Năm cái tát
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Lâm có thể sống sót trở về!
Năm năm tù không giết được nó, đám côn đồ mà mình phái đến cũng không giết được nó sao?
Tại sao mạng của thằng nhãi này lại cứng như vậy?
“Tôi không chỉ còn sống.” Diệp Lâm bước từng một đi vào phòng khách: “Tôi còn sống rất khỏe mạnh!”
"Chính anh đã giết mấy người chú Báo sao?" Diệp Trạch hỏi.
"Cậu đang nói đám người đón tôi ra khỏi tù sao?" Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Yên tâm, bọn họ ra đi rất thanh thản."
Một dao cắt cổ, bọn họ thậm chí còn không kịp cảm nhận được đau đớn.
"Anh!" Diệp Trạch tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng đám A Báo chỉ là côn đồ nhưng có thể giúp Diệp Trạch lập uy trong trường. Vì vậy Diệp Trạch vẫn rất ỷ lại vào đám người A Báo, thậm chí còn thân thiết gọi là chú Báo.
Hứa Như Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày giận dữ hét lên: "Sao mày lại quay lại đây? Mày là nỗi xấu hổ của gia đình này! Một kẻ cặn bã!"
Vừa nói, Hứa Như Vân vừa ném ra một tờ báo, nói: “Sáng nay nhà họ Diệp đã ra tuyên bố với bên ngoài rằng mày sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vĩnh viễn. Mày không còn là người nhà họ Diệp nữa, chúng tao cũng không có đứa con trai như mày. Thức thời thì mau cút đi!”
Hứa Như Vân ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt như nhìn chó nhà có tang miệt thị Diệp Lâm.
Dù cho mạng của thằng nhãi này có lớn đến đâu thì có thể làm gì chứ? Mất đi gia đình che chở chả phải sẽ là con kiến mặc người dày xéo ư!
"Mau cút đi. Tôi cũng không muốn nhận một người anh trai từng ngồi xổm trong ngục giam đâu. Nói ra thật xấu hổ!" Diệp Trạch cũng khinh thường xua đuổi.
Đối mặt với sự chế nhạo của hai mẹ con, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh.
"Tôi tới đây, còn có việc chưa xử lý xong!" Diệp Lâm gằn giọng nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Mày... mày muốn làm gì?" Đối mặt Diệp Lâm từng bước một tới gần, Hứa Như Vân có chút khiếp đảm.
"Đại thiếu gia, xin hãy đi nhanh đi. Đừng gây rắc rối nữa."
"Đúng vậy, người đã vào tù một lần, chẳng lẽ còn muốn vào lần nữa ư?"
"Quản gia đâu? Mau lấy ít tiền đưa đại thiếu gia ra ngoài."
Thấy vậy, người hầu trong nhà xông tới, cố gắng ngăn cản Diệp Lâm, giúp chủ nhân bớt lo lắng.
"Cút ngay!" Diệp Lâm tức giận hét lớn, lập tức quát lui mọi người.
Lúc này, Diệp Lâm tựa hồ biến thành một thanh kiếm sắc bén, khiến người khác không dám đến gần, tránh đi mũi nhọn.
"Anh muốn làm gì?" Em trai Diệp Trạch đứng ở trước mặt mẹ cậu ta, chỉ vào Diệp Lâm mắng: "Anh đã không còn là người nhà họ Diệp, nơi này cũng không phải nơi để anh có thể giương oai!"
Diệp Lâm đưa tay ra, nắm chặt cổ họng Diệp Trạch giống như thần chết.
"Anh cả như cha!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Ở trước mặt tôi sao đến lượt cậu nói chuyện chứ?"
Xoát!
Diệp Lâm tuỳ ý vung tay giống như vứt bỏ một thứ rác rưởi, anh ném Diệp Trạch bay đi.
"Diệp Trạch?" Hứa Như Vân nhìn thấy cảnh này không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Mày dám đánh con trai tao ư?"
“Tôi không chỉ dám đánh cậu ta.” Diệp Lâm một kích như tia chớp: “Tôi còn dám đánh cả bà!”
Bộp!
Diệp Lâm tát một cái vào mặt bà ta.
Hứa Như Vân ngay lập tức bị đánh ngã xuống đất.
"Cái tát này là đánh bà không biết cách dạy dỗ con trai, khiến nó không để người anh trai này vào mắt!"
Tiếng tát giòn giã khiến tất cả những người có mặt ở đó đều sợ ngây người.
Không ai ngờ rằng Diệp Lâm vừa mới ra tù trở về lại dám tát mẹ kế của mình?
Đây đúng là muốn làm phản rồi!
Tuy nhiên, Diệp Lâm từ xa quay về không chỉ để đoàn tụ gia đình.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Diệp Lâm không thể đợi mười năm, anh cũng không cần phải đợi lâu như vậy.
Báo thù ngay bây giờ!
"Mày... mày dám đánh tao?" Hứa Như Vân cũng sửng sốt, che mặt, lộ ra vẻ khó tin.
Bốp!
Trả lời bà ta là cái tát thứ hai.
Khiến bà ta ngã xuống đất lần nữa!
"Cái tát này là đánh bà châm ngòi ly gián làm loạn nhà họ Diệp tôi!"
Hứa Như Vân cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Súc sinh, mày..."
Bốp!
Lại một cái tát vang dội nữa.
"Cái tát này là đánh bà tâm địa rắn rết, hại tôi chịu khổ trong ngục giam 5 năm!"
Hứa Như Vân lại bị đánh ngã xuống đất, bà ta đã bị khí thế của Diệp Lâm làm cho kinh sợ, không nói nên lời.
Bốp!
“Cái tát này…”
Diệp Lâm nghĩ đến Kim Lũ Y và tất cả những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó.
"Cái tát này là vì tất cả nạn nhân của vụ tai nạn năm đó, một người chết và bảy người bị thương!"
Khóe miệng Hứa Như Vân chảy máu tươi ròng ròng.
Bốp!
"Cái tát này là để cho bà nhớ ký: Diệp Lâm tôi đã trở lại!"
Hai má Hứa Như Vân sưng tấy.
Trước mắt bao người, bà ta bị con riêng của chồng tát liên tục. Đây là nỗi nhục nhã vô cùng lớn đối với một phu nhân giàu có như Hứa Như Vân.
Bà ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy không nói nên lời.
“Bà bắt tôi phải ngồi tù 5 năm, tôi trả lại bà năm cái tát này trước!”
"Nhưng đừng nghĩ đây là kết thúc... đây chỉ là sự khởi đầu!"
"Mày còn dám làm gì nữa?" Hứa Như Vân trừng mắt nhìn Diệp Lâm, lạnh lùng đáp: "Có gan thì giết tao đi!"
Bị con riêng làm nhục như vậy, bà ta tình nguyện đi chết.
"Giết bà ư? Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười lạnh: "Bây giờ tôi giết bà như giết lợn giết chó!"
Giết bà ta là quá dễ dàng cho bà ta rồi.
"Tôi sẽ tự tay lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Mọi thứ của nhà họ Diệp!"
"Tôi cũng sẽ trả lại cho bà gấp mười gấp trăm lần những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng!"
"Bà cứ nhìn cho kỹ, chờ xem!"
Năm năm trước, Diệp Lâm từng muốn từ bỏ tất cả nhưng Hứa Như Vân vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Một khi đã như vậy, Diệp Lâm sẽ chơi với bà ta đến cùng, lấy lại tất cả mọi thứ của bà ta, trả lại gấp trăm lần!
Sau khi thông báo xong mọi chuyện, Diệp Lâm quay người rời đi.
Một đám người hầu bị bỏ lại phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, không dám thở mạnh.
"Đại thiếu gia... hình như đã trở thành một người khác..."
"Khí thế vừa rồi thật đáng sợ..."
"Phu nhân… cậu chủ! Hai người ổn chứ?"
Hai mẹ con được mọi người nâng dậy.
"Mẹ... anh ta đánh con..." Diệp Trạch cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt như đưa đám kêu lên: "Con lớn như vậy... còn chưa có ai dám đánh con!"
Hứa Như Vân cũng che hai má nóng bừng của mình, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Ra ngoài! Đều cút hết ra ngoài cho tôi!"
"Tất cả những chuyện xảy ra ở chỗ này hôm nay, nếu các người dám truyền ra ngoài chỉ một chút thì tôi sẽ cắt lưỡi các người!"
Hứa Như Vân gầm lên, đuổi đám người hầu ra ngoài.
Sau đó, Hứa Như Vân lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể nói.
"Anh ơi! Thằng súc sinh đó đã trở lại! Nó còn đánh em... Anh phải trả thù cho em!"
"Chính là thằng súc sinh Diệp Lâm đó! Nó còn sống! Anh mau tìm một vài người tàn nhẫn, thay em giết chết nó!"
Hứa Như Vân nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại.
Lúc này, đầu bên kia của điện thoại.
Một người đàn ông trung niên đang nằm trên chiếc giường sang trọng và rộng rãi, trái phải có hai người đẹp trẻ tuổi vờn quanh.
Người này không ai khác chính là anh trai của Hứa Như Vân, Hứa Như Hải.
Nhà họ Hứa là một trong mười gia đình giàu có nhất Yến Kinh. Hứa Như Hải với tư cách là người thừa kế của gia đình, càng có mánh khoé thông thiên.
Sau khi nghe tiếng em gái khóc lóc kể lể, sắc mặt Hứa Như Hải dần tối sầm lại, khiến hai người đẹp bên cạnh sợ hãi lùi lại.
"Thế mà thằng súc sinh kia còn chưa chết? Mạng lớn thật đấy!"
"Em gái, đừng khóc. Anh sẽ thay em làm chủ! Anh lập tức phái người đi bắt thằng nhãi kia, lóc thịt nó từng chút từng chút một!"
Năm năm tù không giết được nó, đám côn đồ mà mình phái đến cũng không giết được nó sao?
Tại sao mạng của thằng nhãi này lại cứng như vậy?
“Tôi không chỉ còn sống.” Diệp Lâm bước từng một đi vào phòng khách: “Tôi còn sống rất khỏe mạnh!”
"Chính anh đã giết mấy người chú Báo sao?" Diệp Trạch hỏi.
"Cậu đang nói đám người đón tôi ra khỏi tù sao?" Diệp Lâm bình tĩnh trả lời: "Yên tâm, bọn họ ra đi rất thanh thản."
Một dao cắt cổ, bọn họ thậm chí còn không kịp cảm nhận được đau đớn.
"Anh!" Diệp Trạch tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy rằng đám A Báo chỉ là côn đồ nhưng có thể giúp Diệp Trạch lập uy trong trường. Vì vậy Diệp Trạch vẫn rất ỷ lại vào đám người A Báo, thậm chí còn thân thiết gọi là chú Báo.
Hứa Như Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhướng mày giận dữ hét lên: "Sao mày lại quay lại đây? Mày là nỗi xấu hổ của gia đình này! Một kẻ cặn bã!"
Vừa nói, Hứa Như Vân vừa ném ra một tờ báo, nói: “Sáng nay nhà họ Diệp đã ra tuyên bố với bên ngoài rằng mày sẽ bị đuổi ra khỏi nhà vĩnh viễn. Mày không còn là người nhà họ Diệp nữa, chúng tao cũng không có đứa con trai như mày. Thức thời thì mau cút đi!”
Hứa Như Vân ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt như nhìn chó nhà có tang miệt thị Diệp Lâm.
Dù cho mạng của thằng nhãi này có lớn đến đâu thì có thể làm gì chứ? Mất đi gia đình che chở chả phải sẽ là con kiến mặc người dày xéo ư!
"Mau cút đi. Tôi cũng không muốn nhận một người anh trai từng ngồi xổm trong ngục giam đâu. Nói ra thật xấu hổ!" Diệp Trạch cũng khinh thường xua đuổi.
Đối mặt với sự chế nhạo của hai mẹ con, Diệp Lâm vẫn bình tĩnh.
"Tôi tới đây, còn có việc chưa xử lý xong!" Diệp Lâm gằn giọng nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Mày... mày muốn làm gì?" Đối mặt Diệp Lâm từng bước một tới gần, Hứa Như Vân có chút khiếp đảm.
"Đại thiếu gia, xin hãy đi nhanh đi. Đừng gây rắc rối nữa."
"Đúng vậy, người đã vào tù một lần, chẳng lẽ còn muốn vào lần nữa ư?"
"Quản gia đâu? Mau lấy ít tiền đưa đại thiếu gia ra ngoài."
Thấy vậy, người hầu trong nhà xông tới, cố gắng ngăn cản Diệp Lâm, giúp chủ nhân bớt lo lắng.
"Cút ngay!" Diệp Lâm tức giận hét lớn, lập tức quát lui mọi người.
Lúc này, Diệp Lâm tựa hồ biến thành một thanh kiếm sắc bén, khiến người khác không dám đến gần, tránh đi mũi nhọn.
"Anh muốn làm gì?" Em trai Diệp Trạch đứng ở trước mặt mẹ cậu ta, chỉ vào Diệp Lâm mắng: "Anh đã không còn là người nhà họ Diệp, nơi này cũng không phải nơi để anh có thể giương oai!"
Diệp Lâm đưa tay ra, nắm chặt cổ họng Diệp Trạch giống như thần chết.
"Anh cả như cha!" Diệp Lâm lạnh lùng nói: "Ở trước mặt tôi sao đến lượt cậu nói chuyện chứ?"
Xoát!
Diệp Lâm tuỳ ý vung tay giống như vứt bỏ một thứ rác rưởi, anh ném Diệp Trạch bay đi.
"Diệp Trạch?" Hứa Như Vân nhìn thấy cảnh này không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Mày dám đánh con trai tao ư?"
“Tôi không chỉ dám đánh cậu ta.” Diệp Lâm một kích như tia chớp: “Tôi còn dám đánh cả bà!”
Bộp!
Diệp Lâm tát một cái vào mặt bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Như Vân ngay lập tức bị đánh ngã xuống đất.
"Cái tát này là đánh bà không biết cách dạy dỗ con trai, khiến nó không để người anh trai này vào mắt!"
Tiếng tát giòn giã khiến tất cả những người có mặt ở đó đều sợ ngây người.
Không ai ngờ rằng Diệp Lâm vừa mới ra tù trở về lại dám tát mẹ kế của mình?
Đây đúng là muốn làm phản rồi!
Tuy nhiên, Diệp Lâm từ xa quay về không chỉ để đoàn tụ gia đình.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Diệp Lâm không thể đợi mười năm, anh cũng không cần phải đợi lâu như vậy.
Báo thù ngay bây giờ!
"Mày... mày dám đánh tao?" Hứa Như Vân cũng sửng sốt, che mặt, lộ ra vẻ khó tin.
Bốp!
Trả lời bà ta là cái tát thứ hai.
Khiến bà ta ngã xuống đất lần nữa!
"Cái tát này là đánh bà châm ngòi ly gián làm loạn nhà họ Diệp tôi!"
Hứa Như Vân cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Súc sinh, mày..."
Bốp!
Lại một cái tát vang dội nữa.
"Cái tát này là đánh bà tâm địa rắn rết, hại tôi chịu khổ trong ngục giam 5 năm!"
Hứa Như Vân lại bị đánh ngã xuống đất, bà ta đã bị khí thế của Diệp Lâm làm cho kinh sợ, không nói nên lời.
Bốp!
“Cái tát này…”
Diệp Lâm nghĩ đến Kim Lũ Y và tất cả những nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi năm đó.
"Cái tát này là vì tất cả nạn nhân của vụ tai nạn năm đó, một người chết và bảy người bị thương!"
Khóe miệng Hứa Như Vân chảy máu tươi ròng ròng.
Bốp!
"Cái tát này là để cho bà nhớ ký: Diệp Lâm tôi đã trở lại!"
Hai má Hứa Như Vân sưng tấy.
Trước mắt bao người, bà ta bị con riêng của chồng tát liên tục. Đây là nỗi nhục nhã vô cùng lớn đối với một phu nhân giàu có như Hứa Như Vân.
Bà ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy không nói nên lời.
“Bà bắt tôi phải ngồi tù 5 năm, tôi trả lại bà năm cái tát này trước!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng đừng nghĩ đây là kết thúc... đây chỉ là sự khởi đầu!"
"Mày còn dám làm gì nữa?" Hứa Như Vân trừng mắt nhìn Diệp Lâm, lạnh lùng đáp: "Có gan thì giết tao đi!"
Bị con riêng làm nhục như vậy, bà ta tình nguyện đi chết.
"Giết bà ư? Ha ha..." Diệp Lâm khinh thường cười lạnh: "Bây giờ tôi giết bà như giết lợn giết chó!"
Giết bà ta là quá dễ dàng cho bà ta rồi.
"Tôi sẽ tự tay lấy lại tất cả những gì thuộc về mình! Mọi thứ của nhà họ Diệp!"
"Tôi cũng sẽ trả lại cho bà gấp mười gấp trăm lần những đau khổ mà tôi đã phải chịu đựng!"
"Bà cứ nhìn cho kỹ, chờ xem!"
Năm năm trước, Diệp Lâm từng muốn từ bỏ tất cả nhưng Hứa Như Vân vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt.
Một khi đã như vậy, Diệp Lâm sẽ chơi với bà ta đến cùng, lấy lại tất cả mọi thứ của bà ta, trả lại gấp trăm lần!
Sau khi thông báo xong mọi chuyện, Diệp Lâm quay người rời đi.
Một đám người hầu bị bỏ lại phía sau, ngơ ngác nhìn nhau, không dám thở mạnh.
"Đại thiếu gia... hình như đã trở thành một người khác..."
"Khí thế vừa rồi thật đáng sợ..."
"Phu nhân… cậu chủ! Hai người ổn chứ?"
Hai mẹ con được mọi người nâng dậy.
"Mẹ... anh ta đánh con..." Diệp Trạch cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt như đưa đám kêu lên: "Con lớn như vậy... còn chưa có ai dám đánh con!"
Hứa Như Vân cũng che hai má nóng bừng của mình, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Ra ngoài! Đều cút hết ra ngoài cho tôi!"
"Tất cả những chuyện xảy ra ở chỗ này hôm nay, nếu các người dám truyền ra ngoài chỉ một chút thì tôi sẽ cắt lưỡi các người!"
Hứa Như Vân gầm lên, đuổi đám người hầu ra ngoài.
Sau đó, Hứa Như Vân lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể nói.
"Anh ơi! Thằng súc sinh đó đã trở lại! Nó còn đánh em... Anh phải trả thù cho em!"
"Chính là thằng súc sinh Diệp Lâm đó! Nó còn sống! Anh mau tìm một vài người tàn nhẫn, thay em giết chết nó!"
Hứa Như Vân nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại.
Lúc này, đầu bên kia của điện thoại.
Một người đàn ông trung niên đang nằm trên chiếc giường sang trọng và rộng rãi, trái phải có hai người đẹp trẻ tuổi vờn quanh.
Người này không ai khác chính là anh trai của Hứa Như Vân, Hứa Như Hải.
Nhà họ Hứa là một trong mười gia đình giàu có nhất Yến Kinh. Hứa Như Hải với tư cách là người thừa kế của gia đình, càng có mánh khoé thông thiên.
Sau khi nghe tiếng em gái khóc lóc kể lể, sắc mặt Hứa Như Hải dần tối sầm lại, khiến hai người đẹp bên cạnh sợ hãi lùi lại.
"Thế mà thằng súc sinh kia còn chưa chết? Mạng lớn thật đấy!"
"Em gái, đừng khóc. Anh sẽ thay em làm chủ! Anh lập tức phái người đi bắt thằng nhãi kia, lóc thịt nó từng chút từng chút một!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro