Chữa bệnh cho n...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Dây leo đó vừa xuất hiện, liền bay lên cao, giống như cái roi được người ta khống chế, quất xuống mặt Long Trần.
Long Trần hừ lạnh một tiếng:
- Bệnh của ngươi rất nghiêm trọng, thôi, để ta trị liệu cho ngươi vậy.
Nói xong, Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, khi lại mở mắt, hét to một tiếng, giống như sấm mùa xuân.
- Đan Diễm.
Ầm!
Hỏa diễm khủng bố bốc lên, cắn nuốt phạm vi mấy trượng, nhiệt độ cao kịch liệt nướng cháy cả thiên không.
- A.
Hỏa diễm vừa xuất hiện, một tiếng hét thảm từ trong miệng Lục Xuyên truyền ra, thanh âm thê lương khiến người ta sởn gai ốc.
Người đến từ Y Liệu Đường biến sắc, trong hai mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ nhìn Long Trần được hỏa diễm bao bọc trùng trùng, có một số người không kìm lòng được lui lại mấy bước.
Đối với hỏa diễm, bọn họ là sợ hãi từ nội tâm, đó là thiên địch của bọn họ, là khắc tinh của bọn họ.
Tay ngọc của Đường Uyển Nhi bỗng nhiên vươn ra, trực tiếp đặt lên những dây leo ở ngoại vi bị chặt đứt, tiếng kêu thảm thiết của Lục Xuyên mới dừng lại.
Đường Uyển Nhi biết, những dây leo đó chính là Bản nguyên chi lực của Lục Xuyên biến thành, nhưng lại không giống với phong nhận của nàng ta.
Những dây leo đó là tâm thần tương liên, linh hồn tương thông với Lục Xuyên, cho nên hắn có thể điều khiển dây leo một cách linh hoạt như vậy.
Nhưng khi dây leo bị công kích, tâm thần của bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy, Mộc tu không phải chức nghiệp chiến đấu, mà là chức nghiệp phụ trợ, chỗ cường đại của bọn họ là bọn họ có sinh mệnh lực tinh thuần, có thể chữa khỏi thương thế cho người ta rất nhanh.
Cho nên cho dù Lục Xuyên là sư huynh, nhưng hắn không thể đánh đồng với những cường giả Dịch Cân cảnh chức nghiệp chiến đấu.
Nhưng Lục Xuyên này lại cho rằng, cho dù chiến lực của mình không mạnh, nhưng áp chế mấy tên gà mờ vừa mới nhập môn này thì vẫn không thành vấn đề, kết quả liền thành như bây giờ.
Bởi vì lúc trước thắt quá chặt, giống như bánh chèo xoắn lại với nhau, khi hỏa diễm của Long Trần bốc lên, hắn không ngờ không thể thu hồi dây leo của hắn.
Bị hỏa diễm công kích, vậy cũng chẳng khác nào bị hỏa diễm thiêu đốt linh hồn, loại đau đớn này căn bản không phải là con người có thể chịu đựng được.
Nếu không phải Đường Uyển Nhi chặt đứt những dây leo đó, Lục Xuyên vẫn phải tiếp tục chịu đựng thống khổ linh hồn bị đốt cháy, một lúc sau, linh hồn sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, Đường Uyển Nhi không muốn Long Trần đắc tội với người ta tới chết.
Ầm.
Hỏa diễm trên người Long Trần biến mất, hai tay vươn ra ngoài, dây leo quấn trên người hắn bị đốt thành tro bụi, lả tả rơi xuống đất.
Rung rung người, Long Trần cười nói với Kỳ Nguyệt đang đầy khiếp sợ:
- Cảm tạ Kỳ Nguyệt tiểu thư đã tới chữa thương cho chúng ta, hay là tiểu thư vào bên trong ngồi chơi, uống chút trà nhé?
- Ờ, thôi, chúng ta còn phải về phục mệnh, có cơ hội sẽ lại quấy rầy các ngươi, tái kiến.
Kỳ Nguyệt nói xong, dẫn mọi người rời khỏi.
Mà Lục Xuyên kia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt có chút thất thần, đó là nguyên do linh hồn bị hao tổn.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta.
Lục Xuyên nghiến răng nghiến lợi hô lên với Long Trần, cũng đi theo mọi người xuống núi, có điều đã không còn vẻ ngang ngược như lúc tới, ngược lại có chút vị đạo giống như chó nhà có tang.
- Lão đại, ngươi đẹp trai quá.
Quách Nhiên đi lên trcm giơ ngón cái với Long Trần:
- Có điều, lão đại, ta sao cảm thấy ngươi có chút giống họa tinh, đi đến đâu cũng có người nhìn ngươi không vừa mắt.
Đường Uyển Nhi cười nói:
- Ta cũng thấy thế.
Thấy mọi người được Quách Nhiên và Đường Uyển Nhi nhắc nhở, đều nhìn mình với vẻ quái dị, khiến Long Trần cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
- Giờ không còn việc gì rồi, mọi người giải tán đi, dựa theo dặn dò của trưởng lão, chúng ta có thời gian ba ngày nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua, toàn bộ mọi người đều phải nhớ tới quảng trường biệt viện báo cáo, đến lúc đó, không cần tập hợp, cứ tự đi là được, nếu không muốn ngồi yên thì có thể đi dạo chung quanh, nhưng chú ý đừng để bị lạc.
Sau khi Long Trần giải tán mọi người, chỉ còn lại Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc, Thanh Ngọc nhìn Long Trần, có chút lo lắng nói:
- Long Trần, ngươi cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ rất bất lợi đối với ngươi sau này, có đôi khi, nhịn một chút cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Thanh Ngọc lo lắng với tính tình không sợ trời không sợ đất như vậy của Long Trần, sớm muộn gì cũng có một ngày vấp phải trắc trở, dù sao trong biệt viện cao thủ cũng nhiều như vậy.
- Thanh Ngọc tỷ, ta biết rồi, lần sau ta gặp phải chuyện như vậy, ta nhất định sẽ nhịn.
Long Trần cười cười đáp ứng, có điều trong lòng lại nói: Không nhịn được thì cũng không thể trách ta.
Long Trần cũng muốn nhún nhường lắm, cũng hy vọng có thể lặng lẽ tu hành, nhưng cứ xuất hiện nhiều thằng ngốc như vậy, không biết sống chết muốn tìm mình làm phiền.
Hắn có đôi khi cũng muốn nhịn cho xong, nhưng trong đầu hắn, lại có một ý chí khác, kiên quyết không cho phép hắn chịu một chút thua thiệt nào.
Có đôi khi Long Trần cảm thấy mình có phải bị tâm thần phân liệt không, rốt cuộc là mình dung hợp ký ức của Đan Đế, hay là linh hồn của Đan Đế chiếm lấy khối thân thể này.
Từ sau khi tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Quyết, loại ý chí này càng lúc càng mãnh liệt, đó là một loại ý chí hướng về vô địch, có chết cũng không quay đầu lại.
Cho nên giống như tình hình vừa rồi, Long Trần hoàn toàn có thể tránh né mấy lần, hoặc là chưng ra Đan Diễm của mình, dọa cho Lục Xuyên phải sợ chạy.
Nhưng không biết vì sao, hắn luôn lựa chọn giải quyết phương thức trực tiếp nhất, hơn nữa sau khi giải quyết, trong lòng hắn còn có chút thích thú, điều này khiến chính hắn cũng phải dở khóc dở cười.
Long Trần hừ lạnh một tiếng:
- Bệnh của ngươi rất nghiêm trọng, thôi, để ta trị liệu cho ngươi vậy.
Nói xong, Long Trần chậm rãi nhắm mắt lại, khi lại mở mắt, hét to một tiếng, giống như sấm mùa xuân.
- Đan Diễm.
Ầm!
Hỏa diễm khủng bố bốc lên, cắn nuốt phạm vi mấy trượng, nhiệt độ cao kịch liệt nướng cháy cả thiên không.
- A.
Hỏa diễm vừa xuất hiện, một tiếng hét thảm từ trong miệng Lục Xuyên truyền ra, thanh âm thê lương khiến người ta sởn gai ốc.
Người đến từ Y Liệu Đường biến sắc, trong hai mắt bọn họ tràn ngập hoảng sợ nhìn Long Trần được hỏa diễm bao bọc trùng trùng, có một số người không kìm lòng được lui lại mấy bước.
Đối với hỏa diễm, bọn họ là sợ hãi từ nội tâm, đó là thiên địch của bọn họ, là khắc tinh của bọn họ.
Tay ngọc của Đường Uyển Nhi bỗng nhiên vươn ra, trực tiếp đặt lên những dây leo ở ngoại vi bị chặt đứt, tiếng kêu thảm thiết của Lục Xuyên mới dừng lại.
Đường Uyển Nhi biết, những dây leo đó chính là Bản nguyên chi lực của Lục Xuyên biến thành, nhưng lại không giống với phong nhận của nàng ta.
Những dây leo đó là tâm thần tương liên, linh hồn tương thông với Lục Xuyên, cho nên hắn có thể điều khiển dây leo một cách linh hoạt như vậy.
Nhưng khi dây leo bị công kích, tâm thần của bọn họ cũng sẽ chịu liên lụy, Mộc tu không phải chức nghiệp chiến đấu, mà là chức nghiệp phụ trợ, chỗ cường đại của bọn họ là bọn họ có sinh mệnh lực tinh thuần, có thể chữa khỏi thương thế cho người ta rất nhanh.
Cho nên cho dù Lục Xuyên là sư huynh, nhưng hắn không thể đánh đồng với những cường giả Dịch Cân cảnh chức nghiệp chiến đấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lục Xuyên này lại cho rằng, cho dù chiến lực của mình không mạnh, nhưng áp chế mấy tên gà mờ vừa mới nhập môn này thì vẫn không thành vấn đề, kết quả liền thành như bây giờ.
Bởi vì lúc trước thắt quá chặt, giống như bánh chèo xoắn lại với nhau, khi hỏa diễm của Long Trần bốc lên, hắn không ngờ không thể thu hồi dây leo của hắn.
Bị hỏa diễm công kích, vậy cũng chẳng khác nào bị hỏa diễm thiêu đốt linh hồn, loại đau đớn này căn bản không phải là con người có thể chịu đựng được.
Nếu không phải Đường Uyển Nhi chặt đứt những dây leo đó, Lục Xuyên vẫn phải tiếp tục chịu đựng thống khổ linh hồn bị đốt cháy, một lúc sau, linh hồn sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, Đường Uyển Nhi không muốn Long Trần đắc tội với người ta tới chết.
Ầm.
Hỏa diễm trên người Long Trần biến mất, hai tay vươn ra ngoài, dây leo quấn trên người hắn bị đốt thành tro bụi, lả tả rơi xuống đất.
Rung rung người, Long Trần cười nói với Kỳ Nguyệt đang đầy khiếp sợ:
- Cảm tạ Kỳ Nguyệt tiểu thư đã tới chữa thương cho chúng ta, hay là tiểu thư vào bên trong ngồi chơi, uống chút trà nhé?
- Ờ, thôi, chúng ta còn phải về phục mệnh, có cơ hội sẽ lại quấy rầy các ngươi, tái kiến.
Kỳ Nguyệt nói xong, dẫn mọi người rời khỏi.
Mà Lục Xuyên kia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt có chút thất thần, đó là nguyên do linh hồn bị hao tổn.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta.
Lục Xuyên nghiến răng nghiến lợi hô lên với Long Trần, cũng đi theo mọi người xuống núi, có điều đã không còn vẻ ngang ngược như lúc tới, ngược lại có chút vị đạo giống như chó nhà có tang.
- Lão đại, ngươi đẹp trai quá.
Quách Nhiên đi lên trcm giơ ngón cái với Long Trần:
- Có điều, lão đại, ta sao cảm thấy ngươi có chút giống họa tinh, đi đến đâu cũng có người nhìn ngươi không vừa mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Uyển Nhi cười nói:
- Ta cũng thấy thế.
Thấy mọi người được Quách Nhiên và Đường Uyển Nhi nhắc nhở, đều nhìn mình với vẻ quái dị, khiến Long Trần cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
- Giờ không còn việc gì rồi, mọi người giải tán đi, dựa theo dặn dò của trưởng lão, chúng ta có thời gian ba ngày nghỉ ngơi.
Ba ngày trôi qua, toàn bộ mọi người đều phải nhớ tới quảng trường biệt viện báo cáo, đến lúc đó, không cần tập hợp, cứ tự đi là được, nếu không muốn ngồi yên thì có thể đi dạo chung quanh, nhưng chú ý đừng để bị lạc.
Sau khi Long Trần giải tán mọi người, chỉ còn lại Đường Uyển Nhi và Thanh Ngọc, Thanh Ngọc nhìn Long Trần, có chút lo lắng nói:
- Long Trần, ngươi cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ rất bất lợi đối với ngươi sau này, có đôi khi, nhịn một chút cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Thanh Ngọc lo lắng với tính tình không sợ trời không sợ đất như vậy của Long Trần, sớm muộn gì cũng có một ngày vấp phải trắc trở, dù sao trong biệt viện cao thủ cũng nhiều như vậy.
- Thanh Ngọc tỷ, ta biết rồi, lần sau ta gặp phải chuyện như vậy, ta nhất định sẽ nhịn.
Long Trần cười cười đáp ứng, có điều trong lòng lại nói: Không nhịn được thì cũng không thể trách ta.
Long Trần cũng muốn nhún nhường lắm, cũng hy vọng có thể lặng lẽ tu hành, nhưng cứ xuất hiện nhiều thằng ngốc như vậy, không biết sống chết muốn tìm mình làm phiền.
Hắn có đôi khi cũng muốn nhịn cho xong, nhưng trong đầu hắn, lại có một ý chí khác, kiên quyết không cho phép hắn chịu một chút thua thiệt nào.
Có đôi khi Long Trần cảm thấy mình có phải bị tâm thần phân liệt không, rốt cuộc là mình dung hợp ký ức của Đan Đế, hay là linh hồn của Đan Đế chiếm lấy khối thân thể này.
Từ sau khi tu luyện Cửu Tinh Bá Thể Quyết, loại ý chí này càng lúc càng mãnh liệt, đó là một loại ý chí hướng về vô địch, có chết cũng không quay đầu lại.
Cho nên giống như tình hình vừa rồi, Long Trần hoàn toàn có thể tránh né mấy lần, hoặc là chưng ra Đan Diễm của mình, dọa cho Lục Xuyên phải sợ chạy.
Nhưng không biết vì sao, hắn luôn lựa chọn giải quyết phương thức trực tiếp nhất, hơn nữa sau khi giải quyết, trong lòng hắn còn có chút thích thú, điều này khiến chính hắn cũng phải dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro