Mộng cảnh (1)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Những lời này của Long Trần khiến mọi người nhảy dựng, sắc mặt Sở Dao lại tái nhợt, có điều chỉ có Sở Phong lại thủy chung mặt không đổi sắc, trấn định nhìn Long Trần.
Hạ Bạch Trì có chút không thể tin được vào tai mình:
- Ngươi không ngờ bảo ta giết...
- Phập.
Trường kiếm đâm xuyên thân thể, máu tươi chậm rãi chảy ra, Hạ Bạch Trì không ngờ không nói được nữa, cúi đầu nhìn trường kiếm lòi ra trước ngực, vẻ mặt ngỡ ngàng.
- Đây là... Vì sao?
Rầm.
Hạ Bạch Trì ngã xuống đất, cho tới chết, nàng ta vẫn không hiểu, vì sao hắn lại giết mình.
Vẻ mặt Chu Diệu Dương đờ đẫn nhìn phía trước, trường kiếm trong tay vẫn còn cắm trên thi thể Hạ Bạch Trì.
Long Trần mỉm cười, xem ra mình vẫn có chút nhìn xa, lúc trước Long Trần động tay động chân trên người Chu Diệu Dương, khiến hắn đêm không thể ngủ, bị tra tấn sống không bằng chết.
Cuối cùng Chu Diệu Dương chịu thua, quỳ xuống với Long Trần, khẩn cầu Long Trần tha thứ, lúc ấy Long Trần thật sự muốn tha cho hắn một ngựa, nhưng vẻ oán hận ẩn sâu trong ánh mắt tên này lại bị Long Trần bắt được, thế là cho hắn một viên đan dược bị bỏ thêm "Liều".
Viên đan dược của phụ thân hắn cũng vậy, cũng được Long Trần bỏ thêm liều, cho nên mới dẫn tới vô số Phệ Tâm Nghĩ, cắn chết Chu Duy Thanh.
Mà viên đan dược của Chu Diệu Dương, Long Trần bỏ thêm Mê Hồn Thảo, bình thường ẩn núp trong cơ thể hắn, Long Trần thông qua một tia Linh hồn chi lực để dẫn dắt, hắn lập tức biến thành một khôi lỗi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
- Tự chấm dứt đi.
Long Trần thản nhiên nói.
- Phập.
Chu Diệu Dương không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay trực tiếp cứa qua cổ mình, máu tươi phun tung toé, lập tức mất mạng.
Người ở đây ai nấy đều cảm thấy rét lạnh từ trong xương tủy, chuyện này quá quỷ dị, quá khủng bố, một câu có thể khiến người ta không chút do dự mà tự sát, đây quả thực là yêu thuật.
Long Trần không để ý tới vẻ sợ hãi trong mắt những binh lính đó, sai một tướng lãnh lập tức làm hai cái cáng, đỡ Tiểu Tuyếtvà A Man về hầu phủ.
Thương thế của Tiểu Tuyết cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng vỡ nát nhiều chỗ, có điều chỉ cần còn sống thì không làm khó được Long Trần, Tiểu Tuyết chính là thân là ma thú, sức khôi phục cực kỳ kinh người, cho Tiểu Tuyết dùng thuốc, lại kiểm tra một lần thân thể của A Man.
Phát hiện tế bào trong cơ thể A Man vẫn ở trạng thái chết giả, xem ra Thực Cốt Đinh đã để lại thương tổn quá lớn đối với thân thể A Man, cho dù có đại lượng sinh cơ tẩm bổ, cũng phải tỉnh lại từng bộ phận, cần một chút thời gian.
Vết thương trên người đám Thạch Phong, rất nhiều, có điều may mắn là không nghiêm trọng, chỉ có một người thương thế nặng nhất, nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Sau khi an bài xong tất cả, Long Trần cuối cùng không chống đỡ được, ngã xuống ngủ say.
Chiến đấu lần này là lần khốc liệt nhất trong cả đời hắn, nếu không phải có ý chí cường đại chống đỡ, hắn sớm đã chết ngất rồi.
Hiện giờ tất cả đều kết thúc, tâm thần thả lỏng, giống như hôn mê, lâm vào ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ, Long Trần cảm thấy thân thể của mình không ngừng bay về phía trước, không biết bay bao lâu, đột nhiên Long Trần mở mắt, hắn nhìn thấy hư không vô tận, hàng tỉ tinh thần đang lấp lánh.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, hư không nổ tung, một quyền đầu lấp đầy toàn bộ thế giới, đánh nát hư không.
Thế giới vỡ ra như gương, Long Trần kinh hãi, thuận theo quyền đầu đó nhìn lại, Long Trần nhìn thấy một thân ảnh.
Vừa nhìn thấy thân ảnh đó, Long Trần thiếu chút nữa thì hét thành tiếng, bởi vì sau lưng người đó cũng có một đạo thần hoàn, giống hệt của mình.
Có điều đạo thần hoàn đó lớn hơn của Long Trần rất nhiều, thần hoàn của Long Trần là đường kính trăm trượng, mà thần hoàn sau lưng người này quả thực là vô biên vô hạn, bao phủ toàn bộ vòm trời.
Gừ.
Đột nhiên tiếng gầm giận dữ truyền đến, chấn cho ngàn sao lay động, một con mãnh thú còn cao hơn núi hiện lên.
Ba đầu chín đuôi, lông đen xì, tỏa ra uy áp, khiến chư thiên run rẩy, khiến Long Trần cảm thấy mình cũng bị ép nổ.
Mãnh thú đó há miệng, một đạo ô quang bắn ra, trên đường đi phàm là tinh thần ngăn cản toàn bộ đều nổ thành bột mịn, khiến người ta sợ hãi vô tận, bắn thẳng tới người đó.
Thần hoàn phía sau người đó run run, vươn tay ra vỗ một cái, chạm vào đạo ô quang đó, Long Trần chỉ thấy trong hư không có một mảng gợn sóng lan ra.
Theo gợn sóng khuếch tán, hư không chấn động, vô số tinh thần đều vỡ nát, hóa thành bột mịn, giống như pháo hoa nổ trong hư không, cảnh tượng đó giống như diệt thế.
Vẻ mặt Long Trần đờ đẫn nhìn phía trước, nam tử sau lưng có thần hoàn kịch chiến với mãnh thú, hư không đều nổ tan tành, loại khí thế này quả thực như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Long Trần bị chiến đấu như vậy dọa cho choáng váng, phất tay tiêu diệt tinh thần, đánh nát thiên địa, đây rốt cuộc là nhân vật nào đang chiến đấu.
Đột nhiên Long Trần xuyên qua khe hở không gian, hắn nhìn thấy phía sau nam tử đó có một thân ảnh, nhưng lại nhìn không rõ.
Đáng tiếc thị giác của Long Trần là chết, căn bản không thể di động, không nhìn rõ thân ảnh đó rốt cuộc là ai, càng không biết là nam hay là nữ, chỉ cảm thấy thân ảnh đó khiến hắn có chút thân thiết và quen thuộc, Long Trần cực lực nhìn về phía xa, muốn nhìn rõ thân ảnh đó.
Bỗng nhiên, nam tử đang kịch chiến đột nhiên quay đầu, Long Trần không nhìn rõ gì, chỉ nhớ kỹ một đôi mắt.
Hạ Bạch Trì có chút không thể tin được vào tai mình:
- Ngươi không ngờ bảo ta giết...
- Phập.
Trường kiếm đâm xuyên thân thể, máu tươi chậm rãi chảy ra, Hạ Bạch Trì không ngờ không nói được nữa, cúi đầu nhìn trường kiếm lòi ra trước ngực, vẻ mặt ngỡ ngàng.
- Đây là... Vì sao?
Rầm.
Hạ Bạch Trì ngã xuống đất, cho tới chết, nàng ta vẫn không hiểu, vì sao hắn lại giết mình.
Vẻ mặt Chu Diệu Dương đờ đẫn nhìn phía trước, trường kiếm trong tay vẫn còn cắm trên thi thể Hạ Bạch Trì.
Long Trần mỉm cười, xem ra mình vẫn có chút nhìn xa, lúc trước Long Trần động tay động chân trên người Chu Diệu Dương, khiến hắn đêm không thể ngủ, bị tra tấn sống không bằng chết.
Cuối cùng Chu Diệu Dương chịu thua, quỳ xuống với Long Trần, khẩn cầu Long Trần tha thứ, lúc ấy Long Trần thật sự muốn tha cho hắn một ngựa, nhưng vẻ oán hận ẩn sâu trong ánh mắt tên này lại bị Long Trần bắt được, thế là cho hắn một viên đan dược bị bỏ thêm "Liều".
Viên đan dược của phụ thân hắn cũng vậy, cũng được Long Trần bỏ thêm liều, cho nên mới dẫn tới vô số Phệ Tâm Nghĩ, cắn chết Chu Duy Thanh.
Mà viên đan dược của Chu Diệu Dương, Long Trần bỏ thêm Mê Hồn Thảo, bình thường ẩn núp trong cơ thể hắn, Long Trần thông qua một tia Linh hồn chi lực để dẫn dắt, hắn lập tức biến thành một khôi lỗi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
- Tự chấm dứt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Trần thản nhiên nói.
- Phập.
Chu Diệu Dương không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay trực tiếp cứa qua cổ mình, máu tươi phun tung toé, lập tức mất mạng.
Người ở đây ai nấy đều cảm thấy rét lạnh từ trong xương tủy, chuyện này quá quỷ dị, quá khủng bố, một câu có thể khiến người ta không chút do dự mà tự sát, đây quả thực là yêu thuật.
Long Trần không để ý tới vẻ sợ hãi trong mắt những binh lính đó, sai một tướng lãnh lập tức làm hai cái cáng, đỡ Tiểu Tuyếtvà A Man về hầu phủ.
Thương thế của Tiểu Tuyết cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng vỡ nát nhiều chỗ, có điều chỉ cần còn sống thì không làm khó được Long Trần, Tiểu Tuyết chính là thân là ma thú, sức khôi phục cực kỳ kinh người, cho Tiểu Tuyết dùng thuốc, lại kiểm tra một lần thân thể của A Man.
Phát hiện tế bào trong cơ thể A Man vẫn ở trạng thái chết giả, xem ra Thực Cốt Đinh đã để lại thương tổn quá lớn đối với thân thể A Man, cho dù có đại lượng sinh cơ tẩm bổ, cũng phải tỉnh lại từng bộ phận, cần một chút thời gian.
Vết thương trên người đám Thạch Phong, rất nhiều, có điều may mắn là không nghiêm trọng, chỉ có một người thương thế nặng nhất, nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Sau khi an bài xong tất cả, Long Trần cuối cùng không chống đỡ được, ngã xuống ngủ say.
Chiến đấu lần này là lần khốc liệt nhất trong cả đời hắn, nếu không phải có ý chí cường đại chống đỡ, hắn sớm đã chết ngất rồi.
Hiện giờ tất cả đều kết thúc, tâm thần thả lỏng, giống như hôn mê, lâm vào ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ, Long Trần cảm thấy thân thể của mình không ngừng bay về phía trước, không biết bay bao lâu, đột nhiên Long Trần mở mắt, hắn nhìn thấy hư không vô tận, hàng tỉ tinh thần đang lấp lánh.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, hư không nổ tung, một quyền đầu lấp đầy toàn bộ thế giới, đánh nát hư không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế giới vỡ ra như gương, Long Trần kinh hãi, thuận theo quyền đầu đó nhìn lại, Long Trần nhìn thấy một thân ảnh.
Vừa nhìn thấy thân ảnh đó, Long Trần thiếu chút nữa thì hét thành tiếng, bởi vì sau lưng người đó cũng có một đạo thần hoàn, giống hệt của mình.
Có điều đạo thần hoàn đó lớn hơn của Long Trần rất nhiều, thần hoàn của Long Trần là đường kính trăm trượng, mà thần hoàn sau lưng người này quả thực là vô biên vô hạn, bao phủ toàn bộ vòm trời.
Gừ.
Đột nhiên tiếng gầm giận dữ truyền đến, chấn cho ngàn sao lay động, một con mãnh thú còn cao hơn núi hiện lên.
Ba đầu chín đuôi, lông đen xì, tỏa ra uy áp, khiến chư thiên run rẩy, khiến Long Trần cảm thấy mình cũng bị ép nổ.
Mãnh thú đó há miệng, một đạo ô quang bắn ra, trên đường đi phàm là tinh thần ngăn cản toàn bộ đều nổ thành bột mịn, khiến người ta sợ hãi vô tận, bắn thẳng tới người đó.
Thần hoàn phía sau người đó run run, vươn tay ra vỗ một cái, chạm vào đạo ô quang đó, Long Trần chỉ thấy trong hư không có một mảng gợn sóng lan ra.
Theo gợn sóng khuếch tán, hư không chấn động, vô số tinh thần đều vỡ nát, hóa thành bột mịn, giống như pháo hoa nổ trong hư không, cảnh tượng đó giống như diệt thế.
Vẻ mặt Long Trần đờ đẫn nhìn phía trước, nam tử sau lưng có thần hoàn kịch chiến với mãnh thú, hư không đều nổ tan tành, loại khí thế này quả thực như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Long Trần bị chiến đấu như vậy dọa cho choáng váng, phất tay tiêu diệt tinh thần, đánh nát thiên địa, đây rốt cuộc là nhân vật nào đang chiến đấu.
Đột nhiên Long Trần xuyên qua khe hở không gian, hắn nhìn thấy phía sau nam tử đó có một thân ảnh, nhưng lại nhìn không rõ.
Đáng tiếc thị giác của Long Trần là chết, căn bản không thể di động, không nhìn rõ thân ảnh đó rốt cuộc là ai, càng không biết là nam hay là nữ, chỉ cảm thấy thân ảnh đó khiến hắn có chút thân thiết và quen thuộc, Long Trần cực lực nhìn về phía xa, muốn nhìn rõ thân ảnh đó.
Bỗng nhiên, nam tử đang kịch chiến đột nhiên quay đầu, Long Trần không nhìn rõ gì, chỉ nhớ kỹ một đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro