Tông môn chi tu...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Vẻ mặt Sở Dao ngỡ ngàng tiếp nhận mẩu gỗ đó, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mình, trong lòng không khỏi khẩn trương.
- Đừng sợ, có ta ở đây, cứ thử xem.
Long Trần nhẹ giọng an ủi.
Nghe thấy thanh âm của Long Trần, khiến Sở Dao trấn định hơn không ít, nhắm mắt lại, khiến mình tận lực thả lỏng, điều động linh khí trong đan điền, chậm rãi rót vào trong mẩu gỗ đó.
Cái gọi là điều động Bản nguyên chi lực, chính là dùng linh khí trong đan điền, trực tiếp rót vào, chứ không qua khiếu huyệt tăng phúc lực lượng, đây là một loại linh khí nguyên thủy nhất.
Sở Dao vừa rót vào, Long Trần chờ một lúc, liền nhìn mẩu đó với vẻ kinh hãi, chỉ thấy mẩu gỗ đó không ngờ rất thần kỳ mọc ra một cây chồi.
Theo Sở Dao rót linh khí vào, chồi đó không ngờ từ từ sinh trưởng, cho tới khi được ba tấc, không ngờ còn nở ra một đóa hoa nhỏ.
Nữ tử xinh đẹp đó nhìn thấy đóa hoa nhỏ ấy, trên mặt hiện lên một nụ cười hài lòng, tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng ta.
Khi nàng ta vừa nhìn thấy Sở Dao, nàng ta thân là Mộc tu, lập tức liền sinh ra cảm ứng, chỉ có điều không biết năng lượng hệ mộc của nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu.
Hiện giờ nhìn thấy đóa hoa đầu tiên mọc lên, như vậy Sở Dao đã có điều kiện để tu tập công pháp hệ mộc, có thể nói nàng ta lần này là có thu hoạch lớn nhất, bởi vì Mộc tu thật sự rất thưa thớt, trong trăm vạn không có được một.
Ngay khi nàng ta nghĩ sau khi trở về, sẽ khoe với người khác thế nào, chồi đó lại dài ra một đoạn, không ngờ nở ra đóa hoa thứ hai.
Nhìn đóa hoa thứ hai, hai mắt nữ tử xinh đẹp đó lập tức sáng rực, trong mắt là vẻ khiếp sợ và hưng phấn khó có thể che giấu.
Nhưng thế vẫn chưa hết, chồi đó lại tiếp tục sinh trưởng, rất nhanh nụ hoa thứ ba cũng xuất hiện.
- Khụ khụ, được rồi được rồi, thiên phú cũng được, không cần mệt nữa, mau nghỉ ngơi đi.
Nữ tử xinh đẹp đó nắm lấy tay Sở Dao, thân thiết nói.
- Tỷ tỷ, ta không mệt, ta còn có thể...
- Ta biết ta biết, nghỉ một lát đi, dù sao cũng là lần đầu tiên, không nên sử dụng quá nhiều loại lực lượng này.
Nữ tử xinh đẹp nghiêm túc nói.
- Vâng, tỷ tỷ.
Sở Dao nói.
- Muội muội ngươi xinh quá, ta tên là Hoa Ngữ, sau này ngươi cứ gọi ta là Hoa tỷ được rồi, có muội muội xinh đẹp như ngươi, người ta vui lắm.
Hoa Ngữ hưng phấn nói, cả người giống như lập tức trẻ ra vài tuổi.
- Chúc mừng Hoa trưởng lão, quý phái lại có thêm người rồi.
Đồ Phương nói.
Đồ Phương và Hoa Ngữ rất thân nhau, vô cùng hiểu biết về Thiên Mộc Cung, bọn họ tuyển nhận đệ tử vô cùng khó khăn, mỗi lần có một đệ tử mới đều vô cùng quý trọng, giống như là con cái của mình.
- Khà khà, cùng vui cùng vui.
Tuy Hoa Ngữ tận lực muốn biểu hiện một cách vân đạm phong khinh, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự kích động trong lòng.
- Tỷ tỷ, ta không muốn chia tách với Long Trần.
Sở Dao nhìn Long Trần, vẻ mặt khó xử nói.
- Ái chà, muội muội ngốc, Thiên Mộc Cung và Huyền Thiên Biệt Viện là hàng xóm, giữa hai bên chỉ cách một ngọn núi, cũng chỉ giống như cự ly ném một hòn đá mà thôi, muốn gặp lúc nào chả được.
Hoa Ngữ khẽ cười nói.
- Thật ư?
Sở Dao hỏi.
- Đương nhiên là thật, tỷ tỷ ta lại đi lừa ngươi à? Không tin ngươi hỏi họ xem, ngươi nói đi, có phải không?
Hoa Ngữ nói với mọi người, hiển nhiên muốn bọn họ làm chứng.
- Ta có thể làm chứng, quả thật chỉ cách một ngọn núi.
Một lão giả lời thề son sắt nói.
- Quả thật chính là cự ly ném một hòn đá.
Người còn lại cũng hỗ trợ làm chứng.
Có điều Long Trần không biết vì sao, luôn cảm thấy giữa bọn họ có chút cổ quái, vừa muốn lên tiếng, nữ tử xinh đẹp đó lại đi tới bên cạnh Long Trần, vẻ mặt tươi tươi kéo tay Long Trần, thân thiết nói:
- Long Trần, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho muội muội, nên để nàng ta đến Thiên Mộc Cung chúng ta, tương lai ngươi trưởng thành, nàng ta cũng sẽ không bị bỏ lại, không phải sao?
- Tiền bối này... Ta....
Long Trần cả kinh, động tác vô cùng thân thiết của Hoa Ngữ khiến da đầu Long Trần ngứa ran.
- Gì mà tiền bối, gọi người ta là tỷ tỷ, ngươi gọi như vậy sẽ khiến ta già đi đó, nói vậy thì ngươi đồng ý rồi nhé.
Hoa Ngữ nói xong câu này, sau đó lại dùng thanh âm dùng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi dám không đồng ý, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Vẻ mặt Long Trần đầy quái dị nhìn cường giả ngoài mặt ôn nhu, trong miệng lại có thể uy hiếp người này, nhất thời ngẩn ra.
- Long Trần, nếu Sở Dao không tới Thiên Mộc Cung tu hành, đúng là phung phí của trời.
Lúc này Đồ Phương cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
- Vậy cứ theo lời tiền bối là được rồi, không phải là một ngọn núi thôi à, muốn gặp mặt thì bay qua là được.
Long Trần cười nói.
Hoa Ngữ lúc này mới buông Long Trần ra, cười nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi giỏi quá, đây mới là nam nhân chân chính.
Sau khi khen Long Trần xong, lại đánh mắt cho Long Trần, ý tứ đó chính là: Coi như tiểu tử ngươi thức thời.
Long Trần không biết nói gì, chẳng lẽ người tu vi cao, đầu óc đều có vấn đề à, hay là nói tư duy của cao thủ, những kẻ gà mờ như chúng ta không thể lý giải?
Cuối cùng cũng xác định xong, Long Trần và A Man tới Huyền Thiên Biệt Viện, mà Sở Dao thì sẽ tới Thiên Mộc Cung, mấy ngày sau, chờ chuyện mạch khoáng xử lý xong sẽ xuất phát.
Khi Long Trần dẫn Sở Dao rời đi, Hoa Ngữ lại giống như vừa rồi, mặt mày tươi cười, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
- Tiểu tử, trước khi Sở Dao chưa đạt tới Tiên Thiên, phải bảo trì băng thanh ngọc khiết, nếu ngươi dám xằng bậy, ta sẽ chặt cái đó của ngươi cho chó ăn.
- ...
Long Trần.
- Đừng sợ, có ta ở đây, cứ thử xem.
Long Trần nhẹ giọng an ủi.
Nghe thấy thanh âm của Long Trần, khiến Sở Dao trấn định hơn không ít, nhắm mắt lại, khiến mình tận lực thả lỏng, điều động linh khí trong đan điền, chậm rãi rót vào trong mẩu gỗ đó.
Cái gọi là điều động Bản nguyên chi lực, chính là dùng linh khí trong đan điền, trực tiếp rót vào, chứ không qua khiếu huyệt tăng phúc lực lượng, đây là một loại linh khí nguyên thủy nhất.
Sở Dao vừa rót vào, Long Trần chờ một lúc, liền nhìn mẩu đó với vẻ kinh hãi, chỉ thấy mẩu gỗ đó không ngờ rất thần kỳ mọc ra một cây chồi.
Theo Sở Dao rót linh khí vào, chồi đó không ngờ từ từ sinh trưởng, cho tới khi được ba tấc, không ngờ còn nở ra một đóa hoa nhỏ.
Nữ tử xinh đẹp đó nhìn thấy đóa hoa nhỏ ấy, trên mặt hiện lên một nụ cười hài lòng, tất cả đều nằm trong dự đoán của nàng ta.
Khi nàng ta vừa nhìn thấy Sở Dao, nàng ta thân là Mộc tu, lập tức liền sinh ra cảm ứng, chỉ có điều không biết năng lượng hệ mộc của nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu.
Hiện giờ nhìn thấy đóa hoa đầu tiên mọc lên, như vậy Sở Dao đã có điều kiện để tu tập công pháp hệ mộc, có thể nói nàng ta lần này là có thu hoạch lớn nhất, bởi vì Mộc tu thật sự rất thưa thớt, trong trăm vạn không có được một.
Ngay khi nàng ta nghĩ sau khi trở về, sẽ khoe với người khác thế nào, chồi đó lại dài ra một đoạn, không ngờ nở ra đóa hoa thứ hai.
Nhìn đóa hoa thứ hai, hai mắt nữ tử xinh đẹp đó lập tức sáng rực, trong mắt là vẻ khiếp sợ và hưng phấn khó có thể che giấu.
Nhưng thế vẫn chưa hết, chồi đó lại tiếp tục sinh trưởng, rất nhanh nụ hoa thứ ba cũng xuất hiện.
- Khụ khụ, được rồi được rồi, thiên phú cũng được, không cần mệt nữa, mau nghỉ ngơi đi.
Nữ tử xinh đẹp đó nắm lấy tay Sở Dao, thân thiết nói.
- Tỷ tỷ, ta không mệt, ta còn có thể...
- Ta biết ta biết, nghỉ một lát đi, dù sao cũng là lần đầu tiên, không nên sử dụng quá nhiều loại lực lượng này.
Nữ tử xinh đẹp nghiêm túc nói.
- Vâng, tỷ tỷ.
Sở Dao nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Muội muội ngươi xinh quá, ta tên là Hoa Ngữ, sau này ngươi cứ gọi ta là Hoa tỷ được rồi, có muội muội xinh đẹp như ngươi, người ta vui lắm.
Hoa Ngữ hưng phấn nói, cả người giống như lập tức trẻ ra vài tuổi.
- Chúc mừng Hoa trưởng lão, quý phái lại có thêm người rồi.
Đồ Phương nói.
Đồ Phương và Hoa Ngữ rất thân nhau, vô cùng hiểu biết về Thiên Mộc Cung, bọn họ tuyển nhận đệ tử vô cùng khó khăn, mỗi lần có một đệ tử mới đều vô cùng quý trọng, giống như là con cái của mình.
- Khà khà, cùng vui cùng vui.
Tuy Hoa Ngữ tận lực muốn biểu hiện một cách vân đạm phong khinh, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự kích động trong lòng.
- Tỷ tỷ, ta không muốn chia tách với Long Trần.
Sở Dao nhìn Long Trần, vẻ mặt khó xử nói.
- Ái chà, muội muội ngốc, Thiên Mộc Cung và Huyền Thiên Biệt Viện là hàng xóm, giữa hai bên chỉ cách một ngọn núi, cũng chỉ giống như cự ly ném một hòn đá mà thôi, muốn gặp lúc nào chả được.
Hoa Ngữ khẽ cười nói.
- Thật ư?
Sở Dao hỏi.
- Đương nhiên là thật, tỷ tỷ ta lại đi lừa ngươi à? Không tin ngươi hỏi họ xem, ngươi nói đi, có phải không?
Hoa Ngữ nói với mọi người, hiển nhiên muốn bọn họ làm chứng.
- Ta có thể làm chứng, quả thật chỉ cách một ngọn núi.
Một lão giả lời thề son sắt nói.
- Quả thật chính là cự ly ném một hòn đá.
Người còn lại cũng hỗ trợ làm chứng.
Có điều Long Trần không biết vì sao, luôn cảm thấy giữa bọn họ có chút cổ quái, vừa muốn lên tiếng, nữ tử xinh đẹp đó lại đi tới bên cạnh Long Trần, vẻ mặt tươi tươi kéo tay Long Trần, thân thiết nói:
- Long Trần, nếu ngươi thực sự muốn tốt cho muội muội, nên để nàng ta đến Thiên Mộc Cung chúng ta, tương lai ngươi trưởng thành, nàng ta cũng sẽ không bị bỏ lại, không phải sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiền bối này... Ta....
Long Trần cả kinh, động tác vô cùng thân thiết của Hoa Ngữ khiến da đầu Long Trần ngứa ran.
- Gì mà tiền bối, gọi người ta là tỷ tỷ, ngươi gọi như vậy sẽ khiến ta già đi đó, nói vậy thì ngươi đồng ý rồi nhé.
Hoa Ngữ nói xong câu này, sau đó lại dùng thanh âm dùng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi dám không đồng ý, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Vẻ mặt Long Trần đầy quái dị nhìn cường giả ngoài mặt ôn nhu, trong miệng lại có thể uy hiếp người này, nhất thời ngẩn ra.
- Long Trần, nếu Sở Dao không tới Thiên Mộc Cung tu hành, đúng là phung phí của trời.
Lúc này Đồ Phương cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng khuyên nhủ.
- Vậy cứ theo lời tiền bối là được rồi, không phải là một ngọn núi thôi à, muốn gặp mặt thì bay qua là được.
Long Trần cười nói.
Hoa Ngữ lúc này mới buông Long Trần ra, cười nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi giỏi quá, đây mới là nam nhân chân chính.
Sau khi khen Long Trần xong, lại đánh mắt cho Long Trần, ý tứ đó chính là: Coi như tiểu tử ngươi thức thời.
Long Trần không biết nói gì, chẳng lẽ người tu vi cao, đầu óc đều có vấn đề à, hay là nói tư duy của cao thủ, những kẻ gà mờ như chúng ta không thể lý giải?
Cuối cùng cũng xác định xong, Long Trần và A Man tới Huyền Thiên Biệt Viện, mà Sở Dao thì sẽ tới Thiên Mộc Cung, mấy ngày sau, chờ chuyện mạch khoáng xử lý xong sẽ xuất phát.
Khi Long Trần dẫn Sở Dao rời đi, Hoa Ngữ lại giống như vừa rồi, mặt mày tươi cười, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
- Tiểu tử, trước khi Sở Dao chưa đạt tới Tiên Thiên, phải bảo trì băng thanh ngọc khiết, nếu ngươi dám xằng bậy, ta sẽ chặt cái đó của ngươi cho chó ăn.
- ...
Long Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro