Đánh cắp thất b...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Long Trần đầu không ngẩng mắt không mở nói, múc một chậu nước, bắt tay làm sạch Kỳ Lăng Ngư, lấy ra tinh của Kỳ Lăng Ngư ở phần má, bỏ vào trong giá nướng.
- Bốc phét, rồng là thần thú trong truyền thuyết, rốt cuộc có tồn tại hay không cũng chẳng ai biết, ngươi làm sao mà bắt được?
Đường Uyển Nhi tức giận nói.
- Là người thì phải có ước mơ, vạn nhất một ngày nào đó có thể thực hiện được thì sao? Cho nên ước mơ là nhất định phải có, nếu không nhân sinh chẳng phải là không có lạc thú gì à?
Long Trần nói.
- Ước mơ và bốc phét là hai chuyện khác nhau mà? Ngươi đừng có nghe nhìn lẫn lộn.
Đường Uyển Nhi biện giải.
- Không nói chuyện với người không có khiếu hài hước như ngươi nữa, cảm thấy mệt lắm.
Long Trần lắc đầu, bắt đầu chuyên tâm nướng cá trong tay.
- Ngươi...
Đường Uyển Nhi giận lắm, có điều lại nghĩ tới gì đó, chậm rãi ngồi xuống nói:
- Long Trần, ta phát giác con người ngươi rất quái lạ, ngươi không thể dùng ngữ khí bình thường để nói chuyện với người ta à?
- Cái này không thành vấn đề, mấu chốt là ta cần phải gặp được người bình thường đã.
Long Trần buồn rầu nói.
- Ngươi hỗn đản.
Đường Uyển Nhi rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ra ném một hạt dẻ nổ lên đầu Long Trần, cả giận nói:
- Ngươi đây là nói ta không phải người bình thường sao?
Long Trần không hoàn thủ, cũng không tránh né, tùy ý để nàng ta ném trúng đầu, nhìn Đường Uyển Nhi từ trên xuống dưới, nói:
- Đường Uyển Nhi tiểu thư xinh đẹp, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại là bình thường à?
Mặt Đường Uyển Nhi lại đỏ lên, lập tức lại cãi:
- Ta vốn là rất bình thường, chỉ có gặp ngươi mới biến thành như vậy.
- Được rồi, cá nướng xong rồi, ăn đi.
Long Trần đưa cho Đường Uyển Nhi một con Kỳ Lăng Ngư đã nướng chín, Đường Uyển Nhi cầm cá, lập tức cảm thấy mùi thơm nức mũi, nhìn nhìn Long Trần, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ăn đi, ăn no mới có khí lực mà thu thập ta.
Long Trần cười nói.
Trên mặt Đường Uyển Nhi lại nóng lên, quay đầu đi, môi anh đào khẽ mở, cắn một miếng thịt cá, lập tức kinh hô một tiếng:
- Ngon quá, chẳng trách được gọi là tuyệt vị nhân gian, người ta vẫn là lần đầu tiên được ăn.
Trong mắt đẹp của Đường Uyển Nhi toàn là vẻ kinh hỉ, đại danh của Kỳ Lăng Ngư rất nhiều người đều biết, nhưng người được nếm qua lại đã ít lại càng ít.
- Ha ha, vẫn là câu đó, sau này đối tốt với ta một chút, có thể được ăn thường xuyên, nếu cân nhắc lấy thân báo đáp, khà khà, vậy sẽ có mỹ vị ăn mãi không hết.
Long Trần cũng ăn cá nướng, vẻ mặt đắc ý cười nói.
- Hừ, nghĩ hay nhỉ, ngươi cho rằng nữ tử nào cũng dễ lừa như ngươi nghĩ à?
Đường Uyển Nhi hiển nhiên đã quen với phương thức nói chuyện của Long Trần, cũng không tức giận, lạnh lùng đáp lại một câu, tiếp tục ăn cá nướng.
Ăn xong một con, cũng không khách khí với Long Trần, trực tiếp vươn tay ra lấy thêm con nữa, cứ như vậy ngồi bên cạnh Long Trần mà ăn, không hề có cảm giác ngượng ngùng.
- Ê, ngươi không ngờ có thể nắm giữ lực lượng hỏa diểm, ngươi là Đan tu à?
Đường Uyển Nhi vừa ăn cá nướng vừa hỏi.
- Ừ, ta là một Đan sĩ.
Long Trần trả lời.
- Vậy rất không tồi, Đan sĩ trẻ tuổi như vậy, rất có tiền đồ, vì sao không chọn luyện đan, mà lựa chọn tu hành võ đạo?
Đường Uyển Nhi nghi hoặc hỏi.
- Cả ngày luyện đan thì có gì thú vị? Tu hành võ đạo tốt hơn, mỗi ngày đều được đánh nhau, cưa gái, nhìn ai không vừa mắt thì đấm đá mấy cái, thấy mỹ nữ giống như ngươi còn có thể đùa giỡn một chút, đây mới là cuộc sống.
Long Trần nói với vẻ say mê.
- Hỗn đản, vừa nói được mấy câu đứng đắn đã lại lại bắt đầu không tử tế, vậy ngươi lựa chọn tu hành võ đạo, sư phụ Đan tu của ngươi có đồng ý không?
Đường Uyển Nhi oán trách.
Nghe thấy câu này, Long Trần hơi dừng lại một chút, trong đầu hiện ra thân ảnh của Vân Kỳ Đại Sư, đặc biệt là cảnh tượng lúc cuối cùng Vân Kỳ Đại Sư hóa thành tro tàn, giống như vừa xảy ra ngày hôm qua.
- Chắc sẽ đồng ý thôi!
Long Trần lắc đầu nói.
- Sao lại bảo là chắc?
Đường Uyển Nhi bất mãn nói.
- Bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên ta cũng không biết suy nghĩ thực sự của hắn.
Long Trần mỉm cười nói, có điều nụ cười có chút thê lương.
Đường Uyển Nhi nhìn một tia thương cảm lộ ra trong ánh mắt Long Trần, không khỏi hơi run run, nàng ta lần đầu tiên cảm nhận được loại bi thương ở sâu trong nội tâm Long Trần.
- Được rồi, cá cũng ăn xong rồi, nhớ rõ vẫn là câu đó, còn muốn ăn cá, phải đối với ta tốt một chút, ta đi trước đây.
Long Trần đứng lên nói.
Thấy Long Trần muốn đi, không biết vì sao, Đường Uyển Nhi cảm thấy trong lòng có chút mất mát, về phần vì sao, ngay cả chính nàng cũng không rõ.
- Đúng rồi, Long Trần, ngươi gom đủ ngọc bài chưa?
- Chưa.
Long Trần lắc đầu nói, dù sao thời gian cũng còn dài, hắn không gấp, cho dù hiện tại đánh cướp cũng chỉ là lẻ tẻ, rất khó gom đủ một bộ.
- Chỗ ta có một bộ, cho ngươi này.
Đường Uyển Nhi nói xong, đưa cho Long Trần một khối ngọc bài.
Không giống như của Long Trần, trên ngọc bài đó có bốn chữ thiên địa huyền hoàng, không ngờ là bốn chữ hợp thành một thể, chứ không phải bốn ngọc bài riêng lẻ.
Long Trần mỉm cười, tiếp nhận ngọc bài, cười nói:
- Đây là ăn một miếng thịt trả cả con gà trong truyền thuyết à? Cám ơn, có điều ơn huệ nhỏ này vẫn không đủ để Long Trần ta một lòng một dạ với ngươi đâu, ngươi có thể thử lấy thân báo đáp.
- Cút.
Đường Uyển Nhi giận dữ, Long Trần này vừa đứng đắn được một lại lại bắt đầu cợt nhả, một cước đá về phía Long Trần.
Long Trần cười cười tránh công kích của Đường Uyển Nhi, lên xuống mấy cái liền biến mất ở cuối sơn cốc.
Nhìn Long Trần biến mất, nộ khí trên mặt Đường Uyển Nhi cũng không còn, bật cười một tiếng, thu thập tâm tình, cũng biến mất trong sơn cốc.
- Bốc phét, rồng là thần thú trong truyền thuyết, rốt cuộc có tồn tại hay không cũng chẳng ai biết, ngươi làm sao mà bắt được?
Đường Uyển Nhi tức giận nói.
- Là người thì phải có ước mơ, vạn nhất một ngày nào đó có thể thực hiện được thì sao? Cho nên ước mơ là nhất định phải có, nếu không nhân sinh chẳng phải là không có lạc thú gì à?
Long Trần nói.
- Ước mơ và bốc phét là hai chuyện khác nhau mà? Ngươi đừng có nghe nhìn lẫn lộn.
Đường Uyển Nhi biện giải.
- Không nói chuyện với người không có khiếu hài hước như ngươi nữa, cảm thấy mệt lắm.
Long Trần lắc đầu, bắt đầu chuyên tâm nướng cá trong tay.
- Ngươi...
Đường Uyển Nhi giận lắm, có điều lại nghĩ tới gì đó, chậm rãi ngồi xuống nói:
- Long Trần, ta phát giác con người ngươi rất quái lạ, ngươi không thể dùng ngữ khí bình thường để nói chuyện với người ta à?
- Cái này không thành vấn đề, mấu chốt là ta cần phải gặp được người bình thường đã.
Long Trần buồn rầu nói.
- Ngươi hỗn đản.
Đường Uyển Nhi rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ra ném một hạt dẻ nổ lên đầu Long Trần, cả giận nói:
- Ngươi đây là nói ta không phải người bình thường sao?
Long Trần không hoàn thủ, cũng không tránh né, tùy ý để nàng ta ném trúng đầu, nhìn Đường Uyển Nhi từ trên xuống dưới, nói:
- Đường Uyển Nhi tiểu thư xinh đẹp, ngươi cảm thấy ngươi hiện tại là bình thường à?
Mặt Đường Uyển Nhi lại đỏ lên, lập tức lại cãi:
- Ta vốn là rất bình thường, chỉ có gặp ngươi mới biến thành như vậy.
- Được rồi, cá nướng xong rồi, ăn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần đưa cho Đường Uyển Nhi một con Kỳ Lăng Ngư đã nướng chín, Đường Uyển Nhi cầm cá, lập tức cảm thấy mùi thơm nức mũi, nhìn nhìn Long Trần, không khỏi có chút ngượng ngùng.
- Ăn đi, ăn no mới có khí lực mà thu thập ta.
Long Trần cười nói.
Trên mặt Đường Uyển Nhi lại nóng lên, quay đầu đi, môi anh đào khẽ mở, cắn một miếng thịt cá, lập tức kinh hô một tiếng:
- Ngon quá, chẳng trách được gọi là tuyệt vị nhân gian, người ta vẫn là lần đầu tiên được ăn.
Trong mắt đẹp của Đường Uyển Nhi toàn là vẻ kinh hỉ, đại danh của Kỳ Lăng Ngư rất nhiều người đều biết, nhưng người được nếm qua lại đã ít lại càng ít.
- Ha ha, vẫn là câu đó, sau này đối tốt với ta một chút, có thể được ăn thường xuyên, nếu cân nhắc lấy thân báo đáp, khà khà, vậy sẽ có mỹ vị ăn mãi không hết.
Long Trần cũng ăn cá nướng, vẻ mặt đắc ý cười nói.
- Hừ, nghĩ hay nhỉ, ngươi cho rằng nữ tử nào cũng dễ lừa như ngươi nghĩ à?
Đường Uyển Nhi hiển nhiên đã quen với phương thức nói chuyện của Long Trần, cũng không tức giận, lạnh lùng đáp lại một câu, tiếp tục ăn cá nướng.
Ăn xong một con, cũng không khách khí với Long Trần, trực tiếp vươn tay ra lấy thêm con nữa, cứ như vậy ngồi bên cạnh Long Trần mà ăn, không hề có cảm giác ngượng ngùng.
- Ê, ngươi không ngờ có thể nắm giữ lực lượng hỏa diểm, ngươi là Đan tu à?
Đường Uyển Nhi vừa ăn cá nướng vừa hỏi.
- Ừ, ta là một Đan sĩ.
Long Trần trả lời.
- Vậy rất không tồi, Đan sĩ trẻ tuổi như vậy, rất có tiền đồ, vì sao không chọn luyện đan, mà lựa chọn tu hành võ đạo?
Đường Uyển Nhi nghi hoặc hỏi.
- Cả ngày luyện đan thì có gì thú vị? Tu hành võ đạo tốt hơn, mỗi ngày đều được đánh nhau, cưa gái, nhìn ai không vừa mắt thì đấm đá mấy cái, thấy mỹ nữ giống như ngươi còn có thể đùa giỡn một chút, đây mới là cuộc sống.
Long Trần nói với vẻ say mê.
- Hỗn đản, vừa nói được mấy câu đứng đắn đã lại lại bắt đầu không tử tế, vậy ngươi lựa chọn tu hành võ đạo, sư phụ Đan tu của ngươi có đồng ý không?
Đường Uyển Nhi oán trách.
Nghe thấy câu này, Long Trần hơi dừng lại một chút, trong đầu hiện ra thân ảnh của Vân Kỳ Đại Sư, đặc biệt là cảnh tượng lúc cuối cùng Vân Kỳ Đại Sư hóa thành tro tàn, giống như vừa xảy ra ngày hôm qua.
- Chắc sẽ đồng ý thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần lắc đầu nói.
- Sao lại bảo là chắc?
Đường Uyển Nhi bất mãn nói.
- Bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên ta cũng không biết suy nghĩ thực sự của hắn.
Long Trần mỉm cười nói, có điều nụ cười có chút thê lương.
Đường Uyển Nhi nhìn một tia thương cảm lộ ra trong ánh mắt Long Trần, không khỏi hơi run run, nàng ta lần đầu tiên cảm nhận được loại bi thương ở sâu trong nội tâm Long Trần.
- Được rồi, cá cũng ăn xong rồi, nhớ rõ vẫn là câu đó, còn muốn ăn cá, phải đối với ta tốt một chút, ta đi trước đây.
Long Trần đứng lên nói.
Thấy Long Trần muốn đi, không biết vì sao, Đường Uyển Nhi cảm thấy trong lòng có chút mất mát, về phần vì sao, ngay cả chính nàng cũng không rõ.
- Đúng rồi, Long Trần, ngươi gom đủ ngọc bài chưa?
- Chưa.
Long Trần lắc đầu nói, dù sao thời gian cũng còn dài, hắn không gấp, cho dù hiện tại đánh cướp cũng chỉ là lẻ tẻ, rất khó gom đủ một bộ.
- Chỗ ta có một bộ, cho ngươi này.
Đường Uyển Nhi nói xong, đưa cho Long Trần một khối ngọc bài.
Không giống như của Long Trần, trên ngọc bài đó có bốn chữ thiên địa huyền hoàng, không ngờ là bốn chữ hợp thành một thể, chứ không phải bốn ngọc bài riêng lẻ.
Long Trần mỉm cười, tiếp nhận ngọc bài, cười nói:
- Đây là ăn một miếng thịt trả cả con gà trong truyền thuyết à? Cám ơn, có điều ơn huệ nhỏ này vẫn không đủ để Long Trần ta một lòng một dạ với ngươi đâu, ngươi có thể thử lấy thân báo đáp.
- Cút.
Đường Uyển Nhi giận dữ, Long Trần này vừa đứng đắn được một lại lại bắt đầu cợt nhả, một cước đá về phía Long Trần.
Long Trần cười cười tránh công kích của Đường Uyển Nhi, lên xuống mấy cái liền biến mất ở cuối sơn cốc.
Nhìn Long Trần biến mất, nộ khí trên mặt Đường Uyển Nhi cũng không còn, bật cười một tiếng, thu thập tâm tình, cũng biến mất trong sơn cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro