Xem ra là tớ nhận sai người rồi
Phúc Vương
2024-05-20 21:18:47
Bởi vì đã trở thành “hàng xóm” cho nên ba người Diệp Lâm, Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã gần như là về nhà cùng một lúc.
Vì thế nên lúc Diệp Lâm bước vào cửa nhà vừa hay bị Trần Thơ Nhã ở dưới chân núi nhìn thấy.
Tuy lúc ấy Diệp Lâm dịch dung, hơn nữa khoảng cách bây giờ còn rất xa thế nhưng bóng dáng của anh vẫn còn in sâu trong ký ức của Trần Thơ Nhã.
Lúc này Diệp Lâm đã về tới biệt thự Vân Thượng Phong Hoa. Qua một ngày cải tạo, từ trong ra ngoài của căn biệt thự này đầu được làm mới.
Trong đại sảnh đèn đuôc sáng trưng, đồ đạc và thiết bị điện đều đầy đủ. Ngay cả quản gia và người hầu cũng đã được đưa đến. So sánh với sự tĩnh lặng vắng vẻ ngày hôm qua đúng là khác nhau một trời một vực.
“Ừm.” Diệp Lâm gật đầu hài lòng, coi như là nhà họ Thôi có lòng.
Chỉ có điều, Diệp Lâm vẫn gọi quản gia tới nói với bọn họ: “Ngày mai các người không cần tới đây.”
“Vâng.” Quản gia vâng dạ một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều, vội quay đi làm việc.
Bọn họ được nhà họ Thôi phái tới, được lệnh phải nghe theo lời Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.
Bây giờ Diệp Lâm bảo bọn họ quay về, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mà không dám nhiều lời.
“Sao vậy, bọn họ phục vụ không chu đáo à?” Bạch Vi Vi đi tới tò mò hỏi.
“Bọn họ làm rất tốt.” Diệp Lâm đáp: “Nhưng tôi không cần người ngoài bên cạnh.”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lập tức hiểu được nỗi lo lắng của Diệp Lâm.
Quản gia và người hầu đều là do nhà họ Thôi phái tới, theo bản chất họ vẫn là người nhà họ Thôi.
Đồng sàng còn dị mộng, há chỉ là người lạ?
Cho dù nhà họ Thôi không yêu cầu, bọn họ cũng sẽ lén lút tiết lộ chuyện bên này cho nhà họ Thôi.
“Được, vậy mai bảo bọn họ về hết cũng đồng ý.
” Bạch Vi Vi
Cũng may thay, hai người đã quen với cuộc sống đơn giản từ lâu cho nên cho dù không có người hầu bên cạnh cũng không ảnh hưởng gì.
“Hôm nay thế nào?” Diệp Lâm hỏi thăm chuyện công ty của nhà họ Bạch.
“Tất cả đều ổn!" Bạch Vi Vi cười nói: “May mà có nhà họ Triệu hỗ trợ giúp đỡ, công ty đã dần hoạt động trở lại, có thể mở cửa kinh doanh bất kỳ lúc nào.”
Chỉ trong một ngày, Bạch Vi Vi đã hoàn thành mọi vấn đề liên quan tới việc khởi động lại công ty.
Hiệu suất làm việc như thế khiến một người như Diệp Lâm không khỏi cảm thán.
“Vất vả rồi." Diệp Lâm nói.
“Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Bạch Vi Vi nhẹ giọng nói: “Khó khăn thật sự còn đang ở phía sau.”
Tuy nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng so sánh với những chuyện sau này, nguồn vốn và hoạt động trong tương lai của công ty mới là chuyện thật sự đáng lo.
Tất nhiên, nếu công ty của bọn họ chỉ muốn phát triển kiếm lợi nhuận thôi vậy thì có thể kinh doanh bình thường, tự cấp tự túc.
Nhưng bất kể là Diệp Lâm hay Bạch Vi Vi đều muốn khiến nhà họ Bạch trở lại thời kỳ huy hoàng như lúc trước.
Vậy thì bọn họ nhất định phải hướng về trước, mà hướng về phía trước cũng có nghĩa là khó khăn và rắc rối sẽ không ngừng tuôn ra.
“Cô chỉ cần chịu trách nhiệm việc hoạt động của công ty.” Diệp Lâm an ủi cô: “Mấy rắc rối khác cứ giao cho tôi.”
“Chuyện tôi muốn gặp năm đại gia tộc kia đã sắp xếp tới đâu rồi?”
Bạch Vĩ Vi đáp: “Tôi đang muốn nói với anh chuyện này đây.”
“Năm đại gia tộc từng dựa vào nhà họ Bạch tôi lân lượt là Tô, Thôi, Cát, Đàm, Thường đều đã nhận được thông báo rồi.”
“Bọn họ cũng đồng ý gặp và đã sắp xếp ngày mai sẽ gặp chúng ta tại tòa nhà Phú Quý của nhà họ Cát.”
Diệp Lâm cũng gật đầu: “Vậy đi gặp bọn họ đi!”
Trong năm đại gia tộc này, chỉ có nhà họ Thôi và nhà họ Tô là đứng về phía anh.
“Dê vào miệng cọp.” Bạch Vi Vi nói: “Có cần thay đổi địa điểm gặp mặt không? Để phía chúng ta sắp xếp được không?”
Dù sao tòa nhà Phú Quý cũng là địa bàn của nhà họ Cát.
Bạch Vĩ Vi lo bọn họ đã giăng bẫy sẵn ở đấy. “Ha ha, không cần phiền phức như vậy.” Diệp Lâm không để ý mấy chuyện này lắm: “Cho dù là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải xông vào một lần.”
“Nếu không như thế sao bọn họ có thể tôn trọng tôi được?”
So với việc đánh lâu dài, Diệp Lâm vẫn thích tốc. chiến tốc thắng hơn.
'Tốt nhất là ngày mai năm đại gia tộc nên lấy ra hết con át chủ bài, để Diệp Lâm phá giải hết cho xong để bọn họ hoàn toàn phục tùng.
Nếu như là người khác nói những lời này, Bạch Vĩ Vi nhất định sẽ cho kẻ đó là ba hoa khoác lác, dù sao bây giờ năm đại gia tộc rất phát triển, thế lực không thể khinh thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Diệp Lâm vào. đêm qua, Bạch Vi Vi cũng không còn lo lắng nữa.
"Nhân tiện, công ty chúng ta vẫn chưa có tên chính thức." Bạch Vi Vĩ lại gợi ý: "Sau này người cầm quyền chân chính của nhà họ Bạch là anh, cho nên việc đặt tên cho công ty để anh quyết định.”
Tập đoàn Bạch thị đã bị xóa bỏ, thậm chí còn trở thành cái tên cấm ky rất ít ai nhắc tới cho nên Bạch Vi Vi cũng không muốn dùng lại tên công ty cũ.
“Đại bàng theo gió bay lên!” Diệp Lâm suy nghĩ một lát liền nói: “Vậy gọi là Tập đoàn Phong thị đi!”
Nhị sư phụ hy vọng sau khi mình ra tù có thể một cơn gió không bị ràng buộc, bây giờ Diệp Lâm muốn trở thành một cơn cuồng phong để nâng đỡ nhà họ Bạch.
Mà ngày sau, cơn cuồng phong này nhất định sẽ quét sạch mọi thứ!
Chính vào lúc Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đang bàn chuyện công ty thì quản gia đột nhiên tới thông báo nói bên ngoài có hai cô gái trẻ tuổi muốn gặp anh.
Diệp Lâm đứng dậy nhìn xem thì phát hiện người ở bên ngoài là Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã.
“Kỳ lạ... Sao hai người bọn họ lại tìm tới tận đây?”
Diệp Lâm không rõ mục đích tới đây của bọn họ cho. nên chỉ bảo quản gia cảm ơn rồi từ chối tiếp khách.
Lúc này ở bên ngoài biệt thự, Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã bị từ chối.
Trần Thơ Nhã còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi quản gia: “Xin hỏi, chủ nhân mới của căn biệt thự này tên là Diệp Côn Luân à?”
“Không phải.” Quản gia lắc đầu, tuy rằng ngài Diệp cũng họ Diệp, nhưng ông chưa từng nghe tới cái tên Diệp. Côn Luân.
“Haiz.." Trần Thơ Nhã thở dài đầy tiếc nuối: “Xem ra là tớ nhận sai người rồi.”
“Ừm”” Kim Lũ Y cũng gật đầu nói: “Theo như lời cha tớ nói thì chủ nhân mới ở đây có thực lực bất phàm, ít nhất không kém cha nuôi tớ là bao.”
“Nếu ngài Diệp mà cậu từng gặp chính là chủ nhân mới của nơi này, vậy anh ta quá khủng bố rồi!”
“Không riêng về thực lực không thua kém cha nuôi tớ mà y thuật còn lợi hại như vậy à?”
“Loại thiên tài y võ song toàn thế này e chỉ có trong tiểu thuyết hoặc là phim
Trần Thơ Nhã cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, thất vọng không thôi.
“Chúng ta về trước đi.” Kim Lũ Y đỡ bạn thân mình đi từng bước xuống núi.
Đồng thời trong lòng Kim Lũ Y cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối: Cha nuôi bảo mình có thời gian thì lên gặp mặt làm quen vị cao thủ trẻ tuổi này một chút, không ngờ tới lần đầu tiên tới gặp mặt đã bị người ta từ chối.
Kim Lũ Y quay đầu nhìn thoáng qua căn biệt thự nằm giữa sườn núi, cũng không nản lòng.
Dù sao ở gần nhau như vậy, sau này bọn họ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
“Mình cũng muốn nhìn thử, vị hàng xóm bí ẩn ở đây rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Vì thế nên lúc Diệp Lâm bước vào cửa nhà vừa hay bị Trần Thơ Nhã ở dưới chân núi nhìn thấy.
Tuy lúc ấy Diệp Lâm dịch dung, hơn nữa khoảng cách bây giờ còn rất xa thế nhưng bóng dáng của anh vẫn còn in sâu trong ký ức của Trần Thơ Nhã.
Lúc này Diệp Lâm đã về tới biệt thự Vân Thượng Phong Hoa. Qua một ngày cải tạo, từ trong ra ngoài của căn biệt thự này đầu được làm mới.
Trong đại sảnh đèn đuôc sáng trưng, đồ đạc và thiết bị điện đều đầy đủ. Ngay cả quản gia và người hầu cũng đã được đưa đến. So sánh với sự tĩnh lặng vắng vẻ ngày hôm qua đúng là khác nhau một trời một vực.
“Ừm.” Diệp Lâm gật đầu hài lòng, coi như là nhà họ Thôi có lòng.
Chỉ có điều, Diệp Lâm vẫn gọi quản gia tới nói với bọn họ: “Ngày mai các người không cần tới đây.”
“Vâng.” Quản gia vâng dạ một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều, vội quay đi làm việc.
Bọn họ được nhà họ Thôi phái tới, được lệnh phải nghe theo lời Diệp Lâm và Bạch Vi Vi.
Bây giờ Diệp Lâm bảo bọn họ quay về, bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo mà không dám nhiều lời.
“Sao vậy, bọn họ phục vụ không chu đáo à?” Bạch Vi Vi đi tới tò mò hỏi.
“Bọn họ làm rất tốt.” Diệp Lâm đáp: “Nhưng tôi không cần người ngoài bên cạnh.”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi lập tức hiểu được nỗi lo lắng của Diệp Lâm.
Quản gia và người hầu đều là do nhà họ Thôi phái tới, theo bản chất họ vẫn là người nhà họ Thôi.
Đồng sàng còn dị mộng, há chỉ là người lạ?
Cho dù nhà họ Thôi không yêu cầu, bọn họ cũng sẽ lén lút tiết lộ chuyện bên này cho nhà họ Thôi.
“Được, vậy mai bảo bọn họ về hết cũng đồng ý.
” Bạch Vi Vi
Cũng may thay, hai người đã quen với cuộc sống đơn giản từ lâu cho nên cho dù không có người hầu bên cạnh cũng không ảnh hưởng gì.
“Hôm nay thế nào?” Diệp Lâm hỏi thăm chuyện công ty của nhà họ Bạch.
“Tất cả đều ổn!" Bạch Vi Vi cười nói: “May mà có nhà họ Triệu hỗ trợ giúp đỡ, công ty đã dần hoạt động trở lại, có thể mở cửa kinh doanh bất kỳ lúc nào.”
Chỉ trong một ngày, Bạch Vi Vi đã hoàn thành mọi vấn đề liên quan tới việc khởi động lại công ty.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu suất làm việc như thế khiến một người như Diệp Lâm không khỏi cảm thán.
“Vất vả rồi." Diệp Lâm nói.
“Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Bạch Vi Vi nhẹ giọng nói: “Khó khăn thật sự còn đang ở phía sau.”
Tuy nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng so sánh với những chuyện sau này, nguồn vốn và hoạt động trong tương lai của công ty mới là chuyện thật sự đáng lo.
Tất nhiên, nếu công ty của bọn họ chỉ muốn phát triển kiếm lợi nhuận thôi vậy thì có thể kinh doanh bình thường, tự cấp tự túc.
Nhưng bất kể là Diệp Lâm hay Bạch Vi Vi đều muốn khiến nhà họ Bạch trở lại thời kỳ huy hoàng như lúc trước.
Vậy thì bọn họ nhất định phải hướng về trước, mà hướng về phía trước cũng có nghĩa là khó khăn và rắc rối sẽ không ngừng tuôn ra.
“Cô chỉ cần chịu trách nhiệm việc hoạt động của công ty.” Diệp Lâm an ủi cô: “Mấy rắc rối khác cứ giao cho tôi.”
“Chuyện tôi muốn gặp năm đại gia tộc kia đã sắp xếp tới đâu rồi?”
Bạch Vĩ Vi đáp: “Tôi đang muốn nói với anh chuyện này đây.”
“Năm đại gia tộc từng dựa vào nhà họ Bạch tôi lân lượt là Tô, Thôi, Cát, Đàm, Thường đều đã nhận được thông báo rồi.”
“Bọn họ cũng đồng ý gặp và đã sắp xếp ngày mai sẽ gặp chúng ta tại tòa nhà Phú Quý của nhà họ Cát.”
Diệp Lâm cũng gật đầu: “Vậy đi gặp bọn họ đi!”
Trong năm đại gia tộc này, chỉ có nhà họ Thôi và nhà họ Tô là đứng về phía anh.
“Dê vào miệng cọp.” Bạch Vi Vi nói: “Có cần thay đổi địa điểm gặp mặt không? Để phía chúng ta sắp xếp được không?”
Dù sao tòa nhà Phú Quý cũng là địa bàn của nhà họ Cát.
Bạch Vĩ Vi lo bọn họ đã giăng bẫy sẵn ở đấy. “Ha ha, không cần phiền phức như vậy.” Diệp Lâm không để ý mấy chuyện này lắm: “Cho dù là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải xông vào một lần.”
“Nếu không như thế sao bọn họ có thể tôn trọng tôi được?”
So với việc đánh lâu dài, Diệp Lâm vẫn thích tốc. chiến tốc thắng hơn.
'Tốt nhất là ngày mai năm đại gia tộc nên lấy ra hết con át chủ bài, để Diệp Lâm phá giải hết cho xong để bọn họ hoàn toàn phục tùng.
Nếu như là người khác nói những lời này, Bạch Vĩ Vi nhất định sẽ cho kẻ đó là ba hoa khoác lác, dù sao bây giờ năm đại gia tộc rất phát triển, thế lực không thể khinh thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy thực lực của Diệp Lâm vào. đêm qua, Bạch Vi Vi cũng không còn lo lắng nữa.
"Nhân tiện, công ty chúng ta vẫn chưa có tên chính thức." Bạch Vi Vĩ lại gợi ý: "Sau này người cầm quyền chân chính của nhà họ Bạch là anh, cho nên việc đặt tên cho công ty để anh quyết định.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tập đoàn Bạch thị đã bị xóa bỏ, thậm chí còn trở thành cái tên cấm ky rất ít ai nhắc tới cho nên Bạch Vi Vi cũng không muốn dùng lại tên công ty cũ.
“Đại bàng theo gió bay lên!” Diệp Lâm suy nghĩ một lát liền nói: “Vậy gọi là Tập đoàn Phong thị đi!”
Nhị sư phụ hy vọng sau khi mình ra tù có thể một cơn gió không bị ràng buộc, bây giờ Diệp Lâm muốn trở thành một cơn cuồng phong để nâng đỡ nhà họ Bạch.
Mà ngày sau, cơn cuồng phong này nhất định sẽ quét sạch mọi thứ!
Chính vào lúc Diệp Lâm và Bạch Vi Vi đang bàn chuyện công ty thì quản gia đột nhiên tới thông báo nói bên ngoài có hai cô gái trẻ tuổi muốn gặp anh.
Diệp Lâm đứng dậy nhìn xem thì phát hiện người ở bên ngoài là Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã.
“Kỳ lạ... Sao hai người bọn họ lại tìm tới tận đây?”
Diệp Lâm không rõ mục đích tới đây của bọn họ cho. nên chỉ bảo quản gia cảm ơn rồi từ chối tiếp khách.
Lúc này ở bên ngoài biệt thự, Kim Lũ Y và Trần Thơ Nhã bị từ chối.
Trần Thơ Nhã còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi quản gia: “Xin hỏi, chủ nhân mới của căn biệt thự này tên là Diệp Côn Luân à?”
“Không phải.” Quản gia lắc đầu, tuy rằng ngài Diệp cũng họ Diệp, nhưng ông chưa từng nghe tới cái tên Diệp. Côn Luân.
“Haiz.." Trần Thơ Nhã thở dài đầy tiếc nuối: “Xem ra là tớ nhận sai người rồi.”
“Ừm”” Kim Lũ Y cũng gật đầu nói: “Theo như lời cha tớ nói thì chủ nhân mới ở đây có thực lực bất phàm, ít nhất không kém cha nuôi tớ là bao.”
“Nếu ngài Diệp mà cậu từng gặp chính là chủ nhân mới của nơi này, vậy anh ta quá khủng bố rồi!”
“Không riêng về thực lực không thua kém cha nuôi tớ mà y thuật còn lợi hại như vậy à?”
“Loại thiên tài y võ song toàn thế này e chỉ có trong tiểu thuyết hoặc là phim
Trần Thơ Nhã cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, thất vọng không thôi.
“Chúng ta về trước đi.” Kim Lũ Y đỡ bạn thân mình đi từng bước xuống núi.
Đồng thời trong lòng Kim Lũ Y cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối: Cha nuôi bảo mình có thời gian thì lên gặp mặt làm quen vị cao thủ trẻ tuổi này một chút, không ngờ tới lần đầu tiên tới gặp mặt đã bị người ta từ chối.
Kim Lũ Y quay đầu nhìn thoáng qua căn biệt thự nằm giữa sườn núi, cũng không nản lòng.
Dù sao ở gần nhau như vậy, sau này bọn họ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
“Mình cũng muốn nhìn thử, vị hàng xóm bí ẩn ở đây rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro