Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 40
2024-11-08 21:45:59
Hắn tay dài chân dài nên lao tới cực nhanh.
Khương Nhiêu hoàn toàn không đề phòng, lưng ngả về phía sau, suýt nữa ngã xuống giường.
Nhưng nàng được đôi bàn tay to lớn có vết chai giữ chặt eo.
Vì hắn bị bệnh nên cơ thể nóng rực, dù qua lớp vải nhưng vẫn khiến làn da Khương Nhiêu run lên. Nàng đẩy hắn ra nhưng không được, ngược lại còn làm hắn nhíu mày, kêu lên: "Niên Niên."
Trong lúc hắn nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả ra, vành tai Khương Nhiêu run rẩy.
Hắn nhắm mắt cọ vào cổ nàng, không nghe thấy câu trả lời nên tiếp tục gọi: "Niên Niên."
Trong giọng nói trầm thấp mang theo sự lo lắng.
Khương Nhiêu bị nhiệt độ trên người hắn làm cho đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi hắn gọi "Niên Niên" không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng nghe ra sự lo lắng và hỏi chuyện trong giọng nói của hắn.
Mỗi tiếng gọi này như đang xác nhận điều gì đó.
"Ta ở đây." Nàng nói.
Nàng ôm hắn, muốn để hắn nằm xuống.
Ngay khi nàng giơ tay lên, đã nghe thấy một tiếng rên đau đớn: "Ta khó chịu."
Khương Nhiêu tiện tay sờ trán hắn, nhiệt độ quả thực nóng đến đáng sợ.
"Nằm xuống thì ngươi sẽ dễ chịu hơn."
Nàng nhẹ nhàng khuyên.
Ngón tay thon dài siết eo thon của nàng vô tình khẽ nhúc nhích, siết chặt hơn.
Nếu nói lúc nãy vừa lao tới, đầu óc của Dung Đình vẫn mơ hồ, không phân biệt được thực hay mơ.
Thì sau một hồi vật lộn, hắn đã tỉnh táo hơn.
Đầu óc mơ hồ vì sốt cao vẫn luôn nằm mơ, chính là giấc mơ mà hắn thường mơ gần đây. Trong giấc mơ, hắn gọi nàng là hoàng tẩu, khiến hắn tức giận đến mức hoảng sợ.
Hắn vừa mở mắt ra và thấy nàng cúi đầu ngồi trên mép giường, cái cổ thon dài lắc lư trước mắt.
Làn da trắng nõn, trắng hơn cả tuyết.
Như thể chỉ cần hắn chạm nhẹ thì sẽ để lại dấu đỏ.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên sâu hơn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên sự tự chủ của hắn sụp đổ, chỉ cần nhìn thấy nàng, trong đầu hắn tràn ngập những suy nghĩ điên rồ.
Hắn muốn tuyên bố chủ quyền.
Hắn muốn để lại dấu vết.
Hắn muốn cắn.
Những suy nghĩ này thuận theo bản năng và ham muốn của hắn, không còn bị lý trí ngăn cản, trong đêm tối càng bùng cháy hơn.
Đầu hắn đặt trên vai Khương Nhiêu, ánh nến chiếu lên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo trông có vẻ yếu ớt và ngoan ngoãn. Ngón tay thon dài bóp eo nàng dần dùng sức, ngửi hương thơm trên người nàng. Lén lút như người đang khát nước, liếm nhẹ đầu răng nanh.
Hắn chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: "Ngươi nhẹ tay chút, bóp ta đau quá."
Dung Đình ngừng thở, dường như đã tỉnh táo lại, chớp chớp mắt. Ánh mắt trở nên khác thường vì những suy nghĩ điên rồ dần bình tĩnh lại, ẩn sâu bên trong.
Những suy nghĩ muốn cắn và để lại dấu vết trên cơ thể nàng vẫn chưa dừng lại, ánh mắt của hắn vẫn u ám và sâu thẳm.
Nhưng hắn lại nhẹ nhàng buông tay ra.
Dù sao thì hắn không nỡ làm nàng đau.
Hắn tựa cằm lên vai nàng, nghĩ đến giấc mơ lại thấy đáng sợ. Hắn không nói gì, chỉ nghe tiếng thở của nàng, biết nàng đang ở đây là hắn đã được an ủi nhiều rồi.
Nhưng trong sự an ủi này lại ẩn chứa sự không thỏa mãn.
Khương Nhiêu vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Ngươi mau ngủ đi, ngủ thì mới nhanh khỏi bệnh."
Động tác của nàng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên nỗi buồn vô tận: "Sau này ngươi có rời đi không?"
Nàng sẽ đi, nàng sẽ đi khi chân hắn lành, đó là những gì nàng đã nói.
Hắn ước có thể giữ mãi khoảng khắc này.
"Ta sẽ không đi đâu."
Giọng nói dỗ dành của tiểu cô nương vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Bàn tay nhỏ của nàng đặt trên lưng hắn, vỗ nhẹ, sợ hắn sốt đến mê man không nghe thấy nên lặp lại: " Ta sẽ không đi đâu."
"Ừ." Dung Đình chậm rãi trả lời, giọng nói rất trầm: "Ngươi đừng lừa ta."
"Tất nhiên ta sẽ không lừa ngươi, nếu ngươi không khỏe thì ta sẽ không ngủ mà chăm ngươi, sẽ không đi đâu cả."
Thuốc càng lúc càng phát huy tác dụng, Dung Đình nhắm mắt lại.
Hắn đã bỏ lỡ hai câu cuối cùng Khương Nhiêu nói như một lời hứa.
…
Đêm khuya sương dày đặc.
Khương Nhiêu đỡ Dung Đình đã ngủ say nằm xuống, sờ trán hắn, nóng quá.
Nàng nhớ đến hành động như say rượu, như mê sảng của hắn lúc nãy, nàng cảm thấy bệnh của hắn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ. Nàng tạm gác lại chuyện về nhà, đi đến giếng trong viện, lấy nửa thùng nước.
Nàng nhúng khăn thô vào nước lạnh rồi đặt nó lên trán hắn.
Nàng kéo một cái ghế đến ngồi bên giường hắn để trông chừng.
Khi khăn bị nhiệt độ cơ thể hắn làm nóng lên, nàng lấy xuống, nhúng lại vào nước lạnh, vắt khô rồi lại đắp lên.
Lặp đi lặp lại, không biết mệt.
Thỉnh thoảng, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn sắc mặt hắn, nghe tiếng thở vẫn còn yếu của hắn, trong lòng nàng như thắt lại, khó chịu vô cùng.
Đêm đã khuya, vì lo lắng cho hắn nên nàng không thấy buồn ngủ.
Dáng vẻ đáng thương của hán bây giờ khác xa kẻ độc tài cao ngạo và lạnh lùng trong giấc mơ của nàng.
Khương Nhiêu càng lúc càng cảm thấy họ là hai người khác nhau.
Kẻ độc tài đó khi ngủ luôn bắt nàng phải ngủ bên cạnh để trông chừng, khiến người trong phủ hiểu nhầm nàng là nha đầu thông phòng của hắn. Họ liên tục tặng đồ cho nàng, muốn nàng nói giúp vài lời trước mặt hắn, nhưng lời nàng nói không có tác dụng gì với hắn. Nàng không nhận đồ người khác tặng nữa, làm mất mặt người khác, có tiếng là ỷ sủng sinh kiêu, mối quan hệ trong phủ ngày càng xấu đi, đường đi cũng càng lúc càng khó khăn.
Nghĩ tới lại muốn mắng tên khốn đó, Khương Nhiêu cúi đầu, lẩm bẩm vài câu.
Người trên giường ngọ nguậy không yên hai lần, Khương Nhiêu đứng dậy, lấy khăn thô ướt ra, thử sờ trán hắn.
Không còn quá nóng nữa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm.
Nàng không thấy phiền, lại giặt khăn rồi đắp lên trán hắn.
Nàng nhìn bầu trời bên ngoài, phân biệt được là mấy giờ.
Nàng lén lút về Khương phủ rồi chui vào chăn, lúc này tảng đá trong lòng Khương Nhiêu mới được hạ xuống.
Giữ được chân rồi.
…
Ngày hôm sau, Minh Thược gọi cô nương hai lần nhưng vẫn không gọi được nàng dậy.
Dù cô nương ham ngủ nhưng trước đây chưa thấy lần nào gọi hai lần mà vẫn không dậy.
Minh Thược kéo chăn của Khương Nhiêu: "Cô nương, phải dậy rồi."
Trong giấc ngủ say, Khương Nhiêu cảm thấy lạnh, nàng dụi mắt ngồi dậy, vẫn còn mơ màng muốn ngủ tiếp.
"Nếu cô nương không đi dùng bữa thì sẽ khiến lão gia lo lắng đấy." Minh Thược nhận bộ y phục từ tay tiểu nha hoàn khác, mặc cho Khương Nhiêu. Khi nàng ấy nhìn làn da trắng nõn bên cạnh phần nhọn của yếm, lập tức nhíu mày, nhìn kỹ hơn: "Cô nương, eo của người..."
Khương Nhiêu mơ màng cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đỏ trên eo, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Đây chắc chắn là vết do bị nắm chặt eo tối qua.
Nàng cảm thấy đau đầu, nói bừa: "Tối qua ta ngủ vô tình lăn xuống giường, có lẽ do cú ngã đó."
Nhưng trong lòng nàng lại oán trách, không biết người bệnh kia mơ thấy gì, nhìn thì yếu đuối không có sức, vậy mà nắm chặt khiến nàng đau đến vậy.
Minh Thược luôn là người tin tưởng tuyệt đối cô nương, hoàn toàn không nghi ngờ sự thật trong lời nói của Khương Nhiêu, lập tức nhận lỗi: "Do lỗi của nô tỳ, đêm qua không để ý đến cô nương, thậm chí còn không biết cô nương bị ngã xuống giường."
Khương Nhiêu sợ nếu nàng không ngăn cản, nàng ấy sẽ nói nô tỳ đáng chết, nên vội vàng nói: "Do ta không cẩn thận, không liên quan đến ngươi."
Minh Thược đứng dậy, tìm thuốc mỡ tan vết bầm bôi cho Khương Nhiêu, lẩm bẩm: "Cô nương từ nhỏ đã như vậy, va vào đâu cũng dễ bầm tím, lần sau người phải cẩn thận hơn."
Khương Nhiêu cúi đầu xuống, nhưng lại đang nghĩ xem bệnh nhân của nàng đã khỏe chưa.
Minh Thược vừa bôi thuốc vừa nói với Khương Nhiêu: "Nô tỳ kể cho cô nương nghe vài chuyện thú vị."
"Sáng nay nô tỳ nghe người ta nói Dương gia đắc tội với những người ăn xin ở đây. Mỗi ngày dù đề phòng như thế nào thì cũng có người ăn xin đến quấy rối."
Khương Nhiêu vốn không phải người cười trên nỗi đau của người khác, chỉ nhẹ giọng nói: "Có lẽ bọn họ đã đắc tội với ai đó."
Minh Thược nói: "Không chỉ có chuyện này, còn nữa, hôm qua tiểu thiếu gia ra ngoài xem kịch, gặp hai huynh muội Dương gia."
"Tiểu thiếu gia dạo này điềm đạm hơn nhiều, ngay cả khi bị Dương cô nương gọi là nhóc mập cũng không nổi giận."
"Nhưng Dương cô nương còn nói, nhan sắc và tài năng của cô nương không bằng những cô nương trong xưởng dầu. Tiểu thiếu gia tức giận, nhất định đòi đánh nhau với người ta. May mà Khương Bình nhanh trí, truyền ra vài lời. Bây giờ mọi người bên ngoài đều biết Dương gia cầu hôn không thành, ôm hận trong lòng nên mới làm vậy, mọi người đều đang cười nhạo bọn họ."
Lần này Khương Nhiêu mỉm cười: "Cô nương trong xưởng dầu đúng là vô tội, vô cớ lôi ra so sánh."
"Nhưng chuyện thú vị còn ở phía sau." Minh Thược cười nói: "Sau khi tiểu thiếu gia làm ầm lên, quay đầu ăn một quả dưa, ném vỏ dưa đến chỗ huynh muội Dương gia lên kiệu..."
Khương Nhiêu cười gõ trán mình: "Tên tiểu quỷ này."
Thủ đoạn công khai lẫn ngấm ngầm đều có, còn có thể chơi đến mức đó.
Nàng nghĩ sau khi bị dạy dỗ, đệ ấy sẽ ngoan ngoãn hơn.
Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đệ ấy vẫn là tiểu bá vương ngang ngược.
"Nhưng hôm qua tiểu thiếu gia ăn cả quả dưa mật nên sáng nay bị tiêu chảy." Minh Thược cài nút áo cuối cùng cho Khương Nhiêu: "Nô tỳ vừa gặp ngài ấy ở trước viện, ôm bụng muốn tìm cô nương. Ngài ấy nói mới biết Dương công tử tiếp cận ngài ấy để hỏi cưới cô nương, muốn tìm tỷ tỷ để đánh tên mắt mù này một trận – nguyên văn lời nói của ngài ấy, buồn cười chết nô tỳ rồi."
"Trong lòng đệ ấy biết ta sẽ không đánh đệ ấy nên mới dám tới." Khương Nhiêu hiểu rõ: "Nếu ta thật sự đánh đệ ấy, đệ ấy chắc chắn sẽ phải khóc nức nở, nói tỷ tỷ không thương đệ ấy nữa."
Minh Thược thay y phục cho Khương Nhiêu xong, nhìn kỹ: "Cô nương có quầng thâm dưới mắt, có muốn nô tỳ bôi chút phấn để che đi không?"
Khương Nhiêu gật đầu, lúc đi ăn sáng, nàng cũng không sợ phụ thân nhìn ra tối qua nàng đã trèo tường đi ra ngoài.
Vừa đến chỗ ăn, nàng đã bị Khương Cẩn Hành chạy tới ôm chầm lấy.
"Ta muốn a tỷ dắt." Khương Cẩn Hành ngoắc ngoắc tay nàng, nhất định phải nắm tay nàng mới chịu đi vào.
"Đệ không sợ ta đánh đệ sao?" Khương Nhiêu trêu cậu bé.
Khương Cẩn Hành lập tức rụt đầu lại, xoay mông lại, lấy tay che rồi lại buông ra: "Tỷ muốn đánh ta."
Cậu bé nhắm mắt lại, quyết tâm: "Vậy tỷ đánh đi."
Khương Nhiêu chỉnh cổ áo cho cậu bé: "Tay ta đau, ta không muốn đánh đệ, đệ biết lỗi là được rồi."
"Vậy ta xoa cho tỷ." Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm mềm mại của Khương Cẩn Hành đặt lên tay Khương Nhiêu, mũi cậu bé thính lắm, ngửi thấy trên người Khương Nhiêu hình như có mùi đắng thoang thoảng. Nếu không ngửi kỹ sẽ không phát hiện ra, vì nên cậu bé đến gần hít thật sâu: "Tỷ bị bệnh phải uống thuốc à? Sao trên người lại có mùi thuốc bắc."
Khương Nhiêu sợ hãi, lập tức tháo túi thơm trên người Khương Cẩn Hành đeo lên người mình.
Bị mùi của thơm che đi, lần này không ai có thể ngửi thấy mùi trên người nàng.
Sau khi ăn sáng xong, quả nhiên không ai phát hiện ra việc nàng trốn khỏi phủ tối qua.
Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.
Vượt qua kiếp nạn thành công.
…
Ở thành Tây, Dung Đình đã tỉnh dậy trước khi trời sáng.
Hắn chống nửa người ngồi dậy trên giường, một chiếc khăn ướt từ trán rơi xuống.
Hắn sờ cái trán mát lạnh của mình, mím môi hồi lâu rồi khẽ cười.
Băng giá trong mắt hắn tan ra, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng ấm áp và dịu dàng.
Hắn di chuyển chân đến mép giường, ngạc nhiên nhận ra chân hắn hôm nay khỏe hơn nhiều so với trước khi bị cảm lạnh.
Dung Đình nhấc hai tay lên, không vịn vào bất cứ thứ gì, thử đứng dậy.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc bén.
Được rồi.
Trong viện truyền đến tiếng "cộp", không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra.
Lúc đẩy cửa, Khương Nhiêu còn sợ Dung Đình chưa tỉnh nên nàng cửa thì rất cẩn thận, không dám dùng sức quá nhiều.
Nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Dung Đình đang ngồi ở mép giường, mắt sáng lên: "Đình ca ca, ngươi tỉnh rồi à?"
Nàng đang cầm hộp thức ăn hình bát giác vuông vức, mở ra thì thấy bên trong là cháo nóng hổi bốc khói, Khương Nhiêu bày bát đũa lên bàn nhỏ rồi mang đến trước mặt Dung Đình: "Ta mang đồ ăn đến cho ngươi."
Nàng thấy tinh thần của Dung Dình dường như tốt hơn hôm qua nhiều, trong lòng yên tâm hơn: "Ngươi bị cảm lạnh, có đỡ hơn chút nào chưa?"
Thật ra đêm qua nàng trở về định tiếp tục nằm mơ thêm.
Nhưng mơ thấy gì, có mơ hay không, không phải là chuyện mà nàng có thể kiểm soát được.
Đêm qua nàng ngủ quá ngon nên không mơ thấy gì.
Dung Đình nhìn nàng bằng ánh mắt u ám.
Khương Nhiêu sợ Dung Đình không có sức mở cửa cho nàng, nên để tiện trèo tường, nàng không mặc áo choàng cổ cao. Chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra, khiến Dung Đình nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.
"Bệnh của ta đã gần khỏi rồi." Cuối cùng hắn vẫn nhìn đi chỗ khác, giọng nói hơi khàn.
Vẻ mặt Khương Nhiêu không tin: "Lúc đầu ngươi bị bệnh một ngày mà không nói cho ta biết."
Nàng vẫn còn nhớ món nợ này, chờ hắn khỏi bệnh sẽ tính sổ.
"Thật sự khỏi rồi."
Dung Đình chưa bao giờ được người khác quan tâm như vậy, trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo cũng không giấu được chút ửng hồng, bị vẻ bệnh tật mới khỏi che khuất rất kỹ: "Dù ngươi có mời đại phu đến khám, ông ấy cũng sẽ nói ta không sao."
Hắn bị bệnh lâu thành đại phu, trong năm qua bế tắc, hắn muốn đào thuốc tự chữa bệnh cho mình nên đã biết nhiều loại thảo dược, không thể nhầm lẫn được.
"Vậy thì ta tin ngươi lần này."
Khương Nhiêu rộng lượng nói.
Nàng đẩy bát cháo đến trước mặt Dung Đình: "Ngươi ăn ít cháo đi, ngươi vừa bị bệnh nên ta mang cháo đến cho ngươi, ăn cháo sẽ dễ chịu hơn."
Ánh mắt của Dung Đình dán chặt vào nàng.
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn sang bên cạnh, do dự một lúc lâu mới quay đầu nhìn lại nàng.
"Ngươi còn nhớ chuyện đêm qua không?"
"Ừ."
Dung Đình ho khan, cúi đầu xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ ốm yếu, lông mi dài khẽ run, dường như hơi xấu hổ, khó mở lời, hắn nói chậm rãi.
"Ngươi đã nhìn... Nhìn thấy cơ thể của ta."
Khương Nhiêu hoàn toàn không đề phòng, lưng ngả về phía sau, suýt nữa ngã xuống giường.
Nhưng nàng được đôi bàn tay to lớn có vết chai giữ chặt eo.
Vì hắn bị bệnh nên cơ thể nóng rực, dù qua lớp vải nhưng vẫn khiến làn da Khương Nhiêu run lên. Nàng đẩy hắn ra nhưng không được, ngược lại còn làm hắn nhíu mày, kêu lên: "Niên Niên."
Trong lúc hắn nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phả ra, vành tai Khương Nhiêu run rẩy.
Hắn nhắm mắt cọ vào cổ nàng, không nghe thấy câu trả lời nên tiếp tục gọi: "Niên Niên."
Trong giọng nói trầm thấp mang theo sự lo lắng.
Khương Nhiêu bị nhiệt độ trên người hắn làm cho đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi hắn gọi "Niên Niên" không biết bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng nghe ra sự lo lắng và hỏi chuyện trong giọng nói của hắn.
Mỗi tiếng gọi này như đang xác nhận điều gì đó.
"Ta ở đây." Nàng nói.
Nàng ôm hắn, muốn để hắn nằm xuống.
Ngay khi nàng giơ tay lên, đã nghe thấy một tiếng rên đau đớn: "Ta khó chịu."
Khương Nhiêu tiện tay sờ trán hắn, nhiệt độ quả thực nóng đến đáng sợ.
"Nằm xuống thì ngươi sẽ dễ chịu hơn."
Nàng nhẹ nhàng khuyên.
Ngón tay thon dài siết eo thon của nàng vô tình khẽ nhúc nhích, siết chặt hơn.
Nếu nói lúc nãy vừa lao tới, đầu óc của Dung Đình vẫn mơ hồ, không phân biệt được thực hay mơ.
Thì sau một hồi vật lộn, hắn đã tỉnh táo hơn.
Đầu óc mơ hồ vì sốt cao vẫn luôn nằm mơ, chính là giấc mơ mà hắn thường mơ gần đây. Trong giấc mơ, hắn gọi nàng là hoàng tẩu, khiến hắn tức giận đến mức hoảng sợ.
Hắn vừa mở mắt ra và thấy nàng cúi đầu ngồi trên mép giường, cái cổ thon dài lắc lư trước mắt.
Làn da trắng nõn, trắng hơn cả tuyết.
Như thể chỉ cần hắn chạm nhẹ thì sẽ để lại dấu đỏ.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên sâu hơn.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên sự tự chủ của hắn sụp đổ, chỉ cần nhìn thấy nàng, trong đầu hắn tràn ngập những suy nghĩ điên rồ.
Hắn muốn tuyên bố chủ quyền.
Hắn muốn để lại dấu vết.
Hắn muốn cắn.
Những suy nghĩ này thuận theo bản năng và ham muốn của hắn, không còn bị lý trí ngăn cản, trong đêm tối càng bùng cháy hơn.
Đầu hắn đặt trên vai Khương Nhiêu, ánh nến chiếu lên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo trông có vẻ yếu ớt và ngoan ngoãn. Ngón tay thon dài bóp eo nàng dần dùng sức, ngửi hương thơm trên người nàng. Lén lút như người đang khát nước, liếm nhẹ đầu răng nanh.
Hắn chợt nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: "Ngươi nhẹ tay chút, bóp ta đau quá."
Dung Đình ngừng thở, dường như đã tỉnh táo lại, chớp chớp mắt. Ánh mắt trở nên khác thường vì những suy nghĩ điên rồ dần bình tĩnh lại, ẩn sâu bên trong.
Những suy nghĩ muốn cắn và để lại dấu vết trên cơ thể nàng vẫn chưa dừng lại, ánh mắt của hắn vẫn u ám và sâu thẳm.
Nhưng hắn lại nhẹ nhàng buông tay ra.
Dù sao thì hắn không nỡ làm nàng đau.
Hắn tựa cằm lên vai nàng, nghĩ đến giấc mơ lại thấy đáng sợ. Hắn không nói gì, chỉ nghe tiếng thở của nàng, biết nàng đang ở đây là hắn đã được an ủi nhiều rồi.
Nhưng trong sự an ủi này lại ẩn chứa sự không thỏa mãn.
Khương Nhiêu vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Ngươi mau ngủ đi, ngủ thì mới nhanh khỏi bệnh."
Động tác của nàng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên nỗi buồn vô tận: "Sau này ngươi có rời đi không?"
Nàng sẽ đi, nàng sẽ đi khi chân hắn lành, đó là những gì nàng đã nói.
Hắn ước có thể giữ mãi khoảng khắc này.
"Ta sẽ không đi đâu."
Giọng nói dỗ dành của tiểu cô nương vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Bàn tay nhỏ của nàng đặt trên lưng hắn, vỗ nhẹ, sợ hắn sốt đến mê man không nghe thấy nên lặp lại: " Ta sẽ không đi đâu."
"Ừ." Dung Đình chậm rãi trả lời, giọng nói rất trầm: "Ngươi đừng lừa ta."
"Tất nhiên ta sẽ không lừa ngươi, nếu ngươi không khỏe thì ta sẽ không ngủ mà chăm ngươi, sẽ không đi đâu cả."
Thuốc càng lúc càng phát huy tác dụng, Dung Đình nhắm mắt lại.
Hắn đã bỏ lỡ hai câu cuối cùng Khương Nhiêu nói như một lời hứa.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm khuya sương dày đặc.
Khương Nhiêu đỡ Dung Đình đã ngủ say nằm xuống, sờ trán hắn, nóng quá.
Nàng nhớ đến hành động như say rượu, như mê sảng của hắn lúc nãy, nàng cảm thấy bệnh của hắn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ. Nàng tạm gác lại chuyện về nhà, đi đến giếng trong viện, lấy nửa thùng nước.
Nàng nhúng khăn thô vào nước lạnh rồi đặt nó lên trán hắn.
Nàng kéo một cái ghế đến ngồi bên giường hắn để trông chừng.
Khi khăn bị nhiệt độ cơ thể hắn làm nóng lên, nàng lấy xuống, nhúng lại vào nước lạnh, vắt khô rồi lại đắp lên.
Lặp đi lặp lại, không biết mệt.
Thỉnh thoảng, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn sắc mặt hắn, nghe tiếng thở vẫn còn yếu của hắn, trong lòng nàng như thắt lại, khó chịu vô cùng.
Đêm đã khuya, vì lo lắng cho hắn nên nàng không thấy buồn ngủ.
Dáng vẻ đáng thương của hán bây giờ khác xa kẻ độc tài cao ngạo và lạnh lùng trong giấc mơ của nàng.
Khương Nhiêu càng lúc càng cảm thấy họ là hai người khác nhau.
Kẻ độc tài đó khi ngủ luôn bắt nàng phải ngủ bên cạnh để trông chừng, khiến người trong phủ hiểu nhầm nàng là nha đầu thông phòng của hắn. Họ liên tục tặng đồ cho nàng, muốn nàng nói giúp vài lời trước mặt hắn, nhưng lời nàng nói không có tác dụng gì với hắn. Nàng không nhận đồ người khác tặng nữa, làm mất mặt người khác, có tiếng là ỷ sủng sinh kiêu, mối quan hệ trong phủ ngày càng xấu đi, đường đi cũng càng lúc càng khó khăn.
Nghĩ tới lại muốn mắng tên khốn đó, Khương Nhiêu cúi đầu, lẩm bẩm vài câu.
Người trên giường ngọ nguậy không yên hai lần, Khương Nhiêu đứng dậy, lấy khăn thô ướt ra, thử sờ trán hắn.
Không còn quá nóng nữa.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm.
Nàng không thấy phiền, lại giặt khăn rồi đắp lên trán hắn.
Nàng nhìn bầu trời bên ngoài, phân biệt được là mấy giờ.
Nàng lén lút về Khương phủ rồi chui vào chăn, lúc này tảng đá trong lòng Khương Nhiêu mới được hạ xuống.
Giữ được chân rồi.
…
Ngày hôm sau, Minh Thược gọi cô nương hai lần nhưng vẫn không gọi được nàng dậy.
Dù cô nương ham ngủ nhưng trước đây chưa thấy lần nào gọi hai lần mà vẫn không dậy.
Minh Thược kéo chăn của Khương Nhiêu: "Cô nương, phải dậy rồi."
Trong giấc ngủ say, Khương Nhiêu cảm thấy lạnh, nàng dụi mắt ngồi dậy, vẫn còn mơ màng muốn ngủ tiếp.
"Nếu cô nương không đi dùng bữa thì sẽ khiến lão gia lo lắng đấy." Minh Thược nhận bộ y phục từ tay tiểu nha hoàn khác, mặc cho Khương Nhiêu. Khi nàng ấy nhìn làn da trắng nõn bên cạnh phần nhọn của yếm, lập tức nhíu mày, nhìn kỹ hơn: "Cô nương, eo của người..."
Khương Nhiêu mơ màng cúi đầu xuống, nhìn thấy vết đỏ trên eo, nàng lập tức tỉnh táo lại.
Đây chắc chắn là vết do bị nắm chặt eo tối qua.
Nàng cảm thấy đau đầu, nói bừa: "Tối qua ta ngủ vô tình lăn xuống giường, có lẽ do cú ngã đó."
Nhưng trong lòng nàng lại oán trách, không biết người bệnh kia mơ thấy gì, nhìn thì yếu đuối không có sức, vậy mà nắm chặt khiến nàng đau đến vậy.
Minh Thược luôn là người tin tưởng tuyệt đối cô nương, hoàn toàn không nghi ngờ sự thật trong lời nói của Khương Nhiêu, lập tức nhận lỗi: "Do lỗi của nô tỳ, đêm qua không để ý đến cô nương, thậm chí còn không biết cô nương bị ngã xuống giường."
Khương Nhiêu sợ nếu nàng không ngăn cản, nàng ấy sẽ nói nô tỳ đáng chết, nên vội vàng nói: "Do ta không cẩn thận, không liên quan đến ngươi."
Minh Thược đứng dậy, tìm thuốc mỡ tan vết bầm bôi cho Khương Nhiêu, lẩm bẩm: "Cô nương từ nhỏ đã như vậy, va vào đâu cũng dễ bầm tím, lần sau người phải cẩn thận hơn."
Khương Nhiêu cúi đầu xuống, nhưng lại đang nghĩ xem bệnh nhân của nàng đã khỏe chưa.
Minh Thược vừa bôi thuốc vừa nói với Khương Nhiêu: "Nô tỳ kể cho cô nương nghe vài chuyện thú vị."
"Sáng nay nô tỳ nghe người ta nói Dương gia đắc tội với những người ăn xin ở đây. Mỗi ngày dù đề phòng như thế nào thì cũng có người ăn xin đến quấy rối."
Khương Nhiêu vốn không phải người cười trên nỗi đau của người khác, chỉ nhẹ giọng nói: "Có lẽ bọn họ đã đắc tội với ai đó."
Minh Thược nói: "Không chỉ có chuyện này, còn nữa, hôm qua tiểu thiếu gia ra ngoài xem kịch, gặp hai huynh muội Dương gia."
"Tiểu thiếu gia dạo này điềm đạm hơn nhiều, ngay cả khi bị Dương cô nương gọi là nhóc mập cũng không nổi giận."
"Nhưng Dương cô nương còn nói, nhan sắc và tài năng của cô nương không bằng những cô nương trong xưởng dầu. Tiểu thiếu gia tức giận, nhất định đòi đánh nhau với người ta. May mà Khương Bình nhanh trí, truyền ra vài lời. Bây giờ mọi người bên ngoài đều biết Dương gia cầu hôn không thành, ôm hận trong lòng nên mới làm vậy, mọi người đều đang cười nhạo bọn họ."
Lần này Khương Nhiêu mỉm cười: "Cô nương trong xưởng dầu đúng là vô tội, vô cớ lôi ra so sánh."
"Nhưng chuyện thú vị còn ở phía sau." Minh Thược cười nói: "Sau khi tiểu thiếu gia làm ầm lên, quay đầu ăn một quả dưa, ném vỏ dưa đến chỗ huynh muội Dương gia lên kiệu..."
Khương Nhiêu cười gõ trán mình: "Tên tiểu quỷ này."
Thủ đoạn công khai lẫn ngấm ngầm đều có, còn có thể chơi đến mức đó.
Nàng nghĩ sau khi bị dạy dỗ, đệ ấy sẽ ngoan ngoãn hơn.
Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, đệ ấy vẫn là tiểu bá vương ngang ngược.
"Nhưng hôm qua tiểu thiếu gia ăn cả quả dưa mật nên sáng nay bị tiêu chảy." Minh Thược cài nút áo cuối cùng cho Khương Nhiêu: "Nô tỳ vừa gặp ngài ấy ở trước viện, ôm bụng muốn tìm cô nương. Ngài ấy nói mới biết Dương công tử tiếp cận ngài ấy để hỏi cưới cô nương, muốn tìm tỷ tỷ để đánh tên mắt mù này một trận – nguyên văn lời nói của ngài ấy, buồn cười chết nô tỳ rồi."
"Trong lòng đệ ấy biết ta sẽ không đánh đệ ấy nên mới dám tới." Khương Nhiêu hiểu rõ: "Nếu ta thật sự đánh đệ ấy, đệ ấy chắc chắn sẽ phải khóc nức nở, nói tỷ tỷ không thương đệ ấy nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Thược thay y phục cho Khương Nhiêu xong, nhìn kỹ: "Cô nương có quầng thâm dưới mắt, có muốn nô tỳ bôi chút phấn để che đi không?"
Khương Nhiêu gật đầu, lúc đi ăn sáng, nàng cũng không sợ phụ thân nhìn ra tối qua nàng đã trèo tường đi ra ngoài.
Vừa đến chỗ ăn, nàng đã bị Khương Cẩn Hành chạy tới ôm chầm lấy.
"Ta muốn a tỷ dắt." Khương Cẩn Hành ngoắc ngoắc tay nàng, nhất định phải nắm tay nàng mới chịu đi vào.
"Đệ không sợ ta đánh đệ sao?" Khương Nhiêu trêu cậu bé.
Khương Cẩn Hành lập tức rụt đầu lại, xoay mông lại, lấy tay che rồi lại buông ra: "Tỷ muốn đánh ta."
Cậu bé nhắm mắt lại, quyết tâm: "Vậy tỷ đánh đi."
Khương Nhiêu chỉnh cổ áo cho cậu bé: "Tay ta đau, ta không muốn đánh đệ, đệ biết lỗi là được rồi."
"Vậy ta xoa cho tỷ." Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm mềm mại của Khương Cẩn Hành đặt lên tay Khương Nhiêu, mũi cậu bé thính lắm, ngửi thấy trên người Khương Nhiêu hình như có mùi đắng thoang thoảng. Nếu không ngửi kỹ sẽ không phát hiện ra, vì nên cậu bé đến gần hít thật sâu: "Tỷ bị bệnh phải uống thuốc à? Sao trên người lại có mùi thuốc bắc."
Khương Nhiêu sợ hãi, lập tức tháo túi thơm trên người Khương Cẩn Hành đeo lên người mình.
Bị mùi của thơm che đi, lần này không ai có thể ngửi thấy mùi trên người nàng.
Sau khi ăn sáng xong, quả nhiên không ai phát hiện ra việc nàng trốn khỏi phủ tối qua.
Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm.
Vượt qua kiếp nạn thành công.
…
Ở thành Tây, Dung Đình đã tỉnh dậy trước khi trời sáng.
Hắn chống nửa người ngồi dậy trên giường, một chiếc khăn ướt từ trán rơi xuống.
Hắn sờ cái trán mát lạnh của mình, mím môi hồi lâu rồi khẽ cười.
Băng giá trong mắt hắn tan ra, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng ấm áp và dịu dàng.
Hắn di chuyển chân đến mép giường, ngạc nhiên nhận ra chân hắn hôm nay khỏe hơn nhiều so với trước khi bị cảm lạnh.
Dung Đình nhấc hai tay lên, không vịn vào bất cứ thứ gì, thử đứng dậy.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng sắc bén.
Được rồi.
Trong viện truyền đến tiếng "cộp", không lâu sau, cửa phòng được đẩy ra.
Lúc đẩy cửa, Khương Nhiêu còn sợ Dung Đình chưa tỉnh nên nàng cửa thì rất cẩn thận, không dám dùng sức quá nhiều.
Nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Dung Đình đang ngồi ở mép giường, mắt sáng lên: "Đình ca ca, ngươi tỉnh rồi à?"
Nàng đang cầm hộp thức ăn hình bát giác vuông vức, mở ra thì thấy bên trong là cháo nóng hổi bốc khói, Khương Nhiêu bày bát đũa lên bàn nhỏ rồi mang đến trước mặt Dung Đình: "Ta mang đồ ăn đến cho ngươi."
Nàng thấy tinh thần của Dung Dình dường như tốt hơn hôm qua nhiều, trong lòng yên tâm hơn: "Ngươi bị cảm lạnh, có đỡ hơn chút nào chưa?"
Thật ra đêm qua nàng trở về định tiếp tục nằm mơ thêm.
Nhưng mơ thấy gì, có mơ hay không, không phải là chuyện mà nàng có thể kiểm soát được.
Đêm qua nàng ngủ quá ngon nên không mơ thấy gì.
Dung Đình nhìn nàng bằng ánh mắt u ám.
Khương Nhiêu sợ Dung Đình không có sức mở cửa cho nàng, nên để tiện trèo tường, nàng không mặc áo choàng cổ cao. Chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh lộ ra, khiến Dung Đình nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.
"Bệnh của ta đã gần khỏi rồi." Cuối cùng hắn vẫn nhìn đi chỗ khác, giọng nói hơi khàn.
Vẻ mặt Khương Nhiêu không tin: "Lúc đầu ngươi bị bệnh một ngày mà không nói cho ta biết."
Nàng vẫn còn nhớ món nợ này, chờ hắn khỏi bệnh sẽ tính sổ.
"Thật sự khỏi rồi."
Dung Đình chưa bao giờ được người khác quan tâm như vậy, trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo cũng không giấu được chút ửng hồng, bị vẻ bệnh tật mới khỏi che khuất rất kỹ: "Dù ngươi có mời đại phu đến khám, ông ấy cũng sẽ nói ta không sao."
Hắn bị bệnh lâu thành đại phu, trong năm qua bế tắc, hắn muốn đào thuốc tự chữa bệnh cho mình nên đã biết nhiều loại thảo dược, không thể nhầm lẫn được.
"Vậy thì ta tin ngươi lần này."
Khương Nhiêu rộng lượng nói.
Nàng đẩy bát cháo đến trước mặt Dung Đình: "Ngươi ăn ít cháo đi, ngươi vừa bị bệnh nên ta mang cháo đến cho ngươi, ăn cháo sẽ dễ chịu hơn."
Ánh mắt của Dung Đình dán chặt vào nàng.
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn sang bên cạnh, do dự một lúc lâu mới quay đầu nhìn lại nàng.
"Ngươi còn nhớ chuyện đêm qua không?"
"Ừ."
Dung Đình ho khan, cúi đầu xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ ốm yếu, lông mi dài khẽ run, dường như hơi xấu hổ, khó mở lời, hắn nói chậm rãi.
"Ngươi đã nhìn... Nhìn thấy cơ thể của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro