Tụ khí thập nhị...
Bình Phàm Ảo Thuật Gia
2024-11-20 05:57:58
Mà phương thức chiến đấu của A Man chính là dùng lực lượng tuyệt đối áp đảo kẻ địch, điều này khiến Long Trần vô cùng đau đầu.
Giống như A Man chính là một con ma thú, thích làm việc theo bản năng, rõ ràng lúc trước còn nhớ rõ, nhưng khi chiến đấu lại quên béng đi.
- Được rồi, chúng ta xử lý man ngưu này một chút, lột da, bỏ nội tạng, để thịt lại.
Long Trần lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, bắt đầu lột da man ngưu, loại chuyện này không thể trông cậy vào A Man, dùng búa chém man ngưu thành thịt vụn thì hắn làm được.
Bởi vì mùi máu tươi của ma thú sẽ bay ra rất xa, có thể khiến ma thú khác ở cách xa mấy trăm dặm cũng có thể ngửi thấy, sau khi xử lý xong, A Man khiêng man ngưu đã lột da bỏ nội tạng về doanh địa.
Doanh địa Long Trần lựa chọn ở phía sau một thác nước, nơi đó có một sơn động thiên nhiên, là một nơi ẩn núp sẵn có.
Cộng thêm nước của thác nước có thể ngăn cách mùi trên người bọn họ, không dễ bị ma thú khác nhìn trộm.
Tuy ma thú bình thường thì bọn họ không sợ, nhưng bị ma thú đánh lén, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức, vạn nhất trên thân thú có độc, đó chính là uy hiếp trí mạng.
Trong sơn động rất rộng lớn, Long Trần đốt lửa, đặt toàn bộ man ngưu lên trên giá nướng, không đến một canh giờ, mùi đã tràn ngập toàn bộ huyệt động.
- Ô ô...
Xích Diễm Tuyết Lang nhìn trâu nướng cực lớn, liền chui ra khỏi lòng Long Trần, nhào tới man ngưu.
Long Trần hoảng sợ, vội vàng túm nó lại, nếu chậm một chút, tiểu gia hỏa này đã nhào vào đống lửa rồi.
Lúc đó tuy tiểu gia hỏa xinh đẹp này không đến mức chết cháy, nhưng một thân lông tơ trắng ngần chỉ sợ sẽ chụi lủi.
- Không được làm bừa.
Long Trần tức giận lườm Xích Diễm Tuyết Lang, bày ra vẻ mặt tức giận.
Tiểu gia hỏa giống như có thể cảm nhận được sự tức giận của Long Trần, lập tức trở nên ngoan ngoãn, mắt to nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn vào mặt Long Trần, giống như đang nhận sai.
Tuy Long Trần không hạ nô ấn đối với tiểu gia hỏa, nhưng dùng một số kỹ xảo câu thông Lục Phương Nhi dạy cho hắn, vẫn có thể truyền đạt cảm xúc của mình một cách rõ ràng.
Chỉ có điều sau khi hạ nô ấn, dưới một niệm là có thể chi phối sinh tử của nó, khiến nó vĩnh viễn không thể phản bội mà thôi.
Long Trần không biến tiểu gia hỏa này thành nô lệ, mà là coi nó như đồng bọn của mình, có điều Xích Diễm Tuyết Lang hiện tại giống như tiểu hài tử, cần để nó biết, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Tiểu gia hỏa sau khi thành thật được một lát, lén nhìn Long Trần một cái, thấy Long Trần vẫn sắc mặt âm trầm, chậm rãi ghé đầu tới, cọ cọ vào cằm Long Trần, không ngờ giống như đang làm nũng.
Trong lòng Long Trần thấy buồn cười, có điều lại cố nén, nếu lần này bỏ qua, sau này nó sẽ to gan hơn, phải cho nó một bài học.
Xích Diễm Tuyết Lang cọ cả nửa ngày, thấy sắc mặt Long Trần vẫn âm trầm, không ngờ cúi đầu, khiến Long Trần không ngờ là, tiểu gia hỏa này lại rơi nước mắt.
Long Trần quả thực không thể tin được, nhìn kỹ một chút, đúng vậy, chính là nước mắt, hơn nữa mũi cũng giật giật, giống như đang nghẹn ngào.
- Được rồi, lần sau đừng như vậy nữa, như vậy rất nguy hiểm, sẽ khiến ngươi bị thương đó biết chưa?
Long Trần cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu gia hỏa.
Xích Diễm Tuyết Lang giống như có thể nghe hiểu ý tứ của Long Trần, lại bắt đầu dùng đầu cọ vào cằm Long Trần, lại bắt đầu lấy lòng hắn.
Long Trần thở dài, xem ra tiểu gia hỏa này cũng không phải loại chịu yên tĩnh, lại nhìn A Man bắt đầu chảy nước miếng ở bên cạnh, Long Trần cảm thấy đau đầu.
Mắt thấy nướng gần được rồi, Long Trần trực tiếp cắt một miếng thịt to, đưa cho Xích Diễm Tuyết Lang, tiểu gia hỏa này không thích ăn thịt cắt sẵn, nó thích tự mình xé xuống.
Long Trần cũng chỉ cắt xuống hơn mười cân thịt, còn lại thì không liên quan tới Long Trần, bởi vì bụng A Man giống như một cái động không đáy, vĩnh viễn không không đủ no.
Cho dù đã sớm biết khẩu vị của A Man, nhưng sau khi thấy A Man ăn sạch mấy ngàn cân thịt bò, Long Trần vẫn cảm thấy rung động, nhìn xương vứt trên mặt đất, và A Man vẫn chưa tận hứng, Long Trần không nói được câu nào.
Dựa theo lời A Man nói, hắn ăn thịt những ma thú này, cảm thấy rất ngon, hơn nữa ăn xong sẽ có khí lực dùng mãi không hết, hiệu quả so với ăn thịt bò thì tốt hơn rất nhiều.
Long Trần cũng đã xem qua thân thể của A Man, phát hiện những tế bào đang ngủ say trong thân thể hắn đang dần dần sống lại, đây là một dấu hiệu rất tốt.
Đồng thời cũng dường như minh bạch một đạo lý, huyết nhục của ma thú cực kỳ quan trọng với A Man, giống như huyết nhục lực lượng càng cường đại thì càng giúp A Man nhiều hơn.
Sau khi ăn xong, tiểu gia hỏa bụng tròn xoe, bắt đầu ngủ, Long Trần cũng bắt đầu chuẩn bị tu hành, nếu không thể tiến vào Ngưng Huyết cảnh, vậy thì chỉ có thể tiếp tục ngưng tụ khí toàn.
Mà A Man do dự một chút, đeo Khai Sơn Cự Phủ Long Trần đưa cho hắn, tiếp tục ra ngoài săn thú, hắn giống như vĩnh viễn là ăn không đủ no.
Giữa trưa ngày hôm sau, một trận gió thổi qua, thanh âm ầm ỹ truyền đến, Long Trần vốn đang khoanh chân tu hành chậm rãi mở mắt, người hắn muốn đợi cuối cùng cũng đến rồi.
Giống như A Man chính là một con ma thú, thích làm việc theo bản năng, rõ ràng lúc trước còn nhớ rõ, nhưng khi chiến đấu lại quên béng đi.
- Được rồi, chúng ta xử lý man ngưu này một chút, lột da, bỏ nội tạng, để thịt lại.
Long Trần lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, bắt đầu lột da man ngưu, loại chuyện này không thể trông cậy vào A Man, dùng búa chém man ngưu thành thịt vụn thì hắn làm được.
Bởi vì mùi máu tươi của ma thú sẽ bay ra rất xa, có thể khiến ma thú khác ở cách xa mấy trăm dặm cũng có thể ngửi thấy, sau khi xử lý xong, A Man khiêng man ngưu đã lột da bỏ nội tạng về doanh địa.
Doanh địa Long Trần lựa chọn ở phía sau một thác nước, nơi đó có một sơn động thiên nhiên, là một nơi ẩn núp sẵn có.
Cộng thêm nước của thác nước có thể ngăn cách mùi trên người bọn họ, không dễ bị ma thú khác nhìn trộm.
Tuy ma thú bình thường thì bọn họ không sợ, nhưng bị ma thú đánh lén, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức, vạn nhất trên thân thú có độc, đó chính là uy hiếp trí mạng.
Trong sơn động rất rộng lớn, Long Trần đốt lửa, đặt toàn bộ man ngưu lên trên giá nướng, không đến một canh giờ, mùi đã tràn ngập toàn bộ huyệt động.
- Ô ô...
Xích Diễm Tuyết Lang nhìn trâu nướng cực lớn, liền chui ra khỏi lòng Long Trần, nhào tới man ngưu.
Long Trần hoảng sợ, vội vàng túm nó lại, nếu chậm một chút, tiểu gia hỏa này đã nhào vào đống lửa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đó tuy tiểu gia hỏa xinh đẹp này không đến mức chết cháy, nhưng một thân lông tơ trắng ngần chỉ sợ sẽ chụi lủi.
- Không được làm bừa.
Long Trần tức giận lườm Xích Diễm Tuyết Lang, bày ra vẻ mặt tức giận.
Tiểu gia hỏa giống như có thể cảm nhận được sự tức giận của Long Trần, lập tức trở nên ngoan ngoãn, mắt to nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn vào mặt Long Trần, giống như đang nhận sai.
Tuy Long Trần không hạ nô ấn đối với tiểu gia hỏa, nhưng dùng một số kỹ xảo câu thông Lục Phương Nhi dạy cho hắn, vẫn có thể truyền đạt cảm xúc của mình một cách rõ ràng.
Chỉ có điều sau khi hạ nô ấn, dưới một niệm là có thể chi phối sinh tử của nó, khiến nó vĩnh viễn không thể phản bội mà thôi.
Long Trần không biến tiểu gia hỏa này thành nô lệ, mà là coi nó như đồng bọn của mình, có điều Xích Diễm Tuyết Lang hiện tại giống như tiểu hài tử, cần để nó biết, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
Tiểu gia hỏa sau khi thành thật được một lát, lén nhìn Long Trần một cái, thấy Long Trần vẫn sắc mặt âm trầm, chậm rãi ghé đầu tới, cọ cọ vào cằm Long Trần, không ngờ giống như đang làm nũng.
Trong lòng Long Trần thấy buồn cười, có điều lại cố nén, nếu lần này bỏ qua, sau này nó sẽ to gan hơn, phải cho nó một bài học.
Xích Diễm Tuyết Lang cọ cả nửa ngày, thấy sắc mặt Long Trần vẫn âm trầm, không ngờ cúi đầu, khiến Long Trần không ngờ là, tiểu gia hỏa này lại rơi nước mắt.
Long Trần quả thực không thể tin được, nhìn kỹ một chút, đúng vậy, chính là nước mắt, hơn nữa mũi cũng giật giật, giống như đang nghẹn ngào.
- Được rồi, lần sau đừng như vậy nữa, như vậy rất nguy hiểm, sẽ khiến ngươi bị thương đó biết chưa?
Long Trần cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu gia hỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xích Diễm Tuyết Lang giống như có thể nghe hiểu ý tứ của Long Trần, lại bắt đầu dùng đầu cọ vào cằm Long Trần, lại bắt đầu lấy lòng hắn.
Long Trần thở dài, xem ra tiểu gia hỏa này cũng không phải loại chịu yên tĩnh, lại nhìn A Man bắt đầu chảy nước miếng ở bên cạnh, Long Trần cảm thấy đau đầu.
Mắt thấy nướng gần được rồi, Long Trần trực tiếp cắt một miếng thịt to, đưa cho Xích Diễm Tuyết Lang, tiểu gia hỏa này không thích ăn thịt cắt sẵn, nó thích tự mình xé xuống.
Long Trần cũng chỉ cắt xuống hơn mười cân thịt, còn lại thì không liên quan tới Long Trần, bởi vì bụng A Man giống như một cái động không đáy, vĩnh viễn không không đủ no.
Cho dù đã sớm biết khẩu vị của A Man, nhưng sau khi thấy A Man ăn sạch mấy ngàn cân thịt bò, Long Trần vẫn cảm thấy rung động, nhìn xương vứt trên mặt đất, và A Man vẫn chưa tận hứng, Long Trần không nói được câu nào.
Dựa theo lời A Man nói, hắn ăn thịt những ma thú này, cảm thấy rất ngon, hơn nữa ăn xong sẽ có khí lực dùng mãi không hết, hiệu quả so với ăn thịt bò thì tốt hơn rất nhiều.
Long Trần cũng đã xem qua thân thể của A Man, phát hiện những tế bào đang ngủ say trong thân thể hắn đang dần dần sống lại, đây là một dấu hiệu rất tốt.
Đồng thời cũng dường như minh bạch một đạo lý, huyết nhục của ma thú cực kỳ quan trọng với A Man, giống như huyết nhục lực lượng càng cường đại thì càng giúp A Man nhiều hơn.
Sau khi ăn xong, tiểu gia hỏa bụng tròn xoe, bắt đầu ngủ, Long Trần cũng bắt đầu chuẩn bị tu hành, nếu không thể tiến vào Ngưng Huyết cảnh, vậy thì chỉ có thể tiếp tục ngưng tụ khí toàn.
Mà A Man do dự một chút, đeo Khai Sơn Cự Phủ Long Trần đưa cho hắn, tiếp tục ra ngoài săn thú, hắn giống như vĩnh viễn là ăn không đủ no.
Giữa trưa ngày hôm sau, một trận gió thổi qua, thanh âm ầm ỹ truyền đến, Long Trần vốn đang khoanh chân tu hành chậm rãi mở mắt, người hắn muốn đợi cuối cùng cũng đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro