Cưỡng Chế Đánh Dấu

Như Cô Ấy Mong...

2024-11-09 15:49:46

Hơi thở lạnh lẽo phả vào tai, khiến Cố Lê tê dại cả người.

Văn Bạc Tuy liếc mắt nhìn, chỉ thấy vành tai cô vốn trắng nõn, giờ đã đỏ bừng.

Anh dừng lại một chút, rồi lại nhìn xuống mặt bàn.

Lồng ngực người đàn ông rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, hữu lực, Cố Lê cứng người ngồi trên đùi anh.

Anh chỉ ôm cô ngồi trên đùi, không làm gì khác.

Nhiều nhất, chính là hơi thở vô tình phả vào gáy cô.

Giống như lông vũ lướt qua, khiến cô ngứa ngáy.

Cô thậm chí còn ngửi thấy mùi hương trên người anh, không phải mùi hương đáng sợ, ghê tởm kia, mà là mùi tuyết tùng thơm mát lạnh.

Khiến người ta có chút yêu thích.

Cố Lê vô thức liếm đôi môi khô khốc, mặt mày buông xuống, tim đập nhanh.

Không còn bị miếng dán ức chế ngăn cản, mùi hương nhàn nhạt trên người cô gái không ngừng lan tỏa trong không khí. Ban đầu, khi ngửi thấy mùi hương Văn Bạc Tuy còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng gì, nhưng thời gian dần trôi răng nanh đã bắt đầu ngứa ngáy.

Bàn tay đang ký tên bỗng dừng lại.

Cuối cùng, ánh mắt anh cũng nhìn vào người phụ nữ trong lòng.

Người trong lòng rất nhẹ, dù có ngồi trên người cũng không có chút trọng lượng nào, chiếc váy xanh biếc càng làm nổi bật làn da trắng nõn, cô không hề phòng bị, để lộ tuyến thể trước mặt anh, chỉ cần anh muốn, có thể cắn xuống bất cứ lúc nào.

Bởi vì tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài nên răng nanh gần như không có cảm giác, giờ phút này lại dễ dàng bị pheromone của cô khiêu khích.

Không chỉ vậy, Văn Bạc Tuy còn cảm nhận rõ ràng ham muốn của mình đối với người phụ nữ trước mặt.

Trong mùi hương thơm ngát này, sự thay đổi của cơ thể càng trở nên rõ ràng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vốn dĩ sau lưng không có gì cản trở, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó cứng rắn, theo thời gian, nó càng trở nên rõ ràng hơn.

Cố Lê không nhìn thấy, cô bất an động đậy.

Người đàn ông bỗng ném bút lên bàn, ngả người ra sau ghế, bàn tay to lớn vẫn siết chặt eo cô, giọng nói vốn trầm thấp, giờ phút này lại có thêm vài phần khàn khàn: "Bảo em đừng động mà."

Cố Lê lập tức nhìn anh, đôi mắt xám sắc bén như dã thú đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng nhìn kỹ, anh đã cởi cúc áo quân phục trên cùng, lộ ra yết hầu rõ ràng.

Cô lắp bắp giải thích: "Trên eo... Có thứ gì đó..."

Cảm giác tồn tại quá rõ ràng, khiến cô không thể lờ đi. 

Cô tự nhiên là không nhìn thấy, chẳng biết lúc nào, gò má cô vốn trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt, mà ngón tay cô co quắp bất an đem tóc tai tản mát ở sau tai, càng lộ ra vành tai tươi đẹp như hồng ngọc.

Đầu ngón tay Văn Bạc Tuy khẽ gõ, đối diện với ánh mắt ngây thơ không giống giả vờ của Cố Lê, trầm mặc một lát, đột nhiên buông tay kẹp vòng eo cô ra: "Đi ra ngoài, hôm nay dừng ở đây."

Câu nói đột ngột của anh khiến Cố Lê bất ngờ không kịp đề phòng.

Nhưng lúc này, thần sắc anh không rõ nhìn chằm chằm vào cô, để cho Cố Lê cảm nhận cảm giác áp bách kia trở nên càng mạnh, ngay cả mùi tuyết tùng trong trẻo trong không khí tựa hồ cũng thay đổi một chút hương vị.

Thân thể mệt mỏi muốn ở lại, nhưng lý trí lại lôi kéo nói cho cô nên nghe lời rời đi.

Mông vẫn còn ngồi trên đùi anh, nghe thấy anh mặt không chút thay đổi, dùng giọng khàn khàn kia tiếp tục nói: "Nếu không đi, thì đừng đi."

Cố Lê cắn môi đứng lên khỏi đùi anh, rụt rè nhìn anh.

Cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, đuôi váy lay động vung ra một đường cong xinh đẹp, nghe tiếng bước chân cộp cộp, cuối cùng cô quay đầu nhìn anh một cái, mở cửa rời đi.

Dư lão vẫn canh cửa, thấy Cố Lê đi ra, đầu tiên là liếc mắt nhìn cô sơ lược, sau đó lại cúi đầu nhìn thời gian, mi tâm hơi nhíu lại.

Nhưng trên mặt thiếu nữ lại có màu đỏ tươi, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể làm cho người ta đoán được bên trong xảy ra chuyện gì, chớ nói chi trên người cô còn mơ hồ quấn quanh vài tia tinh thần lực thuộc về Văn Bạc Tuy.

      -

Trước bàn làm việc, Cố Lê đi rồi, mùi hương trong phòng vẫn còn lưu lại ở chóp mũi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Bạc Tuy cau mày mở máy lọc không khí, đi tới bàn làm việc cầm tài liệu Dư lão đưa lên, trên đó viết đầy đủ thông tin cá nhân về Cố Lê, tư liệu từ nhỏ đến lớn của cô phối với ảnh chụp và ghi hình đều có thể xem hiểu ngay.

So với việc cô biết về bản thân, những thông tin này còn nhiều hơn, còn muốn kỹ càng hơn.

Nhìn lướt qua mười hàng, cuối cùng tầm mắt Văn Bạc Tuy dừng ở trên trị số độ xứng đôi cao đến bất thường.

Cửa thư phòng lại bị gõ vang, Dư lão đi vào.

Nhìn tờ giấy Văn Bạc Tuy cầm trong tay, ông yên lặng không nói.

"Cô ấy còn có yêu cầu gì?" Ngón tay khớp xương rõ ràng ấn trang giấy lên bàn làm việc, gian phòng yên tĩnh vang lên thanh âm trầm thấp khàn khàn của Văn Bạc Tuy.

Dư lão không hề kinh ngạc, "Cố Lê tiểu thư hy vọng ngài không đánh dấu cô ấy vĩnh viễn."

Cố Lê nghĩ đơn giản, cô sẽ không yêu cầu xa vời Công tước đại nhân sẽ chịu trách nhiệm với mình, đầu óc như là linh quang chợt hiện, sau khi Dư Lão hỏi cô còn muốn gì, cô đã đề xuất điểm ấy.

Dư lão lúc ấy nhìn vẻ mặt của cô liền ý vị sâu xa, nhưng lập tức liền cười, sau đó một hơi đáp ứng cô.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay cô dám tới, chẳng qua chỉ nghĩ rằng bị cắn một cái.

Văn Bạc Tuy cũng cười khẽ một tiếng, nhưng nụ cười này không lọt mắt, thậm chí còn khá lạnh nhạt. Ánh mắt anh nhìn về phía Dư lão: "Ta sẽ làm theo ý cô ấy."

Dư lão vẫn luôn khom người, cung kính đến cực điểm: "Cuối cùng ngài cũng sẽ trở lại chủ tinh."

Sẽ có một người vợ Omega danh giá.

Mà Omega không thu hút lắm ở tinh cầu nhỏ bé này, chỉ là một công cụ điều tiết pheromone không ổn định của anh.

Mùi thơm của Cố Lê trong không khí đã hoàn toàn bị lọc sạch, chỉ còn lại uy áp tinh thần thuộc về Alpha đè lên người Dư lão, gần như khiến ông không thể đứng thẳng nổi.

Văn Bạc Tuy ngồi trở lại ghế, cầm lấy tư liệu liên quan đến phản quân trên bàn, ngòi bút ký tên đồng ý.

"Bảo cô ấy ngày mai tiếp tục tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cưỡng Chế Đánh Dấu

Số ký tự: 0