Cút, Bản Tôn Chỉ Muốn Tránh Xa Ngươi
Nam Thanh Thanh
Mèo Con Màu Xám
2024-07-13 21:14:31
"Mặc dù ta đọc đủ loại văn thơ nhưng cũng chưa từng nghe đến tên hai người này, có lẽ là gã sai vặt kia bịa đặt cũng chẳng biết chừng." Lâm Vũ lắc đầu nói.
Đương nhiên hắn ta không thể nói mình biết hai người này, nếu không bài thơ hôm qua kia sẽ từ nghi ngờ biến thành khẳng định, hơn nữa hắn ta cũng chỉ đọc một câu, những câu thơ còn lại do tên kia bổ sung.
"Vậy thì thật đáng tiếc." Giang Triệt ra vẻ thở dài.
"Hôm qua khi nghe tên hai người này, ta đã muốn tìm gã sai vặt kia nói chuyện, xem có thể chép tay ra không, như thế sẽ sớm được thưởng thức tác phẩm của hai vị thi nhân kia, nhưng ai ngờ đâu gã sai vặt đó lại chết oan chết
uổng, thậm chí cả ta cũng không tìm ra nguyên nhân."
"Ài, gã sai vặt cũng đã chết, cũng không biết cái tập thơ kia có được xuất hiện trước mắt người đời hay không."
"Không được, ta phải đến mấy cửa hàng xung quanh xem, nói không chừng đã xuất bản rồi."
Mặc dù Giang Triệt không tu Nho đạo, nhưng cũng rất thích đọc tập thơ, nhìn bóng lưng sư huynh rời đi, lòng Lâm Vũ chùng xuống.
"Sư huynh thay đổi rồi." Nhược Tư Vi cười cay đắng, sự thực là thế. "Đúng rồi, Tam sư tỷ, sao vừa nãy tỷ lại cản ta tra hỏi."
Đi ra khỏi Ngô gia, không biết trong tay Giang Triệt có thêm một cái quạt xếp. từ bao giờ, nhàn tản bước đi trên đường, Ngô Thần đi bên cạnh tò mò hỏi:
"Ngươi chạy đi đâu đây, hiệu sách ở phía đông, phía nam toàn sạp bán hàng rong, đi tiếp nữa là khu vực bình dân."
"Ai nói ta muốn đến hiệu sách, đi tìm người không được sao?”
Giang Triệt liếc mắt nhìn sau lưng, trả lời qua loa.
Từ khi ra khỏi Ngô gia, hắn đã phát hiện có người luôn âm thầm theo dõi, tuy nói sát ý được giấu rất kỹ, nhưng sao mà giấu được hắn.
Ngô Thần sững sờ, lập tức hiểu ra tên này chỉ kiếm cớ cho qua chuyện với Lâm Vũ: "Vậy ngươi không tìm sách cho Thiền sư tỷ hả?"
Trước đây lão Giang thích đọc sách, nhưng đó là bởi vì Thiền sư tỷ thích đọc, hắn chỉ sưu tầm mà thôi. Mỗi lần sưu tầm được, hắn đều sẽ lọc qua một lượt, xem đâu là sách hay. Bởi vậy nên đệ tử tông môn mới nghĩ tên này thích đọc sách, nhưng thực tế không phải vậy.
"Chỗ nàng ta đã có không ít sách, tìm thêm nhiều như vậy làm gì."
Ngô Thần suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lý. Thiền sư tỷ cũng phải tu luyện, không biết bao nhiêu năm sau nàng ta mới đọc hết được số sách trong tay.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bọn họ cũng đã đi vào phố Nam, tuy nơi này là khu vực bình dân, nhưng không không khác những nơi khác là bao. Nhìn bề ngoài bọn họ ăn mặc khá giản dị, nhưng không hề chắp vá, càng không dơ dáy bẩn thỉu, chỉ nhìn hơi bình thường mà thôi.
Đám đông ồn ào xung quanh khiến Giang Triệt khẽ nhíu mày, hắn không ngờ Lâm Vũ vẫn chưa giúp Cố Hi leo lên ngôi vị Nữ Đế mà nơi này lại phồn hoa như
thế, vẻ mặt ai nấy đều rất vui vẻ.
Hắn âm thầm liếc mắt nhìn sau lưng, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, chúng ta cần ra khỏi thành một chuyến."
"Hả, bạn ngươi không có ở đây sao?”
Trước kia, Ngô Thần chưa tới đây bao giờ, còn đang định cảm nhận mùi khói lửa nơi đây mà sao lại phải đi rồi.
"Không ở đây”
"Lão Giang, ngươi nói muốn tìm bạn, nhưng mà theo ta nhớ, ngươi đã khi nào đến Đại Chu đâu. Bạn ngươi là ai, tuy Ngô gia ta không quá ghê gớm ở đây nhưng giúp ngươi tìm người thì đơn giản."
Trong lúc hai người nói chuyện, có một bà lão chống gậy ở cách đó không xa, tay xách rổ bước đi chậm rãi, thấy hai người Giang Triệt đang đi về phía ngoại thành, Nam Thanh Thanh nghỉ ngờ mình bị phát hiện, tên này muốn tìm nơi giải quyết mình.
Nhưng nàng ta nhớ Giang Triệt mới chỉ Đạo Cung sơ kỳ, nghĩ chắc mình gặp. ảo giác mà thôi.
Đột nhiên, Nam Thanh Thanh phát hiện ánh mắt Giang Triệt dừng lại trên người mình trong chốc lát, việc này khiến nàng ta biết mình đã bị lộ.
Nam Thanh Thanh không hiểu tại sao mình lại bị lộ, nhưng nghĩ đến lệnh của tôn chủ, ánh mắt nàng ta trở nên hiểm độc. Cho dù có phát hiện hay không, người nhục mạ tôn chủ đều phải chết.
Đi ra khỏi Hoàng Thành, Giang Triệt lập tức ngự kiếm đi về phía rừng núi ít người lui tới, còn Ngô Thần đã ngất xỉu sau khi ra khỏi thành, đã được hắn sếp xếp đưa về Ngô gia.
"Tên nhãi này dẫn ta ra khỏi thành, quả nhiên định giải quyết ta thật sao, đúng là ngông cuồng." Nam Thanh Thanh trong lớp ngụy trang bà lão lẩm bẩm một câu, sau đó cười lạnh đuổi theo.
Giang Triệt không chắc mình có thể thắng được kẻ theo dõi, vẫn luôn ở trong thành, cho nên nhất định phải tìm những nơi như bãi tha ma, chỉ có như thế mới có một chút hi vọng sống.
Mà vừa hay cách cửa Nam Thành hướng ra phía ngoài có chỗ bãi tha ma, hắn không rõ lúc này có bao nhiêu tử thi, nhưng nhất định phải đánh cược một
ván.
Ngay sau đó, Giang Triệt đã đến nói, nhận ra linh lực mà cơ thể đã tiêu hao, rồi nhìn ra sau lưng, phát hiện kẻ địch vẫn chưa đuổi theo.
"Đây rõ là không coi ta ra gì, cho rằng ta dễ bị điều khiển hay sao?"
Thực lực người theo dõi mạnh hơn hắn nhiều, nếu như muốn đuổi theo thì chắc chắn bây giờ không thể mất hút như thế này được, tám chín phần mười là coi hắn như chuột, chuẩn bị chơi một trò chơi.
Kẻ thù không phân chia mạnh yếu.
Giang Triệt rất khinh thường kẻ định giết hắn, đợi khi hắn ổn định lại tinh thần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bãi tha ma dưới chân.
Mấy ngàn thi thể và xương khô xếp chồng lên nhau, có một số còn chưa phân hủy hết, dù bây giờ đang là ban ngày, hắn vẫn cảm nhận được hơi lạnh.
Oán khí rất nặng.
Bãi tha ma có khác.
"Ký chủ, chẳng lẽ ngươi lại định tu ma đạo?" Trong không gian hệ thống, tiểu tính linh cảm thấy oán khí và sát khí ngoài kia có thể trực tiếp đưa Giang Triệt lên
Độ Ách Cảnh, bèn vui mừng nói.
Nếu như ký chủ tu luyện ma đạo, tương lai dù có ra sao cũng sẽ đi cùng Lâm Vũ, mà có trợ giúp của hẳn ta, chắc chắn sẽ thay đổi được kết cục ở kiếp trước.
Giang Triệt không quan tâm đến mấy lời nói nhảm của hệ thống, bước đến trung tâm của đống xương khô rồi ngồi xếp bằng. Áo ngoài dính mùi hôi thối của thịt rữa và khí tức khiến người ta buồn nôn nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hắn.
"Vạn vật đều có ngọn nguồn, lấy hữu hình soi vào cánh cửa vô hình, thiên địa bất nhân, thiện ác bất định."
Khi Giang Triệt nhập định, mây gió nổi lên, linh lực oán khí ngưng tụ quẩn quanh lâu năm chỗ xương cốt tụ lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, lên đỉnh đầu dần dần hội tụ thành điểm sáng.
Khi Nam Thanh Thanh chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chợt kinh ngạc.
"Đúng là lời đồn không đáng tin, đệ tử Kiếm Tông lại tu ma đạo từ lúc nào chẳng hay."
"Ngươi đừng đổ oan cho người tốt chứ, đây cũng không phải là ma, mà là quỷ, quỷ hơi kỳ lạ thôi." Giang Triệt phe phẩy quạt xếp trong tay, cười khẽ, lúc này quanh người hắn tỏa ra luồng khí tức khó nói nên lời, vừa giống ma vừa giống tiên, khiến người ta phải sợ hãi mà cúng bái.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, vũ nhục tôn chủ ắt phải chết."
Nam Thanh Thanh cũng không quan tâm sức mạnh đó là gì, nàng ta rút roi dài màu đỏ bên hông ra, vụt mạnh về phía Giang Triệt. Thấy vậy, Giang Triệt cũng phản đòn mà lùi lại nửa bước, vỗ tay thành tiếng.
Roi da lập tức khựng lại giữa không trung, trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Thanh Thanh, một bộ xương khô xuất hiện, bộ xương không có gì bất thường, thậm chí không hề có suy nghĩ, nhưng trên người lại tản ra hơi thở kỳ dị khiến Nam Thanh Thanh phải nhanh chóng thu roi và trở nên cảnh giác.
"Ma vật Phá Vọng trung kỳ?”
"Ha ha ha, Nam cô nương, ngươi cứ từ từ thưởng thức đi."
Lúc này, Giang Triệt lùi về sau trăm mét, toàn bộ khí tức trên người đã biến mất, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại nở nụ cười trêu tức.
Vốn đang tưởng là kẻ địch nào đó, nhưng hóa ra là nữ nhân này, không cần phải trừ khử.
Vẻ mặt Nam Thanh Thanh trở nên khó coi, bây giờ nàng ta mới đột phá đến Phá Vọng sơ kỳ mà thôi, vốn dĩ không thể giải quyết được ma vật trước mắt trong
thời gian ngắn, thậm chí còn có thể bại dưới tay ma vật này.
Nàng ta tập trung ý chí, nhìn bộ xương đang tấn công tới, bèn vung roi dài, cả giận nói:
"Ngươi cấm chạy, đợi ta giết xong ma vật này sẽ đến lượt ngươi."
"Ài, tuổi ngươi còn trẻ mà sao đầu óc lại tệ thế nhỉ." Giang Triệt cười khẽ, quay người toan bỏ đi.
"Nghĩ gì mà đứng lại, tưởng ta ngu chắc."
Giờ phút này Giang Triệt hận mình không thể có tám cái chân để mau mau chạy khỏi đây.
Nữ nhân này ở đây, chắc chắn nữ nhân xấu xa Mị Tiên nhan kia cũng đang gần đây. Mặc dù không biết bây giờ thực lực nàng ấy như thế nào, nhưng ít nhất
cũng là Sinh Tử Cảnh, nàng ấy mà đến thì mình muốn đi cũng không được.
Vừa nghĩ tới những lời hôm qua nói, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hận không thể tát cho mình mấy cái.
Khoác lác gì chứ.
Thực lực của bộ xương không yếu, tuy không có vũ khí nhưng dường như nó có sức mạnh vô hạn, Nam Thanh Thanh cũng không làm gì được, chỉ có thể vừa tấn công vừa tìm kiếm điểm yếu của nó.
Ngay sau đó, nàng ta chú ý đến một chiếc xương sườn ở ngực bộ xương, chiếc xương kia không có gì khác với những cái khác, nhưng mỗi lần nàng ta cảm thấy bộ xương sắp tiêu hao hết sức mạnh thì toàn thân nó đều được một luồng sức mạnh kỳ lạ bao phủ lấy, mà dường như chiếc xương sườn kia chính là trái tim phân phát sức mạnh.
Cho dù có phải hay không, Nam Thanh Thanh vẫn quyết định lùi lại nửa bước, linh lực trong cơ thể từ đan điền chuyển vào Phá Hồn Tiên, bắt đầu đòn tấn công toàn lực.
'Tuy sức mạnh của bộ xương mạnh hơn nàng ta, nhưng nó không có kinh nghiệm thực chiến, vốn dĩ không biết bảo vệ nơi quan trọng. Nam Thanh Thanh dựa theo tính linh hoạt của roi da, tay phải nàng ta ngăn cản đòn đánh của bộ
xương, đồng thời quấn roi da quanh chiếc xương kia, dùng sức siết chặt.
Ngay khi xương sườn bị gãy, bộ xương kêu lên đau đớn, sức mạnh kỳ lạ chui ra từ cơ thể nó.
Nhìn kẻ địch đã tan thành bột mịn, rồi nhìn về phía Giang Triệt„ Nam Thanh Thanh tức tối dậm chân.
'Tên khốn này chạy thật rồi. Giống lời đồn chỗ nào chứ.
Không chỉ tu ma đạo mà còn sợ chết.
Đương nhiên hắn ta không thể nói mình biết hai người này, nếu không bài thơ hôm qua kia sẽ từ nghi ngờ biến thành khẳng định, hơn nữa hắn ta cũng chỉ đọc một câu, những câu thơ còn lại do tên kia bổ sung.
"Vậy thì thật đáng tiếc." Giang Triệt ra vẻ thở dài.
"Hôm qua khi nghe tên hai người này, ta đã muốn tìm gã sai vặt kia nói chuyện, xem có thể chép tay ra không, như thế sẽ sớm được thưởng thức tác phẩm của hai vị thi nhân kia, nhưng ai ngờ đâu gã sai vặt đó lại chết oan chết
uổng, thậm chí cả ta cũng không tìm ra nguyên nhân."
"Ài, gã sai vặt cũng đã chết, cũng không biết cái tập thơ kia có được xuất hiện trước mắt người đời hay không."
"Không được, ta phải đến mấy cửa hàng xung quanh xem, nói không chừng đã xuất bản rồi."
Mặc dù Giang Triệt không tu Nho đạo, nhưng cũng rất thích đọc tập thơ, nhìn bóng lưng sư huynh rời đi, lòng Lâm Vũ chùng xuống.
"Sư huynh thay đổi rồi." Nhược Tư Vi cười cay đắng, sự thực là thế. "Đúng rồi, Tam sư tỷ, sao vừa nãy tỷ lại cản ta tra hỏi."
Đi ra khỏi Ngô gia, không biết trong tay Giang Triệt có thêm một cái quạt xếp. từ bao giờ, nhàn tản bước đi trên đường, Ngô Thần đi bên cạnh tò mò hỏi:
"Ngươi chạy đi đâu đây, hiệu sách ở phía đông, phía nam toàn sạp bán hàng rong, đi tiếp nữa là khu vực bình dân."
"Ai nói ta muốn đến hiệu sách, đi tìm người không được sao?”
Giang Triệt liếc mắt nhìn sau lưng, trả lời qua loa.
Từ khi ra khỏi Ngô gia, hắn đã phát hiện có người luôn âm thầm theo dõi, tuy nói sát ý được giấu rất kỹ, nhưng sao mà giấu được hắn.
Ngô Thần sững sờ, lập tức hiểu ra tên này chỉ kiếm cớ cho qua chuyện với Lâm Vũ: "Vậy ngươi không tìm sách cho Thiền sư tỷ hả?"
Trước đây lão Giang thích đọc sách, nhưng đó là bởi vì Thiền sư tỷ thích đọc, hắn chỉ sưu tầm mà thôi. Mỗi lần sưu tầm được, hắn đều sẽ lọc qua một lượt, xem đâu là sách hay. Bởi vậy nên đệ tử tông môn mới nghĩ tên này thích đọc sách, nhưng thực tế không phải vậy.
"Chỗ nàng ta đã có không ít sách, tìm thêm nhiều như vậy làm gì."
Ngô Thần suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy có lý. Thiền sư tỷ cũng phải tu luyện, không biết bao nhiêu năm sau nàng ta mới đọc hết được số sách trong tay.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bọn họ cũng đã đi vào phố Nam, tuy nơi này là khu vực bình dân, nhưng không không khác những nơi khác là bao. Nhìn bề ngoài bọn họ ăn mặc khá giản dị, nhưng không hề chắp vá, càng không dơ dáy bẩn thỉu, chỉ nhìn hơi bình thường mà thôi.
Đám đông ồn ào xung quanh khiến Giang Triệt khẽ nhíu mày, hắn không ngờ Lâm Vũ vẫn chưa giúp Cố Hi leo lên ngôi vị Nữ Đế mà nơi này lại phồn hoa như
thế, vẻ mặt ai nấy đều rất vui vẻ.
Hắn âm thầm liếc mắt nhìn sau lưng, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, chúng ta cần ra khỏi thành một chuyến."
"Hả, bạn ngươi không có ở đây sao?”
Trước kia, Ngô Thần chưa tới đây bao giờ, còn đang định cảm nhận mùi khói lửa nơi đây mà sao lại phải đi rồi.
"Không ở đây”
"Lão Giang, ngươi nói muốn tìm bạn, nhưng mà theo ta nhớ, ngươi đã khi nào đến Đại Chu đâu. Bạn ngươi là ai, tuy Ngô gia ta không quá ghê gớm ở đây nhưng giúp ngươi tìm người thì đơn giản."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc hai người nói chuyện, có một bà lão chống gậy ở cách đó không xa, tay xách rổ bước đi chậm rãi, thấy hai người Giang Triệt đang đi về phía ngoại thành, Nam Thanh Thanh nghỉ ngờ mình bị phát hiện, tên này muốn tìm nơi giải quyết mình.
Nhưng nàng ta nhớ Giang Triệt mới chỉ Đạo Cung sơ kỳ, nghĩ chắc mình gặp. ảo giác mà thôi.
Đột nhiên, Nam Thanh Thanh phát hiện ánh mắt Giang Triệt dừng lại trên người mình trong chốc lát, việc này khiến nàng ta biết mình đã bị lộ.
Nam Thanh Thanh không hiểu tại sao mình lại bị lộ, nhưng nghĩ đến lệnh của tôn chủ, ánh mắt nàng ta trở nên hiểm độc. Cho dù có phát hiện hay không, người nhục mạ tôn chủ đều phải chết.
Đi ra khỏi Hoàng Thành, Giang Triệt lập tức ngự kiếm đi về phía rừng núi ít người lui tới, còn Ngô Thần đã ngất xỉu sau khi ra khỏi thành, đã được hắn sếp xếp đưa về Ngô gia.
"Tên nhãi này dẫn ta ra khỏi thành, quả nhiên định giải quyết ta thật sao, đúng là ngông cuồng." Nam Thanh Thanh trong lớp ngụy trang bà lão lẩm bẩm một câu, sau đó cười lạnh đuổi theo.
Giang Triệt không chắc mình có thể thắng được kẻ theo dõi, vẫn luôn ở trong thành, cho nên nhất định phải tìm những nơi như bãi tha ma, chỉ có như thế mới có một chút hi vọng sống.
Mà vừa hay cách cửa Nam Thành hướng ra phía ngoài có chỗ bãi tha ma, hắn không rõ lúc này có bao nhiêu tử thi, nhưng nhất định phải đánh cược một
ván.
Ngay sau đó, Giang Triệt đã đến nói, nhận ra linh lực mà cơ thể đã tiêu hao, rồi nhìn ra sau lưng, phát hiện kẻ địch vẫn chưa đuổi theo.
"Đây rõ là không coi ta ra gì, cho rằng ta dễ bị điều khiển hay sao?"
Thực lực người theo dõi mạnh hơn hắn nhiều, nếu như muốn đuổi theo thì chắc chắn bây giờ không thể mất hút như thế này được, tám chín phần mười là coi hắn như chuột, chuẩn bị chơi một trò chơi.
Kẻ thù không phân chia mạnh yếu.
Giang Triệt rất khinh thường kẻ định giết hắn, đợi khi hắn ổn định lại tinh thần, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bãi tha ma dưới chân.
Mấy ngàn thi thể và xương khô xếp chồng lên nhau, có một số còn chưa phân hủy hết, dù bây giờ đang là ban ngày, hắn vẫn cảm nhận được hơi lạnh.
Oán khí rất nặng.
Bãi tha ma có khác.
"Ký chủ, chẳng lẽ ngươi lại định tu ma đạo?" Trong không gian hệ thống, tiểu tính linh cảm thấy oán khí và sát khí ngoài kia có thể trực tiếp đưa Giang Triệt lên
Độ Ách Cảnh, bèn vui mừng nói.
Nếu như ký chủ tu luyện ma đạo, tương lai dù có ra sao cũng sẽ đi cùng Lâm Vũ, mà có trợ giúp của hẳn ta, chắc chắn sẽ thay đổi được kết cục ở kiếp trước.
Giang Triệt không quan tâm đến mấy lời nói nhảm của hệ thống, bước đến trung tâm của đống xương khô rồi ngồi xếp bằng. Áo ngoài dính mùi hôi thối của thịt rữa và khí tức khiến người ta buồn nôn nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hắn.
"Vạn vật đều có ngọn nguồn, lấy hữu hình soi vào cánh cửa vô hình, thiên địa bất nhân, thiện ác bất định."
Khi Giang Triệt nhập định, mây gió nổi lên, linh lực oán khí ngưng tụ quẩn quanh lâu năm chỗ xương cốt tụ lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, lên đỉnh đầu dần dần hội tụ thành điểm sáng.
Khi Nam Thanh Thanh chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt chợt kinh ngạc.
"Đúng là lời đồn không đáng tin, đệ tử Kiếm Tông lại tu ma đạo từ lúc nào chẳng hay."
"Ngươi đừng đổ oan cho người tốt chứ, đây cũng không phải là ma, mà là quỷ, quỷ hơi kỳ lạ thôi." Giang Triệt phe phẩy quạt xếp trong tay, cười khẽ, lúc này quanh người hắn tỏa ra luồng khí tức khó nói nên lời, vừa giống ma vừa giống tiên, khiến người ta phải sợ hãi mà cúng bái.
"Chẳng cần biết ngươi là ai, vũ nhục tôn chủ ắt phải chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Thanh Thanh cũng không quan tâm sức mạnh đó là gì, nàng ta rút roi dài màu đỏ bên hông ra, vụt mạnh về phía Giang Triệt. Thấy vậy, Giang Triệt cũng phản đòn mà lùi lại nửa bước, vỗ tay thành tiếng.
Roi da lập tức khựng lại giữa không trung, trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Thanh Thanh, một bộ xương khô xuất hiện, bộ xương không có gì bất thường, thậm chí không hề có suy nghĩ, nhưng trên người lại tản ra hơi thở kỳ dị khiến Nam Thanh Thanh phải nhanh chóng thu roi và trở nên cảnh giác.
"Ma vật Phá Vọng trung kỳ?”
"Ha ha ha, Nam cô nương, ngươi cứ từ từ thưởng thức đi."
Lúc này, Giang Triệt lùi về sau trăm mét, toàn bộ khí tức trên người đã biến mất, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng khóe miệng lại nở nụ cười trêu tức.
Vốn đang tưởng là kẻ địch nào đó, nhưng hóa ra là nữ nhân này, không cần phải trừ khử.
Vẻ mặt Nam Thanh Thanh trở nên khó coi, bây giờ nàng ta mới đột phá đến Phá Vọng sơ kỳ mà thôi, vốn dĩ không thể giải quyết được ma vật trước mắt trong
thời gian ngắn, thậm chí còn có thể bại dưới tay ma vật này.
Nàng ta tập trung ý chí, nhìn bộ xương đang tấn công tới, bèn vung roi dài, cả giận nói:
"Ngươi cấm chạy, đợi ta giết xong ma vật này sẽ đến lượt ngươi."
"Ài, tuổi ngươi còn trẻ mà sao đầu óc lại tệ thế nhỉ." Giang Triệt cười khẽ, quay người toan bỏ đi.
"Nghĩ gì mà đứng lại, tưởng ta ngu chắc."
Giờ phút này Giang Triệt hận mình không thể có tám cái chân để mau mau chạy khỏi đây.
Nữ nhân này ở đây, chắc chắn nữ nhân xấu xa Mị Tiên nhan kia cũng đang gần đây. Mặc dù không biết bây giờ thực lực nàng ấy như thế nào, nhưng ít nhất
cũng là Sinh Tử Cảnh, nàng ấy mà đến thì mình muốn đi cũng không được.
Vừa nghĩ tới những lời hôm qua nói, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hận không thể tát cho mình mấy cái.
Khoác lác gì chứ.
Thực lực của bộ xương không yếu, tuy không có vũ khí nhưng dường như nó có sức mạnh vô hạn, Nam Thanh Thanh cũng không làm gì được, chỉ có thể vừa tấn công vừa tìm kiếm điểm yếu của nó.
Ngay sau đó, nàng ta chú ý đến một chiếc xương sườn ở ngực bộ xương, chiếc xương kia không có gì khác với những cái khác, nhưng mỗi lần nàng ta cảm thấy bộ xương sắp tiêu hao hết sức mạnh thì toàn thân nó đều được một luồng sức mạnh kỳ lạ bao phủ lấy, mà dường như chiếc xương sườn kia chính là trái tim phân phát sức mạnh.
Cho dù có phải hay không, Nam Thanh Thanh vẫn quyết định lùi lại nửa bước, linh lực trong cơ thể từ đan điền chuyển vào Phá Hồn Tiên, bắt đầu đòn tấn công toàn lực.
'Tuy sức mạnh của bộ xương mạnh hơn nàng ta, nhưng nó không có kinh nghiệm thực chiến, vốn dĩ không biết bảo vệ nơi quan trọng. Nam Thanh Thanh dựa theo tính linh hoạt của roi da, tay phải nàng ta ngăn cản đòn đánh của bộ
xương, đồng thời quấn roi da quanh chiếc xương kia, dùng sức siết chặt.
Ngay khi xương sườn bị gãy, bộ xương kêu lên đau đớn, sức mạnh kỳ lạ chui ra từ cơ thể nó.
Nhìn kẻ địch đã tan thành bột mịn, rồi nhìn về phía Giang Triệt„ Nam Thanh Thanh tức tối dậm chân.
'Tên khốn này chạy thật rồi. Giống lời đồn chỗ nào chứ.
Không chỉ tu ma đạo mà còn sợ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro