Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 41
2024-11-08 21:45:59
Khương Nhiêu chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nàng ngây người, chân mày hơi cau lại.
Nàng mơ hồ cảm thấy rằng mình đã từng thấy câu nói này của hắn trong một quyển thoại bản nào đó nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi vẫn không thể nghĩ ra được.
Rốt cuộc là mình từng thấy câu này ở đâu vậy…
Nhất thời nàng như đi vào cõi thần tiên.
Đến khi Dung Đình bắt đầu ho càng lúc càng dữ dội, Khương Nhiêu mới bừng tỉnh, nàng vội vàng bưng nước đút cho hắn.
Ánh mắt nàng theo đó đặt lên mặt nước gợn sóng nhấp nhô trong ly, nhìn kĩ một lúc, sợ nước chảy xuống chăn nệm trên giường, lại hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của Dung Đình khi lướt qua người nàng ẩn giấu vẻ sắc bén và dục vọng độc chiếm mãnh liệt.
Mặc dù hắn vừa nói bệnh của mình đã thuyên giảm đáng kể rồi nhưng sau khi vừa hạ sốt, vết đỏ vì cơn sốt trên mặt hắn đã biến mất khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lại nhìn dáng người gầy gò giống như một vị tiên đứng trên mây đã lâu ngày nên cơ thể nhẹ tênh, cộng thêm tiếng ho khan như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, thật sự là ốm yếu đến đáng thương.
“Niên Niên.” Hắn khẽ nói.
Vừa nói xong lại ho khan một hồi, rồi lại thì thầm.
Sự chú ý của Khương Nhiêu hoàn toàn quay lại trên người hắn.
“Ở Đại Chiêu, sau khi nhìn thấy cơ thể của một người thì phải chịu trách nhiệm với người đó…”
Hắn vừa nói đã lại ho khan, dáng vẻ yếu ớt. Cơn ho kéo dài cắt ngang lời vốn đang nói.
Khương Nhiêu hơi ngạc nhiên, nàng bị lời này thu hút, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng thấy lời này ở đâu!
Nhưng trong những quyển thoại bản đó, người bị nhìn thấy cơ thể và tổn hại danh tiết không phải đều là các cô nương sao?
Không thì cũng là hồ ly tinh giả vờ đáng thương để quyến rũ thư sinh.
Còn về Dung Đình… Nếu chỉ nhìn khuôn mặt cũng đủ nói hắn là mỹ nhân do hồ ly nam biến thành rồi. Thậm chí trông mỹ nhân bệnh tật này còn dụ hoặc và đáng thương hơn hồ ly tinh gấp nhiều lần.
“Nhưng mà ta không sao.” Mỹ nhân ốm yếu khẽ cười một tiếng đã làm lòng người rối loạn: “Mặc dù… Đây thật sự là lần đầu tiên ta bị người khác nhìn thấy hết.”
Khương Nhiêu tâm địa đơn thuần không hề nhận ra trong giọng nói của mỹ nhân này đầy ý ám chỉ rằng… Ta có sao, ta cần được dỗ dành. Ngược lại bởi vì câu nói không sao kia của hắn, nàng lập tức bỏ qua câu nói phía sau.
Đôi mắt tròn xoe lập tức cong lên, lúm đồng tiền bên má cũng sâu hơn lộ một nụ cười tán thưởng: “Ta biết là ngươi sẽ không làm khó người khác mà.”
Sáng nay, khó khăn lắm nàng mới bình an thoát được một kiếp, qua loa lừa gạt xong chuyện mình hơn nửa đêm lén chạy ra ngoài một chuyến. Nếu lại vạch trần mọi chuyện trước mặt phụ thân nàng, còn để phụ thân biết được nàng đã nhìn qua cơ thể của nam nhân.
Mặc dù lúc đó tối om nên không nhìn rõ được cái gì nhưng nếu phụ thân biết được nàng đã nhìn cơ thể của nam nhân thì nếu ông ấy không nổi điên chặt chân nàng thì cũng sẽ tức giận đến mức tự chặt chân mình. Vậy thì phụ thân và nữ nhi hai người, ít nhất sẽ có một người phải cay đắng sống tạm bợ trên xe lăn suốt quãng đời còn lại.
Đêm tối như hũ nút, nàng cũng không nhìn thấy cái gì, còn phải gánh chịu tội danh này, thật sự là quá lỗ vốn.
Khương Nhiêu cười híp mắt, đặt tay lên môi, làm một động tác “Suỵt” với Dung Đình.
“Vậy sau này chúng ta tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này, không để cho bất cứ ai biết được thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Dung Đình: “...”
Nhất thời không nói nên lời.
…
Hắn vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nhìn nàng, chậm rãi cười một tiếng.
…
Khương Nhiêu nấu hai bát cháo nếp loãng rồi chăm chú nhìn Dung Đình uống hết cả hai.
Ánh mắt nàng không nhịn được quét qua đôi chân bên dưới chăn của hắn. Mặc dù đã bị y phục che lại nhưng độ cao và chiều dài của hai chân kia vẫn còn tốt, nhìn qua cũng không hề yếu đuối. Thậm chí nếu chỉ nhìn thoáng qua, có thể thấy trong những người cùng trang lứa, đôi chân dài của hắn đã được xem là nổi trội.
Nếu vết thương trên chân hắn không thể chữa khỏi thì đúng là sẽ có một cảnh tượng khác hẳn. Nhiều năm sau đó, đôi chân của hắn sẽ bởi vì nhiều năm không đi lại nên cơ bắp co rút, hình dạng sẽ trở nên xấu xí, còn mềm nhũn và yếu đuối hơn cả những cụ già gần đất xa trời.
So với sống lưng dày rộng và khuôn mặt lạnh lẽo ma quỷ không đe cũng khiến người ta sợ của hắn thì khoảng cách quá rõ ràng. Cuối cùng thì từ thắt lưng trở lên và từ thắt lưng trở xuống lại khác nhau một trời một vực, giống như cơ thể của hai người vậy. Một người xấu xí một người đẹp đẽ, một bên yếu đuối một bên mạnh mẽ. Loại chênh lệch quá rõ ràng này, cũng không hiểu vì sao hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ như vậy.
Khương Nhiêu nghĩ được nửa chừng lại thấy xót xa. Nàng cảm thấy mặc dù khi đó hắn cực kỳ khó ưa và đáng ghét nhưng cũng vô cùng đáng thương. Cũng may là bây giờ vết thương trên chân hắn vẫn còn chữa được, sẽ không trở thành bộ dáng như trong giấc mơ của nàng.
Khương Nhiêu chờ hắn ăn xong lại lấy chén đã dùng xong đi.
Lúc rửa chén, nàng nhìn thấy mấy tấm ván gỗ dùng để buộc vào chân hỗ trợ cho việc đi lại, quay đầu chỉ chúng rồi hỏi Dung Đình: “Ngươi có từng đi thử chưa?”
Đôi mắt Dung Đình che giấu cảm xúc cực kỳ sâu, hắn chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Khương Nhiêu nói: “Nếu có thể thì nên đi lại vài bước, dù dựa vào đồ vật gì cũng được, đứng dậy đi tới đi lui cũng tốt, không thì thường xuyên xoa bóp một chút. Nếu không ngươi không đi lại trong một thời gian dài, chân sẽ càng lúc càng yếu đi. Ngươi nên hoạt động nhiều một chút, nói không chừng còn có thể đứng dậy sớm hơn.”
Nàng nói xong thì đôi mắt cong lên nở một nụ cười ngọt ngào như thể nhìn thấy cảnh tượng hắn đứng dậy trước mặt mình vậy: “Nếu đã đứng lên được thì không bao lâu nữa còn có thể chạy, vậy thì tốt rồi.”
Những gì nàng nói, Dung Đình đều biết, hắn đã từng xem qua trong sách y dược.
Nhưng mà những dòng chữ chi chít lãnh đạm trong sách y dược kia, sau khi đọc lướt qua, lại ghi nhớ không sai một chữ nào nhưng trái tim hắn vẫn lạnh lẽo, cũng không nảy sinh được bất kỳ cảm xúc mong đợi nào.
Dù chân hắn có khỏe lên hay không thì bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cúi đầu khom lưng mà sống.
Nhưng lúc này khi nghe nàng nói về chuyện sau khi chân đã khỏe lại, còn có dáng vẻ nếu thật sự đến ngày đó thì sẽ vui vẻ khôn xiết của nàng…
Có một người mong đợi cho hắn, còn nói về chuyện của sau này bên tai hắn, khiến hắn cũng bắt đầu hơi chờ mong về tương lai.
“Niên Niên.” Cơ thể hắn lập tức căng chặt, giọng hơi khàn hỏi: “Nếu ngươi vẫn còn nhớ chuyện đêm qua, vậy những lời mà ngươi nói lúc đó có được tính không?”
Khương Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khi bị ốm, khả năng phán đoán của người ta sẽ khá thấp nên dù nàng nói cái gì thì hắn cũng tin cái đấy, mặc dù bây giờ đã tỉnh táo nhưng hắn vẫn tin vào những gì nàng nói. Dường như dù nàng có đút thuốc độc thì hắn vẫn sẽ uống.
Khương Nhiêu nhìn hắn như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Nàng không biết hắn đang nhắc đến câu nào, dù sao thì hình như đêm qua nàng thật sự đã thì thà thì thầm một tràng dài.
Nhưng từ trước đến nay nàng luôn thẳng thắn, ngược lại cũng không hề thẹn với lòng mình nên đáp: “Tất nhiên là ta sẽ giữ lời.”
Dung Đình khẽ nhếch môi, yếu ớt mỉm cười: “Vậy ta sẽ tin đó là thật.”
Hắn im lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng.
“Vậy người mà đêm qua ngươi gọi tên ba lần kia, là ai vậy?”
Giọng nói ôn hòa dịu dàng nhưng trong đôi mắt lại thoáng qua hằn vết đỏ tươi u ám khó nhận ra.
Khương Nhiêu ngẩn người, hắn đang hỏi… Vương Bát Cửu (Cửu khốn nạn) ấy à?
…
Khương phủ, người cha già giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng.
Ông ấy đi đi lại lại, nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn kêu người gọi Khương Tần thị đến, nói hết nỗi băn khoăn trong đầu ông ấy suốt buổi sáng cho bà ấy.
“Khuynh Thiện, nàng còn nhớ mấy ngày trước ta đã nói dáng vẻ tiểu tử ở thành Tây kia trông khá quen mắt không?”
Khương Tần thị thấy ông ấy nhíu mày, không nhịn được tiến lên vuốt lại, giọng dịu dàng nói: “Tất nhiên là thiếp vẫn còn nhớ. Sau khi quay về, thiếp cũng đã nghĩ kĩ lại những nhà người quen của chúng ta ở Kim Lăng có hài tử lớn tầm đó nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ được rốt cuộc là hài tử nhà nào có bộ dáng giống hắn.”
Bà ấy nhìn sắc mặt Khương Tứ gia: “Chàng cứ mặt ủ mày chau như vậy, có phải là đã nhớ ra cái gì rồi không?”
Thấy chân mày ông ấy mãi vẫn không thả lỏng, Khương Tần thị cũng cau mày theo.
Khương Tứ gia nói cho bà ấy: “Sao nàng không nhớ lại dáng vẻ của Cửu Hoàng tử xem?”
Khương Tần thị suy nghĩ một chút rồi ôi chao một tiếng, trong mắt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Bộ dáng đứa trẻ kia rất tuấn tú, thật sự khiến người ta yêu thích.”
Khương Tứ gia ôm trán, đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn không thể nào quen với việc thê tử mình vừa thấy sắc đẹp là sáng mắt: “Không phải…”
Ông ấy đành phải giải thích: “Ta nói là để nàng nghĩ lại một chút về hài tử ở thành Tây kia mà, xem có giống với Cửu Hoàng tử không.”
Khương Tần thị trầm ngâm một hồi lâu, sau khi suy nghĩ, cuối cùng khuôn mặt bà ấy lộ vẻ khó xử.
“Mắt nhìn của thiếp không thể sánh bằng chàng, chàng muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng cho thiếp là được.”
Ngón tay Khương Tứ gia chỉ vào bên dưới mắt phải của mình: “Có phải là Cửu Hoàng tử có một nốt ruồi nhỏ ở đây không?”
Khương Tần thị im lặng một hồi: “Đúng vậy.”
“Bên dưới mắt của hài tử ở thành Tây kia cũng có, ở ngay chính giữa, nếu không nhìn kĩ thì căn bản không thể thấy được là lớn hay nhỏ.” Chính vì một điểm này nên Khương Tứ gia mới liên hệ bọn họ với nhau: “Nàng lại nghĩ xem có phải là ngũ quan của bọn họ cũng có phần tương tự nhau không?”
Khương Tứ gia vẽ tranh đã luyện được bản lĩnh chỉ cần từng gặp qua một người là sẽ không bao giờ quên. Song Khương Tần thị lại sớm quên mất dáng vẻ cụ thể của Cửu Hoàng tử, chỉ nhớ rằng hắn rất đẹp trai, còn về chi tiết ngũ quan ra sao thì ký ức của bà ấy rất mơ hồ.
Tuy là nhớ không rõ lắm nhưng bà ấy vẫn tin tưởng phu quân mình: “Ý của chàng là đứa bé kia chính là Cửu Hoàng tử sao?”
Nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, giọng nói của Khương Tần thị cũng không kìm được mà trở nên nghiêm túc.
“Ta lo là vậy.” Khương Tứ gia nói.
“Có thể là tại ta quá lo lắng nên nhớ nhầm. Dù sao thì nhiều năm trước ta chỉ được gặp mấy lần, khi đó ngài ấy còn bé, trẻ con sau này lớn lên vẻ ngoài thay đổi rõ rệt cũng không phải là ít. Chúng ta cũng chưa từng nghe được tin tức Cửu Hoàng tử rời kinh, thật sự rất khó xác định được.”
Khương Tứ gia thở dài: “Phía bên Niên Niên, ta còn chưa nói gì, để tránh cho mình nhìn nhầm lại khiến con bé hiểu lầm. Ta đang định gửi một phong thư đến Kim Lăng, nhờ người gửi một bức tranh của Cửu Hoàng tử rồi so sánh một chút, phải hay không là rõ.”
Ông ấy đi về phía bàn sách, Khương Tần thị theo sau, mài mực cho ông ấy: “Nếu thật sự là Cửu Hoàng tử thì chàng định làm thế nào?”
Bước chân Khương Tứ gia khựng lại: “Đợi đến lúc đó rồi lại nói.”
Sắc mặt ông ấy cũng trở nên lạnh lùng, dáng vẻ hoàn toàn không muốn có một chút dây mơ rễ má nào với hắn.
Nàng mơ hồ cảm thấy rằng mình đã từng thấy câu nói này của hắn trong một quyển thoại bản nào đó nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi vẫn không thể nghĩ ra được.
Rốt cuộc là mình từng thấy câu này ở đâu vậy…
Nhất thời nàng như đi vào cõi thần tiên.
Đến khi Dung Đình bắt đầu ho càng lúc càng dữ dội, Khương Nhiêu mới bừng tỉnh, nàng vội vàng bưng nước đút cho hắn.
Ánh mắt nàng theo đó đặt lên mặt nước gợn sóng nhấp nhô trong ly, nhìn kĩ một lúc, sợ nước chảy xuống chăn nệm trên giường, lại hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của Dung Đình khi lướt qua người nàng ẩn giấu vẻ sắc bén và dục vọng độc chiếm mãnh liệt.
Mặc dù hắn vừa nói bệnh của mình đã thuyên giảm đáng kể rồi nhưng sau khi vừa hạ sốt, vết đỏ vì cơn sốt trên mặt hắn đã biến mất khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lại nhìn dáng người gầy gò giống như một vị tiên đứng trên mây đã lâu ngày nên cơ thể nhẹ tênh, cộng thêm tiếng ho khan như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, thật sự là ốm yếu đến đáng thương.
“Niên Niên.” Hắn khẽ nói.
Vừa nói xong lại ho khan một hồi, rồi lại thì thầm.
Sự chú ý của Khương Nhiêu hoàn toàn quay lại trên người hắn.
“Ở Đại Chiêu, sau khi nhìn thấy cơ thể của một người thì phải chịu trách nhiệm với người đó…”
Hắn vừa nói đã lại ho khan, dáng vẻ yếu ớt. Cơn ho kéo dài cắt ngang lời vốn đang nói.
Khương Nhiêu hơi ngạc nhiên, nàng bị lời này thu hút, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng thấy lời này ở đâu!
Nhưng trong những quyển thoại bản đó, người bị nhìn thấy cơ thể và tổn hại danh tiết không phải đều là các cô nương sao?
Không thì cũng là hồ ly tinh giả vờ đáng thương để quyến rũ thư sinh.
Còn về Dung Đình… Nếu chỉ nhìn khuôn mặt cũng đủ nói hắn là mỹ nhân do hồ ly nam biến thành rồi. Thậm chí trông mỹ nhân bệnh tật này còn dụ hoặc và đáng thương hơn hồ ly tinh gấp nhiều lần.
“Nhưng mà ta không sao.” Mỹ nhân ốm yếu khẽ cười một tiếng đã làm lòng người rối loạn: “Mặc dù… Đây thật sự là lần đầu tiên ta bị người khác nhìn thấy hết.”
Khương Nhiêu tâm địa đơn thuần không hề nhận ra trong giọng nói của mỹ nhân này đầy ý ám chỉ rằng… Ta có sao, ta cần được dỗ dành. Ngược lại bởi vì câu nói không sao kia của hắn, nàng lập tức bỏ qua câu nói phía sau.
Đôi mắt tròn xoe lập tức cong lên, lúm đồng tiền bên má cũng sâu hơn lộ một nụ cười tán thưởng: “Ta biết là ngươi sẽ không làm khó người khác mà.”
Sáng nay, khó khăn lắm nàng mới bình an thoát được một kiếp, qua loa lừa gạt xong chuyện mình hơn nửa đêm lén chạy ra ngoài một chuyến. Nếu lại vạch trần mọi chuyện trước mặt phụ thân nàng, còn để phụ thân biết được nàng đã nhìn qua cơ thể của nam nhân.
Mặc dù lúc đó tối om nên không nhìn rõ được cái gì nhưng nếu phụ thân biết được nàng đã nhìn cơ thể của nam nhân thì nếu ông ấy không nổi điên chặt chân nàng thì cũng sẽ tức giận đến mức tự chặt chân mình. Vậy thì phụ thân và nữ nhi hai người, ít nhất sẽ có một người phải cay đắng sống tạm bợ trên xe lăn suốt quãng đời còn lại.
Đêm tối như hũ nút, nàng cũng không nhìn thấy cái gì, còn phải gánh chịu tội danh này, thật sự là quá lỗ vốn.
Khương Nhiêu cười híp mắt, đặt tay lên môi, làm một động tác “Suỵt” với Dung Đình.
“Vậy sau này chúng ta tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này, không để cho bất cứ ai biết được thì có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Dung Đình: “...”
Nhất thời không nói nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Hắn vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nhìn nàng, chậm rãi cười một tiếng.
…
Khương Nhiêu nấu hai bát cháo nếp loãng rồi chăm chú nhìn Dung Đình uống hết cả hai.
Ánh mắt nàng không nhịn được quét qua đôi chân bên dưới chăn của hắn. Mặc dù đã bị y phục che lại nhưng độ cao và chiều dài của hai chân kia vẫn còn tốt, nhìn qua cũng không hề yếu đuối. Thậm chí nếu chỉ nhìn thoáng qua, có thể thấy trong những người cùng trang lứa, đôi chân dài của hắn đã được xem là nổi trội.
Nếu vết thương trên chân hắn không thể chữa khỏi thì đúng là sẽ có một cảnh tượng khác hẳn. Nhiều năm sau đó, đôi chân của hắn sẽ bởi vì nhiều năm không đi lại nên cơ bắp co rút, hình dạng sẽ trở nên xấu xí, còn mềm nhũn và yếu đuối hơn cả những cụ già gần đất xa trời.
So với sống lưng dày rộng và khuôn mặt lạnh lẽo ma quỷ không đe cũng khiến người ta sợ của hắn thì khoảng cách quá rõ ràng. Cuối cùng thì từ thắt lưng trở lên và từ thắt lưng trở xuống lại khác nhau một trời một vực, giống như cơ thể của hai người vậy. Một người xấu xí một người đẹp đẽ, một bên yếu đuối một bên mạnh mẽ. Loại chênh lệch quá rõ ràng này, cũng không hiểu vì sao hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ như vậy.
Khương Nhiêu nghĩ được nửa chừng lại thấy xót xa. Nàng cảm thấy mặc dù khi đó hắn cực kỳ khó ưa và đáng ghét nhưng cũng vô cùng đáng thương. Cũng may là bây giờ vết thương trên chân hắn vẫn còn chữa được, sẽ không trở thành bộ dáng như trong giấc mơ của nàng.
Khương Nhiêu chờ hắn ăn xong lại lấy chén đã dùng xong đi.
Lúc rửa chén, nàng nhìn thấy mấy tấm ván gỗ dùng để buộc vào chân hỗ trợ cho việc đi lại, quay đầu chỉ chúng rồi hỏi Dung Đình: “Ngươi có từng đi thử chưa?”
Đôi mắt Dung Đình che giấu cảm xúc cực kỳ sâu, hắn chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Khương Nhiêu nói: “Nếu có thể thì nên đi lại vài bước, dù dựa vào đồ vật gì cũng được, đứng dậy đi tới đi lui cũng tốt, không thì thường xuyên xoa bóp một chút. Nếu không ngươi không đi lại trong một thời gian dài, chân sẽ càng lúc càng yếu đi. Ngươi nên hoạt động nhiều một chút, nói không chừng còn có thể đứng dậy sớm hơn.”
Nàng nói xong thì đôi mắt cong lên nở một nụ cười ngọt ngào như thể nhìn thấy cảnh tượng hắn đứng dậy trước mặt mình vậy: “Nếu đã đứng lên được thì không bao lâu nữa còn có thể chạy, vậy thì tốt rồi.”
Những gì nàng nói, Dung Đình đều biết, hắn đã từng xem qua trong sách y dược.
Nhưng mà những dòng chữ chi chít lãnh đạm trong sách y dược kia, sau khi đọc lướt qua, lại ghi nhớ không sai một chữ nào nhưng trái tim hắn vẫn lạnh lẽo, cũng không nảy sinh được bất kỳ cảm xúc mong đợi nào.
Dù chân hắn có khỏe lên hay không thì bất quá cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cúi đầu khom lưng mà sống.
Nhưng lúc này khi nghe nàng nói về chuyện sau khi chân đã khỏe lại, còn có dáng vẻ nếu thật sự đến ngày đó thì sẽ vui vẻ khôn xiết của nàng…
Có một người mong đợi cho hắn, còn nói về chuyện của sau này bên tai hắn, khiến hắn cũng bắt đầu hơi chờ mong về tương lai.
“Niên Niên.” Cơ thể hắn lập tức căng chặt, giọng hơi khàn hỏi: “Nếu ngươi vẫn còn nhớ chuyện đêm qua, vậy những lời mà ngươi nói lúc đó có được tính không?”
Khương Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khi bị ốm, khả năng phán đoán của người ta sẽ khá thấp nên dù nàng nói cái gì thì hắn cũng tin cái đấy, mặc dù bây giờ đã tỉnh táo nhưng hắn vẫn tin vào những gì nàng nói. Dường như dù nàng có đút thuốc độc thì hắn vẫn sẽ uống.
Khương Nhiêu nhìn hắn như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Nàng không biết hắn đang nhắc đến câu nào, dù sao thì hình như đêm qua nàng thật sự đã thì thà thì thầm một tràng dài.
Nhưng từ trước đến nay nàng luôn thẳng thắn, ngược lại cũng không hề thẹn với lòng mình nên đáp: “Tất nhiên là ta sẽ giữ lời.”
Dung Đình khẽ nhếch môi, yếu ớt mỉm cười: “Vậy ta sẽ tin đó là thật.”
Hắn im lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng.
“Vậy người mà đêm qua ngươi gọi tên ba lần kia, là ai vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói ôn hòa dịu dàng nhưng trong đôi mắt lại thoáng qua hằn vết đỏ tươi u ám khó nhận ra.
Khương Nhiêu ngẩn người, hắn đang hỏi… Vương Bát Cửu (Cửu khốn nạn) ấy à?
…
Khương phủ, người cha già giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng.
Ông ấy đi đi lại lại, nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn kêu người gọi Khương Tần thị đến, nói hết nỗi băn khoăn trong đầu ông ấy suốt buổi sáng cho bà ấy.
“Khuynh Thiện, nàng còn nhớ mấy ngày trước ta đã nói dáng vẻ tiểu tử ở thành Tây kia trông khá quen mắt không?”
Khương Tần thị thấy ông ấy nhíu mày, không nhịn được tiến lên vuốt lại, giọng dịu dàng nói: “Tất nhiên là thiếp vẫn còn nhớ. Sau khi quay về, thiếp cũng đã nghĩ kĩ lại những nhà người quen của chúng ta ở Kim Lăng có hài tử lớn tầm đó nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ được rốt cuộc là hài tử nhà nào có bộ dáng giống hắn.”
Bà ấy nhìn sắc mặt Khương Tứ gia: “Chàng cứ mặt ủ mày chau như vậy, có phải là đã nhớ ra cái gì rồi không?”
Thấy chân mày ông ấy mãi vẫn không thả lỏng, Khương Tần thị cũng cau mày theo.
Khương Tứ gia nói cho bà ấy: “Sao nàng không nhớ lại dáng vẻ của Cửu Hoàng tử xem?”
Khương Tần thị suy nghĩ một chút rồi ôi chao một tiếng, trong mắt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Bộ dáng đứa trẻ kia rất tuấn tú, thật sự khiến người ta yêu thích.”
Khương Tứ gia ôm trán, đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn không thể nào quen với việc thê tử mình vừa thấy sắc đẹp là sáng mắt: “Không phải…”
Ông ấy đành phải giải thích: “Ta nói là để nàng nghĩ lại một chút về hài tử ở thành Tây kia mà, xem có giống với Cửu Hoàng tử không.”
Khương Tần thị trầm ngâm một hồi lâu, sau khi suy nghĩ, cuối cùng khuôn mặt bà ấy lộ vẻ khó xử.
“Mắt nhìn của thiếp không thể sánh bằng chàng, chàng muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng cho thiếp là được.”
Ngón tay Khương Tứ gia chỉ vào bên dưới mắt phải của mình: “Có phải là Cửu Hoàng tử có một nốt ruồi nhỏ ở đây không?”
Khương Tần thị im lặng một hồi: “Đúng vậy.”
“Bên dưới mắt của hài tử ở thành Tây kia cũng có, ở ngay chính giữa, nếu không nhìn kĩ thì căn bản không thể thấy được là lớn hay nhỏ.” Chính vì một điểm này nên Khương Tứ gia mới liên hệ bọn họ với nhau: “Nàng lại nghĩ xem có phải là ngũ quan của bọn họ cũng có phần tương tự nhau không?”
Khương Tứ gia vẽ tranh đã luyện được bản lĩnh chỉ cần từng gặp qua một người là sẽ không bao giờ quên. Song Khương Tần thị lại sớm quên mất dáng vẻ cụ thể của Cửu Hoàng tử, chỉ nhớ rằng hắn rất đẹp trai, còn về chi tiết ngũ quan ra sao thì ký ức của bà ấy rất mơ hồ.
Tuy là nhớ không rõ lắm nhưng bà ấy vẫn tin tưởng phu quân mình: “Ý của chàng là đứa bé kia chính là Cửu Hoàng tử sao?”
Nhưng đây cũng không phải là chuyện nhỏ, giọng nói của Khương Tần thị cũng không kìm được mà trở nên nghiêm túc.
“Ta lo là vậy.” Khương Tứ gia nói.
“Có thể là tại ta quá lo lắng nên nhớ nhầm. Dù sao thì nhiều năm trước ta chỉ được gặp mấy lần, khi đó ngài ấy còn bé, trẻ con sau này lớn lên vẻ ngoài thay đổi rõ rệt cũng không phải là ít. Chúng ta cũng chưa từng nghe được tin tức Cửu Hoàng tử rời kinh, thật sự rất khó xác định được.”
Khương Tứ gia thở dài: “Phía bên Niên Niên, ta còn chưa nói gì, để tránh cho mình nhìn nhầm lại khiến con bé hiểu lầm. Ta đang định gửi một phong thư đến Kim Lăng, nhờ người gửi một bức tranh của Cửu Hoàng tử rồi so sánh một chút, phải hay không là rõ.”
Ông ấy đi về phía bàn sách, Khương Tần thị theo sau, mài mực cho ông ấy: “Nếu thật sự là Cửu Hoàng tử thì chàng định làm thế nào?”
Bước chân Khương Tứ gia khựng lại: “Đợi đến lúc đó rồi lại nói.”
Sắc mặt ông ấy cũng trở nên lạnh lùng, dáng vẻ hoàn toàn không muốn có một chút dây mơ rễ má nào với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro