Dong Tinh Thảo...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Trong khoảng thời gian này, dưới sự trợ giúp nhiệt tâm của Long Trần, Hạ Bạch Trì đã mua được hơn mười món, trong đó cơ bản đều không có tác dụng gì, kim tệ bỏ ra đã hơn hai ngàn vạn.
Hạ Trường Phong không khỏi có chút hối hận, vốn Hạ Bạch Trì không muốn tới đây, dù sao việc cẩu thả của nàng ta với Vệ Thương, cả thành đều biết, nàng ta vẫn trốn trong phòng không dám ra khỏi cửa.
Lần này hội đấu giá mở ra, Hạ Trường Phong một mặt là muốn để Hạ Bạch Trì thoát khỏi tâm thái trước mắt, mặt khác hắn hy vọng có được sự giúp đỡ của Hạ Bạch Trì, dù sao nàng ta thân là Đan đồ cũng có tiền hơn hắn.
Nhưng nhìn mới có một lúc, Hạ Bạch Trì đã bỏ ra hơn hai ngàn vạn kim tệ, khiến hắn không khỏi đau lòng, đó đều là tiền mà.
Lúc này Hạ Bạch Trì cuối cùng cũng tỉnh lại, cho dù nàng ta có tiền tới mấy cũng không thể bao sân, mua hết tất cả được, như vậy ngược lại là trúng kế của Long Trần.
- Công chúa kỳ thật không cần sốt ruột, nếu muốn báo thù, đợi cho khi Long Trần thực sự xuất thủ, chúng ta lại trả thù cũng không muộn.
Đại hoàng tử Sở Dương cười nói.
- Đúng vậy, Sở Dương huynh nói không sai, với quy củ của Hoa Vân Các, hắn có thể được an bài một ghế lô, khẳng định cũng phải mua đồ.
Hạ Trường Phong cũng khuyên nhủ.
Nghe hai người nói vậy, nộ khí của Hạ Bạch Trì cũng bình ổn lại một chút, nhưng thù hận đối với Long Trần lại càng sâu.
Từ lúc gặp Long Trần tới nay, nàng ta vẫn luôn chịu thiệt, giống như Long Trần chính là khắc tinh của nàng ta vậy, khắc chế nàng ta gắt gao.
Sau khi nghe hai người nói, Hạ Bạch Trì cuối cùng cũng ngừng phân cao thấp với Long Trần, sau khi hai người khôi phục, trật tự bán đấu giá lại khôi phục bình thường.
Hội đấu giá đến lúc này, sắc trời đã tối, hội đấu giá tạm dừng, màn xung quanh được mở ra, mấy trăm nữ tử đẩy toa ăn, bên trên đặt đầy đồ ăn tinh mỹ và rượu ngon.
Đây cũng là một mặt rất nhân tính hóa của Hoa Vân Các, sợ mọi người trong bụng đói khát, mọi người nhao nhao tự lấy.
- Long ca, chúng ta cũng đi thôi, nói thật, vừa rồi khẩn trương quá, hiện tại phát giác rất đói rồi.
Vu Mập nói.
- Không cần đi xuống.
Long Trần lắc đầu, hắn nói xong, chỉ thấy hai thị nữ xinh đẹp đẩy một cái bàn dài tới tám thước bước vào.
Trên bàn dài có mấy chục món ăn phong phú, tỏa ra vị đạo mê người, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng tên Vu Mập này chỉ ngơ ngác nhìn hai nữ tử đó, đã sớm quên cả đói khát.
- Mời mấy vị dùng, tỷ muội chúng ta châm rượu cho mấy vị.
Hai thị nữ đó không để ý tới ánh mắt của Vu Mập, hai mắt chỉ quét tới quét lui trên người Long Trần, trong ánh mắt toàn là vẻ vui sướng.
- Ồ, không ngờ là các ngươi.
Long Trần nhìn hai người một cái, không khỏi có chút kinh ngạc, hai người đó chính là hai người trong bốn người ngày đầu tiên Long Trần đến Hoa Vân Các, phụ trách tiếp khách.
- A, Long Trần thế tử, ngài không ngờ vẫn nhớ người ta.
Hai nữ tử, không khỏi hưng phấn hoan hô, một thị nữ vụng trộm nhìn chung quanh một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ.
Sắc mặt có chút đỏ bừng nói:
- Long Trần thế tử, ngài có thể ký tên cho ta không?
Long Trần sửng sốt, tiếp nhận quyển sách nhỏ đó, không khỏi lập tức mở to hai mắt, trên sách nhỏ vẽ một nam tử trường thân ngọc lập, mày rậm như kiếm, mắt như sao trời, tóc đen bay múa, anh tuấn phi phàm.
Nhìn kỹ người đó, không ngờ có tám phần tương tự với mình, có điều so với mình thì đẹp trai hơn, Long Trần ngây ra.
- Người này là ta à?
Long Trần có chút kinh nghi bất định nói.
- Chẳng lẽ ngài không biết sao?
Không chỉ là hai thị nữ đó, ngay cả đám người Thạch Phong cũng kinh ngạc không thôi.
- Đây chính là Phượng Minh Chiến Thần bản số lượng đặc biệt, giá trị ba mươi lăm kim tệ, chúng ta bỏ ra hơn hơn nửa năm tiền công, mới mua được, van cầu ngài ký tên cho chúng ta đi.
Long Trần nhìn nhìn bản Phượng Minh Chiến Thần này, mở ra xem nội dung bên trong, lập tức tán thưởng, trên đời không có việc khó, chỉ sợ không có tâm, thứ này thực sự người ta tâm thần rúng động, ngay cả mình cũng muốn mua.
Nhìn thị nữ đó đưa bút son qua, Long Trần cười khổ:
- Các ngươi sẽ không có dự mưu chứ.
Sắc mặt hai thị nữ đó đỏ lên, hiển nhiên bị Long Trần nói trúng tâm tư, bọn họ chạy tới đưa cơm cho Long Trần, là để được gặp Long Trần.
Long Trần vung tay, giống như rồng bay phượng múa, trên trang bìa ký tên của mình, trong thời gian không thể tu hành, Long Trần vẫn được mẫu thân dạy đọc sách viết chữ, chữ viết rất đẹp.
Hiện giờ sau khi có thể tu hành, chữ càng trở nên khí thế hùng hồn hơn, tràn ngập ý chí giương cung bạt kiếm.
Sau khi hai thị nữ tiếp nhận sách nhỏ được Long Trần kí tên, không khỏi hưng phấn không thôi, sau khi cám ơn Long Trần, liền vội vàng chạy ra, ngay cả châm rượu cũng chẳng nhớ tới, chắc là đi khoe với tỷ muội khác.
- Long ca, trong nhà ta có mấy trăm bản, ngươi cũng giúp ta ký tên từng cái đi.
Hầu Tử đảo mắt, cười nịnh nói.
- Cút đi, ngươi cứ giữ lại tiểu tâm tư này của mình, ngươi là muốn Long ca kí tên rồi mang đi bán à.
Một thế tử đứng lên, nói với vẻ khinh bỉ.
- Nói bậy, ta là hạng người như vậy sao?
Hầu Tử không khỏi giận dữ, có điều khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, không khỏi có chút chốt dạ, dang tay nói:
- Ta chỉ là muốn biết, Long ca kí tên, tỷ lệ đổi kim tệ là bao nhiêu.
- Đừng lắm lời nữa, mau ăn cơm đi.
Long Trần tức giận mắng, mọi người cười ha ha, lúc này mới bắt đầu ăn như hổ đói, sau khi ăn xong, hai thị nữ đó lại chạy về, đẩy toa ăn đi, cũng dâng nước trà trái cây.
Không quá thời gian một nén hương, thanh âm quyến rũ thấu xương của Diêu Ny Thiên lại truyền đến:
- Vật phẩm bán đấu giá tiếp theo là - Dong Tinh Thảo ngàn năm.
Hạ Trường Phong không khỏi có chút hối hận, vốn Hạ Bạch Trì không muốn tới đây, dù sao việc cẩu thả của nàng ta với Vệ Thương, cả thành đều biết, nàng ta vẫn trốn trong phòng không dám ra khỏi cửa.
Lần này hội đấu giá mở ra, Hạ Trường Phong một mặt là muốn để Hạ Bạch Trì thoát khỏi tâm thái trước mắt, mặt khác hắn hy vọng có được sự giúp đỡ của Hạ Bạch Trì, dù sao nàng ta thân là Đan đồ cũng có tiền hơn hắn.
Nhưng nhìn mới có một lúc, Hạ Bạch Trì đã bỏ ra hơn hai ngàn vạn kim tệ, khiến hắn không khỏi đau lòng, đó đều là tiền mà.
Lúc này Hạ Bạch Trì cuối cùng cũng tỉnh lại, cho dù nàng ta có tiền tới mấy cũng không thể bao sân, mua hết tất cả được, như vậy ngược lại là trúng kế của Long Trần.
- Công chúa kỳ thật không cần sốt ruột, nếu muốn báo thù, đợi cho khi Long Trần thực sự xuất thủ, chúng ta lại trả thù cũng không muộn.
Đại hoàng tử Sở Dương cười nói.
- Đúng vậy, Sở Dương huynh nói không sai, với quy củ của Hoa Vân Các, hắn có thể được an bài một ghế lô, khẳng định cũng phải mua đồ.
Hạ Trường Phong cũng khuyên nhủ.
Nghe hai người nói vậy, nộ khí của Hạ Bạch Trì cũng bình ổn lại một chút, nhưng thù hận đối với Long Trần lại càng sâu.
Từ lúc gặp Long Trần tới nay, nàng ta vẫn luôn chịu thiệt, giống như Long Trần chính là khắc tinh của nàng ta vậy, khắc chế nàng ta gắt gao.
Sau khi nghe hai người nói, Hạ Bạch Trì cuối cùng cũng ngừng phân cao thấp với Long Trần, sau khi hai người khôi phục, trật tự bán đấu giá lại khôi phục bình thường.
Hội đấu giá đến lúc này, sắc trời đã tối, hội đấu giá tạm dừng, màn xung quanh được mở ra, mấy trăm nữ tử đẩy toa ăn, bên trên đặt đầy đồ ăn tinh mỹ và rượu ngon.
Đây cũng là một mặt rất nhân tính hóa của Hoa Vân Các, sợ mọi người trong bụng đói khát, mọi người nhao nhao tự lấy.
- Long ca, chúng ta cũng đi thôi, nói thật, vừa rồi khẩn trương quá, hiện tại phát giác rất đói rồi.
Vu Mập nói.
- Không cần đi xuống.
Long Trần lắc đầu, hắn nói xong, chỉ thấy hai thị nữ xinh đẹp đẩy một cái bàn dài tới tám thước bước vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bàn dài có mấy chục món ăn phong phú, tỏa ra vị đạo mê người, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng tên Vu Mập này chỉ ngơ ngác nhìn hai nữ tử đó, đã sớm quên cả đói khát.
- Mời mấy vị dùng, tỷ muội chúng ta châm rượu cho mấy vị.
Hai thị nữ đó không để ý tới ánh mắt của Vu Mập, hai mắt chỉ quét tới quét lui trên người Long Trần, trong ánh mắt toàn là vẻ vui sướng.
- Ồ, không ngờ là các ngươi.
Long Trần nhìn hai người một cái, không khỏi có chút kinh ngạc, hai người đó chính là hai người trong bốn người ngày đầu tiên Long Trần đến Hoa Vân Các, phụ trách tiếp khách.
- A, Long Trần thế tử, ngài không ngờ vẫn nhớ người ta.
Hai nữ tử, không khỏi hưng phấn hoan hô, một thị nữ vụng trộm nhìn chung quanh một cái, sau đó từ trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ.
Sắc mặt có chút đỏ bừng nói:
- Long Trần thế tử, ngài có thể ký tên cho ta không?
Long Trần sửng sốt, tiếp nhận quyển sách nhỏ đó, không khỏi lập tức mở to hai mắt, trên sách nhỏ vẽ một nam tử trường thân ngọc lập, mày rậm như kiếm, mắt như sao trời, tóc đen bay múa, anh tuấn phi phàm.
Nhìn kỹ người đó, không ngờ có tám phần tương tự với mình, có điều so với mình thì đẹp trai hơn, Long Trần ngây ra.
- Người này là ta à?
Long Trần có chút kinh nghi bất định nói.
- Chẳng lẽ ngài không biết sao?
Không chỉ là hai thị nữ đó, ngay cả đám người Thạch Phong cũng kinh ngạc không thôi.
- Đây chính là Phượng Minh Chiến Thần bản số lượng đặc biệt, giá trị ba mươi lăm kim tệ, chúng ta bỏ ra hơn hơn nửa năm tiền công, mới mua được, van cầu ngài ký tên cho chúng ta đi.
Long Trần nhìn nhìn bản Phượng Minh Chiến Thần này, mở ra xem nội dung bên trong, lập tức tán thưởng, trên đời không có việc khó, chỉ sợ không có tâm, thứ này thực sự người ta tâm thần rúng động, ngay cả mình cũng muốn mua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thị nữ đó đưa bút son qua, Long Trần cười khổ:
- Các ngươi sẽ không có dự mưu chứ.
Sắc mặt hai thị nữ đó đỏ lên, hiển nhiên bị Long Trần nói trúng tâm tư, bọn họ chạy tới đưa cơm cho Long Trần, là để được gặp Long Trần.
Long Trần vung tay, giống như rồng bay phượng múa, trên trang bìa ký tên của mình, trong thời gian không thể tu hành, Long Trần vẫn được mẫu thân dạy đọc sách viết chữ, chữ viết rất đẹp.
Hiện giờ sau khi có thể tu hành, chữ càng trở nên khí thế hùng hồn hơn, tràn ngập ý chí giương cung bạt kiếm.
Sau khi hai thị nữ tiếp nhận sách nhỏ được Long Trần kí tên, không khỏi hưng phấn không thôi, sau khi cám ơn Long Trần, liền vội vàng chạy ra, ngay cả châm rượu cũng chẳng nhớ tới, chắc là đi khoe với tỷ muội khác.
- Long ca, trong nhà ta có mấy trăm bản, ngươi cũng giúp ta ký tên từng cái đi.
Hầu Tử đảo mắt, cười nịnh nói.
- Cút đi, ngươi cứ giữ lại tiểu tâm tư này của mình, ngươi là muốn Long ca kí tên rồi mang đi bán à.
Một thế tử đứng lên, nói với vẻ khinh bỉ.
- Nói bậy, ta là hạng người như vậy sao?
Hầu Tử không khỏi giận dữ, có điều khi nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người, không khỏi có chút chốt dạ, dang tay nói:
- Ta chỉ là muốn biết, Long ca kí tên, tỷ lệ đổi kim tệ là bao nhiêu.
- Đừng lắm lời nữa, mau ăn cơm đi.
Long Trần tức giận mắng, mọi người cười ha ha, lúc này mới bắt đầu ăn như hổ đói, sau khi ăn xong, hai thị nữ đó lại chạy về, đẩy toa ăn đi, cũng dâng nước trà trái cây.
Không quá thời gian một nén hương, thanh âm quyến rũ thấu xương của Diêu Ny Thiên lại truyền đến:
- Vật phẩm bán đấu giá tiếp theo là - Dong Tinh Thảo ngàn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro