Chim tước ở đằn...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Long Trần căn bản không biết, chuyện mình kích sát Triệu Vũ đã được lưu truyền trong miệng mọi người, hiện tại mọi người đều xếp hắn vào đệ nhất nhân dưới quái vật.
Sau khi vượt qua một ngọn núi, phía trước là một mảng bình nguyên, đại thụ che trời đã biến mất, thay vào đó là khóm cây thấp vô bờ bến.
Cây thấp cao hơn hai trượng, đi ở bên trong, rất dễ khiến người ta bị lạc phương hướng, Long Trần quan sát một chút, xác định phương vị, tiến vào bình nguyên.
Đường rất khó đi, khắp nơi đều là bụi gai, hơn nữa đại đa số đều có độc, tuy không thể phá được phòng ngự của Long Trần, nhưng quần áo của hắn không chịu nổi, hơi sơ ý chút, quần áo sẽ bị rạch ra một lỗ hổng, nếu không nghĩ biện pháp, chỉ sợ chưa đi được một nửa thì mình đã trần truồng rồi.
Bỗng nhiên một thân ảnh lướt qua bên cạnh Long Trần, khiến Long Trần cả kinh, người này cường hãn như vậy à, không ngờ bụi gai sao?
Có điều đợi khi thấy rõ thân ảnh người đó, Long Trần không khỏi bật cười, trên người hắn ánh vàng lóng lánh, không ngờ là mặc một thân áo giáp.
Chẳng trách lại không sợ bụi gai, Long Trần không khỏi lắc đầu, tìm tìm trong không gian giới chỉ, phát hiện không ngờ thật sự có mấy bộ áo giáp.
Long Trần không thể không cảm tạ tên gia hỏa muốn cướp mình lại bị mình cướp lại, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Tìm một bộ lân giáp đồng đen không quá gây chú ý mặc lên người, to nhỏ vừa đủ thích hợp, toàn thân được bao phủ trong vảy đồng đen, không còn sợ những bụi gai này nữa.
Suy nghĩ một chút, lại tìm kiếm trong không gian giới chỉ, bỗng nhiên trong tay có thêm một cái mũ giáp tròn tròn.
- Ha ha, thứ tốt.
Mũ giáp trong tay Long Trần không ngờ là một mũ giáp che cả mặt, đội lên đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, cho dù là người quen cũng chưa chắc có thể nhận ra hắn.
- Đồ tốt để chuẩn bị cho giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của.
Trong lòng Long Trần không khỏi vui mừng, đội lên đầu, tuy tầm mắt hơi bị che, có chút không thoải mái, có điều đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì, tản thần thức ra là được rồi.
Bước nhanh về phía trước, có lân giáp hộ thể, không cần lo tới những bụi gai đáng ghét này nữa.
Bộ lân giáp này nặng chừng hơn ba trăm cân, mặc ở trên người, dẫn theo quán tính, Long Trần giống như đạn pháo chạy như bay về phía trước, có thể nhắm mắt lại mà chạy như điên, cho dù gặp phải cây thấp cũng không cần tránh, trực tiếp đâm gãy là được.
- Ha ha, quá đã.
Long Trần lần đầu tiên được thể nghiệm loại cảm giác này, giống như tâm linh của mình được cho phép cất cánh, toàn tâm toàn ý thể hội loại khoái cảm chạy với tốc độ cao.
- Ái chà, không tốt.
Long Trần đang chạy vui, không ngờ phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh, cũng mặc áo giáp, đang chạy vội, nhưng tốc độ ở trước mặt Long Trần lại không khác gì ốc sên.
- Người phía trước tránh đường, xe không phanh.
Ầm.
Long Trần vừa hô xong liền nghe thấy ầm một tiếng, nặng nề va vào người hai người đó, hai người đó lập tức giống như đằng vân giá vũ, khoa chân múa tay bay lên trong không trung, hét lên sợ hãi.
Bang bang.
Hai người bay ra mấy chục trượng mới rơi xuống đất, đồng thời còn kèm theo tiếng rên rỉ, liên tục lăn ra rất xa, thảm hại không thể tả.
- Không xong, tông vào đuôi xe rồi, chỉ sợ ta lại bị mắng mất.
Long Trần không khỏi cả kinh.
- Hỗn đản, giao ngọc bài của ngươi ra đây.
Khi Long Trần đang ngây người, hai người đó từ dưới đất đứng lên, chạy vội tới trước mặt Long Trần rồi chỉ vào mũi hắn mà gầm lên.
Hai người vừa hò hét vừa cởi mũ giáp xuống, hai người tóc tai toán loạn, mũi chảy máu, trên mặt còn sưng mấy chỗ.
- Mẹ nó, đau chết ta mất, ta cảm thấy mũi không còn là mũi của ta, còn ngây ra đó làm gì, không mau giao ngọc bài ra đây.
Một người vừa rên vừa tức giận kêu lên.
- Ờ ờ, ngại quá, tiểu đệ vừa học mới luyện, tay hơi quá đá, không quen lắm với tình hình giao thông, ngọc bài này coi như là bồi tội cho hai vị.
Long Trần cảm thấy có chút, đuối lý liền đưa ngọc bài chữ "Thiên" của mình cho người đó, dù sao hắn đã có đủ một bộ, cái này cũng không cần nữa.
Người đó hùng hùng hổ hổ tiếp nhận ngọc bài, nhìn Long Trần một cái:
- Tiểu tử, lần này coi như ngươi vận khí tốt, lần sau chú ý chút cho ta.
- Được được, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Long Trần cười hì hì nói.
- Đi thôi, Tề đại ca bảo chúng ta mau tới tập hợp, đừng chậm trễ đại sự của , bỏ qua cho tiểu tử này đi.
Một người nói xong liền kéo người khác vội vã rời đi.
Sau khi hai người biến mất, Long Trần hơi sửng sốt: Tề đại ca? Có thể được gọi là đại ca, hẳn là nhân vật cấp quái vật rồi, chẳng lẽ là Tề Tín?
Mắt Long Trần đảo quanh, lặng lẽ đi theo phía sau hai người đó, khà khà, Tề Tín, để lão tử xem ngươi định làm trò quỷ gì.
Sau khi vượt qua một ngọn núi, phía trước là một mảng bình nguyên, đại thụ che trời đã biến mất, thay vào đó là khóm cây thấp vô bờ bến.
Cây thấp cao hơn hai trượng, đi ở bên trong, rất dễ khiến người ta bị lạc phương hướng, Long Trần quan sát một chút, xác định phương vị, tiến vào bình nguyên.
Đường rất khó đi, khắp nơi đều là bụi gai, hơn nữa đại đa số đều có độc, tuy không thể phá được phòng ngự của Long Trần, nhưng quần áo của hắn không chịu nổi, hơi sơ ý chút, quần áo sẽ bị rạch ra một lỗ hổng, nếu không nghĩ biện pháp, chỉ sợ chưa đi được một nửa thì mình đã trần truồng rồi.
Bỗng nhiên một thân ảnh lướt qua bên cạnh Long Trần, khiến Long Trần cả kinh, người này cường hãn như vậy à, không ngờ bụi gai sao?
Có điều đợi khi thấy rõ thân ảnh người đó, Long Trần không khỏi bật cười, trên người hắn ánh vàng lóng lánh, không ngờ là mặc một thân áo giáp.
Chẳng trách lại không sợ bụi gai, Long Trần không khỏi lắc đầu, tìm tìm trong không gian giới chỉ, phát hiện không ngờ thật sự có mấy bộ áo giáp.
Long Trần không thể không cảm tạ tên gia hỏa muốn cướp mình lại bị mình cướp lại, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.
Tìm một bộ lân giáp đồng đen không quá gây chú ý mặc lên người, to nhỏ vừa đủ thích hợp, toàn thân được bao phủ trong vảy đồng đen, không còn sợ những bụi gai này nữa.
Suy nghĩ một chút, lại tìm kiếm trong không gian giới chỉ, bỗng nhiên trong tay có thêm một cái mũ giáp tròn tròn.
- Ha ha, thứ tốt.
Mũ giáp trong tay Long Trần không ngờ là một mũ giáp che cả mặt, đội lên đầu, chỉ lộ ra hai con mắt, cho dù là người quen cũng chưa chắc có thể nhận ra hắn.
- Đồ tốt để chuẩn bị cho giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của.
Trong lòng Long Trần không khỏi vui mừng, đội lên đầu, tuy tầm mắt hơi bị che, có chút không thoải mái, có điều đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì, tản thần thức ra là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước nhanh về phía trước, có lân giáp hộ thể, không cần lo tới những bụi gai đáng ghét này nữa.
Bộ lân giáp này nặng chừng hơn ba trăm cân, mặc ở trên người, dẫn theo quán tính, Long Trần giống như đạn pháo chạy như bay về phía trước, có thể nhắm mắt lại mà chạy như điên, cho dù gặp phải cây thấp cũng không cần tránh, trực tiếp đâm gãy là được.
- Ha ha, quá đã.
Long Trần lần đầu tiên được thể nghiệm loại cảm giác này, giống như tâm linh của mình được cho phép cất cánh, toàn tâm toàn ý thể hội loại khoái cảm chạy với tốc độ cao.
- Ái chà, không tốt.
Long Trần đang chạy vui, không ngờ phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh, cũng mặc áo giáp, đang chạy vội, nhưng tốc độ ở trước mặt Long Trần lại không khác gì ốc sên.
- Người phía trước tránh đường, xe không phanh.
Ầm.
Long Trần vừa hô xong liền nghe thấy ầm một tiếng, nặng nề va vào người hai người đó, hai người đó lập tức giống như đằng vân giá vũ, khoa chân múa tay bay lên trong không trung, hét lên sợ hãi.
Bang bang.
Hai người bay ra mấy chục trượng mới rơi xuống đất, đồng thời còn kèm theo tiếng rên rỉ, liên tục lăn ra rất xa, thảm hại không thể tả.
- Không xong, tông vào đuôi xe rồi, chỉ sợ ta lại bị mắng mất.
Long Trần không khỏi cả kinh.
- Hỗn đản, giao ngọc bài của ngươi ra đây.
Khi Long Trần đang ngây người, hai người đó từ dưới đất đứng lên, chạy vội tới trước mặt Long Trần rồi chỉ vào mũi hắn mà gầm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người vừa hò hét vừa cởi mũ giáp xuống, hai người tóc tai toán loạn, mũi chảy máu, trên mặt còn sưng mấy chỗ.
- Mẹ nó, đau chết ta mất, ta cảm thấy mũi không còn là mũi của ta, còn ngây ra đó làm gì, không mau giao ngọc bài ra đây.
Một người vừa rên vừa tức giận kêu lên.
- Ờ ờ, ngại quá, tiểu đệ vừa học mới luyện, tay hơi quá đá, không quen lắm với tình hình giao thông, ngọc bài này coi như là bồi tội cho hai vị.
Long Trần cảm thấy có chút, đuối lý liền đưa ngọc bài chữ "Thiên" của mình cho người đó, dù sao hắn đã có đủ một bộ, cái này cũng không cần nữa.
Người đó hùng hùng hổ hổ tiếp nhận ngọc bài, nhìn Long Trần một cái:
- Tiểu tử, lần này coi như ngươi vận khí tốt, lần sau chú ý chút cho ta.
- Được được, lần sau nhất định sẽ chú ý.
Long Trần cười hì hì nói.
- Đi thôi, Tề đại ca bảo chúng ta mau tới tập hợp, đừng chậm trễ đại sự của , bỏ qua cho tiểu tử này đi.
Một người nói xong liền kéo người khác vội vã rời đi.
Sau khi hai người biến mất, Long Trần hơi sửng sốt: Tề đại ca? Có thể được gọi là đại ca, hẳn là nhân vật cấp quái vật rồi, chẳng lẽ là Tề Tín?
Mắt Long Trần đảo quanh, lặng lẽ đi theo phía sau hai người đó, khà khà, Tề Tín, để lão tử xem ngươi định làm trò quỷ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro