Hôm nay sẽ cho cậu nếm thử kiếm!
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Dư chân nhân cho rằng bản thân là chân nhân có pháp thuật hoàn toàn áp đảo tên võ phu tầm thường. Nếu hắn ta ra tay, đối phương không chết cũng trọng thương.
Nếu đối phương thức thời, bây giờ nên quỳ xuống xin tha.
Ông cụ Thôi thấy Dư chân nhân muốn nhận người này, tuy rằng lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nhưng thấy thân thủ của anh không tệ, cho nên cũng không trở mặt.
“Không được!” Thôi Hữu Lượng lại mang dáng vẻ đắc thể không chịu buông tha cho người khác: “Không thể tha cho nó dễ dàng như vậy được! Không phải lúc nãy nó rất ngông cuồng, đánh đấm rất giỏi sao?”
“Nếu muốn quỳ xuống xin tha vậy ít ra phải dập đầu một trăm cái với chúng ta mới được!”
Dư chân nhân nghe vậy thì cười: “Tên nhóc này, cậu có nghe không? Thôi Hữu Lượng bảo cậu dập đầu một trăm cái mới chịu buông tha cho cậu! Cậu còn không nhanh làm theo?”
Dư chân nhân cũng muốn dùng cách này để dập tắt ngạo khí của đối phương.
Chỉ cần đối phương hạ mình một lần thì có thể mãi mãi đạp anh dưới chân!
“Thật vô nghĩa!”
Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại.
“Là điều gì khiến các người cho rằng tôi muốn đàm phán?”
“Các người có mang tiền đến không?”
“Thiếu một xu thì một người trong số các người cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Cái gì?
Lời vừa nói ra, bầu không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Thằng ranh, còn dám mạnh miệng!” Thôi Hữu Lượng tức giận nói: “Dư chân nhân, mau ra tay đi, dạy dỗ nó một trận!”
“Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp mà!” Ông cụ Thôi cũng trầm giọng nói: “Dư chân nhân, đã tới lúc cho tên nhóc đó một bài học rồi, cho nó biết nhà họ Thôi chúng ta lợi hại thế nào!”
“Ra tay đi!”
Dư chân nhân gật đầu, cũng trầm giọng nói: “Tên nhóc, tôi đã cho cậu cơ hội giữ mạng, đáng tiếc là cậu đã bỏ qua!”
“Được rồi! Nếu cậu đã muốn tìm tới cái chết, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết năng lực của tôi!”
Vừa nói chuyện, Dư chân nhân đã giơ tay lên.
Kiếm gỗ sau lưng tuốt khỏi vỏ.
Bay lơ lửng trên không trung, giống như mũi tên nhọn.
“Ngự kiếm!”
Tận mắt nhìn thấy Dư chân nhân ngự kiếm một lần nữa, Thôi Hữu Lượng kích động kêu lên.
“Mau chém đầu tên nhóc kia!”
Nhìn thấy kiếm gỗ bay lên, Bạch Vi Vi cả kinh trợn tròn mắt.
“Chẳng lẽ… Hắn ta chính là người tu hành trong lời đồn?”
Bạch Vi Vi nhớ, khi anh trai đang gây dựng sự nghiệp, cũng từng có kỳ nhân dị sĩ tới ngỏ ý hợp tác, nhưng đáng tiếc lúc đó anh ấy thích tiền, không có hứng thú với chuyện khác, cũng không tin tưởng bọn họ.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy kẻ nhà họ Thôi cung phụng có thực lực tuyệt diệu như vậy, Bạch Vi Vi có chút hối hận.
Nếu trước đó, nhà họ Bạch cũng tận dụng những kỳ nhân dị sĩ như này, liệu kết cục của bọn họ có tốt hơn không?
Nói thì chậm chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh!
Sau khi Dư chân nhân ngự kiếm, hắn ta không vội vàng ra tay, giống như đang muốn ngắm nhìn thần sắc kinh ngạc thậm chí là vẻ hoảng sợ của đối phương.
Đáng tiếc, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như cũ, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Bị dọa cho ngây người rồi sao?” Dư chân nhân cười lạnh: “Kiếm đã rời vỏ, bây giờ có hối hận cũng đã muộn!”
“Hôm nay sẽ cho cậu nếm thử kiếm!”
“Đi!”
Dư chân nhân hét lớn, kiếm bên cạnh bắn mạnh ra.
Như sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
“Cẩn thận!” Bạch Vi Vi hoảng sợ thét chói tai, cô lên tiếng nhắc nhở Diệp Lâm.
“Đừng hoảng loạn! Chỉ chút tài lẻ thôi!”
Nói xong, Diệp Lâm bước về trước, cơ thể hiện lên kim quang, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng tối tăm.
Nếu đối phương thức thời, bây giờ nên quỳ xuống xin tha.
Ông cụ Thôi thấy Dư chân nhân muốn nhận người này, tuy rằng lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nhưng thấy thân thủ của anh không tệ, cho nên cũng không trở mặt.
“Không được!” Thôi Hữu Lượng lại mang dáng vẻ đắc thể không chịu buông tha cho người khác: “Không thể tha cho nó dễ dàng như vậy được! Không phải lúc nãy nó rất ngông cuồng, đánh đấm rất giỏi sao?”
“Nếu muốn quỳ xuống xin tha vậy ít ra phải dập đầu một trăm cái với chúng ta mới được!”
Dư chân nhân nghe vậy thì cười: “Tên nhóc này, cậu có nghe không? Thôi Hữu Lượng bảo cậu dập đầu một trăm cái mới chịu buông tha cho cậu! Cậu còn không nhanh làm theo?”
Dư chân nhân cũng muốn dùng cách này để dập tắt ngạo khí của đối phương.
Chỉ cần đối phương hạ mình một lần thì có thể mãi mãi đạp anh dưới chân!
“Thật vô nghĩa!”
Diệp Lâm lạnh lùng đáp lại.
“Là điều gì khiến các người cho rằng tôi muốn đàm phán?”
“Các người có mang tiền đến không?”
“Thiếu một xu thì một người trong số các người cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời vừa nói ra, bầu không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Thằng ranh, còn dám mạnh miệng!” Thôi Hữu Lượng tức giận nói: “Dư chân nhân, mau ra tay đi, dạy dỗ nó một trận!”
“Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp mà!” Ông cụ Thôi cũng trầm giọng nói: “Dư chân nhân, đã tới lúc cho tên nhóc đó một bài học rồi, cho nó biết nhà họ Thôi chúng ta lợi hại thế nào!”
“Ra tay đi!”
Dư chân nhân gật đầu, cũng trầm giọng nói: “Tên nhóc, tôi đã cho cậu cơ hội giữ mạng, đáng tiếc là cậu đã bỏ qua!”
“Được rồi! Nếu cậu đã muốn tìm tới cái chết, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết năng lực của tôi!”
Vừa nói chuyện, Dư chân nhân đã giơ tay lên.
Kiếm gỗ sau lưng tuốt khỏi vỏ.
Bay lơ lửng trên không trung, giống như mũi tên nhọn.
“Ngự kiếm!”
Tận mắt nhìn thấy Dư chân nhân ngự kiếm một lần nữa, Thôi Hữu Lượng kích động kêu lên.
“Mau chém đầu tên nhóc kia!”
Nhìn thấy kiếm gỗ bay lên, Bạch Vi Vi cả kinh trợn tròn mắt.
“Chẳng lẽ… Hắn ta chính là người tu hành trong lời đồn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi nhớ, khi anh trai đang gây dựng sự nghiệp, cũng từng có kỳ nhân dị sĩ tới ngỏ ý hợp tác, nhưng đáng tiếc lúc đó anh ấy thích tiền, không có hứng thú với chuyện khác, cũng không tin tưởng bọn họ.
Bây giờ, tận mắt nhìn thấy kẻ nhà họ Thôi cung phụng có thực lực tuyệt diệu như vậy, Bạch Vi Vi có chút hối hận.
Nếu trước đó, nhà họ Bạch cũng tận dụng những kỳ nhân dị sĩ như này, liệu kết cục của bọn họ có tốt hơn không?
Nói thì chậm chứ mọi thứ diễn ra rất nhanh!
Sau khi Dư chân nhân ngự kiếm, hắn ta không vội vàng ra tay, giống như đang muốn ngắm nhìn thần sắc kinh ngạc thậm chí là vẻ hoảng sợ của đối phương.
Đáng tiếc, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn như cũ, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Bị dọa cho ngây người rồi sao?” Dư chân nhân cười lạnh: “Kiếm đã rời vỏ, bây giờ có hối hận cũng đã muộn!”
“Hôm nay sẽ cho cậu nếm thử kiếm!”
“Đi!”
Dư chân nhân hét lớn, kiếm bên cạnh bắn mạnh ra.
Như sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
“Cẩn thận!” Bạch Vi Vi hoảng sợ thét chói tai, cô lên tiếng nhắc nhở Diệp Lâm.
“Đừng hoảng loạn! Chỉ chút tài lẻ thôi!”
Nói xong, Diệp Lâm bước về trước, cơ thể hiện lên kim quang, ánh sáng tỏa ra khắp căn phòng tối tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro