Hùng tâm của Tứ...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Tứ hoàng tử mỉm cười:
- Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt tốn sức, không sai, khi ta xử tử người Long gia, còn chọn lúc Man tộc tấn công nơi đóng quân của Long Thiên Khiếu.
Lúc đó, ta sẽ truyền cho hắn tin tức cả nhà hắn bị xử trảm, đối mặt với sự xâm nhập của Man tộc, vô số bách tính gặp phải tử vong, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo đại quân quay về đế đô.
Dựa theo sự hiểu biết của ta đối với hắn, hắn sẽ lưu lại tất cả quân đồn trú để phòng thủ, mà lẻ loi một mình quay về đế đô, tìm cách cứu người nhà của mình. Khà khà, lúc đó, có Anh Hầu Vũ Hầu liên thủ, kích sát Long Thiên Khiếu chắc không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta lại có lý do quang minh chính đại, tất cả đều hợp tình hợp lý, sẽ không dẫn tới động tĩnh quá lớn.
Về phần 'Bọn họ', tất nhiên là đám người không chịu quy thuận ta, Long Trần bị Đại hoàng tử 'sai khiến', kích sát Hạ Trường Phong, thị vệ bên cạnh hắn có thể làm chứng.
Đến lúc đó chỉ cần thu thập một số 'Chứng cớ', vì tình hữu nghị của hai nước, cho dù là Đại hoàng tử cũng chỉ có thể thành vật hi sinh.
Mà những vây cánh đó tuy không trực tiếp tham dự, nhưng cũng có hiềm nghi lớn, để thể hiện sự coi trọng của Phượng Minh Đế Quốc đối với tình hữu nghị giữa hai nước, đành phải nhịn đau hy sinh một chút.
Nam tử áo trắng nhìn Tứ hoàng tử, một lúc sau thở dài nói:
- Tâm cơ sâu lắm, tiếp tục như vậy, toàn bộ Phượng Minh sẽ nhẹ nhàng rơi vào túi của ngươi, Sở Hạ, ngươi là một nhân tài.
- Được khích lệ rồi, có điều các hạ có thể yên tâm, linh căn của ta rất bình thường, không thể đi lên con đường tu hành, không hề có uy hiếp đối với các hạ.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng mỉm cười, hắn quả thật đã âm thầm tra xét thân thể của Tứ hoàng tử, phát hiện hắn quả thật là một người bình thường không có thiên phú.
Đối với người có trí mưu cao như vậy, cho dù là hắn cũng không thể không cẩn thận, hắn không muốn trong bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy của người khác.
Nếu Tứ hoàng tử là một người thiên phú cực cao, như vậy đối với hắn mà nói, sẽ thành một uy hiếp cực lớn, ai biết Tứ hoàng tử liệu có lợi dụng mình để bò lên chỗ cao hơn hay không.
Hiện tại hắn đã xóa bỏ được rất nhiều băn khoăn, Tứ hoàng tử không thể tu hành chính đạo, chỉ tranh được quyền lực thế tục mà thôi, giống như hắn nói vậy, hai người ai nấy có nhu cầu riêng.
Nhẹ nhàng cầm chén trà lên, nam tử áo trắng cười nói:
- Tốt lắm, Hạ Trường Phong chết rất hay, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Tứ hoàng tử cũng cầm chén trà lên, dùng trà thay rượu, chạm chén với nam tử áo trắng, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam tử áo trắng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
- Hạ Trường Phong không phải có muội muội à? Nàng ta vẫn ở lại hoàng cung sao?
Nam tử áo trắng nam tử áo trắng hỏi vậy, trên mặt Tứ hoàng tử hiện lên một tia chán ghét:
- Ừ, nữ nhân ngu ngốc đó là Hạ Trường Phong lưu lại để giám sát chúng ta.
- Ngươi không giết nàng ta à?
- Không, dù sao nàng ta cũng là một Đan đồ, thân phận đặc thù, ta tìm hai nam nhân khỏe mạnh, đẹp trai hầu hạ nàng ta, hiện tại nàng ta đang bận rộn rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới đại sự của chúng ta.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng gật đầu, Hạ Bạch Trì đó quả thật là một cái bao cỏ, thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, hiện giờ nghe Tứ hoàng tử đã an bài tốt, hắn cũng yên tâm.
Về phần ca ca của nàng ta chết, nàng ta tuyệt đối sẽ không để ý, vốn giữa bọn họ cũng chẳng có tình thân gì, chỉ cần nàng ta không làm hỏng chuyện là được rồi.
Hơn nữa, Hạ Trường Phong là Long Trần kích sát, cho dù nàng ta có oán hận, cũng sẽ là nhằm vào Long Trần.
- Đúng rồi, Lạc huynh, ta có chuyện muốn nhờ Lạc huynh hỗ trợ.
Sau khi đã đạt thành nhận thức chung với nam tử áo trắng, Tứ hoàng tử trực tiếp dùng huynh để xưng hô.
- Ngươi nói đi.
- Ngươi cũng biết, ta đã lung lạc Anh Hầu Vũ Hầu tới tay, kỳ thật cũng từng hứa, tương lai sự thành, chia cho họmột nửa giang sơn.
Lúc đó là vì cảm thấy mình không có hy vọng có được Phượng Minh, đó là của người phúc ta, cũng không cảm thấy đau lòng.
Nhưng hiện giờ toàn bộ Phượng Minh sắp rơi vào trong túi ta, cạnh giường há có thể chịu được người ngủ ngáy? Cho nên.
Nam tử áo trắng nhướn mày:
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi chế ngự bọn họ?
- Kiểu kiểu như vậy, ta hy vọng Lạc huynh dạy ta làm thế nào để khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, mà không đến mức sinh ra tâm phản loạn.
Tứ hoàng tử rụt rè nói.
Nam tử áo trắng nghe vậy liền cười nói:
- Sở Hạ à Sở Hạ, quả nhiên là kiêu hùng một đời, không ngại bất kỳ thù đoạn nào, chỉ mong đạt được mục đích, ta đáp ứng ngươi, sau khi sự thành, ta truyền cho ngươi một cách, khiến hai người bọn họ trở thành nô lệ của ngươi.
Nghe thấy nam tử áo trắng đáp ứng, Tứ hoàng tử mừng rỡ, hiện giờ tất cả đều dựa theo kế hoạch của hắn mà làm, mắt thấy sắp tiếp cận mục tiêu, Anh Hầu và Vũ Hầu liền thành nan đề lớn nhất của hắn.
Năm đó hắn ưng thuận hứa hẹn, chia một nửa giang sơn nửa giang sơn cho họ, vậy chẳng khác nào bọn họ cũng là thổ hoàng đế, muốn làm gì thì làm à?
Cho nên Anh Hầu và Vũ Hầu, đều bị Tứ hoàng tử dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lung lạc đến dưới trướng, âm thầm đạt thành hiệp nghị, nhưng chỉ có ba người bọn họ biết mà thôi.
Hiện giờ Tứ hoàng tử có cơ hội lật mình, đương nhiên không muốn cùng chung giang sơn với người khác, hôm nay có lời hứa của nam tử áo trắng, khiến tảng đá treo trong lòng hắn cũng triệt để được bỏ xuống.
Tuy Tứ hoàng tử không hoàn toàn hiểu biết nam tử áo trắng, nhưng hắn biết, nam tử áo trắng này có lai lịch lớn tới dọa người, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Cho nên hắn cần dựa vào nam tử áo trắng, chỉ cần có sự ủng hộ của người này, bất kể là bên Đại Hạ Đế Quốc hay là Phượng Minh Đế Quốc, hắn đều có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Hiện giờ vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tin tức của Anh Hầu là được, có điều bọn họ không biết là, trên thế giới này có một thứ được gọi là - bất ngờ.
- Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt tốn sức, không sai, khi ta xử tử người Long gia, còn chọn lúc Man tộc tấn công nơi đóng quân của Long Thiên Khiếu.
Lúc đó, ta sẽ truyền cho hắn tin tức cả nhà hắn bị xử trảm, đối mặt với sự xâm nhập của Man tộc, vô số bách tính gặp phải tử vong, hắn tuyệt đối sẽ không dẫn theo đại quân quay về đế đô.
Dựa theo sự hiểu biết của ta đối với hắn, hắn sẽ lưu lại tất cả quân đồn trú để phòng thủ, mà lẻ loi một mình quay về đế đô, tìm cách cứu người nhà của mình. Khà khà, lúc đó, có Anh Hầu Vũ Hầu liên thủ, kích sát Long Thiên Khiếu chắc không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta lại có lý do quang minh chính đại, tất cả đều hợp tình hợp lý, sẽ không dẫn tới động tĩnh quá lớn.
Về phần 'Bọn họ', tất nhiên là đám người không chịu quy thuận ta, Long Trần bị Đại hoàng tử 'sai khiến', kích sát Hạ Trường Phong, thị vệ bên cạnh hắn có thể làm chứng.
Đến lúc đó chỉ cần thu thập một số 'Chứng cớ', vì tình hữu nghị của hai nước, cho dù là Đại hoàng tử cũng chỉ có thể thành vật hi sinh.
Mà những vây cánh đó tuy không trực tiếp tham dự, nhưng cũng có hiềm nghi lớn, để thể hiện sự coi trọng của Phượng Minh Đế Quốc đối với tình hữu nghị giữa hai nước, đành phải nhịn đau hy sinh một chút.
Nam tử áo trắng nhìn Tứ hoàng tử, một lúc sau thở dài nói:
- Tâm cơ sâu lắm, tiếp tục như vậy, toàn bộ Phượng Minh sẽ nhẹ nhàng rơi vào túi của ngươi, Sở Hạ, ngươi là một nhân tài.
- Được khích lệ rồi, có điều các hạ có thể yên tâm, linh căn của ta rất bình thường, không thể đi lên con đường tu hành, không hề có uy hiếp đối với các hạ.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng mỉm cười, hắn quả thật đã âm thầm tra xét thân thể của Tứ hoàng tử, phát hiện hắn quả thật là một người bình thường không có thiên phú.
Đối với người có trí mưu cao như vậy, cho dù là hắn cũng không thể không cẩn thận, hắn không muốn trong bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy của người khác.
Nếu Tứ hoàng tử là một người thiên phú cực cao, như vậy đối với hắn mà nói, sẽ thành một uy hiếp cực lớn, ai biết Tứ hoàng tử liệu có lợi dụng mình để bò lên chỗ cao hơn hay không.
Hiện tại hắn đã xóa bỏ được rất nhiều băn khoăn, Tứ hoàng tử không thể tu hành chính đạo, chỉ tranh được quyền lực thế tục mà thôi, giống như hắn nói vậy, hai người ai nấy có nhu cầu riêng.
Nhẹ nhàng cầm chén trà lên, nam tử áo trắng cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tốt lắm, Hạ Trường Phong chết rất hay, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
Tứ hoàng tử cũng cầm chén trà lên, dùng trà thay rượu, chạm chén với nam tử áo trắng, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nam tử áo trắng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện:
- Hạ Trường Phong không phải có muội muội à? Nàng ta vẫn ở lại hoàng cung sao?
Nam tử áo trắng nam tử áo trắng hỏi vậy, trên mặt Tứ hoàng tử hiện lên một tia chán ghét:
- Ừ, nữ nhân ngu ngốc đó là Hạ Trường Phong lưu lại để giám sát chúng ta.
- Ngươi không giết nàng ta à?
- Không, dù sao nàng ta cũng là một Đan đồ, thân phận đặc thù, ta tìm hai nam nhân khỏe mạnh, đẹp trai hầu hạ nàng ta, hiện tại nàng ta đang bận rộn rồi, sẽ không làm ảnh hưởng tới đại sự của chúng ta.
Tứ hoàng tử nói.
Nam tử áo trắng gật đầu, Hạ Bạch Trì đó quả thật là một cái bao cỏ, thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa, hiện giờ nghe Tứ hoàng tử đã an bài tốt, hắn cũng yên tâm.
Về phần ca ca của nàng ta chết, nàng ta tuyệt đối sẽ không để ý, vốn giữa bọn họ cũng chẳng có tình thân gì, chỉ cần nàng ta không làm hỏng chuyện là được rồi.
Hơn nữa, Hạ Trường Phong là Long Trần kích sát, cho dù nàng ta có oán hận, cũng sẽ là nhằm vào Long Trần.
- Đúng rồi, Lạc huynh, ta có chuyện muốn nhờ Lạc huynh hỗ trợ.
Sau khi đã đạt thành nhận thức chung với nam tử áo trắng, Tứ hoàng tử trực tiếp dùng huynh để xưng hô.
- Ngươi nói đi.
- Ngươi cũng biết, ta đã lung lạc Anh Hầu Vũ Hầu tới tay, kỳ thật cũng từng hứa, tương lai sự thành, chia cho họmột nửa giang sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó là vì cảm thấy mình không có hy vọng có được Phượng Minh, đó là của người phúc ta, cũng không cảm thấy đau lòng.
Nhưng hiện giờ toàn bộ Phượng Minh sắp rơi vào trong túi ta, cạnh giường há có thể chịu được người ngủ ngáy? Cho nên.
Nam tử áo trắng nhướn mày:
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi chế ngự bọn họ?
- Kiểu kiểu như vậy, ta hy vọng Lạc huynh dạy ta làm thế nào để khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, mà không đến mức sinh ra tâm phản loạn.
Tứ hoàng tử rụt rè nói.
Nam tử áo trắng nghe vậy liền cười nói:
- Sở Hạ à Sở Hạ, quả nhiên là kiêu hùng một đời, không ngại bất kỳ thù đoạn nào, chỉ mong đạt được mục đích, ta đáp ứng ngươi, sau khi sự thành, ta truyền cho ngươi một cách, khiến hai người bọn họ trở thành nô lệ của ngươi.
Nghe thấy nam tử áo trắng đáp ứng, Tứ hoàng tử mừng rỡ, hiện giờ tất cả đều dựa theo kế hoạch của hắn mà làm, mắt thấy sắp tiếp cận mục tiêu, Anh Hầu và Vũ Hầu liền thành nan đề lớn nhất của hắn.
Năm đó hắn ưng thuận hứa hẹn, chia một nửa giang sơn nửa giang sơn cho họ, vậy chẳng khác nào bọn họ cũng là thổ hoàng đế, muốn làm gì thì làm à?
Cho nên Anh Hầu và Vũ Hầu, đều bị Tứ hoàng tử dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lung lạc đến dưới trướng, âm thầm đạt thành hiệp nghị, nhưng chỉ có ba người bọn họ biết mà thôi.
Hiện giờ Tứ hoàng tử có cơ hội lật mình, đương nhiên không muốn cùng chung giang sơn với người khác, hôm nay có lời hứa của nam tử áo trắng, khiến tảng đá treo trong lòng hắn cũng triệt để được bỏ xuống.
Tuy Tứ hoàng tử không hoàn toàn hiểu biết nam tử áo trắng, nhưng hắn biết, nam tử áo trắng này có lai lịch lớn tới dọa người, vượt quá tưởng tượng của hắn.
Cho nên hắn cần dựa vào nam tử áo trắng, chỉ cần có sự ủng hộ của người này, bất kể là bên Đại Hạ Đế Quốc hay là Phượng Minh Đế Quốc, hắn đều có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Hiện giờ vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tin tức của Anh Hầu là được, có điều bọn họ không biết là, trên thế giới này có một thứ được gọi là - bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro