Bễ nghễ quần hù...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
- Long Trần.
Nhìn thấy thân ảnh đó, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động mãnh liệt, Long Trần không ngờ lại chạy tới vào thời khắc mấu chốt.
Vốn Sở Dao đã nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh mà mình ngày đêm nhung nhớ, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nước mắt cũng không thể kìm nén, lập tức tuôn rơi.
- Xin lỗi ta tới chậm.
Long Trần ôm Sở Dao, vỗ nhẹ lưng ngọc của nàng ta:
- Yên tâm đi, tất cả đã có ta.
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến, các binh lính vốn đang bao vây người Long gia đột nhiên phát ra tiếng hét hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, một con cự lang trắng ngần xuất hiện trước người bọn họ, há to miệng, phun ra một đạo phong nhận.
Phong nhận đó giống như một ánh trăng xoay tròn, vừa rời khỏi miệng Tiểu Tuyết, lập tức biến to, chém về phía trước một cách vô tình.
Phập phập phập phập. . .
Phong nhận khủng bố giống như thần binh tuyệt thế chém qua rơm rạ, chiến sĩ trên một đường dài mấy chục trượng, toàn bộ bị chém thành thịt nát, huyết khí ngút trời.
- Tiểu Tuyết giỏi lắm, cứ tận tình giết cho ta.
Long Trần kêu to một tiếng, hắn đã tràn ngập sát ý đối với những binh lính đang vây công người nhà mình này, bất kể bọn họ có phải thân bất do kỷ hay không, hắn tuyệt đối đều không thể tha thứ cho người làm thương tổn thân nhân của hắn.
Nếu vừa rồi hắn đến chậm một bước, Sở Dao và mẫu thân chắc chắn đã phải chết, đó mới là chuyện hắn sợ nhất, cho nên hắn sẽ không lưu tình.
Gừ.
Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng, lại một đạo phong nhận bay ra, ở trước người nó lập tức bị đánh ra một khoảng trống, những chiến sĩ đó đã bao giờ nhìn thấy ma thú khủng bố như vậy đâu, trong nhất thời sợ tới hồn phi phách tán, đều lui về phía sau.
Hai kích của Tiểu Tuyết lập tức giảm bớt áp lực cho mọi người, hai vị cường giả Long Thiên Khiếu mang đến được chia xẻ áp lực, cùng đám người Thạch Phong một lần nữa khởi động vòng phòng ngự.
- Mẹ, con bất hiếu, để người chịu khổ.
Long Trần nhìn mẫu thân vẻ mặt tiều tụy, không khỏi hổ thẹn nói.
- Hài tử ngốc, mẹ có khổ gì đâu, là ngươi phải chịu khổ.
Tuy không biết Long Trần trong khoảng thời gian này sống như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết là khẳng định rất khổ, Long phu nhân nhìn khuôn mặt phong trần của Long Trần, đau lòng nói.
Long Trần vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, hắn nhìn thấy A Man đang được mọi người đỡ, vội vàng đi tới trước mặt A Man.
Lúc này sắc mặt A Man như giấy vàng, hốc mắt hõm sâu, khí tức vô cùng mỏng manh, lửa sinh mệnh tùy thời đều sẽ tắt, dù sao cho dù là người có cường đại tới mấy, cũng không thừa nhận nổi nhiều Thực Cốt Đinh như vậy.
A Man vốn đang hấp hối, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Long Trần, chậm rãi mở mắt, như trút được gánh nặng nói:
- Long ca xin lỗi, A Man quá ngu, A Man vô dụng, không hoàn thành phó thác của ngươi, làm hại mẹ phải chịu khổ như vậy...
- Đừng nói bậy, ngươi làm tốt lắm, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được.
Long Trần nhìn A Man cả người cắm Thực Cốt Đinh, yếu ớt thoi thóp, cắt ngang lời hắn.
Đồng thời sát ý trong lòng đã đạt tới cực hạn của hắn, sự đau đớn của Thực Cốt Đinh, hắn thân là Đan tu, tất nhiên hiểu rõ nhất, một tráng hán khỏe mạnh, bị tra tấn thành như vậy, lửa giận của Long Trần sắp thiêu cháy mình.
- Long ca, ta có thể không được rồi.
A Man có chút hổ thẹn nói.
- Nói hưu nói vượn, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không chết được, ngươi sau này còn phải sóng vai chiến đấu với ta.
Long Trần nói xong, trong tay có thêm một hạt châu, đó là của vị cường giả đến từ Linh giới trước khi đi tặng cho hắn.
Đó không phải một hạt châu thực sự, mà là một giọt nước, chỉ có điều mật độ quá lớn, giống như một hạt châu.
Bên trong ẩn chứa khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, ngón tay Long Trần điểm lên hạt châu, một bọt nước trong suốt như ngọc hiện lên, bay vào trong miệng A Man.
Bọt nước đó vừa tiến vào thân thể A Man, A Man vốn đang thoi thóp không ngờ bắt đầu chậm rãi có tinh thần hơn.
- Cố chịu đựng, ta giúp ngươi lấy đinh ra.
Thấy giọt nước đó có tác dụng, tay Long Trần xòe ra, Linh hồn chi lực vận chuyển toàn lực.
Phập.
Mấy chục cây Thực Cốt Đinh trên người A Man được Long Trần vận chuyển Linh hồn chi lực lấy ra toàn bộ, A Man rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Long Trần nhìn A Man, phát hiện nhục thân của hắn tiến vào trạng thái chết giả, đó là một loại tự bảo hộ, sinh cơ nồng đậm đang chậm rãi lan ra trong cơ thể hắn, không có gì nguy hiểm, có điều trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể chiến đấu.
Bảo đám người Bảo Nhi chiếu cố A Man, nhìn chung quanh, có Tiểu Tuyết gia nhập, tuy những chiến sĩ đó vẫn tranh nhau lao lên, nhưng thủy chung không đột phá được vòng phòng ngự của họ.
Sự xuất hiện của Long Trần khiến mọi người tinh thần đại chấn, đám người Thạch Phong cảm thấy cả người đều là năng lượng, càng đánh càng hăng.
Lúc này Long Trần mới có cơ hội quan sát chiến trường, ngoài vài dặm xa xa, hỏa quang ngút trời, nổ vang không ngừng, chính là nơi Vân Kỳ Đại Sư kịch chiến Vệ Thương và Vương Lộ Dương.
Mà một nơi khác, một nam tử dáng người khôi ngô, trường đao trong tay bay múa, khí động trường hà, một mình lực chiến ba vị cường giả Dịch Cân cảnh.
Nhìn thấy thân ảnh đó, trong lòng Long Trần ấm áp, đó chính là phụ thân của mình, rất nhiều năm trôi qua, ấn tượng lưu lại khi còn bé vẫn rõ ràng như vậy.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười, tay vươn ra cất đống Thực Cốt Đinh vào trong giới chỉ, gác kiếm bản to lên vai, cất bước ra ngoài.
Đi đến bên cạnh Thạch Phong đang kịch chiến với kẻ địch, chém ra một kiếm, mười mấy binh lính phía trước lập tức bay ngược ra sau.
- Hảo huynh đệ.
Nhìn thấy thân ảnh đó, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động mãnh liệt, Long Trần không ngờ lại chạy tới vào thời khắc mấu chốt.
Vốn Sở Dao đã nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh mà mình ngày đêm nhung nhớ, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nước mắt cũng không thể kìm nén, lập tức tuôn rơi.
- Xin lỗi ta tới chậm.
Long Trần ôm Sở Dao, vỗ nhẹ lưng ngọc của nàng ta:
- Yên tâm đi, tất cả đã có ta.
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến, các binh lính vốn đang bao vây người Long gia đột nhiên phát ra tiếng hét hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, một con cự lang trắng ngần xuất hiện trước người bọn họ, há to miệng, phun ra một đạo phong nhận.
Phong nhận đó giống như một ánh trăng xoay tròn, vừa rời khỏi miệng Tiểu Tuyết, lập tức biến to, chém về phía trước một cách vô tình.
Phập phập phập phập. . .
Phong nhận khủng bố giống như thần binh tuyệt thế chém qua rơm rạ, chiến sĩ trên một đường dài mấy chục trượng, toàn bộ bị chém thành thịt nát, huyết khí ngút trời.
- Tiểu Tuyết giỏi lắm, cứ tận tình giết cho ta.
Long Trần kêu to một tiếng, hắn đã tràn ngập sát ý đối với những binh lính đang vây công người nhà mình này, bất kể bọn họ có phải thân bất do kỷ hay không, hắn tuyệt đối đều không thể tha thứ cho người làm thương tổn thân nhân của hắn.
Nếu vừa rồi hắn đến chậm một bước, Sở Dao và mẫu thân chắc chắn đã phải chết, đó mới là chuyện hắn sợ nhất, cho nên hắn sẽ không lưu tình.
Gừ.
Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng, lại một đạo phong nhận bay ra, ở trước người nó lập tức bị đánh ra một khoảng trống, những chiến sĩ đó đã bao giờ nhìn thấy ma thú khủng bố như vậy đâu, trong nhất thời sợ tới hồn phi phách tán, đều lui về phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai kích của Tiểu Tuyết lập tức giảm bớt áp lực cho mọi người, hai vị cường giả Long Thiên Khiếu mang đến được chia xẻ áp lực, cùng đám người Thạch Phong một lần nữa khởi động vòng phòng ngự.
- Mẹ, con bất hiếu, để người chịu khổ.
Long Trần nhìn mẫu thân vẻ mặt tiều tụy, không khỏi hổ thẹn nói.
- Hài tử ngốc, mẹ có khổ gì đâu, là ngươi phải chịu khổ.
Tuy không biết Long Trần trong khoảng thời gian này sống như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết là khẳng định rất khổ, Long phu nhân nhìn khuôn mặt phong trần của Long Trần, đau lòng nói.
Long Trần vừa muốn lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, hắn nhìn thấy A Man đang được mọi người đỡ, vội vàng đi tới trước mặt A Man.
Lúc này sắc mặt A Man như giấy vàng, hốc mắt hõm sâu, khí tức vô cùng mỏng manh, lửa sinh mệnh tùy thời đều sẽ tắt, dù sao cho dù là người có cường đại tới mấy, cũng không thừa nhận nổi nhiều Thực Cốt Đinh như vậy.
A Man vốn đang hấp hối, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Long Trần, chậm rãi mở mắt, như trút được gánh nặng nói:
- Long ca xin lỗi, A Man quá ngu, A Man vô dụng, không hoàn thành phó thác của ngươi, làm hại mẹ phải chịu khổ như vậy...
- Đừng nói bậy, ngươi làm tốt lắm, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta là được.
Long Trần nhìn A Man cả người cắm Thực Cốt Đinh, yếu ớt thoi thóp, cắt ngang lời hắn.
Đồng thời sát ý trong lòng đã đạt tới cực hạn của hắn, sự đau đớn của Thực Cốt Đinh, hắn thân là Đan tu, tất nhiên hiểu rõ nhất, một tráng hán khỏe mạnh, bị tra tấn thành như vậy, lửa giận của Long Trần sắp thiêu cháy mình.
- Long ca, ta có thể không được rồi.
A Man có chút hổ thẹn nói.
- Nói hưu nói vượn, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối không chết được, ngươi sau này còn phải sóng vai chiến đấu với ta.
Long Trần nói xong, trong tay có thêm một hạt châu, đó là của vị cường giả đến từ Linh giới trước khi đi tặng cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó không phải một hạt châu thực sự, mà là một giọt nước, chỉ có điều mật độ quá lớn, giống như một hạt châu.
Bên trong ẩn chứa khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, ngón tay Long Trần điểm lên hạt châu, một bọt nước trong suốt như ngọc hiện lên, bay vào trong miệng A Man.
Bọt nước đó vừa tiến vào thân thể A Man, A Man vốn đang thoi thóp không ngờ bắt đầu chậm rãi có tinh thần hơn.
- Cố chịu đựng, ta giúp ngươi lấy đinh ra.
Thấy giọt nước đó có tác dụng, tay Long Trần xòe ra, Linh hồn chi lực vận chuyển toàn lực.
Phập.
Mấy chục cây Thực Cốt Đinh trên người A Man được Long Trần vận chuyển Linh hồn chi lực lấy ra toàn bộ, A Man rên lên một tiếng rồi ngất đi.
Long Trần nhìn A Man, phát hiện nhục thân của hắn tiến vào trạng thái chết giả, đó là một loại tự bảo hộ, sinh cơ nồng đậm đang chậm rãi lan ra trong cơ thể hắn, không có gì nguy hiểm, có điều trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể chiến đấu.
Bảo đám người Bảo Nhi chiếu cố A Man, nhìn chung quanh, có Tiểu Tuyết gia nhập, tuy những chiến sĩ đó vẫn tranh nhau lao lên, nhưng thủy chung không đột phá được vòng phòng ngự của họ.
Sự xuất hiện của Long Trần khiến mọi người tinh thần đại chấn, đám người Thạch Phong cảm thấy cả người đều là năng lượng, càng đánh càng hăng.
Lúc này Long Trần mới có cơ hội quan sát chiến trường, ngoài vài dặm xa xa, hỏa quang ngút trời, nổ vang không ngừng, chính là nơi Vân Kỳ Đại Sư kịch chiến Vệ Thương và Vương Lộ Dương.
Mà một nơi khác, một nam tử dáng người khôi ngô, trường đao trong tay bay múa, khí động trường hà, một mình lực chiến ba vị cường giả Dịch Cân cảnh.
Nhìn thấy thân ảnh đó, trong lòng Long Trần ấm áp, đó chính là phụ thân của mình, rất nhiều năm trôi qua, ấn tượng lưu lại khi còn bé vẫn rõ ràng như vậy.
Khóe miệng Long Trần hiện lên một nụ cười, tay vươn ra cất đống Thực Cốt Đinh vào trong giới chỉ, gác kiếm bản to lên vai, cất bước ra ngoài.
Đi đến bên cạnh Thạch Phong đang kịch chiến với kẻ địch, chém ra một kiếm, mười mấy binh lính phía trước lập tức bay ngược ra sau.
- Hảo huynh đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro