Chương 19
Tiểu Lục Quế
2024-11-19 03:57:04
Kỳ quái, ngày thường bị đánh bị mắng cũng không nghĩ người này rốt cuộc sẽ ngẫm lại chính mình, tổ trưởng thầm nghĩ, dù sao buổi sáng cơn giận cũng sắp qua, vừa vặn thấy Hàn Bách tiến vào, qua loa với Tề Thư hai câu rồi để cậu đi làm việc. Tự nhiên cũng không chú ý đến những lời quản lý Hàn vừa rồi bị cắt ngang.
Thấy chuyện cứ như vậy kết thúc, Hàn Bách biết mình không thể nói gì thêm, bình tĩnh liếc mắt nhìn người nọ.
“Ồ, không sao.”
Hàn Bách hơi cong môi:
“Tôi chỉ là tới xem tình hình hạng mục tiến triển đến đâu rồi.”
Về bàn làm việc của mình thấy có hộp quà đặt ngay ngắn ở trên mặt bàn, Tề Thư khó hiểu hỏi người đồng nghiệp bên cạnh:
"Của anh à?"
"Không!"
Lâm Phàm lập tức phủ nhận.
“Ồ.” Tề Thư yên lặng đẩy sang một bên.
"Này, có người đưa cho tôi đúng không?"
Lâm Phàm khóe mắt thoáng nhìn động tác của cậu, ngữ khí tùy ý nói:
"Đúng vậy, người ta cho cậu đồ, cậu còn không chịu nhận. Hừ...Nhất định là có người ngoài ý muốn đánh rơi.”
Tề Thư cúi đầu, nếu không sợ là không nhịn được dán mắt vào quản lý Hàn mất.
"Này, cậu!!!"
Lâm Phàm hừ một tiếng, mấp máy môi, cuối cùng nói:
"Cậu không hiếu kỳ bên trong có cái gì sao."
Anh ta kéo chiếc túi qua, tự ý mở đồ của cậu:
"Ồ—! Cà vạt đấy. Chẳng hợp với cậu chút nào, thật sự có phải tặng cho cậu không đấy?"
Tề Thư ngẩng đầu lên, cậu không quen với kiểu trao đổi riêng tư này với đồng nghiệp nên chỉ lạnh lùng trả lời:
“Không biết.”
Lâm Phàm nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể không trợn mắt, ném chiếc hộp lên bàn của Tề Thư:
"Dù sao nó cũng không rơi vào chỗ của tôi, cậu muốn làm gì thì làm, mặc kệ cậu."
Bỗng nhiên anh ta ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói:
"Cậu, cậu cùng quản lý Hàn có quan hệ rất tốt sao?"
“Không phải.”
Tề Thư lập tức phủ nhận, cơ hồ cho rằng mình bị bại lộ cái gì, bổ sung nói:
“Quản lý Hàn rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt.”
“Thôi đi.”
Lâm Phàm lảm nhảm:
“Tôi nhìn ra được, vừa rồi hắn còn nghĩ giúp cậu nói đỡ.”
"Bất quá, này ——"
Anh ta nghĩ tới hành động vừa rồi của đối phương:
"Cậu, cậu thật sự là một người..."
Lâm Phàm không nghĩ ra từ nào để miêu tả, dù sao cũng là anh ta lợi dụng đối phương, vì vậy anh ta cũng không nói về nó nữa. Huống chi Tề Thư cũng quá im lặng, anh ta thật sự không biết nên nói cái gì.
Thứ Sáu lúc tan tầm, tất cả mọi người trong văn phòng đều đã rời đi còn mỗi Tề Thư vẫn đang lề mà lề mề ở lại. Đột nhiên cửa kính bị gõ hai lần, Tề Thư chậm rãi nhìn sang, đã có người đi vào.
Hàn Bách tựa hồ có chút kinh ngạc:
"Cậu còn bận sao?"
“Không có.”
Tề Thư vội vàng tắt máy tính, gần đây khối lượng công việc cũng không nặng nhưng cậu hoàn toàn không muốn về nhà, thậm chí còn chuẩn bị trước cho tuần sau rất nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến việc chính mình bị bắt cóc ở ngay dưới tòa nhà mình đang ở, cậu liền không muốn về nhà nữa. An ninh tòa nhà này còn không an toàn bằng kí túc xá bình dân của nhân viên.
Hàn Bách cau mày, không hỏi thêm câu nào, chỉ cúi đầu nhìn thời gian, hỏi Tề Thư:
"Thời gian cũng không còn sớm, không bằng cơm nước xong xuôi rồi cùng trở về?"
Thấy chuyện cứ như vậy kết thúc, Hàn Bách biết mình không thể nói gì thêm, bình tĩnh liếc mắt nhìn người nọ.
“Ồ, không sao.”
Hàn Bách hơi cong môi:
“Tôi chỉ là tới xem tình hình hạng mục tiến triển đến đâu rồi.”
Về bàn làm việc của mình thấy có hộp quà đặt ngay ngắn ở trên mặt bàn, Tề Thư khó hiểu hỏi người đồng nghiệp bên cạnh:
"Của anh à?"
"Không!"
Lâm Phàm lập tức phủ nhận.
“Ồ.” Tề Thư yên lặng đẩy sang một bên.
"Này, có người đưa cho tôi đúng không?"
Lâm Phàm khóe mắt thoáng nhìn động tác của cậu, ngữ khí tùy ý nói:
"Đúng vậy, người ta cho cậu đồ, cậu còn không chịu nhận. Hừ...Nhất định là có người ngoài ý muốn đánh rơi.”
Tề Thư cúi đầu, nếu không sợ là không nhịn được dán mắt vào quản lý Hàn mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này, cậu!!!"
Lâm Phàm hừ một tiếng, mấp máy môi, cuối cùng nói:
"Cậu không hiếu kỳ bên trong có cái gì sao."
Anh ta kéo chiếc túi qua, tự ý mở đồ của cậu:
"Ồ—! Cà vạt đấy. Chẳng hợp với cậu chút nào, thật sự có phải tặng cho cậu không đấy?"
Tề Thư ngẩng đầu lên, cậu không quen với kiểu trao đổi riêng tư này với đồng nghiệp nên chỉ lạnh lùng trả lời:
“Không biết.”
Lâm Phàm nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể không trợn mắt, ném chiếc hộp lên bàn của Tề Thư:
"Dù sao nó cũng không rơi vào chỗ của tôi, cậu muốn làm gì thì làm, mặc kệ cậu."
Bỗng nhiên anh ta ho khan một tiếng, mất tự nhiên nói:
"Cậu, cậu cùng quản lý Hàn có quan hệ rất tốt sao?"
“Không phải.”
Tề Thư lập tức phủ nhận, cơ hồ cho rằng mình bị bại lộ cái gì, bổ sung nói:
“Quản lý Hàn rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt.”
“Thôi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Phàm lảm nhảm:
“Tôi nhìn ra được, vừa rồi hắn còn nghĩ giúp cậu nói đỡ.”
"Bất quá, này ——"
Anh ta nghĩ tới hành động vừa rồi của đối phương:
"Cậu, cậu thật sự là một người..."
Lâm Phàm không nghĩ ra từ nào để miêu tả, dù sao cũng là anh ta lợi dụng đối phương, vì vậy anh ta cũng không nói về nó nữa. Huống chi Tề Thư cũng quá im lặng, anh ta thật sự không biết nên nói cái gì.
Thứ Sáu lúc tan tầm, tất cả mọi người trong văn phòng đều đã rời đi còn mỗi Tề Thư vẫn đang lề mà lề mề ở lại. Đột nhiên cửa kính bị gõ hai lần, Tề Thư chậm rãi nhìn sang, đã có người đi vào.
Hàn Bách tựa hồ có chút kinh ngạc:
"Cậu còn bận sao?"
“Không có.”
Tề Thư vội vàng tắt máy tính, gần đây khối lượng công việc cũng không nặng nhưng cậu hoàn toàn không muốn về nhà, thậm chí còn chuẩn bị trước cho tuần sau rất nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến việc chính mình bị bắt cóc ở ngay dưới tòa nhà mình đang ở, cậu liền không muốn về nhà nữa. An ninh tòa nhà này còn không an toàn bằng kí túc xá bình dân của nhân viên.
Hàn Bách cau mày, không hỏi thêm câu nào, chỉ cúi đầu nhìn thời gian, hỏi Tề Thư:
"Thời gian cũng không còn sớm, không bằng cơm nước xong xuôi rồi cùng trở về?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro