Chim trong lồng...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Long Trần kích phát linh khí, Sở Phong cảm thấy bụng đau nhói, một đường máu nhỏ xíu phun ra, trong tay Long Trần có thêm một cây châm nhỏ.
- Không ngờ là Minh Vũ Châm, đúng là ác độc.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, Minh Vũ Châm này vốn là một loại châm trị liệu dương độc, bên trong ẩn chứa âm độc, nhưng để hóa giải dương độc, trung hoà độc tính, tiện cho khu độc.
Nhưng một cây Minh Vũ Châm như vậy, phóng vào trong đan điền người bình thường, linh căn của đan điền sẽ trường kỳ bị âm độc ăn mòn, căn bản không thể tu hành.
Lại kiểm tra một lần đan điền của Sở Phong, Long Trần không khỏi thở dài một tiếng, bởi vì trường kỳ bị âm độc ăn mòn, linh căn của hắn đã bị giảm phẩm cấp, nếu không với thiên phú của hắn, tuyệt đối sẽ không kém hơn Sở Dao là bao.
- Sở Phong, ta đã giúp ngươi khu trừ cây độc châm này, ngươi sau khi trở về đã có thể tu hành, có điều phải chú ý che giấu, ta cho ngươi mấy viên Ẩn Tức Đan, cứ cách bảy ngày uống một viên, sẽ không có ai phát hiện.
Long Trần đưa cho Sở Phong một bình ngọc.
Bình thường lúc Long Trần nhàn hạ, sẽ luyện một số đan dược khác, những đan dược đó đối với hắn hiện tại có tác dụng phụ trợ cực lớn.
Có điều Long Trần không nói với Sở Phong, linh căn của hắn bị ăn mòn quá nhiều, chỉ sợ Ngưng Huyết cảnh đã chính là chung điểm của hắn, sự thật tàn nhẫn này Long Trần thật sự không thể nói ra miệng.
Vừa Thương xót, đồng thời cũng càng thêm chán ghét một đám hổ lang khoác da người như hoàng thất.
- Ta có thể tu hành à?
Sở Phong quả thực là không dám tin, hắn vẫn cho rằng mình là phế vật trời sinh, không khỏi mừng như điên.
Long Trần có thể lý giải tâm tình của Sở Phong lúc này, hắn cũng từng phải gánh cái mác phế vật, có thể thể hội một cách rõ ràng.
- Ừ, có điều phải chú ý che giấu tai mắt.
Long Trần nhắc nhở, tuy biết hai tỷ đệ bọn họ tuyệt đối đã đủ cẩn thận rồi, có điều vẫn là vẫn là câu đó, cẩn thận thì không có sai lầm lớn.
Tiễn bước Sở Phong vẻ mặt kích động, Long Trần lâm vào trầm tư, tao ngộ của Sở Dao và Sở Phong, khiến hắn nghĩ tới tình cảnh của mình.
Có điều mình còn thảm hại hơn, linh căn, linh cốt, linh huyết toàn bộ bị lấy đi, tuy thủ pháp khác nau, nhưng mục đích có phải giống nhau không?
Phụ thân của mình là cao thủ đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc, bởi vì phụ thân, cho nên phế mình đi, để tránh nỗi lo về sau?
Lần trước khi nói chuyện phiếm với Sở Dao, nàng ta đã nhắc tới một cái tên với Long Trần - Anh Hầu.
Tam đại cao thủ của Phượng Minh Đế Quốc, phân biệt là Anh Hầu, Vũ Hầu và phụ thân của Long Trần Trấn Viễn Hầu, còn được gọi là Phượng Minh Tam Đại Trụ.
Trấn Viễn Hầu trấn thủ Man Tộc Biên Hoang, Vũ Hầu đóng ở Nam Cương, chỉ có Anh Hầu vẫn ở lại đế đô.
Theo như Sở Dao nói, sự tu hành của tất cả hoàng tử hoàng nữ, đều là một tay Vũ Hầu dạy dỗ, lúc đó, Long Trần đã cảm thấy Anh Hầu này có khả năng lớn là có vấn đề.
Bởi vì với tình hình của Sở Dao, ngay cả một người ngoài nghề như hắn, lần đầu tiên giao thủ cũng có thể phát giác trên người nàng ta có vấn đề lớn, Anh Hầu thân là cao thủ hàng đầu của Phượng Minh, sao lại không nhìn ra?
Nếu hắn đã biết, vậy sao lại không nói, như vậy chuyện này có phải có sự tham dự của hắn, thậm chí là do hắn làm hay không?
Nếu là hắn làm, vậy trên người mình bị động tay động chân, phải chăng cũng là do hắn? Mục đích hắn làm như vậy rốt cuộc là gì? Thật sự chỉ là phế bọn họ à? Hay là họ còn có mục đích lớn hơn?
Nhiều dấu chấm hỏi xoay quanh trong đầu Long Trần, khiến Long Trần đau đầu, việc này, giống như một đống đay rối, chồng chất không thể cởi bỏ.
- Thôi, hồ ly có giảo hoạt tới mấy thì cuối cùng vẫn phải lộ đuôi, điều ta cần làm là khi hồ ly lộ đuôi và răng nanh, trở thành một thợ săn đủ tư cách, nếu không kết cục sẽ còn thảm hơn trước.
Sau khi nghĩ thông suốt, Long Trần không hề rối rắm trên mấy vấn đề này nữa, trực tiếp quay về phòng mình, ngay cả bên mẫu thân cũng không dám tới, trực tiếp lại bế quan.
Có điều vừa vận chuyển khí toàn, Long Trần trực tiếp từ dưới đất, thiếu chút nữa thì đâm thủng cả nóc nhà.
- Thế này cũng quá khoa trương rồi.
Long Trần nhìn trong đan điền, một loạt mười khí toàn đã ngừng tăng trưởng, nhưng mỗi khí toàn lại đạt tới đường kính ba thước khủng bố, thực sự khiến Long Trần hoảng sợ.
So sánh với khí toàn trước kia, khí toàn hiện tại quả thực rất dọa người, chậm rãi vận chuyển khí toàn, thiên địa linh khí giống như thủy triều chảy ngược vào trong Phong Phủ Tinh, tốc độ nhanh hơn lúc trước cả hơn trăm lần.
Long Trần thực sự vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có điều vừa tu hành được mấy hơi thở, Long Trần liền phát giác chuyện không đúng.
Mười khí toàn giống như mười ống bơm nước cực lớn, hấp thu thiên địa linh khí tới đây, nhưng thiên địa linh khí ở phụ cận không ngờ vẫn không thể thỏa mãn sự hấp thu của mười khí toàn, bắt đầu trở nên loãng dần.
Đến về sau mười khí toàn và một khí toàn hấp thu thiên địa linh khí là như nhau, bởi vì thiên địa linh khí ở phụ cận chỉ có từng ấy.
- Không được, đổi chỗ.
Buổi tối hôm đó, Long Trần giấu đi khí tức trên người, lặng lẽ lướt qua tường thành, vô thanh vô tức ra khỏi thành, triển khai Truy Phong Bộ, giống như một làn gió, tới thẳng Lạc Hà Sơn.
Lạc Hà Sơn trong màn đêm là một mảng yên tĩnh, hiện giờ cảnh vật vẫn như trước, tuy không thể nói là vật thị nhân phi, nhưng cũng khiến Long Trần có chút cảm khái.
Khi lần đầu tiên tới đây, là đi theo Mộng Kỳ, nghĩ đến tuyệt thế tuyệt thế và ánh mắt dịu dàng như nước đó của Mộng Kỳ, trong lòng lại rung động.
Khi lần thứ hai tới, là bị Sở Dao dùng lưới bắt tới, vốn một hồi báo thù, kết quả diễn biến thành tình cảnh kiều diễm.
Hiện giờ Mộng Kỳ đi xa, tiên ảnh mê mang, cũng không biết hiện tại nàng ta sống thế nào, có phải đã quên hắn rồi không.
Còn có Tề thỉ huynh thiếu chút nữa thì dồn mình vào chỗ chết đó, nghĩ tới tên ngu ngốc ấy, Long Trần liền cảm thấy căm tức, giống như ánh mắt cao cao tại thượng đó lại xuất hiện ở trước mắt.
Mộng Kỳ đi xa, Sở Dao bị giam lỏng, hiện tại chỉ còn hắn lẻ loi một mình, đây là sự tàn khốc của thực tại, sống không có thực lực thì không gọi là sống, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là sinh tồn.
Muốn sống một cách có tôn nghiêm, vậy thì phải có thực lực tương ứng, đây là thực tại, nhìn cảnh sắc chung quanh, Long Trần hít sâu một hơi.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá to, chậm rãi vận chuyển khí toàn, sau thời gian một nén hương, thiên địa linh khí vẫn không cung ứng đủ.
Có điều thiên địa linh khí nơi này so với ở trong nhà thì nồng đậm hơn gấp đôi, cũng coi như là không đi một chuyến uổng công.
Hai ngày sau, khi mặt trời nhú lên ở đằng đông, trong cơ thể, phát ra một tiếng nổ vang, chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tia quái dị.
Hắn không ngờ lại ngưng tụ ra một khí toàn nữa, hiện giờ số lượng khí toàn đã đạt tới mười một, khiến Long Trần thở dài.
Cửu Tinh Bá Thể Quyết, ngươi rốt cuộc muốn ta ở lại Tụ Khí cảnh bao lâu.
Long Trần nhìn khí toàn lại bắt đầu tăng trưởng trong cơ thể, không khỏi vừa vui vừa lo, vẫn là câu đó: Đau đớn và sung sướng.
Sau khi về nhà, Long Trần trầm tư một chút, chạy tới Luyện Dược Sư Công Hội, mua một số dược liệu về.
Nhìn trong phòng, bỏ dược liệu xuống, trên mặt Long Trần hiện lên một tia chờ mong: Tới lúc nên thử đan hỏa mới rồi.
- Không ngờ là Minh Vũ Châm, đúng là ác độc.
Trên mặt Long Trần hiện lên một nụ cười lạnh, Minh Vũ Châm này vốn là một loại châm trị liệu dương độc, bên trong ẩn chứa âm độc, nhưng để hóa giải dương độc, trung hoà độc tính, tiện cho khu độc.
Nhưng một cây Minh Vũ Châm như vậy, phóng vào trong đan điền người bình thường, linh căn của đan điền sẽ trường kỳ bị âm độc ăn mòn, căn bản không thể tu hành.
Lại kiểm tra một lần đan điền của Sở Phong, Long Trần không khỏi thở dài một tiếng, bởi vì trường kỳ bị âm độc ăn mòn, linh căn của hắn đã bị giảm phẩm cấp, nếu không với thiên phú của hắn, tuyệt đối sẽ không kém hơn Sở Dao là bao.
- Sở Phong, ta đã giúp ngươi khu trừ cây độc châm này, ngươi sau khi trở về đã có thể tu hành, có điều phải chú ý che giấu, ta cho ngươi mấy viên Ẩn Tức Đan, cứ cách bảy ngày uống một viên, sẽ không có ai phát hiện.
Long Trần đưa cho Sở Phong một bình ngọc.
Bình thường lúc Long Trần nhàn hạ, sẽ luyện một số đan dược khác, những đan dược đó đối với hắn hiện tại có tác dụng phụ trợ cực lớn.
Có điều Long Trần không nói với Sở Phong, linh căn của hắn bị ăn mòn quá nhiều, chỉ sợ Ngưng Huyết cảnh đã chính là chung điểm của hắn, sự thật tàn nhẫn này Long Trần thật sự không thể nói ra miệng.
Vừa Thương xót, đồng thời cũng càng thêm chán ghét một đám hổ lang khoác da người như hoàng thất.
- Ta có thể tu hành à?
Sở Phong quả thực là không dám tin, hắn vẫn cho rằng mình là phế vật trời sinh, không khỏi mừng như điên.
Long Trần có thể lý giải tâm tình của Sở Phong lúc này, hắn cũng từng phải gánh cái mác phế vật, có thể thể hội một cách rõ ràng.
- Ừ, có điều phải chú ý che giấu tai mắt.
Long Trần nhắc nhở, tuy biết hai tỷ đệ bọn họ tuyệt đối đã đủ cẩn thận rồi, có điều vẫn là vẫn là câu đó, cẩn thận thì không có sai lầm lớn.
Tiễn bước Sở Phong vẻ mặt kích động, Long Trần lâm vào trầm tư, tao ngộ của Sở Dao và Sở Phong, khiến hắn nghĩ tới tình cảnh của mình.
Có điều mình còn thảm hại hơn, linh căn, linh cốt, linh huyết toàn bộ bị lấy đi, tuy thủ pháp khác nau, nhưng mục đích có phải giống nhau không?
Phụ thân của mình là cao thủ đứng đầu Phượng Minh Đế Quốc, bởi vì phụ thân, cho nên phế mình đi, để tránh nỗi lo về sau?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần trước khi nói chuyện phiếm với Sở Dao, nàng ta đã nhắc tới một cái tên với Long Trần - Anh Hầu.
Tam đại cao thủ của Phượng Minh Đế Quốc, phân biệt là Anh Hầu, Vũ Hầu và phụ thân của Long Trần Trấn Viễn Hầu, còn được gọi là Phượng Minh Tam Đại Trụ.
Trấn Viễn Hầu trấn thủ Man Tộc Biên Hoang, Vũ Hầu đóng ở Nam Cương, chỉ có Anh Hầu vẫn ở lại đế đô.
Theo như Sở Dao nói, sự tu hành của tất cả hoàng tử hoàng nữ, đều là một tay Vũ Hầu dạy dỗ, lúc đó, Long Trần đã cảm thấy Anh Hầu này có khả năng lớn là có vấn đề.
Bởi vì với tình hình của Sở Dao, ngay cả một người ngoài nghề như hắn, lần đầu tiên giao thủ cũng có thể phát giác trên người nàng ta có vấn đề lớn, Anh Hầu thân là cao thủ hàng đầu của Phượng Minh, sao lại không nhìn ra?
Nếu hắn đã biết, vậy sao lại không nói, như vậy chuyện này có phải có sự tham dự của hắn, thậm chí là do hắn làm hay không?
Nếu là hắn làm, vậy trên người mình bị động tay động chân, phải chăng cũng là do hắn? Mục đích hắn làm như vậy rốt cuộc là gì? Thật sự chỉ là phế bọn họ à? Hay là họ còn có mục đích lớn hơn?
Nhiều dấu chấm hỏi xoay quanh trong đầu Long Trần, khiến Long Trần đau đầu, việc này, giống như một đống đay rối, chồng chất không thể cởi bỏ.
- Thôi, hồ ly có giảo hoạt tới mấy thì cuối cùng vẫn phải lộ đuôi, điều ta cần làm là khi hồ ly lộ đuôi và răng nanh, trở thành một thợ săn đủ tư cách, nếu không kết cục sẽ còn thảm hơn trước.
Sau khi nghĩ thông suốt, Long Trần không hề rối rắm trên mấy vấn đề này nữa, trực tiếp quay về phòng mình, ngay cả bên mẫu thân cũng không dám tới, trực tiếp lại bế quan.
Có điều vừa vận chuyển khí toàn, Long Trần trực tiếp từ dưới đất, thiếu chút nữa thì đâm thủng cả nóc nhà.
- Thế này cũng quá khoa trương rồi.
Long Trần nhìn trong đan điền, một loạt mười khí toàn đã ngừng tăng trưởng, nhưng mỗi khí toàn lại đạt tới đường kính ba thước khủng bố, thực sự khiến Long Trần hoảng sợ.
So sánh với khí toàn trước kia, khí toàn hiện tại quả thực rất dọa người, chậm rãi vận chuyển khí toàn, thiên địa linh khí giống như thủy triều chảy ngược vào trong Phong Phủ Tinh, tốc độ nhanh hơn lúc trước cả hơn trăm lần.
Long Trần thực sự vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, có điều vừa tu hành được mấy hơi thở, Long Trần liền phát giác chuyện không đúng.
Mười khí toàn giống như mười ống bơm nước cực lớn, hấp thu thiên địa linh khí tới đây, nhưng thiên địa linh khí ở phụ cận không ngờ vẫn không thể thỏa mãn sự hấp thu của mười khí toàn, bắt đầu trở nên loãng dần.
Đến về sau mười khí toàn và một khí toàn hấp thu thiên địa linh khí là như nhau, bởi vì thiên địa linh khí ở phụ cận chỉ có từng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không được, đổi chỗ.
Buổi tối hôm đó, Long Trần giấu đi khí tức trên người, lặng lẽ lướt qua tường thành, vô thanh vô tức ra khỏi thành, triển khai Truy Phong Bộ, giống như một làn gió, tới thẳng Lạc Hà Sơn.
Lạc Hà Sơn trong màn đêm là một mảng yên tĩnh, hiện giờ cảnh vật vẫn như trước, tuy không thể nói là vật thị nhân phi, nhưng cũng khiến Long Trần có chút cảm khái.
Khi lần đầu tiên tới đây, là đi theo Mộng Kỳ, nghĩ đến tuyệt thế tuyệt thế và ánh mắt dịu dàng như nước đó của Mộng Kỳ, trong lòng lại rung động.
Khi lần thứ hai tới, là bị Sở Dao dùng lưới bắt tới, vốn một hồi báo thù, kết quả diễn biến thành tình cảnh kiều diễm.
Hiện giờ Mộng Kỳ đi xa, tiên ảnh mê mang, cũng không biết hiện tại nàng ta sống thế nào, có phải đã quên hắn rồi không.
Còn có Tề thỉ huynh thiếu chút nữa thì dồn mình vào chỗ chết đó, nghĩ tới tên ngu ngốc ấy, Long Trần liền cảm thấy căm tức, giống như ánh mắt cao cao tại thượng đó lại xuất hiện ở trước mắt.
Mộng Kỳ đi xa, Sở Dao bị giam lỏng, hiện tại chỉ còn hắn lẻ loi một mình, đây là sự tàn khốc của thực tại, sống không có thực lực thì không gọi là sống, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là sinh tồn.
Muốn sống một cách có tôn nghiêm, vậy thì phải có thực lực tương ứng, đây là thực tại, nhìn cảnh sắc chung quanh, Long Trần hít sâu một hơi.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá to, chậm rãi vận chuyển khí toàn, sau thời gian một nén hương, thiên địa linh khí vẫn không cung ứng đủ.
Có điều thiên địa linh khí nơi này so với ở trong nhà thì nồng đậm hơn gấp đôi, cũng coi như là không đi một chuyến uổng công.
Hai ngày sau, khi mặt trời nhú lên ở đằng đông, trong cơ thể, phát ra một tiếng nổ vang, chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên một tia quái dị.
Hắn không ngờ lại ngưng tụ ra một khí toàn nữa, hiện giờ số lượng khí toàn đã đạt tới mười một, khiến Long Trần thở dài.
Cửu Tinh Bá Thể Quyết, ngươi rốt cuộc muốn ta ở lại Tụ Khí cảnh bao lâu.
Long Trần nhìn khí toàn lại bắt đầu tăng trưởng trong cơ thể, không khỏi vừa vui vừa lo, vẫn là câu đó: Đau đớn và sung sướng.
Sau khi về nhà, Long Trần trầm tư một chút, chạy tới Luyện Dược Sư Công Hội, mua một số dược liệu về.
Nhìn trong phòng, bỏ dược liệu xuống, trên mặt Long Trần hiện lên một tia chờ mong: Tới lúc nên thử đan hỏa mới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro