thích ứng, nhưng kết quả cuối cùng nói cho anh biết, thích ứng cũng không phải chuyện dễ, bởi vì chung sống nửa năm, căn bản anh vẫn không thể thích ứng được nữ cảnh sát mập lùn kia, mặc dù cô ấy rất thích anh, nhưng cái từ này thật không thể xảy ra ở trên người anh.
Tiếp đó, anh lại phải nghe theo sắp xếp của cha mẹ, xem mắt mấy cô gái, nhưng cũng không một ai có thể lọt vào mắt anh được, nếu không phải anh cảm thấy không đẹp thì chính là cảm thấy vóc người không ổn, không phải cảm thấy vóc người không ổn thì chính là cảm thấy tính khí không chịu nổi, thì ra trong lúc vô tình, anh đã quen với tính tình nóng nảy kia của Từ Nhan, mà những người khác ở trước mặt anh, rốt cuộc vẫn không hấp dẫn được anh.
Lúc đầu gần gũi với Từ Nhan, anh cũng không chịu nổi tính tình của cô, nhưng dần dần anh lại bị cô hấp dẫn, bởi vì trừ tính tình của cô có chút nóng nảy ra thì thật sự không có phát hiện khuyết điểm nào khác. Thói quen là một thứ không tốt, khi đã quen với một thứ nào đó thì thật rất khó lại tiếp nhận cái gì nữa.
Mặc dù luôn xem mắt, nhưng anh vẫn một mực quan sát cô, chỉ là nghe nói cô vẫn luôn độc thân, không có quen bạn trai. Anh cho là chỉ cần mình không hài lòng đối tượng xem mắt thì từ từ cha mẹ cũng sẽ không buộc anh nữa, vậy là anh vẫn có thể tìm đến Từ Nhan, bọn họ sẽ có tương lai. Không lâu sau đó, anh nghe được một sự thật mà bấy lâu nay luôn bị Từ Nhan giấu kín, đó là cô có một anh trai làm quan chức cấp cao trong quân đội. Tin tức này, không khác gì người khác tát vào mặt anh một cái tát, tại sao trước đó anh chưa từng phát hiện? Anh vui mừng vội vã nói tin tức này cho cha mẹ, cha mẹ cũng thấy ngoài ý muốn, không ngờ cô gái nhìn tầm thường như vậy lại có bối cảnh hùng hậu như thế? Sau khi biết được sự thật, cha mẹ Triệu dĩ nhiên là thúc giục con trai trở về theo đuổi Từ Nhan rồi.
Nhưng anh cũng không có ngờ được, ngay lúc anh muốn nói tin tức này cho Từ Nhan biết thì lại nghe được tin tức chấn động lòng người như thế —— Từ Nhan thật sự đã kết hôn rồi sao? Hay là đang lừa anh? Tại sao trước đó một chút tin tức anh cũng không có nghe qua, mặc dù anh ở trong quân đội, nhưng vẫn luôn thông qua chiến hữu trong đơn vị hỏi thăm tin tức của cô, thậm chí là chồng của Tiểu Xá. Sở dĩ anh giới thiệu chiến hữu cho Tiểu Xá, thật ra thì cũng vì có lòng riêng, bởi vì làm như thế có thể nghe được tin tức mới nhất của Từ Nhan từ trong miệng chiến hữu. Nhưng ngay cả người chiến hữu cũng dò không ra tin tức này, đây thật sự là sự thật sao?
Anh rất nghi ngờ! Cực kì nghi ngờ chuyện này không phải là thật!
"Anh có mau buông tay tôi ra hay không? Nếu không buông tay thì cũng đừng trách tôi không khách sáo." Từ Nhan trầm mặt thấp giọng khiển trách.
Từ lúc nào mà cái tên Triệu Thượng này lại to gan như thế rồi hả? Ở trong đơn vị của cô mà vẫn còn nắm lấy cánh tay cô không chịu buông, cô bị chọc giận rồi.
Lúc này đã có một số đồng nghiệp vây quanh, có người hỏi: "Từ Nhan, có chuyện gì vậy?"
Từ Nhan không trả lời, cô chỉ cảm thấy mọi người nhìn cô giống như đang nhìn chuyện cười, cô cảm thấy mặt mũi của cô cũng bị Triệu Thượng ném hết. Người đàn ông này, một năm trước khiến cô ở trước mặt đồng sự không ngốc đầu lên được, tất cả mọi người nói cô bị một người đàn ông vứt bỏ cũng bởi vì cô không có bối cảnh hùng hậu, vậy mà hôm nay người đàn ông này lại xuất hiện lần nữa ở trước mặt cô, còn bằng cách khó chịu như thế thì sao không làm cô tức giận cho được?
Lúc này, Tiểu Ngư cũng đã đi tới, cô nhìn thấy Triệu Thượng, vẻ mặt giống như thấy quỷ, tiếp theo có người đã vọt tới, bắt lấy cánh tay anh ta: "Triệu Thượng, anh mau buông Từ Nhan ra."
Triệu Thượng lắc đầu xin lỗi cô ấy: "Thật xin lỗi, Thu Tranh, đây là chuyện riêng của tôi và Nhan Nhan, cô đừng nhúng tay vào."
Tiểu Ngư cảm thấy hôm nay Triệu Thượng hơi kì lạ, trước kia mặc dù anh ta cũng không phải là người ôn hòa gì, nhưng cũng không đến nỗi nắm chặt Từ Nhan không thả như vậy, cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc vội vã, cô nhớ tới phải gọi điện thoại cho một người, lại đột nhiên nhớ tới mình cũng không có số điện thoại của anh ta.
"Từ Nhan, đưa điện thoại cho mình... Mình giúp cậu. . . . . ." Tiểu Ngư đưa tay ra trước mặt cô.
"Tiểu Ngư, đừng gọi, mình không muốn để cho anh ấy biết." Từ Nhan lắc đầu mà từ chối Tiểu Ngư.
Từ Nhan biết Tiểu Ngư muốn gọi điện thoại cho Lưu Vũ, Lưu Vũ đang ở dưới lầu, nếu như gọi điện thoại thì có lẽ anh ấy sẽ đi lên đây rất nhanh, nhưng cô lại không muốn để cho Lưu Vũ biết sự lúng túng và khó chịu của mình lúc này. Đây là chuyện giữa cô và Triệu Thượng, cũng không nên để Lưu Vũ biết, như vậy sẽ chỉ tăng thêm phiền phức không cần thiết mà thôi.
"Triệu Thượng? Sao anh lại tới đây?" Tiểu Xá nghe thấy tiếng ồn cũng chạy lại xem, thấy người đàn ông đang kéo tay Từ Nhan thì giật mình.
Một người phụ nữ và một người đàn ông dây dưa không rõ, mà người đàn ông còn là bạn trai cũ của người phụ nữ đó, không làm cho người ta nghĩ này nọ mới là lạ. Lúc này Từ Nhan chỉ có một suy nghĩ, Lưu Vũ ngàn vạn đừng mất kiên nhẫn mà đi lên đây. Mặc dù cô và Triệu Thượng cũng không có những chuyện dây dưa không rõ kia, nhưng cô cũng không muốn để cho chồng của mình thấy trường hợp không chịu được như thế của cô, cũng không muốn để cho chồng mình có một chút nghi ngờ.
"Anh kéo tay Từ Nhan làm gì?" Tiểu Xá lại hỏi tới vấn đề thứ hai.
Tiểu Xá thấy kỳ quái, tên Triệu Thượng này đã biến mất một năm, tại sao lại xuất hiện? Nhìn thấy anh, trừ kinh ngạc ra, còn có một chút cái khác đoán không ra được, cảm thấy anh không xuất hiện thì tốt hơn. Nhìn lại Từ Nhan, mặt đã trướng đến tím bầm, cô biết với tính tình của Từ Nhan thì nổi giận chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn đối với người đàn ông này, trong lòng Từ Nhan nghĩ như thế nào, thật ra thì cô vẫn có thể đoán được một chút. Ngoài miệng luôn nói không có tình cảm với anh ta, nhưng cũng bởi vì quan hệ lạnh nhạt của anh ta và cô ấy, cái này cũng không phải là cô không biết.
Đồng nghiệp bu lại càng ngày càng nhiều, trong đơn vị có một số người quan hệ với Từ Nhan rất tốt, nhưng có một số người quan hệ cũng không phải là đặc biệt tốt, dĩ nhiên nhiều nhất chính là loại bình thường chỉ hi hi ha ha hoặc là chỉ là gõ nhau..., lúc này, có một số đồng nghiệp rất quan tâm cô, có một số lại là ôm tâm trạng xem kịch vui, thậm chí có người còn xì mũi coi thường, mặt Từ Nhan khó chịu đỏ lên. Với tính tình nóng nảy này của Từ Nhan, ở trong đơn vị tự nhiên cũng đắc tội với không ít người, từ trước đến giờ cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, có vài người có thể ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng có hận hay không cũng không ai biết, lúc này cô gặp phải chuyện như vậy, có thể đại khái nhìn ra được ai là thật lòng với cô, người nào là mang tâm trạng xem náo nhiệt.
Bị Tiểu Xá hỏi như vậy, Triệu Thượng khó có thể buông lỏng tay ra, gật đầu chào hỏi với cô ấy: "Tiểu Xá, ăn cơm chung đi, anh và Nhan Nhan đã hẹn nhau ăn ở nhà hàng Tây dưới lầu. . . . . ."
Từ Nhan ở bên kia, vừa thấy tay của anh ta buông lỏng ra, không đợi anh ta nói hết lời liền xách túi đi, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi làm cho cô mất thể diện này, vội vàng trở lại bên cạnh chồng của cô.
Triệu Thượng còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Từ Nhan đã cắm đầu cắm cổ rời đi, gật đầu nói tiếng xin lỗi với Tiểu Xá, liền đuổi theo.
"Xem náo nhiệt cái gì, tất cả mau giải tán đi." Tiểu xá thấy đồng nghiệp cũng đều vây quanh, liền xua đuổi.
Đồng nghiệp xem chuyện vui lúc này mới giật mình rời đi, Tiểu Xá cũng trở về chỗ của mình định cầm thứ gì về nhà, nhưng lúc đi ngang qua một số đồng nghiệp thì nghe được mấy tiếng nói nhỏ:
"Còn tưởng rằng có nhiều trinh tiết chứ, thì ra là bên này nói chuyện, bên kia lại dây dưa."
"Đúng vậy, bình thường nhìn bộ dạng cô ta giống như rất thuần khiết và trong sạch, nhưng thì ra là loại hàng này."
"Đúng đúng, quan hệ tốt với quán trưởng thì sao? Còn không phải là một hồ ly tinh quyến rũ đàn ông khắp nơi, nói không chừng còn cùng quán trưởng. . . . . ."
"Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để cho những người khác nghe thấy, cậu muốn bị đuổi việc à?"
Những tiếng nói nhỏ kia đột nhiên liền im bặt, mấy người ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, vừa vặn ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Tiểu Xá, liền cúi đầu, tránh ra một bên.
Bên kia Từ Nhan giống như đang chạy nạn thoát khỏi phòng làm việc của mình, nghe phía sau gào thét tên của cô, đầu của cô càng lớn hơn nữa rồi.
Từ Nhan đi giầy cao gót, thì có thể chạy trốn Triệu Thượng như thế nào, anh là là bộ đội huấn luyện hàng năm ở quân đội, không chạy được mấy bước liền bị anh ta đuổi kịp, lúc này cô hận mình tại sao lại mang giày cao gót hơn bất kì lúc nào, nếu không mình cũng không rơi vào thế bị động như vậy.
Anh tóm lấy cánh tay cô hỏi: "Sao em lại chạy?"
"Buông tay!" Từ Nhan nhìn anh ta chằm chằm giận dữ mắng.
"Nhan Nhan, hình như em đang trốn tránh anh, đang sợ anh... Rốt cục anh đã làm gì sao, để cho em ghét bỏ anh như vậy?" Hình như Triệu Thượng vĩnh viễn cũng không biết mình sai ở đâu.
Từ Nhan đã không muốn nói với người đàn ông tự cho mình là đúng đang đứng ở trước mắt này nữa rồi, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, cô dùng một cái tay khác đột nhiên bắt lấy bả vai anh ta, lại dùng sức lui về phía sau, ném anh ta qua với một cú quăng ngã tuyệt đẹp.
Nếu như đổi lại là ngày bình thường thì cô sẽ không đẩy được anh ta, mặc dù anh ta đang là lính kỹ thuật trong bộ đội, có được huấn luyện, thì dù cô có học chút thuật phòng thân, cũng không thể khiến anh ta nhúc nhích . Nhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không có phòng bị, nên cô chui cá vào chỗ trống, đồng nhất đẩy anh ta xuống đất.
Từ Nhan dùng sức đá anh ta một cái, liền phóng tới cửa thang máy.
Triệu Thượng bị cô đẩy ngã trên mặt đất, mặc dù còn không đến mức té thành tàn phế, nhưng cũng là rất đau, cộng thêm một đạp cuối cùng của cô, cảm giác bị giày cao gót giẫm ở trên người thật không dễ chịu. Bên cạnh có nhân viên thư viện đi qua, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh cũng che miệng cười khẽ rồi mới đi lướt qua anh. Chờ anh phản ứng kịp, đứng dậy đuổi theo thì Từ Nhan đã vọt vào thang máy. Anh dùng sức ấn nút thang máy, nhưng thang máy đã đi xuống, anh lại ấn nút thang máy bên cạnh, vừa nhìn thấy thang máy vẫn còn ở 18 tầng, không kịp đợi nên anh liền chạy về phía cửa cầu thang bộ.
Khi Từ Nhan vọt vào thang máy, lúc cái bóng người đó xông tới khi thang máy đóng lại, cô ở trong thang máy nhắm hai mắt lại, cảm thấy hốt hoảng cô cấp tốc đi thang máy xuống lầu dưới. Trong thang máy, cô đột nhiên cảm nhận được sự vô dụng của mình, cảm giác vô lực rất không giải thích được, dù bề ngoài có mạnh mẽ thế nào đi nữa, ngụy trang thế nào đi nữa thì ngay lúc này đây trong lòng cô lại vẫn yếu ớt không chịu nổi. Thì ra cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mạnh mẽ, cái loại ngụy trang không muốn để cho người khác nhìn thấy trái tim yếu ớt kia của cô, thì ra đúng là không thể chịu được một chút đả kích như vậy.
Thật không nghĩ tới, sắp hết năm còn gặp phải chuyện làm cho người ta nhức đầu như vậy. Mặc dù cô biết cái tên Tiểu Triệu này không làm được chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Lưu Vũ, tuy chuyện như vậy chỉ có tỷ lệ rất nhỏ nhưng cô cũng không muốn để cho Lưu Vũ biết, tránh cho đến lúc đó lại dây dưa không rõ.
Mới ra cửa thang máy, cô liền đụng phải một người, tốc độ cô lao ra rất nhanh, cũng không có thấy rõ bóng người, cô lấy tốc độ như đạn bắn va vào trong ngực người kia.
Đối với anh ta, có lẽ không có yêu, nhưng cũng có thương hại, tổn thương đến từ chính cha mẹ anh ta.
Lúc trước khi cô bị tổn thương, cô đột nhiên muốn cha mẹ của mình cũng có thể phản đối mối tình đầu của cô như vậy. Thật ra thì cô không hề tức giận, mặc dù lúc ấy cũng có chút bực mình bởi vì thế lực của cha mẹ anh, cô còn nhớ rõ từng câu chữ mà cha mẹ anh nói với cô lúc đó: "Một nhân viên thư viện nho nhỏ như cô, làm sao có thể kết hôn với con trai tôi được chứ? Con tôi là sĩ quan, tương lai của nó có rất nhiều lựa chọn, hoặc ít nhất cũng có thể chọn được một nhân viên nhà nước, mà cô thì nhiều nhất chỉ là một nhân viên quèn trong một xí nghiệp nhỏ thôi.Tôi đã cho con tôi tìm hiểu một nữ cảnh sát, người ta xuất sắc hơn cô nhiều, cho nên sau này cô đừng quấy rầy con tôi nữa, dù cho con trai tôi có thích cô đi nữa thì tôi và chồng tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là con dâu nhà họ Triệu đâu." Lúc ấy những lời mẹ Triệu nói còn sờ sờ ở trước mắt, năm đó cô đã dứt khoát rời đi. Tiểu Triệu là một đứa con trai ngoan, cha mẹ phản đối thì lúc đó anh ta cũng nói chia tay với cô, sau này cũng chưa từng liên lạc với cô, rồi lại nghe nói anh ta đi xem mắt người nữ cảnh sát kia, còn chuyện cụ thể phát triển như thế nào thì cô không biết.
Những chuyện này làm cô nhớ lại mối tình đầu của mình, nếu như sử dụng những lời của mẹ Triệu thành cha mẹ của cô nói thì cô có thể tưởng tượng được lúc ấy họ sẽ đối xử như thế nào với mối tình đầu của mình, có lẽ họ sẽ nói như vầy: "Một thằng công nhân nho nhỏ như cậu, làm sao có thể lấy con gái tôi được chứ? Chỉ bằng vào cậu là học sinh của một trường đại học danh tiếng sao? Bây giờ đại học danh tiếng nhiều vô số kể, cậu có thể cho con gái tôi được bao nhiêu hạnh phúc?" Nếu không thì sao năm đó anh ấy lại đột nhiên nói chia tay với cô, vẻ mặt đau đớn kia làm cho đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, đã qua bao nhiêu năm rồi nhưng cô vẫn không thể quên sự bất đắc dĩ khi anh nói ra những lời kia.... Anh nói: "Cha mẹ anh đã về hưu rồi, anh chỉ hy vọng có thể cho bọn họ một cuộc sống êm đẹp, mà không phải lo lắng sợ hãi gì cả."
Cô cho là với thân phận một nhân viên quèn của mình thì cô không thể tự mình lựa chọn tình yêu, cho nên khi sau khi ra đi, cô học theo những người khác, không nhắc tới cha mẹ mình trước bất kỳ ai, nhưng kết quả lại vẫn bị người làm tổn thương như vậy. Thì ra là thế giới này, ở ngóc ngách nào cũng tồn tại thế lực, chỉ là lớn hay nhỏ mà thôi. Mãi cho đến khi gặp được Lưu Vũ, cô mới biết anh là thật sự hướng về cô. Có lẽ sẽ có người thắc mắc, có thể Lưu Vũ cũng biết gia thế nhà cô, dù sao cô cũng là em gái của Từ Lỗi, nhưng cô biết anh trai mình là người rất biết điều, có lẽ sẽ có loại khả năng kia, nhưng cô tình nguyện tin tưởng Lưu Vũ của cô không phải người nghiêng về thực tế và thế lực như vậy, bởi vì cô tin vào hai mắt của mình.
Khi nhớ lại chuyện cũ đã qua, cô cho là mình có thể sống một cuộc sống bình yên, có thể vui vẻ sinh hoạt chung một chỗ với Lưu Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là không gió mà nổi sóng, người đàn ông trước mắt cô lúc này, sau 1 năm biến mất đột nhiên lại thần kỳ xuất hiện ở trước mặt cô. Lần nữa đối mặt với anh, cô không có bất kỳ xao động nào khác, chỉ có một loại cảm giác bất đắc dĩ, còn có suy nghĩ xem thường đối với cái người gọi là đứa con trai ngoan này.
"Anh tới đây làm gì?" Sắc mặt của Từ Nhan không phải xấu bình thường, mà giọng điệu lại càng thêm kém đến cực điểm.
Bạn đồng nghiệp đang đứng chờ ở bên cạnh cô, có rất nhiều người nhìn qua bên này, có một số mang theo ánh mắt thắc mắc, có một số lại thậm chí còn chỉ chỉ chõ chõ.
Từ Nhan chỉ cảm thấy thật đau đầu. Trong đơn vị có rất nhiều người biết Tiểu Triệu, bởi vì lúc bọn họ yêu nhau anh ta thường xuyên đến cơ quan đón cô, lâu dài mọi người cũng biết anh ta.
"Nhan Nhan, chúng ta tìm chỗ nói chuyện chút đi." Triệu Thượng cảm giác được cô khó chịu và tức giận.
"Không cần đâu, chồng tôi còn đang chờ tôi ở dưới lầu." Từ Nhan rất thẳng thắn từ chối.
"Chồng? Em đã kết hôn rồi?" Triệu Thượng giật mình, một tháng trước còn nghe nói ngay cả bạn trai cô cũng không có, sao bây giờ chỉ mới có một tháng ngắn ngủn mà lại đã kết hôn?
Từ Nhan không muốn để ý đến anh ta, xem đồng hồ một chút, đã đến giờ tan sở, cô cầm túi xách lên định đi ra ngoài. Lưu Vũ của cô đang chờ ở dưới lầu, còn nói có chuyện vui chờ cô, cô đã không thể chờ đợi, về phần cái người chướng mắt đang đứng ở trước mặt cô này thì cứ để cho anh ta tiếp tục đứng ở đây là được rồi.
"Nhan Nhan, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà? Em kết hôn lúc nào vậy, tại sao một chút tin tức anh cũng không có nghe thấy vậy?" Triệu Thượng nóng nảy, bắt được cánh tay cô vội hỏi.
Từ Nhan vô cùng chán ghét hành động này của anh ta, dùng sức vung, cố gắng hất cánh tay anh ta đang nắm lấy tay cô ra, trong miệng lại nói: "Tôi có kết hôn hay chưa thì có liên quan gì tới anh chứ? Xin hỏi anh lấy tư cách gì mà tới hỏi chuyện kết hôn của tôi? Mời anh sau này đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, ok?"
Nhưng cánh tay anh ta đang nắm lấy tay cô cũng không vì những lời nói này mà buông ra, nét mặt của anh ta đau đớn. Chia tay đã một năm rồi, lúc ấy anh vừa mới chia tay thì cha mẹ liền quyết định cho anh đi xem mắt, đối tượng chính là một nữ cảnh sát, nhưng cô gái ấy cũng không phải là đối tượng mà anh thích. Người nọ vừa đen vừa lùn lại còn đô con, thứ duy nhất có thể được xem là xinh đẹp thì cũng chỉ có đôi mắt kia thôi. Cha mẹ thích, nhưng không phải anh thích, anh cố gắng thích ứng, nhưng kết quả cuối cùng nói cho anh biết, thích ứng cũng không phải chuyện dễ, bởi vì chung sống nửa năm, căn bản anh vẫn không thể thích ứng được nữ cảnh sát mập lùn kia, mặc dù cô ấy rất thích anh, nhưng cái từ này thật không thể xảy ra ở trên người anh.
Tiếp đó, anh lại phải nghe theo sắp xếp của cha mẹ, xem mắt mấy cô gái, nhưng cũng không một ai có thể lọt vào mắt anh được, nếu không phải anh cảm thấy không đẹp thì chính là cảm thấy vóc người không ổn, không phải cảm thấy vóc người không ổn thì chính là cảm thấy tính khí không chịu nổi, thì ra trong lúc vô tình, anh đã quen với tính tình nóng nảy kia của Từ Nhan, mà những người khác ở trước mặt anh, rốt cuộc vẫn không hấp dẫn được anh.
Lúc đầu gần gũi với Từ Nhan, anh cũng không chịu nổi tính tình của cô, nhưng dần dần anh lại bị cô hấp dẫn, bởi vì trừ tính tình của cô có chút nóng nảy ra thì thật sự không có phát hiện khuyết điểm nào khác. Thói quen là một thứ không tốt, khi đã quen với một thứ nào đó thì thật rất khó lại tiếp nhận cái gì nữa.
Mặc dù luôn xem mắt, nhưng anh vẫn một mực quan sát cô, chỉ là nghe nói cô vẫn luôn độc thân, không có quen bạn trai. Anh cho là chỉ cần mình không hài lòng đối tượng xem mắt thì từ từ cha mẹ cũng sẽ không buộc anh nữa, vậy là anh vẫn có thể tìm đến Từ Nhan, bọn họ sẽ có tương lai. Không lâu sau đó, anh nghe được một sự thật mà bấy lâu nay luôn bị Từ Nhan giấu kín, đó là cô có một anh trai làm quan chức cấp cao trong quân đội. Tin tức này, không khác gì người khác tát vào mặt anh một cái tát, tại sao trước đó anh chưa từng phát hiện? Anh vui mừng vội vã nói tin tức này cho cha mẹ, cha mẹ cũng thấy ngoài ý muốn, không ngờ cô gái nhìn tầm thường như vậy lại có bối cảnh hùng hậu như thế? Sau khi biết được sự thật, cha mẹ Triệu dĩ nhiên là thúc giục con trai trở về theo đuổi Từ Nhan rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng anh cũng không có ngờ được, ngay lúc anh muốn nói tin tức này cho Từ Nhan biết thì lại nghe được tin tức chấn động lòng người như thế —— Từ Nhan thật sự đã kết hôn rồi sao? Hay là đang lừa anh? Tại sao trước đó một chút tin tức anh cũng không có nghe qua, mặc dù anh ở trong quân đội, nhưng vẫn luôn thông qua chiến hữu trong đơn vị hỏi thăm tin tức của cô, thậm chí là chồng của Tiểu Xá. Sở dĩ anh giới thiệu chiến hữu cho Tiểu Xá, thật ra thì cũng vì có lòng riêng, bởi vì làm như thế có thể nghe được tin tức mới nhất của Từ Nhan từ trong miệng chiến hữu. Nhưng ngay cả người chiến hữu cũng dò không ra tin tức này, đây thật sự là sự thật sao?
Anh rất nghi ngờ! Cực kì nghi ngờ chuyện này không phải là thật!
"Anh có mau buông tay tôi ra hay không? Nếu không buông tay thì cũng đừng trách tôi không khách sáo." Từ Nhan trầm mặt thấp giọng khiển trách.
Từ lúc nào mà cái tên Triệu Thượng này lại to gan như thế rồi hả? Ở trong đơn vị của cô mà vẫn còn nắm lấy cánh tay cô không chịu buông, cô bị chọc giận rồi.
Lúc này đã có một số đồng nghiệp vây quanh, có người hỏi: "Từ Nhan, có chuyện gì vậy?"
Từ Nhan không trả lời, cô chỉ cảm thấy mọi người nhìn cô giống như đang nhìn chuyện cười, cô cảm thấy mặt mũi của cô cũng bị Triệu Thượng ném hết. Người đàn ông này, một năm trước khiến cô ở trước mặt đồng sự không ngốc đầu lên được, tất cả mọi người nói cô bị một người đàn ông vứt bỏ cũng bởi vì cô không có bối cảnh hùng hậu, vậy mà hôm nay người đàn ông này lại xuất hiện lần nữa ở trước mặt cô, còn bằng cách khó chịu như thế thì sao không làm cô tức giận cho được?
Lúc này, Tiểu Ngư cũng đã đi tới, cô nhìn thấy Triệu Thượng, vẻ mặt giống như thấy quỷ, tiếp theo có người đã vọt tới, bắt lấy cánh tay anh ta: "Triệu Thượng, anh mau buông Từ Nhan ra."
Triệu Thượng lắc đầu xin lỗi cô ấy: "Thật xin lỗi, Thu Tranh, đây là chuyện riêng của tôi và Nhan Nhan, cô đừng nhúng tay vào."
Tiểu Ngư cảm thấy hôm nay Triệu Thượng hơi kì lạ, trước kia mặc dù anh ta cũng không phải là người ôn hòa gì, nhưng cũng không đến nỗi nắm chặt Từ Nhan không thả như vậy, cũng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc vội vã, cô nhớ tới phải gọi điện thoại cho một người, lại đột nhiên nhớ tới mình cũng không có số điện thoại của anh ta.
"Từ Nhan, đưa điện thoại cho mình... Mình giúp cậu. . . . . ." Tiểu Ngư đưa tay ra trước mặt cô.
"Tiểu Ngư, đừng gọi, mình không muốn để cho anh ấy biết." Từ Nhan lắc đầu mà từ chối Tiểu Ngư.
Từ Nhan biết Tiểu Ngư muốn gọi điện thoại cho Lưu Vũ, Lưu Vũ đang ở dưới lầu, nếu như gọi điện thoại thì có lẽ anh ấy sẽ đi lên đây rất nhanh, nhưng cô lại không muốn để cho Lưu Vũ biết sự lúng túng và khó chịu của mình lúc này. Đây là chuyện giữa cô và Triệu Thượng, cũng không nên để Lưu Vũ biết, như vậy sẽ chỉ tăng thêm phiền phức không cần thiết mà thôi.
"Triệu Thượng? Sao anh lại tới đây?" Tiểu Xá nghe thấy tiếng ồn cũng chạy lại xem, thấy người đàn ông đang kéo tay Từ Nhan thì giật mình.
Một người phụ nữ và một người đàn ông dây dưa không rõ, mà người đàn ông còn là bạn trai cũ của người phụ nữ đó, không làm cho người ta nghĩ này nọ mới là lạ. Lúc này Từ Nhan chỉ có một suy nghĩ, Lưu Vũ ngàn vạn đừng mất kiên nhẫn mà đi lên đây. Mặc dù cô và Triệu Thượng cũng không có những chuyện dây dưa không rõ kia, nhưng cô cũng không muốn để cho chồng của mình thấy trường hợp không chịu được như thế của cô, cũng không muốn để cho chồng mình có một chút nghi ngờ.
"Anh kéo tay Từ Nhan làm gì?" Tiểu Xá lại hỏi tới vấn đề thứ hai.
Tiểu Xá thấy kỳ quái, tên Triệu Thượng này đã biến mất một năm, tại sao lại xuất hiện? Nhìn thấy anh, trừ kinh ngạc ra, còn có một chút cái khác đoán không ra được, cảm thấy anh không xuất hiện thì tốt hơn. Nhìn lại Từ Nhan, mặt đã trướng đến tím bầm, cô biết với tính tình của Từ Nhan thì nổi giận chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn đối với người đàn ông này, trong lòng Từ Nhan nghĩ như thế nào, thật ra thì cô vẫn có thể đoán được một chút. Ngoài miệng luôn nói không có tình cảm với anh ta, nhưng cũng bởi vì quan hệ lạnh nhạt của anh ta và cô ấy, cái này cũng không phải là cô không biết.
Đồng nghiệp bu lại càng ngày càng nhiều, trong đơn vị có một số người quan hệ với Từ Nhan rất tốt, nhưng có một số người quan hệ cũng không phải là đặc biệt tốt, dĩ nhiên nhiều nhất chính là loại bình thường chỉ hi hi ha ha hoặc là chỉ là gõ nhau..., lúc này, có một số đồng nghiệp rất quan tâm cô, có một số lại là ôm tâm trạng xem kịch vui, thậm chí có người còn xì mũi coi thường, mặt Từ Nhan khó chịu đỏ lên. Với tính tình nóng nảy này của Từ Nhan, ở trong đơn vị tự nhiên cũng đắc tội với không ít người, từ trước đến giờ cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, có vài người có thể ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng có hận hay không cũng không ai biết, lúc này cô gặp phải chuyện như vậy, có thể đại khái nhìn ra được ai là thật lòng với cô, người nào là mang tâm trạng xem náo nhiệt.
Bị Tiểu Xá hỏi như vậy, Triệu Thượng khó có thể buông lỏng tay ra, gật đầu chào hỏi với cô ấy: "Tiểu Xá, ăn cơm chung đi, anh và Nhan Nhan đã hẹn nhau ăn ở nhà hàng Tây dưới lầu. . . . . ."
Từ Nhan ở bên kia, vừa thấy tay của anh ta buông lỏng ra, không đợi anh ta nói hết lời liền xách túi đi, cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi làm cho cô mất thể diện này, vội vàng trở lại bên cạnh chồng của cô.
Triệu Thượng còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Từ Nhan đã cắm đầu cắm cổ rời đi, gật đầu nói tiếng xin lỗi với Tiểu Xá, liền đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xem náo nhiệt cái gì, tất cả mau giải tán đi." Tiểu xá thấy đồng nghiệp cũng đều vây quanh, liền xua đuổi.
Đồng nghiệp xem chuyện vui lúc này mới giật mình rời đi, Tiểu Xá cũng trở về chỗ của mình định cầm thứ gì về nhà, nhưng lúc đi ngang qua một số đồng nghiệp thì nghe được mấy tiếng nói nhỏ:
"Còn tưởng rằng có nhiều trinh tiết chứ, thì ra là bên này nói chuyện, bên kia lại dây dưa."
"Đúng vậy, bình thường nhìn bộ dạng cô ta giống như rất thuần khiết và trong sạch, nhưng thì ra là loại hàng này."
"Đúng đúng, quan hệ tốt với quán trưởng thì sao? Còn không phải là một hồ ly tinh quyến rũ đàn ông khắp nơi, nói không chừng còn cùng quán trưởng. . . . . ."
"Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để cho những người khác nghe thấy, cậu muốn bị đuổi việc à?"
Những tiếng nói nhỏ kia đột nhiên liền im bặt, mấy người ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, vừa vặn ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Tiểu Xá, liền cúi đầu, tránh ra một bên.
Bên kia Từ Nhan giống như đang chạy nạn thoát khỏi phòng làm việc của mình, nghe phía sau gào thét tên của cô, đầu của cô càng lớn hơn nữa rồi.
Từ Nhan đi giầy cao gót, thì có thể chạy trốn Triệu Thượng như thế nào, anh là là bộ đội huấn luyện hàng năm ở quân đội, không chạy được mấy bước liền bị anh ta đuổi kịp, lúc này cô hận mình tại sao lại mang giày cao gót hơn bất kì lúc nào, nếu không mình cũng không rơi vào thế bị động như vậy.
Anh tóm lấy cánh tay cô hỏi: "Sao em lại chạy?"
"Buông tay!" Từ Nhan nhìn anh ta chằm chằm giận dữ mắng.
"Nhan Nhan, hình như em đang trốn tránh anh, đang sợ anh... Rốt cục anh đã làm gì sao, để cho em ghét bỏ anh như vậy?" Hình như Triệu Thượng vĩnh viễn cũng không biết mình sai ở đâu.
Từ Nhan đã không muốn nói với người đàn ông tự cho mình là đúng đang đứng ở trước mắt này nữa rồi, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, cô dùng một cái tay khác đột nhiên bắt lấy bả vai anh ta, lại dùng sức lui về phía sau, ném anh ta qua với một cú quăng ngã tuyệt đẹp.
Nếu như đổi lại là ngày bình thường thì cô sẽ không đẩy được anh ta, mặc dù anh ta đang là lính kỹ thuật trong bộ đội, có được huấn luyện, thì dù cô có học chút thuật phòng thân, cũng không thể khiến anh ta nhúc nhích . Nhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không có phòng bị, nên cô chui cá vào chỗ trống, đồng nhất đẩy anh ta xuống đất.
Từ Nhan dùng sức đá anh ta một cái, liền phóng tới cửa thang máy.
Triệu Thượng bị cô đẩy ngã trên mặt đất, mặc dù còn không đến mức té thành tàn phế, nhưng cũng là rất đau, cộng thêm một đạp cuối cùng của cô, cảm giác bị giày cao gót giẫm ở trên người thật không dễ chịu. Bên cạnh có nhân viên thư viện đi qua, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh cũng che miệng cười khẽ rồi mới đi lướt qua anh. Chờ anh phản ứng kịp, đứng dậy đuổi theo thì Từ Nhan đã vọt vào thang máy. Anh dùng sức ấn nút thang máy, nhưng thang máy đã đi xuống, anh lại ấn nút thang máy bên cạnh, vừa nhìn thấy thang máy vẫn còn ở 18 tầng, không kịp đợi nên anh liền chạy về phía cửa cầu thang bộ.
Khi Từ Nhan vọt vào thang máy, lúc cái bóng người đó xông tới khi thang máy đóng lại, cô ở trong thang máy nhắm hai mắt lại, cảm thấy hốt hoảng cô cấp tốc đi thang máy xuống lầu dưới. Trong thang máy, cô đột nhiên cảm nhận được sự vô dụng của mình, cảm giác vô lực rất không giải thích được, dù bề ngoài có mạnh mẽ thế nào đi nữa, ngụy trang thế nào đi nữa thì ngay lúc này đây trong lòng cô lại vẫn yếu ớt không chịu nổi. Thì ra cho tới bây giờ cô cũng chưa từng mạnh mẽ, cái loại ngụy trang không muốn để cho người khác nhìn thấy trái tim yếu ớt kia của cô, thì ra đúng là không thể chịu được một chút đả kích như vậy.
Thật không nghĩ tới, sắp hết năm còn gặp phải chuyện làm cho người ta nhức đầu như vậy. Mặc dù cô biết cái tên Tiểu Triệu này không làm được chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Lưu Vũ, tuy chuyện như vậy chỉ có tỷ lệ rất nhỏ nhưng cô cũng không muốn để cho Lưu Vũ biết, tránh cho đến lúc đó lại dây dưa không rõ.
Mới ra cửa thang máy, cô liền đụng phải một người, tốc độ cô lao ra rất nhanh, cũng không có thấy rõ bóng người, cô lấy tốc độ như đạn bắn va vào trong ngực người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro