Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo
Chương 13
2024-09-16 08:35:36
Thải Nhi không lui ra mà cẩn trọng ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay ta khuyên nhủ: "Vương Thượng đã tốn bao tâm sức mới cứu được phu nhân, phu nhân nhất định phải bảo trọng thân thể!"
"Chàng ấy khổ sở biết bao!" Ta quay sang nhìn Thải Nhi, nước mắt lăn dài trên má.
Hắn từng nói lúc đầu cũng nghi ngờ ta cứu hắn là có mục đích khác, nhưng hắn vẫn không tiếc lấy m.á.u đầu tim để cứu sống ta.
Chỉ vì từ năm sáu tuổi, không còn ai che chở cho hắn nữa.
Người viết cuốn sách này tại sao lại viết hắn thành kẻ phản diện?
Hắn có điểm nào giống kẻ phản diện chứ?
"Vương Thượng đã có phu nhân rồi." Thải Nhi cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, dịu dàng an ủi, "Từ khi phu nhân đến, Vương Thượng dường như đã thay đổi hoàn toàn."
Phải, ta đã đến rồi.
Ta lấy lại tinh thần, tiếp tục nghiên cứu cuốn sách y học cổ.
Chắc chắn còn có cách khác ta có thể dùng.
Ta còn chưa hiểu thấu sách y học cổ, thì đã nhận được tin Tiêu Chương mất tích.
"Bệnh cũ của Vương Thượng tái phát, trong trận chiến không địch nổi tướng quân nước Ngô, phải rút lui dưới sự bảo vệ của quân hộ vệ, nhưng bị quân Tần mai phục phía sau tập kích, đến nay vẫn bặt vô âm tín." Một tiểu binh quỳ trước mặt ta báo tin.
Người hắn bê bết máu, đủ thấy để đưa được tin này ra ngoài gian nan biết nhường nào.
Cuốn sách y học trên tay ta rơi cái "bộp" xuống đất.
Ta đã nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng không ngờ hắn lại mất tích.
Sau khi sai người đưa tiểu binh đến chỗ thái y, ta bắt đầu thu xếp hành lý.
Thải Nhi đi theo sau ta, lo lắng sốt vó. "Phu nhân, người làm gì vậy?"
Ta không quay đầu lại nhìn nàng: "Ta phải đi tìm chàng ấy, ta nhất định sẽ tìm được chàng ấy."
Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy mình phải đi.
Trong lòng có dự cảm rằng nếu ta không đi, Tiêu Chương sẽ không sống nổi.
Nói xong ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng: "Thải Nhi, ngươi có đi cùng ta không?"
Chuyến đi này chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm, vốn dĩ ta không muốn mang Thải Nhi theo.
Nhưng nơi đây ngoại trừ hoàng cung của nước Sở, thì ta không quen biết ai cả, sợ là chưa tìm được Tiêu Chương thì bản thân đã mất mạng rồi.
Thải Nhi ngẩn người, gật đầu thật mạnh: "Phu nhân đi đâu thì nô tỳ đi đó."
Lúc sắp rời cung, ta suy nghĩ một chút, quyết định mang theo vị thái y có mẹ già con thơ kia.
Vị thái y đó thấy Thải Nhi gọi cả Hà Nhi đi cùng, rất sảng khoái đồng ý đi theo ta.
Binh lính nói rằng họ bị phục kích ở vùng Hằng Sơn, vậy chúng ta hãy đi Hằng Sơn trước.
Một người mang thai như ta, mang theo hai tiểu cung nữ và một thái y, cứ thế lên đường tìm chồng.
Những tình tiết mà ta từng nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết, giờ lại xảy ra với chính mình.
Tiếc là ta không phải nữ chính, Diêm Vương cũng chẳng ban cho ta chút năng lực đặc biệt nào.
Con đường này chắc chắn sẽ không bằng phẳng.
Chúng ta vừa rời cung chưa được bao lâu, thì tiền bạc đã bị kẻ gian lấy sạch.
Không biết đến đây tiểu thuyết sẽ viết thế nào, dù sao chúng ta cũng quay lại hoàng cung một chuyến, mang theo tiền bạc rồi đi đường khác.
Nếu không phải sau đó chúng ta lại gặp phải bọn sơn tặc, thì có lẽ ta sẽ mãi mãi không biết Tiêu Chương đã bí mật để lại cho ta đội Ảnh Vệ tinh nhuệ nhất của hắn.
Ảnh Vệ chỉ xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm, xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay, rồi lại biến mất không một dấu vết.
Ta ngồi trong ngôi miếu đổ nát bốn bề gió lùa, nhìn ngọn lửa lay động theo gió mà nghĩ: Nếu Tiêu Chương mang theo đội Ảnh Vệ này, liệu hắn có bị phục kích không, liệu hắn có mất tích không.
Binh lính nói Tiêu Chương có bệnh cũ, chắc chắn là nói đến vết thương chưa lành từ lần đại chiến trước, khi hắn lấy m.á.u đầu tim cho ta.
Những ngày qua, ta luôn tự hỏi, phải chăng vì ngày hôm đó ta xuyên không đến đỡ cho Tiêu Chương một đòn, nên đã định sẵn hắn phải c.h.ế.t vì ta.
"Vương Thượng là người tốt, trời cao ắt sẽ phù hộ, Phu nhân đừng quá lo lắng." Thải Nhi luôn an ủi ta như vậy.
Nhưng nàng không biết gì cả.
Nàng không biết tất cả mọi người đều là nhân vật trong sách, không biết mỗi nhân vật đều có số phận của riêng mình.
Không biết Tiêu Chương có phải đã được định sẵn là phải c.h.ế.t hay không.
Nhưng ta không phải là nhân vật trong sách.
Nếu ta có thể cứu Tiêu Chương một lần, nhất định có thể cứu hắn vô số lần nữa.
Chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng đến được vùng Hằng Sơn, vốn định nghỉ ngơi một chút rồi mới vào núi.
Không ngờ lại gặp phải một đội quân của nước Ngô.
"Ba tiểu thư xinh đẹp, lão tử đã lâu không gặp nữ nhi rồi." Tên đại hán cầm đầu nhìn chúng ta, nuốt nước miếng.
Nói trong lòng ta không sợ hãi là giả, nhưng nghĩ đến có Ảnh Vệ nên cũng yên tâm phần nào.
Đại hán bước về phía chúng ta vài bước, Ảnh Vệ không biết từ hướng nào xuất hiện, chắn trước mặt chúng ta.
Ảnh Vệ là tinh anh do Tiêu Chương huấn luyện, lấy một địch hai không thành vấn đề.
Nhưng quân địch đông, thủ lĩnh Ảnh Vệ trong lúc giao đấu không thể không quay đầu bảo chúng ta mau chạy đi.
Chúng ta cùng nhau chạy trốn vào Hằng Sơn.
"Chàng ấy khổ sở biết bao!" Ta quay sang nhìn Thải Nhi, nước mắt lăn dài trên má.
Hắn từng nói lúc đầu cũng nghi ngờ ta cứu hắn là có mục đích khác, nhưng hắn vẫn không tiếc lấy m.á.u đầu tim để cứu sống ta.
Chỉ vì từ năm sáu tuổi, không còn ai che chở cho hắn nữa.
Người viết cuốn sách này tại sao lại viết hắn thành kẻ phản diện?
Hắn có điểm nào giống kẻ phản diện chứ?
"Vương Thượng đã có phu nhân rồi." Thải Nhi cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, dịu dàng an ủi, "Từ khi phu nhân đến, Vương Thượng dường như đã thay đổi hoàn toàn."
Phải, ta đã đến rồi.
Ta lấy lại tinh thần, tiếp tục nghiên cứu cuốn sách y học cổ.
Chắc chắn còn có cách khác ta có thể dùng.
Ta còn chưa hiểu thấu sách y học cổ, thì đã nhận được tin Tiêu Chương mất tích.
"Bệnh cũ của Vương Thượng tái phát, trong trận chiến không địch nổi tướng quân nước Ngô, phải rút lui dưới sự bảo vệ của quân hộ vệ, nhưng bị quân Tần mai phục phía sau tập kích, đến nay vẫn bặt vô âm tín." Một tiểu binh quỳ trước mặt ta báo tin.
Người hắn bê bết máu, đủ thấy để đưa được tin này ra ngoài gian nan biết nhường nào.
Cuốn sách y học trên tay ta rơi cái "bộp" xuống đất.
Ta đã nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng không ngờ hắn lại mất tích.
Sau khi sai người đưa tiểu binh đến chỗ thái y, ta bắt đầu thu xếp hành lý.
Thải Nhi đi theo sau ta, lo lắng sốt vó. "Phu nhân, người làm gì vậy?"
Ta không quay đầu lại nhìn nàng: "Ta phải đi tìm chàng ấy, ta nhất định sẽ tìm được chàng ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy mình phải đi.
Trong lòng có dự cảm rằng nếu ta không đi, Tiêu Chương sẽ không sống nổi.
Nói xong ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn nàng: "Thải Nhi, ngươi có đi cùng ta không?"
Chuyến đi này chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm, vốn dĩ ta không muốn mang Thải Nhi theo.
Nhưng nơi đây ngoại trừ hoàng cung của nước Sở, thì ta không quen biết ai cả, sợ là chưa tìm được Tiêu Chương thì bản thân đã mất mạng rồi.
Thải Nhi ngẩn người, gật đầu thật mạnh: "Phu nhân đi đâu thì nô tỳ đi đó."
Lúc sắp rời cung, ta suy nghĩ một chút, quyết định mang theo vị thái y có mẹ già con thơ kia.
Vị thái y đó thấy Thải Nhi gọi cả Hà Nhi đi cùng, rất sảng khoái đồng ý đi theo ta.
Binh lính nói rằng họ bị phục kích ở vùng Hằng Sơn, vậy chúng ta hãy đi Hằng Sơn trước.
Một người mang thai như ta, mang theo hai tiểu cung nữ và một thái y, cứ thế lên đường tìm chồng.
Những tình tiết mà ta từng nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết, giờ lại xảy ra với chính mình.
Tiếc là ta không phải nữ chính, Diêm Vương cũng chẳng ban cho ta chút năng lực đặc biệt nào.
Con đường này chắc chắn sẽ không bằng phẳng.
Chúng ta vừa rời cung chưa được bao lâu, thì tiền bạc đã bị kẻ gian lấy sạch.
Không biết đến đây tiểu thuyết sẽ viết thế nào, dù sao chúng ta cũng quay lại hoàng cung một chuyến, mang theo tiền bạc rồi đi đường khác.
Nếu không phải sau đó chúng ta lại gặp phải bọn sơn tặc, thì có lẽ ta sẽ mãi mãi không biết Tiêu Chương đã bí mật để lại cho ta đội Ảnh Vệ tinh nhuệ nhất của hắn.
Ảnh Vệ chỉ xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm, xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay, rồi lại biến mất không một dấu vết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta ngồi trong ngôi miếu đổ nát bốn bề gió lùa, nhìn ngọn lửa lay động theo gió mà nghĩ: Nếu Tiêu Chương mang theo đội Ảnh Vệ này, liệu hắn có bị phục kích không, liệu hắn có mất tích không.
Binh lính nói Tiêu Chương có bệnh cũ, chắc chắn là nói đến vết thương chưa lành từ lần đại chiến trước, khi hắn lấy m.á.u đầu tim cho ta.
Những ngày qua, ta luôn tự hỏi, phải chăng vì ngày hôm đó ta xuyên không đến đỡ cho Tiêu Chương một đòn, nên đã định sẵn hắn phải c.h.ế.t vì ta.
"Vương Thượng là người tốt, trời cao ắt sẽ phù hộ, Phu nhân đừng quá lo lắng." Thải Nhi luôn an ủi ta như vậy.
Nhưng nàng không biết gì cả.
Nàng không biết tất cả mọi người đều là nhân vật trong sách, không biết mỗi nhân vật đều có số phận của riêng mình.
Không biết Tiêu Chương có phải đã được định sẵn là phải c.h.ế.t hay không.
Nhưng ta không phải là nhân vật trong sách.
Nếu ta có thể cứu Tiêu Chương một lần, nhất định có thể cứu hắn vô số lần nữa.
Chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng đến được vùng Hằng Sơn, vốn định nghỉ ngơi một chút rồi mới vào núi.
Không ngờ lại gặp phải một đội quân của nước Ngô.
"Ba tiểu thư xinh đẹp, lão tử đã lâu không gặp nữ nhi rồi." Tên đại hán cầm đầu nhìn chúng ta, nuốt nước miếng.
Nói trong lòng ta không sợ hãi là giả, nhưng nghĩ đến có Ảnh Vệ nên cũng yên tâm phần nào.
Đại hán bước về phía chúng ta vài bước, Ảnh Vệ không biết từ hướng nào xuất hiện, chắn trước mặt chúng ta.
Ảnh Vệ là tinh anh do Tiêu Chương huấn luyện, lấy một địch hai không thành vấn đề.
Nhưng quân địch đông, thủ lĩnh Ảnh Vệ trong lúc giao đấu không thể không quay đầu bảo chúng ta mau chạy đi.
Chúng ta cùng nhau chạy trốn vào Hằng Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro