Từ đại sư cố lên!
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Nhìn thấy Từ đại sư đích thân ra tay, đám đàn em phía sau. la hét om xòm, cổ vũ cho ông ta.
“Từ đại sư cố lên!”
“Lần này Từ đại sư tự mình ra tay, thăng nhãi kia chết chắc rồi!"
“Tao cá thắng nhãi kia không chịu nổi ba chiêu!”
“Tao cá thăng nhãi đó sẽ bị Từ đại sư một chiêu đánh gục!”
Thân là cao thủ số một dưới trướng của Hắc Long, cho nên mọi người vẫn rất tin tưởng vào Từ đại sư.
Mà Tô Cửu Xuyên không giúp được gì chỉ ở một bên lo lắng suông cũng hối hận nói: “Nếu biết có chuyện này tôi đã đem Cung phụng của nhà họ Tô chúng tôi tới hỗ trợ chiến đấu rồi!"
“Ha ha” Hắc Long xua tay cười nói: “Ông chủ Tô không cần sợ, tuy rằng vị Từ đại sư này không có vẻ ngoài uy tín, nhưng thực chất lại là một cao thủ chân chính... Một Tông sư: cấp bảy!”
“Ông ta đã theo tôi mười năm, tôi hiểu ông ta hơn bất kỳ ai"
“Tuy ngoài trăm mét tôi không dám chắc, nhưng trong khoảng một trăm mét đổ lại thì không ai là đối thủ của ông ta!”
Mà hiện tại khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một trăm mét.
Từ đại sư càng bước nhanh về phía trước thì khoảng cách giữa hai người lại càng gần. Mà theo như quan điểm của Hắc Long, ở khoảng cách gần như thế thì kết quả là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần phải nói nhiều.
Nghe Hắc Long giới liệu, Tô Cửu Xuyên không khỏi cảm thấy kính nể với Từ đại sư.
“Thì ra là một vị Tông sư cấp bảy! Thất lễ thất lễ rồi!”
Phải biết ngay cả Cung phụng của nhà họ Tô bọn họ cũng mới ở cấp tám mà thôi.
Cảnh giới của Tông sư chia thành chín cấp, trong đó cấp một là cao nhất, còn cấp chín là thấp nhất.
Chỉ có điều cho dù là một vị Tông sư cấp chín thì việc lấy một địch một trăm cũng là chuyện thường ngày. Mà người có thể đột phá cấp chín tiến vào cấp tám hoặc cấp bảy thì đều có tuyệt kỹ riêng của bản thân, thậm chí có rất ít đối thủ có để. địch lại!
Còn cấp sáu ngay cấp năm, hoặc là cấp cao hơn đã là những thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này Tô Cửu Xuyên mới hoàn toàn yên tâm, thậm chí nhìn không chớp mắt, ông ta muốn xem thử một Tông sư cấp bảy thì sẽ có thực lực thế nào.
Nhìn Từ đại sư đang sải bước về phía mình cười, Diệp Lâm cười giễu.
“Đây là cách mà Hắc Long đón tiếp mình à?”
Chỉ có điều nhìn thấy người đang bước tới có thân hình cường tráng, bước chân vững vàng, khung xương rắn chắc anh
cũng hiểu ra đây là một người biết võ. Ít nhất ông ta mạnh hơn nhiều so với đám loăng quăng trước đây.
Diệp Lâm thầm nghĩ, không ngờ bên người Häc Long cũng có vài kẻ có năng lực đấy. Chỉ có điều cũng chỉ là vài kẻ binh hèn tướng nhát mà thôi.
“Thăng nhóc kia, mày là người tu luyện à?”
Từ đại sư thấy khoảng cách giữa hai người rút ngắn còn 30 mét, gần như đã nắm chắc phần thắng, thậm chí còn có ý định nhường đối phương vài chiêu.
“Sao còn chưa chuẩn bị?”
“Có muốn tao nhường mày ba chiêu không?”
“Từ đại sư cố lên!”
“Lần này Từ đại sư tự mình ra tay, thăng nhãi kia chết chắc rồi!"
“Tao cá thắng nhãi kia không chịu nổi ba chiêu!”
“Tao cá thăng nhãi đó sẽ bị Từ đại sư một chiêu đánh gục!”
Thân là cao thủ số một dưới trướng của Hắc Long, cho nên mọi người vẫn rất tin tưởng vào Từ đại sư.
Mà Tô Cửu Xuyên không giúp được gì chỉ ở một bên lo lắng suông cũng hối hận nói: “Nếu biết có chuyện này tôi đã đem Cung phụng của nhà họ Tô chúng tôi tới hỗ trợ chiến đấu rồi!"
“Ha ha” Hắc Long xua tay cười nói: “Ông chủ Tô không cần sợ, tuy rằng vị Từ đại sư này không có vẻ ngoài uy tín, nhưng thực chất lại là một cao thủ chân chính... Một Tông sư: cấp bảy!”
“Ông ta đã theo tôi mười năm, tôi hiểu ông ta hơn bất kỳ ai"
“Tuy ngoài trăm mét tôi không dám chắc, nhưng trong khoảng một trăm mét đổ lại thì không ai là đối thủ của ông ta!”
Mà hiện tại khoảng cách giữa hai bên chỉ còn một trăm mét.
Từ đại sư càng bước nhanh về phía trước thì khoảng cách giữa hai người lại càng gần. Mà theo như quan điểm của Hắc Long, ở khoảng cách gần như thế thì kết quả là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần phải nói nhiều.
Nghe Hắc Long giới liệu, Tô Cửu Xuyên không khỏi cảm thấy kính nể với Từ đại sư.
“Thì ra là một vị Tông sư cấp bảy! Thất lễ thất lễ rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết ngay cả Cung phụng của nhà họ Tô bọn họ cũng mới ở cấp tám mà thôi.
Cảnh giới của Tông sư chia thành chín cấp, trong đó cấp một là cao nhất, còn cấp chín là thấp nhất.
Chỉ có điều cho dù là một vị Tông sư cấp chín thì việc lấy một địch một trăm cũng là chuyện thường ngày. Mà người có thể đột phá cấp chín tiến vào cấp tám hoặc cấp bảy thì đều có tuyệt kỹ riêng của bản thân, thậm chí có rất ít đối thủ có để. địch lại!
Còn cấp sáu ngay cấp năm, hoặc là cấp cao hơn đã là những thứ nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Lúc này Tô Cửu Xuyên mới hoàn toàn yên tâm, thậm chí nhìn không chớp mắt, ông ta muốn xem thử một Tông sư cấp bảy thì sẽ có thực lực thế nào.
Nhìn Từ đại sư đang sải bước về phía mình cười, Diệp Lâm cười giễu.
“Đây là cách mà Hắc Long đón tiếp mình à?”
Chỉ có điều nhìn thấy người đang bước tới có thân hình cường tráng, bước chân vững vàng, khung xương rắn chắc anh
cũng hiểu ra đây là một người biết võ. Ít nhất ông ta mạnh hơn nhiều so với đám loăng quăng trước đây.
Diệp Lâm thầm nghĩ, không ngờ bên người Häc Long cũng có vài kẻ có năng lực đấy. Chỉ có điều cũng chỉ là vài kẻ binh hèn tướng nhát mà thôi.
“Thăng nhóc kia, mày là người tu luyện à?”
Từ đại sư thấy khoảng cách giữa hai người rút ngắn còn 30 mét, gần như đã nắm chắc phần thắng, thậm chí còn có ý định nhường đối phương vài chiêu.
“Sao còn chưa chuẩn bị?”
“Có muốn tao nhường mày ba chiêu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro