Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 43
2024-11-08 21:45:59
Quan điểm của những người trong Hoàng cung đối với Hoàng hậu chia thành hai phe phái. Phái đầu tiên cảm thấy bà ta thật sự là tiểu thư khuê các, dịu dàng hiền thục, còn phái khác thì giống như Vân Quý phi vậy, cảm thấy Hoàng hậu thật giả tạo, đáng ghét.
Những người không thích Hoàng hậu cũng ghét lây cả Cửu Hoàng tử Dung Đình được Hoàng hậu nuôi lớn, cái người mà thường xuyên được bà ta nhắc đến, còn khóc lóc kể lể trước mặt Chiêu Vũ Đế rằng bà ta nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử khó khăn đến nhường nào.
Hắn chính là một công cụ để tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng Hậu.
Bọn họ càng nghe Hoàng hậu xem hắn như nhi tử ruột thịt, lại càng xem thường hắn.
Những kẻ muốn ngáng chân Hoàng hậu lại càng không muốn Dung Đình sống tốt, thường xuyên âm thầm gây rắc rối cho hắn.
Trong chuyến săn bắn mùa thu hai năm trước, nghe nói là Dung Đình bị trọng thương.
Một đám cung tần phi tử nhìn Hoàng hậu sốt ruột đến mức rơi lệ, vẻ bề ngoài thì lòng như lửa đốt nhưng bên trong lại âm thầm cảm thấy khoái chí.
Cũng không biết Hoàng hậu khóc như đứt từng khúc ruột vì nhi tử bị thương kia có phải cũng đang ngấm ngầm cảm thấy sảng khoái và hả hê giống như bọn họ không.
Không có ai thật lòng quan tâm đến vết thương trên đùi do ngã ngựa của thiếu niên kia rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
…
Trong điện Ủng Thanh, Chiêu Vũ Đế phê duyệt tấu chương đến giờ Thân, đêm đã khuya.
Thái giám Lý Nhân theo phục vụ bên cạnh ông ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày 15, ngài sẽ ngủ lại ở nơi của Hoàng hậu.”
Chiêu Vũ Đế nhìn tấu chương đầy bàn còn chưa phê duyệt xong, ông ta cau mày, mệt mỏi lên tiếng: “Ngươi đến cung Cẩm Tú bên kia báo rằng trẫm bận rộn chính sự nên đêm nay sẽ ngủ lại ở điện Ủng Thanh, không thể đến chỗ Hoàng hậu được.”
Lý Nhân “Vâng” một tiếng, nửa canh giờ sau, hắn ta mang một hộp đựng thức ăn quay lại: “Hoàng hậu nương nương nấu canh lê cho bệ hạ. Người vẫn luôn chờ Hoàng thượng đến, nghe nói Hoàng thượng không thể đến nên đã kêu nô tài mang đến cho ngài.”
Chiêu Vũ Đế nói: “Mang lên đây.”
Ông ta nếm thử vài ngụm, hương vị ngọt ngào thanh mát, đôi lông mày nhíu lại đã giãn ra rất nhiều, ông ta cảm thấy Hoàng hậu thật chu đáo.
Sau khi uống xong canh lê, ông ta hỏi Lý Nhân: “Trẫm phái người đi đón Tiểu Cửu quay về, sao đến nay vẫn không có chút động tĩnh nào?”
Lý Nhân đáp: “Nếu không phải ra roi thúc ngựa thì từ Nghiệp thành đến Kim Lăng thì ít cũng phải mất mười ngày, một lần đi đi về về cũng đã mất gần một tháng. Hoàng thượng kiên nhẫn đợi một chút, Cửu Hoàng tử sẽ nhanh quay về thôi.”
Chiêu Vũ Đế nhếch môi khẽ cười: “Ngươi vẫn còn nhớ lời căn dặn của trẫm chứ?”
“Nô tài nhớ.” Lý Nhân cung kính đáp: “Hoàng thượng đã nói là không để cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện này, tất nhiên là nô tài làm theo chỉ thị của Hoàng thượng.”
Chiêu Vũ Đế hài lòng gật đầu: “Đợi khi nào Tiểu Cửu quay về, trước tiên dẫn nó đến chỗ trẫm, trẫm sẽ đích thân đưa nó đi gặp Hoàng hậu.
Ông ta nhìn chén canh lê trống rỗng kia: “Hoàng hậu quản lý hậu cung cũng không dễ dàng gì, có lẽ chuyện này có thể khiến nàng ấy vui vẻ hơn một chút.”
Lý Nhân đáp lại: “Hoàng thượng đã phí nhiều tâm tư, đợi Cửu Hoàng tử quay về, chắc chắn là nương nương sẽ rất vui mừng.”
…
Bệnh phong hàn của Dung Đình không quá ba ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn. Không chỉ có phong hàn đi mà rõ ràng là vết thương trên đùi hắn cũng đã đỡ hơn không ít.
Cho dù không có người nào đỡ, không có điểm tựa thì một mình hắn vẫn có thể đứng dậy, chống đỡ được một lúc.
Dung Đình đứng dậy khỏi xe lăn, đôi chân đã lâu ngày không được đi bộ chống đỡ cơ thể, run rẩy cất từng bước.
Hắn bước từng bước một, bước chân vừa nặng nề vừa chậm chạp, đi đến bên cạnh cửa, vươn tay đẩy cửa ra.
Đối với người thường mà nói, đây cũng chỉ là một khoảng cách vô cùng bình thường. Nhưng đối với Dung Đình mà nói, đó lại là một cảm giác chưa từng có trong suốt một năm nay.
Hắn đứng trong ánh nắng ban ngày trong trẻo, bóng lưng cao ngất thẳng tắp nhưng đôi tay đang chắp sau lưng lại khẽ run lên.
Hắn cứ đứng im lặng với đôi tay khẽ run như vậy trong khoảng một nén nhang, cuối cùng thì sóng to gió lớn trong đôi mắt cũng dừng lại. Sau khi quay về phòng, hắn lại ngồi lên xe lăn.
Sau khi ngồi xuống xe lăn, hai cái chân kia đặt lên bàn đạp, vẫn còn yếu ớt không có sức giống như trước đây, chẳng qua là ánh mắt của chủ nhân nó đã thay đổi.
Giống như con thú bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng đã trốn thoát, khát vọng trả thù và sự khát máu đã kiềm chế lâu ngày tích tụ trong đôi mắt của hắn cũng dần dần trở nên u ám và dày đặc mà người bình thường khó có thể hiểu được.
…
Dung Đình đi đến y quán, tìm được vị đại phu già.
Lão đại phu bắt mạch cho hắn, ông ấy khá ngạc nhiên nói: “Ngươi thật sự hồi phục nhanh đấy.”
Dung Đình gật đầu.
Lão đại phu thấy tâm trạng hắn bình tĩnh, chỉ cảm thấy hắn là một thiếu niên trẻ tuổi nhưng trông lại già dặn giống như một cụ già từng trải qua sóng gió, sống mấy chục năm vậy.
Đôi chân đã tàn phế phải ngồi trên xe lăn tận một năm, bây giờ đột nhiên khỏe lại, nếu là người khác thì có ai lại không mừng như điên chứ?
Thế mà hắn l ạikhông giống với những người khác.
Trong ngực Dung Đình cất một phong thư, giấy viết thư vẫn là tờ giấy có in dấu tay máu của tử sĩ.
Hắn biết được hôm nay trong hoàng cung, nhất là trong cung Cẩm Tú rất náo nhiệt.
Hoàng hậu cực kỳ đa nghi, nếu đã hoài nghi một người thì từ nay về sau bà ta sẽ không thể nào tin tưởng người đó được nữa. Mặc dù Quý ma ma là lão ma ma mà bà ta mang theo từ lúc còn chưa xuất giá, chỉ cần bà ta bắt đầu nảy sinh hoài nghi thì bà ta cũng sẽ không tin tưởng thêm một lần nào nữa.
Những bức thư sau đó của Hoàng hậu truyền đến đều đang thúc giục “tử sĩ” của bà ta, bảo “tử sĩ” tìm ra kẻ cấu kết với Quý ma ma.
Bà ta không biết người thật sự nhận được thư là hắn. Nếu một ngày nào đó Hoàng hậu biết được là hắn, không biết bà ta sẽ có sắc mặt như thế nào.
Đáy mắt thiếu niên tối tăm, âm thầm che giấu tâm tư của mình.
Khi mèo vờn chuột, dù sao thì trước khi con chuột chết cũng phải chơi đùa thêm một hồi.
Đợi khi lão đại phu chẩn bệnh xong, hắn lập tức muốn rời đi.
Lão đại phu nhìn hắn còn ngồi trên xe lăn, gọi Dung Đình lại: “Bây giờ ngươi đã đi lại được rồi, cứ đi xung quanh một chút, không cần phải ngồi trên xe lăn nữa.”
Dung Đình khẽ lắc đầu: “Ta sợ đau.”
Tuy là nói dối nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi.
“Đến uống những thứ thuốc kia ngươi còn không sợ mà lại sợ đi sẽ đau à?”
Vết thương của hắn rất nặng và khó chữa trị nên thuốc mà Nhậm thần y cho vừa là thuốc cũng là độc. Nghe nói là sau khi uống, buổi tối sẽ cảm thấy đau đớn như có kiến chui vào kẽ xương vậy, càng lúc càng đau hơn, đau nhức mãnh liệt triền miên, thậm chí thời gian mỗi lúc phát tác còn không giống nhau, khiến người ta căn bản không thể nào đoán được rằng cơn đau này sẽ kéo dài đến khi nào.
Lão đại phu bật cười: “Thôi thôi, bây giờ để ngươi đi bộ chắc là ngươi còn chưa thể quen được, nếu vậy thì cứ ngồi xe lăn vài ngày đi. Tiểu thiếu gia, chúc mừng ngươi nhé, vết thương này trên chân ngươi có thể chữa khỏi được cũng thật sự không dễ dàng gì.”
Nét mặt Dung Đình lạnh nhạt, chính bản thân hắn cũng không biết mình nên nói gì lúc này.
Trước mặt tất cả mọi người, hắn đều không có nhu cầu muốn nói chuyện, trao đổi gì với người khác.
Lão đại phu nói chuyện với hắn, mặc dù hắn nghe thấy nhưng trong lòng vẫn không có chút gợn sóng, giống như lần trước khi bị Khương Cẩn Hành náo loạn đòi kẹo vậy, hắn không biết nên làm cái gì hay để lộ biểu cảm gì.
Lão đại phu nói rất nhiều, lại nói với Dung Đình: “Vết thương trên chân ngươi này có thể lành lại, nên cảm ơn Khương cô nương thật tốt đi. Nhờ con bé tìm thuốc cho ngươi, ta cũng nên cảm ơn con bé, toa thuốc này của Nhậm thần y đã chỉ dẫn cho ta rất nhiều điều.”
Lời nói này giống như chọc thủng lớp băng vậy, khiến sắc mặt lạnh như băng của Dung Đình hiện lên một chút ấm áp. Đôi mắt âm u lạnh lẽo của hắn khi nhớ đến bóng dáng xinh xắn của nàng lập tức trở nên có sức sống hơn nhiều.
Hắn cụp mắt: “Tất cả đều là công lao của nàng ấy.”
Hắn vừa nhớ đến cách Khương Nhiêu đối xử với người khác thường ngày, vừa nói với lão đại phu: “Cảm ơn lão tiên sinh.”
Lão đại phu nhiệt tình bảo: “Vậy khi nào chân ngươi lành hẳn thì nhất định phải cảm ơn con bé cho tốt đấy!”
“Nhưng mà chỉ nói một tiếng cảm ơn thì sẽ không chiếm được trái tim cô nương người ta đâu.”
“Ta nói cho ngươi biết, cô nương nào cũng thích đồ trang sức. Ngươi suy nghĩ thật kỹ xem con bé có thích vàng lấp lánh hay là loại đá quý đẹp đẽ nào không? Nếu tặng trang sức thì tám chín phần là con bé sẽ chấp nhận tấm lòng của ngươi.”
Dung Đình nghiêng đầu, nhớ đến những trang sức mà Khương Nhiêu hay đeo bình thường, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
Lão đại phu cũng không để ý hắn có nghe thấy hay không. Ông ấy cười híp mắt, giống như là nhớ lại gì đó, những nếp nhăn xung quanh khóe mắt cũng bởi vì cười nên hằn sâu hơn rất nhiều. Thế rồi ông ấy thong thả nói: “Ban đầu, phu nhân của lão già cũng là bởi vì một cây trâm bằng bạch ngọc mà gật đầu đồng ý gả cho ta. Sau đó, năm nào ta cũng mua một cây trâm cho nàng ấy, còn phải suy nghĩ thật kĩ xem năm nay nên mua loại nào.”
…
Dung Đình đi gửi thư.
Lúc trở về, khi đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, hắn dừng chân lại.
Chủ tiệm nhìn thấy mặc dù Dung Đình ăn mặc bình thường nhưng lại khó che giấu được khí chất cao quý bên trong, vô thức tiếp đãi hắn nhiệt đãi nhiệt tình hơn một chút: “Tiểu thiếu gia, ngài đến xem gì vậy?”
“Xem đồ trang sức.” Dung Đình nói.
“Là để tặng cho người khác, hay là…”
“Để tặng cho người khác.”
“Không biết là ngài muốn tặng cho trưởng bối, người nhà, hay là cho cô nương ngài thích?”
“Cho cô nương… Ta thích.” Dung Đình đảo mắt sang nơi khác.
Chủ tiệm đã hiểu, ông ấy lập tức chọn một cây trâm: “Ngài xem, cây trâm bạch ngọc khắc hình hoa sen nước này, nếu để tiểu cô nương cài có thể làm nổi bật nhan sắc của nàng ấy, cực kì đẹp.”
Dung Đình nhìn lại khẽ nhíu mày, ánh mắt quét tới quét lui qua cây trâm rồi nói: “Nàng ấy cài những cái khác trông cũng rất xinh đẹp.”
Chủ tiệm cười: “Tất nhiên là vậy, tiểu thiếu gia đã có vẻ ngoài xuất chúng, hẳn là cô nương ngài thích cũng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.”
Lời này của chủ tiệm phần nhiều là cách nói khách sáo để lôi kéo khách hàng. Ai ngờ khi ông ấy vừa nói xong bốn chữ “Khuynh quốc khuynh thành”, lại nghe thấy vị khách này nhỏ giọng đáp lại một tiếng “Ừ”.
Tuy giọng nói nghe có vẻ lãnh đạm nhưng trông vẻ mặt dường như hắn vô cùng đồng ý với lời này.
Chủ tiệm mỉm cười, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, có thể thấy hắn thích tiểu cô nương kia nhường nào.
Ông ấy lại tiếp tục chào mời: “Nhưng mà cái này trong tay ta được làm bằng loại ngọc bích tốt nhất đấy, các cô nương đều rất thích, nhất định là có thể biểu đạt được tấm lòng của ngài.”
Dung Đình lại hơi không hài lòng: “Cây trâm này bán rất đắt hàng sao?”
“Tất nhiên rồi, đây là cây trâm bán chạy nhất trong cửa hàng chúng ta.”
“Ta không cần cái này.”
“Ta muốn mua ngọc bích.” Hắn nói.
…
Dung Đình bận rộn cả đêm, đến ngày hôm sau, trên bàn dài, khối ngọc bích thô ráp mà hắn mua kia đã biến thành một cây trâm hình lông vũ màu trắng đẹp đẽ.
Đồ hắn tặng nàng, phải là thứ có một không hai trên đời này, chỉ có mình nàng có. Phần ngọc bích còn dư lại được hắn mài thành một miếng ngọc quyết* nhỏ.
*Ngọc quyết: đồ trang sức thời xưa, hình vành khuyên.
Trước đây hắn luôn tự sửa chữa bàn ghế cho mình nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm đồ trang sức.
Hắn đặt con dao nhỏ sắc bén mà mình đã nắm chặt suốt đêm xuống, đáy mắt phủ đầy tơ máu. Hắn chớp mắt mấy cái, đôi mắt khô rát, bàn tay nắm cây trâm kia lại hơi căng thẳng.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn cây trâm kia, trong lòng lại hơi do dự, không biết là nàng có thích nó hay không.
Cây trâm còn chưa được tặng, miếng ngọc quyết đã được hắn thắt dây đỏ, đeo bên thắt lưng, dán chặt vào chiếc hà bao cũ kia.
…
Kèm theo bức thư của Vân Quý phi là món quà bà ấy gửi cho ngoại sanh nữ cưng của mình… Mười hộp hương liệu.
Vân Quý phi luôn yêu thích cái đẹp nên cũng có nghiên cứu sâu sắc về các loại son phấn.
Bây giờ tuổi của Khương Nhiêu vẫn còn nhỏ nên cũng không sử dụng những thứ này. Vì vậy nên nàng mang theo mười hộp hương liệu quý giá được Tây Vực đưa đến kia, đi tìm phụ mẫu.
Khương Tứ gia và Khương Tần thị một người đang ngồi còn người kia đứng trước bàn sách.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Nghe thấy giọng của Khương Nhiêu, hai người rời mắt khỏi lá thư nhìn sang, cả hai đều mang sắc mặt khó coi.
Khương Tứ gia đứng sau lưng Khương Tần thị, ông ấy cau mày, nét mặt nghiêm trọng nói: “Niên Niên, lại đây.”
“Phụ thân có một chuyện muốn nói với con.”
Những người không thích Hoàng hậu cũng ghét lây cả Cửu Hoàng tử Dung Đình được Hoàng hậu nuôi lớn, cái người mà thường xuyên được bà ta nhắc đến, còn khóc lóc kể lể trước mặt Chiêu Vũ Đế rằng bà ta nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử khó khăn đến nhường nào.
Hắn chính là một công cụ để tranh đoạt sự sủng ái của Hoàng Hậu.
Bọn họ càng nghe Hoàng hậu xem hắn như nhi tử ruột thịt, lại càng xem thường hắn.
Những kẻ muốn ngáng chân Hoàng hậu lại càng không muốn Dung Đình sống tốt, thường xuyên âm thầm gây rắc rối cho hắn.
Trong chuyến săn bắn mùa thu hai năm trước, nghe nói là Dung Đình bị trọng thương.
Một đám cung tần phi tử nhìn Hoàng hậu sốt ruột đến mức rơi lệ, vẻ bề ngoài thì lòng như lửa đốt nhưng bên trong lại âm thầm cảm thấy khoái chí.
Cũng không biết Hoàng hậu khóc như đứt từng khúc ruột vì nhi tử bị thương kia có phải cũng đang ngấm ngầm cảm thấy sảng khoái và hả hê giống như bọn họ không.
Không có ai thật lòng quan tâm đến vết thương trên đùi do ngã ngựa của thiếu niên kia rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
…
Trong điện Ủng Thanh, Chiêu Vũ Đế phê duyệt tấu chương đến giờ Thân, đêm đã khuya.
Thái giám Lý Nhân theo phục vụ bên cạnh ông ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày 15, ngài sẽ ngủ lại ở nơi của Hoàng hậu.”
Chiêu Vũ Đế nhìn tấu chương đầy bàn còn chưa phê duyệt xong, ông ta cau mày, mệt mỏi lên tiếng: “Ngươi đến cung Cẩm Tú bên kia báo rằng trẫm bận rộn chính sự nên đêm nay sẽ ngủ lại ở điện Ủng Thanh, không thể đến chỗ Hoàng hậu được.”
Lý Nhân “Vâng” một tiếng, nửa canh giờ sau, hắn ta mang một hộp đựng thức ăn quay lại: “Hoàng hậu nương nương nấu canh lê cho bệ hạ. Người vẫn luôn chờ Hoàng thượng đến, nghe nói Hoàng thượng không thể đến nên đã kêu nô tài mang đến cho ngài.”
Chiêu Vũ Đế nói: “Mang lên đây.”
Ông ta nếm thử vài ngụm, hương vị ngọt ngào thanh mát, đôi lông mày nhíu lại đã giãn ra rất nhiều, ông ta cảm thấy Hoàng hậu thật chu đáo.
Sau khi uống xong canh lê, ông ta hỏi Lý Nhân: “Trẫm phái người đi đón Tiểu Cửu quay về, sao đến nay vẫn không có chút động tĩnh nào?”
Lý Nhân đáp: “Nếu không phải ra roi thúc ngựa thì từ Nghiệp thành đến Kim Lăng thì ít cũng phải mất mười ngày, một lần đi đi về về cũng đã mất gần một tháng. Hoàng thượng kiên nhẫn đợi một chút, Cửu Hoàng tử sẽ nhanh quay về thôi.”
Chiêu Vũ Đế nhếch môi khẽ cười: “Ngươi vẫn còn nhớ lời căn dặn của trẫm chứ?”
“Nô tài nhớ.” Lý Nhân cung kính đáp: “Hoàng thượng đã nói là không để cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện này, tất nhiên là nô tài làm theo chỉ thị của Hoàng thượng.”
Chiêu Vũ Đế hài lòng gật đầu: “Đợi khi nào Tiểu Cửu quay về, trước tiên dẫn nó đến chỗ trẫm, trẫm sẽ đích thân đưa nó đi gặp Hoàng hậu.
Ông ta nhìn chén canh lê trống rỗng kia: “Hoàng hậu quản lý hậu cung cũng không dễ dàng gì, có lẽ chuyện này có thể khiến nàng ấy vui vẻ hơn một chút.”
Lý Nhân đáp lại: “Hoàng thượng đã phí nhiều tâm tư, đợi Cửu Hoàng tử quay về, chắc chắn là nương nương sẽ rất vui mừng.”
…
Bệnh phong hàn của Dung Đình không quá ba ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn. Không chỉ có phong hàn đi mà rõ ràng là vết thương trên đùi hắn cũng đã đỡ hơn không ít.
Cho dù không có người nào đỡ, không có điểm tựa thì một mình hắn vẫn có thể đứng dậy, chống đỡ được một lúc.
Dung Đình đứng dậy khỏi xe lăn, đôi chân đã lâu ngày không được đi bộ chống đỡ cơ thể, run rẩy cất từng bước.
Hắn bước từng bước một, bước chân vừa nặng nề vừa chậm chạp, đi đến bên cạnh cửa, vươn tay đẩy cửa ra.
Đối với người thường mà nói, đây cũng chỉ là một khoảng cách vô cùng bình thường. Nhưng đối với Dung Đình mà nói, đó lại là một cảm giác chưa từng có trong suốt một năm nay.
Hắn đứng trong ánh nắng ban ngày trong trẻo, bóng lưng cao ngất thẳng tắp nhưng đôi tay đang chắp sau lưng lại khẽ run lên.
Hắn cứ đứng im lặng với đôi tay khẽ run như vậy trong khoảng một nén nhang, cuối cùng thì sóng to gió lớn trong đôi mắt cũng dừng lại. Sau khi quay về phòng, hắn lại ngồi lên xe lăn.
Sau khi ngồi xuống xe lăn, hai cái chân kia đặt lên bàn đạp, vẫn còn yếu ớt không có sức giống như trước đây, chẳng qua là ánh mắt của chủ nhân nó đã thay đổi.
Giống như con thú bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng đã trốn thoát, khát vọng trả thù và sự khát máu đã kiềm chế lâu ngày tích tụ trong đôi mắt của hắn cũng dần dần trở nên u ám và dày đặc mà người bình thường khó có thể hiểu được.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Đình đi đến y quán, tìm được vị đại phu già.
Lão đại phu bắt mạch cho hắn, ông ấy khá ngạc nhiên nói: “Ngươi thật sự hồi phục nhanh đấy.”
Dung Đình gật đầu.
Lão đại phu thấy tâm trạng hắn bình tĩnh, chỉ cảm thấy hắn là một thiếu niên trẻ tuổi nhưng trông lại già dặn giống như một cụ già từng trải qua sóng gió, sống mấy chục năm vậy.
Đôi chân đã tàn phế phải ngồi trên xe lăn tận một năm, bây giờ đột nhiên khỏe lại, nếu là người khác thì có ai lại không mừng như điên chứ?
Thế mà hắn l ạikhông giống với những người khác.
Trong ngực Dung Đình cất một phong thư, giấy viết thư vẫn là tờ giấy có in dấu tay máu của tử sĩ.
Hắn biết được hôm nay trong hoàng cung, nhất là trong cung Cẩm Tú rất náo nhiệt.
Hoàng hậu cực kỳ đa nghi, nếu đã hoài nghi một người thì từ nay về sau bà ta sẽ không thể nào tin tưởng người đó được nữa. Mặc dù Quý ma ma là lão ma ma mà bà ta mang theo từ lúc còn chưa xuất giá, chỉ cần bà ta bắt đầu nảy sinh hoài nghi thì bà ta cũng sẽ không tin tưởng thêm một lần nào nữa.
Những bức thư sau đó của Hoàng hậu truyền đến đều đang thúc giục “tử sĩ” của bà ta, bảo “tử sĩ” tìm ra kẻ cấu kết với Quý ma ma.
Bà ta không biết người thật sự nhận được thư là hắn. Nếu một ngày nào đó Hoàng hậu biết được là hắn, không biết bà ta sẽ có sắc mặt như thế nào.
Đáy mắt thiếu niên tối tăm, âm thầm che giấu tâm tư của mình.
Khi mèo vờn chuột, dù sao thì trước khi con chuột chết cũng phải chơi đùa thêm một hồi.
Đợi khi lão đại phu chẩn bệnh xong, hắn lập tức muốn rời đi.
Lão đại phu nhìn hắn còn ngồi trên xe lăn, gọi Dung Đình lại: “Bây giờ ngươi đã đi lại được rồi, cứ đi xung quanh một chút, không cần phải ngồi trên xe lăn nữa.”
Dung Đình khẽ lắc đầu: “Ta sợ đau.”
Tuy là nói dối nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi.
“Đến uống những thứ thuốc kia ngươi còn không sợ mà lại sợ đi sẽ đau à?”
Vết thương của hắn rất nặng và khó chữa trị nên thuốc mà Nhậm thần y cho vừa là thuốc cũng là độc. Nghe nói là sau khi uống, buổi tối sẽ cảm thấy đau đớn như có kiến chui vào kẽ xương vậy, càng lúc càng đau hơn, đau nhức mãnh liệt triền miên, thậm chí thời gian mỗi lúc phát tác còn không giống nhau, khiến người ta căn bản không thể nào đoán được rằng cơn đau này sẽ kéo dài đến khi nào.
Lão đại phu bật cười: “Thôi thôi, bây giờ để ngươi đi bộ chắc là ngươi còn chưa thể quen được, nếu vậy thì cứ ngồi xe lăn vài ngày đi. Tiểu thiếu gia, chúc mừng ngươi nhé, vết thương này trên chân ngươi có thể chữa khỏi được cũng thật sự không dễ dàng gì.”
Nét mặt Dung Đình lạnh nhạt, chính bản thân hắn cũng không biết mình nên nói gì lúc này.
Trước mặt tất cả mọi người, hắn đều không có nhu cầu muốn nói chuyện, trao đổi gì với người khác.
Lão đại phu nói chuyện với hắn, mặc dù hắn nghe thấy nhưng trong lòng vẫn không có chút gợn sóng, giống như lần trước khi bị Khương Cẩn Hành náo loạn đòi kẹo vậy, hắn không biết nên làm cái gì hay để lộ biểu cảm gì.
Lão đại phu nói rất nhiều, lại nói với Dung Đình: “Vết thương trên chân ngươi này có thể lành lại, nên cảm ơn Khương cô nương thật tốt đi. Nhờ con bé tìm thuốc cho ngươi, ta cũng nên cảm ơn con bé, toa thuốc này của Nhậm thần y đã chỉ dẫn cho ta rất nhiều điều.”
Lời nói này giống như chọc thủng lớp băng vậy, khiến sắc mặt lạnh như băng của Dung Đình hiện lên một chút ấm áp. Đôi mắt âm u lạnh lẽo của hắn khi nhớ đến bóng dáng xinh xắn của nàng lập tức trở nên có sức sống hơn nhiều.
Hắn cụp mắt: “Tất cả đều là công lao của nàng ấy.”
Hắn vừa nhớ đến cách Khương Nhiêu đối xử với người khác thường ngày, vừa nói với lão đại phu: “Cảm ơn lão tiên sinh.”
Lão đại phu nhiệt tình bảo: “Vậy khi nào chân ngươi lành hẳn thì nhất định phải cảm ơn con bé cho tốt đấy!”
“Nhưng mà chỉ nói một tiếng cảm ơn thì sẽ không chiếm được trái tim cô nương người ta đâu.”
“Ta nói cho ngươi biết, cô nương nào cũng thích đồ trang sức. Ngươi suy nghĩ thật kỹ xem con bé có thích vàng lấp lánh hay là loại đá quý đẹp đẽ nào không? Nếu tặng trang sức thì tám chín phần là con bé sẽ chấp nhận tấm lòng của ngươi.”
Dung Đình nghiêng đầu, nhớ đến những trang sức mà Khương Nhiêu hay đeo bình thường, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng.
Lão đại phu cũng không để ý hắn có nghe thấy hay không. Ông ấy cười híp mắt, giống như là nhớ lại gì đó, những nếp nhăn xung quanh khóe mắt cũng bởi vì cười nên hằn sâu hơn rất nhiều. Thế rồi ông ấy thong thả nói: “Ban đầu, phu nhân của lão già cũng là bởi vì một cây trâm bằng bạch ngọc mà gật đầu đồng ý gả cho ta. Sau đó, năm nào ta cũng mua một cây trâm cho nàng ấy, còn phải suy nghĩ thật kĩ xem năm nay nên mua loại nào.”
…
Dung Đình đi gửi thư.
Lúc trở về, khi đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, hắn dừng chân lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ tiệm nhìn thấy mặc dù Dung Đình ăn mặc bình thường nhưng lại khó che giấu được khí chất cao quý bên trong, vô thức tiếp đãi hắn nhiệt đãi nhiệt tình hơn một chút: “Tiểu thiếu gia, ngài đến xem gì vậy?”
“Xem đồ trang sức.” Dung Đình nói.
“Là để tặng cho người khác, hay là…”
“Để tặng cho người khác.”
“Không biết là ngài muốn tặng cho trưởng bối, người nhà, hay là cho cô nương ngài thích?”
“Cho cô nương… Ta thích.” Dung Đình đảo mắt sang nơi khác.
Chủ tiệm đã hiểu, ông ấy lập tức chọn một cây trâm: “Ngài xem, cây trâm bạch ngọc khắc hình hoa sen nước này, nếu để tiểu cô nương cài có thể làm nổi bật nhan sắc của nàng ấy, cực kì đẹp.”
Dung Đình nhìn lại khẽ nhíu mày, ánh mắt quét tới quét lui qua cây trâm rồi nói: “Nàng ấy cài những cái khác trông cũng rất xinh đẹp.”
Chủ tiệm cười: “Tất nhiên là vậy, tiểu thiếu gia đã có vẻ ngoài xuất chúng, hẳn là cô nương ngài thích cũng có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.”
Lời này của chủ tiệm phần nhiều là cách nói khách sáo để lôi kéo khách hàng. Ai ngờ khi ông ấy vừa nói xong bốn chữ “Khuynh quốc khuynh thành”, lại nghe thấy vị khách này nhỏ giọng đáp lại một tiếng “Ừ”.
Tuy giọng nói nghe có vẻ lãnh đạm nhưng trông vẻ mặt dường như hắn vô cùng đồng ý với lời này.
Chủ tiệm mỉm cười, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, có thể thấy hắn thích tiểu cô nương kia nhường nào.
Ông ấy lại tiếp tục chào mời: “Nhưng mà cái này trong tay ta được làm bằng loại ngọc bích tốt nhất đấy, các cô nương đều rất thích, nhất định là có thể biểu đạt được tấm lòng của ngài.”
Dung Đình lại hơi không hài lòng: “Cây trâm này bán rất đắt hàng sao?”
“Tất nhiên rồi, đây là cây trâm bán chạy nhất trong cửa hàng chúng ta.”
“Ta không cần cái này.”
“Ta muốn mua ngọc bích.” Hắn nói.
…
Dung Đình bận rộn cả đêm, đến ngày hôm sau, trên bàn dài, khối ngọc bích thô ráp mà hắn mua kia đã biến thành một cây trâm hình lông vũ màu trắng đẹp đẽ.
Đồ hắn tặng nàng, phải là thứ có một không hai trên đời này, chỉ có mình nàng có. Phần ngọc bích còn dư lại được hắn mài thành một miếng ngọc quyết* nhỏ.
*Ngọc quyết: đồ trang sức thời xưa, hình vành khuyên.
Trước đây hắn luôn tự sửa chữa bàn ghế cho mình nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm đồ trang sức.
Hắn đặt con dao nhỏ sắc bén mà mình đã nắm chặt suốt đêm xuống, đáy mắt phủ đầy tơ máu. Hắn chớp mắt mấy cái, đôi mắt khô rát, bàn tay nắm cây trâm kia lại hơi căng thẳng.
Hắn khẽ liếc mắt nhìn cây trâm kia, trong lòng lại hơi do dự, không biết là nàng có thích nó hay không.
Cây trâm còn chưa được tặng, miếng ngọc quyết đã được hắn thắt dây đỏ, đeo bên thắt lưng, dán chặt vào chiếc hà bao cũ kia.
…
Kèm theo bức thư của Vân Quý phi là món quà bà ấy gửi cho ngoại sanh nữ cưng của mình… Mười hộp hương liệu.
Vân Quý phi luôn yêu thích cái đẹp nên cũng có nghiên cứu sâu sắc về các loại son phấn.
Bây giờ tuổi của Khương Nhiêu vẫn còn nhỏ nên cũng không sử dụng những thứ này. Vì vậy nên nàng mang theo mười hộp hương liệu quý giá được Tây Vực đưa đến kia, đi tìm phụ mẫu.
Khương Tứ gia và Khương Tần thị một người đang ngồi còn người kia đứng trước bàn sách.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Nghe thấy giọng của Khương Nhiêu, hai người rời mắt khỏi lá thư nhìn sang, cả hai đều mang sắc mặt khó coi.
Khương Tứ gia đứng sau lưng Khương Tần thị, ông ấy cau mày, nét mặt nghiêm trọng nói: “Niên Niên, lại đây.”
“Phụ thân có một chuyện muốn nói với con.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro