Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 17
2024-11-08 21:45:59
Gương mặt Tứ Hoàng tử lập tức biến sắc, hắn ta giơ chân ra đá vào lưng Uông Chu một phát.
Cú đá phải dùng đến mười phần sức lực.
Một âm thanh bị bóp nghẹt nặng nề vang lên.
Cơ thể Uông Chu trực tiếp ngã ra đất, ngất lịm.
Tứ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, vén góc áo lên, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Nhi thần làm việc không chu toàn, làm phiền đến phụ hoàng phải giá đáo!”
Tứ Hoàng tử lén lút ngước mắt nhìn Chiêu Vũ Đế, thấy sắc mặt Chiêu Vũ Đế ảm đạm như mây đen.
Hắn ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hàng lông mày nhíu chặt.
Lẽ ra hắn ta không nên nhúng tay vào chuyện này.
Ngặt nỗi Gia Hoà Hoàng hậu lại sắp xếp hắn ta làm việc này.
Gia Hoà Hoàng hậu là biểu di mẫu của Tứ Hoàng tử, là người có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia với hắn ta.
Lúc này đây Tứ Hoàng tử mới nhận ra ý định sâu xa của việc Gia Hoà Hoàng hậu nhất quyết phái hắn ta tới đây.
Nếu như hôm nay hắn ta không có mặt tại đây, đổi lại là những quan viên khác, chắc chắn đã dính vào tai vạ với cái kẻ ngang ngược tên Uông Chu này rồi!
Cũng may hắn ta phản ứng kịp thời, đá cho Uông Chu một phát bất tỉnh nhân sự, khiến Uông Chu không thể thực hiện được ý đồ.
“Bình thân.” Chiêu Vũ Đế nói.
Tứ Hoàng tử đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho nha dịch mau chóng lôi Uông Chu đang bất tỉnh ra ngoài. Hắn ta cung kính đi theo Chiêu Vũ Đế, ân cần hỏi: “Phụ hoàng một ngày bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại muốn tới chỗ nhi thần thế ạ?”
Chiêu Vũ Đế đáp: “Trẫm tới xem vụ án của Tiểu Cửu.”
Tứ Hoàng tử giật mình: “Phụ hoàng muốn tới xem sao lại không thông báo với nhi thần, để tên dân đen gian xảo này lợi dụng sơ hở, suýt chút nữa đã làm kinh động đến long thể của phụ hoàng.”
Thế nhưng trong lòng hắn ta lại dấy lên nghi ngờ.
Hoàng đế đăng cơ từ khi còn trẻ, sau khi đăng cơ đã thanh trừng các bè đảng còn sót lại, cải tổ lại triều chính, bận rộn với công việc chính trị, chỉ hận không thể phân thân ra mà làm. Mấy vị Hoàng tử như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy phụ hoàng của mình từ xa trong các yến tiệc quanh năm mà thôi.
Nếu như là con của một phi tử không được sủng ái, đến cơ hội được gặp phụ hoàng của mình trong các yến tiệc thậm chí còn không có.
Giống như một đứa trẻ không có cha.
Huống hồ Chiêu Vũ Đế không phải là người chú trọng đến nhi nữ tình thân. Ông ta là người lạnh lùng tự phụ, hiếm khi để ý đến những đứa con của mình. Ông ta có đến gần hai mươi Hoàng tử Công chúa, nhưng trong số đó có những người từ khi sinh ra đến khi chết yểu, cũng chưa từng được gặp mặt phụ hoàng của mình tới một lần.
Trong lòng Chiêu Vũ Đế, Dung Đình lẽ ra chỉ là một nhi tử vô danh, dù có chết cũng sẽ không thu hút được sự chú ý mới đúng.
So với những đứa trẻ chết yểu kia, Dung Đình cũng chỉ nhiều hơn một cái mạng.
Vậy tại sao hôm nay phụ hoàng lại quan tâm tới Dung Đình?
Chiêu Vũ Đế nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi.”
Sau khi nhận được lá thư của Tần Liêm, ông ta đọc xong liền bỏ sang một bên, khi không có việc gì làm mới nhớ đến thoả thuận mà mình đã ký với sứ giả nước ngoài mới đến mấy ngày trước. Hôm nay không có nhiều tấu chương, phê chuẩn xong xuôi, ông ta rảnh rỗi nên mới nhớ tới Dung Đình.
Chiêu Vũ Đế nheo mắt suy nghĩ, nhưng ngay cả dáng vẻ của đứa con thứ chín này của mình như thế nào ông ta cũng rất mơ hồ.
Chỉ nhớ mang máng rằng Dung Đình có ngoại hình rất giống với mẫu thân của hắn, dung mạo vô cùng đẹp.
Nếu như người khác có được một hai phần nhan sắc của họ thì cũng đã có thể gọi một tiếng đẹp rồi.
Thế nhưng số mệnh của họ cũng không tốt đẹp là bao, một người mất mạng vì băng huyết khi sinh hạ đứa con này, một người thì bị trọng thương khi đi săn.
Chiêu Vũ Đế bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu như chân của Dung Đình mãi vẫn chưa lành, năm sau khi Địch Khương tới cống nạp thì người mất mặt là ông ta.
Sắc mặt Chiêu Vũ Đế nặng trĩu, hỏi Tứ Hoàng tử: “Rõ ràng trẫm đã sắp xếp con làm việc ở Đô Sát viện, sao hôm nay lại chạy tới Hình bộ thẩm án?”
Tứ Hoàng tử được Hoàng hậu phân phó, đã sớm chuẩn bị cẩn thận câu trả lời: “Cửu đệ bị người ta ức hiếp, nhi thần vẫn luôn lo lắng, phải đích thân xét xử vụ án này thì mới có thể yên tâm ạ.”
Hoàng đế gật đầu, nghĩ tới việc Hoàng hậu là biểu di mẫu của Tứ Hoàng tử, Dung Đình lại được nuôi dưỡng dưới trướng của Hoàng hậu, có lẽ huynh đệ hai người họ có mối quan hệ khá tốt, lo lắng là chuyện bình thường, vì thế cũng không nghi ngờ gì thêm.
Tứ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt tỏ vẻ khiêm tốn, trong lòng thầm nghĩ biểu di mẫu đúng là thủ đoạn cao tay, còn dự đoán được cả việc phụ hoàng sẽ tới nên mới bảo hắn ta chuẩn bị trước.
Chiêu Vũ Đế bấy giờ mới hỏi: “Vậy vừa rồi tên đó gào thét mình bị oan là có ý gì?”
Tứ Hoàng tử đáp: “Kẻ đó là một tên lưu manh vô lại, vừa ăn cắp vừa la làng thôi ạ. Hắn ta ức hiếp Tiểu Cửu, nhi thần nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!”
Biểu cảm còn nghiến răng nghiến lợi.
Chiêu Vũ Đế nghe ra được sự phẫn nộ quá mức trong lời nói của hắn ta, nhíu mày nói: “Nếu như vụ án này do con xét xử, trẫm lo dân chúng sẽ dị nghị, nói rằng con thiên vị hoàng đệ, phán xử không công bằng.”
“Người đâu!” Chiêu Vũ Đế gọi thái giám bên cạnh tới: “Truyền chỉ thị của trẫm, chuyển vụ án này cho thị lang Thôi Lễ thụ án, ngày mai sẽ thẩm vấn và phán quyết lại.”
Thái giám mỉm cười tiếp nhận: “Hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo, nô tài lập tức làm ngay!”
Tứ Hoàng tử sững sờ.
Hắn ta hoàn toàn không dự tính đến chuyện này.
Đổi người thẩm tra vụ án?
Người tiếp nhận thẩm tra lại còn là Thôi Lễ - đại thần có thanh danh công bằng chính trực nhất Hình bộ?
Nếu như đổi thành Thôi Lễ, sẽ không còn chỗ cho Tứ Hoàng tử và Hoàng hậu nhúng tay vào khống chế.
Cắt xén tiền sinh hoạt hàng tháng, ngược đãi Dung Đình, mọi chuyện đều có thể sẽ không che giấu được.
Tứ Hoàng tử như bị dội một thùng nước đá từ đầu đến chân giữa trời đông lạnh giá, cả người cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Chiêu Vũ Đế xoa xoa thái dương rồi bước ra ngoài điện.
Ông ta đang nghĩ tới cuộc tỉ thí vào năm sau cùng với ngoại bang, trong lòng cũng muốn bớt chút thời gian đích thân tới thăm Dung Đình xem thế nào, xem xem vết thương của hắn đã hồi phục chưa, nhất định không được để ông ta mất mặt vào năm sau.
…
Uông Chu bị áp giải đến Kim Lăng, Khương Nhiêu tạm thời không nhận được tin tức gì của hắn ta nên đặt hy vọng vào giấc mơ của mình.
Kết quả là nàng càng nghĩ về điều mình muốn mơ thì khi nằm mơ, mọi chuyện lại không diễn ra đúng như nàng mong đợi.
Nàng mơ về những chuyện xảy ra trước đó.
Đó không phải là điều nàng từng trải qua mà là chuyện đã xảy ra khi Dung Đình còn nhỏ.
Trong giấc mơ, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo ở khắp mọi nơi, có lẽ là một lễ hội nào đó.
Tất cả những đứa trẻ con đều được mặc quần áo mới, chúng cười đùa vui vẻ, chạy nhảy khắp nơi.
Thế nhưng Dung Đình lại chỉ mặc một chiếc áo cũ tồi tàn, không hoà nhập với những người xung quanh. Cơ thể nhỏ bé rúc vào sau một gốc cây, nghiêng đầu nhìn, chỉ lộ mỗi đôi mắt, lén lút quan sát mọi người.
Ánh mắt của hắn không vô lo vô nghĩ như những đứa trẻ cùng tuổi mà chất chứa đầy sự ghen tị và hoài nghi.
Tại sao những đứa trẻ đó có được mọi thứ, còn hắn thì chẳng có thứ gì?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn.
Giọng nói đang vang lên là của Minh Thược: “Tiểu thiếu gia, nửa canh giờ nữa hãy tới nhé, cô nương vẫn chưa dậy đâu ạ.”
Khương Nhiêu dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngồi dậy khoác áo choàng đi ra ngoài, vừa mở rèm ra, cục bột nhỏ trắng mềm đã bổ nhào vào phòng ôm lấy đùi nàng.
Cục bột nhỏ vui vẻ nói: “A tỷ dậy rồi này!”
Trong tay cậu bé còn đang cầm thứ gì đó, không ngừng kêu lên: “A tỷ, a tỷ, mau giúp ta điểm nốt chu sa đi!”
Khương Nhiêu giúp đệ đệ đứng vững lại, nhìn hộp chu sa trong tay cậu bé, thắc mắc hỏi: “Điểm chu sa?”
Minh Thược bước vào đáp lời: “Cô nương, hôm nay là ngày hội Nháo xuân* của Nghiệp thành, mọi người sẽ điểm chu sa, ăn đồ ngọt, ngụ ý cầu cho một năm ngọt ngào và bình an.”
*Nháo xuân: Là một phong tục dân gian. Trong tháng đầu tiên của năm, dân làng địa phương tổ chức một loạt các hoạt động văn hóa và giải trí để chào đón mùa xuân đến và cầu chúc một vụ thu hoạch bội thu trong năm đó.
Khương Cẩn Hành nằm gối đầu lên chân của Khương Nhiêu, bĩu môi năn nỉ, vừa trẻ con vừa ngang ngược: “Ta muốn ngọt ngào, ta cũng muốn bình an, ta muốn hết!”
Khương Nhiêu thấy thích thú trước sự háo hức của cậu bé, nàng mở hộp chu sa, bôi chu sa lên đầu ngón tay rồi ấn vào giữa trán cậu bé.
Gương mặt vốn đã bầu bĩnh và tròn trịa như hạt đậu phộng của cậu bé giờ đây được điểm thêm nốt chu sa, trông hệt như con búp bê may mắn trong bức tranh treo dịp Tết.
Khương Cẩn Hành háo hức chạy tới trước gương đồng nhìn một cái, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cậu bé chạy lại chỗ Khương Nhiêu, giơ ngón tay mũm mĩm ra giúp nàng điểm nốt chu sa: “Cũng phải cho a tỷ bình an nữa.”
Điểm chu sa xong, cậu bé thích thú chạy ra ngoài chơi.
Minh Thược vừa đi ra ngoài lúc này đã quay trở lại, trên tay còn cầm một túi giấy dầu.
Khương Nhiêu hỏi: “Ngươi cầm cái gì trong tay vậy?”
Minh Thược cầm túi giấy dầu ước lượng thử: “Không biết là ai gửi tới, bên trên có một đơn thuốc được viết tay, là thuốc dùng để trị tiêu bầm tím. Nô tỳ đã nhờ đại phu xem qua rồi, đây là một phương thuốc rất tốt, dược liệu được dùng cũng là loại tốt chứ không phải mấy thứ gì linh tinh đâu. Đại phu cũng bảo nô tỳ mang về cho cô nương dùng đấy ạ.”
Nàng ấy nói: “Làn da của cô nương trắng không tì vết, nếu như để lại sẹo, nô tỳ cũng thấy rất đau lòng. Thuốc này không cần phải uống nên không đắng đâu, cô nương đừng trốn nữa.”
Khương Nhiêu biết Minh Thược đang nhắc đến chuyện mình trốn uống thuốc, vành tai đỏ bừng, nàng cầm túi giấy lên xem, đọc thử phương thuốc được viết trên đó, thấy nét bút thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, cứng cáp mà sắc bén, so với nét bút như giun bò của nàng thì quả thật là vô cùng kinh diễm: “Chữ đẹp thật đấy.”
“Chữ này mà đưa cho lão gia xem, nói không chừng lão gia cũng sẽ khen đẹp.”
Thư pháp của Khương Tứ gia đã đạt đến trình độ đỉnh cao, trở thành một trường phái riêng, ở Đại Chiêu này không ai có thể sánh bằng. Ông ấy đã từng có một tập thư pháp hội hoạ đáng giá bằng cả một tửu lâu, ông chủ tửu lâu còn vui sướng nói rằng mình hời rồi.
Vì là người có tài, không tránh khỏi việc sẽ mắc phải tật tự luyến phóng đãng, cậy tài khinh người, không thèm ngó ngàng đến chữ của người khác.
Khương Nhiêu không trả lời Minh Thược, nàng nghĩ chữ này đúng là đẹp thật, nhưng chưa chắc đã được cha nàng nhìn trúng.
Dù sao thì nàng cũng chưa từng nghe cha nàng khen chữ người khác đẹp bao giờ.
Nàng đưa phương thuốc cho Minh Thược, nói: “Cất nó đi, đợi sau này biết được món đồ này của ai thì phải cảm ơn họ cho đàng hoàng.”
Đường phố ồn ào náo nhiệt, rất có không khí của ngày lễ hội, Khương Nhiêu không khỏi nhớ tới giấc mơ vừa rồi.
Nhìn đứa trẻ núp sau gốc cây như bị bỏ rơi, nàng ước gì mình có thể quay ngược thời gian để ôm lấy đứa trẻ cô đơn tội nghiệp đó.
Nàng khẽ thở dài, nói với Minh Thược: “Giúp ta chuẩn bị chu sa và đường mạch nha đi, ta muốn tới thành Tây.”
Tiếng trẻ con nô đùa vang vọng khắp phố.
Lễ hội Nháo xuân năm nay sôi động hơn nhiều so với những năm trước, tuyết tan, thời tiết ấm áp, là dấu hiệu cho thấy Nghiệp thành sắp được gỡ bỏ lệnh phong tỏa, cả thành đều hân hoan vui mừng.
Trên đường phố, những đứa trẻ nép vào lòng người lớn xin kẹo, khi nhận được kẹo rồi thì sẽ vui vẻ hò reo.
Ngược lại, ngôi nhà của Dung Đình lại được bao quanh bởi sự yên tĩnh và lạnh lẽo.
Trên bàn bày một cuốn sách về y thuật, hắn đang ngồi trên xe lăn, dựa theo những phương pháp y thuật trong sách, dùng tay xoa bóp đôi chân bị thương của mình.
Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, nếp nhăn rất sâu, hiển nhiên là đang rất đau đớn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn cơn đau.
Những âm thanh náo nhiệt trên đường lần lượt lọt vào tai hắn, ánh mắt Dung Đình lạnh lùng, đi ra đóng cửa sổ lại.
Tiếng ồn ào bớt đi một chút, sự nóng nảy trong lòng hắn cũng giảm đi.
Ngày bé ngốc nghếch còn háo hức mong chờ tới những ngày lễ hội, muốn có y phục mới, muốn mấy món quà mà những đứa trẻ khác đều có, kể cả là một lời chúc phúc thôi cũng được.
Thế nhưng sau này hắn nghiệm ra rồi, một Hoàng tử vô dụng thậm chí còn không có tư cách để nhận được một lời chúc phúc.
Kể cả là những món đồ vô giá trị đến đâu, hắn cũng không xứng được nhận.
Dung Đình lại càng nhíu mày chặt hơn, sâu đến mức khó chịu, đôi mắt nheo lại, lộ ra vẻ chống đối.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trong suốt một năm qua, những người tới gõ cửa nhà hắn chẳng qua là những đứa trẻ nghịch ngợm ở thành Tây tới phá đám, dùng đá ném vào cửa nhà hắn để dụ hắn ra ngoài làm trò cười cho bọn chúng.
Dung Đình không có ý định mở cửa.
Những đứa trẻ gõ cửa không thấy mở sẽ ném thêm vài viên đá vào trong, chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy chán rồi bỏ đi.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi tiếng gõ cửa biến mất, thế nhưng tiếng gõ cửa chỉ dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng vang lên.
Cú đá phải dùng đến mười phần sức lực.
Một âm thanh bị bóp nghẹt nặng nề vang lên.
Cơ thể Uông Chu trực tiếp ngã ra đất, ngất lịm.
Tứ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, vén góc áo lên, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Nhi thần làm việc không chu toàn, làm phiền đến phụ hoàng phải giá đáo!”
Tứ Hoàng tử lén lút ngước mắt nhìn Chiêu Vũ Đế, thấy sắc mặt Chiêu Vũ Đế ảm đạm như mây đen.
Hắn ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hàng lông mày nhíu chặt.
Lẽ ra hắn ta không nên nhúng tay vào chuyện này.
Ngặt nỗi Gia Hoà Hoàng hậu lại sắp xếp hắn ta làm việc này.
Gia Hoà Hoàng hậu là biểu di mẫu của Tứ Hoàng tử, là người có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia với hắn ta.
Lúc này đây Tứ Hoàng tử mới nhận ra ý định sâu xa của việc Gia Hoà Hoàng hậu nhất quyết phái hắn ta tới đây.
Nếu như hôm nay hắn ta không có mặt tại đây, đổi lại là những quan viên khác, chắc chắn đã dính vào tai vạ với cái kẻ ngang ngược tên Uông Chu này rồi!
Cũng may hắn ta phản ứng kịp thời, đá cho Uông Chu một phát bất tỉnh nhân sự, khiến Uông Chu không thể thực hiện được ý đồ.
“Bình thân.” Chiêu Vũ Đế nói.
Tứ Hoàng tử đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho nha dịch mau chóng lôi Uông Chu đang bất tỉnh ra ngoài. Hắn ta cung kính đi theo Chiêu Vũ Đế, ân cần hỏi: “Phụ hoàng một ngày bận trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại muốn tới chỗ nhi thần thế ạ?”
Chiêu Vũ Đế đáp: “Trẫm tới xem vụ án của Tiểu Cửu.”
Tứ Hoàng tử giật mình: “Phụ hoàng muốn tới xem sao lại không thông báo với nhi thần, để tên dân đen gian xảo này lợi dụng sơ hở, suýt chút nữa đã làm kinh động đến long thể của phụ hoàng.”
Thế nhưng trong lòng hắn ta lại dấy lên nghi ngờ.
Hoàng đế đăng cơ từ khi còn trẻ, sau khi đăng cơ đã thanh trừng các bè đảng còn sót lại, cải tổ lại triều chính, bận rộn với công việc chính trị, chỉ hận không thể phân thân ra mà làm. Mấy vị Hoàng tử như bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy phụ hoàng của mình từ xa trong các yến tiệc quanh năm mà thôi.
Nếu như là con của một phi tử không được sủng ái, đến cơ hội được gặp phụ hoàng của mình trong các yến tiệc thậm chí còn không có.
Giống như một đứa trẻ không có cha.
Huống hồ Chiêu Vũ Đế không phải là người chú trọng đến nhi nữ tình thân. Ông ta là người lạnh lùng tự phụ, hiếm khi để ý đến những đứa con của mình. Ông ta có đến gần hai mươi Hoàng tử Công chúa, nhưng trong số đó có những người từ khi sinh ra đến khi chết yểu, cũng chưa từng được gặp mặt phụ hoàng của mình tới một lần.
Trong lòng Chiêu Vũ Đế, Dung Đình lẽ ra chỉ là một nhi tử vô danh, dù có chết cũng sẽ không thu hút được sự chú ý mới đúng.
So với những đứa trẻ chết yểu kia, Dung Đình cũng chỉ nhiều hơn một cái mạng.
Vậy tại sao hôm nay phụ hoàng lại quan tâm tới Dung Đình?
Chiêu Vũ Đế nói: “Chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi.”
Sau khi nhận được lá thư của Tần Liêm, ông ta đọc xong liền bỏ sang một bên, khi không có việc gì làm mới nhớ đến thoả thuận mà mình đã ký với sứ giả nước ngoài mới đến mấy ngày trước. Hôm nay không có nhiều tấu chương, phê chuẩn xong xuôi, ông ta rảnh rỗi nên mới nhớ tới Dung Đình.
Chiêu Vũ Đế nheo mắt suy nghĩ, nhưng ngay cả dáng vẻ của đứa con thứ chín này của mình như thế nào ông ta cũng rất mơ hồ.
Chỉ nhớ mang máng rằng Dung Đình có ngoại hình rất giống với mẫu thân của hắn, dung mạo vô cùng đẹp.
Nếu như người khác có được một hai phần nhan sắc của họ thì cũng đã có thể gọi một tiếng đẹp rồi.
Thế nhưng số mệnh của họ cũng không tốt đẹp là bao, một người mất mạng vì băng huyết khi sinh hạ đứa con này, một người thì bị trọng thương khi đi săn.
Chiêu Vũ Đế bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu như chân của Dung Đình mãi vẫn chưa lành, năm sau khi Địch Khương tới cống nạp thì người mất mặt là ông ta.
Sắc mặt Chiêu Vũ Đế nặng trĩu, hỏi Tứ Hoàng tử: “Rõ ràng trẫm đã sắp xếp con làm việc ở Đô Sát viện, sao hôm nay lại chạy tới Hình bộ thẩm án?”
Tứ Hoàng tử được Hoàng hậu phân phó, đã sớm chuẩn bị cẩn thận câu trả lời: “Cửu đệ bị người ta ức hiếp, nhi thần vẫn luôn lo lắng, phải đích thân xét xử vụ án này thì mới có thể yên tâm ạ.”
Hoàng đế gật đầu, nghĩ tới việc Hoàng hậu là biểu di mẫu của Tứ Hoàng tử, Dung Đình lại được nuôi dưỡng dưới trướng của Hoàng hậu, có lẽ huynh đệ hai người họ có mối quan hệ khá tốt, lo lắng là chuyện bình thường, vì thế cũng không nghi ngờ gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tứ Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt tỏ vẻ khiêm tốn, trong lòng thầm nghĩ biểu di mẫu đúng là thủ đoạn cao tay, còn dự đoán được cả việc phụ hoàng sẽ tới nên mới bảo hắn ta chuẩn bị trước.
Chiêu Vũ Đế bấy giờ mới hỏi: “Vậy vừa rồi tên đó gào thét mình bị oan là có ý gì?”
Tứ Hoàng tử đáp: “Kẻ đó là một tên lưu manh vô lại, vừa ăn cắp vừa la làng thôi ạ. Hắn ta ức hiếp Tiểu Cửu, nhi thần nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!”
Biểu cảm còn nghiến răng nghiến lợi.
Chiêu Vũ Đế nghe ra được sự phẫn nộ quá mức trong lời nói của hắn ta, nhíu mày nói: “Nếu như vụ án này do con xét xử, trẫm lo dân chúng sẽ dị nghị, nói rằng con thiên vị hoàng đệ, phán xử không công bằng.”
“Người đâu!” Chiêu Vũ Đế gọi thái giám bên cạnh tới: “Truyền chỉ thị của trẫm, chuyển vụ án này cho thị lang Thôi Lễ thụ án, ngày mai sẽ thẩm vấn và phán quyết lại.”
Thái giám mỉm cười tiếp nhận: “Hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo, nô tài lập tức làm ngay!”
Tứ Hoàng tử sững sờ.
Hắn ta hoàn toàn không dự tính đến chuyện này.
Đổi người thẩm tra vụ án?
Người tiếp nhận thẩm tra lại còn là Thôi Lễ - đại thần có thanh danh công bằng chính trực nhất Hình bộ?
Nếu như đổi thành Thôi Lễ, sẽ không còn chỗ cho Tứ Hoàng tử và Hoàng hậu nhúng tay vào khống chế.
Cắt xén tiền sinh hoạt hàng tháng, ngược đãi Dung Đình, mọi chuyện đều có thể sẽ không che giấu được.
Tứ Hoàng tử như bị dội một thùng nước đá từ đầu đến chân giữa trời đông lạnh giá, cả người cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Chiêu Vũ Đế xoa xoa thái dương rồi bước ra ngoài điện.
Ông ta đang nghĩ tới cuộc tỉ thí vào năm sau cùng với ngoại bang, trong lòng cũng muốn bớt chút thời gian đích thân tới thăm Dung Đình xem thế nào, xem xem vết thương của hắn đã hồi phục chưa, nhất định không được để ông ta mất mặt vào năm sau.
…
Uông Chu bị áp giải đến Kim Lăng, Khương Nhiêu tạm thời không nhận được tin tức gì của hắn ta nên đặt hy vọng vào giấc mơ của mình.
Kết quả là nàng càng nghĩ về điều mình muốn mơ thì khi nằm mơ, mọi chuyện lại không diễn ra đúng như nàng mong đợi.
Nàng mơ về những chuyện xảy ra trước đó.
Đó không phải là điều nàng từng trải qua mà là chuyện đã xảy ra khi Dung Đình còn nhỏ.
Trong giấc mơ, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo ở khắp mọi nơi, có lẽ là một lễ hội nào đó.
Tất cả những đứa trẻ con đều được mặc quần áo mới, chúng cười đùa vui vẻ, chạy nhảy khắp nơi.
Thế nhưng Dung Đình lại chỉ mặc một chiếc áo cũ tồi tàn, không hoà nhập với những người xung quanh. Cơ thể nhỏ bé rúc vào sau một gốc cây, nghiêng đầu nhìn, chỉ lộ mỗi đôi mắt, lén lút quan sát mọi người.
Ánh mắt của hắn không vô lo vô nghĩ như những đứa trẻ cùng tuổi mà chất chứa đầy sự ghen tị và hoài nghi.
Tại sao những đứa trẻ đó có được mọi thứ, còn hắn thì chẳng có thứ gì?
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn.
Giọng nói đang vang lên là của Minh Thược: “Tiểu thiếu gia, nửa canh giờ nữa hãy tới nhé, cô nương vẫn chưa dậy đâu ạ.”
Khương Nhiêu dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngồi dậy khoác áo choàng đi ra ngoài, vừa mở rèm ra, cục bột nhỏ trắng mềm đã bổ nhào vào phòng ôm lấy đùi nàng.
Cục bột nhỏ vui vẻ nói: “A tỷ dậy rồi này!”
Trong tay cậu bé còn đang cầm thứ gì đó, không ngừng kêu lên: “A tỷ, a tỷ, mau giúp ta điểm nốt chu sa đi!”
Khương Nhiêu giúp đệ đệ đứng vững lại, nhìn hộp chu sa trong tay cậu bé, thắc mắc hỏi: “Điểm chu sa?”
Minh Thược bước vào đáp lời: “Cô nương, hôm nay là ngày hội Nháo xuân* của Nghiệp thành, mọi người sẽ điểm chu sa, ăn đồ ngọt, ngụ ý cầu cho một năm ngọt ngào và bình an.”
*Nháo xuân: Là một phong tục dân gian. Trong tháng đầu tiên của năm, dân làng địa phương tổ chức một loạt các hoạt động văn hóa và giải trí để chào đón mùa xuân đến và cầu chúc một vụ thu hoạch bội thu trong năm đó.
Khương Cẩn Hành nằm gối đầu lên chân của Khương Nhiêu, bĩu môi năn nỉ, vừa trẻ con vừa ngang ngược: “Ta muốn ngọt ngào, ta cũng muốn bình an, ta muốn hết!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nhiêu thấy thích thú trước sự háo hức của cậu bé, nàng mở hộp chu sa, bôi chu sa lên đầu ngón tay rồi ấn vào giữa trán cậu bé.
Gương mặt vốn đã bầu bĩnh và tròn trịa như hạt đậu phộng của cậu bé giờ đây được điểm thêm nốt chu sa, trông hệt như con búp bê may mắn trong bức tranh treo dịp Tết.
Khương Cẩn Hành háo hức chạy tới trước gương đồng nhìn một cái, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cậu bé chạy lại chỗ Khương Nhiêu, giơ ngón tay mũm mĩm ra giúp nàng điểm nốt chu sa: “Cũng phải cho a tỷ bình an nữa.”
Điểm chu sa xong, cậu bé thích thú chạy ra ngoài chơi.
Minh Thược vừa đi ra ngoài lúc này đã quay trở lại, trên tay còn cầm một túi giấy dầu.
Khương Nhiêu hỏi: “Ngươi cầm cái gì trong tay vậy?”
Minh Thược cầm túi giấy dầu ước lượng thử: “Không biết là ai gửi tới, bên trên có một đơn thuốc được viết tay, là thuốc dùng để trị tiêu bầm tím. Nô tỳ đã nhờ đại phu xem qua rồi, đây là một phương thuốc rất tốt, dược liệu được dùng cũng là loại tốt chứ không phải mấy thứ gì linh tinh đâu. Đại phu cũng bảo nô tỳ mang về cho cô nương dùng đấy ạ.”
Nàng ấy nói: “Làn da của cô nương trắng không tì vết, nếu như để lại sẹo, nô tỳ cũng thấy rất đau lòng. Thuốc này không cần phải uống nên không đắng đâu, cô nương đừng trốn nữa.”
Khương Nhiêu biết Minh Thược đang nhắc đến chuyện mình trốn uống thuốc, vành tai đỏ bừng, nàng cầm túi giấy lên xem, đọc thử phương thuốc được viết trên đó, thấy nét bút thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, cứng cáp mà sắc bén, so với nét bút như giun bò của nàng thì quả thật là vô cùng kinh diễm: “Chữ đẹp thật đấy.”
“Chữ này mà đưa cho lão gia xem, nói không chừng lão gia cũng sẽ khen đẹp.”
Thư pháp của Khương Tứ gia đã đạt đến trình độ đỉnh cao, trở thành một trường phái riêng, ở Đại Chiêu này không ai có thể sánh bằng. Ông ấy đã từng có một tập thư pháp hội hoạ đáng giá bằng cả một tửu lâu, ông chủ tửu lâu còn vui sướng nói rằng mình hời rồi.
Vì là người có tài, không tránh khỏi việc sẽ mắc phải tật tự luyến phóng đãng, cậy tài khinh người, không thèm ngó ngàng đến chữ của người khác.
Khương Nhiêu không trả lời Minh Thược, nàng nghĩ chữ này đúng là đẹp thật, nhưng chưa chắc đã được cha nàng nhìn trúng.
Dù sao thì nàng cũng chưa từng nghe cha nàng khen chữ người khác đẹp bao giờ.
Nàng đưa phương thuốc cho Minh Thược, nói: “Cất nó đi, đợi sau này biết được món đồ này của ai thì phải cảm ơn họ cho đàng hoàng.”
Đường phố ồn ào náo nhiệt, rất có không khí của ngày lễ hội, Khương Nhiêu không khỏi nhớ tới giấc mơ vừa rồi.
Nhìn đứa trẻ núp sau gốc cây như bị bỏ rơi, nàng ước gì mình có thể quay ngược thời gian để ôm lấy đứa trẻ cô đơn tội nghiệp đó.
Nàng khẽ thở dài, nói với Minh Thược: “Giúp ta chuẩn bị chu sa và đường mạch nha đi, ta muốn tới thành Tây.”
Tiếng trẻ con nô đùa vang vọng khắp phố.
Lễ hội Nháo xuân năm nay sôi động hơn nhiều so với những năm trước, tuyết tan, thời tiết ấm áp, là dấu hiệu cho thấy Nghiệp thành sắp được gỡ bỏ lệnh phong tỏa, cả thành đều hân hoan vui mừng.
Trên đường phố, những đứa trẻ nép vào lòng người lớn xin kẹo, khi nhận được kẹo rồi thì sẽ vui vẻ hò reo.
Ngược lại, ngôi nhà của Dung Đình lại được bao quanh bởi sự yên tĩnh và lạnh lẽo.
Trên bàn bày một cuốn sách về y thuật, hắn đang ngồi trên xe lăn, dựa theo những phương pháp y thuật trong sách, dùng tay xoa bóp đôi chân bị thương của mình.
Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, nếp nhăn rất sâu, hiển nhiên là đang rất đau đớn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn cơn đau.
Những âm thanh náo nhiệt trên đường lần lượt lọt vào tai hắn, ánh mắt Dung Đình lạnh lùng, đi ra đóng cửa sổ lại.
Tiếng ồn ào bớt đi một chút, sự nóng nảy trong lòng hắn cũng giảm đi.
Ngày bé ngốc nghếch còn háo hức mong chờ tới những ngày lễ hội, muốn có y phục mới, muốn mấy món quà mà những đứa trẻ khác đều có, kể cả là một lời chúc phúc thôi cũng được.
Thế nhưng sau này hắn nghiệm ra rồi, một Hoàng tử vô dụng thậm chí còn không có tư cách để nhận được một lời chúc phúc.
Kể cả là những món đồ vô giá trị đến đâu, hắn cũng không xứng được nhận.
Dung Đình lại càng nhíu mày chặt hơn, sâu đến mức khó chịu, đôi mắt nheo lại, lộ ra vẻ chống đối.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Trong suốt một năm qua, những người tới gõ cửa nhà hắn chẳng qua là những đứa trẻ nghịch ngợm ở thành Tây tới phá đám, dùng đá ném vào cửa nhà hắn để dụ hắn ra ngoài làm trò cười cho bọn chúng.
Dung Đình không có ý định mở cửa.
Những đứa trẻ gõ cửa không thấy mở sẽ ném thêm vài viên đá vào trong, chẳng mấy chốc sẽ cảm thấy chán rồi bỏ đi.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi tiếng gõ cửa biến mất, thế nhưng tiếng gõ cửa chỉ dừng lại một chút rồi lại nhanh chóng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro