Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 14
2024-11-08 21:45:59
Khương Nhiêu được quan tâm mà sợ, lắc đầu nguầy nguậy.
Nàng ngậm hai quả mơ ở trong miệng, ở trước mặt hắn cũng không dám tham lam xin thêm một quả nữa, chỉ ngoan ngoãn nói: “Không đắng nữa.”
Kết quả là vừa mới gật đầu nói không đắng xong là nàng lại bị hắn bắt uống thêm hai bát thuốc bổ nữa.
Khương Nhiêu cuối cùng phải làm động tác tay xin dừng, cảm giác bụng mình sắp tròn thêm một vòng rồi.
Sự quan tâm từ người ngồi trên ngai vàng trong tương lai thật sự quá là áp lực.
Một canh giờ trước tại Diệu Thực các.
Dung Đình tự đi xe lăn tới đây.
Bộ dạng sau khi uống thuốc của Khương Nhiêu ngày hôm qua khiến hắn biết được nàng là người không ăn uống được những đồ có vị đắng.
Chỉ là một bát thuốc nhỏ thôi mà mặt cũng đã nhăn như quả hạch đào rồi.
Dung Đình ghi nhớ chuyện này trong lòng, lại bởi vì trước nay hắn vốn không thích đồ ngọt, không biết món đồ ngọt nào ngon, nên chau mày nhìn các loại mứt, điểm tâm được đặt ở trong tủ rất lâu.
Rõ ràng là đang nhìn vào những món điểm tâm có hình dáng đơn giản và rất dễ thương, ấy thế mà ánh mắt lại căng thẳng như thể đang đối diện với một vấn đề chết người nào đó.
Cũng may lời đề nghị của chưởng quầy đã giúp Dung Đình không còn gặp khó khăn trong việc chọn lựa nữa, hắn đã chọn những quả mơ ngon ngọt nhất rồi rời đi.
Những vị khách ngồi xe lăn luôn dễ bị chú ý hơn những người khác.
Uông Chu đang ở hiệu thuốc mua cho mình một ít thuốc, vừa liếc một cái đã bắt gặp Dung Đình đi vào Diêu Thực các.
Hắn ta cau mày khó hiểu, sau đó trốn vào một góc, ánh mắt hướng về phía Diệu Thực các mà theo dõi.
Khi thấy Dung Đình mua một túi mơ đi ra, đột nhiên trong lòng Uông Chu cảm thấy rất bất công.
Diệu Thực các là tiệm bán điểm tâm ngon nhất tại Nghiệp thành, thế nhưng hắn ta chưa một lần được đặt chân vào.
Kể cả như bây giờ bị người ta đánh đến mức trọng thương, Uông Chu cũng chỉ có thể dốc hết số tiền trong túi ra để mua thuốc, khố rách áo ôm như vậy thì nói gì đến chuyện đi mua điểm tâm.
Hắn ta phải sống trong cảnh nghèo khổ, còn Dung Đình thì lại được sống thoải mái.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì hàng lông mày của hắn ta lại càng nhíu chặt hơn.
Dung Đình lấy tiền ở đâu ra?
Rõ ràng Uông Chu chỉ để lại cho hắn có tám trăm văn tiền.
Tám trăm văn tiền, cùng lắm thì cũng chỉ đủ ăn, làm gì còn dư dả mà đi mua điểm tâm?
Uông Chu cau mày suy nghĩ một lúc, mặc dù Khương Nhiêu vẫn hay giúp đỡ Dung Đình, thế nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy nàng để lại tiền cho Dung Đình cả.
Càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu về phía thành tây.
Ngôi nhà nhỏ ở thành tây hiện giờ đang không một bóng người.
Uông Chu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia ác ý, đi vào phòng Dung Đình, lục tung những chiếc hộp và ngăn tủ lên để tìm kiếm.
Căn phòng này được bài trí ít đồ đạc đến mức đáng thương. Một lúc sau, Uông Chu lôi ra được một chiếc hộp nhỏ ở dưới gầm giường.
Uông Chu cầm chiếc hộp trên tay có cảm giác khá nặng, hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng liền mở ra xem, khi nhìn thấy món đồ bên trong hắn ta vô cùng kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp là mười sáu lạng bạc, phía dưới còn có ngân hiệu của bạc Kim Lăng, là một loại bạc hiếm ở Nghiệp thành.
Mười sáu lạng bạc này rõ ràng chính là đống bạc mà hắn ta đã bị bọn trộm ở trên đường lấy cắp mất cách đây không lâu!
Uông Chu vui mừng khôn xiết.
Nhưng đi cùng với sự sung sướng vì đã tìm được thứ mà mình đánh mất, là sự xuất hiện của một cơn ớn lạnh khiến hắn ta lạnh cả sống lưng.
Nếu như số tiền này đã ở chỗ Dung Đình, vậy có nghĩa là Dung Đình đã biết chuyện Uông Chu âm thầm nuốt tiền sinh hoạt hàng tháng của hắn.
Cũng có nghĩa là mọi hành động của hắn ta trong năm nay vốn dĩ chưa từng qua mặt được Dung Đình, giống như một sợi chỉ mỏng vô hình trong không trung, vươn tới quấn quanh cổ hắn ta, từ từ siết chặt, khiến hắn ta nghẹt thở.
Nhưng nếu như Dung Đình đã biết mọi chuyện, vậy tại sao lại không đến đối chất với hắn ta?
Đã lâu như vậy rồi nhưng Dung Đình vẫn không hề tỏ ra có điều gì bất thường.
Hắn ám binh bất động, rốt cuộc là đang chờ đợi điều gì?
Nhận thức được điểm yếu của mình đang nằm trong tay người khác khiến Uông Chu vô cùng lo lắng, thậm chí là phẫn nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Trước đây, Dung Đình ở trong mắt Uông Chu chỉ là một tên yếu ớt đang chờ chết, là một kẻ tàn phế có thể bị người ta dày vò bất cứ lúc nào.
Thế nhưng vào lúc này đây, hắn ta mới mơ hồ nhận ra rằng, lòng dạ thiếu niên tuổi còn không lớn này hoá ra lại khá sâu.
Rõ ràng Dung Đình biết mọi chuyện mà hắn ta đã làm, nếu như đổi lại là một người bình thường khác, chắc chắn đã nổi trận lôi đình và tới tìm hắn ta làm cho ra nhẽ từ lâu rồi.
Thế nhưng trên gương mặt Dung Đình từ trước tới nay lại chưa bao giờ lộ ra vẻ tức giận, dường như hắn đang nhẫn nhịn ở trong lòng, chỉ chực chờ một cơ hội để có thể triệt đường sống của Uông Chu!
Trong nha môn có tỷ phu của hắn ta, nếu như Dung Đình đến đó báo quan, chắc chắn sẽ không có tác dụng, vậy nếu như báo quan ở nơi khác thì sao?
Cơ thể Uông Chu bỗng nhiên run lên.
Hắn ta bị chính cái suy nghĩ bất ngờ đấy ở trong đầu mình làm sợ hãi.
Hắn ta bỗng cả gan nảy ra một ác ý, đáy mắt hiện lên một suy nghĩ tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không.
Sau đó Uông Chu tiếp tục đi nhặt củi, chất thành đống cao cả bên trong lẫn bên ngoài phòng của Dung Đình.
Ngày thứ nhất, Uông Chu đi nhặt củi.
Ngày thứ hai, sau khi Uông Chu bỏ đống củi vừa nhặt được xuống, ánh mắt u ám đảo quanh căn phòng một vòng, rồi giấu một thùng dầu ở trong căn phòng.
Ngày thứ ba, hắn ta nhận tiền sinh hoạt hàng tháng từ nhà chủ, mua một ít thuốc mê rồi đợi ở ngoài đường đến tận đêm khuya, tay không ngừng nghịch con dao đánh lửa.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn ta mới quay trở lại thành tây.
Đầu tiên Uông Chu ở bên ngoài phòng Dung Đình thổi khói từ ống tre đã tẩm thuốc mê vào bên trong, sau đó lén lút quay về phòng của mình.
Hắn xách cái thùng gỗ chứa đầy dầu ra, rón rén tưới dầu lên bức tường ngoài căn phòng rồi dùng dao đánh lửa châm lửa đốt đống củi ở bên ngoài.
Ngọn lửa lập tức bùng lên rồi tràn ra xung quanh.
Ngọn lửa cháy rừng rực bị gió bấc thổi thành những hình thù vô cùng đáng sợ, chúng giương nanh múa vuốt, xé toạc một khoảng bầu trời đêm, khiến cho một góc thành tây nơi có căn nhà là trung tâm ngập trong biển lửa đỏ rực.
Ngọn lửa chói loá, Khương Nhiêu dụi mắt, nàng vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, ngọn lửa chọc trời trước mắt giống như là ở trong cơn mơ còn sót lại.
Lồng ngực nàng đau nhức, ở trong mơ nàng không biết Dung Đình có được cứu sống hay, tất cả những gì nàng thấy chỉ là một biển lửa.
Minh Thược bưng nước tới lau mặt cho Khương Nhiêu: “Sao đêm qua cô nương đổ nhiều mồ hôi thế ạ? Có phải là lửa than trong phòng lớn quá không? Để nô tỳ cho người đến giảm bớt xuống.”
“Không cần giảm bớt lửa đâu.” Khương Nhiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, lông mày thanh tú nhíu chặt, nghĩ đến ngọn lửa cháy dữ dội ở trong mơ, không thoải mái mà nói: “Ta nằm mơ, trong giấc mơ có lửa.”
“Mùa đông thời tiết hanh khô, quả thật rất dễ bắt lửa, nhưng cô nương yên tâm, trong phủ hàng đêm vẫn luôn có hạ nhân túc trực, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện lửa cháy đâu ạ.”
Minh Thược nhẹ nhàng trấn an, thế nhưng sắc mặt Khương Nhiêu vẫn tối sầm.
Suy nghĩ của nàng dần dần thoát ra khỏi mù sương, trong lòng lại dâng lên một luồng lửa giận dữ. Nàng không ngờ rằng Uông Chu lại dám cả gan phóng hoả giết người!
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Khương Nhiêu lập tức cho gọi vài người hầu tới, lệnh cho họ đi về phía thành tây xem thử, còn đặc biệt dặn dò họ không được đánh rắn động cỏ.
Nàng muốn bắt quả tang Uông Chu khi hắn ta đang phóng hỏa.
Khương Nhiêu từng cho rằng lần trước đã dạy cho Uông Chu một bài học thì hắn ta có thể biết ý hơn một chút, thế nhưng nàng đã quên rằng, cái ác thì không có giới hạn.
Khương Nhiêu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Những điều xung quanh thứ tử từ việc nhỏ như chi phí sinh hoạt hàng ngày hay đến việc lớn như người hầu tôi tớ, thông thường đều là do chủ mẫu quyết định.
Vậy thì rốt cuộc là chủ mẫu kia phải hận Dung Đình tới mức nào thì mới có thể tìm được một kẻ độc ác như vậy làm người hầu cho hắn?
Tại sao phụ thân của hắn lại không quan tâm?
Khương Nhiêu thở dài một hơi, vừa khó chịu vừa tức giận, cơn giận cứ bùng cháy trong lồng ngực mà không thể nào áp chế được.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc bắt quả tang Uông Chu và lôi hắn đến quan phủ cũng không đủ để hả giận.
Loại ác nhân tham tiền tham của mà không tiếc tính mạng của người khác này, dù chết cũng không rửa được hết tội.
Khương Nhiêu chống cằm, chau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Nàng gọi Khương Bình tới rồi dặn dò mấy câu.
Nhìn bóng lưng Khương Bình bước ra khỏi cửa, cảm giác khó chịu bị đè nén trong lòng kia cũng nhẹ nhõm hơn.
Thế nhưng trong mắt Khương Nhiêu vẫn còn chút tức giận, nàng khó chịu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình thành nắm đấm.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến kẻ ác nhân phải nhận một kết cục xứng đáng, lửa giận trong lòng vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được, nàng vô thức coi cái bàn trước mặt là Uông Chu, hung hăng đập mạnh xuống hai cái.
Uông Chu không hề hay biết kế hoạch của mình đã bị Khương Nhiêu phát hiện, càng không biết rằng mọi hành động của mình đều đang bị theo dõi.
Hắn ta cho rằng kế hoạch của mình vô cùng hoàn hảo, từng bước từng bước lên kế hoạch, muốn thiêu chết Dung Đình trong biển lửa.
Thế nhưng Uông Chu cũng không định sẽ châm lửa vào đêm nay, hắn ta sốt ruột chờ ba ngày nữa mới ra tay.
Nếu như Dung Đình chết, đồng nghĩa với việc nguồn tiền của hắn cũng bị cắt đứt. Lòng tham của Uông Chu là không đáy, hắn ta cẩn thận tính toán, cho rằng chuyện giết người có thể tạm hoãn lại ba ngày.
Ba ngày sau, hắn ta lại có thể tới kho bạc địa phương, đợi người ở nhà chủ đưa tiền sinh hoạt hàng tháng của Dung Đình cho hắn ta.
Tới khi đó Uông Chu có thể dùng tiền sinh hoạt hàng tháng của Dung Đình để mua một con dao đánh lửa, mùa đông thời tiết hanh khô, vốn là mùa dễ bùng phát lửa. Đến lúc ấy hắn ta sẽ châm lửa thiêu cháy Dung Đình trong đêm rồi nói là Dung Đình nửa đêm đi đốt củi, vô tình đốt cháy căn nhà, tiện thể rửa sạch được tội lỗi của mình.
Đến khi Dung Đình chết rồi, Uông Chu xông vào trong đám lửa, làm bộ làm tịch cứu được thi thể Dung Đình ra, kiếm được một cái danh ‘trung thành bảo vệ chủ nhân’, nói không chừng còn được nhà chủ ban thưởng rồi đề bạt hắn tới Kim Lăng làm việc.
Uông Chu dương dương tự đắc, ôm một bó củi vào nhà.
Nếu là trước đây, Uông Chu sẽ chỉ đi kiếm củi đốt lửa sưởi ấm cho phòng của hắn, không quan tâm tới việc Dung Đình thấy nóng hay lạnh, sống hay chết.
Hắn ta mang củi ra để bên ngoài phòng, chọn một nơi kín gió để dễ dàng nhóm lửa. Hắn ta nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng của Dung Đình ngồi ở đó.
Dung Đình đang ngồi ở trước bàn, hình như đang mày mò thứ gì đó, xung quanh còn vang lên tiếng bang bang.
Uông Chu nheo mắt bước vào, thấy Dung Đình đang cầm chày giã thuốc.
Trong tay còn có một đơn thuốc.
Là một phương thuốc dùng để làm giảm vết bầm tím.
Uông Chu cười khẩy trong lòng, dù sao thì ba ngày nữa Dung Đình cũng sẽ chết, thế mà giờ vẫn ngồi đây nghĩ trăm phương ngàn kế để tự chữa bệnh cho mình, nực cười thật.
Hắn ta liếc nhìn kỹ đơn thuốc thì phát hiện ra đó là phương thuốc dùng cho nữ tử.
Hắn ta chau mày, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Thuốc mà ngươi đang giã không phải là để dành cho vị đại tiểu thư kia đấy chứ?”
Dung Đình im lặng không trả lời, vầng trán sạch sẽ như ngọc lấm tấm mồ hôi.
Uông Chu thấy Dung Đình không nói gì liền bắt đầu tức giận, cái tên mang bộ dạng của một người sắp chết này ấy vậy mà còn đòi tính toán với hắn ta? Thà để hắn ta tiễn xuống gặp Diêm Vương luôn cho rồi!
Uông Chu đưa tay gạt đi cối thuốc bằng đá xanh ở trên bàn, viên đá nặng nề rơi xuống đất kêu cạch một tiếng rồi nứt ra, hắn ta giễu cợt nói: “Đại tiểu thư nhà người ta là lá ngọc cành vàng, chẳng nhẽ chưa từng dùng qua những loại thuốc tốt? Ngươi nghĩ người ta sẽ nhìn trúng mấy thứ đồ vô giá trị này của ngươi à?”
Bàn tay cầm chày thuốc của Dung Đình khựng lại.
Nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục giã thuốc, tựa như chưa từng nghe thấy lời Uông Chu vừa nói.
“Kể cả người ta có thay ngươi xuống núi tìm thuốc đi chăng nữa thì cũng có thể nói lên được điều gì đây? Chẳng qua nàng ta là người tốt bụng, ngươi đừng có giống như mấy con chó hoang vô chủ, thấy người ta cho mình miếng thịt là đã trố mắt mong chờ rồi cun cút chạy theo sau.”
Uông Chu bị Dung Đình phớt lờ, càng ngày càng khó chịu.
“Còn chưa kể ngươi cũng chỉ là một kẻ tàn phế, dù ngươi có tốt với người ta đến đâu, ngoại trừ việc thương hại ngươi, chẳng lẽ còn có thể nhìn trúng ngươi?”
Ánh mắt hắn ta liếc nhìn đôi chân trên xe lăn của Dung Đình, khinh thường cười khẩy: “Gãy chân thì còn gọi gì là nam nhân. Tiểu cô nương đó non nớt còn có thể vắt ra nước, sau này lớn lên sẽ phổng phao hơn, ắt hẳn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tới lúc đó sao lại đến tìm một kẻ tàn tật như ngươi được? Chí ít thì cũng phải tìm một người thân thể cường tráng như ta, còn có thể khiến cho nàng ta…”
Trong nháy mắt chiếc chày giã thuốc rơi xuống đất, chiếc bàn di chuyển xen lẫn tiếng đánh nhau, âm thanh chói tai của chiếc bàn di trên mặt đất khiến màng nhĩ người ta nhức nhối như muốn xé toạc ra.
Cổ Uông Chu bị bóp chặt đẩy vào sát tường, hắn ta hoàn toàn không thể lêu lên được tiếng nào, lưng bị áp vào tường, sắc mặt tái xanh.
Uông Chu thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ hành động của Dung Đình thì đã bị tóm cổ ấn vào tường, bên cổ còn có một con dao găm, mũi dao kề sát vào da cổ, chỉ cần di chuyển một chút là có thể xuyên qua mạch máu của hắn ta.
Ánh sáng lạnh lẽo từ bề mặt con dao phản chiếu chiếc cằm đang run rẩy của Uông Chu.
Hắn ta thất thanh, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy cánh tay phải đang bóp cổ mình của Dung Đình, hắn ta muốn buông ra nhưng không ngờ mình hoàn toàn không thể làm lung lay được cánh tay của Dung Đình.
Rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên thấp hơn Uông Chu nửa cái đầu, lại còn lê lết hai chân què quặt, thế nhưng Uông Chu lại không thể nào địch nổi sức mạnh một cánh tay của hắn! Uông Chu càng phản kháng, Dung Đình càng ép chặt.
Trong mắt Dung Đình tràn ngập sàn khí tàn khốc, hắn khẽ ấn ngón tay mảnh khảnh cầm dao găm, mũi dao chậm rãi xuyên vào da thịt Uông Chu.
Một giọt máu nhỏ đọng lại quanh đầu lưỡi dao.
Hai chân Uông Chu mềm nhũn, cảm giác như muốn tè ra quần, cả người cứng đờ không dám cử động.
Gương mặt xinh đẹp của Dung Đình lấm tấm vài giọt máu mới bắn ra từ cổ Uông Chu.
Đuôi mắt của hắn đồng thời cũng nhuộm ba phần màu đỏ, khuôn mặt đẹp đến khó tin nhưng đôi mắt lại hung dữ và sắc lạnh như một lưỡi dao, hệt như một ác quỷ mới bò ra từ địa ngục. Ngón tay hắn siết chặt, làm cho sắc mặt của Uông Chu tái nhợt: “Có phải ngươi quên mất ai mới là chủ tử rồi phải không?”
Nàng ngậm hai quả mơ ở trong miệng, ở trước mặt hắn cũng không dám tham lam xin thêm một quả nữa, chỉ ngoan ngoãn nói: “Không đắng nữa.”
Kết quả là vừa mới gật đầu nói không đắng xong là nàng lại bị hắn bắt uống thêm hai bát thuốc bổ nữa.
Khương Nhiêu cuối cùng phải làm động tác tay xin dừng, cảm giác bụng mình sắp tròn thêm một vòng rồi.
Sự quan tâm từ người ngồi trên ngai vàng trong tương lai thật sự quá là áp lực.
Một canh giờ trước tại Diệu Thực các.
Dung Đình tự đi xe lăn tới đây.
Bộ dạng sau khi uống thuốc của Khương Nhiêu ngày hôm qua khiến hắn biết được nàng là người không ăn uống được những đồ có vị đắng.
Chỉ là một bát thuốc nhỏ thôi mà mặt cũng đã nhăn như quả hạch đào rồi.
Dung Đình ghi nhớ chuyện này trong lòng, lại bởi vì trước nay hắn vốn không thích đồ ngọt, không biết món đồ ngọt nào ngon, nên chau mày nhìn các loại mứt, điểm tâm được đặt ở trong tủ rất lâu.
Rõ ràng là đang nhìn vào những món điểm tâm có hình dáng đơn giản và rất dễ thương, ấy thế mà ánh mắt lại căng thẳng như thể đang đối diện với một vấn đề chết người nào đó.
Cũng may lời đề nghị của chưởng quầy đã giúp Dung Đình không còn gặp khó khăn trong việc chọn lựa nữa, hắn đã chọn những quả mơ ngon ngọt nhất rồi rời đi.
Những vị khách ngồi xe lăn luôn dễ bị chú ý hơn những người khác.
Uông Chu đang ở hiệu thuốc mua cho mình một ít thuốc, vừa liếc một cái đã bắt gặp Dung Đình đi vào Diêu Thực các.
Hắn ta cau mày khó hiểu, sau đó trốn vào một góc, ánh mắt hướng về phía Diệu Thực các mà theo dõi.
Khi thấy Dung Đình mua một túi mơ đi ra, đột nhiên trong lòng Uông Chu cảm thấy rất bất công.
Diệu Thực các là tiệm bán điểm tâm ngon nhất tại Nghiệp thành, thế nhưng hắn ta chưa một lần được đặt chân vào.
Kể cả như bây giờ bị người ta đánh đến mức trọng thương, Uông Chu cũng chỉ có thể dốc hết số tiền trong túi ra để mua thuốc, khố rách áo ôm như vậy thì nói gì đến chuyện đi mua điểm tâm.
Hắn ta phải sống trong cảnh nghèo khổ, còn Dung Đình thì lại được sống thoải mái.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì hàng lông mày của hắn ta lại càng nhíu chặt hơn.
Dung Đình lấy tiền ở đâu ra?
Rõ ràng Uông Chu chỉ để lại cho hắn có tám trăm văn tiền.
Tám trăm văn tiền, cùng lắm thì cũng chỉ đủ ăn, làm gì còn dư dả mà đi mua điểm tâm?
Uông Chu cau mày suy nghĩ một lúc, mặc dù Khương Nhiêu vẫn hay giúp đỡ Dung Đình, thế nhưng hắn ta chưa bao giờ thấy nàng để lại tiền cho Dung Đình cả.
Càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu về phía thành tây.
Ngôi nhà nhỏ ở thành tây hiện giờ đang không một bóng người.
Uông Chu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia ác ý, đi vào phòng Dung Đình, lục tung những chiếc hộp và ngăn tủ lên để tìm kiếm.
Căn phòng này được bài trí ít đồ đạc đến mức đáng thương. Một lúc sau, Uông Chu lôi ra được một chiếc hộp nhỏ ở dưới gầm giường.
Uông Chu cầm chiếc hộp trên tay có cảm giác khá nặng, hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng liền mở ra xem, khi nhìn thấy món đồ bên trong hắn ta vô cùng kinh ngạc.
Bên trong chiếc hộp là mười sáu lạng bạc, phía dưới còn có ngân hiệu của bạc Kim Lăng, là một loại bạc hiếm ở Nghiệp thành.
Mười sáu lạng bạc này rõ ràng chính là đống bạc mà hắn ta đã bị bọn trộm ở trên đường lấy cắp mất cách đây không lâu!
Uông Chu vui mừng khôn xiết.
Nhưng đi cùng với sự sung sướng vì đã tìm được thứ mà mình đánh mất, là sự xuất hiện của một cơn ớn lạnh khiến hắn ta lạnh cả sống lưng.
Nếu như số tiền này đã ở chỗ Dung Đình, vậy có nghĩa là Dung Đình đã biết chuyện Uông Chu âm thầm nuốt tiền sinh hoạt hàng tháng của hắn.
Cũng có nghĩa là mọi hành động của hắn ta trong năm nay vốn dĩ chưa từng qua mặt được Dung Đình, giống như một sợi chỉ mỏng vô hình trong không trung, vươn tới quấn quanh cổ hắn ta, từ từ siết chặt, khiến hắn ta nghẹt thở.
Nhưng nếu như Dung Đình đã biết mọi chuyện, vậy tại sao lại không đến đối chất với hắn ta?
Đã lâu như vậy rồi nhưng Dung Đình vẫn không hề tỏ ra có điều gì bất thường.
Hắn ám binh bất động, rốt cuộc là đang chờ đợi điều gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận thức được điểm yếu của mình đang nằm trong tay người khác khiến Uông Chu vô cùng lo lắng, thậm chí là phẫn nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Trước đây, Dung Đình ở trong mắt Uông Chu chỉ là một tên yếu ớt đang chờ chết, là một kẻ tàn phế có thể bị người ta dày vò bất cứ lúc nào.
Thế nhưng vào lúc này đây, hắn ta mới mơ hồ nhận ra rằng, lòng dạ thiếu niên tuổi còn không lớn này hoá ra lại khá sâu.
Rõ ràng Dung Đình biết mọi chuyện mà hắn ta đã làm, nếu như đổi lại là một người bình thường khác, chắc chắn đã nổi trận lôi đình và tới tìm hắn ta làm cho ra nhẽ từ lâu rồi.
Thế nhưng trên gương mặt Dung Đình từ trước tới nay lại chưa bao giờ lộ ra vẻ tức giận, dường như hắn đang nhẫn nhịn ở trong lòng, chỉ chực chờ một cơ hội để có thể triệt đường sống của Uông Chu!
Trong nha môn có tỷ phu của hắn ta, nếu như Dung Đình đến đó báo quan, chắc chắn sẽ không có tác dụng, vậy nếu như báo quan ở nơi khác thì sao?
Cơ thể Uông Chu bỗng nhiên run lên.
Hắn ta bị chính cái suy nghĩ bất ngờ đấy ở trong đầu mình làm sợ hãi.
Hắn ta bỗng cả gan nảy ra một ác ý, đáy mắt hiện lên một suy nghĩ tàn nhẫn, được ăn cả ngã về không.
Sau đó Uông Chu tiếp tục đi nhặt củi, chất thành đống cao cả bên trong lẫn bên ngoài phòng của Dung Đình.
Ngày thứ nhất, Uông Chu đi nhặt củi.
Ngày thứ hai, sau khi Uông Chu bỏ đống củi vừa nhặt được xuống, ánh mắt u ám đảo quanh căn phòng một vòng, rồi giấu một thùng dầu ở trong căn phòng.
Ngày thứ ba, hắn ta nhận tiền sinh hoạt hàng tháng từ nhà chủ, mua một ít thuốc mê rồi đợi ở ngoài đường đến tận đêm khuya, tay không ngừng nghịch con dao đánh lửa.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn ta mới quay trở lại thành tây.
Đầu tiên Uông Chu ở bên ngoài phòng Dung Đình thổi khói từ ống tre đã tẩm thuốc mê vào bên trong, sau đó lén lút quay về phòng của mình.
Hắn xách cái thùng gỗ chứa đầy dầu ra, rón rén tưới dầu lên bức tường ngoài căn phòng rồi dùng dao đánh lửa châm lửa đốt đống củi ở bên ngoài.
Ngọn lửa lập tức bùng lên rồi tràn ra xung quanh.
Ngọn lửa cháy rừng rực bị gió bấc thổi thành những hình thù vô cùng đáng sợ, chúng giương nanh múa vuốt, xé toạc một khoảng bầu trời đêm, khiến cho một góc thành tây nơi có căn nhà là trung tâm ngập trong biển lửa đỏ rực.
Ngọn lửa chói loá, Khương Nhiêu dụi mắt, nàng vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, ngọn lửa chọc trời trước mắt giống như là ở trong cơn mơ còn sót lại.
Lồng ngực nàng đau nhức, ở trong mơ nàng không biết Dung Đình có được cứu sống hay, tất cả những gì nàng thấy chỉ là một biển lửa.
Minh Thược bưng nước tới lau mặt cho Khương Nhiêu: “Sao đêm qua cô nương đổ nhiều mồ hôi thế ạ? Có phải là lửa than trong phòng lớn quá không? Để nô tỳ cho người đến giảm bớt xuống.”
“Không cần giảm bớt lửa đâu.” Khương Nhiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, lông mày thanh tú nhíu chặt, nghĩ đến ngọn lửa cháy dữ dội ở trong mơ, không thoải mái mà nói: “Ta nằm mơ, trong giấc mơ có lửa.”
“Mùa đông thời tiết hanh khô, quả thật rất dễ bắt lửa, nhưng cô nương yên tâm, trong phủ hàng đêm vẫn luôn có hạ nhân túc trực, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện lửa cháy đâu ạ.”
Minh Thược nhẹ nhàng trấn an, thế nhưng sắc mặt Khương Nhiêu vẫn tối sầm.
Suy nghĩ của nàng dần dần thoát ra khỏi mù sương, trong lòng lại dâng lên một luồng lửa giận dữ. Nàng không ngờ rằng Uông Chu lại dám cả gan phóng hoả giết người!
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Khương Nhiêu lập tức cho gọi vài người hầu tới, lệnh cho họ đi về phía thành tây xem thử, còn đặc biệt dặn dò họ không được đánh rắn động cỏ.
Nàng muốn bắt quả tang Uông Chu khi hắn ta đang phóng hỏa.
Khương Nhiêu từng cho rằng lần trước đã dạy cho Uông Chu một bài học thì hắn ta có thể biết ý hơn một chút, thế nhưng nàng đã quên rằng, cái ác thì không có giới hạn.
Khương Nhiêu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Những điều xung quanh thứ tử từ việc nhỏ như chi phí sinh hoạt hàng ngày hay đến việc lớn như người hầu tôi tớ, thông thường đều là do chủ mẫu quyết định.
Vậy thì rốt cuộc là chủ mẫu kia phải hận Dung Đình tới mức nào thì mới có thể tìm được một kẻ độc ác như vậy làm người hầu cho hắn?
Tại sao phụ thân của hắn lại không quan tâm?
Khương Nhiêu thở dài một hơi, vừa khó chịu vừa tức giận, cơn giận cứ bùng cháy trong lồng ngực mà không thể nào áp chế được.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc bắt quả tang Uông Chu và lôi hắn đến quan phủ cũng không đủ để hả giận.
Loại ác nhân tham tiền tham của mà không tiếc tính mạng của người khác này, dù chết cũng không rửa được hết tội.
Khương Nhiêu chống cằm, chau mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Nàng gọi Khương Bình tới rồi dặn dò mấy câu.
Nhìn bóng lưng Khương Bình bước ra khỏi cửa, cảm giác khó chịu bị đè nén trong lòng kia cũng nhẹ nhõm hơn.
Thế nhưng trong mắt Khương Nhiêu vẫn còn chút tức giận, nàng khó chịu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình thành nắm đấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi tận mắt chứng kiến kẻ ác nhân phải nhận một kết cục xứng đáng, lửa giận trong lòng vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được, nàng vô thức coi cái bàn trước mặt là Uông Chu, hung hăng đập mạnh xuống hai cái.
Uông Chu không hề hay biết kế hoạch của mình đã bị Khương Nhiêu phát hiện, càng không biết rằng mọi hành động của mình đều đang bị theo dõi.
Hắn ta cho rằng kế hoạch của mình vô cùng hoàn hảo, từng bước từng bước lên kế hoạch, muốn thiêu chết Dung Đình trong biển lửa.
Thế nhưng Uông Chu cũng không định sẽ châm lửa vào đêm nay, hắn ta sốt ruột chờ ba ngày nữa mới ra tay.
Nếu như Dung Đình chết, đồng nghĩa với việc nguồn tiền của hắn cũng bị cắt đứt. Lòng tham của Uông Chu là không đáy, hắn ta cẩn thận tính toán, cho rằng chuyện giết người có thể tạm hoãn lại ba ngày.
Ba ngày sau, hắn ta lại có thể tới kho bạc địa phương, đợi người ở nhà chủ đưa tiền sinh hoạt hàng tháng của Dung Đình cho hắn ta.
Tới khi đó Uông Chu có thể dùng tiền sinh hoạt hàng tháng của Dung Đình để mua một con dao đánh lửa, mùa đông thời tiết hanh khô, vốn là mùa dễ bùng phát lửa. Đến lúc ấy hắn ta sẽ châm lửa thiêu cháy Dung Đình trong đêm rồi nói là Dung Đình nửa đêm đi đốt củi, vô tình đốt cháy căn nhà, tiện thể rửa sạch được tội lỗi của mình.
Đến khi Dung Đình chết rồi, Uông Chu xông vào trong đám lửa, làm bộ làm tịch cứu được thi thể Dung Đình ra, kiếm được một cái danh ‘trung thành bảo vệ chủ nhân’, nói không chừng còn được nhà chủ ban thưởng rồi đề bạt hắn tới Kim Lăng làm việc.
Uông Chu dương dương tự đắc, ôm một bó củi vào nhà.
Nếu là trước đây, Uông Chu sẽ chỉ đi kiếm củi đốt lửa sưởi ấm cho phòng của hắn, không quan tâm tới việc Dung Đình thấy nóng hay lạnh, sống hay chết.
Hắn ta mang củi ra để bên ngoài phòng, chọn một nơi kín gió để dễ dàng nhóm lửa. Hắn ta nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng của Dung Đình ngồi ở đó.
Dung Đình đang ngồi ở trước bàn, hình như đang mày mò thứ gì đó, xung quanh còn vang lên tiếng bang bang.
Uông Chu nheo mắt bước vào, thấy Dung Đình đang cầm chày giã thuốc.
Trong tay còn có một đơn thuốc.
Là một phương thuốc dùng để làm giảm vết bầm tím.
Uông Chu cười khẩy trong lòng, dù sao thì ba ngày nữa Dung Đình cũng sẽ chết, thế mà giờ vẫn ngồi đây nghĩ trăm phương ngàn kế để tự chữa bệnh cho mình, nực cười thật.
Hắn ta liếc nhìn kỹ đơn thuốc thì phát hiện ra đó là phương thuốc dùng cho nữ tử.
Hắn ta chau mày, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Thuốc mà ngươi đang giã không phải là để dành cho vị đại tiểu thư kia đấy chứ?”
Dung Đình im lặng không trả lời, vầng trán sạch sẽ như ngọc lấm tấm mồ hôi.
Uông Chu thấy Dung Đình không nói gì liền bắt đầu tức giận, cái tên mang bộ dạng của một người sắp chết này ấy vậy mà còn đòi tính toán với hắn ta? Thà để hắn ta tiễn xuống gặp Diêm Vương luôn cho rồi!
Uông Chu đưa tay gạt đi cối thuốc bằng đá xanh ở trên bàn, viên đá nặng nề rơi xuống đất kêu cạch một tiếng rồi nứt ra, hắn ta giễu cợt nói: “Đại tiểu thư nhà người ta là lá ngọc cành vàng, chẳng nhẽ chưa từng dùng qua những loại thuốc tốt? Ngươi nghĩ người ta sẽ nhìn trúng mấy thứ đồ vô giá trị này của ngươi à?”
Bàn tay cầm chày thuốc của Dung Đình khựng lại.
Nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục giã thuốc, tựa như chưa từng nghe thấy lời Uông Chu vừa nói.
“Kể cả người ta có thay ngươi xuống núi tìm thuốc đi chăng nữa thì cũng có thể nói lên được điều gì đây? Chẳng qua nàng ta là người tốt bụng, ngươi đừng có giống như mấy con chó hoang vô chủ, thấy người ta cho mình miếng thịt là đã trố mắt mong chờ rồi cun cút chạy theo sau.”
Uông Chu bị Dung Đình phớt lờ, càng ngày càng khó chịu.
“Còn chưa kể ngươi cũng chỉ là một kẻ tàn phế, dù ngươi có tốt với người ta đến đâu, ngoại trừ việc thương hại ngươi, chẳng lẽ còn có thể nhìn trúng ngươi?”
Ánh mắt hắn ta liếc nhìn đôi chân trên xe lăn của Dung Đình, khinh thường cười khẩy: “Gãy chân thì còn gọi gì là nam nhân. Tiểu cô nương đó non nớt còn có thể vắt ra nước, sau này lớn lên sẽ phổng phao hơn, ắt hẳn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tới lúc đó sao lại đến tìm một kẻ tàn tật như ngươi được? Chí ít thì cũng phải tìm một người thân thể cường tráng như ta, còn có thể khiến cho nàng ta…”
Trong nháy mắt chiếc chày giã thuốc rơi xuống đất, chiếc bàn di chuyển xen lẫn tiếng đánh nhau, âm thanh chói tai của chiếc bàn di trên mặt đất khiến màng nhĩ người ta nhức nhối như muốn xé toạc ra.
Cổ Uông Chu bị bóp chặt đẩy vào sát tường, hắn ta hoàn toàn không thể lêu lên được tiếng nào, lưng bị áp vào tường, sắc mặt tái xanh.
Uông Chu thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ hành động của Dung Đình thì đã bị tóm cổ ấn vào tường, bên cổ còn có một con dao găm, mũi dao kề sát vào da cổ, chỉ cần di chuyển một chút là có thể xuyên qua mạch máu của hắn ta.
Ánh sáng lạnh lẽo từ bề mặt con dao phản chiếu chiếc cằm đang run rẩy của Uông Chu.
Hắn ta thất thanh, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy cánh tay phải đang bóp cổ mình của Dung Đình, hắn ta muốn buông ra nhưng không ngờ mình hoàn toàn không thể làm lung lay được cánh tay của Dung Đình.
Rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên thấp hơn Uông Chu nửa cái đầu, lại còn lê lết hai chân què quặt, thế nhưng Uông Chu lại không thể nào địch nổi sức mạnh một cánh tay của hắn! Uông Chu càng phản kháng, Dung Đình càng ép chặt.
Trong mắt Dung Đình tràn ngập sàn khí tàn khốc, hắn khẽ ấn ngón tay mảnh khảnh cầm dao găm, mũi dao chậm rãi xuyên vào da thịt Uông Chu.
Một giọt máu nhỏ đọng lại quanh đầu lưỡi dao.
Hai chân Uông Chu mềm nhũn, cảm giác như muốn tè ra quần, cả người cứng đờ không dám cử động.
Gương mặt xinh đẹp của Dung Đình lấm tấm vài giọt máu mới bắn ra từ cổ Uông Chu.
Đuôi mắt của hắn đồng thời cũng nhuộm ba phần màu đỏ, khuôn mặt đẹp đến khó tin nhưng đôi mắt lại hung dữ và sắc lạnh như một lưỡi dao, hệt như một ác quỷ mới bò ra từ địa ngục. Ngón tay hắn siết chặt, làm cho sắc mặt của Uông Chu tái nhợt: “Có phải ngươi quên mất ai mới là chủ tử rồi phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro