Đánh người à?
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Tạ thiếu gia coi lời cảnh báo của Diệp Lâm như gió thoảng bên tai.
Thậm chí còn ở bên cạnh giương nanh múa vuốt, tiếp tục khiêu khích.
"Đánh người à?"
"Tao xem mày có dám động đến một cọng lông của tao không?”
"Rời khỏi nhà họ Diệp thì mày chẳng là cái thá gì cả! Còn muốn đánh tao à?"
"Nào… thử đánh tao xem?"
Nói xong, Tạ thiếu gia cũng chủ động đưa mặt ra.
Anh ta cho rằng Diệp Lâm chỉ mạnh mồm chứ căn bản không dám ra tay.
Diệp Lâm chưa bao giờ nhìn thấy yêu cầu như vậy.
Đành phải làm như anh ta mong muốn thôi.
Bốp!
Diệp Lâm tát một cái khiến cho Tạ thiếu gia lập tức bay ra ngoài.
Loảng xoảng!
Lại là một tiếng vang khác.
Tạ thiếu gia va vào một chiếc bàn ăn phía sau, thức ăn thừa vương vãi khắp người anh ta.
Tức thì, ngoại trừ Tạ thiếu gia bị đánh đang phát ra từng tiếng kêu rên thì khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ anh lại dám ra tay.
"Diệp Lâm?" Susan cũng bị động tác của Diệp Lâm làm cho kinh hãi, sắc mặt thay đổi lớn.
Hỏng rồi, lần này phiền phức lớn rồi!
Susan biết rất rõ lai lịch gia đình Tạ thiếu gia. Tuy rằng bản thân anh ta chỉ là một trưởng phòng của một công ty lớn nhưng cha anh ta lại là Chánh văn phòng chính phủ. Hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp của cha cô ấy.
Nếu đánh Tạ thiếu gia chắc chắn bọn họ sẽ phải ra tòa.
Huống chi hôm nay Diệp Lâm vừa mới ra tù, nếu bị bắt lại, tội nhất định sẽ nặng hơn một bậc.
"Diệp Lâm... Chạy đi..." Susan không biết phải làm sao, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là để Diệp Lâm trốn thoát trước để tránh đầu sóng ngọn gió.
“Sao lại phải bỏ chạy?” Diệp Lâm thản nhiên cười: “Anh ta chủ động đưa mặt ra cho tôi đánh mà.”
"Ôi ôi, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng cậy mạnh nữa." Susan nóng lòng muốn chết.
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Diệp Lâm vừa an ủi Susan vừa giục người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Những vị khách xung quanh thấy Diệp Lâm đánh người xong còn không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh như vậy đều rất ngạc nhiên.
"Diệp thiếu gia này quả thực không hổ là một người từng ngồi tù một lần, xem ra đã không còn quan tâm gì nữa!"
"Hừ, hôm nay mới ra tù mà dám đánh người gây rối? Bây giờ chỉ sợ phải quay lại đấy một thời gian."
"Nghe nói cha của Tạ thiếu gia là người của văn phòng chính phủ. Nếu không có sự ủng hộ của gia tộc thì sau khi tên họ Diệp này vào tù, ít nhất cũng phải ngồi trong đấy một đến hai năm!”
Rầm, lại một loại tiếng chén đĩa rơi xuống đất.
Tạ thiếu gia thất tha thất thểu bò dậy khỏi mặt đất.
Anh ta che nửa gò má sưng tấy lại, lòng đầy bàng hoàng và tức giận.
Anh ta lớn đến như vậy nhưng chưa bao giờ bị ai đánh nặng như thế.
"Mẹ kiếp! Mày thật sự dám đánh tao sao?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm Diệp Lâm, đôi mắt gần như phun lửa.
Trước mắt bao người, anh ta bị một tên trong hoàn cảnh chó nhà có tang đánh ngã xuống đất. Đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã.
"Phục vụ đâu? Bảo vệ đâu rồi?"
"Mau bắt thằng nhãi dám đánh người này lại cho tôi!"
Sau khi la hét mấy lần, nhân viên phục vụ và bảo vệ trong nhà hàng chỉ đứng im, không ai cử động.
Thậm chí còn ở bên cạnh giương nanh múa vuốt, tiếp tục khiêu khích.
"Đánh người à?"
"Tao xem mày có dám động đến một cọng lông của tao không?”
"Rời khỏi nhà họ Diệp thì mày chẳng là cái thá gì cả! Còn muốn đánh tao à?"
"Nào… thử đánh tao xem?"
Nói xong, Tạ thiếu gia cũng chủ động đưa mặt ra.
Anh ta cho rằng Diệp Lâm chỉ mạnh mồm chứ căn bản không dám ra tay.
Diệp Lâm chưa bao giờ nhìn thấy yêu cầu như vậy.
Đành phải làm như anh ta mong muốn thôi.
Bốp!
Diệp Lâm tát một cái khiến cho Tạ thiếu gia lập tức bay ra ngoài.
Loảng xoảng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại là một tiếng vang khác.
Tạ thiếu gia va vào một chiếc bàn ăn phía sau, thức ăn thừa vương vãi khắp người anh ta.
Tức thì, ngoại trừ Tạ thiếu gia bị đánh đang phát ra từng tiếng kêu rên thì khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Mọi người nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt không thể tin nổi, không ngờ anh lại dám ra tay.
"Diệp Lâm?" Susan cũng bị động tác của Diệp Lâm làm cho kinh hãi, sắc mặt thay đổi lớn.
Hỏng rồi, lần này phiền phức lớn rồi!
Susan biết rất rõ lai lịch gia đình Tạ thiếu gia. Tuy rằng bản thân anh ta chỉ là một trưởng phòng của một công ty lớn nhưng cha anh ta lại là Chánh văn phòng chính phủ. Hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp của cha cô ấy.
Nếu đánh Tạ thiếu gia chắc chắn bọn họ sẽ phải ra tòa.
Huống chi hôm nay Diệp Lâm vừa mới ra tù, nếu bị bắt lại, tội nhất định sẽ nặng hơn một bậc.
"Diệp Lâm... Chạy đi..." Susan không biết phải làm sao, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là để Diệp Lâm trốn thoát trước để tránh đầu sóng ngọn gió.
“Sao lại phải bỏ chạy?” Diệp Lâm thản nhiên cười: “Anh ta chủ động đưa mặt ra cho tôi đánh mà.”
"Ôi ôi, đã là lúc nào rồi? Cậu đừng cậy mạnh nữa." Susan nóng lòng muốn chết.
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Diệp Lâm vừa an ủi Susan vừa giục người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn lên.
Những vị khách xung quanh thấy Diệp Lâm đánh người xong còn không hề sợ hãi mà lại bình tĩnh như vậy đều rất ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Diệp thiếu gia này quả thực không hổ là một người từng ngồi tù một lần, xem ra đã không còn quan tâm gì nữa!"
"Hừ, hôm nay mới ra tù mà dám đánh người gây rối? Bây giờ chỉ sợ phải quay lại đấy một thời gian."
"Nghe nói cha của Tạ thiếu gia là người của văn phòng chính phủ. Nếu không có sự ủng hộ của gia tộc thì sau khi tên họ Diệp này vào tù, ít nhất cũng phải ngồi trong đấy một đến hai năm!”
Rầm, lại một loại tiếng chén đĩa rơi xuống đất.
Tạ thiếu gia thất tha thất thểu bò dậy khỏi mặt đất.
Anh ta che nửa gò má sưng tấy lại, lòng đầy bàng hoàng và tức giận.
Anh ta lớn đến như vậy nhưng chưa bao giờ bị ai đánh nặng như thế.
"Mẹ kiếp! Mày thật sự dám đánh tao sao?"
Tạ thiếu gia nhìn chằm chằm Diệp Lâm, đôi mắt gần như phun lửa.
Trước mắt bao người, anh ta bị một tên trong hoàn cảnh chó nhà có tang đánh ngã xuống đất. Đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã.
"Phục vụ đâu? Bảo vệ đâu rồi?"
"Mau bắt thằng nhãi dám đánh người này lại cho tôi!"
Sau khi la hét mấy lần, nhân viên phục vụ và bảo vệ trong nhà hàng chỉ đứng im, không ai cử động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro