Sở Dao xuất thủ...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Cáp Kỳ đánh ra một quyền, vừa muốn một quyền đập cho mấy tiểu tử này thành bánh thịt, đột nhiên trong lòng hắn giật thót, dựa vào trực giác của cao thủ, hắn cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Không đợi chiêu số dùng hết, lập tức thay đổi phương hướng quyền đầu, quét một quyền về phía bên phải.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, một quyền của Cáp Kỳ chặn lại một kiếm, có điều lực lượng cường đại trên một kiếm đó đã chấn cho hắn liên tục lui về phía sau, không khỏi chấn động.
Vội vàng ổn định thân hình, tập trung nhìn, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một nữ tử tuổi xuân, mặc cung trang trường bào, tóc vấn cao, mắt phượng hàm uy, mũi kiếm như nước, cao quý không nói nên lời.
- Tam công chúa?
Đám người Thạch Phong hô lên, nữ tử tay cầm trường kiếm trước mắt không phải ai khác, chính là Tam công chúa Sở Dao của đế quốc.
- Các ngươi cẩn thận, đừng xung động, chúng ta phải kéo dài thời gian, đợi Long Trần trở về.
Sở Dao vung trường kiếm, nói khẽ với đám người Thạch Phong.
Đám người Thạch Phong chậm rãi gật đầu, có hai người lao ra, kéo đồng bạn bị thương về, ngực phải của hắn bị trường mâu đâm thủng, đã yếu ớt thoi thóp.
Thạch Phong vội vàng lấy ra một viên đan dược, cho hắn ăn vào, tuy không thể khiến hắn phục hồi như cũ, nhưng có thể tranh thủ cho hắn thời gian nhất định, không đến mức lập tức mất mạng.
Tuy mọi người đều ôm lòng chắc chắn phải chết, nhưng có thể không chết thì chẳng ai muốn chết cả, thấy Sở Dao không ngờ có thể bức lui một cường giả Dịch Cân cảnh, điều này khiến bọn họ sinh ra một tia hy vọng.
Sự xuất hiện của Sở Dao chấn nhiếp toàn trường, bất luận là Hạ U Vũ hay là Tứ hoàng tử, đều nhìn Sở Dao với vẻ không thể tin nổi.
Hạ U Vũ ngay lập tức nghĩ tới gì đó, chỉ vào Sở Dao, trong hai mắt toàn là vẻ bất khả tư nghị:
- Ngươi không ngờ đã phá giải được Cửu Long Phong Điền?
Ngọc thủ của Sở Dao duỗi ra, trường kiếm từ xa chỉ vào Hạ U Vũ:
- Đám súc sinh hèn hạ các ngươi, hôm nay sẽ bắt các ngươi phải trả lại tội nghiệt đã phạm phải năm đó.
Tuy không biết cái gì là Cửu Long Phong Điền, nhưng nàng ta biết, Hạ U Vũ nhất định là ám chỉ chín đạo chân khí dị chủng trong đan điền nàng ta.
Nếu không phải có Long Trần, vận mệnh của nàng ta sẽ trở nên vô cùng bi thảm, trở thành công cụ để người khác lợi dụng mà cũng không biết, nghĩ đến đây, Sở Dao lập tức cảm thấy phẫn nộ.
- Hừ, nhìn khí tức của ngươi, chỉ là vừa đột phá Dịch Cân mà thôi, chỉ sợ ngay cả lực lượng cũng chưa thể nắm giữ, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn? Cáp Kỳ, bắt nàng ta lại.
Hạ U Vũ cười lạnh một tiếng.
Tứ hoàng tử có chút kinh nghi bất định nhìn Sở Dao, sự xuất hiện của Sở Dao khiến lòng tin vốn đang tràn đầy của hắn không ngờ lại có một tia dao động, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
Đồng thời trong đầu hiện ra khuôn mặt của Long Trần, cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Long Trần, điều này khiến trong lòng hắn thủy chung giống như có một cây kim, hiện giờ sự xuất hiện của Sở Dao khiến cây kim này càng lúc càng rõ ràng.
- Hừ, để Cáp mỗ lĩnh giáo Phượng Minh công chúa.
Cáp Kỳ cười lớn một tiếng, song chưởng chấn động, cả người nổi gân xanh, một cỗ lực lượng khủng bố tỏa ra, đánh ra một quyền.
Người chưa tới, quyền phong đã thổi bay tóc dài của Sở Dao, quần áo rung phần phật, hiển nhiên Cáp Kỳ lúc này đã thực sự bộc phát ra thực lực mà cường giả Dịch Cân cảnh nên có.
- Vù!
Sở Dao đối mặt với một quyền của Cáp Kỳ, cũng không đối kháng chính diện, dưới chân trượt một cái, tránh được một quyền của Cáp Kỳ, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào cổ họng Cáp Kỳ.
Cáp Kỳ cười lạnh một tiếng, cũng không tránh né, trên bàn tay hiện lên một vầng sáng màu vàng nhạt, một chưởng vỗ về phía trường kiếm trong tay Sở Dao.
- Bùm.
Sở Dao cảm thấy một cỗ đại lực tràn ra, cả người bay ngược về phía sau, đồng thời cảm thấy hổ khẩu đau đớn.
Hạ U Vũ nói không sai, Sở Dao đích xác vừa tấn thăng Dịch Cân cảnh, hơn nữa còn là loại tấn thăng lén lút, không dám kinh động tới người khác.
Càng bất đắc dĩ là, sau khi nàng ta tấn thăng, cũng không có cơ hội thích ứng với lực lượng vừa tăng trưởng của mình, đối với loại lực lượng này, nàng ta vẫn chỉ nắm giữ một cách hữu hạn.
Hiện giờ đối mặt với một cường giả Dịch Cân cảnh thân kinh bách chiến, lập tức ăn quả đắng, huống chi Sở Dao căn bản là không có kinh nghiệm chiến đấu.
- Hừ, chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, để mạng lại đi.
Cáp Kỳ cười lạnh một tiếng, không chút thương hương tiếc ngọc, một quyền đánh tới.
Ngay khi Sở Dao chuẩn bị liều mình bị thương để ngăn cản, đột nhiên một đạo quang cầu màu đỏ sậm bay tới, đánh vào trên quyền đầu của Cáp Kỳ.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, Cáp Kỳ chỉ cảm thấy quyền đầu giống như bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
- Xuống tay tàn nhẫn với một nữ hài tử, các hạ không thấy hổ thẹn à?
Một giọng nói già nua truyền đến, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Vân Kỳ Đại Sư?
Sở Dao nhìn thấy lão giả đó, không khỏi mừng rỡ, lão giả đó không phải ai khác, chính là Vân Kỳ Đại Sư, hắn ở thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng xuất thủ.
- Vân Kỳ, ngươi thân là hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội, nên tuân thủ điều ước của dược sư, sao có thể nhúng tay vào việc thế tục, ngươi không sợ phải chịu sự chế tài của nghiệp đoàn à?
Hạ U Vũ quát lạnh.
- Ngươi nói không sai, người của Luyện Dược Sư Công Hội không thể nhúng tay vào việc thế tục.
Vân Kỳ Đại Sư mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu lại:
- Tôn Miện.
- Có.
Xa xa trong đám người, một nam tử trung niên mặc phục sức Đan đồ vội vàng tiến về phía trước, cung kính thi lễ.
Vân Kỳ Đại Sư giơ tay lên, một thứ gì đó bay tới, Tôn Miện tiếp nhận thứ đó nhìn một cái, không khỏi biến sắc.
- Tôn Miện, ta hiện tại truyền cho ngươi lệnh bài nghiệp đoàn, ngươi hiện tại chính là hội trưởng nghiệp đoàn.
Vân Kỳ Đại Sư nói.
- Hội trưởng đại nhân.
Tôn Miện khiếp sợ nói.
Vân Kỳ Đại Sư giơ tay lên, ngăn cản Tôn Miện, nói:
- Ta hiện tại đã không phải hội trưởng, quy củ của nghiệp đoàn chúng ta không thể phế, nếu ngươi còn coi ta là hội trưởng, vậy thì đừng ngăn cản ta.
Tôn Miện nhìn lệnh bài nghiệp đoàn trong tay, trong nhất thời không biết nên làm gì, nhưng hắn biết, chỉ sợ hôm nay sẽ có đại sự xảy ra.
Không đợi chiêu số dùng hết, lập tức thay đổi phương hướng quyền đầu, quét một quyền về phía bên phải.
Bùm.
Một tiếng nổ vang lên, một quyền của Cáp Kỳ chặn lại một kiếm, có điều lực lượng cường đại trên một kiếm đó đã chấn cho hắn liên tục lui về phía sau, không khỏi chấn động.
Vội vàng ổn định thân hình, tập trung nhìn, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một nữ tử tuổi xuân, mặc cung trang trường bào, tóc vấn cao, mắt phượng hàm uy, mũi kiếm như nước, cao quý không nói nên lời.
- Tam công chúa?
Đám người Thạch Phong hô lên, nữ tử tay cầm trường kiếm trước mắt không phải ai khác, chính là Tam công chúa Sở Dao của đế quốc.
- Các ngươi cẩn thận, đừng xung động, chúng ta phải kéo dài thời gian, đợi Long Trần trở về.
Sở Dao vung trường kiếm, nói khẽ với đám người Thạch Phong.
Đám người Thạch Phong chậm rãi gật đầu, có hai người lao ra, kéo đồng bạn bị thương về, ngực phải của hắn bị trường mâu đâm thủng, đã yếu ớt thoi thóp.
Thạch Phong vội vàng lấy ra một viên đan dược, cho hắn ăn vào, tuy không thể khiến hắn phục hồi như cũ, nhưng có thể tranh thủ cho hắn thời gian nhất định, không đến mức lập tức mất mạng.
Tuy mọi người đều ôm lòng chắc chắn phải chết, nhưng có thể không chết thì chẳng ai muốn chết cả, thấy Sở Dao không ngờ có thể bức lui một cường giả Dịch Cân cảnh, điều này khiến bọn họ sinh ra một tia hy vọng.
Sự xuất hiện của Sở Dao chấn nhiếp toàn trường, bất luận là Hạ U Vũ hay là Tứ hoàng tử, đều nhìn Sở Dao với vẻ không thể tin nổi.
Hạ U Vũ ngay lập tức nghĩ tới gì đó, chỉ vào Sở Dao, trong hai mắt toàn là vẻ bất khả tư nghị:
- Ngươi không ngờ đã phá giải được Cửu Long Phong Điền?
Ngọc thủ của Sở Dao duỗi ra, trường kiếm từ xa chỉ vào Hạ U Vũ:
- Đám súc sinh hèn hạ các ngươi, hôm nay sẽ bắt các ngươi phải trả lại tội nghiệt đã phạm phải năm đó.
Tuy không biết cái gì là Cửu Long Phong Điền, nhưng nàng ta biết, Hạ U Vũ nhất định là ám chỉ chín đạo chân khí dị chủng trong đan điền nàng ta.
Nếu không phải có Long Trần, vận mệnh của nàng ta sẽ trở nên vô cùng bi thảm, trở thành công cụ để người khác lợi dụng mà cũng không biết, nghĩ đến đây, Sở Dao lập tức cảm thấy phẫn nộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ, nhìn khí tức của ngươi, chỉ là vừa đột phá Dịch Cân mà thôi, chỉ sợ ngay cả lực lượng cũng chưa thể nắm giữ, lại dám khẩu xuất cuồng ngôn? Cáp Kỳ, bắt nàng ta lại.
Hạ U Vũ cười lạnh một tiếng.
Tứ hoàng tử có chút kinh nghi bất định nhìn Sở Dao, sự xuất hiện của Sở Dao khiến lòng tin vốn đang tràn đầy của hắn không ngờ lại có một tia dao động, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
Đồng thời trong đầu hiện ra khuôn mặt của Long Trần, cho đến bây giờ, hắn vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về Long Trần, điều này khiến trong lòng hắn thủy chung giống như có một cây kim, hiện giờ sự xuất hiện của Sở Dao khiến cây kim này càng lúc càng rõ ràng.
- Hừ, để Cáp mỗ lĩnh giáo Phượng Minh công chúa.
Cáp Kỳ cười lớn một tiếng, song chưởng chấn động, cả người nổi gân xanh, một cỗ lực lượng khủng bố tỏa ra, đánh ra một quyền.
Người chưa tới, quyền phong đã thổi bay tóc dài của Sở Dao, quần áo rung phần phật, hiển nhiên Cáp Kỳ lúc này đã thực sự bộc phát ra thực lực mà cường giả Dịch Cân cảnh nên có.
- Vù!
Sở Dao đối mặt với một quyền của Cáp Kỳ, cũng không đối kháng chính diện, dưới chân trượt một cái, tránh được một quyền của Cáp Kỳ, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào cổ họng Cáp Kỳ.
Cáp Kỳ cười lạnh một tiếng, cũng không tránh né, trên bàn tay hiện lên một vầng sáng màu vàng nhạt, một chưởng vỗ về phía trường kiếm trong tay Sở Dao.
- Bùm.
Sở Dao cảm thấy một cỗ đại lực tràn ra, cả người bay ngược về phía sau, đồng thời cảm thấy hổ khẩu đau đớn.
Hạ U Vũ nói không sai, Sở Dao đích xác vừa tấn thăng Dịch Cân cảnh, hơn nữa còn là loại tấn thăng lén lút, không dám kinh động tới người khác.
Càng bất đắc dĩ là, sau khi nàng ta tấn thăng, cũng không có cơ hội thích ứng với lực lượng vừa tăng trưởng của mình, đối với loại lực lượng này, nàng ta vẫn chỉ nắm giữ một cách hữu hạn.
Hiện giờ đối mặt với một cường giả Dịch Cân cảnh thân kinh bách chiến, lập tức ăn quả đắng, huống chi Sở Dao căn bản là không có kinh nghiệm chiến đấu.
- Hừ, chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi, để mạng lại đi.
Cáp Kỳ cười lạnh một tiếng, không chút thương hương tiếc ngọc, một quyền đánh tới.
Ngay khi Sở Dao chuẩn bị liều mình bị thương để ngăn cản, đột nhiên một đạo quang cầu màu đỏ sậm bay tới, đánh vào trên quyền đầu của Cáp Kỳ.
Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, Cáp Kỳ chỉ cảm thấy quyền đầu giống như bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Xuống tay tàn nhẫn với một nữ hài tử, các hạ không thấy hổ thẹn à?
Một giọng nói già nua truyền đến, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Vân Kỳ Đại Sư?
Sở Dao nhìn thấy lão giả đó, không khỏi mừng rỡ, lão giả đó không phải ai khác, chính là Vân Kỳ Đại Sư, hắn ở thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng xuất thủ.
- Vân Kỳ, ngươi thân là hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội, nên tuân thủ điều ước của dược sư, sao có thể nhúng tay vào việc thế tục, ngươi không sợ phải chịu sự chế tài của nghiệp đoàn à?
Hạ U Vũ quát lạnh.
- Ngươi nói không sai, người của Luyện Dược Sư Công Hội không thể nhúng tay vào việc thế tục.
Vân Kỳ Đại Sư mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu lại:
- Tôn Miện.
- Có.
Xa xa trong đám người, một nam tử trung niên mặc phục sức Đan đồ vội vàng tiến về phía trước, cung kính thi lễ.
Vân Kỳ Đại Sư giơ tay lên, một thứ gì đó bay tới, Tôn Miện tiếp nhận thứ đó nhìn một cái, không khỏi biến sắc.
- Tôn Miện, ta hiện tại truyền cho ngươi lệnh bài nghiệp đoàn, ngươi hiện tại chính là hội trưởng nghiệp đoàn.
Vân Kỳ Đại Sư nói.
- Hội trưởng đại nhân.
Tôn Miện khiếp sợ nói.
Vân Kỳ Đại Sư giơ tay lên, ngăn cản Tôn Miện, nói:
- Ta hiện tại đã không phải hội trưởng, quy củ của nghiệp đoàn chúng ta không thể phế, nếu ngươi còn coi ta là hội trưởng, vậy thì đừng ngăn cản ta.
Tôn Miện nhìn lệnh bài nghiệp đoàn trong tay, trong nhất thời không biết nên làm gì, nhưng hắn biết, chỉ sợ hôm nay sẽ có đại sự xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro