Em còn nhớ anh...
2024-10-16 14:08:51
Huỳnh Thiên Minh bước vào cửa, người làm trong nhà thấy liền cúi chào. Anh
vừa vào thì thấy cả 4 người đang dùng bữa dưới bếp.
" Con chào mẹ. Chào mọi người. Cố Tổng không ngờ lại gặp anh ở đây."_Huỳnh Thiên Minh nói.
" Thiên Minh. Con đến phải lúc quá, đã ăn gì chưa? Vào dùng bữa với mọi người luôn đi."_Trịnh phu nhân nói.
Bà ấy đi lấy thêm một cái bát, một đôi đũa thêm cho anh.
" Tôi là được mời tới đây!" _Cố Hằng trả lời.
Ý của anh ta là mình được phu nhân mời, còn Huỳnh Thiên Minh là không mời mà tới. Anh cũng không phải người chậm tiêu nên nghe thấy liền hiểu ngay.
" Còn đây là nhà vợ tôi"_Huỳnh Thiên Minh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cũng là đối diện với Cố Hằng.
Cô hiểu rõ tính cách của anh là thích thể hiện và muốn khẳng định chủ quyền với người khác, hai người này mỗi lần gặp nhau sẽ như chó với mèo vậy, không ngừng vờn nhau.
Hôm nay ở công ty không có việc gì sao? Anh có thời gian rãnh rỗi mà đến đây vậy?"_cô hỏi.
Công ty rất nhiều việc, nhưng anh đột nhiên nhớ Thiên Thành con trai của anh quá. Anh muốn đến để bồi dưỡng tình cảm với thằng bé."
Thằng bé ngồi bên cạnh Cố Hằng, nó nghe xong sắc mặt có chút thay đổi, nó là con nít cũng biết anh đang nói dối.
" Chú nhớ mẹ hay là nhớ con vậy?"_nó hỏi lại.
Một câu hỏi mà khiến cho cả hai người đều sượn trên ra. Cô cảm thấy con trai của mình rất giỏi, giỏi nhất là mấy chuyện khiến mẹ nó ngại ra mặt.
" Thiên Thành, con mau ăn đi, mẹ đã nói rồi trong lúc dùng cơm phải tập trung. Con tập trung ăn cho hết đi."
" Vâng ạ"_nó gật gù rồi tiếp tục ăn nốt bát cơm của mình.
" Em không cần phải la thằng bé như vậy chứ. Nó hoạt bát lanh lợi rất đáng yêu mà phải không?"
" Ồ bây giờ mới để ý. Nó rất giống anh đó. Nhất là ở chỗ lanh lợi, nhưng mà cũng không nên lanh lợi quá mức. Như vậy sẽ bị cách biệt với bạn bè."
Huỳnh Thiên Minh nghe câu nói này của cô liền cười thầm trong bụng, lần đầu tiên cô nói Tiểu Thành giống anh, vậy không phải là đang công nhận người ba như anh rồi sao.
Cô nhìn thấy anh cứ nhìn mình rồi cười tủm tỉm, khiến cô khó hiểu, Tiểu Thư gắp thức ăn bỏ vào bát cho Thiên Thành. Trong đầu cô liền nghĩ, có phải anh sáng nay đã uống nhầm thuốc gì rồi không?
" Anh cười gì vậy? Mặt tôi dính gì à?"
" Có đó. Dính sự xinh đẹp"
Cố Hằng ngồi đối diện chỉ biết xúc thêm một bát cơm, anh chỉ biết ăn cho đỡ tức, cảm giác như không gian này là của hai người mới đúng, Cố Hằng giống như một con kì đà đang cản mũi vậy.
" Có vẻ như tôi không nên xuất hiện ở đây thì phải."_anh ta tự nói.
' Đây, hai đứa cứ ăn tự nhiên nha."_Phu nhân đưa cho Huỳnh Thiên Minh một cái bát.
" Anh thấy mấy món này có hợp khẩu vị không? Đây là một bữa ăn không phải sang trọng, nhưng mà là tấm lòng của mẹ và tôi. Hi vọng anh sẽ không chê."_cô nói với Cố Hằng.
' Được phu nhân và cô Trịnh đây mời. Tôi cảm thấy thật vinh hạnh không hết."
Cô tự tay gắp cho Cố Hằng một miếng cá lớn, Huỳnh Thiên Minh thấy vậy liền trố mắt nhìn, miệng anh như muốn há hốc, vợ anh đây còn chưa gấp cho anh mà.
Ăn thử cái này đi, món này mẹ tôi nấu là số 1 đó."
Cảm ơn"
Cô quay sang thấy Huỳnh Thiên Minh nhìn mình, tất nhiên là cô còn nhớ món anh thích là gì rồi. Nhưng hôm nay lại không nấu những món đó.
" Hôm nay không biết anh sẽ đến nên không chuẩn bị món mà anh thích. Anh ăn tạm mấy món này đi."_cô nói với Huỳnh Thiên Minh.
Em còn nhớ anh thích gì sao?"
' Tất nhiên rồi. Anh đặc biệt thích món canh cá còn có cả sườn xào chua ngọt, mấy món mặn quá anh không ăn được, chỉ thích ăn hơi ngọt một chút." _cô lỡ miệng mà nói ra hết như một thói quen.
Cả nhà 4 người đều nhìn cô, cách cô trả lời như một thói quen và đã thuộc trong lòng vậy. Cô cũng dừng lại mấy giây sau đó ngẫm lại những gì mà mình vừa nói. Chết rồi, lại nói những thứ không nên nói.
Mẹ lợi hại quá."_thằng bé tán thưởng mẹ của nó.
' 4 năm hơn rồi vậy mà em vẫn còn nhớ như in sao?"
" Tôi còn nhớ cô ấy từng nói lúc sống với anh hầu như ngày nào cũng có mấy món đó. Nên việc cô ấy ấn tượng đến bây giờ là chuyện bình thường mà" _Cổ Hằng không phục nên muốn nói gỡ.
Anh thì biết gì chứ?"_Huỳnh Thiên Minh không hài lòng.
' Thôi được rồi. Chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa. Đồ ăn nguội hết mất" cô cắt ngang.
Phu nhân ngồi bên cạnh chỉ biết cười khổ nhìn hai người đàn ông này âm thầm đấu đá nhau.
" Thiên Minh hôm nay con đến đây có việc gì vậy?"_bà ấy hỏi.
' Lần trước con bỏ quên đồ ở phòng ngủ của Tiểu Thư, hôm nay tiện thể đến để lấy"
Anh cố tình bày ra một cái cớ, thật ra không có đồ gì để quên cả, chỉ là muốn tới để thể hiện với Cố Hằng thôi.
" Là đồ gì vậy? Mấy hôm nay tôi dọn dẹp phòng không thấy gì lạ hết?"_cô hỏi.
Cố Hằng đột nhiên trầm mặt xuống, không ngờ giữa cô và Huỳnh Thiên Minh lại tiến triển như vậy, còn để quên đồ ở phòng ngủ nữa. Anh ta đúng là không có tư cách thì mãi mãi là không có tư cách mà.
' Xin phép mọi người. Cháu về trước. Cháu còn có chút việc cần xử lý ạ." _Cố
Hằng đứng dậy chào mọi người.
vừa vào thì thấy cả 4 người đang dùng bữa dưới bếp.
" Con chào mẹ. Chào mọi người. Cố Tổng không ngờ lại gặp anh ở đây."_Huỳnh Thiên Minh nói.
" Thiên Minh. Con đến phải lúc quá, đã ăn gì chưa? Vào dùng bữa với mọi người luôn đi."_Trịnh phu nhân nói.
Bà ấy đi lấy thêm một cái bát, một đôi đũa thêm cho anh.
" Tôi là được mời tới đây!" _Cố Hằng trả lời.
Ý của anh ta là mình được phu nhân mời, còn Huỳnh Thiên Minh là không mời mà tới. Anh cũng không phải người chậm tiêu nên nghe thấy liền hiểu ngay.
" Còn đây là nhà vợ tôi"_Huỳnh Thiên Minh kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cũng là đối diện với Cố Hằng.
Cô hiểu rõ tính cách của anh là thích thể hiện và muốn khẳng định chủ quyền với người khác, hai người này mỗi lần gặp nhau sẽ như chó với mèo vậy, không ngừng vờn nhau.
Hôm nay ở công ty không có việc gì sao? Anh có thời gian rãnh rỗi mà đến đây vậy?"_cô hỏi.
Công ty rất nhiều việc, nhưng anh đột nhiên nhớ Thiên Thành con trai của anh quá. Anh muốn đến để bồi dưỡng tình cảm với thằng bé."
Thằng bé ngồi bên cạnh Cố Hằng, nó nghe xong sắc mặt có chút thay đổi, nó là con nít cũng biết anh đang nói dối.
" Chú nhớ mẹ hay là nhớ con vậy?"_nó hỏi lại.
Một câu hỏi mà khiến cho cả hai người đều sượn trên ra. Cô cảm thấy con trai của mình rất giỏi, giỏi nhất là mấy chuyện khiến mẹ nó ngại ra mặt.
" Thiên Thành, con mau ăn đi, mẹ đã nói rồi trong lúc dùng cơm phải tập trung. Con tập trung ăn cho hết đi."
" Vâng ạ"_nó gật gù rồi tiếp tục ăn nốt bát cơm của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Em không cần phải la thằng bé như vậy chứ. Nó hoạt bát lanh lợi rất đáng yêu mà phải không?"
" Ồ bây giờ mới để ý. Nó rất giống anh đó. Nhất là ở chỗ lanh lợi, nhưng mà cũng không nên lanh lợi quá mức. Như vậy sẽ bị cách biệt với bạn bè."
Huỳnh Thiên Minh nghe câu nói này của cô liền cười thầm trong bụng, lần đầu tiên cô nói Tiểu Thành giống anh, vậy không phải là đang công nhận người ba như anh rồi sao.
Cô nhìn thấy anh cứ nhìn mình rồi cười tủm tỉm, khiến cô khó hiểu, Tiểu Thư gắp thức ăn bỏ vào bát cho Thiên Thành. Trong đầu cô liền nghĩ, có phải anh sáng nay đã uống nhầm thuốc gì rồi không?
" Anh cười gì vậy? Mặt tôi dính gì à?"
" Có đó. Dính sự xinh đẹp"
Cố Hằng ngồi đối diện chỉ biết xúc thêm một bát cơm, anh chỉ biết ăn cho đỡ tức, cảm giác như không gian này là của hai người mới đúng, Cố Hằng giống như một con kì đà đang cản mũi vậy.
" Có vẻ như tôi không nên xuất hiện ở đây thì phải."_anh ta tự nói.
' Đây, hai đứa cứ ăn tự nhiên nha."_Phu nhân đưa cho Huỳnh Thiên Minh một cái bát.
" Anh thấy mấy món này có hợp khẩu vị không? Đây là một bữa ăn không phải sang trọng, nhưng mà là tấm lòng của mẹ và tôi. Hi vọng anh sẽ không chê."_cô nói với Cố Hằng.
' Được phu nhân và cô Trịnh đây mời. Tôi cảm thấy thật vinh hạnh không hết."
Cô tự tay gắp cho Cố Hằng một miếng cá lớn, Huỳnh Thiên Minh thấy vậy liền trố mắt nhìn, miệng anh như muốn há hốc, vợ anh đây còn chưa gấp cho anh mà.
Ăn thử cái này đi, món này mẹ tôi nấu là số 1 đó."
Cảm ơn"
Cô quay sang thấy Huỳnh Thiên Minh nhìn mình, tất nhiên là cô còn nhớ món anh thích là gì rồi. Nhưng hôm nay lại không nấu những món đó.
" Hôm nay không biết anh sẽ đến nên không chuẩn bị món mà anh thích. Anh ăn tạm mấy món này đi."_cô nói với Huỳnh Thiên Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em còn nhớ anh thích gì sao?"
' Tất nhiên rồi. Anh đặc biệt thích món canh cá còn có cả sườn xào chua ngọt, mấy món mặn quá anh không ăn được, chỉ thích ăn hơi ngọt một chút." _cô lỡ miệng mà nói ra hết như một thói quen.
Cả nhà 4 người đều nhìn cô, cách cô trả lời như một thói quen và đã thuộc trong lòng vậy. Cô cũng dừng lại mấy giây sau đó ngẫm lại những gì mà mình vừa nói. Chết rồi, lại nói những thứ không nên nói.
Mẹ lợi hại quá."_thằng bé tán thưởng mẹ của nó.
' 4 năm hơn rồi vậy mà em vẫn còn nhớ như in sao?"
" Tôi còn nhớ cô ấy từng nói lúc sống với anh hầu như ngày nào cũng có mấy món đó. Nên việc cô ấy ấn tượng đến bây giờ là chuyện bình thường mà" _Cổ Hằng không phục nên muốn nói gỡ.
Anh thì biết gì chứ?"_Huỳnh Thiên Minh không hài lòng.
' Thôi được rồi. Chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa. Đồ ăn nguội hết mất" cô cắt ngang.
Phu nhân ngồi bên cạnh chỉ biết cười khổ nhìn hai người đàn ông này âm thầm đấu đá nhau.
" Thiên Minh hôm nay con đến đây có việc gì vậy?"_bà ấy hỏi.
' Lần trước con bỏ quên đồ ở phòng ngủ của Tiểu Thư, hôm nay tiện thể đến để lấy"
Anh cố tình bày ra một cái cớ, thật ra không có đồ gì để quên cả, chỉ là muốn tới để thể hiện với Cố Hằng thôi.
" Là đồ gì vậy? Mấy hôm nay tôi dọn dẹp phòng không thấy gì lạ hết?"_cô hỏi.
Cố Hằng đột nhiên trầm mặt xuống, không ngờ giữa cô và Huỳnh Thiên Minh lại tiến triển như vậy, còn để quên đồ ở phòng ngủ nữa. Anh ta đúng là không có tư cách thì mãi mãi là không có tư cách mà.
' Xin phép mọi người. Cháu về trước. Cháu còn có chút việc cần xử lý ạ." _Cố
Hằng đứng dậy chào mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro