Chương 4
Ám Dạ Lưu Tinh
2024-11-14 01:10:54
Lúc này Lưu Vũ đã không có ý định để ý đến danh sách và việc lấy tư liệu gì nữa, anh lập tức gọi điện cho chị Chu: "Chị dâu, em. . . . em muốn. . . . . cô. . . . ."
"Chị nói đàn ông như em mà ấp úng gì chứ! Nói chậm chút, thở cho đều rồi nói tiếp. Em muốn cái gì?" Chị Chu bên kia không nhịn được nói.
Thật ra thì chị Chu đã sớm đoán ra anh vội vã gọi điện thoại tới là vì chuyện gì, nhất định là xem hình của Tiểu Nhan rồi, bị vẻ quyến rũ của Tiểu Nhan cảm phục. Không phải chị thổi phồng, tướng mạo của Tiểu Nhan như thế, người đàn ông nào nhìn mà không động lòng, tuy tính khí của cô ấy hơi dữ dằn và nóng nảy, nhưng cũng không có khuyết điểm gì khác.
Chị từ trên nhìn xuống, lại từ dưới nhìn lên, cũng chỉ có Lưu Vũ xứng với Từ Nhan nhất, một người tính khí nóng nảy, một người tính tình ôn hòa, một bên là núi lửa, còn bên kia là lửa dập nước, tương sinh tương khắc, không phải quá hợp sao?
"Chị dâu, em muốn biết tình huống của cô ấy, lập tức, lập tức, em muốn biết ngay, chị dâu nói em biết được không?" Lúc này Lưu Vũ nóng nảy, giọng nói cũng có chút không mạch lạc.
"Thế nào? Bây giờ muốn biết về con gái người ta rồi hả? Lúc nãy làm gì? Nói cho cậu biết, chị đã thay đổi người xem mắt, con gái người ta sẽ sớm xem mắt với người khác." Bên kia truyền đến âm thanh kích thích của chị Chu.
"Ai dám giành xem mắt trước em? Em liền diệt kẻ đó! Dám cướp bà xã của Lưu Vũ em, lá gan quá lớn." Lưu Vũ không phải lúc nào cũng ôn hòa, thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi anh là một quân nhân.
Chị Chu cảm thấy buồn cười trong lòng, xem ra cậu ấy thật nóng nảy, nhưng vẫn cố ý nói: "Cậu rống cái gì chứ? Hơn nữa, người ta còn chưa có thành bà xã cậu mà? Lúc đầu không phải cậu không con trọng người ta sao, cái gì công việc quan trọng, nếu công việc quan trọng như vậy, cậu còn cần bà xã chi nữa? Từ Nhan đã đổi người rồi."
Lưu Vũ vô cùng gấp gáp nhưng anh lại không thể gấp với chị Chu, anh bèn mềm giọng: "Chị Chu, xem như em van chị, nói cho em biết phương pháp liên lạc với Tiểu Nhan được không? Em đã chờ mong ngày này thật lâu." Trong lòng anh vừa vội vừa gấp, nhưng anh không thể nổi giận, chỉ có thể cầu người ta.
Chị Chu đột nhiên cười, Lưu Vũ này, bình thường nhìn cực kì lịch sự, vào lúc mấu chốt thì cũng gấp gáp, lực lượng này, tính khí này thật giống Tiểu Nhan, nói: "Chị có thể cho cậu cách liên lạc, nhưng cậu phải nhất định bắt được Từ Nhan cho chị, em ấy không phải mấy cô gái như gối thêu hoa, nếu có có thể bắt được Tiểu Nhan, chị sẽ tặng một món quà lớn vào hôn lễ của cậu."
Lưu Vũ tiếp nhận mệnh lệnh: "Được, chị dâu, em nhất định bắt được Tiểu Nhan." Trong lòng lại nghĩ, bắt lại cô ấy đúng lúc.
Trong khoảnh khắc lấy được cách liên lạc, trong lòng Lưu Vũ liền mừng rỡ như hoa, nhưng nhìn đến dãy số kia, anh cũng sợ ngây người, số này. . . . ?
Anh đột nhiên cảm thấy, chuyện trên thế giới này thật khó nói, anh cho là không thể nào, không ngờ quẹo khúc quanh, lại chuyển trở lại rồi, đây là duyên hay may mắn?
Tim của anh bình tĩnh lại, nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ nguyên do chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, anh đột nhiên liền cười.
Từ Nhan, tên này thật đẹp, tại sao trước kia em không nói cho anh biết chứ? Tiểu Nhan à, em chạy không thoát, trước kia em cũng đã đồng ý với anh, nếu như không có bất kỳ trở ngại, có lẽ em sẽ gả cho anh, hiện tại anh muốn quang minh chánh đại đứng ở trước mặt của em.
Nhìn xem thời gian, vẫn chỉ là 10h sáng, còn chưa tới thời gian ăn cơm, anh nghĩ, nên gọi điện cho cô rồi.
Nhưng làm việc không thuận, cú điện thoại đầu tiên, anh đã bị người ta chặn ngoài cửa hạ hết uy phong.
"Anh đang nói nhảm à? Anh không tìm tôi, tôi không tên Từ Nhan, thì anh gọi cho tôi chi?" Cô vừa nói ra liền có thể khiến người sặc gần chết.
Anh cười khổ trong lòng, cô ấy thật đúng là không thay đổi chút nào, vẫn hùng hùng hổ hổ, lúc nào mới sửa tính cách lại đây? Đầu tiên đã tia lửa ngất trời rồi, biết tính tình của cô ấy có lẽ sẽ không trách cô ấy, nhưng không biết còn tưởng rằng hỏa tiễn tới rồi. Lúc này anh có thể tưởng tượng ra được nét mặt Từ Nhan thế nào, nhất định là trừng mắt, nhưng cũng rất đáng yêu.
"Từ tiểu thư, chúng ta có tính quen nhau không?" Anh cười yếu ớt hỏi.
Từ Nhan bên kia hình như đang bận cái gì, ý vị gật đầu: "Xem như, xem như."
"Vậy chúng ta có thể chính thức qua lại không?" Anh lại hỏi.
Bên phía cô càng không ngừng nói uh, Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, biết cô nhất định là đang bận mới có thể đồng ý lung tung như vậy, đã như vậy, vậy anh cũng không khách sáo nữa, vội vàng nói ra mấy điều kiện có lợi cho mình.
Điện thoại bị cúp rồi, Lưu Vũ cảm thấy sớm kết thúc công việc mới được, công việc quan trọng, nhưng mà gia đình cũng quan trọng, nếu như giải quyết hoàn mỹ hết, vậy không phải tốt hơn sao?
Nhớ lại tính tình nóng nảy của Từ Nhan, anh liền cười. Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy số của cán sự Trương, anh liền nghe: "Chuyện gì?"
"Phó phòng Lưu, mấy sinh viên chúng ta liên lạc được đổi ý, nói không muốn làm lính nữa." Trong điện thoại cán sự Trương rất gấp, bên kia cũng rất huyên náo, giống như đang ở trạm xe.
"Cái gì? Được, mấy người hãy đi trước, tôi lập tức tới đó, mọi ngươi đừng vội, tôi sẽ tìm họ nói chuyện." Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại, gở áo khoác quân tranq xuống mặc vào, đi ra khỏi phòng.
Chuyện về sinh viên, là chuyện lớn, khi anh rời khỏi đoàn, đã vỗ ngực bảo đảm với đoàn trưởng, nhất định chiêu lính có trình độ học vấn cao về đoàn, nếu như chuyện này làm không tốt, sao anh có thể giao phó với đoàn trưởng?
Anh vội vàng tiến đến trường học, tìm được mấy sinh viên giỏi cũng là đối tượng trọng điểm của lần chiêu binh này, những người này đều là ưu tú nhất trong số sinh viên tốt nghiệp, có khoa chính quy cũng có nghiên cứu sinh, thậm chí còn có học bác sĩ, ban đầu bọn họ đã đồng ý rồi, nói là nguyện ý đi bộ đội, kết quả còn chưa đến bộ đội trình diện, hợp đồng còn chưa ký, lại đổi ý, đây là chuyện gì?
Anh tìm những sinh viên kia đến phòng làm việc trong trường nói chuyện hết ba tiếng, nói về xây dựng quân đội, nói đến vinh dự quốc gia, sau khi tiến hành giáo dục hai tiếng, cuối cùng những sinh viên giỏi kia rốt cuộc cũng đồng ý đi bộ đội, Lưu Vũ nói với họ, bọn họ là được chiêu dụng đặc biệt, đi bộ đội sẽ không đối đãi như các chiến sĩ thường, mà đối xử như ở trường quân đội, hơn nữa hiện tại tiền lương ở bộ đội đã đề cao, không giống lúc anh vừa đi bộ đội, bị bộ đội bạc đãi vô cùng.
Tiếp anh lại qua một trường cao đẳng khác thăm hỏi mấy sinh viên giỏi, nghe anh nói xong họ cũng đều đồng ý.
Anh lập tức hồi báo tình huống với đoàn trưởng, đoàn trưởng ở bên đầu điện thoại kia biểu dương anh, khi sắp cúp điện thoại thì đoàn trưởng đột nhiên hỏi: "Tiểu Lưu, nghe chị dâu nói cậu nói chuyện với cô gái kia rồi?"
"Nói rồi, nhưng con gái người ta căn bản không nhận tình cảm của em." Lưu Vũ lại tuyệt không biết mất thể diện.
"Không sợ cô ấy không biết, chỉ sợ nhận không được. Tôi nói nè tiểu Lưu, chúng ta là quân nhân, truyền thống của quân nhân là gì? Đó chính là dũng cảm tiến tới, tranh thủ đánh bại đỉnh núi này." Đoàn trưởng bên kia điện thoại dạy Lưu Vũ theo đuổi con gái như thế nào.
"Dạ, đoàn trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."
"Đây mới là lính của tôi. Tiểu Lưu, nếu cậu đã chiêu đủ lính có trình độ cao rồi thì nhanh chóng trở lại, chuyện đón lính cứ để cho tham mưu và cán sự cấp dưới đi làm là được, cậu mau về theo đuổi tiểu Từ, đây cũng là chánh sự, vấn đề cá nhân của cậu là chuyện lớn hạng nhất trong đoàn đấy."
Lưu Vũ lại nói: "Vậy không được, em không thể làm một nửa rồi chạy về, không thể bởi quen bạn gái liền ném công việc đi. Dù sao chuyện chiêu binh cũng trong tháng thôi, không vội, sau khi trở lại em sẽ kiên quyết bắt Tiểu Nhan lại, không đợi thêm nữa."
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn thời gian, nên tan việc rồi, có nên gọi điện qua không.
Khi anh do dự, Từ Nhan bên kia cũng do dự.
Cô nhớ lại lời chị Chu vừa nói với cô: "Tiểu Nhan à, tiểu Lưu người ta rất hài lòng với em, tánh tình nóng nảy của em không thể lộ ra nữa đâu, chớ dọa tiểu Lưu chạy mất đó." Lúc ấy, chị Chu nói chuyện điện thoại xong, liền gửi hình Lưu Vũ tới.
Trong hình Lưu Vũ mặc đồ rằn ri, cầm súng đứng trước một thân cây, hết sức oai hùng. Xem xong, Từ Nhan liền tương đối thỏa mãn, không thể nói thích, nhưng cũng có chút hảo cảm.
"Từ Nhan, anh nghĩ em là một cô gái cầm được thì buông được, không ngờ em trông khá mà không dùng được, đã ba năm rồi em còn không quên được thằng nhóc kia." Đây là lời anh cả Từ Lỗi nói trước đây không lâu.
Đúng, cô và tiểu Triệu đã kết thúc rồi, chia tay ba năm, nghe nói anh ta cũng đã có đối tượng, sắp kết hôn, dù cô không phục thì phải làm thế nào đây? Ít nhất cô còn có một việc có thể thắng được anh ta, đó chính là kết hôn.
"Chị, lần này em sẽ chú ý, chỉ cần anh ta không cho em leo cây, ta sẽ đồng ý gặp mặt." Đây là lời của Từ Nhan.
Cô nhìn điện thoại di động, vẫn luôn không có động tĩnh, chẳng lẽ chị Chu đang gạt cô? Không phải chị ấy nói, anh sẽ lập tức gọi điện thoại tới sao? Tại sao lâu như vậy, mà không có chút tin tức nào?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên, là một dãy số xa lạ, cô suy nghĩ một lát, bấm nghe: "A lô, ai đó?"
"Là Tiểu Nhan phải không?" Bên kia có vẻ tương đối hưng phấn.
"Anh nói nhảm à?" Từ Nhan vừa nói, liền phát hiện mình lại tái phát sai lầm trí mạng, lại há mồm dữ dằn rồi.
Cô cho là Lưu Vũ bên kia nhất định sẽ tức giận, bởi vì cô đã quen cách nói chuyện này, nhưng đối phương không nhất định hiểu, nếu mà hư chuyện, cô làm sao giao phó với chị Chu?
"Tiểu Nhan à, em vẫn như cũ, luôn dữ dằn thẳng thắn, không có gì thay đổi cả, nhưng anh thích tính tình này của em." Lưu Vũ bên kia đột nhiên cười.
"Chị nói đàn ông như em mà ấp úng gì chứ! Nói chậm chút, thở cho đều rồi nói tiếp. Em muốn cái gì?" Chị Chu bên kia không nhịn được nói.
Thật ra thì chị Chu đã sớm đoán ra anh vội vã gọi điện thoại tới là vì chuyện gì, nhất định là xem hình của Tiểu Nhan rồi, bị vẻ quyến rũ của Tiểu Nhan cảm phục. Không phải chị thổi phồng, tướng mạo của Tiểu Nhan như thế, người đàn ông nào nhìn mà không động lòng, tuy tính khí của cô ấy hơi dữ dằn và nóng nảy, nhưng cũng không có khuyết điểm gì khác.
Chị từ trên nhìn xuống, lại từ dưới nhìn lên, cũng chỉ có Lưu Vũ xứng với Từ Nhan nhất, một người tính khí nóng nảy, một người tính tình ôn hòa, một bên là núi lửa, còn bên kia là lửa dập nước, tương sinh tương khắc, không phải quá hợp sao?
"Chị dâu, em muốn biết tình huống của cô ấy, lập tức, lập tức, em muốn biết ngay, chị dâu nói em biết được không?" Lúc này Lưu Vũ nóng nảy, giọng nói cũng có chút không mạch lạc.
"Thế nào? Bây giờ muốn biết về con gái người ta rồi hả? Lúc nãy làm gì? Nói cho cậu biết, chị đã thay đổi người xem mắt, con gái người ta sẽ sớm xem mắt với người khác." Bên kia truyền đến âm thanh kích thích của chị Chu.
"Ai dám giành xem mắt trước em? Em liền diệt kẻ đó! Dám cướp bà xã của Lưu Vũ em, lá gan quá lớn." Lưu Vũ không phải lúc nào cũng ôn hòa, thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống chi anh là một quân nhân.
Chị Chu cảm thấy buồn cười trong lòng, xem ra cậu ấy thật nóng nảy, nhưng vẫn cố ý nói: "Cậu rống cái gì chứ? Hơn nữa, người ta còn chưa có thành bà xã cậu mà? Lúc đầu không phải cậu không con trọng người ta sao, cái gì công việc quan trọng, nếu công việc quan trọng như vậy, cậu còn cần bà xã chi nữa? Từ Nhan đã đổi người rồi."
Lưu Vũ vô cùng gấp gáp nhưng anh lại không thể gấp với chị Chu, anh bèn mềm giọng: "Chị Chu, xem như em van chị, nói cho em biết phương pháp liên lạc với Tiểu Nhan được không? Em đã chờ mong ngày này thật lâu." Trong lòng anh vừa vội vừa gấp, nhưng anh không thể nổi giận, chỉ có thể cầu người ta.
Chị Chu đột nhiên cười, Lưu Vũ này, bình thường nhìn cực kì lịch sự, vào lúc mấu chốt thì cũng gấp gáp, lực lượng này, tính khí này thật giống Tiểu Nhan, nói: "Chị có thể cho cậu cách liên lạc, nhưng cậu phải nhất định bắt được Từ Nhan cho chị, em ấy không phải mấy cô gái như gối thêu hoa, nếu có có thể bắt được Tiểu Nhan, chị sẽ tặng một món quà lớn vào hôn lễ của cậu."
Lưu Vũ tiếp nhận mệnh lệnh: "Được, chị dâu, em nhất định bắt được Tiểu Nhan." Trong lòng lại nghĩ, bắt lại cô ấy đúng lúc.
Trong khoảnh khắc lấy được cách liên lạc, trong lòng Lưu Vũ liền mừng rỡ như hoa, nhưng nhìn đến dãy số kia, anh cũng sợ ngây người, số này. . . . ?
Anh đột nhiên cảm thấy, chuyện trên thế giới này thật khó nói, anh cho là không thể nào, không ngờ quẹo khúc quanh, lại chuyển trở lại rồi, đây là duyên hay may mắn?
Tim của anh bình tĩnh lại, nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ nguyên do chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, anh đột nhiên liền cười.
Từ Nhan, tên này thật đẹp, tại sao trước kia em không nói cho anh biết chứ? Tiểu Nhan à, em chạy không thoát, trước kia em cũng đã đồng ý với anh, nếu như không có bất kỳ trở ngại, có lẽ em sẽ gả cho anh, hiện tại anh muốn quang minh chánh đại đứng ở trước mặt của em.
Nhìn xem thời gian, vẫn chỉ là 10h sáng, còn chưa tới thời gian ăn cơm, anh nghĩ, nên gọi điện cho cô rồi.
Nhưng làm việc không thuận, cú điện thoại đầu tiên, anh đã bị người ta chặn ngoài cửa hạ hết uy phong.
"Anh đang nói nhảm à? Anh không tìm tôi, tôi không tên Từ Nhan, thì anh gọi cho tôi chi?" Cô vừa nói ra liền có thể khiến người sặc gần chết.
Anh cười khổ trong lòng, cô ấy thật đúng là không thay đổi chút nào, vẫn hùng hùng hổ hổ, lúc nào mới sửa tính cách lại đây? Đầu tiên đã tia lửa ngất trời rồi, biết tính tình của cô ấy có lẽ sẽ không trách cô ấy, nhưng không biết còn tưởng rằng hỏa tiễn tới rồi. Lúc này anh có thể tưởng tượng ra được nét mặt Từ Nhan thế nào, nhất định là trừng mắt, nhưng cũng rất đáng yêu.
"Từ tiểu thư, chúng ta có tính quen nhau không?" Anh cười yếu ớt hỏi.
Từ Nhan bên kia hình như đang bận cái gì, ý vị gật đầu: "Xem như, xem như."
"Vậy chúng ta có thể chính thức qua lại không?" Anh lại hỏi.
Bên phía cô càng không ngừng nói uh, Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, biết cô nhất định là đang bận mới có thể đồng ý lung tung như vậy, đã như vậy, vậy anh cũng không khách sáo nữa, vội vàng nói ra mấy điều kiện có lợi cho mình.
Điện thoại bị cúp rồi, Lưu Vũ cảm thấy sớm kết thúc công việc mới được, công việc quan trọng, nhưng mà gia đình cũng quan trọng, nếu như giải quyết hoàn mỹ hết, vậy không phải tốt hơn sao?
Nhớ lại tính tình nóng nảy của Từ Nhan, anh liền cười. Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhìn thấy số của cán sự Trương, anh liền nghe: "Chuyện gì?"
"Phó phòng Lưu, mấy sinh viên chúng ta liên lạc được đổi ý, nói không muốn làm lính nữa." Trong điện thoại cán sự Trương rất gấp, bên kia cũng rất huyên náo, giống như đang ở trạm xe.
"Cái gì? Được, mấy người hãy đi trước, tôi lập tức tới đó, mọi ngươi đừng vội, tôi sẽ tìm họ nói chuyện." Lưu Vũ vội vàng cúp điện thoại, gở áo khoác quân tranq xuống mặc vào, đi ra khỏi phòng.
Chuyện về sinh viên, là chuyện lớn, khi anh rời khỏi đoàn, đã vỗ ngực bảo đảm với đoàn trưởng, nhất định chiêu lính có trình độ học vấn cao về đoàn, nếu như chuyện này làm không tốt, sao anh có thể giao phó với đoàn trưởng?
Anh vội vàng tiến đến trường học, tìm được mấy sinh viên giỏi cũng là đối tượng trọng điểm của lần chiêu binh này, những người này đều là ưu tú nhất trong số sinh viên tốt nghiệp, có khoa chính quy cũng có nghiên cứu sinh, thậm chí còn có học bác sĩ, ban đầu bọn họ đã đồng ý rồi, nói là nguyện ý đi bộ đội, kết quả còn chưa đến bộ đội trình diện, hợp đồng còn chưa ký, lại đổi ý, đây là chuyện gì?
Anh tìm những sinh viên kia đến phòng làm việc trong trường nói chuyện hết ba tiếng, nói về xây dựng quân đội, nói đến vinh dự quốc gia, sau khi tiến hành giáo dục hai tiếng, cuối cùng những sinh viên giỏi kia rốt cuộc cũng đồng ý đi bộ đội, Lưu Vũ nói với họ, bọn họ là được chiêu dụng đặc biệt, đi bộ đội sẽ không đối đãi như các chiến sĩ thường, mà đối xử như ở trường quân đội, hơn nữa hiện tại tiền lương ở bộ đội đã đề cao, không giống lúc anh vừa đi bộ đội, bị bộ đội bạc đãi vô cùng.
Tiếp anh lại qua một trường cao đẳng khác thăm hỏi mấy sinh viên giỏi, nghe anh nói xong họ cũng đều đồng ý.
Anh lập tức hồi báo tình huống với đoàn trưởng, đoàn trưởng ở bên đầu điện thoại kia biểu dương anh, khi sắp cúp điện thoại thì đoàn trưởng đột nhiên hỏi: "Tiểu Lưu, nghe chị dâu nói cậu nói chuyện với cô gái kia rồi?"
"Nói rồi, nhưng con gái người ta căn bản không nhận tình cảm của em." Lưu Vũ lại tuyệt không biết mất thể diện.
"Không sợ cô ấy không biết, chỉ sợ nhận không được. Tôi nói nè tiểu Lưu, chúng ta là quân nhân, truyền thống của quân nhân là gì? Đó chính là dũng cảm tiến tới, tranh thủ đánh bại đỉnh núi này." Đoàn trưởng bên kia điện thoại dạy Lưu Vũ theo đuổi con gái như thế nào.
"Dạ, đoàn trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ."
"Đây mới là lính của tôi. Tiểu Lưu, nếu cậu đã chiêu đủ lính có trình độ cao rồi thì nhanh chóng trở lại, chuyện đón lính cứ để cho tham mưu và cán sự cấp dưới đi làm là được, cậu mau về theo đuổi tiểu Từ, đây cũng là chánh sự, vấn đề cá nhân của cậu là chuyện lớn hạng nhất trong đoàn đấy."
Lưu Vũ lại nói: "Vậy không được, em không thể làm một nửa rồi chạy về, không thể bởi quen bạn gái liền ném công việc đi. Dù sao chuyện chiêu binh cũng trong tháng thôi, không vội, sau khi trở lại em sẽ kiên quyết bắt Tiểu Nhan lại, không đợi thêm nữa."
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn thời gian, nên tan việc rồi, có nên gọi điện qua không.
Khi anh do dự, Từ Nhan bên kia cũng do dự.
Cô nhớ lại lời chị Chu vừa nói với cô: "Tiểu Nhan à, tiểu Lưu người ta rất hài lòng với em, tánh tình nóng nảy của em không thể lộ ra nữa đâu, chớ dọa tiểu Lưu chạy mất đó." Lúc ấy, chị Chu nói chuyện điện thoại xong, liền gửi hình Lưu Vũ tới.
Trong hình Lưu Vũ mặc đồ rằn ri, cầm súng đứng trước một thân cây, hết sức oai hùng. Xem xong, Từ Nhan liền tương đối thỏa mãn, không thể nói thích, nhưng cũng có chút hảo cảm.
"Từ Nhan, anh nghĩ em là một cô gái cầm được thì buông được, không ngờ em trông khá mà không dùng được, đã ba năm rồi em còn không quên được thằng nhóc kia." Đây là lời anh cả Từ Lỗi nói trước đây không lâu.
Đúng, cô và tiểu Triệu đã kết thúc rồi, chia tay ba năm, nghe nói anh ta cũng đã có đối tượng, sắp kết hôn, dù cô không phục thì phải làm thế nào đây? Ít nhất cô còn có một việc có thể thắng được anh ta, đó chính là kết hôn.
"Chị, lần này em sẽ chú ý, chỉ cần anh ta không cho em leo cây, ta sẽ đồng ý gặp mặt." Đây là lời của Từ Nhan.
Cô nhìn điện thoại di động, vẫn luôn không có động tĩnh, chẳng lẽ chị Chu đang gạt cô? Không phải chị ấy nói, anh sẽ lập tức gọi điện thoại tới sao? Tại sao lâu như vậy, mà không có chút tin tức nào?
Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên, là một dãy số xa lạ, cô suy nghĩ một lát, bấm nghe: "A lô, ai đó?"
"Là Tiểu Nhan phải không?" Bên kia có vẻ tương đối hưng phấn.
"Anh nói nhảm à?" Từ Nhan vừa nói, liền phát hiện mình lại tái phát sai lầm trí mạng, lại há mồm dữ dằn rồi.
Cô cho là Lưu Vũ bên kia nhất định sẽ tức giận, bởi vì cô đã quen cách nói chuyện này, nhưng đối phương không nhất định hiểu, nếu mà hư chuyện, cô làm sao giao phó với chị Chu?
"Tiểu Nhan à, em vẫn như cũ, luôn dữ dằn thẳng thắn, không có gì thay đổi cả, nhưng anh thích tính tình này của em." Lưu Vũ bên kia đột nhiên cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro