Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 45

2024-11-08 21:45:59

Vài ngày sau, Ngư Ảnh cho người đổi bia ngắm.

Mặc dù vẫn không thể bắn trúng hồng tâm, nhưng bia ngắm mới rõ ràng khiến tiễn thuật của Tiểu Thập Thất chuẩn xác hơn không ít.

Gia Hòa Hoàng hậu cực kì vui mừng, thưởng Ngư Ảnh một khoản bạc.

Ngư Ảnh càng trở nên nổi bật hơn trước mặt Gia Hòa Hoàng hậu.

Quý ma ma như con sói què bị trục xuất khỏi đàn, lết đôi chân theo sau, im lặng quan sát tất cả.

Đáy mắt bà ta đục ngầu chứa sự ghen ghét với Ngư Ảnh và bất mãn với Hoàng hậu, hàm răng nghiến ken két.



Bia ngắm mới khiến tiễn thuật của Tiểu Thập Thất nhìn tốt hơn, Gia Hòa Hoàng hậu vui thì vui, nhưng đối với bà ta việc quan trọng nhất vẫn là để Chiêu Vũ Đế thấy Tiểu Thập Thất lợi hại.

Lúc Chiêu Vũ Đế ở cung Cẩm Tú, Gia Hòa Hoàng hậu cười hàn huyên với Chiêu Vũ Đế một hồi, sau đó dẫn dắt chủ đề đến Tiểu Thập Thất: “Hoàng thượng, tiễn pháp của Tiểu Thập Thất đã luyện tốt hơn nhiều, có cần bảo thằng bé đến cho người xem thử không? Nếu được phụ hoàng khích lệ thì chắc chắn Tiểu Thập Thất sẽ càng chăm chỉ hơn.”

Trời đã tối đen, Chiêu Vũ Đế nói: “Hôm nay muộn rồi, để Tiểu Thập Thất nghỉ ngơi đi. Đợi vài ngày nữa đến hội thưởng hoa thì để nó bộc lộ tài năng trước mặt mọi người, cổ vũ tinh thần thằng bé hơn.”

Muốn để Tiểu Thập Thất bắn tên trước mặt mọi người…

Trong lòng Hoàng hậu hơi căng thẳng, ngón tay cứng đơ nhưng vẫn giữ nụ cười, đồng ý với Chiêu Vũ Đế: “Hoàng thượng lo mọi việc chu đáo, thần thiếp còn kém nhiều.”

Sau khi Chiêu Vũ Đế đi rồi, bà ta truyền cho cung nữ và thái giám bên cạnh Thập Thất Hoàng tử trông chừng cậu ta luyện tiễn ngày đêm.



Đợi đến hội thưởng hoa, cung phi tề tựu đông đủ trong hậu hoa viên.

Gia Hòa Hoàng hậu ngồi bên cạnh Chiêu Vũ Đế, cười nhìn Tiểu Thập Thất có tiễn pháp tốt của bà ta.

Mặc dù vẫn không trúng hồng tâm.

Nhưng có vài mũi tên rất gần sát.

Cung phi bên phe Hoàng hậu liên tiếp khen ngợi Tiểu Thập Thất.

Đáy lòng Hoàng hậu vui vẻ, nhưng lại khiêm tốn không nói gì, đôi mắt dịu dàng nồng thắm im lặng nhìn chằm chằm Chiêu Vũ Đế.

Đến tận khi Chiêu Vũ Đế gật đầu nói: “Tiễn pháp của Tiểu Thập Thất tiến bộ nhiều như vậy đúng là không dễ dàng gì.”

Bà ta mới khẽ cười, nói: “Dù sao thì cũng kém xa phụ hoàng nhiều.”

“Là rất xa.” Lúc này chợt có tiếng cười khác truyền đến: “Bia ngắm này hình như có gì đó nha.”

Vân Quý phi hiền thục ôm một con mèo mắt lam đuôi dài trong ngực.

Bàn tay bà ấy chỉ nhẹ nhàng đặt lên thân mèo trắng trong ngực, khẽ vuốt ve, con mèo đã ngẩng cằm kiêu ngạo.

Khí chất ngang ngược này cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét hay ác cảm, trái lại càng làm tôn lên nhan sắc diễm lệ bà ấy.

… Ngoại trừ Hoàng hậu.

Hoàng hậu tối sầm mặt trong giây lát, nhưng không quên Chiêu Vũ Đế đang ở bên cạnh nên vẫn nở nụ cười: “Vân Quý phi có ý gì?”

Vân Quý phi không nhìn bà ta, lắc eo thon đến bên cạnh bia ngắm, cười hì hì nói: “Bia ngắm này to thật, to như mặt của thần thiếp vậy.”

Bà ấy đưa tay sờ mặt, giọng lanh lảnh: “Không lẽ mặt thần thiếp nhỏ lại rồi? Trước đó vài ngày Hoàng thượng còn bảo thích thần thiếp nở nang một chút, thần thiếp cũng tăng bữa ăn hằng ngày lên vẫn không nở nang nổi, tội của thần thiếp đáng chết vạn lần.”

Tuy nói tội đáng chết vạn lần, nhưng cái miệng anh đào đỏ thẫm nhỏ nhắn khẽ bĩu lại như đang bất mãn.

Rõ ràng muốn Chiêu Vũ Đế đến dỗ dành.

Ánh mắt quyến rũ như móc câu cuốn lấy trái tim người khác.

Chẳng mấy nam nhân có thể cưỡng lại trước hồng nhan họa thủy như vậy.

Tuy Chiêu Vũ Đế là Hoàng đế, nhưng ông ta cũng là nam nhân bình thường.

Ông ta rời khỏi Hoàng hậu đến bên cạnh Vân Quý phi.

Nghiêng người đến bên tai bà ấy, tư thế như tình nhân thân mật, thì thầm: “Mặc kệ A Vân có như thế nào thế nào thì trẫm đều vui.”

Vân Quý phi khẽ khinh thường trong lòng.

Lời nói của nam nhân không thể tin được.

Sự vui vẻ này của ông ta đều đặt trên tuổi thanh xuân mỹ mạo của bà ấy.

Nếu bà ấy lớn tuổi già đi, chỉ e là ông ta cũng không thèm liếc nhìn một cái.

Bà ấy không tin nam nhân này.

Nhưng nam nhân này muốn cưng chiều bà ấy, bà ấy vẫn sẽ giữ thể diện cho ông ta.

Sau khi Chiêu Vũ Đế "thổ lộ tâm tình", Vân Quý phi cho ông ta một ánh mắt hờn giận nhưng cũng vui sướng.

Bà ấy dịu dàng nói: “Hoàng thượng cho thần thiếp một phần chân tình, thần thiếp sẽ đáp lại mười phần.”

Vân Quý phi liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng hậu, lòng cảm thấy thú vị, bà ấy khẽ nhếch lông mày, muốn tháo chiếc mặt nạ dịu dàng giả tạo của bà ta.

Thế là nghiêng người qua Chiêu Vũ Đế cười khiêu khích với Hoàng hậu.

Sau đó giương ngón tay chỉ vào bia ngắm, đứng sát Chiêu Vũ Đế, giọng nói như lan ngọc: “Hoàng thượng, ngài còn chưa cho thần thiếp biết rốt cuộc là bia ngắm lớn hay mặt của thần thiếp gầy hóp đến mức khó coi rồi?”

Chiêu Vũ Đế đang đứng cách bia ngắm nửa bước, nghe Vân Quý phi hỏi vậy, mới nhìn kĩ bia ngắm.

Người say mê tiễn thuật đương nhiên quen mắt với những đồ thế này. Nhìn kỹ một chút thì đương nhiên nhận ra sự khác biệt.

Chiêu Vũ Đế nhíu mày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ta vừa cảm thấy Tiểu Thập Thất biểu hiện rất tốt thì bây giờ chỉ thấy thật giả lẫn lộn.

Nếu ngay từ đầu cho ông ta biết bia ngắm này lớn hơn một vòng so với bình thường, trông biểu hiện Tiểu Thập Thất như vậy ông ta vẫn sẽ cảm thấy tiễn thuật của nhi tử mình tiến bộ nhiều.

Nhưng cứ phải đợi đến khi ông ta thấy nhi tử biểu hiện tốt đẹp xong thì lại cho ông ta biết sự thật.

Cứ như là… Bị lừa vậy.

Chiêu Vũ Đế khó chịu trong lòng, lạnh mặt nói với Vân Quý phi: “Bia ngắm này lớn hơn một chút so với bia ngắm bình thường, dễ bắn trúng hơn.”

“Thì ra là vậy.” Vân Quý phi dời mắt, nghênh đón ánh mắt của Hoàng hậu. Hoàng hậu càng nhìn thì bà ấy càng muốn dựa lên người Chiêu Vũ Đế, dáng vẻ cậy sủng sinh kiêu.

Bà ấy nũng nịu với Chiêu Vũ Đế: “Nhưng mà thần thiếp có bắn liên tục thì cũng không trúng được, trong mắt thần thiếp, Thập Thất Hoàng tử vẫn cực kì lợi hại.”

Ngón tay Hoàng hậu bấu chặt vào lòng bàn tay.

Câu này của Vân Quý phi nhìn như giải oan cho bà ta, thực tế là muốn lôi việc Hoàng thượng bất mãn lên thêm lần nữa.

Hay cho ả Vân Quý phi!

Vân Quý phi chợt dịu giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng thấy Hoàng thượng bắn tên bao giờ.”

Chiêu Vũ Đế sủng ái bà ấy, nghe vậy thì cho thái giám lấy cung tiễn ra.

Ông ta đứng ở vị trí cách mục tiêu trăm bước, giương cung, một mũi tên bắn trúng hồng tâm.

Vân Quý phi vỗ tay khen ngợi: “Hoàng thượng thật lợi hại!”

Chiêu Vũ Đế thả tên trong tay xuống, khẽ lắc đầu, thở dài: “Bia ngắm này đơn giản quá.”

Tiểu Thập Thất cúi đầu, đỏ bừng mặt.

Hoàng hậu cũng bừng lửa giận, nhưng cuối cùng bà ta vẫn duy trì hình tượng đoan trang rộng lượng trước mặt mọi người.

Những cung phi và người hóng chuyện còn lại đều im lặng.

Người không hợp với Hoàng hậu thì châu đầu ghé tai, khoái chí mừng thầm.



Vân Quý phi cười yếu ớt, sau khi về chỗ ngồi thì khẽ phân phó Lưu Oanh: “Không ngờ Quý ma ma kia nói thật, thưởng cho bà ta mười lượng bạc, có điều…”

“Việc ngày hôm nay coi như tin Quý ma ma, bản cung không chịu tổn hại gì nên mới có thể đi nói.”

Bà ấy cẩn thận dặn dò: “Những ngày sau Quý ma ma lại đến nói gì nữa thì chớ nên tin hoàn toàn, dù sao bà ta vẫn là người bên cạnh Hoàng hậu.”



Mà Quý ma ma đứng từ xa nhìn tất cả, không nhịn được mừng thầm trong lòng.

Trải qua chuyện này, tất nhiên Hoàng hậu sẽ cảm thấy tỳ nữ tên Ngư Ảnh kia không đáng tin.

Có thể nhớ tới bà ta lại lần nữa thì hay quá.



Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ, tiếng bàn tán xôn xao của cung phi vang lên không dứt.

“Hoàng hậu dùng cách này để nuôi dạy Hoàng tử, giở trò dối trá như vậy, đứa trẻ tốt thế này cũng sẽ bị nuôi thành phế vật mất.”

Không biết cung phi nào vừa nói, câu này truyền tới tai Hoàng hậu khiến sắc mặt bà ta xanh mét.

Đám nữ nhân này thì biết gì chứ?

Mặc kệ sau này Tiểu Thập Thất lớn lên như thế nào, chỉ cần thằng bé có thể trèo lên Đế vị thì với đại quyền trong tay, không ai dám nói thằng bé không đúng.

Trong lòng bà ta chất chứa lửa giận, lại e ngại Chiêu Vũ Đế ở đây nên không thể nổi cơn thịnh nộ.

Không ngờ bàn tay của mình bỗng được một đôi tay to nắm lấy.

Bà ta ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt an ủi của Chiêu Vũ Đế.

Hoàng hậu kinh ngạc, trong mắt xen lẫn vui mừng…

Chiêu Vũ Đế muốn lên tiếng bảo vệ bà ta sao?

Chiêu Vũ Đế cúi đầu nói với Gia Hòa Hoàng hậu: “Trẫm biết nàng là một người mẹ hiền thục, là một mẫu thân tốt.”

Gia Hòa Hoàng hậu xấu hổ gật đầu, bên tai lại nghe thêm một câu nữa: “Nàng dạy dỗ Tiểu Cửu và Tiểu Thập Thất của trẫm vô cùng tốt.”

Chiêu Vũ Đế nhìn bia ngắm, vẫn chưa cho qua chuyện Tiểu Thập Thất.

Nhưng ông ta không định phá hỏng bất ngờ mà mình sắp tặng cho Gia Hòa Hoàng hậu, thế là không nhắc đến chuyện Tiểu Thập Thất nữa, để hai người đều thoải mái.

Ông ta khẽ cười nói: “Trẫm cũng hiểu nàng vất vả, tặng nàng một bất ngờ.”

Gia Hòa Hoàng hậu hơi nín thở.

Bà ta vì gia tộc mới vào cung làm Hậu.

Nhưng cũng có lúc bà ta sẽ hi vọng nam nhân bên cạnh bà ta nửa đời sau có thể đối xử với bà ta thật lòng một chút.

Đây là lần đầu tiên Chiêu Vũ Đế chuẩn bị bất ngờ cho bà ta, thậm chí trong mắt Gia Hòa Hoàng hậu còn long lanh ngấn lệ.

Chiêu Vũ Đế từ tốn nói: “Lý Nhân, dẫn nó đến đây đi.”

Gia Hòa Hoàng hậu chờ mong nhìn theo.

Sau khi mở cửa lại thấy một bóng người ngồi trên xe lăn, hai chân được tấm chăn che lại, thân người thẳng tắp, diện mạo tuấn tú, hắn khẽ cười nhạt cất lời.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại sao lại là hắn?!

Gia Hòa Hoàng hậu run rẩy như gặp phải ma.

Bị dọa đến mức ngã khỏi chỗ ngồi, được cung nữ mau lẹ đỡ lấy nhưng vẫn còn ngồi sững sờ tại chỗ.

Bà ta run run, sự kinh hãi trong mắt không sao kể hết.

Vì sao hắn lại quay lại đây?!

Gia Hòa Hoàng hậu thở gấp, ngực bắt đầu nhói đau đến nghẹt thở.



Chiêu Vũ Đế cười tươi roi rói.

Nhất là khi trông thấy phản ứng của Gia Hòa Hoàng hậu, khiếp sợ đến mức quỳ xuống đất, ông ta càng hài lòng với tính toán của mình.

Xem nàng ấy mừng rỡ đến nỗi ngồi không vững mà quỳ thụp hẳn xuống đất kìa.

Chiêu Vũ Đế cười, hỏi Hoàng hậu sau khi đã được tỳ nữ đỡ dậy: “Gặp ại Tiểu Cửu nàng có vui không?”

Thật ra giọng điệu ông ta đã chắc chắn lắm rồi.

Gia Hòa Hoàng hậu không cười nổi nữa, cánh tay không ngừng run rẩy.

Một hồi lâu sau bà ta mới cố hết sức đè ép cảm xúc, nở nụ cười quái dị: “Vui, thiếp thân vui lắm.”

Giọng bà ta nghẹn ngào, hai mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm Dung Đình, vẫn là ánh mắt như gặp phải ma đó.

Tử sĩ gửi thư vẫn báo Dung Đình đang thoi thóp, gầy như xương khô, chẳng có mấy cơ hội sống.

Nhưng Dung Đình đang đến gần trước mắt bà ta chỉ có sắc mặt tái nhợt và ngồi trên xe lăn, còn lại không khác người bình thường là bao!

Thậm chí lưỡi dao trong mắt Dung Đình cũng lạnh như giọng điệu gọi mẫu hậu đó, khiến bà ta nổi gai ốc.

Oắt con trước giờ chưa bao giờ gọi bà ta là mẫu hậu trước mặt người khác.

Bà ta nói hắn âm trầm cổ quái cũng rất nhiều người đồng tình, mọi người đều cho rằng Dung Đình trời sinh tính tình ngang bướng, bà ta cố gắng hết sức cũng không thể nào uốn nắn được.

Người ngoài cảm thấy Dung Đình ghê tởm, còn bà ta thì đáng thương.

Dung Đình học cách giả dối thế này từ khi nào chứ!

Sự sợ hãi trong mắt Gia Hòa Hoàng hậu khó mà miêu tả được.

Chiêu Vũ Đế thân thiết nói: “Nàng đã một năm không gặp Tiểu Cửu, chắc chắn có nhiều điều muốn nói, trẫm đi cùng với hai mẹ con đến cung Cẩm Tú ôn chuyện một chút vậy.”

Gia Hòa Hoàng hậu mắc nghẹn ngụm máu ở cổ họng.

Ôn chuyện hay là thù riêng?



Sau khi Dung Đình trở về, hắn đến gặp Chiêu Vũ Đế một lần.

Chiêu Vũ Đế thấy hai chân hắn vẫn trọng thương, nghĩ đến việc năm sau Phiên tộc đến cống nạp, Dung Đình không thể giành lại mặt mũi cho ông ta, trong lòng thấy không vui.

Lại nghe Dung Đình nói hai chân hắn đã tốt hơn thì lập tức, ông ta trở nên tươi tỉnh hẳn.

Tuy nhiên vì vẫn chưa tìm được hung thủ nên Dung Đình muốn chặn tin tức lại, nói với ông ta chuyện chân của hắn lành lại chỉ muốn để một mình phụ hoàng biết.

Khi đó Chiêu Vũ Đế hỏi hắn: “Vì sao không nói chuyện này cho mẫu hậu con trước, mẫu hậu của con đã lo lắng cho con rất nhiều.”

Dung Đình cụp mắt, giọng điệu quạnh quẽ: “Mẫu hậu ngày nào cũng quan tâm nhi thần, biết tin này khó tránh khỏi việc cảm xúc bị kích động, không thể bình tĩnh như phụ hoàng, sợ người ngoài nhìn thấy sẽ tìm ra sơ hở, dễ bị người khác lợi dụng.”

Chiêu Vũ Đế lại nhìn kĩ đứa con trai này lần nữa.

Mười bốn tuổi đã hiểu phải giấu đi mũi nhọn, lo mọi việc chu toàn, lại còn có công phu trác tuyệt…

Không khỏi tấm tắc khen ợi.



Cung Cẩm Tú.

Chiêu Vũ Đế và Gia Hòa Hoàng hậu ngồi ở vị trí đầu.

Dung Đình và Tiểu Thập Thất ngồi đối diện.

Thập Thất Hoàng tử cúi đầu, thi thoảng liếc mắt nhìn Dung Đình, dáng vẻ như căm thù.

Gia Hòa Hoàng hậu đá một cước, cậu ta mới lề mề gọi Dung Đình là Hoàng huynh.

Chiêu Vũ Đế cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.

Sau khi nghĩ kĩ thì nhớ hóa ra đây là lần đầu tiên ông ta, Hoàng hậu, Thập Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử cùng ngồi ở đây. Trước đó khi đến cung Cẩm Tú, dường như ông ta chưa từng gặp đứa con thứ chín của mình.

Chỉ là thi thoảng sẽ nghe cung nữ cung Cẩm Tú nói Cửu Hoàng tử không dễ nuôi, lại còn hay sinh bệnh.

Không ngờ đứa nhỏ ngang bướng lớn lên lại thay đổi như vậy.

Những đứa trẻ từng lầm đường lạc lối lúc nhỏ rất khó quay lại con đường sai lầm một lần nữa.

Chiêu Vũ Đế hồi tưởng lại, bản thân cũng không nhận ra mình càng thêm hài lòng về Dung Đình.

Ông ta mỉm cười, nói với Thập Thất Hoàng tử: "Có vài chuyện Tiểu Thập Thất nên học hỏi Cửu Hoàng huynh của mình nhiều hơn."

Gia Hòa Hoàng hậu nghe được Chiêu Vũ Đế hài lòng với Dung Đình, trong lòng nghẹn đắng, nhưng vẫn phải đá một cái vào chân Tiểu Thập Thất ở dưới bàn, ra hiệu cho cậu ta đáp lời phụ hoàng.

Tiểu Thập Thất co chân lại, chậm chạp tiếp lời: "Thưa phụ hoàng, nhi thần đã hiểu ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0