Hội đèn lồng kế...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Long Trần chật vật lăn vài vòng, mới giương mắt nhìn lại, sau khi mũi tên kia bị Long Trần né qua, trực tiếp bắn lên đùi Hoàng Thường.
Lúc này Hoàng Thường há to miệng, hai mắt mất đi thần thái, giống như mắt cá chết, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Một mùi tanh nồng nặc từ trên đùi Hoàng Thường lan ra, dù Long Trần đã khống chế hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, miệng muốn ói ra.
- Độc thật lợi hại.
Trong lòng Long Trần kinh hãi, mũi tên kia rõ ràng tẩm kịch độc, tuy bằng vào mùi, Long Trần còn đoán không ra đến cùng là độc gì, nhưng trình độ đi, tất nhiên là dùng nọc độc của Ma Thú cấp ba trở lên luyện chế, Ngưng Huyết cảnh trở xuống, trúng phải sẽ lập tức chết ngay.
- Vô liêm sỉ.
Chỉ nghe Vân Kỳ đại sư gầm lên, duỗi tay ra, một thanh trường thương liệt diễm dài đến hơn trượng bắn về phía Vệ Thương.
Vệ Thương thấy Long Trần lại tránh thoát công kích của mình, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nhìn Vân Kỳ tấn công tới, vội vàng thu cơ nỏ trong tay về, mũi độc tiễn vừa nãy là do nó phát ra.
- Oanh.
Vệ Thương đưa tay gọi ra một thanh trường kiếm liệt diễm, cả hai va chạm phát sinh tiếng nổ vang, ánh lửa tung toé, sóng nhiệt kích xạ.
Long Trần khoảng cách rất gần, chỉ có vài chục trượng, vốn đã cực kỳ suy yếu, nên lập tức bị dư ba đánh bay.
Thời điểm Long Trần cho rằng mình sẽ thành hồ lô lăn đất, đột nhiên một đôi tay mềm mại ôm lấy hắn, trong mũi tràn ngập mùi thơm của xử nữ.
- Sở Dao.
Long Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Sở Dao thân thiết nhìn mình, hắn thì đang nằm ở trong lòng của nàng.
- Long Trần... Xin lỗi, là ta hại ngươi.
Sở Dao nói nhỏ, nước mắt như trân châu chảy xuống, nàng biết Long Trần rơi vào kết quả như vậy, có hơn nửa là bởi vì nàng.
Nếu như hôm nay không vì nàng, Long Trần sẽ không như vậy, vừa nãy mấy lần suýt chút nữa mất mạng, ngẫm lại chỉ thấy trong lòng khổ sở.
- Nói cái gì đó, tên khốn Hạ Trường Phong kia đã sớm nhìn ta không vừa mắt, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.
Long Trần an ủi.
Muốn đứng lên, nhưng toàn thân không có chút khí lực, chỉ có thể tựa ở trong lòng Sở Dao.
- Long Trần, cảm ơn ngươi.
Sở Dao biết Long Trần là cố ý an ủi mình, trong lòng không khỏi cảm động, lại xấu hổ.
- Oanh.
Lúc này trường thương trong tay Vân Kỳ đại sư đã dài hơn ba trượng, quanh người đỏ rực, sóng khí chói chang, uy thế ngập trời.
Đó là năng lực chỉ Đan Sư mới có thể nắm giữ... đan hỏa hoá hình, Đan Sư không thích chiến đấu, nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu của bọn họ không mạnh.
Tu vi cả đời của Đan Sư, đều tập trung ở trên đan hỏa, không chỉ có thể luyện đan, dùng trong chiến đấu, uy lực cũng hơn xa đồng cấp.
Sắc mặt của Vệ Thương cực kỳ nghiêm túc, Long Trần nhìn ra được, tuy Vệ Thương cũng là Đan Sư, đan hỏa mạnh mẽ, nhưng luận trình độ tinh khiết lại kém xa Vân Kỳ đại sư.
Long Trần muốn trào phúng Vệ Thương vài câu, nhưng cả người suy yếu, hầu như tiêu hao hết tất cả lực lượng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Mỗi lần binh khí trong tay Vân Kỳ và Vệ Thương va chạm, đều sẽ phát sinh tiếng nổ vang, đại địa chấn động, sóng khí cuồn cuộn, khiến người ta không chịu được dồn dập lui về sau.
Hai người đều là hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội, thân phận tôn sùng, nhân vật như vậy ra tay, đừng nói những người trẻ tuổi kia, ngay cả đám vương hầu cũng chưa từng thấy, toàn bộ đều tập trung tinh thần nhìn.
- Vệ Thương, ngươi sống nhiều năm như vậy, như vẫn không chút tiến bộ, cút đi... Viêm Long Thứ.
Vân Kỳ quát to, trường thương trong tay đâm về phía trước, kình phong gào thét cắt xé hư không, mặt đất sụp đổ.
Vệ Thương thấy thế cũng hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành cự thuẫn, chặt chẽ ngăn ở phía trước.
- Ầm.
Bụi đất cuồn cuộn, phảng phất như không khí cũng bị nhóm lửa, để người không thể thở nổi.
- Vân Kỳ, ngươi chờ ta.
Đột nhiên một bóng người từ trong ngọn lửa bay ra, thân hình chật vật, người kia chính là Vệ Thương, sau khi để lại một câu ngoan thoại, liền biến mất ở trong màn đêm.
Phảng phất như đã sớm ngờ tới kết quả này, Vân Kỳ đại sư lạnh lùng nhìn Vệ Thương rời đi, chậm rãi xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Trong lúc nhất thời toàn trường yên tĩnh, mọi người nhìn Long Trần được Sở Dao nâng, lại nhìn Hạ Trường Phong sắc mặt tái xanh, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Sắc mặt của Thái Hậu cũng rất khó coi, chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng làm người nắm quyền Phượng Minh Đế Quốc, lại trở thành vai phụ.
- Long Trần thắng, hội đèn lồng năm nay đến đây kết thúc.
Thái Hậu không thể không tuyên bố kết quả, bà vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường sôi trào, các thiếu nữ giống như thuỷ triều lao về phía Long Trần.
Long Trần sợ hết hồn, còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, một thiếu nữ đã chụp vòng hoa lên đầu hắn.
Long Trần sững sờ, mới vừa định nói gì, đột nhiên lại có bảy tám thiếu nữ,lao tới, cũng mặc kệ Long Trần có nguyện ý hay không, chụp vòng hoa do mình làm lên đầu hắn.
Sở Dao cười hì hì đứng ở một bên nhìn, cũng không nói lời nào, trong mắt tràn ngập trêu chọc, bất quá khuôn mặt lại mang theo cảm giác tự hào.
- Này...
Trên người Long Trần đã treo đầy vòng hoa, thực không còn chỗ để đeo nữa, đang định nói cho đám thiếu nữ nhiệt tình kia, nhưng hắn vừa há miệng, đột nhiên bầu trời tối sầm, vô số vòng hoa bay tới.
Lúc này Hoàng Thường há to miệng, hai mắt mất đi thần thái, giống như mắt cá chết, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Một mùi tanh nồng nặc từ trên đùi Hoàng Thường lan ra, dù Long Trần đã khống chế hô hấp, nhưng vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, miệng muốn ói ra.
- Độc thật lợi hại.
Trong lòng Long Trần kinh hãi, mũi tên kia rõ ràng tẩm kịch độc, tuy bằng vào mùi, Long Trần còn đoán không ra đến cùng là độc gì, nhưng trình độ đi, tất nhiên là dùng nọc độc của Ma Thú cấp ba trở lên luyện chế, Ngưng Huyết cảnh trở xuống, trúng phải sẽ lập tức chết ngay.
- Vô liêm sỉ.
Chỉ nghe Vân Kỳ đại sư gầm lên, duỗi tay ra, một thanh trường thương liệt diễm dài đến hơn trượng bắn về phía Vệ Thương.
Vệ Thương thấy Long Trần lại tránh thoát công kích của mình, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nhìn Vân Kỳ tấn công tới, vội vàng thu cơ nỏ trong tay về, mũi độc tiễn vừa nãy là do nó phát ra.
- Oanh.
Vệ Thương đưa tay gọi ra một thanh trường kiếm liệt diễm, cả hai va chạm phát sinh tiếng nổ vang, ánh lửa tung toé, sóng nhiệt kích xạ.
Long Trần khoảng cách rất gần, chỉ có vài chục trượng, vốn đã cực kỳ suy yếu, nên lập tức bị dư ba đánh bay.
Thời điểm Long Trần cho rằng mình sẽ thành hồ lô lăn đất, đột nhiên một đôi tay mềm mại ôm lấy hắn, trong mũi tràn ngập mùi thơm của xử nữ.
- Sở Dao.
Long Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Sở Dao thân thiết nhìn mình, hắn thì đang nằm ở trong lòng của nàng.
- Long Trần... Xin lỗi, là ta hại ngươi.
Sở Dao nói nhỏ, nước mắt như trân châu chảy xuống, nàng biết Long Trần rơi vào kết quả như vậy, có hơn nửa là bởi vì nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như hôm nay không vì nàng, Long Trần sẽ không như vậy, vừa nãy mấy lần suýt chút nữa mất mạng, ngẫm lại chỉ thấy trong lòng khổ sở.
- Nói cái gì đó, tên khốn Hạ Trường Phong kia đã sớm nhìn ta không vừa mắt, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.
Long Trần an ủi.
Muốn đứng lên, nhưng toàn thân không có chút khí lực, chỉ có thể tựa ở trong lòng Sở Dao.
- Long Trần, cảm ơn ngươi.
Sở Dao biết Long Trần là cố ý an ủi mình, trong lòng không khỏi cảm động, lại xấu hổ.
- Oanh.
Lúc này trường thương trong tay Vân Kỳ đại sư đã dài hơn ba trượng, quanh người đỏ rực, sóng khí chói chang, uy thế ngập trời.
Đó là năng lực chỉ Đan Sư mới có thể nắm giữ... đan hỏa hoá hình, Đan Sư không thích chiến đấu, nhưng không có nghĩa là sức chiến đấu của bọn họ không mạnh.
Tu vi cả đời của Đan Sư, đều tập trung ở trên đan hỏa, không chỉ có thể luyện đan, dùng trong chiến đấu, uy lực cũng hơn xa đồng cấp.
Sắc mặt của Vệ Thương cực kỳ nghiêm túc, Long Trần nhìn ra được, tuy Vệ Thương cũng là Đan Sư, đan hỏa mạnh mẽ, nhưng luận trình độ tinh khiết lại kém xa Vân Kỳ đại sư.
Long Trần muốn trào phúng Vệ Thương vài câu, nhưng cả người suy yếu, hầu như tiêu hao hết tất cả lực lượng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.
Mỗi lần binh khí trong tay Vân Kỳ và Vệ Thương va chạm, đều sẽ phát sinh tiếng nổ vang, đại địa chấn động, sóng khí cuồn cuộn, khiến người ta không chịu được dồn dập lui về sau.
Hai người đều là hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội, thân phận tôn sùng, nhân vật như vậy ra tay, đừng nói những người trẻ tuổi kia, ngay cả đám vương hầu cũng chưa từng thấy, toàn bộ đều tập trung tinh thần nhìn.
- Vệ Thương, ngươi sống nhiều năm như vậy, như vẫn không chút tiến bộ, cút đi... Viêm Long Thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kỳ quát to, trường thương trong tay đâm về phía trước, kình phong gào thét cắt xé hư không, mặt đất sụp đổ.
Vệ Thương thấy thế cũng hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay hóa thành cự thuẫn, chặt chẽ ngăn ở phía trước.
- Ầm.
Bụi đất cuồn cuộn, phảng phất như không khí cũng bị nhóm lửa, để người không thể thở nổi.
- Vân Kỳ, ngươi chờ ta.
Đột nhiên một bóng người từ trong ngọn lửa bay ra, thân hình chật vật, người kia chính là Vệ Thương, sau khi để lại một câu ngoan thoại, liền biến mất ở trong màn đêm.
Phảng phất như đã sớm ngờ tới kết quả này, Vân Kỳ đại sư lạnh lùng nhìn Vệ Thương rời đi, chậm rãi xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Trong lúc nhất thời toàn trường yên tĩnh, mọi người nhìn Long Trần được Sở Dao nâng, lại nhìn Hạ Trường Phong sắc mặt tái xanh, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Sắc mặt của Thái Hậu cũng rất khó coi, chuyện ngày hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng làm người nắm quyền Phượng Minh Đế Quốc, lại trở thành vai phụ.
- Long Trần thắng, hội đèn lồng năm nay đến đây kết thúc.
Thái Hậu không thể không tuyên bố kết quả, bà vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường sôi trào, các thiếu nữ giống như thuỷ triều lao về phía Long Trần.
Long Trần sợ hết hồn, còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, một thiếu nữ đã chụp vòng hoa lên đầu hắn.
Long Trần sững sờ, mới vừa định nói gì, đột nhiên lại có bảy tám thiếu nữ,lao tới, cũng mặc kệ Long Trần có nguyện ý hay không, chụp vòng hoa do mình làm lên đầu hắn.
Sở Dao cười hì hì đứng ở một bên nhìn, cũng không nói lời nào, trong mắt tràn ngập trêu chọc, bất quá khuôn mặt lại mang theo cảm giác tự hào.
- Này...
Trên người Long Trần đã treo đầy vòng hoa, thực không còn chỗ để đeo nữa, đang định nói cho đám thiếu nữ nhiệt tình kia, nhưng hắn vừa há miệng, đột nhiên bầu trời tối sầm, vô số vòng hoa bay tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro