Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 28
2024-11-08 21:45:59
Không lâu sau Khương Nhiêu cũng biết được chuyện Nghiệp thành mở cửa từ miệng nha hoàn.
Hôm đó lúc ra khỏi thành tìm thuốc về, nàng nằm thơ thấy đầu xuân cả nhà nàng cùng rời khỏi Nghiệp thành. Có điều nàng không biết cụ thể nhà mình sẽ rời đi vào ngày giờ nào nên đã bảo nha hoàn đi chú ý tin tức mở cửa thành.
Khương Nhiêu liếc ra ngoài cửa sổ. Cây liễu trơ trụi suốt cả mùa đông nay đã khoác lên mình màu sắc ngày xuân xanh tươi mơn mởn. Mặc dù khung cảnh trước mặt rất đẹp nhưng Khương Nhiêu lại chống cằm ngồi nhìn mà tâm trạng không khỏi xuống dốc.
Minh Thược hỏi nàng: "Cô nương không muốn đi ạ? Chẳng phải người rất mong được gặp lại lão Bá gia sao?"
Lão Bá gia vẫn luôn ở Kim Lăng vô cùng thiên vị tứ phòng. Ông ấy thích nhất là cô nương và tiểu thiếu gia nhà nàng ấy.
Nghe nói năm đó khi Tứ gia muốn dẫn cả gia đình ra khỏi kinh, lão Bá gia đã tức giận suốt mấy năm trời. Nhưng vài năm sau ông ấy lại lùi bước cúi đầu trước, chủ động gửi thư cầu hoà rồi ngóng trông tôn nữ tôn tử quay về.
Khương Nhiêu chần chừ chọc chọc ngón tay lên bàn. Thật ra chính bản thân nàng cũng chẳng rõ nữa: "Ta cũng mong được về gặp tổ phụ."
Cha mẹ thương nàng nhưng vẫn phân biệt rõ trái phải đúng sai nên nếu nàng làm sai chắc chắn bọn họ sẽ tức giận phạt nàng.
Nhưng tổ phụ thì không giống vậy. Dù nàng có gây ra chuyện gì tổ phục cũng sẽ nói Niên Niên đúng nhất. Mặc dù ông ấy hơi bất chấp lý lẽ nhưng Khương Nhiêu thật sự rất thích tổ phụ mình.
Chẳng qua bây giờ nàng vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.
"Ta không muốn rời khỏi đây sớm như vậy."
Nàng muốn chờ đến khi chân của thiếu niên kia khỏi hẳn rồi mới đi.
Chuyện này không giống với việc đọc một thoại bản mà không biết trước đoạn kết.
Thoại bản này hoàn toàn không có đoạn kết nên nàng chỉ biết dốc lòng đối xử tốt với hắn mà thôi. Nếu vết thương trên chân cứ mãi không lành thì hẳn là hắn cũng sẽ trách móc nàng. Nếu không thể tận mắt chứng kiến cảnh hắn khoẻ lại thì nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Chính vì chuyện này mà Khương Nhiêu do dự băn khoăn mãi.
Lúc này có nha hoàn vội vàng xốc rèm lên tiến vào nói: "Cô nương, tiểu thiếu gia đang đứng bên ngoài..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và hơi thở hổn hển của nha hoàn, Khương Nhiêu không khỏi giật mình trong lòng.
Khương Cẩn Hành ngoan ngoãn được mấy tháng nay lại bắt đầu gây chuyện nữa rồi hả?
"Tiểu thiếu gia đang khóc bên ngoài."
Không phải gây chuyện mà là bị tủi thân hả?
Khương Nhiêu lập tức chạy ra ngoài.
Đến khi ra khỏi phủ rồi nàng mới biết chuyện gì xảy ra.
Hoá ra nhóc con nghịch ngợm Khương Cẩn Hành thường ngày luôn thích gây chuyện, không thèm để gia pháp vào mắt nay lại vì mấy viên ô mai mà khóc nức nở.
Khương Cẩn Hành muốn ăn mấy viên ô mai đựng trong túi Diệu Thực các mà Dung Đình đang cầm nhưng Dung Đình không cho. Thế là cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không được ăn, tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng.
"Đó là đồ của người ta mà." Khương Nhiêu nhẹ nhàng dỗ dành đệ đệ: "Vả lại đệ vừa mới rụng một cái răng, cha mẹ không cho đệ ăn ngọt nên đệ không thể ăn được."
Khương Cẩn Hành làm như không nghe thấy câu sau của tỷ tỷ. Cậu bé há miệng ra, vì vừa rụng răng nên nói chuyện có hơi lọt gió: "Kẹo kia là hắn muốn tặng a tỷ mà. Của a tỷ cũng là của Cẩn Hành!"
Khương Nhiêu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Đình một cái.
Tính từ khi hắn đưa tên tử sĩ kia về nhà đến giờ, đã mấy ngày rồi nàng không gặp hắn.
Thấy Khương Nhiêu nhìn về phía mình, Dung Đình mới từ từ đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra: "Đúng vậy, ta mua cho ngươi."
Thấy túi ô mai kia xuất hiện, Khương Cẩn Hành lại càng không thể đứng yên.
Cậu bé cứ dụi dụi đầu trong lòng Khương Nhiêu: "Ca ca này không cho ta ăn, còn hung dữ với ta nữa."
Không cho thì thôi chứ tự nhiên hung dữ với cậu bé làm gì? Từ khi sinh ra đến giờ cậu bé chưa từng gặp tên nào xấu tính như tên này!
Hung dữ á?
Khương Nhiêu không khỏi nhìn lại Dung Đình.
Trên mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, chỉ có lông mày hơi nhăn lại, dáng vẻ không biết nên làm sao mới phải, dưới mắt còn thâm đen như mấy ngày ngủ không ngon giấc nữa.
Lúc ra ngoại thành xin thuốc, Nhậm thần y có nói với nàng rằng thuốc của ông ấy có tác dụng rất mạnh nên người dùng thuốc sẽ phải chịu tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Tuy rằng cơn đau do tác dụng phụ gây ra không là gì so với việc hai chân tàn phế nhưng dù sao thì hắn cũng không được khoẻ mạnh như người bình thường, thành ra muốn vượt qua được cơn đau đó thật sự không dễ chút nào.
Khương Nhiêu nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt yếu ớt như cũ của Dung Đình rồi lại nhìn khuôn mặt hồng hào đầy sức sống như lén bôi phấn má của tiểu tử đang ôm eo mình.
Hơn nữa nếu nàng chiều theo ý đệ đệ thì cậu bé sẽ sinh ra cái tính ngang ngược thích ỷ thế hiếp người mất...
Thế là Khương Nhiêu nhéo khuôn mặt nho nhỏ mập mập của đệ đệ: "Đừng mơ lừa được a tỷ, chắc là đệ nhìn nhầm thôi."
Trời sinh thiếu niên đã có một đôi mắt hẹp dài nên lúc mặt không biểu cảm trông có vẻ rất lạnh lùng, còn mang lại cho người ta cảm giác dữ tợn khó gần nữa.
Mặc dù trong giấc mơ của nàng, sau này hắn cũng sẽ trở thành một người hung ác tàn nhẫn thật. Nhưng hắn như vậy là vì chẳng có ai quan tâm nên suy nghĩ mới lệch lạc thôi. Còn bây giờ hắn có nàng quan tâm rồi.
Nhìn ánh mắt của hắn mà xem kìa, vừa bình thản vừa ngoan ngoãn.
Khương Nhiêu xoay người lại xoa đầu Khương Cẩn Hành.
Vì đã quay lưng đi nên nàng không nhìn thấy hàng lông mày vốn chỉ hơi nhíu của Dung Đình chợt nhíu chặt lại.
Ánh mắt sắc bén của hắn cứ nhìn chằm chằm tiểu tử có khuôn mặt tròn xoe mập mạp đang ôm chặt eo nàng kia, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt.
Khương Cẩn Hành lập tức dẩu môi lên như bị chọc cho một kiếm, bắt đầu giậm chân chỉ vào Dung Đình rồi tố cáo: "Hắn lại hung dữ với ta kìa."
"Được rồi được rồi." Cũng vì lời nói này mà Khương Nhiêu thấy rõ chỗ lợi lộ ra vì không còn răng trong miệng cậu bé: "Đệ mà còn ầm ĩ nữa là sau này ta không cho đệ ăn đồ ngọt nữa đâu."
Mặc dù hiện giờ đệ đệ nàng vẫn còn nhỏ nhưng mỗi năm lại lớn thêm một tuổi, dần dần rồi cậu bé cũng sẽ trưởng thành thôi, những gì nên dạy thì vẫn phải dạy. Dù sao thì sau này cậu bé cũng phải gánh vác cả Khương phủ.
Khương Cẩn Hành cúi đầu xuống ủ rũ lên án: "A tỷ thiên vị."
Khương Nhiêu kiên nhẫn dỗ dành: "Đệ vừa mới thay răng mà, nếu ăn đồ ngọt thì răng sẽ bị thối hỏng luôn không còn nữa đâu. Chờ đến khi không cắn được đồ ăn nữa đệ sẽ hối hận cho mà xem."
Sau đó nàng lại xoa đầu cậu bé rồi nói: "Nếu không phải vì đệ thay răng thì ca ca đã cho đệ ăn rồi. Hắn làm vậy là vì tốt cho đệ thôi."
Nhưng Dung Đình lại nhíu mày.
Không cho.
Dù răng của tiểu tử kia có chắc khoẻ bình thường hắn cũng không cho.
Hắn chưa từng cân nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến tiểu tử này. Đồ mà hắn mua, hắn chỉ muốn cho một người duy nhất là nàng mà thôi.
Đệ đệ của nàng né sang một bên đi.
Mới rơi mấy giọt nước mắt đã được nàng xoa đầu rồi.
Khó chịu chết đi được.
Dung Đình kiềm chế vẻ không vui và phiền não trong lòng. Thấy tiểu tử kia có phúc mà không biết hưởng, trái lại còn xấu tính ầm ĩ, lúc rời đi còn bày ra vẻ tức giận nữa, hắn không khỏi nhíu chặt mày.
Thấy Khương Cẩn Hành chạy đi, Khương Nhiêu bèn gọi hai nha hoàn tới: "Hai ngươi đi báo cho lão gia và phu nhân biết chuyện hôm nay đi nhé, sau đó tìm thêm một người đi theo canh chừng tiểu thiếu gia, đừng để đệ ấy gặp chuyện."
Khi tâm trạng không tốt, Khương Cẩn Hành thường thích quậy phá hơn khi tâm trạng cậu bé bình thường. Thế nên Khương Nhiêu có hơi lo lắng.
Nàng mải lo dặn dò nha hoàn nên không để ý thấy có mấy nha hoàn đứng hóng hớt bàn tán cách đó không xa.
"Cô nương vẫn rất thương tiểu thiếu gia. Ài, không biết đến bao giờ tiểu thiếu gia mới hiểu chuyện và hiểu cho nỗi khổ tâm của cô nương nhỉ?"
"Tiểu hài tử cũng được coi là hiểu chuyện trong đám hài tử rồi đấy. Chẳng phải là tại cái tên ngồi xe lăn kia mặt mày u ám quá à? Người gì đâu cứ thích xị mặt ra doạ người ta. Hài tử cần phải dỗ dành mới được, huống chi tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ, thấy sợ nên sợ là đương nhiên rồi. Hắn cười một cái thì chết à? Bây giờ tiểu thiếu gia không vui, chắc chắn cô nương cũng không vui. Lát nữa cô nương lại phải nghĩ cách dỗ dành tiểu thiếu gia cho mà xem."
Dung Đình khẽ ngẩng đầu hướng ánh mắt lạnh như băng của mình về phía hai kẻ đang bàn tán xôn xao kia.
Hai nàng kia lập tức tắt tiếng.
Khương Nhiêu chỉ nghe có tiếng xôn xao xung quanh chứ không nghe rõ. Mà chờ đến khi nàng dặn dò xong thì tiếng xôn xao ấy cũng biến mất rồi.
Khương Nhiêu không để ý lắm, chỉ chậm rãi tiến về phía Dung Đình.
Gặp được hắn nhưng thấy hắn vẫn còn ngồi trên xe lăn, suy nghĩ chưa muốn rời đi trong lòng nàng càng lúc càng rõ ràng.
Nàng muốn chờ đến ngày mà hắn có thể hoàn toàn rời khỏi xe lăn.
Khương Nhiêu đã bước tới mà hắn vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt chăm chú.
Dung Đình có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt điềm tĩnh trong trẻo. Lúc tập trung nhìn người khác, ánh mắt hắn sẽ trở nên sâu thẳm như có thể khiến người ta chìm hẳn vào đó.
Quả nhiên người có đôi mắt đẹp đúng là báu vật nhân gian.
Mẹ nàng nói không sai chút nào.
Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhưng có thể ngắm nhìn một người đẹp như vậy cũng làm tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều, có khi còn sống lâu hơn được chút nữa cũng nên.
Lúc này trong lòng bàn tay của Dung Đình đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Hắn nghe theo lời lão đại phu, tiếp tục dùng ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng tình cảm này nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Trong mắt hắn chỉ có mình nàng mà thôi.
Chỉ cần nàng đỏ mặt...
Đột nhiên Dung Đình ngộ ra điều gì đó.
Màu đỏ lan từ gò má hắn xuống đến tận cổ, trông chẳng khác gì mấy cô nương lúc thẹn thùng. Trong khoảnh khắc hốt hoảng bối rối, hắn không nhịn được mà siết chặt hai tay mình.
...
Cuối cùng người đỏ mặt lại là hắn.
...
Tim Dung Đình đập như trống đánh, trong đầu chỉ còn mỗi khuôn mặt và biểu cảm của Khương Nhiêu.
Gò má nàng trắng nõn mềm mại, ánh mắt cũng trong veo đơn thuần.
Thậm chí nó còn trong trẻo đến mức hoàn toàn không hề có cảm xúc gì, chứng tỏ nàng rất vô tư, không hề nghĩ nhiều.
Người nghĩ nhiều chỉ có một mình hắn.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị rồi nhưng Dung Đình vẫn không tránh khỏi thất vọng. Hắn buồn buồn siết chặt nắm đấm, hơi nóng trên mặt và trên cổ cũng từ từ tản đi.
Thấy mặt thiếu niên cứ lúc tái nhợt lúc đỏ ửng, Khương Nhiêu quan tâm hỏi han: "Không phải ngươi nhiễm phong hàn đấy chứ? Sao lúc nãy tự nhiên mặt ngươi đỏ bừng vậy?"
Dung Đình bị sặc: "Không phải phong hàn."
"Vậy thì tốt rồi." Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ có cảm giác hắn quá ốm yếu, rất dễ bị bệnh.
Dung Đình đưa cho túi giấy dầu trong tay ra, đang định nói với Khương Nhiêu rằng mình mua ô mai Diệu Thực các tới cho nàng thì lại nghe nàng nói: "Ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Mặt mày nàng ủ dột: "Nghiệp thành mở cửa rồi. Trước đây cha ta từng nói chờ đến khi nơi này mở cửa sẽ dẫn cả nhà ta về Kim Lăng một chuyến. Có vẻ như sau khi rời đi, nhà ta sẽ không trở lại đây nữa."
Bàn tay của Dung Đình khựng lại giữa không trung.
Lúc này hắn chưa thể quay về Kim Lăng được.
Nếu bây giờ hắn về thì chẳng khác gì đưa cổ mình vào dưới lưỡi dao kẻ khác.
Nhưng nàng phải đi...
Khương Nhiêu liếc nhìn hai cái chân đang dẫm lên xe lăn của Dung Đình, cũng không có ý định lừa gạt hắn: "Nhưng ta không yên tâm về chân của ngươi lắm. Vết thương trên chân ngươi hồi phục đến mức nào rồi? Giờ đã bước đi được chưa?"
Trong giọng nói của nàng có thêm chút chờ mong: "Nếu ngươi khoẻ hơn một chút rồi thì ta cũng đỡ lo, có thể yên tâm rời khỏi nơi này."
Dung Đình im lặng không đáp ngay.
Một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi cất lời: "Vết thương trên đùi ta... Không thấy tốt lên chút nào cả."
Hắn vừa nói chuyện vừa dịch người sang bên cạnh che khuất túi thuốc bổ mà lão đại phu vừa đưa cho mình.
Nghe vậy, vẻ tiếc nuối hiện rõ trong mắt Khương Nhiêu, chỉ là ngoài tiếc nuối ra thì đau lòng chiếm phần nhiều hơn.
Chân hắn càng lâu lành thì người chịu khổ chỉ có mình hắn mà thôi.
"Vậy ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt đi. Ta sẽ về thương lượng lại với cha ta. Có lẽ nhà ta chưa vội về Kim Lăng đâu."
Khương Nhiêu nói chuyện với Dung Đình một hồi rồi mới nhớ ra lúc nãy đệ đệ tức giận chạy đi. Thế nên sau khi hắn xoay người rời đi, nàng quay sang nói với Minh Thược: "Đưa ta đến chỗ Cẩn Hành, ta sợ đệ ấy vẫn còn giận dỗi."
Vừa nói nàng vừa nhức đầu không thôi, còn khẽ thở dài một hơi nữa.
Dung Đình nghe rõ tiếng thở dài sau lưng kia.
Hôm đó lúc ra khỏi thành tìm thuốc về, nàng nằm thơ thấy đầu xuân cả nhà nàng cùng rời khỏi Nghiệp thành. Có điều nàng không biết cụ thể nhà mình sẽ rời đi vào ngày giờ nào nên đã bảo nha hoàn đi chú ý tin tức mở cửa thành.
Khương Nhiêu liếc ra ngoài cửa sổ. Cây liễu trơ trụi suốt cả mùa đông nay đã khoác lên mình màu sắc ngày xuân xanh tươi mơn mởn. Mặc dù khung cảnh trước mặt rất đẹp nhưng Khương Nhiêu lại chống cằm ngồi nhìn mà tâm trạng không khỏi xuống dốc.
Minh Thược hỏi nàng: "Cô nương không muốn đi ạ? Chẳng phải người rất mong được gặp lại lão Bá gia sao?"
Lão Bá gia vẫn luôn ở Kim Lăng vô cùng thiên vị tứ phòng. Ông ấy thích nhất là cô nương và tiểu thiếu gia nhà nàng ấy.
Nghe nói năm đó khi Tứ gia muốn dẫn cả gia đình ra khỏi kinh, lão Bá gia đã tức giận suốt mấy năm trời. Nhưng vài năm sau ông ấy lại lùi bước cúi đầu trước, chủ động gửi thư cầu hoà rồi ngóng trông tôn nữ tôn tử quay về.
Khương Nhiêu chần chừ chọc chọc ngón tay lên bàn. Thật ra chính bản thân nàng cũng chẳng rõ nữa: "Ta cũng mong được về gặp tổ phụ."
Cha mẹ thương nàng nhưng vẫn phân biệt rõ trái phải đúng sai nên nếu nàng làm sai chắc chắn bọn họ sẽ tức giận phạt nàng.
Nhưng tổ phụ thì không giống vậy. Dù nàng có gây ra chuyện gì tổ phục cũng sẽ nói Niên Niên đúng nhất. Mặc dù ông ấy hơi bất chấp lý lẽ nhưng Khương Nhiêu thật sự rất thích tổ phụ mình.
Chẳng qua bây giờ nàng vẫn còn chuyện chưa hoàn thành.
"Ta không muốn rời khỏi đây sớm như vậy."
Nàng muốn chờ đến khi chân của thiếu niên kia khỏi hẳn rồi mới đi.
Chuyện này không giống với việc đọc một thoại bản mà không biết trước đoạn kết.
Thoại bản này hoàn toàn không có đoạn kết nên nàng chỉ biết dốc lòng đối xử tốt với hắn mà thôi. Nếu vết thương trên chân cứ mãi không lành thì hẳn là hắn cũng sẽ trách móc nàng. Nếu không thể tận mắt chứng kiến cảnh hắn khoẻ lại thì nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Chính vì chuyện này mà Khương Nhiêu do dự băn khoăn mãi.
Lúc này có nha hoàn vội vàng xốc rèm lên tiến vào nói: "Cô nương, tiểu thiếu gia đang đứng bên ngoài..."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và hơi thở hổn hển của nha hoàn, Khương Nhiêu không khỏi giật mình trong lòng.
Khương Cẩn Hành ngoan ngoãn được mấy tháng nay lại bắt đầu gây chuyện nữa rồi hả?
"Tiểu thiếu gia đang khóc bên ngoài."
Không phải gây chuyện mà là bị tủi thân hả?
Khương Nhiêu lập tức chạy ra ngoài.
Đến khi ra khỏi phủ rồi nàng mới biết chuyện gì xảy ra.
Hoá ra nhóc con nghịch ngợm Khương Cẩn Hành thường ngày luôn thích gây chuyện, không thèm để gia pháp vào mắt nay lại vì mấy viên ô mai mà khóc nức nở.
Khương Cẩn Hành muốn ăn mấy viên ô mai đựng trong túi Diệu Thực các mà Dung Đình đang cầm nhưng Dung Đình không cho. Thế là cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không được ăn, tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng.
"Đó là đồ của người ta mà." Khương Nhiêu nhẹ nhàng dỗ dành đệ đệ: "Vả lại đệ vừa mới rụng một cái răng, cha mẹ không cho đệ ăn ngọt nên đệ không thể ăn được."
Khương Cẩn Hành làm như không nghe thấy câu sau của tỷ tỷ. Cậu bé há miệng ra, vì vừa rụng răng nên nói chuyện có hơi lọt gió: "Kẹo kia là hắn muốn tặng a tỷ mà. Của a tỷ cũng là của Cẩn Hành!"
Khương Nhiêu hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Đình một cái.
Tính từ khi hắn đưa tên tử sĩ kia về nhà đến giờ, đã mấy ngày rồi nàng không gặp hắn.
Thấy Khương Nhiêu nhìn về phía mình, Dung Đình mới từ từ đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra: "Đúng vậy, ta mua cho ngươi."
Thấy túi ô mai kia xuất hiện, Khương Cẩn Hành lại càng không thể đứng yên.
Cậu bé cứ dụi dụi đầu trong lòng Khương Nhiêu: "Ca ca này không cho ta ăn, còn hung dữ với ta nữa."
Không cho thì thôi chứ tự nhiên hung dữ với cậu bé làm gì? Từ khi sinh ra đến giờ cậu bé chưa từng gặp tên nào xấu tính như tên này!
Hung dữ á?
Khương Nhiêu không khỏi nhìn lại Dung Đình.
Trên mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, chỉ có lông mày hơi nhăn lại, dáng vẻ không biết nên làm sao mới phải, dưới mắt còn thâm đen như mấy ngày ngủ không ngon giấc nữa.
Lúc ra ngoại thành xin thuốc, Nhậm thần y có nói với nàng rằng thuốc của ông ấy có tác dụng rất mạnh nên người dùng thuốc sẽ phải chịu tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Tuy rằng cơn đau do tác dụng phụ gây ra không là gì so với việc hai chân tàn phế nhưng dù sao thì hắn cũng không được khoẻ mạnh như người bình thường, thành ra muốn vượt qua được cơn đau đó thật sự không dễ chút nào.
Khương Nhiêu nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt yếu ớt như cũ của Dung Đình rồi lại nhìn khuôn mặt hồng hào đầy sức sống như lén bôi phấn má của tiểu tử đang ôm eo mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa nếu nàng chiều theo ý đệ đệ thì cậu bé sẽ sinh ra cái tính ngang ngược thích ỷ thế hiếp người mất...
Thế là Khương Nhiêu nhéo khuôn mặt nho nhỏ mập mập của đệ đệ: "Đừng mơ lừa được a tỷ, chắc là đệ nhìn nhầm thôi."
Trời sinh thiếu niên đã có một đôi mắt hẹp dài nên lúc mặt không biểu cảm trông có vẻ rất lạnh lùng, còn mang lại cho người ta cảm giác dữ tợn khó gần nữa.
Mặc dù trong giấc mơ của nàng, sau này hắn cũng sẽ trở thành một người hung ác tàn nhẫn thật. Nhưng hắn như vậy là vì chẳng có ai quan tâm nên suy nghĩ mới lệch lạc thôi. Còn bây giờ hắn có nàng quan tâm rồi.
Nhìn ánh mắt của hắn mà xem kìa, vừa bình thản vừa ngoan ngoãn.
Khương Nhiêu xoay người lại xoa đầu Khương Cẩn Hành.
Vì đã quay lưng đi nên nàng không nhìn thấy hàng lông mày vốn chỉ hơi nhíu của Dung Đình chợt nhíu chặt lại.
Ánh mắt sắc bén của hắn cứ nhìn chằm chằm tiểu tử có khuôn mặt tròn xoe mập mạp đang ôm chặt eo nàng kia, vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt.
Khương Cẩn Hành lập tức dẩu môi lên như bị chọc cho một kiếm, bắt đầu giậm chân chỉ vào Dung Đình rồi tố cáo: "Hắn lại hung dữ với ta kìa."
"Được rồi được rồi." Cũng vì lời nói này mà Khương Nhiêu thấy rõ chỗ lợi lộ ra vì không còn răng trong miệng cậu bé: "Đệ mà còn ầm ĩ nữa là sau này ta không cho đệ ăn đồ ngọt nữa đâu."
Mặc dù hiện giờ đệ đệ nàng vẫn còn nhỏ nhưng mỗi năm lại lớn thêm một tuổi, dần dần rồi cậu bé cũng sẽ trưởng thành thôi, những gì nên dạy thì vẫn phải dạy. Dù sao thì sau này cậu bé cũng phải gánh vác cả Khương phủ.
Khương Cẩn Hành cúi đầu xuống ủ rũ lên án: "A tỷ thiên vị."
Khương Nhiêu kiên nhẫn dỗ dành: "Đệ vừa mới thay răng mà, nếu ăn đồ ngọt thì răng sẽ bị thối hỏng luôn không còn nữa đâu. Chờ đến khi không cắn được đồ ăn nữa đệ sẽ hối hận cho mà xem."
Sau đó nàng lại xoa đầu cậu bé rồi nói: "Nếu không phải vì đệ thay răng thì ca ca đã cho đệ ăn rồi. Hắn làm vậy là vì tốt cho đệ thôi."
Nhưng Dung Đình lại nhíu mày.
Không cho.
Dù răng của tiểu tử kia có chắc khoẻ bình thường hắn cũng không cho.
Hắn chưa từng cân nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến tiểu tử này. Đồ mà hắn mua, hắn chỉ muốn cho một người duy nhất là nàng mà thôi.
Đệ đệ của nàng né sang một bên đi.
Mới rơi mấy giọt nước mắt đã được nàng xoa đầu rồi.
Khó chịu chết đi được.
Dung Đình kiềm chế vẻ không vui và phiền não trong lòng. Thấy tiểu tử kia có phúc mà không biết hưởng, trái lại còn xấu tính ầm ĩ, lúc rời đi còn bày ra vẻ tức giận nữa, hắn không khỏi nhíu chặt mày.
Thấy Khương Cẩn Hành chạy đi, Khương Nhiêu bèn gọi hai nha hoàn tới: "Hai ngươi đi báo cho lão gia và phu nhân biết chuyện hôm nay đi nhé, sau đó tìm thêm một người đi theo canh chừng tiểu thiếu gia, đừng để đệ ấy gặp chuyện."
Khi tâm trạng không tốt, Khương Cẩn Hành thường thích quậy phá hơn khi tâm trạng cậu bé bình thường. Thế nên Khương Nhiêu có hơi lo lắng.
Nàng mải lo dặn dò nha hoàn nên không để ý thấy có mấy nha hoàn đứng hóng hớt bàn tán cách đó không xa.
"Cô nương vẫn rất thương tiểu thiếu gia. Ài, không biết đến bao giờ tiểu thiếu gia mới hiểu chuyện và hiểu cho nỗi khổ tâm của cô nương nhỉ?"
"Tiểu hài tử cũng được coi là hiểu chuyện trong đám hài tử rồi đấy. Chẳng phải là tại cái tên ngồi xe lăn kia mặt mày u ám quá à? Người gì đâu cứ thích xị mặt ra doạ người ta. Hài tử cần phải dỗ dành mới được, huống chi tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ, thấy sợ nên sợ là đương nhiên rồi. Hắn cười một cái thì chết à? Bây giờ tiểu thiếu gia không vui, chắc chắn cô nương cũng không vui. Lát nữa cô nương lại phải nghĩ cách dỗ dành tiểu thiếu gia cho mà xem."
Dung Đình khẽ ngẩng đầu hướng ánh mắt lạnh như băng của mình về phía hai kẻ đang bàn tán xôn xao kia.
Hai nàng kia lập tức tắt tiếng.
Khương Nhiêu chỉ nghe có tiếng xôn xao xung quanh chứ không nghe rõ. Mà chờ đến khi nàng dặn dò xong thì tiếng xôn xao ấy cũng biến mất rồi.
Khương Nhiêu không để ý lắm, chỉ chậm rãi tiến về phía Dung Đình.
Gặp được hắn nhưng thấy hắn vẫn còn ngồi trên xe lăn, suy nghĩ chưa muốn rời đi trong lòng nàng càng lúc càng rõ ràng.
Nàng muốn chờ đến ngày mà hắn có thể hoàn toàn rời khỏi xe lăn.
Khương Nhiêu đã bước tới mà hắn vẫn cứ nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt chăm chú.
Dung Đình có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt điềm tĩnh trong trẻo. Lúc tập trung nhìn người khác, ánh mắt hắn sẽ trở nên sâu thẳm như có thể khiến người ta chìm hẳn vào đó.
Quả nhiên người có đôi mắt đẹp đúng là báu vật nhân gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nàng nói không sai chút nào.
Mặc dù không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhưng có thể ngắm nhìn một người đẹp như vậy cũng làm tâm trạng người ta thoải mái hơn nhiều, có khi còn sống lâu hơn được chút nữa cũng nên.
Lúc này trong lòng bàn tay của Dung Đình đã phủ một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Hắn nghe theo lời lão đại phu, tiếp tục dùng ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng tình cảm này nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Trong mắt hắn chỉ có mình nàng mà thôi.
Chỉ cần nàng đỏ mặt...
Đột nhiên Dung Đình ngộ ra điều gì đó.
Màu đỏ lan từ gò má hắn xuống đến tận cổ, trông chẳng khác gì mấy cô nương lúc thẹn thùng. Trong khoảnh khắc hốt hoảng bối rối, hắn không nhịn được mà siết chặt hai tay mình.
...
Cuối cùng người đỏ mặt lại là hắn.
...
Tim Dung Đình đập như trống đánh, trong đầu chỉ còn mỗi khuôn mặt và biểu cảm của Khương Nhiêu.
Gò má nàng trắng nõn mềm mại, ánh mắt cũng trong veo đơn thuần.
Thậm chí nó còn trong trẻo đến mức hoàn toàn không hề có cảm xúc gì, chứng tỏ nàng rất vô tư, không hề nghĩ nhiều.
Người nghĩ nhiều chỉ có một mình hắn.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị rồi nhưng Dung Đình vẫn không tránh khỏi thất vọng. Hắn buồn buồn siết chặt nắm đấm, hơi nóng trên mặt và trên cổ cũng từ từ tản đi.
Thấy mặt thiếu niên cứ lúc tái nhợt lúc đỏ ửng, Khương Nhiêu quan tâm hỏi han: "Không phải ngươi nhiễm phong hàn đấy chứ? Sao lúc nãy tự nhiên mặt ngươi đỏ bừng vậy?"
Dung Đình bị sặc: "Không phải phong hàn."
"Vậy thì tốt rồi." Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ có cảm giác hắn quá ốm yếu, rất dễ bị bệnh.
Dung Đình đưa cho túi giấy dầu trong tay ra, đang định nói với Khương Nhiêu rằng mình mua ô mai Diệu Thực các tới cho nàng thì lại nghe nàng nói: "Ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Mặt mày nàng ủ dột: "Nghiệp thành mở cửa rồi. Trước đây cha ta từng nói chờ đến khi nơi này mở cửa sẽ dẫn cả nhà ta về Kim Lăng một chuyến. Có vẻ như sau khi rời đi, nhà ta sẽ không trở lại đây nữa."
Bàn tay của Dung Đình khựng lại giữa không trung.
Lúc này hắn chưa thể quay về Kim Lăng được.
Nếu bây giờ hắn về thì chẳng khác gì đưa cổ mình vào dưới lưỡi dao kẻ khác.
Nhưng nàng phải đi...
Khương Nhiêu liếc nhìn hai cái chân đang dẫm lên xe lăn của Dung Đình, cũng không có ý định lừa gạt hắn: "Nhưng ta không yên tâm về chân của ngươi lắm. Vết thương trên chân ngươi hồi phục đến mức nào rồi? Giờ đã bước đi được chưa?"
Trong giọng nói của nàng có thêm chút chờ mong: "Nếu ngươi khoẻ hơn một chút rồi thì ta cũng đỡ lo, có thể yên tâm rời khỏi nơi này."
Dung Đình im lặng không đáp ngay.
Một hồi lâu sau hắn mới chậm rãi cất lời: "Vết thương trên đùi ta... Không thấy tốt lên chút nào cả."
Hắn vừa nói chuyện vừa dịch người sang bên cạnh che khuất túi thuốc bổ mà lão đại phu vừa đưa cho mình.
Nghe vậy, vẻ tiếc nuối hiện rõ trong mắt Khương Nhiêu, chỉ là ngoài tiếc nuối ra thì đau lòng chiếm phần nhiều hơn.
Chân hắn càng lâu lành thì người chịu khổ chỉ có mình hắn mà thôi.
"Vậy ngươi cứ dưỡng thương cho thật tốt đi. Ta sẽ về thương lượng lại với cha ta. Có lẽ nhà ta chưa vội về Kim Lăng đâu."
Khương Nhiêu nói chuyện với Dung Đình một hồi rồi mới nhớ ra lúc nãy đệ đệ tức giận chạy đi. Thế nên sau khi hắn xoay người rời đi, nàng quay sang nói với Minh Thược: "Đưa ta đến chỗ Cẩn Hành, ta sợ đệ ấy vẫn còn giận dỗi."
Vừa nói nàng vừa nhức đầu không thôi, còn khẽ thở dài một hơi nữa.
Dung Đình nghe rõ tiếng thở dài sau lưng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro