Thăm hỏi Sở Dao...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Thị vệ đó lắc đầu, thanh âm vẫn đạm mạc, nói:
- Xin lỗi, đây là mệnh lệnhcủa Thái Hậu, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.
Khi Sở Phong và thị vệ đó đang cãi vã, Long Trần đã tản ra thần thức, hắn thấy một thân ảnh ngồi dựa vào cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
Sở Dao vẫn xinh đẹp như trước, có điều hao gầy đi rất nhiều, cả người nhìn thì vô cùng tiều tụy, hiển nhiên đoạn ngày tháng bị nhốt này đã khiến nàng ta rất dày vò.
Long Trần hận không thể một quyền đánh chết tên thị vệ đang cản họ, nhưng hắn không dám, nơi này là hoàng cung, hắn không dám xằng bậy.
- Chuyện gì mà ầm ĩ thế.
Đột nhiên một thanh âm không vui truyền đến, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Tham kiến Tứ hoàng tử.
Người đó không phải ai khác, chính là Tứ hoàng tử Sở Hạ, xem ra hắn vừa hay đi ngang qua nơi này, nghe tiếng liền tới.
Nhìn thấy Tứ hoàng tử xuất hiện, Long Trần hơi chau mày, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Hạ, không ngờ có chút kinh ngạc nhìn mình.
Trong lòng Long Trần giật thót, tuy không biết mình lộ dấu vết ở đâu, nhưng trực giác nói với hắn, Sở Hạ đã nhận ra hắn.
- Chuyện gì thế?
Sở Hạ nhìn Long Trần một cái, liền sắc mặt không vui hỏi mấy thị vệ.
- Khởi bẩm Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử muốn dẫn thị vệ này tiến vào Ngọc Dao Cung, nhưng...
- Càn rỡ, tên nô tài lớn mật ngươi, ngươi là đang hoài nghi đệ đệ của ta à? Hắn chẳng lẽ lại hại tỷ tỷ của mình à?
Tứ hoàng tử bỗng nhiên lớn tiếng quát.
- Tiểu nhân không dám.
Thị vệ đó hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, hiển nhiên là e ngại Tứ hoàng tử hơn Thất hoàng tử nhiều.
- Để họ vào.
Tứ hoàng tử nghiêm mặt nói.
- Nhưng...
Thị vệ đó lập tức do dự.
- Nếu Thái Hậu trách tội, tất nhiên do ta gánh, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin à?
Tứ hoàng tử quát lạnh.
- Tiểu nhân không dám.
Thị vệ đó thấy vậy, cũng không dám nói tiếp nữa.
- Vào đi.
Tứ hoàng tử vỗ vai Sở Phong, có điều mắt lại mang theo thâm ý nhìn Long Trần.
Long Trần gật đầu, tuy không biết Tứ hoàng tử vì sao lại giúp hắn, có điều hiện tại không phải lúc nghĩ những cái này.
Thấy Long Trần và Thất hoàng tử tiến vào Ngọc Dao Cung, trên mặt Tứ hoàng tử hiện lên nụ cười, hơi trầm tư một chút, cũng biến mất tại chỗ.
Tiến vào Ngọc Dao Cung, xuyên qua cửa trước, đi tới trung đình, Sở Dao vốn đang tựa vào cửa sổ, nhìn cá bơi trong hồ nước phía dưới bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía hai người.
Khi nhìn thấy Long Trần, đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, ngọc thủ nhẹ nhàng ôm lấy môi anh đào, nước mắt tuôn ra.
Hiển nhiên nàng ta đã nhận ra Long Trần, Long Trần chậm rãi đi đến trước mặt Sở Dao, áy náy nói:
- Xin lỗi, ta đã tới chậm.
Sở Dao cuối cùng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Long Trần, thất thanh khóc rống lên, giống như muốn khóc ra tất cả ủy khuất của mình.
Trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn bị giam lỏng, khi nàng ta nghe thấy Thái Hậu đã quyết định gả nàng ta cho Hạ Trường Phong, cả người đều sắp sụp đổ.
Nếu không phải Sở Phong lén nói lại lời hứa của Long Trần cho nàng ta, nàng ta chỉ sợ đã mất hết hy vọng, rời khỏi thế giới tràn ngập màu xám này rồi.
Mấy ngày qua, Sở Dao mỗi ngày đều nhìn mặt trời lên ngắm mặt trời lặn, đau khổ chờ đợi, mỗi ngày đều dài hơn cả năm, khổ sở như vậy, chỉ có chính nàng ta biết.
Trong nhất thời hương ngọc mãn hoài, trong mũi toàn là mùi cơ thể xử nữ của Sở Dao, Long Trần nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dao, để mặt nàng ta phát tiết.
Đồng thời Long Trần cũng thầm thề, bất kể phải trả giá đắt tới thế nào, hắn cũng nhất định phải bảo vệ tốt Sở Dao, cho dù phải chết, cũng sẽ sẽ không tiếc.
Có đôi khi hắn cảm thấy, Sở Dao còn đáng thương hơn mình, bất kể thế nào, Long Trần có phụ mẫu yêu thương mình, mà Sở Dao lại sống ở một nơi không có nhân tình vị như hoàng cung này, không có ai để tín nhiệm và dựa vào, đối với một thiếu nữ như nàng ta mà nói, thật sự rất khổ.
Trong lúc đang cảm khái, Long Trần mới phát hiện Sở Phong đang có chút không biết làm gì đứng đó, đi không được, ở cũng không xong.
Khụ khụ, Long Trần ho khẽ một tiếng, Sở Dao lúc này mới có phản ứng, vội vàng chui ra khỏi lòng Long Trần, mặt giống như ứa ra nước, không dám nhìn người ta.
- Hay là ta tránh đi trước nhé?
Sở Phong hỏi.
- Không cần, ngươi giúp ta trông chừng một chút, ta có chút chuyện bí mật muốn làm với tỷ tỷ ngươi.
Long Trần khoát tay nói.
Có điều khi nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác trên mặt Sở Phong, biết tiểu tử này hiểu lầm, vội vàng nói:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Không giải thích còn đỡ, vừa giải thích ngược lại càng lộ liễu hơn, mặt Sở Dao giống như cây táo chín, thẹn đến muốn chui xuống đất.
- Xin lỗi, đây là mệnh lệnhcủa Thái Hậu, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi.
Khi Sở Phong và thị vệ đó đang cãi vã, Long Trần đã tản ra thần thức, hắn thấy một thân ảnh ngồi dựa vào cửa sổ, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót.
Sở Dao vẫn xinh đẹp như trước, có điều hao gầy đi rất nhiều, cả người nhìn thì vô cùng tiều tụy, hiển nhiên đoạn ngày tháng bị nhốt này đã khiến nàng ta rất dày vò.
Long Trần hận không thể một quyền đánh chết tên thị vệ đang cản họ, nhưng hắn không dám, nơi này là hoàng cung, hắn không dám xằng bậy.
- Chuyện gì mà ầm ĩ thế.
Đột nhiên một thanh âm không vui truyền đến, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Tham kiến Tứ hoàng tử.
Người đó không phải ai khác, chính là Tứ hoàng tử Sở Hạ, xem ra hắn vừa hay đi ngang qua nơi này, nghe tiếng liền tới.
Nhìn thấy Tứ hoàng tử xuất hiện, Long Trần hơi chau mày, bởi vì hắn nhìn thấy Sở Hạ, không ngờ có chút kinh ngạc nhìn mình.
Trong lòng Long Trần giật thót, tuy không biết mình lộ dấu vết ở đâu, nhưng trực giác nói với hắn, Sở Hạ đã nhận ra hắn.
- Chuyện gì thế?
Sở Hạ nhìn Long Trần một cái, liền sắc mặt không vui hỏi mấy thị vệ.
- Khởi bẩm Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử muốn dẫn thị vệ này tiến vào Ngọc Dao Cung, nhưng...
- Càn rỡ, tên nô tài lớn mật ngươi, ngươi là đang hoài nghi đệ đệ của ta à? Hắn chẳng lẽ lại hại tỷ tỷ của mình à?
Tứ hoàng tử bỗng nhiên lớn tiếng quát.
- Tiểu nhân không dám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị vệ đó hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, hiển nhiên là e ngại Tứ hoàng tử hơn Thất hoàng tử nhiều.
- Để họ vào.
Tứ hoàng tử nghiêm mặt nói.
- Nhưng...
Thị vệ đó lập tức do dự.
- Nếu Thái Hậu trách tội, tất nhiên do ta gánh, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin à?
Tứ hoàng tử quát lạnh.
- Tiểu nhân không dám.
Thị vệ đó thấy vậy, cũng không dám nói tiếp nữa.
- Vào đi.
Tứ hoàng tử vỗ vai Sở Phong, có điều mắt lại mang theo thâm ý nhìn Long Trần.
Long Trần gật đầu, tuy không biết Tứ hoàng tử vì sao lại giúp hắn, có điều hiện tại không phải lúc nghĩ những cái này.
Thấy Long Trần và Thất hoàng tử tiến vào Ngọc Dao Cung, trên mặt Tứ hoàng tử hiện lên nụ cười, hơi trầm tư một chút, cũng biến mất tại chỗ.
Tiến vào Ngọc Dao Cung, xuyên qua cửa trước, đi tới trung đình, Sở Dao vốn đang tựa vào cửa sổ, nhìn cá bơi trong hồ nước phía dưới bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía hai người.
Khi nhìn thấy Long Trần, đầu tiên là sửng sốt, lập tức trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, ngọc thủ nhẹ nhàng ôm lấy môi anh đào, nước mắt tuôn ra.
Hiển nhiên nàng ta đã nhận ra Long Trần, Long Trần chậm rãi đi đến trước mặt Sở Dao, áy náy nói:
- Xin lỗi, ta đã tới chậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Dao cuối cùng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Long Trần, thất thanh khóc rống lên, giống như muốn khóc ra tất cả ủy khuất của mình.
Trong khoảng thời gian này, nàng ta vẫn bị giam lỏng, khi nàng ta nghe thấy Thái Hậu đã quyết định gả nàng ta cho Hạ Trường Phong, cả người đều sắp sụp đổ.
Nếu không phải Sở Phong lén nói lại lời hứa của Long Trần cho nàng ta, nàng ta chỉ sợ đã mất hết hy vọng, rời khỏi thế giới tràn ngập màu xám này rồi.
Mấy ngày qua, Sở Dao mỗi ngày đều nhìn mặt trời lên ngắm mặt trời lặn, đau khổ chờ đợi, mỗi ngày đều dài hơn cả năm, khổ sở như vậy, chỉ có chính nàng ta biết.
Trong nhất thời hương ngọc mãn hoài, trong mũi toàn là mùi cơ thể xử nữ của Sở Dao, Long Trần nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dao, để mặt nàng ta phát tiết.
Đồng thời Long Trần cũng thầm thề, bất kể phải trả giá đắt tới thế nào, hắn cũng nhất định phải bảo vệ tốt Sở Dao, cho dù phải chết, cũng sẽ sẽ không tiếc.
Có đôi khi hắn cảm thấy, Sở Dao còn đáng thương hơn mình, bất kể thế nào, Long Trần có phụ mẫu yêu thương mình, mà Sở Dao lại sống ở một nơi không có nhân tình vị như hoàng cung này, không có ai để tín nhiệm và dựa vào, đối với một thiếu nữ như nàng ta mà nói, thật sự rất khổ.
Trong lúc đang cảm khái, Long Trần mới phát hiện Sở Phong đang có chút không biết làm gì đứng đó, đi không được, ở cũng không xong.
Khụ khụ, Long Trần ho khẽ một tiếng, Sở Dao lúc này mới có phản ứng, vội vàng chui ra khỏi lòng Long Trần, mặt giống như ứa ra nước, không dám nhìn người ta.
- Hay là ta tránh đi trước nhé?
Sở Phong hỏi.
- Không cần, ngươi giúp ta trông chừng một chút, ta có chút chuyện bí mật muốn làm với tỷ tỷ ngươi.
Long Trần khoát tay nói.
Có điều khi nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác trên mặt Sở Phong, biết tiểu tử này hiểu lầm, vội vàng nói:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Không giải thích còn đỡ, vừa giải thích ngược lại càng lộ liễu hơn, mặt Sở Dao giống như cây táo chín, thẹn đến muốn chui xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro