Châm ngòi thổi...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Một giọng nói già nua từ nơi xa xôi truyền đến, khiến người ở đây đầu tiên là tĩnh lặng, sau đó là một mảng xôn xao.
- Không ngờ cứ vậy buông tha cho Long Trần?
Tất cả mọi người có chút khó hiểu, tuy Long Trần dường như có một lý do thỏa đáng, nhưng cứ như vậy mà tha cho hắn, dường như có chút khó khiến kẻ dưới chịu phục!
- Như vậy có chút không công bằng.
Một người thuộc về trận doanh của Lôi Thiên Thương có chút khó chịu nói, hiển nhiên biệt viện không đuổi Long Trần, khiến hắn rất thất vọng.
- Ngu ngốc, Vạn sư huynh không phải đã nói rồi à? Ở trong biệt viện cái gì cũng có thể nói, chỉ là đừng nói tới công bằng, hơn nữa đại bộ phận quy tắc đều là nghiêng về cường giả, lỗ tai ngươi là tai lừa à? Không nghe thấy sao?
Người đó vừa dứt lời, một người đến từ trận doanh của Đường Uyển Nhi lập tức đáp lại một cách mỉa mai, hiển nhiên đã coi Long Trần là người một nhà.
Vừa rồi nhân số của bọn họ ít, đối phương lại có cường giả như Triệu Vũ áp trận, bắt nạt họ tới trong lòng bốc hỏa, hiện giờ có một bang thủ cường đại như Long Trần, không cần phải nghĩ, trực tiếp đã được tiếp nhận, cường giả vĩnh viễn luôn được hoan nghênh.
Tuy người đó nói không khách khí, có điều lại là một sự thật, quy củ của biệt viện là nghiêng về cường giả, cho nên mọi người sau khi ngẫm kỹ lại thì cũng cảm thấy bình thường.
Nếu muốn công bằng tuyệt đối, như vậy đám người Lôi Thiên Thương, Đường Uyển Nhi cũng phải nhận đãi ngộ tương tự như họ, thế chẳng phải là không công bằng với những thiên tài cấp quái vật này à.
- Vâng, đệ tử minh bạch.
Thường sư huynh cung kính thi lễ về phía đỉnh núi, sau đó mỉm cười với Long Trần:
- Chúc mừng ngươi có thể tiếp tục khảo hạch, có điều lần sau nhất định phải chú ý, chạy ở bên rìa luật pháp, tất nhiên kích thích, có điều vạn nhất thất bại, sẽ là mất nhiều hơn được.
Đây là một loại nhắc nhở thiện ý, tuy Long Trần chui qua được lỗ hổng của viện quy, có điều loại hành vi này vô cùng nguy hiểm, vạn nhất bị phán định là bị loại, nhân sinh đoạt tuyệt cũng không hay.
- Lời vàng ngọc của Thường sư huynh, tiểu đệ khắc ghi trong lòng, lần này là tiểu đệ lỗ mãng, giết người dù sao cũng là thủ đoạn hạ cấp, không phải điều người thông minh nên làm.
Long Trần nghiêm túc nói, thấy trong mắt Thường sư huynh hiện lên một tia tán thưởng, cường giả không kiêu mới có thể đi xa hơn.
- Cho nên lần sau lại gặp phải tình huống như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn chết, mà là khiến hắn sống không bằng chết, như vậy vừa giải được hận, lại không vi phạm viện quy, đây mới là hành động người thông minh nên làm.
Long Trần giống như hiểu ra, trong hai mắt hiện lên quang huy trí tuệ.
Mặt Thường sư huynh cứng đờ, lập tức lắc đầu lắc đầu:
- Các ngươi tiếp tục khảo hạch đi, nói chung là tự ngươi giải quyết cho tốt.
Nói xong, thân ảnh của Thường sư huynh khẽ động, biến mất trong sơn cốc, chỉ để lại hai thế lực lớn vẫn giằng co.
Thấy Thường sư huynh đi rồi, Long Trần quay đầu lại, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, có điều rõ ràng là người bên Đường Uyển Nhi thân thiết hơn một chút, mà người bên Lôi Thiên Thương thì tràn ngập đối địch, có điều trong đối địch lại mang theo một tia sợ hãi.
Lôi Thiên Thương cũng nhìn chằm chằm Long Trần, trong hai mắt hắn là một mảng âm lãnh, đồng thời chiến ý không ngừng bốc cháy, xem ra dường như tùy thời đều sẽ lao tới.
- Oa! Đại tinh tinh tóc lam kia, xin đừng dùng loại ánh mắt sùng bái này để nhìn ta, Long Trần ta không thích thu tiểu đệ, ngươi từ bỏ ý đồ đó đi.
Với cái diện mạo mỗ mỗ không thân cữu cữu không thương của ngươi mà cũng muốn theo đuổi Uyển Nhi tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên của chúng ta, đúng là ngựa không biết mặt mình dài, ngươi có biết cái gì là xấu hổ không?
Chẳng lẽ ngươi chưa được nghe nói, vật họp theo loài, người phân theo bầy à? Ta bực lắm, các sư huynh của biệt viện, làm việc sao không nghiêm túc như vậy, thả cho con ma thú này vào?
Long Trần bất mãn nói.
Nghe thấy Long Trần mắng Lôi Thiên Thương một cách không khách khí như vậy, toàn trường đều kinh sợ, gan của Long Trần này rốt cuộc là làm bằng gì vậy.
Vừa từ bên rìa bị đuổi nhặt lại cơ hội, hiện giờ lại giống như chưa từng có gì phát sinh, lại khiêu khích nhân vật cấp quái vật.
Nghe Long Trần nói xong, người của hai thế lực đều nhìn Lôi Thiên Thương, chỉ thấy Lôi Thiên Thương lúc này tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, âm trầm tới ứa ra nước.
Vốn da Lôi Thiên Thương không trắng, lúc này lại sầm mặt, khiến mọi người giật mình, đồng thời trong lòng cũng thầm bội phục nhãn quang của Long Trần, Lôi Thiên Thương lúc này quả thật giống một con đại tinh tinh.
- Long Trần, đừng làm ẩu.
Trong lòng Đường Uyển Nhi kỳ thật đã không nhịn được cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén, vội vàng quát mắng Long Trần.
Hắn sợ Lôi Thiên Thương dưới cơn thịnh nộ lại bùng nổ, tuy vừa rồi Long Trần biểu hiện ra chiến lực cường đại, có điều thế cũng không có nghĩa là hắn có thể sánh vai với thiên tài cấp quái vật.
- Uyển Nhi tiểu thư, ngươi đừng khuyên ta, ta chỉ là cảm thấy... Ủy khuất thay cho ngươi thôi!
Long Trần nói xong, dùng tay áo ôm mặt, còn làm bộ như khóc thút thít, khiến người ta cảm thấy hắn đang cực lực ức chế dục vọng muốn khóc của mình.
- Các ngươi đều là cường giả cấp quái vật, điều này đúng, nhưng bốn người các ngươi đều là người, vì sao lại an bài một đại tinh tinh xen vào giữa các ngươi? Thế không phải là làm nhục người ta à?
Đặc biệt là ngươi và Tri Thu tiểu thư, nhân vật giống như thiên tiên hạ phàm, có tên này vào, quả thực là một sự tiết độc đối với các ngươi.
Uyển Nhi tiểu thư, ngươi là nữ thần trong cảm nhận của chúng ta, cao quý thánh khiết, chúng ta tuyệt đối không cho phép có người vấy bẩy hình tượng của ngươi, các ngươi nói xem có đúng không?
Long Trần nói tới về sau, ngữ điệu trở nên dõng dạc, bộ dạng lòng đầy căm phẫn, rất có sức cuốn hút, đặc biệt là một câu cuối cùng, chính là hô lên với người bên Đường Uyển Nhi.
Nơi này đại đa số đều là nam tử, bọn họ vô cùng ngưỡng mộ Uyển Nhi tiểu thư, coi như người trời, nhưng bọn họ trước giờ không dám nói ra.
Hiện giờ Long Trần đã thay bọn họ nói ra tiếng lòng, lập tức dẫn tới sự cộng hưởng của bọn họ, thấy Long Trần cao giọng hô to, toàn bộ đều đỏ mặt tía tai hô theo:
- Đúng, chúng ta tuyệt đối không đồng ý có người làm bẩn hình tượng của tiểu thư.
Trong lòng Long Trần vui lắm, diễn kịch phải diễn nguyên bộ, mắt đỏ rực cao giọng nói:
- Tiểu thư, ngươi cũng thấy đấy, trong lòng huynh đệ chúng ta, ngươi chính là nữ thần, chính là tín ngưỡng.
Chúng ta không cho phép có người tiết độc ngươi, mà ngươi nhìn xem, tên đại tinh tinh này đã làm gì? Hắn không ngờ không biết thương hương tiếc ngọc, không ngờ dám ra tay với ngươi.
Cặp móng vuốt tinh tinh dơ bẩn kia đã phạm phải tội ác ngập trời, chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi.
- Không ngờ cứ vậy buông tha cho Long Trần?
Tất cả mọi người có chút khó hiểu, tuy Long Trần dường như có một lý do thỏa đáng, nhưng cứ như vậy mà tha cho hắn, dường như có chút khó khiến kẻ dưới chịu phục!
- Như vậy có chút không công bằng.
Một người thuộc về trận doanh của Lôi Thiên Thương có chút khó chịu nói, hiển nhiên biệt viện không đuổi Long Trần, khiến hắn rất thất vọng.
- Ngu ngốc, Vạn sư huynh không phải đã nói rồi à? Ở trong biệt viện cái gì cũng có thể nói, chỉ là đừng nói tới công bằng, hơn nữa đại bộ phận quy tắc đều là nghiêng về cường giả, lỗ tai ngươi là tai lừa à? Không nghe thấy sao?
Người đó vừa dứt lời, một người đến từ trận doanh của Đường Uyển Nhi lập tức đáp lại một cách mỉa mai, hiển nhiên đã coi Long Trần là người một nhà.
Vừa rồi nhân số của bọn họ ít, đối phương lại có cường giả như Triệu Vũ áp trận, bắt nạt họ tới trong lòng bốc hỏa, hiện giờ có một bang thủ cường đại như Long Trần, không cần phải nghĩ, trực tiếp đã được tiếp nhận, cường giả vĩnh viễn luôn được hoan nghênh.
Tuy người đó nói không khách khí, có điều lại là một sự thật, quy củ của biệt viện là nghiêng về cường giả, cho nên mọi người sau khi ngẫm kỹ lại thì cũng cảm thấy bình thường.
Nếu muốn công bằng tuyệt đối, như vậy đám người Lôi Thiên Thương, Đường Uyển Nhi cũng phải nhận đãi ngộ tương tự như họ, thế chẳng phải là không công bằng với những thiên tài cấp quái vật này à.
- Vâng, đệ tử minh bạch.
Thường sư huynh cung kính thi lễ về phía đỉnh núi, sau đó mỉm cười với Long Trần:
- Chúc mừng ngươi có thể tiếp tục khảo hạch, có điều lần sau nhất định phải chú ý, chạy ở bên rìa luật pháp, tất nhiên kích thích, có điều vạn nhất thất bại, sẽ là mất nhiều hơn được.
Đây là một loại nhắc nhở thiện ý, tuy Long Trần chui qua được lỗ hổng của viện quy, có điều loại hành vi này vô cùng nguy hiểm, vạn nhất bị phán định là bị loại, nhân sinh đoạt tuyệt cũng không hay.
- Lời vàng ngọc của Thường sư huynh, tiểu đệ khắc ghi trong lòng, lần này là tiểu đệ lỗ mãng, giết người dù sao cũng là thủ đoạn hạ cấp, không phải điều người thông minh nên làm.
Long Trần nghiêm túc nói, thấy trong mắt Thường sư huynh hiện lên một tia tán thưởng, cường giả không kiêu mới có thể đi xa hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cho nên lần sau lại gặp phải tình huống như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn chết, mà là khiến hắn sống không bằng chết, như vậy vừa giải được hận, lại không vi phạm viện quy, đây mới là hành động người thông minh nên làm.
Long Trần giống như hiểu ra, trong hai mắt hiện lên quang huy trí tuệ.
Mặt Thường sư huynh cứng đờ, lập tức lắc đầu lắc đầu:
- Các ngươi tiếp tục khảo hạch đi, nói chung là tự ngươi giải quyết cho tốt.
Nói xong, thân ảnh của Thường sư huynh khẽ động, biến mất trong sơn cốc, chỉ để lại hai thế lực lớn vẫn giằng co.
Thấy Thường sư huynh đi rồi, Long Trần quay đầu lại, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, có điều rõ ràng là người bên Đường Uyển Nhi thân thiết hơn một chút, mà người bên Lôi Thiên Thương thì tràn ngập đối địch, có điều trong đối địch lại mang theo một tia sợ hãi.
Lôi Thiên Thương cũng nhìn chằm chằm Long Trần, trong hai mắt hắn là một mảng âm lãnh, đồng thời chiến ý không ngừng bốc cháy, xem ra dường như tùy thời đều sẽ lao tới.
- Oa! Đại tinh tinh tóc lam kia, xin đừng dùng loại ánh mắt sùng bái này để nhìn ta, Long Trần ta không thích thu tiểu đệ, ngươi từ bỏ ý đồ đó đi.
Với cái diện mạo mỗ mỗ không thân cữu cữu không thương của ngươi mà cũng muốn theo đuổi Uyển Nhi tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên của chúng ta, đúng là ngựa không biết mặt mình dài, ngươi có biết cái gì là xấu hổ không?
Chẳng lẽ ngươi chưa được nghe nói, vật họp theo loài, người phân theo bầy à? Ta bực lắm, các sư huynh của biệt viện, làm việc sao không nghiêm túc như vậy, thả cho con ma thú này vào?
Long Trần bất mãn nói.
Nghe thấy Long Trần mắng Lôi Thiên Thương một cách không khách khí như vậy, toàn trường đều kinh sợ, gan của Long Trần này rốt cuộc là làm bằng gì vậy.
Vừa từ bên rìa bị đuổi nhặt lại cơ hội, hiện giờ lại giống như chưa từng có gì phát sinh, lại khiêu khích nhân vật cấp quái vật.
Nghe Long Trần nói xong, người của hai thế lực đều nhìn Lôi Thiên Thương, chỉ thấy Lôi Thiên Thương lúc này tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, âm trầm tới ứa ra nước.
Vốn da Lôi Thiên Thương không trắng, lúc này lại sầm mặt, khiến mọi người giật mình, đồng thời trong lòng cũng thầm bội phục nhãn quang của Long Trần, Lôi Thiên Thương lúc này quả thật giống một con đại tinh tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Long Trần, đừng làm ẩu.
Trong lòng Đường Uyển Nhi kỳ thật đã không nhịn được cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén, vội vàng quát mắng Long Trần.
Hắn sợ Lôi Thiên Thương dưới cơn thịnh nộ lại bùng nổ, tuy vừa rồi Long Trần biểu hiện ra chiến lực cường đại, có điều thế cũng không có nghĩa là hắn có thể sánh vai với thiên tài cấp quái vật.
- Uyển Nhi tiểu thư, ngươi đừng khuyên ta, ta chỉ là cảm thấy... Ủy khuất thay cho ngươi thôi!
Long Trần nói xong, dùng tay áo ôm mặt, còn làm bộ như khóc thút thít, khiến người ta cảm thấy hắn đang cực lực ức chế dục vọng muốn khóc của mình.
- Các ngươi đều là cường giả cấp quái vật, điều này đúng, nhưng bốn người các ngươi đều là người, vì sao lại an bài một đại tinh tinh xen vào giữa các ngươi? Thế không phải là làm nhục người ta à?
Đặc biệt là ngươi và Tri Thu tiểu thư, nhân vật giống như thiên tiên hạ phàm, có tên này vào, quả thực là một sự tiết độc đối với các ngươi.
Uyển Nhi tiểu thư, ngươi là nữ thần trong cảm nhận của chúng ta, cao quý thánh khiết, chúng ta tuyệt đối không cho phép có người vấy bẩy hình tượng của ngươi, các ngươi nói xem có đúng không?
Long Trần nói tới về sau, ngữ điệu trở nên dõng dạc, bộ dạng lòng đầy căm phẫn, rất có sức cuốn hút, đặc biệt là một câu cuối cùng, chính là hô lên với người bên Đường Uyển Nhi.
Nơi này đại đa số đều là nam tử, bọn họ vô cùng ngưỡng mộ Uyển Nhi tiểu thư, coi như người trời, nhưng bọn họ trước giờ không dám nói ra.
Hiện giờ Long Trần đã thay bọn họ nói ra tiếng lòng, lập tức dẫn tới sự cộng hưởng của bọn họ, thấy Long Trần cao giọng hô to, toàn bộ đều đỏ mặt tía tai hô theo:
- Đúng, chúng ta tuyệt đối không đồng ý có người làm bẩn hình tượng của tiểu thư.
Trong lòng Long Trần vui lắm, diễn kịch phải diễn nguyên bộ, mắt đỏ rực cao giọng nói:
- Tiểu thư, ngươi cũng thấy đấy, trong lòng huynh đệ chúng ta, ngươi chính là nữ thần, chính là tín ngưỡng.
Chúng ta không cho phép có người tiết độc ngươi, mà ngươi nhìn xem, tên đại tinh tinh này đã làm gì? Hắn không ngờ không biết thương hương tiếc ngọc, không ngờ dám ra tay với ngươi.
Cặp móng vuốt tinh tinh dơ bẩn kia đã phạm phải tội ác ngập trời, chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro