Chương 8
Maxwell
2024-07-03 13:50:12
Hoắc Vân Dung bị Bạch Hổ liếm tỉnh dậy, lúc nàng tỉnh dậy thì thấy mình vẫn đang nằm ở cửa động, sắc trời đã tối hoàn toàn. Trong núi gió thổi phần phật như thể lát nữa là trời sẽ đổ mưa to. Có vẻ Bạch Hổ sợ nàng bị lạnh nên nửa thân mình ghé sát người nàng. Cơ thể nó vừa nóng vừa nặng đè lên nàng làm nàng chảy mồ hôi.
Hoắc Vân Dung bị đè tới mức khó thở, đưa tay sờ đầu con hổ đang ghé bên cạnh mình, khẽ nói: “Tiểu Bạch, đứng dậy đi. Ta tỉnh rồi, mình vào trong động đi thôi.”
Bạch Hổ thấy giọng của nàng thì ngẩng đầu. Ánh mắt lộ ra vẻ hân hoan. Nó nhấc mình ra khỏi người nàng rồi nằm sang một bên. Hoắc Vân Dung hiểu ý mà cưỡi lên người nó để nó cõng vào trong động.
Trong động tối tới mức duỗi tay không nhìn rõ năm ngón. Bạch Hổ vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối. Nó cứ thể cõng Hoặc Vân Dung đến chỗ đống cỏ khô trong động mà không hề bị vướng bất cứ trở ngại nào. Nó cẩn thận thả nàng xuống rồi ngậm lấy quả dại to đùng đưa đến bên miệng Hoắc Vân Dung.
Trong đếm tối, Hoắc Vân Dung nhận lấy đồ ăn do Bạch Hổ mang tới. Nàng ăn xong thì cơ thể đã có chút sức lực, lần mò tìm được đá đánh lửa trên mặt đất, nàng đánh lửa xong thì cuối cùng trong động cũng có chút ánh sáng.
Lúc nàng đang định kiếm gì đó để ăn thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong động. Lòng nàng khẽ rung động. Nàng cúi đầu nhìn về phía Bạch Hổ ở bên cạnh: "Ngươi bị thương đấy à?"
Bạch Hổ đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy nàng hỏi như thế thì đứng dậy, đi vòng qua bên kia của nàng, ngậm lấy cái gì đó trên mặt đất rồi để xuống trước mặt nàng như hiến vật quý.
Mùi màu tươi thoang thoảng trở nên rõ ràng hơn hẳn. Hoắc Vân Dung thấy ngờ ngợ, thế là nàng nương theo ánh lửa le lói cẩn thận quan sát, hóa ra là một con thỏ hoang!
Không thể trách nàng quá đa nghi được, vì từ khi nàng rơi xuống sơn cốc tới nay thì thức ăn mỗi ngày mà Bạch Hổ tìm cho nàng toàn mấy thứ hoa dại cỏ dại, linh chi thảo dược linh tinh. Bình thường nàng du đãng trong sơn cốc nhưng chưa từng thấy bóng con thỏ nào chạy qua chứ đừng nói tới cả con thỏ, hươu hay nai cũng chưa thấy bao giờ. Nàng còn tưởng là đám thú hoang trong sơn cốc này đã bị Bạch Hổ chén sạch rồi.
Nàng nhận lấy con thỏ, phát hiện cổ nó đã bị cắn đứt, lông thú đã đẫm máu tươi, chết thẳng cẳng luôn rồi. Nàng ngước lên nhìn Bạch Hổ. Qua ánh lửa bập bùng, nàng chỉ thấy miệng Bạch Hổ lấm lem toàn máu với máu, trông đáng sợ vô cùng. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại run sợ.
Tay nàng buông lỏng, xác con thỏ rơi cái "bịch" xuống dưới đất. Bạch Hổ nhìn nàng một lúc, có vẻ đang suy nghĩ gì đấy. Lát sau nó đi tới một góc của hang động, nằm sấp xuống ngủ chứ không thèm tới gần nàng nữa.
Tuy Bạch Hổ không nói được nhưng Hoắc Vân Dung vẫn có thể cảm nhận được chút mất mát cùng đau lòng của nó, trong lòng thấy vô cùng hối hận. Tiểu Bạch tốt với nàng như thế thì tại sao nàng lại sợ nó cơ chứ?
Hoắc Vân Dung nhìn Bạch Hổ, trong lòng vô cùng băn khoăn. Nàng nói: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Bạch. Tụi mình ăn thịt thỏ đi."
Bạch Hổ không hề phản ứng lại, như thể nó đã ngủ rồi vậy.
Hoắc Vân Dung sơ chế con thỏ rồi gác bên đống lửa để nướng. Nàng đi tới chỗ Bạch Hổ, ngồi xổm xuống cạnh bên nó nhỏ giọng hỏi: "Ngươi giận ta à?"
Bạch Hổ thờ ơ, không thèm phản ứng như cũ.
Hoắc Vân Dung biết là nó chưa ngủ, cũng không quan tâm xem nó có hiểu mình nói gì hay không. Nàng ôm lấy cổ nó, khẽ nói xin lỗi như thể nó là con người có thể hiểu được cảm tình mà thủ thỉ: "Xin lỗi Tiểu Bạch nhé. Ta biết là ngươi đối xử với ta rất tốt. Ta không hề có ý làm ngươi đau lòng như thế. Ta ở trong sơn cốc này đã hai tháng rồi không hề thấy bóng người nào, cũng chẳng biết làm thế nào mới có thể ra khỏi đây được. Chỉ có mỗi mình ngươi ở đây với ta. Nếu như ngươi cũng không thèm để ý tới ta nữa thì bây giờ ta nên làm cái gì đây..."
Càng nói nàng lại càng thấy đau lòng, nghĩ tới chuyện không biết bao giờ mình mới được về nhà, phụ thân mẫu thân lo lắng cho nàng đến nhường nào thì không nhịn được mà ghé vào Bạch Hổ mà thút thít.
Cuối cùng thì Bạch Hổ cũng phản ứng lại, nó vùi đầu vào cổ Hoắc Vân Dung, vươn lưỡi liếm lên mặt nàng vô cùng thân mật.
Hoắc Vân Dung bị đè tới mức khó thở, đưa tay sờ đầu con hổ đang ghé bên cạnh mình, khẽ nói: “Tiểu Bạch, đứng dậy đi. Ta tỉnh rồi, mình vào trong động đi thôi.”
Bạch Hổ thấy giọng của nàng thì ngẩng đầu. Ánh mắt lộ ra vẻ hân hoan. Nó nhấc mình ra khỏi người nàng rồi nằm sang một bên. Hoắc Vân Dung hiểu ý mà cưỡi lên người nó để nó cõng vào trong động.
Trong động tối tới mức duỗi tay không nhìn rõ năm ngón. Bạch Hổ vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối. Nó cứ thể cõng Hoặc Vân Dung đến chỗ đống cỏ khô trong động mà không hề bị vướng bất cứ trở ngại nào. Nó cẩn thận thả nàng xuống rồi ngậm lấy quả dại to đùng đưa đến bên miệng Hoắc Vân Dung.
Trong đếm tối, Hoắc Vân Dung nhận lấy đồ ăn do Bạch Hổ mang tới. Nàng ăn xong thì cơ thể đã có chút sức lực, lần mò tìm được đá đánh lửa trên mặt đất, nàng đánh lửa xong thì cuối cùng trong động cũng có chút ánh sáng.
Lúc nàng đang định kiếm gì đó để ăn thì đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong động. Lòng nàng khẽ rung động. Nàng cúi đầu nhìn về phía Bạch Hổ ở bên cạnh: "Ngươi bị thương đấy à?"
Bạch Hổ đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy nàng hỏi như thế thì đứng dậy, đi vòng qua bên kia của nàng, ngậm lấy cái gì đó trên mặt đất rồi để xuống trước mặt nàng như hiến vật quý.
Mùi màu tươi thoang thoảng trở nên rõ ràng hơn hẳn. Hoắc Vân Dung thấy ngờ ngợ, thế là nàng nương theo ánh lửa le lói cẩn thận quan sát, hóa ra là một con thỏ hoang!
Không thể trách nàng quá đa nghi được, vì từ khi nàng rơi xuống sơn cốc tới nay thì thức ăn mỗi ngày mà Bạch Hổ tìm cho nàng toàn mấy thứ hoa dại cỏ dại, linh chi thảo dược linh tinh. Bình thường nàng du đãng trong sơn cốc nhưng chưa từng thấy bóng con thỏ nào chạy qua chứ đừng nói tới cả con thỏ, hươu hay nai cũng chưa thấy bao giờ. Nàng còn tưởng là đám thú hoang trong sơn cốc này đã bị Bạch Hổ chén sạch rồi.
Nàng nhận lấy con thỏ, phát hiện cổ nó đã bị cắn đứt, lông thú đã đẫm máu tươi, chết thẳng cẳng luôn rồi. Nàng ngước lên nhìn Bạch Hổ. Qua ánh lửa bập bùng, nàng chỉ thấy miệng Bạch Hổ lấm lem toàn máu với máu, trông đáng sợ vô cùng. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại run sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay nàng buông lỏng, xác con thỏ rơi cái "bịch" xuống dưới đất. Bạch Hổ nhìn nàng một lúc, có vẻ đang suy nghĩ gì đấy. Lát sau nó đi tới một góc của hang động, nằm sấp xuống ngủ chứ không thèm tới gần nàng nữa.
Tuy Bạch Hổ không nói được nhưng Hoắc Vân Dung vẫn có thể cảm nhận được chút mất mát cùng đau lòng của nó, trong lòng thấy vô cùng hối hận. Tiểu Bạch tốt với nàng như thế thì tại sao nàng lại sợ nó cơ chứ?
Hoắc Vân Dung nhìn Bạch Hổ, trong lòng vô cùng băn khoăn. Nàng nói: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Bạch. Tụi mình ăn thịt thỏ đi."
Bạch Hổ không hề phản ứng lại, như thể nó đã ngủ rồi vậy.
Hoắc Vân Dung sơ chế con thỏ rồi gác bên đống lửa để nướng. Nàng đi tới chỗ Bạch Hổ, ngồi xổm xuống cạnh bên nó nhỏ giọng hỏi: "Ngươi giận ta à?"
Bạch Hổ thờ ơ, không thèm phản ứng như cũ.
Hoắc Vân Dung biết là nó chưa ngủ, cũng không quan tâm xem nó có hiểu mình nói gì hay không. Nàng ôm lấy cổ nó, khẽ nói xin lỗi như thể nó là con người có thể hiểu được cảm tình mà thủ thỉ: "Xin lỗi Tiểu Bạch nhé. Ta biết là ngươi đối xử với ta rất tốt. Ta không hề có ý làm ngươi đau lòng như thế. Ta ở trong sơn cốc này đã hai tháng rồi không hề thấy bóng người nào, cũng chẳng biết làm thế nào mới có thể ra khỏi đây được. Chỉ có mỗi mình ngươi ở đây với ta. Nếu như ngươi cũng không thèm để ý tới ta nữa thì bây giờ ta nên làm cái gì đây..."
Càng nói nàng lại càng thấy đau lòng, nghĩ tới chuyện không biết bao giờ mình mới được về nhà, phụ thân mẫu thân lo lắng cho nàng đến nhường nào thì không nhịn được mà ghé vào Bạch Hổ mà thút thít.
Cuối cùng thì Bạch Hổ cũng phản ứng lại, nó vùi đầu vào cổ Hoắc Vân Dung, vươn lưỡi liếm lên mặt nàng vô cùng thân mật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro