Tôi không muốn...
2024-10-16 14:08:51
“ Vậy cô có từng thắc mắc tại sao tôi đến sau lại được yêu thương không? Cô có từng nghĩ vấn đề là do cô không? Tại sao cô không giữ được trái tim của anh ấy? Có phải tôi đã từng nói với cô rằng hãy giữ Minh Triết thật chặt sao? Đừng để anh ấy có cơ hội yêu tôi mà?”
“ Bởi vì cô quá mưu mô, vẻ bề ngoài của cô trái ngược với bản chất sâu bên trong. Cô chỉ được vẻ bề ngoài nên mới quyến rũ được anh ấy. Minh Triết chỉ là nhất thời lạc lối.
Tống Kim Nguyên không những không biết nói lý lẽ mà còn cãi cùn, cô ta chỉ nói cho đã tức, chứ không biết suy nghĩ.
Cô không ngờ đến đây lại gặp được cô ta, hơn nữa còn đi chung than máy, đúng là cuộc sống luôn có nhiều sự trùng hợp bất ngờ mà.
Tiểu Thư không thèm trả lời nữa, cô lấy điện thoại ta định gọi cho anh, muốn Huỳnh Thiên Minh gỡ rối cho mình, nhưng Kim Nguyên nhanh tay bắt lấy điện thoại trước.
"
Cô bị cướp lấy điện thoại ngay lập tức, mặt cô liền nổi đoá.
'Cuối cùng cũng chịu lòi bộ mặt thật rồi sao? Cô đâu có hiền như những gì mà cô thể hiện đúng không? Luôn tỏ ra yếu đuối để Minh Triết quan tâm cô à?"
“ Thần kinh của cô có vấn đề à? Từ nảy đến giờ chỉ có mỗi cô kết luận về tôi. Mau trả đồ cho tôi, còn nữa tránh ra. Tôi sẽ xem như không gặp cô hôm nay.
“ Cô muốn gọi cứu tinh tới đây. Kêu tôi trả cho cô à? Mơ đi.
Cô ta vất điện thoại xuống nền, rồi dùng gót chân giẫm lên vỡ luôn cả kính điện thoại.
Cô đứng đó nhìn thấy đồ của mình bị phá huỷ, nhưng không thể ngăn cản được. Than máy dừng lại ở lầu cuối cùng, cửa mở ra nhưng vì ở tầng trên nên không có ai. Kim Nguyên nở một nụ cười khinh bỉ, cô ta cũng không ngăn cả Tiểu Thư ra ngoài nữa, còn dang tay như thể chào đón cô đến tầng cao nhất vậy.
“ Đây là mục đích của cô à?”
“ Tôi té từ trên cao xuống, rất đau, con của tôi cũng rất đau. Đêm nào nó cũng khóc muốn tôi đòi lại công bằng cho nó, cô nói xem người làm mẹ nhưng tôi nên làm gì đây?"
“ Cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Bớt ảo tưởng lại.”
Tiểu Thư định bấm thang máy xuống dưới nhưng Kim Nguyên lại kéo cô ra ngoài, cô ta muốn lôi cô lên sân thượng. Cô không muốn đi nên hai người giằng co qua lại một lúc lâu.
“ Tống Kim Nguyên bỏ tôi ra. Cô có nghe tôi nói không vậy? Con của cô tại sao mất, chính cô phải là người hiểu rõ nhất chứ?”
“ Tôi đây không muốn hiểu, tôi muốn cô phải đền mạng. Cô chết đi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện. Mỗi năm tôi sẽ cúng cho cô một mâm cổ thật hoành tráng có được không? Chỉ cần cô chết đi Thiên Minh sẽ không giận tôi nữa, anh ấy sẽ quay lại với tôi.”
Cô ta không khác gì một kẻ điên, vô cùng đáng sợ.
“ Tôi không muốn chết. Cô cũng không thể giết tôi được.
Tiểu Thư đẩy cô ta ra, Tống Kim Nguyên vội rút khăn choàng cổ quấn vào cổ cô từ phía sau, cô ta ra sức kéo thật mạnh, muốn cô ngạc thở đến chết, nhưng hai tay cô lại bấu được vào khăn mà vùng vẫy.
Mặt mày cô nhăn nhúm lại, đỏ cả lên vùng máu như muốn dồn hết lên trên, cô khó thở nhưng vẫn cố nói.
“ Cô...đang lún sâu quá... rồi đó. Giết tôi cô...cũng không sống hạnh phúc được.”
“ Vậy thì đi chết đi.
Cô ta ra sức siết thật mạnh hơn nữa, cùng lúc đó thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra, Huỳnh Thiên Minh vừa ra khỏi cửa anh đã về tới đẩy Kim Nguyên ra, sau đó gỡ khăn ra khỏi người cô, cổ cô đỏ hắn luôn cả vết lên.
Cô liên tục lấy hơi thở vì quá mất sức, miệng cô cứ ho ục ạch như kiểu vừa mới sặc nước. Huỳnh Thiên Minh bế Tiểu Thư lên, định đưa cô về phòng làm việc của mình, anh cũng không thèm đếm xỉa tới Kim Nguyên, cô ta liền vụt nắm lấy chân anh.
“ Thiên Minh, anh đã tránh mặt em mấy năm nay rồi. Anh không thể tuyệt tình với em như vậy. Anh không thương em sao? Anh muốn quên hết tình cảm của chúng ta?”
Huỳnh Thiên Minh xoay người lại, anh nhấc chân lên hất tay cô ra. Ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng, đụng vào ai không đụng, lại đụng vào người mà anh yêu thương nhất.
‘Đây là lần cuối, sau này nếu cô còn dám đụng vào người của tôi. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Còn nữa, kể từ ngày mai cô không cần đến công ty làm việc. Người có bệnh về tâm thần, công ty không cần.”
Mấy năm nay, anh vẫn cho cô ta làm việc ở công ty cũng như một ân huệ, nhưng chính cô ta không cảm thấy biết ơn, Huỳnh Thiên Minh còn chút tình nên mới không muốn truy cứu, nhưng sự nhân từ của anh lại tiếp tay cho cô ta tiếp tục làm chuyện xấu xa, còn muốn giết cả vợ của anh. Cô ta đã tuyệt tình như vậy, không nói lý lẽ, thì anh cũng không cần nể tình ân tình xưa làm gì.
“ Cô ta tốt hơn em ở điềm nào chứ? Tại sao em lại thua thảm hại như vậy?”_Kim Nguyên liên tục kêu gào lên.
“ Bởi vì cô quá mưu mô, vẻ bề ngoài của cô trái ngược với bản chất sâu bên trong. Cô chỉ được vẻ bề ngoài nên mới quyến rũ được anh ấy. Minh Triết chỉ là nhất thời lạc lối.
Tống Kim Nguyên không những không biết nói lý lẽ mà còn cãi cùn, cô ta chỉ nói cho đã tức, chứ không biết suy nghĩ.
Cô không ngờ đến đây lại gặp được cô ta, hơn nữa còn đi chung than máy, đúng là cuộc sống luôn có nhiều sự trùng hợp bất ngờ mà.
Tiểu Thư không thèm trả lời nữa, cô lấy điện thoại ta định gọi cho anh, muốn Huỳnh Thiên Minh gỡ rối cho mình, nhưng Kim Nguyên nhanh tay bắt lấy điện thoại trước.
"
Cô bị cướp lấy điện thoại ngay lập tức, mặt cô liền nổi đoá.
'Cuối cùng cũng chịu lòi bộ mặt thật rồi sao? Cô đâu có hiền như những gì mà cô thể hiện đúng không? Luôn tỏ ra yếu đuối để Minh Triết quan tâm cô à?"
“ Thần kinh của cô có vấn đề à? Từ nảy đến giờ chỉ có mỗi cô kết luận về tôi. Mau trả đồ cho tôi, còn nữa tránh ra. Tôi sẽ xem như không gặp cô hôm nay.
“ Cô muốn gọi cứu tinh tới đây. Kêu tôi trả cho cô à? Mơ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta vất điện thoại xuống nền, rồi dùng gót chân giẫm lên vỡ luôn cả kính điện thoại.
Cô đứng đó nhìn thấy đồ của mình bị phá huỷ, nhưng không thể ngăn cản được. Than máy dừng lại ở lầu cuối cùng, cửa mở ra nhưng vì ở tầng trên nên không có ai. Kim Nguyên nở một nụ cười khinh bỉ, cô ta cũng không ngăn cả Tiểu Thư ra ngoài nữa, còn dang tay như thể chào đón cô đến tầng cao nhất vậy.
“ Đây là mục đích của cô à?”
“ Tôi té từ trên cao xuống, rất đau, con của tôi cũng rất đau. Đêm nào nó cũng khóc muốn tôi đòi lại công bằng cho nó, cô nói xem người làm mẹ nhưng tôi nên làm gì đây?"
“ Cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi. Bớt ảo tưởng lại.”
Tiểu Thư định bấm thang máy xuống dưới nhưng Kim Nguyên lại kéo cô ra ngoài, cô ta muốn lôi cô lên sân thượng. Cô không muốn đi nên hai người giằng co qua lại một lúc lâu.
“ Tống Kim Nguyên bỏ tôi ra. Cô có nghe tôi nói không vậy? Con của cô tại sao mất, chính cô phải là người hiểu rõ nhất chứ?”
“ Tôi đây không muốn hiểu, tôi muốn cô phải đền mạng. Cô chết đi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện. Mỗi năm tôi sẽ cúng cho cô một mâm cổ thật hoành tráng có được không? Chỉ cần cô chết đi Thiên Minh sẽ không giận tôi nữa, anh ấy sẽ quay lại với tôi.”
Cô ta không khác gì một kẻ điên, vô cùng đáng sợ.
“ Tôi không muốn chết. Cô cũng không thể giết tôi được.
Tiểu Thư đẩy cô ta ra, Tống Kim Nguyên vội rút khăn choàng cổ quấn vào cổ cô từ phía sau, cô ta ra sức kéo thật mạnh, muốn cô ngạc thở đến chết, nhưng hai tay cô lại bấu được vào khăn mà vùng vẫy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt mày cô nhăn nhúm lại, đỏ cả lên vùng máu như muốn dồn hết lên trên, cô khó thở nhưng vẫn cố nói.
“ Cô...đang lún sâu quá... rồi đó. Giết tôi cô...cũng không sống hạnh phúc được.”
“ Vậy thì đi chết đi.
Cô ta ra sức siết thật mạnh hơn nữa, cùng lúc đó thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra, Huỳnh Thiên Minh vừa ra khỏi cửa anh đã về tới đẩy Kim Nguyên ra, sau đó gỡ khăn ra khỏi người cô, cổ cô đỏ hắn luôn cả vết lên.
Cô liên tục lấy hơi thở vì quá mất sức, miệng cô cứ ho ục ạch như kiểu vừa mới sặc nước. Huỳnh Thiên Minh bế Tiểu Thư lên, định đưa cô về phòng làm việc của mình, anh cũng không thèm đếm xỉa tới Kim Nguyên, cô ta liền vụt nắm lấy chân anh.
“ Thiên Minh, anh đã tránh mặt em mấy năm nay rồi. Anh không thể tuyệt tình với em như vậy. Anh không thương em sao? Anh muốn quên hết tình cảm của chúng ta?”
Huỳnh Thiên Minh xoay người lại, anh nhấc chân lên hất tay cô ra. Ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng, đụng vào ai không đụng, lại đụng vào người mà anh yêu thương nhất.
‘Đây là lần cuối, sau này nếu cô còn dám đụng vào người của tôi. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Còn nữa, kể từ ngày mai cô không cần đến công ty làm việc. Người có bệnh về tâm thần, công ty không cần.”
Mấy năm nay, anh vẫn cho cô ta làm việc ở công ty cũng như một ân huệ, nhưng chính cô ta không cảm thấy biết ơn, Huỳnh Thiên Minh còn chút tình nên mới không muốn truy cứu, nhưng sự nhân từ của anh lại tiếp tay cho cô ta tiếp tục làm chuyện xấu xa, còn muốn giết cả vợ của anh. Cô ta đã tuyệt tình như vậy, không nói lý lẽ, thì anh cũng không cần nể tình ân tình xưa làm gì.
“ Cô ta tốt hơn em ở điềm nào chứ? Tại sao em lại thua thảm hại như vậy?”_Kim Nguyên liên tục kêu gào lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro