Áo trắng khủng...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Giống như hắn vừa nói, giữ lại hai phần lực lượng, chẳng khác nào là để lại cho mình một dư địa để làm dịu.
Nếu kẻ địch và mình lực lượng ngang nhau, hoặc là mạnh hơn, hai phần dư lực này chính là bảo đảm cho sinh mệnh.
Long Trần gật đầu, hắn dung hợp ký ứccủa Đan Đế, sao lại không biết đạo lý này, chỉ có điều, hắn không quen phương thức chiến đấu như vậy.
Chiến đấu, nên thẳng tiến không lùi, cứ nghĩ làm thế nào để giữ mạng, sao có thể kích phát tiềm năng của mình?
Cơ thể người giống như một bảo khố, một bảo khố vô cùng vô tận, về phần mỗi người có thể mở được bao nhiêu, vậy phải xem hắn có đủ ác với bản thân hay không, ác này bao gồm cả chính diện đối mặt với tử vong.
Long Trần không phải không biết đạo lý này, nhưng hắn có dã tâm lớn hơn, khi nhìn thấy thần rừng mở cửa không gian, khiến Long Trần nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, tâm của hắn cũng bay xa hơn.
Hắn phải khiến bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên đủ cường đại, mới có thể đảm bảo mình có thể sống có tôn nghiêm, mới có thể theo đuổi thứ mình muốn.
- Lâm trận mới mài gươm, vô nghĩa.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hai người bọn Long Trần, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ cao cao tại thượng, giống như đế vương nhìn xuống, tràn ngập khinh thường.
- Giết ngươi là đủ rồi.
Long Trần đứng thẳng dậy, kiếm bản to chỉ vào nam tử áo trắng, sinh ra một cỗ chiến ý ngập trời, hắn biết, nam tử áo trắng này vô cùng khủng bố, là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp phải cho tới hiện tại.
Có điều đối thủ càng cường đại, Long Trần ngược lại càng bình tĩnh, hắn không thể không cảm tạ những quyết chiến sinh tử lúc trước đã trải qua.
Nếu không trong chiến đấu, một khi sợ hãi, chiến lực sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ sợ một thân chiến lực ngay cả tám phần cũng không phát huy được, chỉ có thể bị người ta giết chết một cách vô tình.
Nhìn Long Trần ở trước mặt kẻ địch cường đại như vậy vẫn chiến ý không giảm, không hề bởi vì lực lượng của đối phương mà dao động lòng tin của mình.
Trong ánh mắt Long Thiên Khiếu hiện lên một tia vui mừng, trong lòng cũng tràn ngập áy náy và tiếc nuối, không cùng trưởng thành với hài tử, là điều đáng tiếc lớn nhất trong lòng hắn.
- Con kiến mà thôi, cũng dám nói ẩu nói tả? Tiểu tử Chưa trải sự đời, hôm nay để ngươi nhìn thấy, cái gì gọi là chênh lệch chân chính.
Ầm.
Nam tử áo trắng nói xong, một cỗ khí tức khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ, lực lượng cuồng bạo thổi quét bốn phương tám hướng, phụ tử Long Trần ở trong đó giống như bị núi lớn đè ép, không ngờ hít thở cũng khó khăn.
- Linh áp cường đại quá.
Trong lòng Long Trần chấn động, đây là hiệu quả sau khi phóng thích linh khí, tạo thành nghiền ép đối với không gian chung quanh.
Điều này cũng có nghĩa là linh khí của nam tử áo trắng đã được áp súc đến mức cao nhất, nếu muốn so sánh thì là linh khí của người khác lỏng lẻo giống như bùng đất, mà linh khí của hắn thì rắn chắc giống như nham thạch.
Có điều khiến Long Trần khiếp sợ nhất là khí tức của nam tử áo trắng, rõ ràng là cảnh giới Dịch Cân cảnh hậu kỳ mà thôi.
Nhưng đều là Dịch Cân cảnh, bất luận là Anh Hầu hay là Hạ U Vũ, ở trước mặt khí tức hùng hậu đó của hắn, căn bản đều không tính là gì.
- Cho rằng mình kích sát được mấy nhân vật bất nhập thì mình thật sự có thể khiêu chiến vượt cấp à? Hôm nay để ngươi thấy, hàng rào cấp bậc không phải là những con kiến như ngươi có thể tưởng tượng.
Nam tử áo trắng cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm vừa ra, kiếm khí ngút trời, khí động núi sông, chém xuống phụ tử Long Trần.
Long Trần biết, hiện tại mới là quyết chiến chân chính, không còn dám giữ lại, hai tay nâng kiếm, đột nhiên trên kiếm bản to có diễm bốc lên.
Kiếm bản to va chạm với trường kiếm của nam tử áo trắng, thanh âm kim thiết vang lên, vang vọng trong không trung, Long Trần cảm thấy ngũ tạng chấn động, cả người bay ngược ra ngoài.
Có điều trước khi bay ra, Long Trần nhìn thấy Đan Diễm bám trên trường kiếm của mình đã ùa thẳng tới nam tử áo trắng.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng, nam tử áo trắng cũng sẽ giống như giống như Hạ U Vũ, cũng bị liệt hỏa đốt người, thảm hại không thể tả, khóe miệng nam tử áo trắng lại hiện lên một nụ cười lạnh, tay trái duỗi ra, một quầng sáng trong suốt hiện lên trước người hắn, giống như một thuẫn bài, chặn lại đạo Đan Diễm có thể hòa tan sắt thép đó.
- Hả?
Long Trần biến sắc, sự cường đại của nam tử áo trắng vượt xa suy đoán của hắn, mà sự nắm giữ của hắn đối với linh khí lại khủng bố như vậy.
Hắn biết đây một loại pháp môn tu hành đặc biệt, đây là nội tình của đệ tử tông môn à? Thủ đoạn cao minh quá.
So sánh với nam tử áo trắng, chiến kỹ, công pháp Long Trần nắm giữ thật sự quá thô lậu.
Vù.
Một kích của Long Trần vừa xong, trong thiên không hiện lên ba đạo đao ảnh, ba đạo đao ảnh dài tới mấy trượng, ở không trung hợp ba làm một, một cỗ sát ý vô cùng sắc bén lan ra.
- Tam Ảnh Đoạn Hồn Đao.
- Nghe đồn đó là một chiêu mạnh nhất của Long Thiên Khiếu, giống như chưa nghe nói có ai có thể tiếp được một đao này của hắn.
- Không biết có thể chiến thắng hay không.
Các bách tính đế đô trốn ở xa xa quan khán, bởi vì cự ly quá xa, không nhìn được rõ, một số người tu vi khá cao nhìn thấy chiêu này, không khỏi lẩm bẩm.
Đại sự náo động Phượng Minh như vậy, không thể ngăn cản được người khác vây xem, mà Tứ hoàng tử không chỉ không ngăn cản, còn cố ý giành ra một chỗ để bách tính vây xem, hắn muốn mượn cơ hội này, chấn nhiếp mọi người.
Những bách tính đế đô này nhìn thấy toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối, Phượng Minh Đế Quốc vũ phong cường sinh, sùng bái cường giả.
Hiện giờ thấy phụ tử Long Trần ở trong thế yếu cực độ, cường thế nghịch phản, đặc biệt là Long Trần, quả thực giống như thiên thần hạ phàm, chém liền mấy vị cường giả Dịch Cân cảnh, trong đó còn bao gồm cả người đứng đầu một quốc gia, đây là uy phong cỡ nào.
Không ít người hy vọng phụ tử Long Trần có thể giành được thắng lợi cuối cùng, có anh hùng như vậy để thống trị đế quốc, sẽ chỉ khiến đế quốc cường đại hơn.
Nhìn một đao của Long Thiên Khiếu chém xuống, vẻ trào phúng trên mặt nam tử áo trắng không giảm:
- Ta ghét nhất là con kiến giương nanh múa vuốt với ta.
Trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
Vù.
Trường kiếm phát ra một tiếng nổ vang, quang mang chói mắt bắn thẳng đến thiên không, giống như muốn làm mù mắt mọi người, nhanh như tia chớp chém xuống Long Thiên Khiếu.
Nếu kẻ địch và mình lực lượng ngang nhau, hoặc là mạnh hơn, hai phần dư lực này chính là bảo đảm cho sinh mệnh.
Long Trần gật đầu, hắn dung hợp ký ứccủa Đan Đế, sao lại không biết đạo lý này, chỉ có điều, hắn không quen phương thức chiến đấu như vậy.
Chiến đấu, nên thẳng tiến không lùi, cứ nghĩ làm thế nào để giữ mạng, sao có thể kích phát tiềm năng của mình?
Cơ thể người giống như một bảo khố, một bảo khố vô cùng vô tận, về phần mỗi người có thể mở được bao nhiêu, vậy phải xem hắn có đủ ác với bản thân hay không, ác này bao gồm cả chính diện đối mặt với tử vong.
Long Trần không phải không biết đạo lý này, nhưng hắn có dã tâm lớn hơn, khi nhìn thấy thần rừng mở cửa không gian, khiến Long Trần nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, tâm của hắn cũng bay xa hơn.
Hắn phải khiến bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên đủ cường đại, mới có thể đảm bảo mình có thể sống có tôn nghiêm, mới có thể theo đuổi thứ mình muốn.
- Lâm trận mới mài gươm, vô nghĩa.
Nam tử áo trắng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hai người bọn Long Trần, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ cao cao tại thượng, giống như đế vương nhìn xuống, tràn ngập khinh thường.
- Giết ngươi là đủ rồi.
Long Trần đứng thẳng dậy, kiếm bản to chỉ vào nam tử áo trắng, sinh ra một cỗ chiến ý ngập trời, hắn biết, nam tử áo trắng này vô cùng khủng bố, là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp phải cho tới hiện tại.
Có điều đối thủ càng cường đại, Long Trần ngược lại càng bình tĩnh, hắn không thể không cảm tạ những quyết chiến sinh tử lúc trước đã trải qua.
Nếu không trong chiến đấu, một khi sợ hãi, chiến lực sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ sợ một thân chiến lực ngay cả tám phần cũng không phát huy được, chỉ có thể bị người ta giết chết một cách vô tình.
Nhìn Long Trần ở trước mặt kẻ địch cường đại như vậy vẫn chiến ý không giảm, không hề bởi vì lực lượng của đối phương mà dao động lòng tin của mình.
Trong ánh mắt Long Thiên Khiếu hiện lên một tia vui mừng, trong lòng cũng tràn ngập áy náy và tiếc nuối, không cùng trưởng thành với hài tử, là điều đáng tiếc lớn nhất trong lòng hắn.
- Con kiến mà thôi, cũng dám nói ẩu nói tả? Tiểu tử Chưa trải sự đời, hôm nay để ngươi nhìn thấy, cái gì gọi là chênh lệch chân chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ầm.
Nam tử áo trắng nói xong, một cỗ khí tức khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ, lực lượng cuồng bạo thổi quét bốn phương tám hướng, phụ tử Long Trần ở trong đó giống như bị núi lớn đè ép, không ngờ hít thở cũng khó khăn.
- Linh áp cường đại quá.
Trong lòng Long Trần chấn động, đây là hiệu quả sau khi phóng thích linh khí, tạo thành nghiền ép đối với không gian chung quanh.
Điều này cũng có nghĩa là linh khí của nam tử áo trắng đã được áp súc đến mức cao nhất, nếu muốn so sánh thì là linh khí của người khác lỏng lẻo giống như bùng đất, mà linh khí của hắn thì rắn chắc giống như nham thạch.
Có điều khiến Long Trần khiếp sợ nhất là khí tức của nam tử áo trắng, rõ ràng là cảnh giới Dịch Cân cảnh hậu kỳ mà thôi.
Nhưng đều là Dịch Cân cảnh, bất luận là Anh Hầu hay là Hạ U Vũ, ở trước mặt khí tức hùng hậu đó của hắn, căn bản đều không tính là gì.
- Cho rằng mình kích sát được mấy nhân vật bất nhập thì mình thật sự có thể khiêu chiến vượt cấp à? Hôm nay để ngươi thấy, hàng rào cấp bậc không phải là những con kiến như ngươi có thể tưởng tượng.
Nam tử áo trắng cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm vừa ra, kiếm khí ngút trời, khí động núi sông, chém xuống phụ tử Long Trần.
Long Trần biết, hiện tại mới là quyết chiến chân chính, không còn dám giữ lại, hai tay nâng kiếm, đột nhiên trên kiếm bản to có diễm bốc lên.
Kiếm bản to va chạm với trường kiếm của nam tử áo trắng, thanh âm kim thiết vang lên, vang vọng trong không trung, Long Trần cảm thấy ngũ tạng chấn động, cả người bay ngược ra ngoài.
Có điều trước khi bay ra, Long Trần nhìn thấy Đan Diễm bám trên trường kiếm của mình đã ùa thẳng tới nam tử áo trắng.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng, nam tử áo trắng cũng sẽ giống như giống như Hạ U Vũ, cũng bị liệt hỏa đốt người, thảm hại không thể tả, khóe miệng nam tử áo trắng lại hiện lên một nụ cười lạnh, tay trái duỗi ra, một quầng sáng trong suốt hiện lên trước người hắn, giống như một thuẫn bài, chặn lại đạo Đan Diễm có thể hòa tan sắt thép đó.
- Hả?
Long Trần biến sắc, sự cường đại của nam tử áo trắng vượt xa suy đoán của hắn, mà sự nắm giữ của hắn đối với linh khí lại khủng bố như vậy.
Hắn biết đây một loại pháp môn tu hành đặc biệt, đây là nội tình của đệ tử tông môn à? Thủ đoạn cao minh quá.
So sánh với nam tử áo trắng, chiến kỹ, công pháp Long Trần nắm giữ thật sự quá thô lậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vù.
Một kích của Long Trần vừa xong, trong thiên không hiện lên ba đạo đao ảnh, ba đạo đao ảnh dài tới mấy trượng, ở không trung hợp ba làm một, một cỗ sát ý vô cùng sắc bén lan ra.
- Tam Ảnh Đoạn Hồn Đao.
- Nghe đồn đó là một chiêu mạnh nhất của Long Thiên Khiếu, giống như chưa nghe nói có ai có thể tiếp được một đao này của hắn.
- Không biết có thể chiến thắng hay không.
Các bách tính đế đô trốn ở xa xa quan khán, bởi vì cự ly quá xa, không nhìn được rõ, một số người tu vi khá cao nhìn thấy chiêu này, không khỏi lẩm bẩm.
Đại sự náo động Phượng Minh như vậy, không thể ngăn cản được người khác vây xem, mà Tứ hoàng tử không chỉ không ngăn cản, còn cố ý giành ra một chỗ để bách tính vây xem, hắn muốn mượn cơ hội này, chấn nhiếp mọi người.
Những bách tính đế đô này nhìn thấy toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối, Phượng Minh Đế Quốc vũ phong cường sinh, sùng bái cường giả.
Hiện giờ thấy phụ tử Long Trần ở trong thế yếu cực độ, cường thế nghịch phản, đặc biệt là Long Trần, quả thực giống như thiên thần hạ phàm, chém liền mấy vị cường giả Dịch Cân cảnh, trong đó còn bao gồm cả người đứng đầu một quốc gia, đây là uy phong cỡ nào.
Không ít người hy vọng phụ tử Long Trần có thể giành được thắng lợi cuối cùng, có anh hùng như vậy để thống trị đế quốc, sẽ chỉ khiến đế quốc cường đại hơn.
Nhìn một đao của Long Thiên Khiếu chém xuống, vẻ trào phúng trên mặt nam tử áo trắng không giảm:
- Ta ghét nhất là con kiến giương nanh múa vuốt với ta.
Trường kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.
Vù.
Trường kiếm phát ra một tiếng nổ vang, quang mang chói mắt bắn thẳng đến thiên không, giống như muốn làm mù mắt mọi người, nhanh như tia chớp chém xuống Long Thiên Khiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro