Địa Hỏa (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Đạo hỏa diễm đó từ xuất hiện đến biến mất, toàn bộ quá trình chỉ có nửa hơi thở, nhưng mắt Long Trần lại lồi cả ra.
Địa Hỏa, đó tuyệt đối là Địa Hỏa.
Đó là hỏa diễm đại địa dựng dục ra, uy lực có thể đốt trời đun biển, luyện hóa núi cao, Long Trần có ký ức của Đan Đế, nhận ra loại hỏa diễm khủng bố này.
Long Trần nắm chặt quyền đầu, tim cơ hồ sắp nhảy ra ngoài, đó chính là Địa Hỏa, ở trước mặt nó thú hỏa chẳng là gì.
Quan trọng nhất là, đoàn Địa Hỏa này hiển nhiên vừa được sinh ra, không quá cuồng bạo, là thời kì tốt nhất để hàng phục nó.
Nhưng Long Trần chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn cứ vào ký ức của Đan Đế, cho dù là Địa Hỏa rác rưởi nhất cũng không phải nhân vật như hắn có thể hàng phục.
Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả như Đồ Phương, một khi khiến đoàn Địa Hỏa này tức giận, cũng lập tức bị đốt thành tro.
- Thế này không phải là chơi người ta à?
Long Trần không khỏi khóc không ra nước mắt, nhìn bảo bối tuyệt thế lại không thu được, đây quả thực là một loại hình phạt tàn khốc nhất.
Nhìn hồ dung nham đã trở nên yên lặng, Long Trần hít sâu một hơi, hắn hiện tại muốn có được Địa Hỏa, không khác gì người si nói mộng, căn bản chính là muốn chết.
Xoay người trở lại bên cạnh Tiểu Tuyết, nhìn phía trước, không khỏi có chút ngẩn người, nơi này sinh ra Địa Hỏa, tuyệt đối là một tin tức kinh thế.
Không được, tuyệt đối không thể để tin tức này truyền ra, ta phát hiện ra thì phải là của ta.
Long Trần nhìn kỹ một chút địa hình, lại nhìn nhìn cửa động cao hai trượng, Long Trần bắt đầu vẽ sơ đồ, vẽ chính xác lại hình dạng của cửa động.
Sau khi xách định kỹ từng chi tiết, Long Trần ở bên ngoài tìm một khối nham thạch cực lớn, ở gần núi trọc, phân tán không ít nham thạch, hơn nữa màu sắc của những nham thạch đó cơ bản là nhất trí với thể núi.
Long Trần tìm một khối đá to, bắt đầu khắc và mài, trường kiếm trong tay hắn vô cùng sắc bén, tuy không thể thể cắt nham thạch như cắt đậu hủ.
Nhưng chỉ cần phải cẩn thận một chút, vẫn không đến mức làm gãy trường kiếm, chậm rãi vẽ một đồ án, hắn muốn làm một cửa đá.
Phải làm một cửa đá kín kẽ, chờ khi hắn rời khỏi, triệt để bịt kín nơi này, như vậy sẽ có thêm một phần bảo đảm, hy vọng không bị người ta phát hiện.
Nham thạch vô cùng cứng rắn, Long Trần lại không dám dùng man lực, sợ làm gãy trường kiếm, cho nên cả quá trình vô cùng chậm chạp.
Cho tới ba ngày sau, Long Trần cuối cùng cũng khắc ra hình dáng đại khái của cửa đá, triệu hồi ra Phong Phủ Chiến Thân, ôm cửa đá nặng hơn mười vạn cân tới trước huyệt động, lại bắt đầu mài hậu kỳ.
Cho tới ngày thứ năm, trên trán Long Trần mồ hôi đàm đìa, cuối cùng cũng úp kín được cửa đá lên huyệt động.
Ầm.
Trong huyệt động truyền ra một tiếng nổ vang, không gian chấn động, đồng thời một cỗ khí tức vô cùng cường đại truyền đến, khiến người ta run rẩy trong lòng.
- Tiểu Tuyết thăng cấp rồi.
Long Trần mừng rỡ, tiến vào huyệt động nhìn một cái, không khỏi hoảng sợ, hiện tại Tiểu Tuyết dã thân cao gần một trượng, lông cả người như tuyết, dúm lông đỏ giữa trán lại đỏ sẫm như lửa, hết sức tươi đẹp.
Gừ.
Tiểu Tuyết bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, chấn cho toàn bộ huyệt động chấn động, sóng âm khủng bố khuấy động qua lại trong huyệt động, cho dù Long Trần đã chuẩn bị trước, vẫn bị chấn cho màng nhĩ kêu ong ong, đầu giống như vỡ ra.
- Giỏi nhỉ, trưởng thành rồi thì không nhận lão đại này nữa phải không?
Long Trần xoa xoa lỗ tai, tức giận kêu lên.
- Ô ô.
Tiểu Tuyết ghé đầu tới, vẫn giống như lúc trước làm nũng với Long Trần, nhưng hiện giờ hình thể của nó cực lớn, đầu cũng cao xấp xỉ tới người Long Trần, một cái húc đầu này, khiến Long Trần phải lui về phía sau.
- Được rồi, được rồi, ta đùa với ngươi thôi, hiện tại chúng ta nên đi rồi.
Long Trần xoa đầu Tiểu Tuyết, cười nói.
Cùng Tiểu Tuyết ra khỏi huyệt động, Long Trần khép cửa đá lại, lại tìm ít cát nhỏ bịt kín khe hở, vận chuyển Đan Diễm nướng chín chúng, sau đó lại dùng mảnh vụn nham thạch bôi loạn lên, nhìn từ bên ngoài, tuyệt đối không thể nhìn ra nơi này có một cửa đá.
Sau khi làm xong, Long Trần cuối cùng cũng hài lòng vỗ vỗ tay, lấy ra bản đồ, cẩn thận đối chiếu một chút phương hướng, đánh một dấu hiệu lên trên bản đồ, để tránh mình sau này không tìm thấy.
Dù sao trong sa mạc, một ngọn núi nhỏ như vậy thật sự không quá dễ nhận thấy, nếu không phải Long Trần được ánh sáng dẫn tới, cũng rất khó chú ý thấy.
Sau khi làm xong, Long Trần nhảy lên lưng Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng, giậm chân, giống như một cơn gió lướt qua thiên địa, lao đi nhanh.
Nửa tháng sau, Long Trần dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng sắp đi vào phạm vi thế lực của Huyền Thiên Biệt Viện, bắt đầu đi chậm lại.
Bởi vì tính toán thời gian, cách thời gian khảo hạch vẫn còn một chút, dù sao chỉ có mấy vạn dặm đường, tất nhiên không cần sốt ruột.
Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, nhàn nhã tiến về phía trước, vừa xuyên qua một khu rừng rậm, đột nhiên phía trước có người chặn đường Long Trần.
Địa Hỏa, đó tuyệt đối là Địa Hỏa.
Đó là hỏa diễm đại địa dựng dục ra, uy lực có thể đốt trời đun biển, luyện hóa núi cao, Long Trần có ký ức của Đan Đế, nhận ra loại hỏa diễm khủng bố này.
Long Trần nắm chặt quyền đầu, tim cơ hồ sắp nhảy ra ngoài, đó chính là Địa Hỏa, ở trước mặt nó thú hỏa chẳng là gì.
Quan trọng nhất là, đoàn Địa Hỏa này hiển nhiên vừa được sinh ra, không quá cuồng bạo, là thời kì tốt nhất để hàng phục nó.
Nhưng Long Trần chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn cứ vào ký ức của Đan Đế, cho dù là Địa Hỏa rác rưởi nhất cũng không phải nhân vật như hắn có thể hàng phục.
Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả như Đồ Phương, một khi khiến đoàn Địa Hỏa này tức giận, cũng lập tức bị đốt thành tro.
- Thế này không phải là chơi người ta à?
Long Trần không khỏi khóc không ra nước mắt, nhìn bảo bối tuyệt thế lại không thu được, đây quả thực là một loại hình phạt tàn khốc nhất.
Nhìn hồ dung nham đã trở nên yên lặng, Long Trần hít sâu một hơi, hắn hiện tại muốn có được Địa Hỏa, không khác gì người si nói mộng, căn bản chính là muốn chết.
Xoay người trở lại bên cạnh Tiểu Tuyết, nhìn phía trước, không khỏi có chút ngẩn người, nơi này sinh ra Địa Hỏa, tuyệt đối là một tin tức kinh thế.
Không được, tuyệt đối không thể để tin tức này truyền ra, ta phát hiện ra thì phải là của ta.
Long Trần nhìn kỹ một chút địa hình, lại nhìn nhìn cửa động cao hai trượng, Long Trần bắt đầu vẽ sơ đồ, vẽ chính xác lại hình dạng của cửa động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi xách định kỹ từng chi tiết, Long Trần ở bên ngoài tìm một khối nham thạch cực lớn, ở gần núi trọc, phân tán không ít nham thạch, hơn nữa màu sắc của những nham thạch đó cơ bản là nhất trí với thể núi.
Long Trần tìm một khối đá to, bắt đầu khắc và mài, trường kiếm trong tay hắn vô cùng sắc bén, tuy không thể thể cắt nham thạch như cắt đậu hủ.
Nhưng chỉ cần phải cẩn thận một chút, vẫn không đến mức làm gãy trường kiếm, chậm rãi vẽ một đồ án, hắn muốn làm một cửa đá.
Phải làm một cửa đá kín kẽ, chờ khi hắn rời khỏi, triệt để bịt kín nơi này, như vậy sẽ có thêm một phần bảo đảm, hy vọng không bị người ta phát hiện.
Nham thạch vô cùng cứng rắn, Long Trần lại không dám dùng man lực, sợ làm gãy trường kiếm, cho nên cả quá trình vô cùng chậm chạp.
Cho tới ba ngày sau, Long Trần cuối cùng cũng khắc ra hình dáng đại khái của cửa đá, triệu hồi ra Phong Phủ Chiến Thân, ôm cửa đá nặng hơn mười vạn cân tới trước huyệt động, lại bắt đầu mài hậu kỳ.
Cho tới ngày thứ năm, trên trán Long Trần mồ hôi đàm đìa, cuối cùng cũng úp kín được cửa đá lên huyệt động.
Ầm.
Trong huyệt động truyền ra một tiếng nổ vang, không gian chấn động, đồng thời một cỗ khí tức vô cùng cường đại truyền đến, khiến người ta run rẩy trong lòng.
- Tiểu Tuyết thăng cấp rồi.
Long Trần mừng rỡ, tiến vào huyệt động nhìn một cái, không khỏi hoảng sợ, hiện tại Tiểu Tuyết dã thân cao gần một trượng, lông cả người như tuyết, dúm lông đỏ giữa trán lại đỏ sẫm như lửa, hết sức tươi đẹp.
Gừ.
Tiểu Tuyết bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, chấn cho toàn bộ huyệt động chấn động, sóng âm khủng bố khuấy động qua lại trong huyệt động, cho dù Long Trần đã chuẩn bị trước, vẫn bị chấn cho màng nhĩ kêu ong ong, đầu giống như vỡ ra.
- Giỏi nhỉ, trưởng thành rồi thì không nhận lão đại này nữa phải không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần xoa xoa lỗ tai, tức giận kêu lên.
- Ô ô.
Tiểu Tuyết ghé đầu tới, vẫn giống như lúc trước làm nũng với Long Trần, nhưng hiện giờ hình thể của nó cực lớn, đầu cũng cao xấp xỉ tới người Long Trần, một cái húc đầu này, khiến Long Trần phải lui về phía sau.
- Được rồi, được rồi, ta đùa với ngươi thôi, hiện tại chúng ta nên đi rồi.
Long Trần xoa đầu Tiểu Tuyết, cười nói.
Cùng Tiểu Tuyết ra khỏi huyệt động, Long Trần khép cửa đá lại, lại tìm ít cát nhỏ bịt kín khe hở, vận chuyển Đan Diễm nướng chín chúng, sau đó lại dùng mảnh vụn nham thạch bôi loạn lên, nhìn từ bên ngoài, tuyệt đối không thể nhìn ra nơi này có một cửa đá.
Sau khi làm xong, Long Trần cuối cùng cũng hài lòng vỗ vỗ tay, lấy ra bản đồ, cẩn thận đối chiếu một chút phương hướng, đánh một dấu hiệu lên trên bản đồ, để tránh mình sau này không tìm thấy.
Dù sao trong sa mạc, một ngọn núi nhỏ như vậy thật sự không quá dễ nhận thấy, nếu không phải Long Trần được ánh sáng dẫn tới, cũng rất khó chú ý thấy.
Sau khi làm xong, Long Trần nhảy lên lưng Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết gầm lên một tiếng, giậm chân, giống như một cơn gió lướt qua thiên địa, lao đi nhanh.
Nửa tháng sau, Long Trần dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng sắp đi vào phạm vi thế lực của Huyền Thiên Biệt Viện, bắt đầu đi chậm lại.
Bởi vì tính toán thời gian, cách thời gian khảo hạch vẫn còn một chút, dù sao chỉ có mấy vạn dặm đường, tất nhiên không cần sốt ruột.
Long Trần ngồi trên lưng Tiểu Tuyết, nhàn nhã tiến về phía trước, vừa xuyên qua một khu rừng rậm, đột nhiên phía trước có người chặn đường Long Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro