Cứu Phản Diện Rồi Bị Hắn Bám Theo
Chương 16
2024-09-16 08:35:36
Tháng thứ năm đến nơi này, cuối cùng ta cũng được gặp nam nữ chính trong truyền thuyết.
Ta ngồi bên cạnh Tiêu Chương, cùng nhau thiết yến chiêu đãi sứ giả hai nước Ngô, Tần.
"Đây là phu nhân của trẫm" Tiêu Chương giới thiệu ta với mọi người như vậy.
Cách đây không lâu, hắn nói muốn lập ta làm Vương hậu, nhưng ta đã từ chối.
Ta nói với hắn rằng, ở quê hương ta, một người nam nhân chỉ có thể có một người vợ, và họ đều gọi vợ mình là phu nhân.
Ta nguyện ý làm phu nhân của hắn.
Từ đó về sau, hắn luôn gọi ta là: "A Ý phu nhân."
Có chút đáng yêu.
Mọi người hướng ta hành lễ: "Kính chúc Phu nhân vạn phúc."
Ta mỉm cười nhìn xuống, thấy nữ chính ngồi bên cạnh nam chính cũng đang nhìn về phía ta.
Nàng phong thái hiên ngang, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin, độc lập.
Thấy ta nhìn nàng, nàng không hề né tránh, mà còn mỉm cười với ta.
Quả nhiên không hổ danh là nữ chính.
Sau yến tiệc, nữ chính ngồi trên cái cây ở hậu hoa viên gọi ta lại.
“Cung đình ngọc dịch tửu."
Ta buột miệng nói: "Một trăm tám mươi đồng một chén."
Ta trợn to mắt nhìn nàng, nàng với vẻ mặt "quả nhiên là thế" đung đưa chân trên cây.
"Cuốn tiểu thuyết này ta đã đọc qua, kết cục không phải như vậy, cho nên ta liền nghĩ nhất định có người tiến vào, trở thành biến số." Nữ chính cười khẽ cúi người nhìn ta, "Không ngờ lại là phu nhân của Tiêu Chương."
"Nửa năm trước, khi ta gặp hắn, giữa hai hàng lông mày hắn đều là sát khí không tan, khi giao đấu với Lăng Tiêu chiêu nào cũng tàn nhẫn, giống như một lòng muốn chết." Nàng từ cành cây bên cạnh hái một chiếc lá, "Không quá nửa năm, hắn hiện tại nhìn giống như một tân lang vừa cưới được người trong lòng, ngươi thật sự lợi hại."
Ta ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, mỉm cười đón nhận lời khen của nàng: "Chúng ta cũng như nhau cả thôi."
"Lăng tướng quân luôn bảo vệ và che chở cho ngươi, hắn cũng là một người tốt."
"Đương nhiên rồi, chúng ta xem như là đồng hương, vậy cùng cho nhau biết tên nhé." Nàng nhảy xuống từ trên cây, "Ta tên là Nam Du."
"Ta tên là Hạ Tri Ý."
Không biết từ đâu mà nàng lôi ra hai vò rượu, nói muốn kể cho ta nghe câu chuyện nàng đến thế giới này.
Tửu lượng của chúng ta đều không tốt lắm, mới uống được nửa vò đã ôm lấy vò rượu mà khóc.
"Ta còn thảm hơn ngươi hu hu hu, ta chưa từng xem cuốn tiểu thuyết này, mỗi ngày đều sợ mình sẽ chết." Ta vừa khóc vừa vỗ vai nàng, "Còn oan gia ngõ hẹp ngủ với phản diện một giấc nữa chứ."
Nàng đưa tay ôm lấy ta, khóc thành một đoàn.
Cuối cùng là Tiêu Chương và Lăng Tiêu cùng nhau chạy đến, Tiêu Chương ôm ta, Lăng Tiêu vác nàng rời đi mới kết thúc cuộc nhậu này.
Ta được Tiêu Chương ôm về tẩm cung, hắn đặt ta lên giường, động tác nhẹ nhàng như thể ta là một con búp bê sứ có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Hắn sợ ta biến mất đến mức nào mới có thể như vậy chứ.
Ta nâng mặt hắn lên, hôn thật mạnh lên môi hắn: "Tiêu Chương, chàng yên tâm, ta sẽ cùng chàng sống trọn đời."
Ánh mắt Tiêu Chương càng thêm sâu thẳm.
"Được."
Đây là lần thứ hai ta và Tiêu Chương làm chuyện này kể từ khi ở bên nhau.
Lần trước là vì xuân dược.
Lần này là vì tình yêu.
Chúng ta không kiềm chế được, hoang đường một đêm.
Lần nữa được thái y chẩn đoán có thai là vào tuyết đầu mùa năm nay.
Sau khi nghe thái y nói vậy, ta vui mừng khôn xiết, muốn mau chóng báo tin này cho Tiêu Chương, nhưng lại gặp hắn trên đường, hắn vì lo lắng cho ta mà đã trở về sớm.
"Chúng ta có con rồi." Cùng với câu nói này, tuyết lớn cũng bắt đầu rơi.
Tiêu Chương vội vàng cởi áo choàng trên người mình, trùm kín ta lại, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, dường như trên thế gian này không còn chuyện gì khiến hắn mãn nguyện hơn nữa.
"Tuyết rơi rồi! Ta chưa từng thấy tuyết lớn như vậy." Ta thò đầu ra khỏi áo choàng, cảm nhận cái lạnh của tuyết, mắt sáng rực kéo Tiêu Chương đi về phía trước, "Chàng có biết không? Có người nói chỉ cần hai người cùng nhau đi trong tuyết, là có thể cùng nhau đi đến bạc đầu."
Khi nhìn thấy câu nói này trên mạng, ta cảm thấy thật sự lãng mạn c.h.ế.t đi được, đáng tiếc ta là người miền Nam chính gốc, chưa từng thấy tuyết lớn.
Nhưng Tiêu Chương hiển nhiên không phải là một người lãng mạn.
Hắn lại kéo áo choàng lên trùm đầu ta lại, bế ngang ta lên.
"Chúng ta nhất định sẽ đi đến bạc đầu, nhưng nàng không thể bị lạnh."
(Hết)
Ta ngồi bên cạnh Tiêu Chương, cùng nhau thiết yến chiêu đãi sứ giả hai nước Ngô, Tần.
"Đây là phu nhân của trẫm" Tiêu Chương giới thiệu ta với mọi người như vậy.
Cách đây không lâu, hắn nói muốn lập ta làm Vương hậu, nhưng ta đã từ chối.
Ta nói với hắn rằng, ở quê hương ta, một người nam nhân chỉ có thể có một người vợ, và họ đều gọi vợ mình là phu nhân.
Ta nguyện ý làm phu nhân của hắn.
Từ đó về sau, hắn luôn gọi ta là: "A Ý phu nhân."
Có chút đáng yêu.
Mọi người hướng ta hành lễ: "Kính chúc Phu nhân vạn phúc."
Ta mỉm cười nhìn xuống, thấy nữ chính ngồi bên cạnh nam chính cũng đang nhìn về phía ta.
Nàng phong thái hiên ngang, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin, độc lập.
Thấy ta nhìn nàng, nàng không hề né tránh, mà còn mỉm cười với ta.
Quả nhiên không hổ danh là nữ chính.
Sau yến tiệc, nữ chính ngồi trên cái cây ở hậu hoa viên gọi ta lại.
“Cung đình ngọc dịch tửu."
Ta buột miệng nói: "Một trăm tám mươi đồng một chén."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta trợn to mắt nhìn nàng, nàng với vẻ mặt "quả nhiên là thế" đung đưa chân trên cây.
"Cuốn tiểu thuyết này ta đã đọc qua, kết cục không phải như vậy, cho nên ta liền nghĩ nhất định có người tiến vào, trở thành biến số." Nữ chính cười khẽ cúi người nhìn ta, "Không ngờ lại là phu nhân của Tiêu Chương."
"Nửa năm trước, khi ta gặp hắn, giữa hai hàng lông mày hắn đều là sát khí không tan, khi giao đấu với Lăng Tiêu chiêu nào cũng tàn nhẫn, giống như một lòng muốn chết." Nàng từ cành cây bên cạnh hái một chiếc lá, "Không quá nửa năm, hắn hiện tại nhìn giống như một tân lang vừa cưới được người trong lòng, ngươi thật sự lợi hại."
Ta ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, mỉm cười đón nhận lời khen của nàng: "Chúng ta cũng như nhau cả thôi."
"Lăng tướng quân luôn bảo vệ và che chở cho ngươi, hắn cũng là một người tốt."
"Đương nhiên rồi, chúng ta xem như là đồng hương, vậy cùng cho nhau biết tên nhé." Nàng nhảy xuống từ trên cây, "Ta tên là Nam Du."
"Ta tên là Hạ Tri Ý."
Không biết từ đâu mà nàng lôi ra hai vò rượu, nói muốn kể cho ta nghe câu chuyện nàng đến thế giới này.
Tửu lượng của chúng ta đều không tốt lắm, mới uống được nửa vò đã ôm lấy vò rượu mà khóc.
"Ta còn thảm hơn ngươi hu hu hu, ta chưa từng xem cuốn tiểu thuyết này, mỗi ngày đều sợ mình sẽ chết." Ta vừa khóc vừa vỗ vai nàng, "Còn oan gia ngõ hẹp ngủ với phản diện một giấc nữa chứ."
Nàng đưa tay ôm lấy ta, khóc thành một đoàn.
Cuối cùng là Tiêu Chương và Lăng Tiêu cùng nhau chạy đến, Tiêu Chương ôm ta, Lăng Tiêu vác nàng rời đi mới kết thúc cuộc nhậu này.
Ta được Tiêu Chương ôm về tẩm cung, hắn đặt ta lên giường, động tác nhẹ nhàng như thể ta là một con búp bê sứ có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Hắn sợ ta biến mất đến mức nào mới có thể như vậy chứ.
Ta nâng mặt hắn lên, hôn thật mạnh lên môi hắn: "Tiêu Chương, chàng yên tâm, ta sẽ cùng chàng sống trọn đời."
Ánh mắt Tiêu Chương càng thêm sâu thẳm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được."
Đây là lần thứ hai ta và Tiêu Chương làm chuyện này kể từ khi ở bên nhau.
Lần trước là vì xuân dược.
Lần này là vì tình yêu.
Chúng ta không kiềm chế được, hoang đường một đêm.
Lần nữa được thái y chẩn đoán có thai là vào tuyết đầu mùa năm nay.
Sau khi nghe thái y nói vậy, ta vui mừng khôn xiết, muốn mau chóng báo tin này cho Tiêu Chương, nhưng lại gặp hắn trên đường, hắn vì lo lắng cho ta mà đã trở về sớm.
"Chúng ta có con rồi." Cùng với câu nói này, tuyết lớn cũng bắt đầu rơi.
Tiêu Chương vội vàng cởi áo choàng trên người mình, trùm kín ta lại, trong mắt hắn tràn đầy ý cười, dường như trên thế gian này không còn chuyện gì khiến hắn mãn nguyện hơn nữa.
"Tuyết rơi rồi! Ta chưa từng thấy tuyết lớn như vậy." Ta thò đầu ra khỏi áo choàng, cảm nhận cái lạnh của tuyết, mắt sáng rực kéo Tiêu Chương đi về phía trước, "Chàng có biết không? Có người nói chỉ cần hai người cùng nhau đi trong tuyết, là có thể cùng nhau đi đến bạc đầu."
Khi nhìn thấy câu nói này trên mạng, ta cảm thấy thật sự lãng mạn c.h.ế.t đi được, đáng tiếc ta là người miền Nam chính gốc, chưa từng thấy tuyết lớn.
Nhưng Tiêu Chương hiển nhiên không phải là một người lãng mạn.
Hắn lại kéo áo choàng lên trùm đầu ta lại, bế ngang ta lên.
"Chúng ta nhất định sẽ đi đến bạc đầu, nhưng nàng không thể bị lạnh."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro