Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 42
2024-11-08 21:45:59
Khương Tần thị đứng bên cạnh bàn sách, mài mực cho Khương Tứ gia. Bà ấy vừa mài mực, vừa nói: “Lão gia, chi bằng chúng ta gửi lá thư này đến chỗ Vân Quý phi đi.”
Vân Quý phi là em gái của biểu cữu Khương Tần thị, Tần Vân. Khương Nhiêu gọi bà ấy là dì nhỏ.
Tần Vân vào cung năm mười lăm tuổi, được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, năm đầu trở thành Tần, năm sau lên phi tử, nhập cung năm thứ năm, bà ấy đã trở thành Quý phi.
Bây giờ bà ấy cũng ở trong cung được mười năm nhưng nhan sắc cũng không hề suy giảm, sự nuông chiều của thánh thượng cũng không giảm bớt.
Lúc Khương Tần thị còn chưa xuất giá, bà ấy cực kỳ chiếu cố người biểu muội này. Ở Tần gia, hai người họ có mối quan hệ thân thiết nhất, còn hơn cả chị em ruột thịt.
Khương Tần thị nói: “A Vân đã ở trong cung nhiều năm như vậy, chàng vẽ lại một bức tranh của hài tử ở thành Tây kia rồi gửi cho muội ấy xem thử đi, xem xem có phải chính là Cửu Hoàng tử hay không, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Khương Tứ gia nhíu mày nói: “Để muội ấy xem thử một chút cũng được, nhưng mà từ trước đến nay Vân Quý phi luôn làm việc theo ý mình, khiến người ta không thể không lo muội ấy làm việc không đáng tin.”
Khương Tần thị cười: “Tính tình muội ấy đúng là hơi buông thả và tùy hứng một chút nhưng chỉ cần chàng nói rằng chuyện này có liên quan đến Niên Niên thì chắc chắn là muội ấy sẽ để ý.”
Trước khi Tần Vân vào cung, bà ấy vốn đã thích biểu tỷ Tần Khuynh Thiện này nhất, lúc nào cũng dính lấy biểu tỷ như cái đuôi nhỏ vậy.
Sau đó Khương Nhiêu ra đời, sự chú ý của bà ấy lập tức đổ dồn sang cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy tròn xoe, lại vô cùng ngoan ngoãn không khóc cũng không quấy này.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, bà ấy cũng ôm lấy nàng, quyến luyến không rời.
Vào cung mười năm nhưng dưới gối bà ấy không có được một hài tử nào nên lại càng đối xử với Khương Nhiêu như nữ nhi ruột thịt vậy.
Mỗi năm đến ngày sinh của Khương Nhiêu, quà mừng của Vân Quý phi nhất định là món quà quý giá và hiếm có nhất trong tất cả những món quà kia.
“Vậy thì làm theo lời nàng nói.” Khương Tứ gia đồng ý.
Khương Tần thị chuyên chú mài mực, vẫn không quên nhắc nhở ông ấy: “Chàng đừng quên nhắc trong thư là chờ sau khi chúng ta quay về Kim Lăng sẽ vào cung thăm muội ấy, hẳn là Niên Niên cũng muốn gặp tiểu di của con bé.”
Khương Tứ gia làm theo lời bà ấy, ông ấy nâng tay lên viết chữ, chợt quay sang hỏi thê tử mình: “Lúc này hẳn là Niên Niên cũng không còn ở nhà đúng không?”
…
Đúng là Niên Niên không có ở nhà.
Niên Niên đang ở trong một căn nhà nhỏ ở thành Tây, cúi đầu, điên cuồng sám hối. Nàng hối hận bản thân mình mắng người khác thì mắng đi, sao lại không nhịn được mà mắng thành tiếng cơ chứ? Nàng còn là mắng thành tiếng ngay trước mặt người bị mình mắng.
Quả nhiên là gặp báo ứng mà.
Khương Nhiêu gục đầu, không biết nên giải thích như thế nào với Dung Đình, nếu nói người trong giấc mơ kia chính là hắn thì cũng không được nhưng nói đó không phải là hắn thì cũng không ổn.
Hoàn toàn không thể nào giải thích rõ ràng chuyện này được.
Nàng qua loa nói: “Đó là một người…”
Giọng Dung Đình lạnh lùng: “Là ai vậy?”
Khương Nhiêu trong cái khó ló cái khôn nói: “ Đó là một người họ Vương, ra đời vào ngày chín tháng tám nên được đặt tên là Bát Cửu.”
Một vài gia đình bình thường ở Đại Chiêu sinh rất nhiều hài tử, cũng không quan tâm việc đặt tên nên tiện thể dùng ngày sinh để đặt tên cho hài tử, cái gì mà Chu Sơ Tam, Lý Trọng Cửu.
Khương Nhiêu càng nói lại càng tự tin, mặt không đỏ tim cũng không hề đập nhanh, chỉ là không kiềm chế được nên nói chuyện hơi nhanh.
Nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra được là nàng đang che giấu gì đó.
Ngón tay Dung Đình hơi cong lại, âm thầm gõ nhẹ bên cạnh người mình một cái, giọng nhàn nhạt: “Là vậy sao?”
“Đúng vậy.” Khương Nhiêu dứt khoát đáp lời nhưng ánh mắt lại liếc ngang liếc dọc né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chân mày Dung Đình giãn ra, hắn dịu dàng mỉm cười với nàng nhưng trong lòng lại thoáng qua ý nghĩ muốn thủ tiêu người đó.
Hắn nghĩ một người bình thường đến mức phải dùng ngày sinh làm tên thì sao lại xứng được nàng âm thầm gọi tên ba lần trong đêm chứ?
…
Bầu trời trong vắt, ánh mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ.
Nhân lúc đẹp trời, Khương Nhiêu bắt đầu phơi chăn trong sân.
Đáng tiếc là nàng không đủ sức, lại ôm cả một chiếc chăn vừa dày vừa nặng, lúc đi bộ tầm mắt lại bị cản trở nên bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một con vịt vậy.
Cũng may là sợi dây phơi quần áo của hắn khá thấp, con vịt Khương Nhiêu bước đi không bao xa thì đã chạm được sợi dây, vắt chiếc chăn lên.
Lúc Khương Nhiêu còn ở nhà, mặc dù từ trước đến nay nàng chưa từng làm việc nhà nhưng cũng không phải loại đại tiểu thư cao ngạo, không làm bất cứ việc gì. Nàng đã từng nhìn thấy nha hoàn dọn dẹp nhà mình như thế nào, cũng học theo và làm được giống đến bảy tám phần.
Dung Đình ngồi bên dưới cửa sổ, tựa người vào cửa sổ nhìn nàng chuyển chiếc ghế dài ra ngoài và kê bên dưới tấm chăn. Sợi dây khá thấp nhưng làm như vậy thì góc chăn sẽ không bị chạm phải bùn trên mặt đất.
Cũng khá thông minh.
Ánh mặt trời hong khô hơi ẩm lạnh trong chăn khiến người ta không kìm được muốn ôm, hít hà mùi hương của nắng trên đó. Khương Nhiêu đứng dưới chăn ngửi mùi nắng.
Nàng nghe thấy có tiếng động từ sau lưng truyền đến nên quay đầu lại. Thấy Dung Đình đang điều khiển xe lăn muốn đi từ trong nhà ra, nàng vội vàng chạy đến, bước vòng qua sau lưng hắn rồi nắm lấy xe lăn rồi đẩy hắn ra ngoài.
Sắc mặt Dung Đình trắng bệch, ngoại trừ màu da trời sinh đã trắng ra thì còn thêm khí chất lạnh lẽo giống như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng bao giờ vậy, trông vừa ốm yếu vừa thiếu sức sống.
“Để ta đưa ngươi đi tắm nắng một chút.” Khương Nhiêu nói.
Dung Đình gật đầu, Khương Nhiêu lập tức đẩy xe lăn của hắn đến bên vách tường phía bắc sân, nơi có nhiều ánh nắng nhất, sau đó lại tìm một tấm thảm đến, đắp lên hai chân của hắn.
Bản thân nàng thì mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên cạnh hắn lải nhải: “Ngươi nên ra ngoài tắm nắng nhiều hơn, cơ thể ấm lên thì tâm trạng mới tốt hơn được.”
Đêm qua Khương Nhiêu không ngủ đủ giấc, hôm nay lại phải chạy trước chạy sau nên bây giờ đã buồn ngủ.
Cơ thể nàng được sưởi nắng, cảm giác ấm áp như được ngâm trong rượu vậy, nàng từ từ nhắm đôi mắt lại, đầu gật gù rồi chợt gục xuống.
Dung Đình đưa ra tay đỡ lấy.
Hắn cẩn thận dùng lòng bàn tay nâng trán nàng lên, sau đó điều khiển xe lăn của mình di chuyển một chút để đầu nàng có thể tựa lên đùi hắn. Sau đó lại lấy chăn ra phủ lên người nàng.
Lúc đắp chăn lên người nàng, hắn cau mày nhìn ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng. Hắn khẽ cử động ngón tay, giơ bàn tay thon dài lên, che ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Bóng lưng đổ xuống, che phủ cơ thể nhỏ bé của nàng.
Hắn cụp mắt, trông thì có vẻ bình thản không có gì lạ nhưng đáy mắt lại chứa một chút dịu dàng nhìn khuôn mặt của cô nương trong lòng mình, trái tim hắn dần dần nảy sinh một chấp niệm, ngón tay trắng bệch căng cứng.
Hắn không muốn nghe thấy tên của một người khác từ miệng của nàng, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt của nàng trao cho những kẻ khác. Hắn đưa ngón tay xuống chạm một cái lên trán nàng.
Tốt nhất là nên băm kẻ được nàng liên tục nhắc tên kia ra thành nghìn mảnh.
“Đừng đối xử tốt với những người khác giống như đối xử với ta, được không?”
Bởi vì biết nàng không nghe thấy được nên hắn mới lên tiếng nói: “Chỉ chờ một mình ta thì tốt.”
…
Khương phủ gửi thư, ra roi thúc ngựa chỉ ba ngày đã đến Kim Lăng. Chẳng bao lâu sau, lá thư đã đến trong tay Vân Quý phi.
Cung Thấu Tương, trong điện, hương khói lượn lờ, bầu không khí ấm áp như trong mùa hè vậy.
Trên người Vân Quý phi khoác lụa mỏng thoải mái, vòng eo thon thả, trên mắt cá chân trần quấn một dãy đá vụn màu xanh lam sáng chói, đang nhàn nhã tựa người trên tháp mỹ nhân.
Trông dáng vẻ bà ấy có hai ba phần giống với Khương Nhiêu. Chẳng qua là đôi mắt Khương Nhiêu tròn xoe trong suốt, còn Vân Quý phi lại có đôi mắt hẹp dài quyến rũ.
Sủng phi không có chuyện gì làm, đang vô cùng nhàm chán.
Nghe tỳ nữ nói có thư của Khương gia gửi đến, Vân Quý phi chân trần chạy đến giường: “Là Niên Niên của ta gửi thư đến sao?”
Tỳ nữ đáp: “Hồi nương nương, là thư của Tứ gia Khương gia gửi đến.”
Vẻ mong đợi trên mặt Vân Quý phi biến mất, bà ấy im lặng cầm lấy lá thư, khuôn mặt còn không vui lẩm bẩm: “Niên Niên đúng là không có lương tâm mà, rõ ràng là con bé đã đồng ý với ta là khi nào nhà gửi thư đến thì đều sẽ do con bé viết. Đúng là đồ vô tâm mà.”
Tỳ nữ biết nương nương nhà mình xem ngoại sanh nữ kia của bà ấy vừa giống muội muội vừa như nữ nhi. Mặc dù ngoài miệng bà ấy mắng như vậy nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng cưng chiều nàng nên khi nghe thấy nương nương mắng, nàng ấy cũng không dám phụ họa theo.
Vân Quý phi mở phong thư ra, đọc lướt qua đến trang cuối cùng.
Thấy trên đó nói rằng không bao lâu sau Niên Niên sẽ quay về, còn biết được nàng sẽ vào cung gặp bà ấy, bà ấy lập tức vui vẻ ra mặt, dặn dò tỳ nữ bên cạnh: “Nói với đầu bếp của trù phòng là nghiên cứu làm thêm vài món ăn có vị chua ngọt mà Niên Niên thích ăn đi.”
Tỳ nữ vừa thầm nghĩ may mà lúc nãy mình không hùa theo bà ấy, vừa “vâng” một tiếng rồi đi xuống.
Lúc này Vân Quý phi mới đọc phong thư từ đầu đến cuối một lần. Sau khi xem xong, sắc mặt bà ấy mang vẻ nghi hoặc, lấy bức tranh bên trong thư ra.
Bà ấy chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức cau mày nói: “Đây không phải là Cửu Hoàng tử sao?”
Vân Quý phi gọi một tỳ nữ đến: “Lưu Oanh, ngươi cũng xem thử đi, đây có phải là vị Cửu Hoàng tử trong cung Cẩm Tú kia không?”
Lưu Oanh gật đầu: “Người này đúng là giống như đúc Cửu Hoàng tử.”
Sắc mặt Vân Quý phi lạnh lẽo. Từ trước đến nay bà ấy và Hoàng hậu luôn không đội trời chung.
Nhắc đến người trong cung Cẩm Tú kia, cho dù là Hoàng hậu, hay là hai nhi tử mà Hoàng hậu nuôi dưỡng, trong lòng Vân Quý phi đều cực kỳ chán ghét.
Bà ấy vứt bức họa kia sang một bên giống như đã dính phải thứ xui rủi gì vậy. Sau đó lại lạnh giọng nói: “Viết một phong thư hồi âm đi, nói cho tỷ phu của bổn cung biết rằng người này chính là Cửu Hoàng tử.”
Bà ấy nói xong lại quay đầu sang: “Đúng rồi, nhớ viết nhiều một chút, cứ nói là Bổn cung bị bệnh rồi, kêu bọn họ nhanh chóng lên đường, chớ lề mà lề mề nữa. Viết một phong thư cho bổn cung nói là bọn họ sẽ đến, kết quả là hơn nửa năm rồi, đến cái bóng cũng không thấy đâu.”
Bà ấy ném bức họa đi, lại nhặt lá thư lên, xem đi xem lại mấy lần, cau mày rồi gọi Lưu Oanh đến.
“Cái người ở trong cung Cẩm Tú kia nói là sợ thích khách đã tự sát kia vẫn còn tàn dư nên đã đưa nhi tử rời khỏi kinh dưỡng bệnh. Bây giờ hẳn là nàng ta đang ở Kim Lăng, bắt tay điều tra chuyện này.” Vân Quý phi cau mày nói: “Cũng đã một năm trôi qua rồi, Cửu Hoàng tử còn chưa trở về, không biết là người kia ở cung Cẩm Tú có thể điều tra ra cái gì không?”
Lưu Oanh nói: “Nô tì không nghe được tin tức gì liên quan đến chuyện này.”
“Lúc vừa mới xảy ra chuyện, nàng ta còn muốn hắt nước bẩn lên người ta, muốn để người ta nghĩ rằng bổn cung hãm hại hài tử của nàng ta.” Vân Quý phi cẩn thận nghịch ly trà nhỏ trong tay: “Nàng ta lại quá xem thường bổn cung rồi.”
“Dù bổn cung có muốn hại thì cũng phải hãm hại Tiểu Thập Thất là bảo bối trong tim nàng ta, đi hại một đứa không phải ruột thịt làm cái gì?”
Lưu Oanh đã sớm quen việc nương nương nhà mình to gan nói càn. Dù nương nương có kiêu căng thì sự sủng ái của bệ hạ đối với bà ấy vẫn không hề phai nhạt, trong cung không có ai làm hại được đến nương nương nên nàng ấy cũng đã dần quen.
Chỉ là lần này, lời nói của Vân Quý phi quả thật khiến người ta phải khiếp sợ, Lưu Oanh lập tức nói: “Nương nương, lời này không thể nói bừa được.”
Vân Quý phi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Chỉ là bổn cung không ưa cái dáng vẻ lúc nào cũng phải đoan trang, hiền thục, giả tạo phát ngớn của nàng ta.”
Vân Quý phi là em gái của biểu cữu Khương Tần thị, Tần Vân. Khương Nhiêu gọi bà ấy là dì nhỏ.
Tần Vân vào cung năm mười lăm tuổi, được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, năm đầu trở thành Tần, năm sau lên phi tử, nhập cung năm thứ năm, bà ấy đã trở thành Quý phi.
Bây giờ bà ấy cũng ở trong cung được mười năm nhưng nhan sắc cũng không hề suy giảm, sự nuông chiều của thánh thượng cũng không giảm bớt.
Lúc Khương Tần thị còn chưa xuất giá, bà ấy cực kỳ chiếu cố người biểu muội này. Ở Tần gia, hai người họ có mối quan hệ thân thiết nhất, còn hơn cả chị em ruột thịt.
Khương Tần thị nói: “A Vân đã ở trong cung nhiều năm như vậy, chàng vẽ lại một bức tranh của hài tử ở thành Tây kia rồi gửi cho muội ấy xem thử đi, xem xem có phải chính là Cửu Hoàng tử hay không, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Khương Tứ gia nhíu mày nói: “Để muội ấy xem thử một chút cũng được, nhưng mà từ trước đến nay Vân Quý phi luôn làm việc theo ý mình, khiến người ta không thể không lo muội ấy làm việc không đáng tin.”
Khương Tần thị cười: “Tính tình muội ấy đúng là hơi buông thả và tùy hứng một chút nhưng chỉ cần chàng nói rằng chuyện này có liên quan đến Niên Niên thì chắc chắn là muội ấy sẽ để ý.”
Trước khi Tần Vân vào cung, bà ấy vốn đã thích biểu tỷ Tần Khuynh Thiện này nhất, lúc nào cũng dính lấy biểu tỷ như cái đuôi nhỏ vậy.
Sau đó Khương Nhiêu ra đời, sự chú ý của bà ấy lập tức đổ dồn sang cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt đen láy tròn xoe, lại vô cùng ngoan ngoãn không khóc cũng không quấy này.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, bà ấy cũng ôm lấy nàng, quyến luyến không rời.
Vào cung mười năm nhưng dưới gối bà ấy không có được một hài tử nào nên lại càng đối xử với Khương Nhiêu như nữ nhi ruột thịt vậy.
Mỗi năm đến ngày sinh của Khương Nhiêu, quà mừng của Vân Quý phi nhất định là món quà quý giá và hiếm có nhất trong tất cả những món quà kia.
“Vậy thì làm theo lời nàng nói.” Khương Tứ gia đồng ý.
Khương Tần thị chuyên chú mài mực, vẫn không quên nhắc nhở ông ấy: “Chàng đừng quên nhắc trong thư là chờ sau khi chúng ta quay về Kim Lăng sẽ vào cung thăm muội ấy, hẳn là Niên Niên cũng muốn gặp tiểu di của con bé.”
Khương Tứ gia làm theo lời bà ấy, ông ấy nâng tay lên viết chữ, chợt quay sang hỏi thê tử mình: “Lúc này hẳn là Niên Niên cũng không còn ở nhà đúng không?”
…
Đúng là Niên Niên không có ở nhà.
Niên Niên đang ở trong một căn nhà nhỏ ở thành Tây, cúi đầu, điên cuồng sám hối. Nàng hối hận bản thân mình mắng người khác thì mắng đi, sao lại không nhịn được mà mắng thành tiếng cơ chứ? Nàng còn là mắng thành tiếng ngay trước mặt người bị mình mắng.
Quả nhiên là gặp báo ứng mà.
Khương Nhiêu gục đầu, không biết nên giải thích như thế nào với Dung Đình, nếu nói người trong giấc mơ kia chính là hắn thì cũng không được nhưng nói đó không phải là hắn thì cũng không ổn.
Hoàn toàn không thể nào giải thích rõ ràng chuyện này được.
Nàng qua loa nói: “Đó là một người…”
Giọng Dung Đình lạnh lùng: “Là ai vậy?”
Khương Nhiêu trong cái khó ló cái khôn nói: “ Đó là một người họ Vương, ra đời vào ngày chín tháng tám nên được đặt tên là Bát Cửu.”
Một vài gia đình bình thường ở Đại Chiêu sinh rất nhiều hài tử, cũng không quan tâm việc đặt tên nên tiện thể dùng ngày sinh để đặt tên cho hài tử, cái gì mà Chu Sơ Tam, Lý Trọng Cửu.
Khương Nhiêu càng nói lại càng tự tin, mặt không đỏ tim cũng không hề đập nhanh, chỉ là không kiềm chế được nên nói chuyện hơi nhanh.
Nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra được là nàng đang che giấu gì đó.
Ngón tay Dung Đình hơi cong lại, âm thầm gõ nhẹ bên cạnh người mình một cái, giọng nhàn nhạt: “Là vậy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.” Khương Nhiêu dứt khoát đáp lời nhưng ánh mắt lại liếc ngang liếc dọc né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chân mày Dung Đình giãn ra, hắn dịu dàng mỉm cười với nàng nhưng trong lòng lại thoáng qua ý nghĩ muốn thủ tiêu người đó.
Hắn nghĩ một người bình thường đến mức phải dùng ngày sinh làm tên thì sao lại xứng được nàng âm thầm gọi tên ba lần trong đêm chứ?
…
Bầu trời trong vắt, ánh mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ.
Nhân lúc đẹp trời, Khương Nhiêu bắt đầu phơi chăn trong sân.
Đáng tiếc là nàng không đủ sức, lại ôm cả một chiếc chăn vừa dày vừa nặng, lúc đi bộ tầm mắt lại bị cản trở nên bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một con vịt vậy.
Cũng may là sợi dây phơi quần áo của hắn khá thấp, con vịt Khương Nhiêu bước đi không bao xa thì đã chạm được sợi dây, vắt chiếc chăn lên.
Lúc Khương Nhiêu còn ở nhà, mặc dù từ trước đến nay nàng chưa từng làm việc nhà nhưng cũng không phải loại đại tiểu thư cao ngạo, không làm bất cứ việc gì. Nàng đã từng nhìn thấy nha hoàn dọn dẹp nhà mình như thế nào, cũng học theo và làm được giống đến bảy tám phần.
Dung Đình ngồi bên dưới cửa sổ, tựa người vào cửa sổ nhìn nàng chuyển chiếc ghế dài ra ngoài và kê bên dưới tấm chăn. Sợi dây khá thấp nhưng làm như vậy thì góc chăn sẽ không bị chạm phải bùn trên mặt đất.
Cũng khá thông minh.
Ánh mặt trời hong khô hơi ẩm lạnh trong chăn khiến người ta không kìm được muốn ôm, hít hà mùi hương của nắng trên đó. Khương Nhiêu đứng dưới chăn ngửi mùi nắng.
Nàng nghe thấy có tiếng động từ sau lưng truyền đến nên quay đầu lại. Thấy Dung Đình đang điều khiển xe lăn muốn đi từ trong nhà ra, nàng vội vàng chạy đến, bước vòng qua sau lưng hắn rồi nắm lấy xe lăn rồi đẩy hắn ra ngoài.
Sắc mặt Dung Đình trắng bệch, ngoại trừ màu da trời sinh đã trắng ra thì còn thêm khí chất lạnh lẽo giống như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng bao giờ vậy, trông vừa ốm yếu vừa thiếu sức sống.
“Để ta đưa ngươi đi tắm nắng một chút.” Khương Nhiêu nói.
Dung Đình gật đầu, Khương Nhiêu lập tức đẩy xe lăn của hắn đến bên vách tường phía bắc sân, nơi có nhiều ánh nắng nhất, sau đó lại tìm một tấm thảm đến, đắp lên hai chân của hắn.
Bản thân nàng thì mang một chiếc ghế đẩu nhỏ đến, ngồi bên cạnh hắn lải nhải: “Ngươi nên ra ngoài tắm nắng nhiều hơn, cơ thể ấm lên thì tâm trạng mới tốt hơn được.”
Đêm qua Khương Nhiêu không ngủ đủ giấc, hôm nay lại phải chạy trước chạy sau nên bây giờ đã buồn ngủ.
Cơ thể nàng được sưởi nắng, cảm giác ấm áp như được ngâm trong rượu vậy, nàng từ từ nhắm đôi mắt lại, đầu gật gù rồi chợt gục xuống.
Dung Đình đưa ra tay đỡ lấy.
Hắn cẩn thận dùng lòng bàn tay nâng trán nàng lên, sau đó điều khiển xe lăn của mình di chuyển một chút để đầu nàng có thể tựa lên đùi hắn. Sau đó lại lấy chăn ra phủ lên người nàng.
Lúc đắp chăn lên người nàng, hắn cau mày nhìn ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng. Hắn khẽ cử động ngón tay, giơ bàn tay thon dài lên, che ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng.
Bóng lưng đổ xuống, che phủ cơ thể nhỏ bé của nàng.
Hắn cụp mắt, trông thì có vẻ bình thản không có gì lạ nhưng đáy mắt lại chứa một chút dịu dàng nhìn khuôn mặt của cô nương trong lòng mình, trái tim hắn dần dần nảy sinh một chấp niệm, ngón tay trắng bệch căng cứng.
Hắn không muốn nghe thấy tên của một người khác từ miệng của nàng, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt của nàng trao cho những kẻ khác. Hắn đưa ngón tay xuống chạm một cái lên trán nàng.
Tốt nhất là nên băm kẻ được nàng liên tục nhắc tên kia ra thành nghìn mảnh.
“Đừng đối xử tốt với những người khác giống như đối xử với ta, được không?”
Bởi vì biết nàng không nghe thấy được nên hắn mới lên tiếng nói: “Chỉ chờ một mình ta thì tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Khương phủ gửi thư, ra roi thúc ngựa chỉ ba ngày đã đến Kim Lăng. Chẳng bao lâu sau, lá thư đã đến trong tay Vân Quý phi.
Cung Thấu Tương, trong điện, hương khói lượn lờ, bầu không khí ấm áp như trong mùa hè vậy.
Trên người Vân Quý phi khoác lụa mỏng thoải mái, vòng eo thon thả, trên mắt cá chân trần quấn một dãy đá vụn màu xanh lam sáng chói, đang nhàn nhã tựa người trên tháp mỹ nhân.
Trông dáng vẻ bà ấy có hai ba phần giống với Khương Nhiêu. Chẳng qua là đôi mắt Khương Nhiêu tròn xoe trong suốt, còn Vân Quý phi lại có đôi mắt hẹp dài quyến rũ.
Sủng phi không có chuyện gì làm, đang vô cùng nhàm chán.
Nghe tỳ nữ nói có thư của Khương gia gửi đến, Vân Quý phi chân trần chạy đến giường: “Là Niên Niên của ta gửi thư đến sao?”
Tỳ nữ đáp: “Hồi nương nương, là thư của Tứ gia Khương gia gửi đến.”
Vẻ mong đợi trên mặt Vân Quý phi biến mất, bà ấy im lặng cầm lấy lá thư, khuôn mặt còn không vui lẩm bẩm: “Niên Niên đúng là không có lương tâm mà, rõ ràng là con bé đã đồng ý với ta là khi nào nhà gửi thư đến thì đều sẽ do con bé viết. Đúng là đồ vô tâm mà.”
Tỳ nữ biết nương nương nhà mình xem ngoại sanh nữ kia của bà ấy vừa giống muội muội vừa như nữ nhi. Mặc dù ngoài miệng bà ấy mắng như vậy nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng cưng chiều nàng nên khi nghe thấy nương nương mắng, nàng ấy cũng không dám phụ họa theo.
Vân Quý phi mở phong thư ra, đọc lướt qua đến trang cuối cùng.
Thấy trên đó nói rằng không bao lâu sau Niên Niên sẽ quay về, còn biết được nàng sẽ vào cung gặp bà ấy, bà ấy lập tức vui vẻ ra mặt, dặn dò tỳ nữ bên cạnh: “Nói với đầu bếp của trù phòng là nghiên cứu làm thêm vài món ăn có vị chua ngọt mà Niên Niên thích ăn đi.”
Tỳ nữ vừa thầm nghĩ may mà lúc nãy mình không hùa theo bà ấy, vừa “vâng” một tiếng rồi đi xuống.
Lúc này Vân Quý phi mới đọc phong thư từ đầu đến cuối một lần. Sau khi xem xong, sắc mặt bà ấy mang vẻ nghi hoặc, lấy bức tranh bên trong thư ra.
Bà ấy chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức cau mày nói: “Đây không phải là Cửu Hoàng tử sao?”
Vân Quý phi gọi một tỳ nữ đến: “Lưu Oanh, ngươi cũng xem thử đi, đây có phải là vị Cửu Hoàng tử trong cung Cẩm Tú kia không?”
Lưu Oanh gật đầu: “Người này đúng là giống như đúc Cửu Hoàng tử.”
Sắc mặt Vân Quý phi lạnh lẽo. Từ trước đến nay bà ấy và Hoàng hậu luôn không đội trời chung.
Nhắc đến người trong cung Cẩm Tú kia, cho dù là Hoàng hậu, hay là hai nhi tử mà Hoàng hậu nuôi dưỡng, trong lòng Vân Quý phi đều cực kỳ chán ghét.
Bà ấy vứt bức họa kia sang một bên giống như đã dính phải thứ xui rủi gì vậy. Sau đó lại lạnh giọng nói: “Viết một phong thư hồi âm đi, nói cho tỷ phu của bổn cung biết rằng người này chính là Cửu Hoàng tử.”
Bà ấy nói xong lại quay đầu sang: “Đúng rồi, nhớ viết nhiều một chút, cứ nói là Bổn cung bị bệnh rồi, kêu bọn họ nhanh chóng lên đường, chớ lề mà lề mề nữa. Viết một phong thư cho bổn cung nói là bọn họ sẽ đến, kết quả là hơn nửa năm rồi, đến cái bóng cũng không thấy đâu.”
Bà ấy ném bức họa đi, lại nhặt lá thư lên, xem đi xem lại mấy lần, cau mày rồi gọi Lưu Oanh đến.
“Cái người ở trong cung Cẩm Tú kia nói là sợ thích khách đã tự sát kia vẫn còn tàn dư nên đã đưa nhi tử rời khỏi kinh dưỡng bệnh. Bây giờ hẳn là nàng ta đang ở Kim Lăng, bắt tay điều tra chuyện này.” Vân Quý phi cau mày nói: “Cũng đã một năm trôi qua rồi, Cửu Hoàng tử còn chưa trở về, không biết là người kia ở cung Cẩm Tú có thể điều tra ra cái gì không?”
Lưu Oanh nói: “Nô tì không nghe được tin tức gì liên quan đến chuyện này.”
“Lúc vừa mới xảy ra chuyện, nàng ta còn muốn hắt nước bẩn lên người ta, muốn để người ta nghĩ rằng bổn cung hãm hại hài tử của nàng ta.” Vân Quý phi cẩn thận nghịch ly trà nhỏ trong tay: “Nàng ta lại quá xem thường bổn cung rồi.”
“Dù bổn cung có muốn hại thì cũng phải hãm hại Tiểu Thập Thất là bảo bối trong tim nàng ta, đi hại một đứa không phải ruột thịt làm cái gì?”
Lưu Oanh đã sớm quen việc nương nương nhà mình to gan nói càn. Dù nương nương có kiêu căng thì sự sủng ái của bệ hạ đối với bà ấy vẫn không hề phai nhạt, trong cung không có ai làm hại được đến nương nương nên nàng ấy cũng đã dần quen.
Chỉ là lần này, lời nói của Vân Quý phi quả thật khiến người ta phải khiếp sợ, Lưu Oanh lập tức nói: “Nương nương, lời này không thể nói bừa được.”
Vân Quý phi kiêu ngạo hừ một tiếng: “Chỉ là bổn cung không ưa cái dáng vẻ lúc nào cũng phải đoan trang, hiền thục, giả tạo phát ngớn của nàng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro