Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc
Sau khi giao dị...
Không xác định
2024-11-19 02:43:45
Công ty tổ chức trao thưởng chỉ trong 3 ngày, buổi chiều hôm sau Tô Thần cùng hai vị đồng nghiệp bước lên máy bay về Bắc Kinh, Tần Bách bởi công việc bận rộn mà không thể tới tiễn cậu, chỉ gửi tin nhắn dặn cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Ba ngày qua tất cả mọi thứ đều thay đổi,Tô Thần nhớ lại cảm giác vui mừng khi cậu đến sân bay này, kết quả bước đến nơi này chính là tự mình mắc phải một cái bẫy. Tại sao? Cậu không hiểu vì sao Tiếu Nam lại làm như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì thân thể của cậu mà thôi? Nhớ tời lúc gặp Tiếu Nam ở mị sắc, đối phương thật ra cũng là một người đàn ông không có tiết tháo.
Ông chủ Phong Thượng là gay, nếu bị khách hàng biết…Tô Thần cười lạnh, thị trường chứng khoán, tiền bạc, sản nghiệp, hết thảy sẽ chìm vào hố sâu.
Nhưng mà… cậu hung hăng xiết chặt nắm tay, cậu sẽ không thể đem chuyện này nói ra ngoài bởi đó là sự cố gắng trong 6 năm của Tần Bách.
Tiếu Nam. Người đàn ông kia, hắn hết thảy đã khống chế tất cả, cho nên hắn không hề gì thân phận của cậu, không hề gì mà cường bạo cậu trong chính văn phòng mình!
Nhắm mắt lại dựa vào ghế của máy bay, cậu luôn kiên cường như vậy nhưng bất giác cũng nổi lên tuyệt vọng, sợ hãi.
************************************************
Trở lại Bắc Kinh đã là ngày hôm sau, Tô Thần liền tới công ty, cho dù hậu huyệt vẫn đau đớn như cũ, nhưng công việc làm cậu tạm thời quên đi khuất nhục phía sau.
“A Thần….ảnh chụp” Thừa lúc nghỉ trưa Andy vì cậu giữ chỗ ngồi, vẻ mặt mong chờ.
Tô Thần cúi đầu sửa sang lại văn kiện trong tay: “…Không có nhìn thấy, Tiếu tổng ngồi sau bình phong…”
“A…” Andy phát ra âm thanh uể oải: “ Cậu cũng như thế a, hai vị đồng nghiệp kia cũng nói như thế. Xem ra không ai biết đại Boss hình dạng như thế nào a!”
Tô Thần nhìn bóng dáng cô rời đi trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu tư vị, nếu có thể cậu tình nguyện chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông kia, cậu tình nguyện giống những vị đồng nghiệp bình thường kia mà thôi.
Tổng giám đốc Phong Thượng quốc tế trước sau vẫn mê người như thế, ngày càng tiếp tục vững vàng, giống như không có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, nhưng Tô Thần biết cuộc sống của cậu đã sớm khác đi, cậu cùng Tần Bách phải vượt qua một trở ngại vô hình mà chỉ cậu mới có thể thấu hiểu.
Mị Sắc, báu vật của ban đêm.
“Tô! Đã thật lâu chưa tới a!”
“Hi! Dạ, đã lâu không gặp?” Tô Thần ngẩng đầu cười cười nhìn hắn, Dạ yên lặng xoay người một lát lấy ra chiếc ly nhỏ rót rượu vào.
Tiếp nhận, uống chỉ một hơi, Tô thần ho vài cái, ánh mắt ướt át cũng dần lộ ra: “Marini, double?”
Dạ giơ cao khoé miệng: “ Thích hợp cho tâm tình chán nản”
Chán nản… Cậu cười khổ, ừ phải, có chuyện gì so với tâm tình chán nản của mình lúc này đâu?
“ Lại uống một ly?” Dạ hiểu được cậu có tâm sự, nhưng Tô không chủ động nói, hắn cũng sẽ không dò hỏi, mặc kệ nguyên nhân thế nào hắn cũng tình nguyện cùng cậu giải toả mọi khúc mắc.
Tô Thần hiểu được tâm ý của Dạ, lắc đầu cười nói: “ Cho tôi rượu mạnh nữa đi”
Trên sân nhảy những thân hình đang vặn vẹo theo nhịp điệu tuổi trẻ, kích động mọi người lay động theo điệu nhảy, mỗi người tới chỗ này đều để phát tiết, vô luận bất mãn, uỷ khuất hay phẫn nộ, không cam lòng.
“Nơi này…khách quan trọng cũng có nhiều không?” Cậu nhìn đèn nháy loé sáng, cũng không nhìn đến Dạ đang xấu hổ.
“Tôi chỉ tiện hỏi thôi, không nói cũng không có vấn đề gì” Đợi thật lâu không thấy Dạ trả lời, Tô Thần mới hoảng sợ nhận ra mình đã hỏi đến chuyện riêng tư của người khác, thậm chí có thể là bí mật buôn bán.
Dạ Duyệt mỉm cười không trả lời, hiển nhiên cũng không muốn nói về đề tài này, Tô Thần lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên xuyên qua chất lỏng trong suốt mà ngắm nhìn đám người điên cuồng kia, tiếng người ồn ào náo nhiệt nhưng cố tình ở quầy bar rất yên tĩnh.
Ly rượu chậm rãi được thả vào không trung, Dạ dần dần thâm trầm, Tô Thần lại đặt ly rượu xuống, gương mắt nhìn Dạ Duyệt đang sững sờ nhìn cậu.
“Sao vậy? “ Nghi hoặc hỏi lại, đối phương lại trình một bộ dáng tỉnh táo mới.
“Không! Vừa rồi giống như thấy một người quen nhưng không biết đã đi đâu…” Hắn rũ mắt xuống, trong đó hiện lên vài điều chua xót, hắn vừa rồi đang suy nghĩ đến ban ngày, hắn không thể làm công khai làm người yêu Tiếu Nam.
“Dạ, cậu cho rằng mình đáng giá sao?” Yên lặng nhìn vào đối phương, âm thanh có chút thống khổ, lại bị âm thanh huyên náo che mất đi, “ Không thể lựa chọn, không có yêu cũng có thể hiểu đối phương hoàn toàn?
Dạ Duyệt rất nhanh hiểu được đối phương nói về cái gì, cười khổ với cậu: “Đây là cuộc sống, Tô, bằng không còn có thể làm thế nào?”
Còn có thể làm thế nào? Cậu sửng sốt một chút, bất đắc dĩ trong lòng liền hoá thành tiếng thở dài, cuộc sống đã như vậy, còn có thể làm sao….
Rượu Maritin nguyên chất nhập khẩu, Tô Thần cảm thấy đã đủ, khước từ ý tốt muốn đưa tiễn của Dạ, đầu đã có chút vựng. Đêm nay bầu trời đầy sao rất đẹp, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời mê hoặc mà đi bãi đậu xe, bỗng nhiên tưởng niện đêm yên tĩnh lúc còn ở Hồng Kông.
“Tít tít tít…” Di động truyền đến âm thanh quen thuộc, hơn mười giây sau cậu mới hồi phục tinh thần.
“Này, Cậu khoẻ không?”
“Hai mươi phút sau tôi sẽ tới!” Mệnh lệnh ngắn gọn được truyền đến, đối phương nhanh chóng cúp máy.
Tô Thần lập tức tỉnh rượu, nhìn di động đến bất động, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ý của hắn là muốn đến nhà cậu? Đến nhà mình và Tần Bách?
Vừa nghĩ đến người người đàn ông kia, nhớ lại ác mộng kia, cậu sẽ không nguyện bước đi nữa!
Hay là mặc kệ! Ba mươi phút sau cậu vẫn do dự đứng dưới nhà mình.
Tô Thần khẽ cắn môi, bước lên bậc thềm trước mắt đã là cửa lớn, cánh cửa bị một lực rất mạnh đẩy vào vách tường cứng rắn bên trong! Không hề chú ý đến việc đã phá hư chính nó, giờ phút này trong bóng tối, cậu nhất thời cảm giác thấy một cặp mắt u lãnh đang chăm chú nhìn mình.
Hồi lâu, một tiếng hừ nhẹ vang lên, tiếp theo cánh tay của cậu bị hung hăng nắm lấy đẩy mạnh vào cửa thang máy đang vừa vặn mở ra, dưới ánh đèn, cậu nhắm mắt lại, khi mở ra trước mắt đã một mảnh băng lãnh.
Tiếu Nam nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, đem thần sắc sợ hãi thống khổ của cậu thu vào tầm mắt. Năm tầng rất nhanh đi qua, Tô Thần yên lặng lấy chìa khoá mở cửa phòng, người đàn ông sau cười thành tiếng giống như muốn đoạn tuyệt hoàn toàn hy vọng của cậu.
“AAA!” Giầy còn không có cởi, cậu bị một cánh tay mạnh mẽ nắm sau đầu, mãnh liệt mà hôn sâu!
“Đủ loại hương vị! Đi rửa đi!” Đem người đẩy ra, Tiếu Nam sắc mặt càng trầm: “Vừa cùng ai lêu lỏng?”
“Ha ha..” Tô Thần đứng dậy từ trên mặt đất, đầu có chút đau: “Anh cũng không nói tôi không được lêu lổng với người khác!”
Nhìn đối phương đang nhìn thẳng vào hắn, Tiếu Nam âm trầm nhìn cậu một chút, đột nhiên tàn nhẫn kéo con người đang cười cười kia từ phòng khách vào phòng tắm.
“Ào ào” Nước mạnh mẽ chảy trên người cậu, nhiệt độ đêm mùa hè cũng không phải rất cao, cậu nhất thời vì nước lạnh mà run rẩy, Tiếu Nam lại đè lên cậu, mắt lạnh nhìn cậu bị gột rửa bởi dòng nước lạnh.
Ba ngày qua tất cả mọi thứ đều thay đổi,Tô Thần nhớ lại cảm giác vui mừng khi cậu đến sân bay này, kết quả bước đến nơi này chính là tự mình mắc phải một cái bẫy. Tại sao? Cậu không hiểu vì sao Tiếu Nam lại làm như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ vì thân thể của cậu mà thôi? Nhớ tời lúc gặp Tiếu Nam ở mị sắc, đối phương thật ra cũng là một người đàn ông không có tiết tháo.
Ông chủ Phong Thượng là gay, nếu bị khách hàng biết…Tô Thần cười lạnh, thị trường chứng khoán, tiền bạc, sản nghiệp, hết thảy sẽ chìm vào hố sâu.
Nhưng mà… cậu hung hăng xiết chặt nắm tay, cậu sẽ không thể đem chuyện này nói ra ngoài bởi đó là sự cố gắng trong 6 năm của Tần Bách.
Tiếu Nam. Người đàn ông kia, hắn hết thảy đã khống chế tất cả, cho nên hắn không hề gì thân phận của cậu, không hề gì mà cường bạo cậu trong chính văn phòng mình!
Nhắm mắt lại dựa vào ghế của máy bay, cậu luôn kiên cường như vậy nhưng bất giác cũng nổi lên tuyệt vọng, sợ hãi.
************************************************
Trở lại Bắc Kinh đã là ngày hôm sau, Tô Thần liền tới công ty, cho dù hậu huyệt vẫn đau đớn như cũ, nhưng công việc làm cậu tạm thời quên đi khuất nhục phía sau.
“A Thần….ảnh chụp” Thừa lúc nghỉ trưa Andy vì cậu giữ chỗ ngồi, vẻ mặt mong chờ.
Tô Thần cúi đầu sửa sang lại văn kiện trong tay: “…Không có nhìn thấy, Tiếu tổng ngồi sau bình phong…”
“A…” Andy phát ra âm thanh uể oải: “ Cậu cũng như thế a, hai vị đồng nghiệp kia cũng nói như thế. Xem ra không ai biết đại Boss hình dạng như thế nào a!”
Tô Thần nhìn bóng dáng cô rời đi trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu tư vị, nếu có thể cậu tình nguyện chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông kia, cậu tình nguyện giống những vị đồng nghiệp bình thường kia mà thôi.
Tổng giám đốc Phong Thượng quốc tế trước sau vẫn mê người như thế, ngày càng tiếp tục vững vàng, giống như không có chuyện gì xảy ra trong quá khứ, nhưng Tô Thần biết cuộc sống của cậu đã sớm khác đi, cậu cùng Tần Bách phải vượt qua một trở ngại vô hình mà chỉ cậu mới có thể thấu hiểu.
Mị Sắc, báu vật của ban đêm.
“Tô! Đã thật lâu chưa tới a!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hi! Dạ, đã lâu không gặp?” Tô Thần ngẩng đầu cười cười nhìn hắn, Dạ yên lặng xoay người một lát lấy ra chiếc ly nhỏ rót rượu vào.
Tiếp nhận, uống chỉ một hơi, Tô thần ho vài cái, ánh mắt ướt át cũng dần lộ ra: “Marini, double?”
Dạ giơ cao khoé miệng: “ Thích hợp cho tâm tình chán nản”
Chán nản… Cậu cười khổ, ừ phải, có chuyện gì so với tâm tình chán nản của mình lúc này đâu?
“ Lại uống một ly?” Dạ hiểu được cậu có tâm sự, nhưng Tô không chủ động nói, hắn cũng sẽ không dò hỏi, mặc kệ nguyên nhân thế nào hắn cũng tình nguyện cùng cậu giải toả mọi khúc mắc.
Tô Thần hiểu được tâm ý của Dạ, lắc đầu cười nói: “ Cho tôi rượu mạnh nữa đi”
Trên sân nhảy những thân hình đang vặn vẹo theo nhịp điệu tuổi trẻ, kích động mọi người lay động theo điệu nhảy, mỗi người tới chỗ này đều để phát tiết, vô luận bất mãn, uỷ khuất hay phẫn nộ, không cam lòng.
“Nơi này…khách quan trọng cũng có nhiều không?” Cậu nhìn đèn nháy loé sáng, cũng không nhìn đến Dạ đang xấu hổ.
“Tôi chỉ tiện hỏi thôi, không nói cũng không có vấn đề gì” Đợi thật lâu không thấy Dạ trả lời, Tô Thần mới hoảng sợ nhận ra mình đã hỏi đến chuyện riêng tư của người khác, thậm chí có thể là bí mật buôn bán.
Dạ Duyệt mỉm cười không trả lời, hiển nhiên cũng không muốn nói về đề tài này, Tô Thần lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên xuyên qua chất lỏng trong suốt mà ngắm nhìn đám người điên cuồng kia, tiếng người ồn ào náo nhiệt nhưng cố tình ở quầy bar rất yên tĩnh.
Ly rượu chậm rãi được thả vào không trung, Dạ dần dần thâm trầm, Tô Thần lại đặt ly rượu xuống, gương mắt nhìn Dạ Duyệt đang sững sờ nhìn cậu.
“Sao vậy? “ Nghi hoặc hỏi lại, đối phương lại trình một bộ dáng tỉnh táo mới.
“Không! Vừa rồi giống như thấy một người quen nhưng không biết đã đi đâu…” Hắn rũ mắt xuống, trong đó hiện lên vài điều chua xót, hắn vừa rồi đang suy nghĩ đến ban ngày, hắn không thể làm công khai làm người yêu Tiếu Nam.
“Dạ, cậu cho rằng mình đáng giá sao?” Yên lặng nhìn vào đối phương, âm thanh có chút thống khổ, lại bị âm thanh huyên náo che mất đi, “ Không thể lựa chọn, không có yêu cũng có thể hiểu đối phương hoàn toàn?
Dạ Duyệt rất nhanh hiểu được đối phương nói về cái gì, cười khổ với cậu: “Đây là cuộc sống, Tô, bằng không còn có thể làm thế nào?”
Còn có thể làm thế nào? Cậu sửng sốt một chút, bất đắc dĩ trong lòng liền hoá thành tiếng thở dài, cuộc sống đã như vậy, còn có thể làm sao….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rượu Maritin nguyên chất nhập khẩu, Tô Thần cảm thấy đã đủ, khước từ ý tốt muốn đưa tiễn của Dạ, đầu đã có chút vựng. Đêm nay bầu trời đầy sao rất đẹp, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời mê hoặc mà đi bãi đậu xe, bỗng nhiên tưởng niện đêm yên tĩnh lúc còn ở Hồng Kông.
“Tít tít tít…” Di động truyền đến âm thanh quen thuộc, hơn mười giây sau cậu mới hồi phục tinh thần.
“Này, Cậu khoẻ không?”
“Hai mươi phút sau tôi sẽ tới!” Mệnh lệnh ngắn gọn được truyền đến, đối phương nhanh chóng cúp máy.
Tô Thần lập tức tỉnh rượu, nhìn di động đến bất động, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ý của hắn là muốn đến nhà cậu? Đến nhà mình và Tần Bách?
Vừa nghĩ đến người người đàn ông kia, nhớ lại ác mộng kia, cậu sẽ không nguyện bước đi nữa!
Hay là mặc kệ! Ba mươi phút sau cậu vẫn do dự đứng dưới nhà mình.
Tô Thần khẽ cắn môi, bước lên bậc thềm trước mắt đã là cửa lớn, cánh cửa bị một lực rất mạnh đẩy vào vách tường cứng rắn bên trong! Không hề chú ý đến việc đã phá hư chính nó, giờ phút này trong bóng tối, cậu nhất thời cảm giác thấy một cặp mắt u lãnh đang chăm chú nhìn mình.
Hồi lâu, một tiếng hừ nhẹ vang lên, tiếp theo cánh tay của cậu bị hung hăng nắm lấy đẩy mạnh vào cửa thang máy đang vừa vặn mở ra, dưới ánh đèn, cậu nhắm mắt lại, khi mở ra trước mắt đã một mảnh băng lãnh.
Tiếu Nam nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, đem thần sắc sợ hãi thống khổ của cậu thu vào tầm mắt. Năm tầng rất nhanh đi qua, Tô Thần yên lặng lấy chìa khoá mở cửa phòng, người đàn ông sau cười thành tiếng giống như muốn đoạn tuyệt hoàn toàn hy vọng của cậu.
“AAA!” Giầy còn không có cởi, cậu bị một cánh tay mạnh mẽ nắm sau đầu, mãnh liệt mà hôn sâu!
“Đủ loại hương vị! Đi rửa đi!” Đem người đẩy ra, Tiếu Nam sắc mặt càng trầm: “Vừa cùng ai lêu lỏng?”
“Ha ha..” Tô Thần đứng dậy từ trên mặt đất, đầu có chút đau: “Anh cũng không nói tôi không được lêu lổng với người khác!”
Nhìn đối phương đang nhìn thẳng vào hắn, Tiếu Nam âm trầm nhìn cậu một chút, đột nhiên tàn nhẫn kéo con người đang cười cười kia từ phòng khách vào phòng tắm.
“Ào ào” Nước mạnh mẽ chảy trên người cậu, nhiệt độ đêm mùa hè cũng không phải rất cao, cậu nhất thời vì nước lạnh mà run rẩy, Tiếu Nam lại đè lên cậu, mắt lạnh nhìn cậu bị gột rửa bởi dòng nước lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro