Pháp trường (2)
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Đao phủ thủ này không phải ai khác, chính là cháu ngoại của nàng ta, nhi tử của thân tỷ tỷ, nhìn thấy người này, tim Long phu nhân đau nhói.
Lúc trước nhà mẹ đẻ tuyệt tình, khiến nàng ta một độ nản lòng thoái chí, gần đây nhà mẹ đẻ lại trở nên nhiệt tình, khiến nàng ta tưởng nhầm bọn họ hồi tâm chuyển ý, mặc dù có chút ý tứ nịnh nọt, nhưng dù sao cũng là người một nhà, nàng ta vẫn tha thứ cho bọn họ.
Chỉ có điều không ngờ là, sự tiếp cận của bọn họ lại đẩy Long gia về phía vực sâu tử vong, khiến nàng ta sinh ra oán hận vô tận.
Lúc trước khi A Man quay về Long gia, nhìn thấy Long phu nhân, chỉ kịp nói một câu: Mau tới cầu viện Vân Kỳ Đại Sư, rồi ngất đi.
Thì ra ngày đó A Man thấy Anh Hầu đuổi theo Long Trần, mình lại thoát lực, sau khi nghỉ ngơi một chút, mới đột nhiên nhớ tới lời dặn của Long Trần, vội vàng chạy về đế đô.
Cũng không biết là A Man vận khí tốt, hay là thủ hạ của Anh Hầu bất tài, A Man không ngờ không có bất kỳ trở ngại nào liền quay trở về được đế đô.
Có điều trên đường đi A Man không dám ngừng lại, dựa vào sự chống đỡ của ý chí mà đến Long gia, sau khi dặn xong thì hắn mệt quá mà ngất đi.
A Man cũng không chú ý thấy, khi hắn trở về, Long phu nhân đang nói chuyện nhà với tỷ tỷ của nàng ta, chắc cho dù chú ý thấy, hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
A Man ngã xuống, Long phu nhân chấn động, vội vàng gọi người đến hỗ trợ, tỷ tỷ của Long phu nhân lập tức an ủi Long phu nhân, cũng gọi hai người cách đó không xa tới.
Nói A Man chắc là đói khát quá mà ngất đi, trước tiên lay tỉnh hắn đã, kết quả đút cho mấy chén nước, A Man vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngay khi Long phu nhân cảm thấy có chút không thích hợp, đột nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó liền hôn mê, có điều trước khi nàng ta hôn mê, nhìn thấy nụ cười tràn ngập trào phúng của tỷ tỷ.
Khi tỉnh lại, toàn bộ Long gia đã rơi vào lao ngục, điều này khiến Long phu nhân vừa hối lại vừa hận, lại vô cùng tự trách.
Lý Phong nhìn Long phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh:
- Thành quỷ à? Hừ! Cho dù thành quỷ thì các ngươi cũng là một đám quỷ hồ đồ, ngu xuẩn không thức thời.
Mười mấy năm trước, các ngươi đã hồ đồ như vậy, chúng ta lúc đó liền phân rõ giới hạn với các ngươi, để khỏi bị liên lụy.
Hiện giờ các ngươi còn hồ đồ hơn, chúng ta tùy tiện nói vài lời hay, ngươi lại tưởng là thật, ngươi ngu ngốc như vậy, nếu không chết thì thực sự là không có thiên lý.
Long phu nhân tức tới cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi, nhưng lại một câu cũng không nói ra được, đây là thân nhân nhà mẹ đẻ của nàng ta.
- Ngươi không cần khóc, niệm tình thân thích, ta sẽ xuống tay nhanh một chút, ngươi sẽ không cảm thấy đau đâu, một phát là xong thôi.
Lý Phong nhẹ nhàng rung rung trường đao trong tay, tiếp tục nói:
- Có điều di nương, ta đúng là phải cảm tạ ngươi, chỉ cần chặt bỏ đầu của ngươi, ta lập tức có thể thăng chức rất nhanh, hiện giờ một phát chết nhiều người như vậy, có rất nhiều chức quan béo bở bỏ trống, tất nhiên có một chỗ cho Lý Phong ta.
Đến lúc đó ta giàu sang rồi, sẽ không quên ân đức của di nương, ngày lễ ngày tết, sẽ mua thêm nhiều tiền giấy đốt cho ngươi. Ha ha.
- Lý Phong, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.
Nhìn nụ cười đắc ý đó của Lý Phong, Bảo Nhi ở bên cạnh nổi giận mắng, nàng ta không chịu nổi tên mặt người dạ thú trước mắt này, nhớ tới lúc trước hắn ở Long gia giả vờ nhu thuận nghe lời, vẻ mặt lúc này lại khiến người ta buồn nôn.
- Không được chết tử tế? Khà khà, đó chính là các ngươi, lát nữa các ngươi sẽ đầu người rơi xuống đất, ta cũng muốn nhìn xem là ai không được chết tử tế.
Lý Phong nhìn Bảo Nhi, cười lạnh nói.
Bùm.
Bảo Nhi vừa muốn trả đũa, đột nhiên ầm một tiếng, một thân ảnh bị ném tới bên cạnh bọn họ.
A Man.
Sau khi Thấy rõ thân ảnh đó, Long phu nhân hét lên bi thiết, nước mắt tràn mi.
Người đó chính là A Man, chỉ có điều hắn hiện tại, giống như như một con nhím, trên người cắm đầy đinh sắt.
Đó là một loại hình cụ, tên là Thực Cốt Đinh, bên trên mang theo kịch độc, có thể ăn mòn xương cốt người ta, khiến người ta đau thấu xương.
Loại thống khổ này không ai có thể chịu đựng, người bình thường ngay cả một cây cũng không chịu nổi, cho dù là người tu hành cũng không chịu nổi năm cây.
Mà trên người A Man cơ hồ cắm đầy loại đinh này, có thể thấy được A Man đang phải chịu đựng đau đớn khủng bố cỡ nào, vốn A Man đã hôn mê, bị ném một cái như vậy, đinh sắt đâm vào xương, lại đau quá mà tỉnh.
- Mẹ, người không cần lo lắng, A Man không đau.
Thấy Long phu nhân khóc lớn, A Man hàm hậu nói, còn tận lực nặn ra một nụ cười.
Có điều A Man lúc này gầy tới da bọc xương, muốn cười cũng là một chuyện vô cùng gian nan.
Lúc mới đầu khi Long Trần đưa A Man về, Long Trầnđã kể lại tao ngộ của A Man, hy vọng mẫu thân có thể nhận hắn làm con nuôi.
A Man cũng vẫn luôn gọi Long phu nhân là mẹ, có điều Long phu nhân vẫn cảm thấy có chút là lạ, chưa đáp ứng.
Lúc này thấy A Man xưng hô như vậy, trong lòng không khỏi đau xót:
- A Man, là vi nương có lỗi với ngươi.
Lúc trước nhà mẹ đẻ tuyệt tình, khiến nàng ta một độ nản lòng thoái chí, gần đây nhà mẹ đẻ lại trở nên nhiệt tình, khiến nàng ta tưởng nhầm bọn họ hồi tâm chuyển ý, mặc dù có chút ý tứ nịnh nọt, nhưng dù sao cũng là người một nhà, nàng ta vẫn tha thứ cho bọn họ.
Chỉ có điều không ngờ là, sự tiếp cận của bọn họ lại đẩy Long gia về phía vực sâu tử vong, khiến nàng ta sinh ra oán hận vô tận.
Lúc trước khi A Man quay về Long gia, nhìn thấy Long phu nhân, chỉ kịp nói một câu: Mau tới cầu viện Vân Kỳ Đại Sư, rồi ngất đi.
Thì ra ngày đó A Man thấy Anh Hầu đuổi theo Long Trần, mình lại thoát lực, sau khi nghỉ ngơi một chút, mới đột nhiên nhớ tới lời dặn của Long Trần, vội vàng chạy về đế đô.
Cũng không biết là A Man vận khí tốt, hay là thủ hạ của Anh Hầu bất tài, A Man không ngờ không có bất kỳ trở ngại nào liền quay trở về được đế đô.
Có điều trên đường đi A Man không dám ngừng lại, dựa vào sự chống đỡ của ý chí mà đến Long gia, sau khi dặn xong thì hắn mệt quá mà ngất đi.
A Man cũng không chú ý thấy, khi hắn trở về, Long phu nhân đang nói chuyện nhà với tỷ tỷ của nàng ta, chắc cho dù chú ý thấy, hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
A Man ngã xuống, Long phu nhân chấn động, vội vàng gọi người đến hỗ trợ, tỷ tỷ của Long phu nhân lập tức an ủi Long phu nhân, cũng gọi hai người cách đó không xa tới.
Nói A Man chắc là đói khát quá mà ngất đi, trước tiên lay tỉnh hắn đã, kết quả đút cho mấy chén nước, A Man vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngay khi Long phu nhân cảm thấy có chút không thích hợp, đột nhiên ngửi thấy một mùi, sau đó liền hôn mê, có điều trước khi nàng ta hôn mê, nhìn thấy nụ cười tràn ngập trào phúng của tỷ tỷ.
Khi tỉnh lại, toàn bộ Long gia đã rơi vào lao ngục, điều này khiến Long phu nhân vừa hối lại vừa hận, lại vô cùng tự trách.
Lý Phong nhìn Long phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh:
- Thành quỷ à? Hừ! Cho dù thành quỷ thì các ngươi cũng là một đám quỷ hồ đồ, ngu xuẩn không thức thời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười mấy năm trước, các ngươi đã hồ đồ như vậy, chúng ta lúc đó liền phân rõ giới hạn với các ngươi, để khỏi bị liên lụy.
Hiện giờ các ngươi còn hồ đồ hơn, chúng ta tùy tiện nói vài lời hay, ngươi lại tưởng là thật, ngươi ngu ngốc như vậy, nếu không chết thì thực sự là không có thiên lý.
Long phu nhân tức tới cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi, nhưng lại một câu cũng không nói ra được, đây là thân nhân nhà mẹ đẻ của nàng ta.
- Ngươi không cần khóc, niệm tình thân thích, ta sẽ xuống tay nhanh một chút, ngươi sẽ không cảm thấy đau đâu, một phát là xong thôi.
Lý Phong nhẹ nhàng rung rung trường đao trong tay, tiếp tục nói:
- Có điều di nương, ta đúng là phải cảm tạ ngươi, chỉ cần chặt bỏ đầu của ngươi, ta lập tức có thể thăng chức rất nhanh, hiện giờ một phát chết nhiều người như vậy, có rất nhiều chức quan béo bở bỏ trống, tất nhiên có một chỗ cho Lý Phong ta.
Đến lúc đó ta giàu sang rồi, sẽ không quên ân đức của di nương, ngày lễ ngày tết, sẽ mua thêm nhiều tiền giấy đốt cho ngươi. Ha ha.
- Lý Phong, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.
Nhìn nụ cười đắc ý đó của Lý Phong, Bảo Nhi ở bên cạnh nổi giận mắng, nàng ta không chịu nổi tên mặt người dạ thú trước mắt này, nhớ tới lúc trước hắn ở Long gia giả vờ nhu thuận nghe lời, vẻ mặt lúc này lại khiến người ta buồn nôn.
- Không được chết tử tế? Khà khà, đó chính là các ngươi, lát nữa các ngươi sẽ đầu người rơi xuống đất, ta cũng muốn nhìn xem là ai không được chết tử tế.
Lý Phong nhìn Bảo Nhi, cười lạnh nói.
Bùm.
Bảo Nhi vừa muốn trả đũa, đột nhiên ầm một tiếng, một thân ảnh bị ném tới bên cạnh bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Man.
Sau khi Thấy rõ thân ảnh đó, Long phu nhân hét lên bi thiết, nước mắt tràn mi.
Người đó chính là A Man, chỉ có điều hắn hiện tại, giống như như một con nhím, trên người cắm đầy đinh sắt.
Đó là một loại hình cụ, tên là Thực Cốt Đinh, bên trên mang theo kịch độc, có thể ăn mòn xương cốt người ta, khiến người ta đau thấu xương.
Loại thống khổ này không ai có thể chịu đựng, người bình thường ngay cả một cây cũng không chịu nổi, cho dù là người tu hành cũng không chịu nổi năm cây.
Mà trên người A Man cơ hồ cắm đầy loại đinh này, có thể thấy được A Man đang phải chịu đựng đau đớn khủng bố cỡ nào, vốn A Man đã hôn mê, bị ném một cái như vậy, đinh sắt đâm vào xương, lại đau quá mà tỉnh.
- Mẹ, người không cần lo lắng, A Man không đau.
Thấy Long phu nhân khóc lớn, A Man hàm hậu nói, còn tận lực nặn ra một nụ cười.
Có điều A Man lúc này gầy tới da bọc xương, muốn cười cũng là một chuyện vô cùng gian nan.
Lúc mới đầu khi Long Trần đưa A Man về, Long Trầnđã kể lại tao ngộ của A Man, hy vọng mẫu thân có thể nhận hắn làm con nuôi.
A Man cũng vẫn luôn gọi Long phu nhân là mẹ, có điều Long phu nhân vẫn cảm thấy có chút là lạ, chưa đáp ứng.
Lúc này thấy A Man xưng hô như vậy, trong lòng không khỏi đau xót:
- A Man, là vi nương có lỗi với ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro