Chương 50
Ám Dạ Lưu Tinh
2024-11-14 01:10:54
Khi nhà họ Lưu vui mừng đón xuân, có một người lại gấp muốn khóc.
Cao Phong mất tích, đã tạo thành tổn thương rất lớn cho Giai Giai.
Hơn nữa, cô còn mang thai, nên trong lòng càng u buồn, cũng càng thích suy nghĩ lung tung.
Kể từ ngày đó trở đi, cô vẫn luôn núp ở trong phòng của mình, chỉ lúc ăn cơm mới đi ra ngoài một chút, nhưng ăn cơm luôn rất vội vàng, giống như người khác giành với cô.
Vừa mới bắt đầu, cô vẫn luôn gạt người trong nhà chuyện cô mang thai, có thể lừa gạt bao lâu liền lừa gạt bao lâu.
Cô nghe nói anh hai cũng gọi điện thoại liên hệ Cao Phong rồi, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Cao Phong, lòng của anh thật ác quá! Sự tuyệt vọng mà Giai Giai dành cho Cao Phong, càng ngày càng tăng.
Lúc đầu giấu giếm vẫn luôn rất thành công, nhưng mà vào bữa ăn tối hai ngày sau, cô rốt cuộc nhịn không được, che miệng chạy về phía nhà cầu trong lúc ăn cơm, rồi lập tức ói vào bồn cầu.
Lần nôn ọe này giống như một trái bom nổ tung ở nhà họ Lưu.
"Giai Giai, em mang thai à?" Từ Nhan vọt vào nhà cầu, nhìn Giai Giai đang nôn ọe, chân mày liền nhíu chặt.
Cô hiểu rất rõ bào thai này của Giai Giai ảnh hưởng đến nhà họ Lưu lớn cỡ nào, nhất định sẽ vỡ tổ. Đặc biệt là Lưu Vũ, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Cao Phong.
Giai Giai rốt cuộc ngừng nôn, thấy Từ Nhan quan tâm nhìn cô, nước mắt lập tức rơi xuống, ôm lấy Từ Nhan khóc nói: "Chị dâu, em. . . . ."
"Lưu Giai, em ra ngoài!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lưu Vũ.
Lưu Vũ cơ hồ muốn điên, chuyện Giai Giai nôn mửa đã nói rõ tất cả, anh không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên biết lính ngày trước của anh làm cái gì với Giai Giai. Mang thai, đây không phải việc tiếp xúc bình thường gây ra. 0D:Đ;L"Q'Đ0 Ban đầu muốn bảo vệ Giai Giai, nên buổi tối không cho cô qua đêm ở bên ngoài, muốn phòng ngừa thằng nhóc Cao Phong sẽ biến thành sói xám lớn ăn Giai Giai. Anh tin tưởng Giai Giai, nhưng không yên lòng Cao Phong, một người đàn ông đói khát, chuyện gì không làm được?
Nhưng anh ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể phòng sói xám lớn ăn trộm, còn tạo ra một con con, chuyện mất mặt này lại xảy ra ở nhà họ Lưu, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện gì chứ?
Cha mẹ giao Giai Giai cho anh, ở thành phố N này, xảy ra chuyện như thế, tội của anh quả là lớn. Anh chưa thực hiện tốt trách nhiệm của người làm anh, để lính của mình có cơ hội tổn thương Giai Giai, trách nhiệm của anh lớn nhất.
"Tiểu Vũ, con làm gì đấy?" ba Lưu quát anh.
Mặc dù ba Lưu cũng tức giận, nhưng chuyện này đã không phải là trách mắng có thể giải quyết, chuyện này nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý tốt, không thể để cho Giai Giai bị tổn thương lớn hơn nữa.
Giai Giai càng không ngừng run rẩy ở trong nhà vệ sinh, cô biết lúc này anh hai rất tức giận. Cô mang thai, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện rất mất mặt. Nhà họ Lưu rất nghiêm, thân là gia đình quân nhân, vấn đề tác phong rất nghiêm trọng, từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục cô, con gái phải biết dè dặt, phải biết bảo vệ mình, nhưng hôm nay cô mang thai con của Cao Phong, chính là bôi tro trát trấu vào nhà họ Lưu.
Cô biết, không chỉ anh hai tức giận, cha mẹ nhất định cũng rất thất vọng với cô, lúc ấy cô váng đầu rồi, mới chịu đồng ý với Cao Phong, mới có thể không khống chế được mình, làm ra chuyện sai lầm này.
"Chị dâu, em sợ." Giai Giai khóc rất đau lòng.
Cô sợ không chỉ anh hai và cha mẹ sẽ trách cứ cô, càng bởi vì Cao Phong mất tích. Cô sợ Cao Phong biến mất luôn thì đứa bé trong bụng cô phải làm sao?
Khi tưởng chị dâu có thai, anh hai bế chị ấy đến bệnh viện, trong lòng cô đã rất hâm mộ, bởi vì trong bụng cô thật sự có đứa bé, nhưng cô không có được sự đối đãi sâu đậm đó của Cao Phong đã thề anh ấy sẽ đối xử cô thật tốt. Lúc ấy cô thật sự là bị tình cảm làm hôn mê đầu, cũng không nỡ để anh ấy khổ sở, dục vọng của đàn ông lúc tới rất đáng sợ, bọn họ căn bản không khống chế được dục vọng ương bướng từ người mình. Anh ấy nói, chỉ cần cô không đồng ý, anh ấy nhất định sẽ nhịn được, nhưng cô thương anh ấy, cho nên không nỡ để anh ấy hành hạ mình, liền đồng ý.
Nhưng, tại sao cô lại không phòng hộ gì chứ? Cô cho là không dễ dàng mang thai, hơn nữa cô đang ở kỳ an toàn, nào biết đứa bé này đột nhiên tới thế kia, một lần liền trúng, là may mắn hay ác mộng?
“Chị dâu, em phải làm thế nào? Lúc này cô trừ sợ hãi, thì không còn tâm tình gì khác.
Từ Nhan vỗ lưng của cô, an ủi: “Đừng sợ, có chị dâu ở đây, anh em sẽ không làm gì em đâu.”
Lưu Vũ giận đến một mực kêu ngoài cửa: “Lưu Giai, có gan làm, không có can đảm đi ra ngoài à?”
“Tiểu Vũ, Giai Giai gặp phải chuyện như vậy, nhất định cũng sợ hãi, con đừng hù nó nữa.” Mẹ Lưu dù sao cũng yêu thương con cái.
“Mẹ, chuyện mang thai không phải chuyện nhỏ.” Chưa kết hôn mà có con chuyện này quá lớn. Anh càng nghĩ càng tức giận, lại kêu: “Lưu Giai, em mau ra ngoài, nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Giai Giai càng không ngừng run rẩy, mỗi lần Lưu Vũ hô một tiếng, cô liền sợ run một lần, khóc đến giọng nói cũng sắp khàn rồi.
“Anh hai sẽ mắng em.” Giai Giai sợ nhất anh hai mắng cô, bình thường Lưu Vũ không hay nổi giận, một khi nổi giận lên, thì lại kinh trời.
Lúc này Lưu Vũ đã vọt tới cửa, Giai Giai sợ đến tránh sau lưng Từ Nhan, cô không dám đối mặt Lưu Vũ.
Từ Nhan nhìn Giai Giai không ngừng run rẩy sau lưng, liền chắn trước mặt chồng, quát anh: “Anh làm cái gì thế? Xem anh làm Giai Giai sợ kìa.”
“Bây giờ nó biết sợ, ban đầu sao lại không?” Lưu Vũ trợn mắt như sắp lồi ra.
“Đừng mắng nữa, anh mắng Giai Giai có ích không? Hiện tại việc cấp bách là tìm ra Cao Phong, cậu ta mất tích mới là chuyện lớn.” Từ Nhan nhắc nhở Lưu Vũ.
Giai Giai đã mang thai, chuyện này đã thành sự thật, mắng nữa cũng vô ích, hiện tại chuyện duy nhất phải làm chính là làm sao giải quyết bào thai này. Mà biện pháp giải quyết duy nhất, chính là tìm được Cao Phong, sau đó cho bọn họ mau chóng kết hôn, phá thai không phải biện pháp tốt nhất.
“Đúng rồi, sao anh lại quên thằng nhóc kia.” Lưu Vũ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, xông ra muốn gọi điện thoại, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Giai Giai một cái, nói: “Trở lại sẽ xử lý em.”
Lúc này Giai Giai ngoại trừ sợ hãi, thì còn tuyệt vọng.
Khi đi ra từ nhà vệ sinh, cha mẹ Lưu không nói một lời, không biết nghĩ cái gì, có thể làm làm sao cũng không nghĩ đến con gái mình bình thường ngoan ngoãn mà lại có thể có thai trước khi kết hôn.
Thật ra thì bọn họ cũng không muốn hù dọa Giai Giai, nhìn cả người cô phát run, cũng biết cô mất hết hồn vía rồi. Trách cô thì có ích lợi gì đây? Con gái không giữ mình trong sạch, tất nhiên nên trách cứ, nhưng người đàn ông đoạt lấy thể xác của cô thì sao? Đầu sỏ gây nên là người đàn ông này.
“Giai Giai, đừng sợ, chuyện này chị và anh hai em sẽ giải quyết cho em.” Từ Nhan trừ an ủi thì cũng chỉ có thể an ủi, thật nghĩ không ra gì khác.
Lưu Vũ cứ đi tới đi lui trong phòng khách, cầm điện thoại di động gọi liên tục.
Tắt máy, vĩnh viễn là tắt máy!
Thằng Cao Phong này, đang làm cái gì chứ!
Tiếp đó Lưu Vũ lại gọi điện cho đoàn tham mưu, gọi cho tham mưu Hứa: “Lão Hứa, là tôi… Đúng, tôi có việc tìm anh… Ừ, gần đây quân khu có huấn luyện à?... Đúng, đúng đúng, chính là doanh trưởng Cao… Không phải, năm xưa cậu ta là lính của tôi, sếp cũ như tôi chỉ quan tâm lính cũ của mình thôi… Cái gì? Đang tập huấn? Gần sang năm mới sao còn huấn luyện… Hiểu…”
Anh ở phòng chính trị, đối với chuyện quân sự, cũng không đặc biệt rõ ràng, cho nên mới phải gọi số điện thoại này.
“… Được được, vậy cảm ơn… Ha ha, hôm nào mời anh ăn cơm… Nói cái gì, tôi với anh mà còn khách sáo thế à, được được.”
Lưu Vũ “cạch” một tiếng, cúp di động.
Âm thanh kia hết sức vang dội trong phòng khách yên tĩnh, cũng đồng thời gõ vào trong lòng của mỗi người, đặc biệt là Giai Giai.
Giai Giai muốn đi lên hỏi anh hai chuyện có liên quan tới Cao Phong, nhưng chân dời hai bước, lại dừng lại, cúi đầu, không dám làm gì cả.
Từ Nhan vỗ vỗ lưng Giai Giai, rồi đi lên hỏi Lưu Vũ: “Như thế nào?”
“Cậu ta đang tập huấn, không phải vô cớ mất tích.” Lưu Vũ nhìn Giai Giai một cái, lời này trả lời Từ Nhan, đồng thời cũng nói cho Giai Giai nghe.
Trái tim phập phồng của Giai Giai này, rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi.
Anh ấy không phải cố ý không quan tâm mình, anh ấy không có quên cam kết ngày xưa. Giai Giai vui mừng đến thiếu chút chảy nước mắt.
“Ngày mai anh sẽ đến doanh tập huấn.” Lưu Vũ trầm ngâm chốc lát rồi nói.
Lúc này, ba Lưu ngồi ở trên ghế salon vẫn luôn không nói gì bèn nói: “Chuyện này không thể cứ tính như thế.”
“Ba, ba yên tâm, con sẽ xử lý tốt chuyện này, thằng nhóc Cao Phong này, con sẽ khiến nó trả giá thật lớn.” Lưu Vũ hung hăng nói xong, anh không tha cho thằng nhóc Cao Phong này.
Tim của Giai Giai giống như tiến vào hầm băng, lạnh nóng không tự biết, càng bị lời nói của Lưu Vũ chấn cho sợ hết hồn hết vía, muốn nói, lại không dám nói chuyện.
“Tiểu Vũ, chớ gây động tĩnh quá lớn, Cao Phong dù sao cũng là bạn trai của em gái con, chừa chút mặt mũi, cũng cho Giai Giai lưu chút thể diện”, mẹ Lưu nghĩ tới vẫn là vấn đề về sự trong sạch của con gái.
“Con biết rồi, mẹ, con sẽ không quá làm khó cậu ta.” Nói xong, Lưu Vũ lại nhìn Giai Giai một cái.
Giai Giai muốn nói lại thôi, rất muốn xông tới nói vài lời hay với Lưu Vũ, nhưng chân lại nặng như đeo chùy, cô vẫn còn sợ.
Nhìn anh hai và cha mẹ đàm luận thật lâu, cô thì cứ đứng ở một bên không nói gì.
Cô biết ngày mai anh hai đi tìm Cao Phong, nhất định sẽ làm khó Cao Phong, cô không muốn anh hai đối xử Cao Phong như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, nỗ lực thật lâu, khi Lưu Vũ muốn về phòng, cô rốt cuộc lấy dũng khí kêu: “Anh, tha cho Cao Phong đi.”
“Hả?” Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy gương mặt trắng bệch của Giai Giai.
Anh quá rõ ràng trong lòng em gái đang suy nghĩ gì, nó vẫn yêu thương tình lang của nó, sợ anh đối phó Cao Phong, nhưng nó không biết, chính mình tức giận thế là vì ai à?
“Cô bé ngốc.” Lưu Vũ không nói gì khác, chỉ thở dài nói ra một câu này.
“Anh, ngày mai… Em muốn đi chung quanh anh…” Cô muốn đi gặp Cao Phong, đã nửa tháng không nhìn thấy anh ấy rồi, trong lòng cô rất nhớ anh ấy.
Lưu Vũ lại không có trả lời, chỉ nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, bây giờ em không phải một mình rồi.”
Nhưng Giai Giai vẫn lo lắng, lúc này cô làm sao có thể ngủ được? Ngày mai, rốt cuộc sẽ như thế nào? Anh hai sẽ tha cho Cao Phong sao?
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, tay lại kìm lòng không được sờ lên bụng của mình.
Cao Phong mất tích, đã tạo thành tổn thương rất lớn cho Giai Giai.
Hơn nữa, cô còn mang thai, nên trong lòng càng u buồn, cũng càng thích suy nghĩ lung tung.
Kể từ ngày đó trở đi, cô vẫn luôn núp ở trong phòng của mình, chỉ lúc ăn cơm mới đi ra ngoài một chút, nhưng ăn cơm luôn rất vội vàng, giống như người khác giành với cô.
Vừa mới bắt đầu, cô vẫn luôn gạt người trong nhà chuyện cô mang thai, có thể lừa gạt bao lâu liền lừa gạt bao lâu.
Cô nghe nói anh hai cũng gọi điện thoại liên hệ Cao Phong rồi, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Cao Phong, lòng của anh thật ác quá! Sự tuyệt vọng mà Giai Giai dành cho Cao Phong, càng ngày càng tăng.
Lúc đầu giấu giếm vẫn luôn rất thành công, nhưng mà vào bữa ăn tối hai ngày sau, cô rốt cuộc nhịn không được, che miệng chạy về phía nhà cầu trong lúc ăn cơm, rồi lập tức ói vào bồn cầu.
Lần nôn ọe này giống như một trái bom nổ tung ở nhà họ Lưu.
"Giai Giai, em mang thai à?" Từ Nhan vọt vào nhà cầu, nhìn Giai Giai đang nôn ọe, chân mày liền nhíu chặt.
Cô hiểu rất rõ bào thai này của Giai Giai ảnh hưởng đến nhà họ Lưu lớn cỡ nào, nhất định sẽ vỡ tổ. Đặc biệt là Lưu Vũ, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Cao Phong.
Giai Giai rốt cuộc ngừng nôn, thấy Từ Nhan quan tâm nhìn cô, nước mắt lập tức rơi xuống, ôm lấy Từ Nhan khóc nói: "Chị dâu, em. . . . ."
"Lưu Giai, em ra ngoài!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lưu Vũ.
Lưu Vũ cơ hồ muốn điên, chuyện Giai Giai nôn mửa đã nói rõ tất cả, anh không phải kẻ ngu ngốc, tất nhiên biết lính ngày trước của anh làm cái gì với Giai Giai. Mang thai, đây không phải việc tiếp xúc bình thường gây ra. 0D:Đ;L"Q'Đ0 Ban đầu muốn bảo vệ Giai Giai, nên buổi tối không cho cô qua đêm ở bên ngoài, muốn phòng ngừa thằng nhóc Cao Phong sẽ biến thành sói xám lớn ăn Giai Giai. Anh tin tưởng Giai Giai, nhưng không yên lòng Cao Phong, một người đàn ông đói khát, chuyện gì không làm được?
Nhưng anh ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể phòng sói xám lớn ăn trộm, còn tạo ra một con con, chuyện mất mặt này lại xảy ra ở nhà họ Lưu, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện gì chứ?
Cha mẹ giao Giai Giai cho anh, ở thành phố N này, xảy ra chuyện như thế, tội của anh quả là lớn. Anh chưa thực hiện tốt trách nhiệm của người làm anh, để lính của mình có cơ hội tổn thương Giai Giai, trách nhiệm của anh lớn nhất.
"Tiểu Vũ, con làm gì đấy?" ba Lưu quát anh.
Mặc dù ba Lưu cũng tức giận, nhưng chuyện này đã không phải là trách mắng có thể giải quyết, chuyện này nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý tốt, không thể để cho Giai Giai bị tổn thương lớn hơn nữa.
Giai Giai càng không ngừng run rẩy ở trong nhà vệ sinh, cô biết lúc này anh hai rất tức giận. Cô mang thai, chưa kết hôn mà có con, đây là chuyện rất mất mặt. Nhà họ Lưu rất nghiêm, thân là gia đình quân nhân, vấn đề tác phong rất nghiêm trọng, từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục cô, con gái phải biết dè dặt, phải biết bảo vệ mình, nhưng hôm nay cô mang thai con của Cao Phong, chính là bôi tro trát trấu vào nhà họ Lưu.
Cô biết, không chỉ anh hai tức giận, cha mẹ nhất định cũng rất thất vọng với cô, lúc ấy cô váng đầu rồi, mới chịu đồng ý với Cao Phong, mới có thể không khống chế được mình, làm ra chuyện sai lầm này.
"Chị dâu, em sợ." Giai Giai khóc rất đau lòng.
Cô sợ không chỉ anh hai và cha mẹ sẽ trách cứ cô, càng bởi vì Cao Phong mất tích. Cô sợ Cao Phong biến mất luôn thì đứa bé trong bụng cô phải làm sao?
Khi tưởng chị dâu có thai, anh hai bế chị ấy đến bệnh viện, trong lòng cô đã rất hâm mộ, bởi vì trong bụng cô thật sự có đứa bé, nhưng cô không có được sự đối đãi sâu đậm đó của Cao Phong đã thề anh ấy sẽ đối xử cô thật tốt. Lúc ấy cô thật sự là bị tình cảm làm hôn mê đầu, cũng không nỡ để anh ấy khổ sở, dục vọng của đàn ông lúc tới rất đáng sợ, bọn họ căn bản không khống chế được dục vọng ương bướng từ người mình. Anh ấy nói, chỉ cần cô không đồng ý, anh ấy nhất định sẽ nhịn được, nhưng cô thương anh ấy, cho nên không nỡ để anh ấy hành hạ mình, liền đồng ý.
Nhưng, tại sao cô lại không phòng hộ gì chứ? Cô cho là không dễ dàng mang thai, hơn nữa cô đang ở kỳ an toàn, nào biết đứa bé này đột nhiên tới thế kia, một lần liền trúng, là may mắn hay ác mộng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị dâu, em phải làm thế nào? Lúc này cô trừ sợ hãi, thì không còn tâm tình gì khác.
Từ Nhan vỗ lưng của cô, an ủi: “Đừng sợ, có chị dâu ở đây, anh em sẽ không làm gì em đâu.”
Lưu Vũ giận đến một mực kêu ngoài cửa: “Lưu Giai, có gan làm, không có can đảm đi ra ngoài à?”
“Tiểu Vũ, Giai Giai gặp phải chuyện như vậy, nhất định cũng sợ hãi, con đừng hù nó nữa.” Mẹ Lưu dù sao cũng yêu thương con cái.
“Mẹ, chuyện mang thai không phải chuyện nhỏ.” Chưa kết hôn mà có con chuyện này quá lớn. Anh càng nghĩ càng tức giận, lại kêu: “Lưu Giai, em mau ra ngoài, nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Giai Giai càng không ngừng run rẩy, mỗi lần Lưu Vũ hô một tiếng, cô liền sợ run một lần, khóc đến giọng nói cũng sắp khàn rồi.
“Anh hai sẽ mắng em.” Giai Giai sợ nhất anh hai mắng cô, bình thường Lưu Vũ không hay nổi giận, một khi nổi giận lên, thì lại kinh trời.
Lúc này Lưu Vũ đã vọt tới cửa, Giai Giai sợ đến tránh sau lưng Từ Nhan, cô không dám đối mặt Lưu Vũ.
Từ Nhan nhìn Giai Giai không ngừng run rẩy sau lưng, liền chắn trước mặt chồng, quát anh: “Anh làm cái gì thế? Xem anh làm Giai Giai sợ kìa.”
“Bây giờ nó biết sợ, ban đầu sao lại không?” Lưu Vũ trợn mắt như sắp lồi ra.
“Đừng mắng nữa, anh mắng Giai Giai có ích không? Hiện tại việc cấp bách là tìm ra Cao Phong, cậu ta mất tích mới là chuyện lớn.” Từ Nhan nhắc nhở Lưu Vũ.
Giai Giai đã mang thai, chuyện này đã thành sự thật, mắng nữa cũng vô ích, hiện tại chuyện duy nhất phải làm chính là làm sao giải quyết bào thai này. Mà biện pháp giải quyết duy nhất, chính là tìm được Cao Phong, sau đó cho bọn họ mau chóng kết hôn, phá thai không phải biện pháp tốt nhất.
“Đúng rồi, sao anh lại quên thằng nhóc kia.” Lưu Vũ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, xông ra muốn gọi điện thoại, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Giai Giai một cái, nói: “Trở lại sẽ xử lý em.”
Lúc này Giai Giai ngoại trừ sợ hãi, thì còn tuyệt vọng.
Khi đi ra từ nhà vệ sinh, cha mẹ Lưu không nói một lời, không biết nghĩ cái gì, có thể làm làm sao cũng không nghĩ đến con gái mình bình thường ngoan ngoãn mà lại có thể có thai trước khi kết hôn.
Thật ra thì bọn họ cũng không muốn hù dọa Giai Giai, nhìn cả người cô phát run, cũng biết cô mất hết hồn vía rồi. Trách cô thì có ích lợi gì đây? Con gái không giữ mình trong sạch, tất nhiên nên trách cứ, nhưng người đàn ông đoạt lấy thể xác của cô thì sao? Đầu sỏ gây nên là người đàn ông này.
“Giai Giai, đừng sợ, chuyện này chị và anh hai em sẽ giải quyết cho em.” Từ Nhan trừ an ủi thì cũng chỉ có thể an ủi, thật nghĩ không ra gì khác.
Lưu Vũ cứ đi tới đi lui trong phòng khách, cầm điện thoại di động gọi liên tục.
Tắt máy, vĩnh viễn là tắt máy!
Thằng Cao Phong này, đang làm cái gì chứ!
Tiếp đó Lưu Vũ lại gọi điện cho đoàn tham mưu, gọi cho tham mưu Hứa: “Lão Hứa, là tôi… Đúng, tôi có việc tìm anh… Ừ, gần đây quân khu có huấn luyện à?... Đúng, đúng đúng, chính là doanh trưởng Cao… Không phải, năm xưa cậu ta là lính của tôi, sếp cũ như tôi chỉ quan tâm lính cũ của mình thôi… Cái gì? Đang tập huấn? Gần sang năm mới sao còn huấn luyện… Hiểu…”
Anh ở phòng chính trị, đối với chuyện quân sự, cũng không đặc biệt rõ ràng, cho nên mới phải gọi số điện thoại này.
“… Được được, vậy cảm ơn… Ha ha, hôm nào mời anh ăn cơm… Nói cái gì, tôi với anh mà còn khách sáo thế à, được được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Vũ “cạch” một tiếng, cúp di động.
Âm thanh kia hết sức vang dội trong phòng khách yên tĩnh, cũng đồng thời gõ vào trong lòng của mỗi người, đặc biệt là Giai Giai.
Giai Giai muốn đi lên hỏi anh hai chuyện có liên quan tới Cao Phong, nhưng chân dời hai bước, lại dừng lại, cúi đầu, không dám làm gì cả.
Từ Nhan vỗ vỗ lưng Giai Giai, rồi đi lên hỏi Lưu Vũ: “Như thế nào?”
“Cậu ta đang tập huấn, không phải vô cớ mất tích.” Lưu Vũ nhìn Giai Giai một cái, lời này trả lời Từ Nhan, đồng thời cũng nói cho Giai Giai nghe.
Trái tim phập phồng của Giai Giai này, rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi.
Anh ấy không phải cố ý không quan tâm mình, anh ấy không có quên cam kết ngày xưa. Giai Giai vui mừng đến thiếu chút chảy nước mắt.
“Ngày mai anh sẽ đến doanh tập huấn.” Lưu Vũ trầm ngâm chốc lát rồi nói.
Lúc này, ba Lưu ngồi ở trên ghế salon vẫn luôn không nói gì bèn nói: “Chuyện này không thể cứ tính như thế.”
“Ba, ba yên tâm, con sẽ xử lý tốt chuyện này, thằng nhóc Cao Phong này, con sẽ khiến nó trả giá thật lớn.” Lưu Vũ hung hăng nói xong, anh không tha cho thằng nhóc Cao Phong này.
Tim của Giai Giai giống như tiến vào hầm băng, lạnh nóng không tự biết, càng bị lời nói của Lưu Vũ chấn cho sợ hết hồn hết vía, muốn nói, lại không dám nói chuyện.
“Tiểu Vũ, chớ gây động tĩnh quá lớn, Cao Phong dù sao cũng là bạn trai của em gái con, chừa chút mặt mũi, cũng cho Giai Giai lưu chút thể diện”, mẹ Lưu nghĩ tới vẫn là vấn đề về sự trong sạch của con gái.
“Con biết rồi, mẹ, con sẽ không quá làm khó cậu ta.” Nói xong, Lưu Vũ lại nhìn Giai Giai một cái.
Giai Giai muốn nói lại thôi, rất muốn xông tới nói vài lời hay với Lưu Vũ, nhưng chân lại nặng như đeo chùy, cô vẫn còn sợ.
Nhìn anh hai và cha mẹ đàm luận thật lâu, cô thì cứ đứng ở một bên không nói gì.
Cô biết ngày mai anh hai đi tìm Cao Phong, nhất định sẽ làm khó Cao Phong, cô không muốn anh hai đối xử Cao Phong như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, nỗ lực thật lâu, khi Lưu Vũ muốn về phòng, cô rốt cuộc lấy dũng khí kêu: “Anh, tha cho Cao Phong đi.”
“Hả?” Lưu Vũ quay đầu lại, lại thấy gương mặt trắng bệch của Giai Giai.
Anh quá rõ ràng trong lòng em gái đang suy nghĩ gì, nó vẫn yêu thương tình lang của nó, sợ anh đối phó Cao Phong, nhưng nó không biết, chính mình tức giận thế là vì ai à?
“Cô bé ngốc.” Lưu Vũ không nói gì khác, chỉ thở dài nói ra một câu này.
“Anh, ngày mai… Em muốn đi chung quanh anh…” Cô muốn đi gặp Cao Phong, đã nửa tháng không nhìn thấy anh ấy rồi, trong lòng cô rất nhớ anh ấy.
Lưu Vũ lại không có trả lời, chỉ nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, bây giờ em không phải một mình rồi.”
Nhưng Giai Giai vẫn lo lắng, lúc này cô làm sao có thể ngủ được? Ngày mai, rốt cuộc sẽ như thế nào? Anh hai sẽ tha cho Cao Phong sao?
Cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, tay lại kìm lòng không được sờ lên bụng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro