Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 58

Ám Dạ Lưu Tinh

2024-11-14 01:10:54

Không lâu về sau, Lưu Vũ và Cao Phong bắt đầu khẩn trương diễn tập, trước khi đi, Lưu Vũ nói với Từ Nhan: "Mấy ngày anh không ở đây, em phải ngoan ngoãn, không được tức giận lung tung, phải ăn nhiêu cơm, tự chăm sóc cho mình thật tốt."

"Được rồi, cứ như em là trẻ con, anh không có ở đây em sẽ chết đói vậy. Em là người lớn, không phải đứa bé, anh yên lòng diễn tập đi."

"Giai Giai mang thai, anh và Cao Phong đều không ở nhà, em chăm sóc nó nhé." Lưu Vũ lại càu nhàu.

"Biết, chú Lưu." Từ Nhan che miệng cười.

Lưu Vũ suy nghĩ một lát, lại bắt đầu càu nhàu.

Một đêm này Lưu Vũ cứ càu nhàu suốt, nhưng Từ Nhan không những không thấy phiền, còn thương cảm nhiều hơn.

Chuyến đi này sẽ có mấy tháng không gặp anh, ít thì một tháng, lâu thì không nói được.

Từ Nhan nghĩ mình kiên cường, mà phụ nữ kiên cường thì không rơi lệ, nhưng ngày đó khi anh càu nhàu lại khiến cô chảy nước mắt.

Ngày đó cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của anh, suốt đêm hai người đều không ngủ, chỉ nói chuyện với nhau.

Đặc biệt là Từ Nhan, vừa nghĩ tới mấy tháng không thấy gặp được chồng, vẫn thương tâm khóc, cô tựa vào lồng ngực của anh nói: "Không có em ở bên, không cho anh đi quyến rũ mấy cô trẻ trẻ, không cho nói chuyện với mấy cô đó, không cho. . . . . ."

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân." Lưu Vũ cười.

"Người ta đang nói nghiêm chỉnh với anh, anh còn cười nhạo em."

Phụ nữ manh mẽ hơn nữa thì bên trong vẫn yếu ớt, chỉ là trái tim yếu ớt bị bề ngoài kiên cường che giấu thôi. d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Khi đưa anh lên xe, Từ Nhan mặt ngoài mỉm cười, nội tâm lại rơi lệ.

Thương cảm khi ly biệt, giống như khói mù bao phủ cô, khiến cô thể nghiệm sự đau khổ khi chi cách hai nơi của tất cả những người vợ đồng chí trên thế giới.

Sau khi cô và Lưu Vũ kết hôn, chưa từng chia tay lâu, thời gian dài nhất là ba ngày, nhưng hôm nay lại phải chịu sự cô đơn cắn nuốt.

Giai Giai đã có bầu sáu tháng nên đi lại cũng có vẻ cố hết sức, bụng to hơn phụ nữ có thai bình thường, nhưng bác sĩ đã nói rõ với cô là chỉ có thai một con mà thôi.

Chồng đi, chỉ còn lại Từ Nhan mỗi ngày đi làm tan việc bận rộn, cô dùng hết khả năng để khiến mình bận rộn, giảm bớt một chút khổ sở của nhớ nhung.

Chồng rời đi, cũng làm cho cô dưỡng thành một thói quen viết nhật ký.

Cũng bởi vì chồng tạm thời rời đi, nên làm cho cô bắt đầu chú ý tình huống ở diễn đàn vợ đồng chí, cùng khóc cùng cười với những người vợ đồng chí đó.

Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy Cây Con Xiêu Vẹo đã biến mất hai ba năm nay lại đang7 ký ở đây, còn viết vài bài, trong đó có một bài viết như vậy:

Năm năm chờ đợi, rốt cuộc nghênh đón được người con gái tình đầu ý hợp, ông trời thật là công bằng với tôi.

Bà xã, bởi vì yêu em, cho nên không muốn so đo quá khứ, bởi vì yêu em, cho nên càng thêm hiểu được quý trọng.

. . . . . .

Lúc đầu không hề quen Cây Con Xiêu Vẹo, nhưng càng về sau lại trở thành bạn tri kỷ, ở thời điểm cô khó khăn nhất, anh ta đã từng an ủi cô, cuộc đời này có người bạn như thế, cũng đủ rồi.

"Chị dâu, chị đang xem cái gì thế?" Giai Giai không biết đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, thấy được website trong máy vi tính, liền kinh ngạc nói, "Đây không phải là. . . . . ."

"Không có gì, chỉ là một bài viết trên diễn đàn cho đồng chí thôi." Từ Nhan quay đầu lại mỉm cười với cô ấy, ánh mắt lại nhìn bụng Giai Giai, cười nói, "Đứa bé như thế nào? Có quấy không?"

Giai Giai an vị ở ghế sau, chỗ ngồi phía sau tương đối rộng rãi, cho nên cô ấy ngồi cũng thoải mái. d i ễ n đà n0lê0qu ý)đ ôn

Bệnh viện Giai Giai đến khám tương đối quyền uy, cũng là bệnh viện tổng hợp, nhưng Từ Nhan quen chuyên gia phụ khoa bên trong.

Từ Nhan đậu xe xong, liền đi qua đỡ Giai Giai xuống xe.

Có bầu hơn sáu tháng, hành động tự nhiên không dễ dàng.

Từ Nhan nghĩ tới mình, có một ngày cô cũng sẽ bụng to phề phệ giống như Giai Giai, bên cạnh có Lưu Vũ thân yêu, vừa nghĩ đến cuộc sống như thế cô liền cười.

Ngày hôm qua Lưu Vũ còn len lén gọi điện thoại cho cô, nói diễn tập rất thành công, anh cũng sắp trở lại.

Hai người đang đi tới cửa bệnh viện, nhưng không biết phía sau có một bóng người nhanh chóng tiến tới gần.

"Nhan Nhan, cẩn thận!" Đột nhiên, một tiếng hô to từ phía sau truyền đến.

Thanh âm quen thuộc kia khiến Từ Nhan ngẩn ra, quay đầu lại, lại thấy một bóng đen đánh tới, cầm một cái bình đã mở nắp trong tay.

Một vị chua rất đậm xông vào lỗ mũi Từ Nhan.

"Là a- xít sun-phu-rit!" Giai Giai kinh hoàng kêu.

Không sai, chính là a- xít sun-phu-rit!

Từ Nhan nhìn gương mặt đáng sợ càng lúc càng gần, không phải Chu Lâm còn là ai?

Từ Nhan đột nhiên làm một phản ứng, cô đẩy Giai Giai qua bên cạnh, thân thể của mình lại đứng lại trước người Giai Giai.

Khi nguy cơ đi tới, điều đầu tiên cô nghĩ tới là —— Giai Giai mang thai, không thể để cho cô ấy bị thương tổn. Nhưng cô lại quên sự an nguy của mình, không lo mình có bị thương hay không.

Tổn thương, quá khó tránh khỏi.

Trên mặt Chu Lâm có vẻ điên cuồng, là một loại vẻ mặt cá chết lưới rách.

Cô ta điên rồi! Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Nhan.

Bởi vì động tác của cô ta rất nhanh, nên người khác không thể né kịp bình a xít đã mở nắp.

Nhưng có người nhanh hơn cô ta!

Một bóng dáng khác đã lao về phía người phụ nữ đáng sợ kia.

A-xít sun-phu-rit bắn tung tóe ra ngoài, văng đến trên cánh tay của Từ Nhan, lập từ đau đớn tan lòng nát dạ liền từ cánh tay truyền tới.

Chu Lâm bị người ta đẩy ngã nhào trên đất, a-xít sun-phu-rit vốn muốn tạt Từ Nhan đổ trên mặt đất, thân thể của cô ta cũng ngã vào mặt đất chứa đầy a xít.

Từ Nhan không chỉ cảm thấy cánh tay đau, cả trên mặt cũng hơi đau, tầm mắt của cô hình như mơ hồ.

"Chị dâu!" âm thanh của Giai Giai ngay tại bên tai, nhưng cô chỉ cảm thấy đau.

Thật may là bệnh viện ngay tại bên cạnh.

Từ Nhan vào phòng cấp cứu.

Từ Nhan bị thương không nặng, cánh tay chỉ hơi phỏng thôi, nhưng tâm trạng của cô không tốt.

Cô nhớ lại nụ cười điên cuồng của Chu Lâm, còn có tiếng la điên cuồng của cô ta: "Từ Nhan, mày phá hủy tao, tao cũng sẽ không để mày sống tốt!"



"Mày lại khiến tao không thể làm luật sư, phá hủy tất cả của tao, nên tao phải phá hủy mày!"

"Từ Nhan, con ả ác độc, phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, không ngờ mày lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó tao, khiến tao mất đường sống!"

. . . . . .

Trong đầu cô, tất cả đều là tiếng hô của Chu Lâm lúc ấy.

Chu Lâm điên rồi, lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối phó cô.

Trong mấy tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, sự trừng phạt cô dành cho Chu Lâm, không phải cô nguyện ý.

Cô từng muốn tha cho cô ta, chỉ cần Chu Lâm không chọn lựa hành động quá khích, Từ Nhan sẽ quyết định tha cô ta.

Nhưng cô ta quá tệ, lại dám viết thư ẩn danh muốn hại Lưu Vũ và cả Từ Nhan. Nên lúc đó Từ Nhan mới dùng thủ đoạn cuối cùng với cô ta.

Thơ nặc danh đã bị chặn trước khi đến quân khu, mà thơ nặc danh cũng thành chứng cớ chỉ cô ta phỉ báng, giấy hành nghề luật sư của cô ta bị treo.

Một luật sư lại đánh mất lý trí làm chuyện này, nên nói cô ta khờ hay ngu?

Làm một người đại diện cho luật pháp làm chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ, nhưng không ngờ Chu Lâm thế nhưng lại ngu đến mức này, là do cô ta sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ đã lâu, hay cô ta quá thông minh, nên ngược lại làm chuyện hồ đồ?

Một người phụ nữ đánh mất lý trí bị bức quay lại cắn như chó cùng đường không từ thủ đoạn nào đã làm khổ Từ Nhan rồi.

Nếu như không nhờ người kia đụng ngã, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Một chuỗi sự kiện, khiến Từ Nhan mệt chết đi, cảm thấy mình giống như đã trải qua cả đờix.

Lưu Vũ. . . . . .

Lúc này cô đột nhiên rất nhớ Lưu Vũ, người đàn ông cô yêu.

Nhưng bộ dạng hôm nay của cô sao gặp anh được?

Điện thoại di động nằm ở góc giường, phía trên có một tin nhắn: Chu Lâm đã bị bắt giữ.

"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Giai Giai rất lo lắng cho Từ Nhan.

Sau khi cô từ bệnh viện trở lại, chỉ tự giam mình ở trong phòng, không có sáng sủa hoạt bát như trước kia, cho nên Giai Giai rất lo lắng.

Giai Giai muốn gọi điện thoại cho anh của mình, nhưng vẫn luôn không gọi được, có thể là đang diễn tập, nên tín hiệu điện thoại đã bị cắt.

Quân nhân ở điểm này thật không tốt, khi nhận mệnh lệnh thì phải vô điều kiện thi hành.

Chỉ khổ cho chị dâu thôi.

Khi cần anh hai an ủi nhất lại chỉ có thể một mình gắng gượng qua, cô đơn không chỗ nương tựa, thật khiến cô đau lòng cho chị dâu.

"Không có việc gì, Giai Giai, em yên tĩnh một lát liền hết chuyện." Trong phòng truyền đến âm thanh của Từ Nhan.

Giai Giai thật gấp gáp nhưng lại không biết mình phải làm gì.

Ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ tâm loạn, mà thời điểm mấu chốt, Lưu Vũ lại đang tiến hành diễn tập ở xa.

Lúc này Từ Nhan chân chính cảm nhận được lời người đáng sợ.

Không biết người nào truyền ra chuyện cô bị a xít tập kích đến trong đơn vị, mặc dù mọi người không có nói gì, nhưng cô cảm thấy sau lưng vẫn chỉ chỉ chõ chõ.

"Nghe nói, cô ta bị tình địch hại."

"Mặt mũi không phải còn bình thường sao? Đâu có hủy dung."

"Dù sao cũng có người phụ nữ khác tạt a xít cô ta, nguyên nhân là chồng của cô ta có người tình bên ngoài."

"Thật à? Cô ta vênh váo hống hách thế, thì ra là chồng không cần cô ta nữa."

. . . . . .

Những lời nói bén nhọn này liên tục đâm vào trong tai của cô.

Nếu như là trước kia, cô căn bản sẽ không để ý ánh mắt của người khác, nhưng bây giờ không biết vì sao, cô lại để ý.

Bởi vì để ý Lưu Vũ, cho nên để ý ánh mắt của người khác.

Từ Nhan thậm chí nghĩ tới từ chức.

"Chị dâu, từ chức đi, chị làm việc ở thư viện đó cũng không được vui, vừa đúng lợi dụng khoảng thời gian này điều chỉnh mình thật tốt. Không bao lâu anh hai sẽ về rồi."

Từ Nhan không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn tấm hình cô và Lưu Vũ chụp chung.

Trong hình, cô cười sung sướng, Lưu Vũ cưng chiều ôm cô, ánh mắt dịu dàng như chảy ra nước.

"Chị dâu, chúng ta đến chỗ anh hai diễn tập tìm anh ấy đi, em rất không yên lòng về chị."

Từ Nhan suy nghĩ một lát, gật đầu.

Lúc này cô rất muốn có Lưu Vũ quan tâm, lúc này cô mới cảm thấy, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường.

"Chị dâu, người hôm trước cứu chị là ai thế?" Đối với người kia, Giai Giai thật tò mò, bởi vì anh ta cứu chị dâu xong liền biến mất.

Anh ta? Từ Nhan nhớ lại ngày trước, người đàn ông kia còn là một chàng thanh niên đã từng rất rực rỡ, vậy mà hôm nay cô gần như không nhận ra anh ta.

"Anh ấy là bạn học của chị." Từ Nhan lạnh nhạt nói.

Cô không biết tại sao anh ta lại xuất hiện gần bệnh viện, tại sao phải cứu cô. Nhưng cũng đều nhờ anh ta cứu cô, bằng không mặt của cô sẽ hủy sạch.

Độ đậm của a xít đủ để phá hủy toàn bộ khuôn mặt của cô. Đây cũng là chỗ đáng sợ của Chu Lâm đó. -d(i)e[n]d(a)n[l]e(q)u[y]d(o)n-

"Gặp mặt kiểu này, chị thật không ngờ." Từ Nhan thì thào nói .

Cô đã từng nghĩ đến ngàn vạn cách gặp nhau, thật ra thì ngay từ lúc Hứa Ngạn Vân nói anh ta sẽ tìm đến cô thì trong lòng cô đã có tính toán, thậm chí cũng chuẩn bị sẽ bị anh ta quấy nhiễu, nhưng ngoài dự liệu của cô, anh ta lại dùng cách này để xuất hiện.

Con đường đến chỗ diễn tập khá khó đi. Thật ra thì đường không xa, Từ Nhan lái xe cũng mười mấy tiếng, nhưng mà một phụ nữ như cô chạy xe lâu thế thì thật là mệt, cho nên cô ngồi xe đến.

Xe lửa không thể đến đúng nơi, nhưng có thể gọi xe hơi đi đến, Từ Nhan suy tính đến Giai Giai mang thai, cho nên lựa chon xe lửa trước rồi sau đó lại chuyển xe.

Ngồi xe khổ sở, đổi xe cũng khổ sở, nhưng trong lòng hai cô cất chứa tình yêu dành cho chồng, cho nên khổ nữa cũng không cảm thấy khổ.

Thật may là hai người có bạn, nếu như chỉ có mình Từ Nhan đi thì cô thật không chịu nổi.

Bọn họ đến huyện diễn tập đã là hai giờ chiều rồi, ngồi xe đi đến nơi diễn tập lại tốn thêm 3 tiếng, cuối cùng mới tới nơi.

Chỗ đó rất sâu, là một địa phương tốt có trời xanh rừng rậm để diễn tập, họ đến liền có thể thấy lều trại xanh lá.



"A Vũ, chúng em rốt cuộc đã tới." Hít vào không khí trong sạch, Từ Nhan cảm thấy tâm trạng đặc biệt tốt.

Nhưng bên kia cũng rất nghiêm, họ căn bản không qua được. Chịu khổ cả đoạn đường vậy mà lại không thể gặp mặt.

Đột nhiên, Từ Nhan cảm thấy bi ai, bi ai vì gả cho quân nhân.

Từ Nhan và Lưu Vũ rốt cuộc gặp mặt vì nhờ có anh hai Từ Lỗi ở nơi diễn tập nên muốn gặp nhau cũng không khó mấy. cDjĐjLjQjĐLúc này Lưu Vũ đã bị phơi đen như người châu Phi, nhưng mà ở trong mắt của Từ Nhan, anh vẫn đẹp trai như trước.

"Sao các em lại tới?" Thấy Từ Nhan và Giai Giai xuất hiện ở hiện trường diễn tập, Lưu Vũ không nhịn được kinh ngạc.

Trong lòng anh chỉ có một ý niệm, nhất định là đã xảy ra chuyện, bằng không dưa theo tính tình của Từ Nhan, quyết sẽ không xuất hiện tại nơi này.

"Mặt của em sao thế?" Thấy trên mặt cô có vết thương, mặc dù không lộ rõ nhưng anh nhìn kỹ vẫn thấy.

Từ Nhan lại không nói gì, mà chỉ nhào vào trong ngực anh, im lặng rơi lệ.

Gặp được anh, tất cả uất ức đều cùng nhau bộc phát, cũng chỉ có ở trong ngực anh, cô mới có thể cảm thấy an ổn, đây là sự an ổn của một người chồng dành cho vợ mình.

"Em sẽ không bao giờ rời xanh anh, không bao giờ nữa." Từ Nhan chỉ không ngừng lầm bầm những lời này.

Lưu Vũ đau lòng ôm cô, mắt nhìn về phía Giai Giai, dùng ánh mắt hỏi thăm cô ấy chuyện gì đã xảy ra.

"Anh hai, chị dâu chịu uất ức, bị người ta. . . . ."

Giai Giai muốn nói, lại bị Từ Nhan cản: "Giai Giai, đừng nói."

Từ Nhan không muốn để Lưu Vũ biết những chuyên không hay đó, anh đang diễn tập, không thể để những chuyện đó phá hỏng tâm trạng của anh, chỉ là vừa mới dứt lời, nước mắt lại lăn xuống. Trong khoảng thời gian này cô tựa như ở trong ác mộng, vô cùng không thật.

"Nói!" âm thanh của Lưu Vũ trầm xuống, chất vấn Giai Giai.

"Là Chu Lâm, cô ta dùng a xít tạt chị dâu, thật may là có người ra mặt cứu chị dâu, nhưng vẫn bị trúng chút, cũng may không sâu."

Chu Lâm? Lúc này đôi mày rậm của Lưu Vũ nhíu chặt lại, anh cắn răng nghiến lợi: "Ả điên này, anh không tha cho cô ta."

"Được rồi, em không sao, chỉ phỏng chút da mà thôi, anh xem đâu có sao đâu. Chu Lâm cũng gieo gió gặt bão rồi, a xít rốt cuộc trúng hết vào người cô ta, cô ta mới thật sự là tự hủy mình, hơn nữa cô ta còn bị cảnh sát bắt, có thể sẽ bị xử nặng." Từ Nhan an ủi anh, cũng như đang an ủi mình.

Ở giữa núi xanh nước biếc, Lưu Vũ chỉ ôm Từ Nhan vào ngực. Ở nơi núi non yên tĩnh này, tình yêu của bọn họ cũng dài như núi xanh, sâu như nước biếc.

Giai Giai nhìn, khóe miệng nở nụ cười, vuốt bụng của mình, cảm thấy giờ khắc này là hạnh phúc nhất.

Nhưng Cao Phong của cô lại không có đi ra gặp cô, nghe anh hai nói, Cao Phong mang theo người trong doanh anh ấy đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, nghe nói còn có Hùng Khải đi chung.

"Cao Phong." Cô nhẹ nhàng nhớ tới, mặc dù không có nhìn thấy Cao Phong, nhưng cô biết Cao Phong nhất định cũng nhớ cô.

Ngay đêm đó, hai cô vào ở khách sạn, quyết định hôm sau sẽ về, không quấy rầy Lưu Vũ diễn tập, dù sao khi diễn tập bọn họ cũng không thể đi ra.

Nhưng ông trời vẫn ưu ái bọn họ, đêm hôm đó Lưu Vũ và Cao Phong vẫn đi ra gặp bọn họ, nghe nói là ý của Tham Mưu Trưởng.

Tổng Chỉ Huy Tham Mưu Trưởng, không phải là Từ Lỗi - anh Từ Nhan sao?

Xem ra Từ Lỗi thật thương em gái của mình, nếu như không có sự giúp đỡ của anh ấy, Lưu Vũ và Cao Phong làm sao gặp mặt hai người phụ nữ của mình đây?

Đêm hôm ấy, Từ Nhan nằm ở trong ngực Lưu Vũ thấy an tâm hơn lúc nào hết, cô nói: "A Vũ, chúng ta đã trải qua nhiều đau khổ, từ giờ khắc này, nhất định sẽ hạnh phúc." Cô ngồi lên thân thể anh, nhẹ nhàng hôn anh: "Em muốn mang thai con của anh."

Lưu Vũ lại cười, quay người lại đè cô ở dưới thân thể: "Chuyện đứa nhỏ không vội, đứa bé và cha mẹ có duyên phận, chạy ra ngoài chơi mệt rồi tự nhiên nó sẽ về."

"Không, hiện tại em muốn bé trở vào bụng của em. A Vũ, em muốn mang thai." Từ Nhan khó được mè nheo.

Lưu Vũ cưng chiều điểm cái mũi của cô một cái: "Được, anh cho em một đứa bé." Nói xong, nhẹ nhàng hôn cô, rất dịu dàng rất sâu.

Đứa bé, vẫn luôn là nút thắt trong lòng Từ Nhan, hai người kết hôn cũng đã gần một năm nhưng vẫn chưa có con, cả Giai Giai cũng sắp sanh rồi.

Lúc này, Từ Nhan chỉ dành cho Lưu Vũ tình yêu say đắm, tựa như cô nói, Lưu Vũ là trời của cô.

"Tiểu Nhan, anh chính là Cây Con Xiêu Vẹo." Lưu Vũ vong tình nói, hôn cô thật sâu.

"Cây Con Xiêu Vẹo?" Từ Nhan muốn hỏi gì, nhưng đôi môi đã bị Lưu Vũ ngăn chận, chỉ truyền tới âm thanh của anh, "Đừng nói chuyện, hưởng thụ tình yêu của anh nào."

Nụ hôn này dẫn dắt suy nghĩ của Từ Nhan rời đi khiến cô không nhớ được Cây Con Xiêu Vẹo, trong lòng chỉ có Lưu Vũ của cô.

Nụ hôn từ đôi môi trượt đến cổ, gieo xuống nhiều quả dâu tây lớn nhỏ.

"A Vũ, cho em. . . ." Từ Nhan rốt cuộc không nhịn được kêu lên.

Lưu Vũ lại cố ý hành hạ, mặc kệ cô kêu thế nào vẫn không cho cô. Đôi môi đã từ bụng dời đến ngực. . . . .

"A Vũ, ghét. . . . ." Từ Nhan thở dốc, ngực phập phòng lên xuống, mỗi lần phập phồng sẽ chạm phải bờ môi của anh.

Mặt Lưu Vũ tràn đầy ý xuân, thật ra thì anh cũng không chịu được, nhưng vì trêu đùa cô, muốn cho cô vui vẻ hơn, anh mới nhịn xuống dục vọng trong lòng, ngậm nụ mai của cô.

"Ách. . . . . ." Từ Nhan rên rỉ, ưỡn người về môi của anh, muốn nhiều hơn.

Lưu Vũ cũng nhịn không được nữa, lắp đầy cô thật sâu.

Trong sự va chạm, hai người mồ hôi đầm đìa, từ từ lên đỉnh.

Ở phòng bên cạnh, Cao Phong cũng đang ôm Giai Giai hoạt động, bởi vì Giai Giai mang thai, nên cậu ta chỉ có thể nhẹ nhàng ra vào, đưa cô ấy tới chỗ cao.

Bởi vì cách âm không tốt, khi Từ Nhan và Lưu Vũ lắng xuống, lại nghe được bên cạnh truyền tới tiếng thở dốc, hai người bèn nhìn nhau cười.

"A Vũ, em cảm thấy lần này em nhất định có thể mang thai." Lúc nãy cô cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào chỗ sâu trong người cô, cô có thể cảm thấy có một hạt mầm đang từ từ nảy mầm trong cơ thể.

Lưu Vũ nghe nói như thế, đột nhiên nhổm dậy nhìn cô, trên mặt khó nén vui sướng: "Thật?"

"Thật, đợi đến khi anh diễn tập trở về, em đã mang bầu." Từ Nhan không biết là an ủi mình hay là đang an ủi Lưu Vũ, nhưng nói rất nghiêm túc.

Lưu Vũ ôm chặt cô vào trong ngực, thì thào nói: "Không có mang thai cũng không cần gấp, chúng ta còn trẻ, có nhiều thời gian." Nói xong, hôn lên trán cô thật sâu.

"Em còn muốn một hôn lễ không bị quấy rầy, anh còn thiếu em một hôn lễ đấy." Từ Nhan còn nói.

"Ừ, chờ anh diễn tập trở lại, anh sẽ xin sếp cho nghỉ bù, anh muốn cho Tiểu Nhan của anh một hôn lễ hoàn mỹ nhất, để cho Tiểu Nhan của anh làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới."

"Anh đồng ý thì không cho phép gạt người ta, cũng không cho trì hoãn vì chuyện của quân khu."

"Anh đồng ý với em, lần này nếu quân khu triệu hồi khẩn cấp nữa, anh liền chuyển nghề, bù một hôn lễ hoàn mỹ nhất cho Tiểu Nhan."

"Không cho đổi ý, chúng ta ngoéo tay!"

"Được được, ngoéo tay!" Lưu Vũ bị tính trẻ con của cô khí động chọc cười.

Hai ngón tay, một đen một trắng, móc vào nhau, lâu như trời đất, vĩnh viễn không chia cách.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cưới Chui Với Trung Tá

Số ký tự: 0