Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 46
2024-11-08 21:45:59
Trước đây, khi Chiêu Vũ Đế đến thì Gia Hòa Hoàng hậu luôn ra lệnh cho người nhốt Dung Đình trong phòng.
Thời gian đó biên cương chiến loạn, Chiêu Vũ Đế bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, làm sao ông ta nhớ được đứa con của cung nữ hèn mọn mà ông ta tùy tiện sủng ái rồi mang thai chứ?
Nhưng bây giờ chính đứa con của cung nữ hèn mọn ấy lại giành được sự khen ngợi và ủng hộ của Chiêu Vũ Đế từ lúc nào không biết.
Ông ta lại bảo con của bà ta học hỏi đứa con của cung nữ hèn mọn đó à?
Trong lòng Gia Hòa Hoàng hậu nặng trĩu như có tảng đá đè, nhưng vẫn phải đề phòng Dung Đình có nói bậy hay không, đồng thời ánh mắt ra vẻ dịu dàng, chăm chú nhìn Dung Đình.
Trong lòng bà ta căm hận muốn chết, song giọng điệu thì nhẹ nhàng nói với Dung Đình: "Cuối cùng Tiểu Cửu cũng về cung, mẫu hậu cũng có thể gặp con rồi."
Nếu lúc này Dung Đình nói vết thương ở chân của hắn là do bà ta gây ra...
Không, không thể nào, hắn không có chứng cứ.
Nếu hắn nói bậy thì lại càng hợp ý bà ta.
Lúc đó bà ta có thể buộc tội ngược lại, đổ hết mọi tội danh vô ơn bạc nghĩa lên đầu hắn.
Chiêu Vũ Đế chọn bà ta làm Hoàng hậu, không chỉ vì sự dịu dàng của bà ta mà còn vì Từ gia đứng phía sau.
Dù bây giờ Chiêu Vũ Đế có vẻ thích đứa con này, nhưng chỉ cần trong lòng ông ta xác định Dung Đình không thể là người kế vị thì bà ta vẫn thắng thế.
Lúc đó chắc chắn Chiêu Vũ Đế sẽ đứng về phía bà ta.
Nghĩ đến đây, bà ta càng tự tin hơn, giả vờ nói: "Một năm qua con không ở bên mẫu hậu, mẫu hậu ngủ cũng không ngon giấc."
Lời bà ta nói bị ánh mắt sắc bén của Dung Đình cắt ngang.
Ánh mắt tối tăm đó khiến bà ta hơi sợ hãi.
Chỉ là ánh mắt đó của Dung Đình lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng trở nên bình thản không gợn sóng, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Không ngờ mẫu hậu lại lo lắng cho nhi thần đến thế.”
Giọng điệu nghe hết sức nhẹ nhàng.
Hoàn toàn không giống như Gia Hòa Hoàng hậu tưởng tượng.
Bà ta ngẩn người.
"Mẫu hậu đã làm rất nhiều điều cho nhi thần..."
Dung Đình ngừng lại, ngẩng đầu lên.
"Nhi thần nhớ rõ từng việc một, không quên bất cứ điều gì, nhất định sẽ không phụ lòng mẫu hậu."
Hắn nói xong, mỉm cười dịu dàng nhìn Gia Hòa Hoàng hậu.
Chiêu Vũ Đế bị sự chân thành trong đôi mắt của thiếu niên làm cảm động, ông ta thở dài: "Tiểu Cửu thật hiếu thảo, điều này quả là đáng quý."
Gia Hòa Hoàng hậu lập tức nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Dung Đình.
Nhìn nụ cười của hắn, bà ta càng cảm thấy rùng mình.
Đầu ngón tay lạnh toát, như thể bị ai đó kề dao vào cổ đe dọa, Gia Hòa Hoàng hậu rợn hết tóc gáy.
Chỉ có giết chết kẻ cầm dao đe dọa bà ta mới có thể trừ hậu họa!
Bà ta siết chặt ngón tay, trong lòng âm thầm nổi lên ý định giết người.
Dung Đình nhìn động tác nhỏ của Gia Hòa Hoàng hậu, lòng cảm thấy mỉa mai.
Có lẽ bà ta vẫn chưa biết hôm nay Vân Quý phi nhìn ra vấn đề của bia ngắm là do nhận được tin từ Quý ma ma.
Mà Quý ma ma tiết lộ thông tin cho Vân Quý phi là vì Gia Hòa Hoàng hậu và bà ta nghi ngờ lẫn nhau.
Nguyên nhân là từ lá thư của hắn.
Tất cả đều là những con chuột bị hắn nắm đuôi.
Ánh mắt của thiếu niên lóe lên trong giây lát, rồi lại giấu hết những tính khí ngang bướng và ngỗ ngược.
Chỉ còn lại sự ấm áp.
Thiếu niên thanh tú, tươi sáng như ngọc.
Gương mặt đẹp như tạc, ánh mắt chân thành, khi nhìn cho người ta có cảm giác thiện cảm.
Dung Đình nhìn Chiêu Vũ Đế: "Bẩm phụ hoàng."
"Chân nhi thần bị thương khá nặng, sống trong viện hiện tại có hơi bất tiện, cũng làm phiền mẫu hậu và ngài."
Anh ta nói: "Nhi thần muốn đến Tây cung, tìm một viện nhỏ yên tĩnh để dưỡng thương."
Gia Hòa Hoàng hậu nghe thế mà ngớ người.
Hắn thật sự muốn thoát khỏi tầm tay bà ta sao?
Bà ta buột miệng bật thốt: "Không được!"
"Có gì không ổn?" Chiêu Vũ Đế hỏi.
Gia Hòa Hoàng hậu rũ mắt, khẩn khoản nói: "Vết thương ở chân của Tiểu Cửu không thể lành hẳn, lại không ở nơi mà thần thiếp có thể trông nom từng giây từng phút, thần thiếp... bất an trong lòng."
Bà ta thật sự bất an.
Ánh mắt bà ta đảo qua chân Dung Đình, dừng lại một lúc.
Đây là kẻ bỏ đi què quặt nhưng lại không có dáng vẻ mà một tên vô dụng nên có.
Không còn tìm thấy sự căm phẫn gần như muốn tự sát khi mới bị thương trên người hắn nữa.
Trong một năm qua, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Những lời Gia Hòa Hoàng hậu nói lại khiến cho nét cười trên gương mặt Dung Đình thêm phần đậm hơn…
"Vậy một năm qua nhi thần ở Nghiệp thành thì sao?"
Hắn chậm rãi nói: "Mẫu hậu bảo nhi thần đến Nghiệp thành dưỡng thương, cũng không thể trông nom từng giây từng phút được."
Hoàng hậu bỗng chốc nghẹn lời.
Chiêu Vũ Đế thoáng nhíu mày.
Hoàng hậu thấy vậy, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Dung Đình khó chơi hơn bà ta nghĩ nhiều.
Hắn không hề nhắc đến chuyện mình sống rất khổ sở mà chỉ vin vào lỗ hổng trong lời nói của bà ta.
Hoàng hậu thấp thỏm nói: "Tiểu Cửu ở Nghiệp thành, mẫu hậu đương nhiên lo lắng ngày đêm."
Ban đầu Chiêu Vũ Đế còn để tâm đến tâm trạng của Gia Hòa Hoàng hậu nhưng lời nói của Dung Đình đã khiến ông ta từ bỏ ý định đó.
Không cho phép ai can thiệp, ông ta nói: “Tây cung so với Nghiệp Thành thì gần hơn nhiều, ngồi kiệu chưa đến nửa giờ là đến nơi, nếu nhớ nó, nàng vẫn có thể đến gặp thường xuyên.”
Đã đến nước này, bà ta không còn đường nào để xoay sở nữa, Gia Hòa Hoàng hậu nhận ra điều này nên không nói thêm gì, nói nhiều sai nhiều.
Bà ta cúi đầu, đáp: "Cung Thọ Hoài để không đã lâu, thần thiếp sẽ cho người dọn dẹp lại để Tiểu Cửu vào ở."
Sắc mặt của một vài cung nữ ở đây thoáng thay đổi.
Cung Thọ Hoài vị trí hẻo lánh, rất bí ẩn. Nơi đó có ma. Ban đêm, họ còn không dám đi qua đó.
Chiêu Vũ Đế nói: "Vậy thì cứ để Tiểu Cửu ở cung Thọ Hoài đi."
Chiêu Vũ Đế chưa từng nghe được những tin đồn về ma quỷ này, cũng chẳng có cung nữ nào bên dưới dám đàm tiếu.
Gia Hòa Hoàng hậu biết điều này nên mới đề nghị để Dung Đình ở cung Thọ Hoài.
Trong lòng bà ta nảy sinh chút cảm giác trả thù, nói: "Thần thiếp sẽ sắp xếp vài người chăm chỉ đến đó."
Việc nội vụ trong hậu cung phần lớn đều giao cho Hoàng hậu quản lý, Chiêu Vũ Đế cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: "Chuyện này, nàng cứ sắp xếp đi."
Hoàng hậu nở nụ cười.
Dù Dung Đình muốn trốn, bà ta cũng có cách biến bên cạnh hắn toàn là người của mình.
Chỉ cần hắn còn ở trong Hoàng thành này, bà ta sẽ có cách khiến hắn mọc cánh cũng không thể bay.
Lúc này Chiêu Vũ Đế mới nhìn Dung Đình một cái.
Nhớ lại những lời Dung Đình đã nói riêng với ông ta ngay từ đầu.
Ông ta phối hợp với Dung Đình: "Chân của Tiểu Cửu ngự y đã xem qua, hai chân hoàn toàn mất cảm giác, e rằng không còn khả năng phục hồi, nàng nên phái thêm vài người đến, đừng để Tiểu Cửu xảy ra chuyện."
"Thần thiếp đã rõ." Gia Hòa Hoàng hậu đáp.
Nghe nói chân của Dung Đình khó hồi phục, trong lòng bà ta không khỏi có chút mừng thầm, ánh mắt lại âm u mờ mịt.
Chân của hắn, thật sự không thể cứu chữa được sao?
…
Từ cung Cẩm Tú đến cung Thọ Hoài, phải rẽ mấy lần, đi qua nửa cái hoàng thành.
Đối với một người ngồi trên xe lăn, đoạn đường này quá xa xôi gian khổ.
Có điều mỗi khi tiểu thái giám muốn giúp Dung Đình đẩy xe lăn đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cho sợ hãi không dám động tay.
Hắn ta chỉ đành đi theo sau vài bước, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Tính khí kỳ quặc."
Hoàng hậu bảo hắn ta tiếp cận Dung Đình.
Nhưng với tính tình kỳ quặc không muốn ai lại gần của hắn, ai mà tiếp cận nổi?
Những cung nữ còn lại cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Dung Đình.
Thật xui xẻo, phải hầu hạ một kẻ tàn phế không có tương lai.
Tiểu thái giám nhìn vẻ mặt không cam lòng của mấy cung nữ này, hạ giọng, dùng giọng quái gở giáo huấn: "Các ngươi nghĩ ta muốn tới đây sao? Làm tốt việc Hoàng hậu nương nương giao phó, chăm sóc cho tên tàn phế này. Hoàng hậu nương nương vui lòng thì chúng ta cũng có cơ hội thăng tiến."
Đến cung Thọ Hoài rồi.
Giữa ban ngày mà cây cối trong sân rậm rạp, không ai cắt tỉa, che kín thành một mảng bóng râm.
Sân nhỏ lặng thinh, âm u yên tĩnh.
Dung Đình đi vào sân trước, xe lăn dừng trước cửa chính.
Hắn đẩy cánh cửa đầy bụi bặm ra, ngón tay dính đầy bụi.
Hắn vo tròn bụi trên tay, liếc qua tên tiểu thái giám vẫn luôn theo dõi mình.
Trong lòng hắn cười nhạt. Tai mắt của Hoàng hậu quả thật tận tâm.
Phủi sạch bụi trên đầu ngón tay, Dung Đình nhìn tiểu thái giám kia, chậm rãi nói: "Lại đây, đưa ta vào trong nhà."
Tiểu thái giám ở cung Cẩm Tú lâu ngày, trở nên khôn khéo, biết rằng vị Cửu Hoàng tử này mất mẹ từ sớm, sống còn không bằng nô tài.
Hắn ta không coi Dung Đình là chủ tử, nghe lệnh của Dung Đình cũng chỉ thong dong bước tới.
Dung Đình kìm nén sự chán ghét khi có kẻ khác lại gần, để hắn ta đẩy xe lăn vào trong nhà.
Tiểu thái giám thấy bộ dạng vô dụng muốn qua cửa cũng phải nhờ người giúp của Dung Đình thì nheo mắt lại, ghi nhớ trong lòng, định tối nay sẽ báo cáo với Hoàng hậu.
Hắn ta lại nhớ đến việc Gia Hòa Hoàng hậu quan tâm nhất, mắt sáng lên, giả bộ quan tâm nói: "Cửu Điện hạ, để tiểu nhân xoa bóp chân cho ngài nhé?"
Dung Đình gật đầu.
Tiểu thái giám trong lòng vui mừng khôn xiết.
Hoàng hậu bảo hắn ta để ý xem vết thương ở chân Dung Đình thực sự không hồi phục được hay còn che giấu điều gì.
Nếu làm tốt việc này, hắn ta sẽ có cơ hội trở thành tâm phúc của Hoàng hậu.
Tiểu thái giám thay đổi lực tay xoa bóp chân Dung Đình, vừa làm vừa quan sát biểu hiện trên mặt hắn.
Dù lực tay nặng nhẹ ra sao, biểu cảm trên mặt thiếu niên vẫn không chút thay đổi.
Giống như thật sự không có cảm giác.
Sự lạnh lùng chợt hiện lên trong ánh mắt tiểu thái giám, trong tay bỗng lóe tia sáng lạnh.
Hắn ta giấu một cây kim trong tay.
Trong lúc xoa bóp, hắn ta đột ngột trở tay, hành động kín đáo, đâm chiếc kim vào da thịt trên đùi Dung Đình.
Rất nhanh chóng, chiếc kim đã đâm sâu một nửa.
Nếu có cảm giác, chắc chắn sẽ đau đến thấu xương.
Tiểu thái giám nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Dung Đình.
Thầm nghĩ, thật sự tàn phế rồi, Hoàng hậu có thể yên tâm.
Khi hắn ta hạ tầm mắt, định rút kim ra…
Một đôi tay thon dài đẹp như ngọc tạc vươn tới ấn chặt tay hắn ta, khiến chiếc kim cắm sâu hoàn toàn.
Tiểu thái giám bị hành động điên cuồng bất ngờ này làm cho nín thở.
Trên gương mặt Dung Đình không có một biểu hiện đau đớn nào, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
Môi đỏ răng trắng, mày mắt như tranh, ánh mắt mang chút giễu cợt: "Chân ta tàn, nhưng mắt vẫn còn tốt lắm."
Khi rút kim ra, trên kim dính máu.
Thiếu niên giơ cao chiếc kim lên, đột nhiên cúi người, dùng cách thức tương tự, đâm vào đùi tiểu thái giám đang quỳ dưới đất.
Ăn miếng trả miếng.
Đau đớn xuyên vào xương tủy khiến tiểu thái giám lập tức thét lên.
Hắn ta cố gắng hết sức muốn lùi ra sau nhưng người cầm kim không buông tay, cơ thể càng vặn vẹo chỉ càng làm cho cơn đau ở đùi thêm thấu xương.
Tiểu thái giám kêu la thảm thiết.
Trên gương mặt Dung Đình từ đầu đến cuối vẫn chỉ có nụ cười nhạt.
Rõ ràng là người bạo hành nhưng lại giống như một kẻ ngoài cuộc.
Cuối cùng hắn thu tay lại, rút chiếc kim dính máu ra ném xuống đất, giọng nói nhẹ bẫng: "Mưu hại Hoàng tử, kéo ra ngoài, đánh chết."
Tiểu thái giám run rẩy co rúm dưới đất.
Trong đầu chỉ còn một câu… Tên điên này!
…
Chuyện ở cung Thọ Hoài đến tai Hoàng hậu.
Gia Hòa Hoàng hậu giận dữ: "Hắn dám giết người của ta sao?"
Các cung nữ được cử đến bên cạnh Dung Đình đều quay về, sợ hãi quỳ trên đất báo cáo: "Tiểu Túy Tử muốn dùng kim thử xem chân của hắn thực sự thế nào, nhưng ai ngờ hắn không cảm thấy đau nhưng mắt lại rất tinh, Tiểu Túy tử bị phát hiện."
Ánh mắt Hoàng hậu tối sầm: "Thật sự không thấy đau?"
"Thật ạ." Các cung nữ đồng loạt nói: "Chúng nô tì đều thấy, kim của Tiểu Túy Tử đã đâm ngập vào, hắn chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn cười."
Trái lại tên tiểu thái giám kia thì kêu như heo bị giết, cung nữ run rẩy xác nhận: "Chân của Cửu Hoàng tử thật sự không chữa được nữa rồi."
Hoàng hậu siết chặt tay.
Đáng ra bà ta nên bóp chết thằng ranh độc ác này từ trong nôi.
Nhưng trước khi Tiểu Thập Thất ra đời, bà ta thực sự đã nghĩ đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ thông minh vượt bậc hơn đám trẻ cùng trang lứa này làm Hoàng đế tương lai.
Sau khi Tiểu Thập Thất ra đời, sự thông minh của Dung Đình lại trở thành mối đe dọa lớn nhất cho nhi tử ruột thịt của bà ta.
"Các ngươi, quay lại cung Thọ Hoài, canh chừng hắn, có động tĩnh gì, lập tức báo cho ta."
Đám cung nữ chứng kiến cảnh Dung Đình phát điên lại đồng loạt dập đầu trước mặt Hoàng hậu nói: "Nương nương, xin tha cho chúng nô tì, chúng nô tì sẽ mất mạng mất. Tiểu Túy Tử bị đánh chết trước mắt chúng nô tì, lúc hắn tắt thở, Cửu Hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chúng nô tì như muốn nói, kẻ tiếp theo sẽ là chúng nô tì!"
Họ thà rời khỏi cung, tìm con đường khác còn hơn là mất mạng.
Thời gian đó biên cương chiến loạn, Chiêu Vũ Đế bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, làm sao ông ta nhớ được đứa con của cung nữ hèn mọn mà ông ta tùy tiện sủng ái rồi mang thai chứ?
Nhưng bây giờ chính đứa con của cung nữ hèn mọn ấy lại giành được sự khen ngợi và ủng hộ của Chiêu Vũ Đế từ lúc nào không biết.
Ông ta lại bảo con của bà ta học hỏi đứa con của cung nữ hèn mọn đó à?
Trong lòng Gia Hòa Hoàng hậu nặng trĩu như có tảng đá đè, nhưng vẫn phải đề phòng Dung Đình có nói bậy hay không, đồng thời ánh mắt ra vẻ dịu dàng, chăm chú nhìn Dung Đình.
Trong lòng bà ta căm hận muốn chết, song giọng điệu thì nhẹ nhàng nói với Dung Đình: "Cuối cùng Tiểu Cửu cũng về cung, mẫu hậu cũng có thể gặp con rồi."
Nếu lúc này Dung Đình nói vết thương ở chân của hắn là do bà ta gây ra...
Không, không thể nào, hắn không có chứng cứ.
Nếu hắn nói bậy thì lại càng hợp ý bà ta.
Lúc đó bà ta có thể buộc tội ngược lại, đổ hết mọi tội danh vô ơn bạc nghĩa lên đầu hắn.
Chiêu Vũ Đế chọn bà ta làm Hoàng hậu, không chỉ vì sự dịu dàng của bà ta mà còn vì Từ gia đứng phía sau.
Dù bây giờ Chiêu Vũ Đế có vẻ thích đứa con này, nhưng chỉ cần trong lòng ông ta xác định Dung Đình không thể là người kế vị thì bà ta vẫn thắng thế.
Lúc đó chắc chắn Chiêu Vũ Đế sẽ đứng về phía bà ta.
Nghĩ đến đây, bà ta càng tự tin hơn, giả vờ nói: "Một năm qua con không ở bên mẫu hậu, mẫu hậu ngủ cũng không ngon giấc."
Lời bà ta nói bị ánh mắt sắc bén của Dung Đình cắt ngang.
Ánh mắt tối tăm đó khiến bà ta hơi sợ hãi.
Chỉ là ánh mắt đó của Dung Đình lóe lên rồi biến mất, nhanh chóng trở nên bình thản không gợn sóng, hắn nhẹ nhàng cười nói: “Không ngờ mẫu hậu lại lo lắng cho nhi thần đến thế.”
Giọng điệu nghe hết sức nhẹ nhàng.
Hoàn toàn không giống như Gia Hòa Hoàng hậu tưởng tượng.
Bà ta ngẩn người.
"Mẫu hậu đã làm rất nhiều điều cho nhi thần..."
Dung Đình ngừng lại, ngẩng đầu lên.
"Nhi thần nhớ rõ từng việc một, không quên bất cứ điều gì, nhất định sẽ không phụ lòng mẫu hậu."
Hắn nói xong, mỉm cười dịu dàng nhìn Gia Hòa Hoàng hậu.
Chiêu Vũ Đế bị sự chân thành trong đôi mắt của thiếu niên làm cảm động, ông ta thở dài: "Tiểu Cửu thật hiếu thảo, điều này quả là đáng quý."
Gia Hòa Hoàng hậu lập tức nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Dung Đình.
Nhìn nụ cười của hắn, bà ta càng cảm thấy rùng mình.
Đầu ngón tay lạnh toát, như thể bị ai đó kề dao vào cổ đe dọa, Gia Hòa Hoàng hậu rợn hết tóc gáy.
Chỉ có giết chết kẻ cầm dao đe dọa bà ta mới có thể trừ hậu họa!
Bà ta siết chặt ngón tay, trong lòng âm thầm nổi lên ý định giết người.
Dung Đình nhìn động tác nhỏ của Gia Hòa Hoàng hậu, lòng cảm thấy mỉa mai.
Có lẽ bà ta vẫn chưa biết hôm nay Vân Quý phi nhìn ra vấn đề của bia ngắm là do nhận được tin từ Quý ma ma.
Mà Quý ma ma tiết lộ thông tin cho Vân Quý phi là vì Gia Hòa Hoàng hậu và bà ta nghi ngờ lẫn nhau.
Nguyên nhân là từ lá thư của hắn.
Tất cả đều là những con chuột bị hắn nắm đuôi.
Ánh mắt của thiếu niên lóe lên trong giây lát, rồi lại giấu hết những tính khí ngang bướng và ngỗ ngược.
Chỉ còn lại sự ấm áp.
Thiếu niên thanh tú, tươi sáng như ngọc.
Gương mặt đẹp như tạc, ánh mắt chân thành, khi nhìn cho người ta có cảm giác thiện cảm.
Dung Đình nhìn Chiêu Vũ Đế: "Bẩm phụ hoàng."
"Chân nhi thần bị thương khá nặng, sống trong viện hiện tại có hơi bất tiện, cũng làm phiền mẫu hậu và ngài."
Anh ta nói: "Nhi thần muốn đến Tây cung, tìm một viện nhỏ yên tĩnh để dưỡng thương."
Gia Hòa Hoàng hậu nghe thế mà ngớ người.
Hắn thật sự muốn thoát khỏi tầm tay bà ta sao?
Bà ta buột miệng bật thốt: "Không được!"
"Có gì không ổn?" Chiêu Vũ Đế hỏi.
Gia Hòa Hoàng hậu rũ mắt, khẩn khoản nói: "Vết thương ở chân của Tiểu Cửu không thể lành hẳn, lại không ở nơi mà thần thiếp có thể trông nom từng giây từng phút, thần thiếp... bất an trong lòng."
Bà ta thật sự bất an.
Ánh mắt bà ta đảo qua chân Dung Đình, dừng lại một lúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là kẻ bỏ đi què quặt nhưng lại không có dáng vẻ mà một tên vô dụng nên có.
Không còn tìm thấy sự căm phẫn gần như muốn tự sát khi mới bị thương trên người hắn nữa.
Trong một năm qua, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Những lời Gia Hòa Hoàng hậu nói lại khiến cho nét cười trên gương mặt Dung Đình thêm phần đậm hơn…
"Vậy một năm qua nhi thần ở Nghiệp thành thì sao?"
Hắn chậm rãi nói: "Mẫu hậu bảo nhi thần đến Nghiệp thành dưỡng thương, cũng không thể trông nom từng giây từng phút được."
Hoàng hậu bỗng chốc nghẹn lời.
Chiêu Vũ Đế thoáng nhíu mày.
Hoàng hậu thấy vậy, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Dung Đình khó chơi hơn bà ta nghĩ nhiều.
Hắn không hề nhắc đến chuyện mình sống rất khổ sở mà chỉ vin vào lỗ hổng trong lời nói của bà ta.
Hoàng hậu thấp thỏm nói: "Tiểu Cửu ở Nghiệp thành, mẫu hậu đương nhiên lo lắng ngày đêm."
Ban đầu Chiêu Vũ Đế còn để tâm đến tâm trạng của Gia Hòa Hoàng hậu nhưng lời nói của Dung Đình đã khiến ông ta từ bỏ ý định đó.
Không cho phép ai can thiệp, ông ta nói: “Tây cung so với Nghiệp Thành thì gần hơn nhiều, ngồi kiệu chưa đến nửa giờ là đến nơi, nếu nhớ nó, nàng vẫn có thể đến gặp thường xuyên.”
Đã đến nước này, bà ta không còn đường nào để xoay sở nữa, Gia Hòa Hoàng hậu nhận ra điều này nên không nói thêm gì, nói nhiều sai nhiều.
Bà ta cúi đầu, đáp: "Cung Thọ Hoài để không đã lâu, thần thiếp sẽ cho người dọn dẹp lại để Tiểu Cửu vào ở."
Sắc mặt của một vài cung nữ ở đây thoáng thay đổi.
Cung Thọ Hoài vị trí hẻo lánh, rất bí ẩn. Nơi đó có ma. Ban đêm, họ còn không dám đi qua đó.
Chiêu Vũ Đế nói: "Vậy thì cứ để Tiểu Cửu ở cung Thọ Hoài đi."
Chiêu Vũ Đế chưa từng nghe được những tin đồn về ma quỷ này, cũng chẳng có cung nữ nào bên dưới dám đàm tiếu.
Gia Hòa Hoàng hậu biết điều này nên mới đề nghị để Dung Đình ở cung Thọ Hoài.
Trong lòng bà ta nảy sinh chút cảm giác trả thù, nói: "Thần thiếp sẽ sắp xếp vài người chăm chỉ đến đó."
Việc nội vụ trong hậu cung phần lớn đều giao cho Hoàng hậu quản lý, Chiêu Vũ Đế cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: "Chuyện này, nàng cứ sắp xếp đi."
Hoàng hậu nở nụ cười.
Dù Dung Đình muốn trốn, bà ta cũng có cách biến bên cạnh hắn toàn là người của mình.
Chỉ cần hắn còn ở trong Hoàng thành này, bà ta sẽ có cách khiến hắn mọc cánh cũng không thể bay.
Lúc này Chiêu Vũ Đế mới nhìn Dung Đình một cái.
Nhớ lại những lời Dung Đình đã nói riêng với ông ta ngay từ đầu.
Ông ta phối hợp với Dung Đình: "Chân của Tiểu Cửu ngự y đã xem qua, hai chân hoàn toàn mất cảm giác, e rằng không còn khả năng phục hồi, nàng nên phái thêm vài người đến, đừng để Tiểu Cửu xảy ra chuyện."
"Thần thiếp đã rõ." Gia Hòa Hoàng hậu đáp.
Nghe nói chân của Dung Đình khó hồi phục, trong lòng bà ta không khỏi có chút mừng thầm, ánh mắt lại âm u mờ mịt.
Chân của hắn, thật sự không thể cứu chữa được sao?
…
Từ cung Cẩm Tú đến cung Thọ Hoài, phải rẽ mấy lần, đi qua nửa cái hoàng thành.
Đối với một người ngồi trên xe lăn, đoạn đường này quá xa xôi gian khổ.
Có điều mỗi khi tiểu thái giám muốn giúp Dung Đình đẩy xe lăn đều bị ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cho sợ hãi không dám động tay.
Hắn ta chỉ đành đi theo sau vài bước, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Tính khí kỳ quặc."
Hoàng hậu bảo hắn ta tiếp cận Dung Đình.
Nhưng với tính tình kỳ quặc không muốn ai lại gần của hắn, ai mà tiếp cận nổi?
Những cung nữ còn lại cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Dung Đình.
Thật xui xẻo, phải hầu hạ một kẻ tàn phế không có tương lai.
Tiểu thái giám nhìn vẻ mặt không cam lòng của mấy cung nữ này, hạ giọng, dùng giọng quái gở giáo huấn: "Các ngươi nghĩ ta muốn tới đây sao? Làm tốt việc Hoàng hậu nương nương giao phó, chăm sóc cho tên tàn phế này. Hoàng hậu nương nương vui lòng thì chúng ta cũng có cơ hội thăng tiến."
Đến cung Thọ Hoài rồi.
Giữa ban ngày mà cây cối trong sân rậm rạp, không ai cắt tỉa, che kín thành một mảng bóng râm.
Sân nhỏ lặng thinh, âm u yên tĩnh.
Dung Đình đi vào sân trước, xe lăn dừng trước cửa chính.
Hắn đẩy cánh cửa đầy bụi bặm ra, ngón tay dính đầy bụi.
Hắn vo tròn bụi trên tay, liếc qua tên tiểu thái giám vẫn luôn theo dõi mình.
Trong lòng hắn cười nhạt. Tai mắt của Hoàng hậu quả thật tận tâm.
Phủi sạch bụi trên đầu ngón tay, Dung Đình nhìn tiểu thái giám kia, chậm rãi nói: "Lại đây, đưa ta vào trong nhà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu thái giám ở cung Cẩm Tú lâu ngày, trở nên khôn khéo, biết rằng vị Cửu Hoàng tử này mất mẹ từ sớm, sống còn không bằng nô tài.
Hắn ta không coi Dung Đình là chủ tử, nghe lệnh của Dung Đình cũng chỉ thong dong bước tới.
Dung Đình kìm nén sự chán ghét khi có kẻ khác lại gần, để hắn ta đẩy xe lăn vào trong nhà.
Tiểu thái giám thấy bộ dạng vô dụng muốn qua cửa cũng phải nhờ người giúp của Dung Đình thì nheo mắt lại, ghi nhớ trong lòng, định tối nay sẽ báo cáo với Hoàng hậu.
Hắn ta lại nhớ đến việc Gia Hòa Hoàng hậu quan tâm nhất, mắt sáng lên, giả bộ quan tâm nói: "Cửu Điện hạ, để tiểu nhân xoa bóp chân cho ngài nhé?"
Dung Đình gật đầu.
Tiểu thái giám trong lòng vui mừng khôn xiết.
Hoàng hậu bảo hắn ta để ý xem vết thương ở chân Dung Đình thực sự không hồi phục được hay còn che giấu điều gì.
Nếu làm tốt việc này, hắn ta sẽ có cơ hội trở thành tâm phúc của Hoàng hậu.
Tiểu thái giám thay đổi lực tay xoa bóp chân Dung Đình, vừa làm vừa quan sát biểu hiện trên mặt hắn.
Dù lực tay nặng nhẹ ra sao, biểu cảm trên mặt thiếu niên vẫn không chút thay đổi.
Giống như thật sự không có cảm giác.
Sự lạnh lùng chợt hiện lên trong ánh mắt tiểu thái giám, trong tay bỗng lóe tia sáng lạnh.
Hắn ta giấu một cây kim trong tay.
Trong lúc xoa bóp, hắn ta đột ngột trở tay, hành động kín đáo, đâm chiếc kim vào da thịt trên đùi Dung Đình.
Rất nhanh chóng, chiếc kim đã đâm sâu một nửa.
Nếu có cảm giác, chắc chắn sẽ đau đến thấu xương.
Tiểu thái giám nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Dung Đình.
Thầm nghĩ, thật sự tàn phế rồi, Hoàng hậu có thể yên tâm.
Khi hắn ta hạ tầm mắt, định rút kim ra…
Một đôi tay thon dài đẹp như ngọc tạc vươn tới ấn chặt tay hắn ta, khiến chiếc kim cắm sâu hoàn toàn.
Tiểu thái giám bị hành động điên cuồng bất ngờ này làm cho nín thở.
Trên gương mặt Dung Đình không có một biểu hiện đau đớn nào, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
Môi đỏ răng trắng, mày mắt như tranh, ánh mắt mang chút giễu cợt: "Chân ta tàn, nhưng mắt vẫn còn tốt lắm."
Khi rút kim ra, trên kim dính máu.
Thiếu niên giơ cao chiếc kim lên, đột nhiên cúi người, dùng cách thức tương tự, đâm vào đùi tiểu thái giám đang quỳ dưới đất.
Ăn miếng trả miếng.
Đau đớn xuyên vào xương tủy khiến tiểu thái giám lập tức thét lên.
Hắn ta cố gắng hết sức muốn lùi ra sau nhưng người cầm kim không buông tay, cơ thể càng vặn vẹo chỉ càng làm cho cơn đau ở đùi thêm thấu xương.
Tiểu thái giám kêu la thảm thiết.
Trên gương mặt Dung Đình từ đầu đến cuối vẫn chỉ có nụ cười nhạt.
Rõ ràng là người bạo hành nhưng lại giống như một kẻ ngoài cuộc.
Cuối cùng hắn thu tay lại, rút chiếc kim dính máu ra ném xuống đất, giọng nói nhẹ bẫng: "Mưu hại Hoàng tử, kéo ra ngoài, đánh chết."
Tiểu thái giám run rẩy co rúm dưới đất.
Trong đầu chỉ còn một câu… Tên điên này!
…
Chuyện ở cung Thọ Hoài đến tai Hoàng hậu.
Gia Hòa Hoàng hậu giận dữ: "Hắn dám giết người của ta sao?"
Các cung nữ được cử đến bên cạnh Dung Đình đều quay về, sợ hãi quỳ trên đất báo cáo: "Tiểu Túy Tử muốn dùng kim thử xem chân của hắn thực sự thế nào, nhưng ai ngờ hắn không cảm thấy đau nhưng mắt lại rất tinh, Tiểu Túy tử bị phát hiện."
Ánh mắt Hoàng hậu tối sầm: "Thật sự không thấy đau?"
"Thật ạ." Các cung nữ đồng loạt nói: "Chúng nô tì đều thấy, kim của Tiểu Túy Tử đã đâm ngập vào, hắn chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn cười."
Trái lại tên tiểu thái giám kia thì kêu như heo bị giết, cung nữ run rẩy xác nhận: "Chân của Cửu Hoàng tử thật sự không chữa được nữa rồi."
Hoàng hậu siết chặt tay.
Đáng ra bà ta nên bóp chết thằng ranh độc ác này từ trong nôi.
Nhưng trước khi Tiểu Thập Thất ra đời, bà ta thực sự đã nghĩ đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ thông minh vượt bậc hơn đám trẻ cùng trang lứa này làm Hoàng đế tương lai.
Sau khi Tiểu Thập Thất ra đời, sự thông minh của Dung Đình lại trở thành mối đe dọa lớn nhất cho nhi tử ruột thịt của bà ta.
"Các ngươi, quay lại cung Thọ Hoài, canh chừng hắn, có động tĩnh gì, lập tức báo cho ta."
Đám cung nữ chứng kiến cảnh Dung Đình phát điên lại đồng loạt dập đầu trước mặt Hoàng hậu nói: "Nương nương, xin tha cho chúng nô tì, chúng nô tì sẽ mất mạng mất. Tiểu Túy Tử bị đánh chết trước mắt chúng nô tì, lúc hắn tắt thở, Cửu Hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chúng nô tì như muốn nói, kẻ tiếp theo sẽ là chúng nô tì!"
Họ thà rời khỏi cung, tìm con đường khác còn hơn là mất mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro